Chương 173
Vô Danh
18/04/2019
Giang Thần Hy nhìn cô, anh hít một hơi thật sâu rồi nói:" Sao em không hỏi tôi? Có phải em không quan tâm không?"
Tô Lê cười nói:"Nếu như không có người nói cho em, em cũng không biết,đừng nhắc đến việc có quan tâm hay không, huống hồ chỉ là một căn phòng và một người đã chết,em không thể so đo chuyện này với anh được."
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lúc, anh nở nụ cười nhạy, bất lực nói với cô:"Tôi lại hy vọng em có thể so đo với tôi."
Tô Lê đang cho củi vào đống lửa, cô nói:"Quá khứ của huynh, em sao có thể so đo được? Chả lẽ muốn huynh phá bỏ căn phòng đó? Hay là bảo huynh xây lại một căn mới? Vậy thì làm khó cho em rồi, em không thể làm được những chuyện như vậy. Giang Tiểu Ngữ nói với em những việc ngày trước huynh và cô ấy thường làm cùng nhau, em nghĩ cũng bao gồm cả việc ngắm mặt trời lặn ngắm mặt trời mọc? Mặc dù trong lòng không biết là cảm xúc gì, nhưng em cảm thấy những việc anh làm đều đã làm cùng với người khác, nhưng mà nghĩ lại, những điểm tốt của đàn ông đều là do người phụ nữ trước kia chỉ dạy, nếu như không phải do người trước của Giang thiếu thì em nghĩ hiện tại những việc này anh sẽ không biết làm, không biết chọn mua băng vệ sinh, cũng không biết phụ nữ khi đến ngày thì phải chăm sóc như thế nào, càng sẽ không biết nấu canh đường đỏ? Coi như em nhặt được đồ tốt,có gì không tốt chứ? Nghĩ như vậy thì em không muốn tính toán gì nữa. Còn về căn phòng đó, anh thích xử lý thế nào thì tùy, nhưng mà đối với em mà nói, căn phòng chẳng qua là nơi để ở thôi, em đối với nó không có nhiều yêu cầu, cho dù anh có xây một lâu đài cho em, em cũng chỉ thỉnh thoảng đến đó ngủ qua đêm thôi." Dừng lại một lát rồi cô nói:"Ít nhất có một câu nói của anh mà em có thể tin tưởng được, anh biết cách làm phụ nữ vui, nếu như anh giống như Lục gia nhị thiếu gia, nghĩ ra các loại biện pháp, quả thật khiến người ta khó tin tưởng, chả trách chị Tôn Hàm lại đối với anh ta không nóng không lạnh, nếu em mà là chị ấy em cũng không cần loại đàn ông như vậy, không biết câu nào là thật câu nào là giả."
Giang Thần Hy nhìn cô, không nhịn được bất cười, nhẹ nhàng vuốt mũi, anh nói: “Tôi không biết giải thích với em, tôi chỉ muốn nói với em việc quá khứ đã qua rồi, tôi cũng từng này tuổi rồi, cũng đã trải qua quãng tuổi trẻ ngông cuồng, nếu như đã kết hôn với em thì tôi muốn ở với em mãi mãi.”
Tô Lê nhìn anh.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng dựa sát vào cô, anh nhẹ nhàng nói: “Tô Lê cho anh một ngôi nhà thuộc về chúng ta có được không?”
Tô Lê nghe vậy,bỗng thấy cay mũi.
Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, chớp chớp mắt, trong mắt có chút chua xót.
Lúc này, một trận gió thổi qua, đống lửa bị thổi bay lên vài đốm lửa nhỏ, Giang Thần Hy duỗi tay kéo cô, “Cẩn thận một chút, cẩn thận kẻo bị bỏng?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu cũng biết chuyện váy của em bị cháy rồi hả?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Anh còn biết Lục Tử Thần có ý với em, em đừng có nói với em là em không nhận ra.”
Tô Lê chớp mắt nói: “Cái đó…không liên quan đến em, em sẽ không chịu trách nhiệm về việc đó đâu.”
Giang Thần Hy cong môi, áp sát lại gần, anh nói nhỏ bên tai Tô Lê: “Cái đó không cần, nhưng mà em phải có trách nhiệm với tôi.”
Tô Lê nhét tay vào túi áo của anh, cô cười cười không nói gì cả.
“Lạnh sao?”
Tô Lê gật đầu, mới sáng sớm đã chạy lên trên núi, chỉ là để ngắm bình minh.
Giang Thần Hy kéo cô vào trong lòng.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh. Lồng ngực của anh rất ấm áp. Ấm áp đến nỗi khiến cô không nỡ rời xa.
Giang Thần Hy ý bảo cô đừng có nhìn anh nữa, nhìn lên trời đi, anh cười nói: “Ở đây địa thế cao, tầm nhìn ngắm sao rất tốt, bên đó là sao Bắc Đẩu, bên kia còn có bên kia nữa, đều nhìn rất rõ ràng.”
Tô Lê nhìn ló đầu ra nhìn, trước mắt cô là rất nhiều vì sao lung linh, dải ngân hà, chúng chiếu vào tầm mắt cô, quả thật rất đẹp.
Cô cười nói: “Đây là lần đầu tiên vào lúc sáng sớm ở trên cao như thế này nhìn ngắm cảnh vật.”
“Lần đầu sao?” Giang Thần Hy đương nhiên có chút bất ngờ, dù sao cô chắc cũng đã từng yêu đương, lúc nhỏ không phải thường có hứng thú với những việc này sao?
Tô Lê nhìn anh, cô cười nhẹ, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nhưng mà Diệp Minh đã hẹn em mấy lần, thật ra em…” Cô cúi tầm mắt, cô cười rồi nói: “Em cảm thấy ngắm bình minh rất vô vị, có nhiều thời gian như vậy không bằng đi ngủ còn hơn.”
Giang Thần Hy nghe vậy bèn bật cười: “Hoá ra là vậy.”
Tô Lê cũng không nhịn được cười, cô nói: “Giang thiếu…anh hình như bị đả kích?”
Giang Thần Hy cúi đầu hắng giọng một tiếng, anh nói: “Qủa thật có chút đả kích.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu, cô cười nói: “Thật ra cũng không có tệ như vậy, so với suy nghĩ của em thì vẫn tốt hơn.”
“Ồ” Giang Thần Hy cười nhẹ, cong cong khoé môi, cô nói:”Hoá ra đồ tiểu hồ ly còn biết an ủi người khác.”
Tô Lê nhẹ quay đầu, cô cười nói: “Đại khái là đổi nguyên do thôi. Em nói vậy Giang thiếu có thấy vui không?”
Giang Thần Hy khoé môi rõ ràng hơi cong lên, anh nhẹ “ừ” một tiếng.
Giang Thần Hy ôm cô vào trong lòng, anh đặt cằm lên đầu cô,anh nhìn sang một phía, trầm mặc rồi nói: “Nhìn bên đó đi, mặt trời lên rồi.”
Tô Lê ngoảnh đầu nhìn, chỉ nhìn thấy phía đông có tia sáng chói rọi,từ xa có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng chiếu qua từng đám mây, từng tia sáng, ánh sáng này dần dần rực rỡ…
Tô Lê nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút chấn động.
Bầu trời dần biến thành màu xanh ngọc bích, ánh sáng chiếu qua tầng mây, từng tia sáng, cảnh tượng này giống như ở trong phim điện ảnh viễn tưởng vậy, khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Gió thổi qua, thổi bay tóc cô, dung nhan của Tô Lê bị từng tia sáng chiếu vào, xinh đẹp giống y hệt một bức tranh.
Tô Lê không có hướng về phía mặt trời mà hét giống như trong tưởng tượng, nhưng mà Giang Thần Hy lại nhìn thấy trong mắt cô có tia sáng xinh đẹp.
Giang Thần Hy đứng sau cô, ôm cô thật chặt.
Tô Lê tựa vào lồng ngực anh, cô cười nhẹ rồi nói: “Giang thiếu, liệu em có thể rút lại lời vừa nói hay không?”
“Không được.” Giang Thần Hy nói nhẹ bên tai cô, “Anh rất thích lời nói ban nãy của em, anh thích cả người nói ra câu đó.”
Tô Lê rũ mắt, cô cười nói: “Lại không phải câu này, em là muốn nói, việc ngắm bình minh không có vô vị giống như trong tưởng tượng.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Câu này có thể thu lại.”
Tô Lê bị lời anh nói chọc khiến cho vui vẻ, cô nói không nên lời.
Thật sự không biết lời anh ấy nói là lời tán tỉnh hay là lời tán tỉnh của huynh ấy đều thực tế như vậy.
Giang Thần Hy cắn nhẹ vành tai cô,sau đó là cắn xuống cổ.
Nhưng mà Tô Lê lại nhje nhàng tránh thoát,trốn khỏi cái hôn của anh.
Sắc mặt Giang Thần Hy hơi đen lại một chút, anh nhíu mày nhìn Tô Lê.
Hai mắt Tô Lê mải nhìn ngắm mặt trời, môi nở nụ cười rạng rỡ.
Cô xoay người, hai tay vòng ở cổ anh, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.
Giang Thần Hy ngấy người một lúc, nhưng sau đó anh liền dùng sức hôn cô.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên hai người họ, hai người hôn nhau, giống như để không lãng phí cảnh tượng đẹp đẽ này.
Bỗng nhiên dục vọng của anh cũng tăng lên, nhưng anh phải nhịn xuống.
Anh ôm chặt cô vào trong lòng, hắng giọng một tiếng, anh nói: “Có chút tiếc cho cảnh sắc đẹp đẽ như hôm nay.”
Tô Lê dựa vào ngực anh, cười nhẹ một tiếng, cô đương nhiên biết Giang Thần Hy đang nói gì, cô bèn giả vờ không hiểu: “Đáng tiếc cái gì? Chúng ta đâu có bỏ lỡ cảnh đẹp này đâu.”
Giang Thần Hy nghe vậy không nhịn được cười, anh hít sâu một hơi, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Cũng không có bỏ lỡ đối phương.”
Cô thừa nhận, loại người như Giang Thần Hy rất khó để kháng cự lại.
Giống như lời cô nói, người bên cạnh không giống nhau, cho nên cảm giác cũng không giống nhau.
Không biết bao nhiêu lần cô nhìn thấy Trần Miễn đeo tạp dề làm cơm. Nói thật, ngũ quan của cậu ấy cũng cự kỳ đẹp, nhưng mà cô chưa có cảm xúc gì với cậu ấy, cô luôn cảm thấy đó là một việc rất bình thường.
Nhưng mà Giang Thần Hy lại khác, cô nhìn anh, có chút gì đó ám muội.
Ngắm bình minh, việc này đối với cô mà nói là một việc rất nhạt nhẽo, nếu như đổi lại là Diệp Minh, thì phản ứng của cô chỉ là nhạt nhẽo.Thậm chí cô sẽ quay người bỏ đi, nhưng bây giờ cô không có làm như vậy.
Cô giống như các thiếu nữ khác cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn, ngược lại cô thấy đây là cảnh tượng rất đẹp, khiến cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Tô Lê nhìn anh, “Em đang nghĩ việc hôm nay chúng ta ngốc nghếch ngồi đây ngắm bình minh.”
Giang Thần Hy nge vậy không nhịn được cười, anh nói: “Nếu như em không mệt, thì anh sẽ đưa em đi xung quanh ngắm cảnh, cảnh sắc mùa này ở xung quanh đây cũng không tệ.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cô cười nói: “Được, em còn chưa đến Sơn Đông, nghe nói ở gần đó có suối nước nóng? Có thật không vậy?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, dập tắt lửa, anh khoá xe rồi quay người lại nói: “Là suối nước nóng tự nhiên, nhiệt độ nước rất cao, quả thật tập đoàn Giang thị cũng đang có kế hoạch lợi dụng tài nguyên vốn có để khai thác Sơn Đông, nhưng mà vì phía trên vẫn luôn đè ép việc này cho nên vẫn luôn bị trì hoãn.”
“Đất ở đây là của tập đoàn Giang thị sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy gật đầu, “Nhưng người phụ trách không phải anh, mà là Giang Khiết Đông. Năm đó cũng chính là vì việc này mà phải ngồi tù.”
Tô Lê nhìn anh, cười cười không nói gì cả….
Tô Lê cười nói:"Nếu như không có người nói cho em, em cũng không biết,đừng nhắc đến việc có quan tâm hay không, huống hồ chỉ là một căn phòng và một người đã chết,em không thể so đo chuyện này với anh được."
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lúc, anh nở nụ cười nhạy, bất lực nói với cô:"Tôi lại hy vọng em có thể so đo với tôi."
Tô Lê đang cho củi vào đống lửa, cô nói:"Quá khứ của huynh, em sao có thể so đo được? Chả lẽ muốn huynh phá bỏ căn phòng đó? Hay là bảo huynh xây lại một căn mới? Vậy thì làm khó cho em rồi, em không thể làm được những chuyện như vậy. Giang Tiểu Ngữ nói với em những việc ngày trước huynh và cô ấy thường làm cùng nhau, em nghĩ cũng bao gồm cả việc ngắm mặt trời lặn ngắm mặt trời mọc? Mặc dù trong lòng không biết là cảm xúc gì, nhưng em cảm thấy những việc anh làm đều đã làm cùng với người khác, nhưng mà nghĩ lại, những điểm tốt của đàn ông đều là do người phụ nữ trước kia chỉ dạy, nếu như không phải do người trước của Giang thiếu thì em nghĩ hiện tại những việc này anh sẽ không biết làm, không biết chọn mua băng vệ sinh, cũng không biết phụ nữ khi đến ngày thì phải chăm sóc như thế nào, càng sẽ không biết nấu canh đường đỏ? Coi như em nhặt được đồ tốt,có gì không tốt chứ? Nghĩ như vậy thì em không muốn tính toán gì nữa. Còn về căn phòng đó, anh thích xử lý thế nào thì tùy, nhưng mà đối với em mà nói, căn phòng chẳng qua là nơi để ở thôi, em đối với nó không có nhiều yêu cầu, cho dù anh có xây một lâu đài cho em, em cũng chỉ thỉnh thoảng đến đó ngủ qua đêm thôi." Dừng lại một lát rồi cô nói:"Ít nhất có một câu nói của anh mà em có thể tin tưởng được, anh biết cách làm phụ nữ vui, nếu như anh giống như Lục gia nhị thiếu gia, nghĩ ra các loại biện pháp, quả thật khiến người ta khó tin tưởng, chả trách chị Tôn Hàm lại đối với anh ta không nóng không lạnh, nếu em mà là chị ấy em cũng không cần loại đàn ông như vậy, không biết câu nào là thật câu nào là giả."
Giang Thần Hy nhìn cô, không nhịn được bất cười, nhẹ nhàng vuốt mũi, anh nói: “Tôi không biết giải thích với em, tôi chỉ muốn nói với em việc quá khứ đã qua rồi, tôi cũng từng này tuổi rồi, cũng đã trải qua quãng tuổi trẻ ngông cuồng, nếu như đã kết hôn với em thì tôi muốn ở với em mãi mãi.”
Tô Lê nhìn anh.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng dựa sát vào cô, anh nhẹ nhàng nói: “Tô Lê cho anh một ngôi nhà thuộc về chúng ta có được không?”
Tô Lê nghe vậy,bỗng thấy cay mũi.
Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, chớp chớp mắt, trong mắt có chút chua xót.
Lúc này, một trận gió thổi qua, đống lửa bị thổi bay lên vài đốm lửa nhỏ, Giang Thần Hy duỗi tay kéo cô, “Cẩn thận một chút, cẩn thận kẻo bị bỏng?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu cũng biết chuyện váy của em bị cháy rồi hả?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Anh còn biết Lục Tử Thần có ý với em, em đừng có nói với em là em không nhận ra.”
Tô Lê chớp mắt nói: “Cái đó…không liên quan đến em, em sẽ không chịu trách nhiệm về việc đó đâu.”
Giang Thần Hy cong môi, áp sát lại gần, anh nói nhỏ bên tai Tô Lê: “Cái đó không cần, nhưng mà em phải có trách nhiệm với tôi.”
Tô Lê nhét tay vào túi áo của anh, cô cười cười không nói gì cả.
“Lạnh sao?”
Tô Lê gật đầu, mới sáng sớm đã chạy lên trên núi, chỉ là để ngắm bình minh.
Giang Thần Hy kéo cô vào trong lòng.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh. Lồng ngực của anh rất ấm áp. Ấm áp đến nỗi khiến cô không nỡ rời xa.
Giang Thần Hy ý bảo cô đừng có nhìn anh nữa, nhìn lên trời đi, anh cười nói: “Ở đây địa thế cao, tầm nhìn ngắm sao rất tốt, bên đó là sao Bắc Đẩu, bên kia còn có bên kia nữa, đều nhìn rất rõ ràng.”
Tô Lê nhìn ló đầu ra nhìn, trước mắt cô là rất nhiều vì sao lung linh, dải ngân hà, chúng chiếu vào tầm mắt cô, quả thật rất đẹp.
Cô cười nói: “Đây là lần đầu tiên vào lúc sáng sớm ở trên cao như thế này nhìn ngắm cảnh vật.”
“Lần đầu sao?” Giang Thần Hy đương nhiên có chút bất ngờ, dù sao cô chắc cũng đã từng yêu đương, lúc nhỏ không phải thường có hứng thú với những việc này sao?
Tô Lê nhìn anh, cô cười nhẹ, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nhưng mà Diệp Minh đã hẹn em mấy lần, thật ra em…” Cô cúi tầm mắt, cô cười rồi nói: “Em cảm thấy ngắm bình minh rất vô vị, có nhiều thời gian như vậy không bằng đi ngủ còn hơn.”
Giang Thần Hy nghe vậy bèn bật cười: “Hoá ra là vậy.”
Tô Lê cũng không nhịn được cười, cô nói: “Giang thiếu…anh hình như bị đả kích?”
Giang Thần Hy cúi đầu hắng giọng một tiếng, anh nói: “Qủa thật có chút đả kích.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu, cô cười nói: “Thật ra cũng không có tệ như vậy, so với suy nghĩ của em thì vẫn tốt hơn.”
“Ồ” Giang Thần Hy cười nhẹ, cong cong khoé môi, cô nói:”Hoá ra đồ tiểu hồ ly còn biết an ủi người khác.”
Tô Lê nhẹ quay đầu, cô cười nói: “Đại khái là đổi nguyên do thôi. Em nói vậy Giang thiếu có thấy vui không?”
Giang Thần Hy khoé môi rõ ràng hơi cong lên, anh nhẹ “ừ” một tiếng.
Giang Thần Hy ôm cô vào trong lòng, anh đặt cằm lên đầu cô,anh nhìn sang một phía, trầm mặc rồi nói: “Nhìn bên đó đi, mặt trời lên rồi.”
Tô Lê ngoảnh đầu nhìn, chỉ nhìn thấy phía đông có tia sáng chói rọi,từ xa có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng chiếu qua từng đám mây, từng tia sáng, ánh sáng này dần dần rực rỡ…
Tô Lê nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút chấn động.
Bầu trời dần biến thành màu xanh ngọc bích, ánh sáng chiếu qua tầng mây, từng tia sáng, cảnh tượng này giống như ở trong phim điện ảnh viễn tưởng vậy, khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Gió thổi qua, thổi bay tóc cô, dung nhan của Tô Lê bị từng tia sáng chiếu vào, xinh đẹp giống y hệt một bức tranh.
Tô Lê không có hướng về phía mặt trời mà hét giống như trong tưởng tượng, nhưng mà Giang Thần Hy lại nhìn thấy trong mắt cô có tia sáng xinh đẹp.
Giang Thần Hy đứng sau cô, ôm cô thật chặt.
Tô Lê tựa vào lồng ngực anh, cô cười nhẹ rồi nói: “Giang thiếu, liệu em có thể rút lại lời vừa nói hay không?”
“Không được.” Giang Thần Hy nói nhẹ bên tai cô, “Anh rất thích lời nói ban nãy của em, anh thích cả người nói ra câu đó.”
Tô Lê rũ mắt, cô cười nói: “Lại không phải câu này, em là muốn nói, việc ngắm bình minh không có vô vị giống như trong tưởng tượng.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Câu này có thể thu lại.”
Tô Lê bị lời anh nói chọc khiến cho vui vẻ, cô nói không nên lời.
Thật sự không biết lời anh ấy nói là lời tán tỉnh hay là lời tán tỉnh của huynh ấy đều thực tế như vậy.
Giang Thần Hy cắn nhẹ vành tai cô,sau đó là cắn xuống cổ.
Nhưng mà Tô Lê lại nhje nhàng tránh thoát,trốn khỏi cái hôn của anh.
Sắc mặt Giang Thần Hy hơi đen lại một chút, anh nhíu mày nhìn Tô Lê.
Hai mắt Tô Lê mải nhìn ngắm mặt trời, môi nở nụ cười rạng rỡ.
Cô xoay người, hai tay vòng ở cổ anh, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.
Giang Thần Hy ngấy người một lúc, nhưng sau đó anh liền dùng sức hôn cô.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên hai người họ, hai người hôn nhau, giống như để không lãng phí cảnh tượng đẹp đẽ này.
Bỗng nhiên dục vọng của anh cũng tăng lên, nhưng anh phải nhịn xuống.
Anh ôm chặt cô vào trong lòng, hắng giọng một tiếng, anh nói: “Có chút tiếc cho cảnh sắc đẹp đẽ như hôm nay.”
Tô Lê dựa vào ngực anh, cười nhẹ một tiếng, cô đương nhiên biết Giang Thần Hy đang nói gì, cô bèn giả vờ không hiểu: “Đáng tiếc cái gì? Chúng ta đâu có bỏ lỡ cảnh đẹp này đâu.”
Giang Thần Hy nghe vậy không nhịn được cười, anh hít sâu một hơi, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Cũng không có bỏ lỡ đối phương.”
Cô thừa nhận, loại người như Giang Thần Hy rất khó để kháng cự lại.
Giống như lời cô nói, người bên cạnh không giống nhau, cho nên cảm giác cũng không giống nhau.
Không biết bao nhiêu lần cô nhìn thấy Trần Miễn đeo tạp dề làm cơm. Nói thật, ngũ quan của cậu ấy cũng cự kỳ đẹp, nhưng mà cô chưa có cảm xúc gì với cậu ấy, cô luôn cảm thấy đó là một việc rất bình thường.
Nhưng mà Giang Thần Hy lại khác, cô nhìn anh, có chút gì đó ám muội.
Ngắm bình minh, việc này đối với cô mà nói là một việc rất nhạt nhẽo, nếu như đổi lại là Diệp Minh, thì phản ứng của cô chỉ là nhạt nhẽo.Thậm chí cô sẽ quay người bỏ đi, nhưng bây giờ cô không có làm như vậy.
Cô giống như các thiếu nữ khác cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn, ngược lại cô thấy đây là cảnh tượng rất đẹp, khiến cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Tô Lê nhìn anh, “Em đang nghĩ việc hôm nay chúng ta ngốc nghếch ngồi đây ngắm bình minh.”
Giang Thần Hy nge vậy không nhịn được cười, anh nói: “Nếu như em không mệt, thì anh sẽ đưa em đi xung quanh ngắm cảnh, cảnh sắc mùa này ở xung quanh đây cũng không tệ.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cô cười nói: “Được, em còn chưa đến Sơn Đông, nghe nói ở gần đó có suối nước nóng? Có thật không vậy?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, dập tắt lửa, anh khoá xe rồi quay người lại nói: “Là suối nước nóng tự nhiên, nhiệt độ nước rất cao, quả thật tập đoàn Giang thị cũng đang có kế hoạch lợi dụng tài nguyên vốn có để khai thác Sơn Đông, nhưng mà vì phía trên vẫn luôn đè ép việc này cho nên vẫn luôn bị trì hoãn.”
“Đất ở đây là của tập đoàn Giang thị sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy gật đầu, “Nhưng người phụ trách không phải anh, mà là Giang Khiết Đông. Năm đó cũng chính là vì việc này mà phải ngồi tù.”
Tô Lê nhìn anh, cười cười không nói gì cả….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.