Chương 177
Vô Danh
18/04/2019
Giang Thần Hy họp xong đi vào văn phòng, thuân tay vứt tài liệu lên bàn, ngồi xuống vuốt vuốt mi tâm.
Lục Cảnh Niên tức giận ầm ầm đi vào, rống lên: “ Mấy lão già đó có ý gì, gì mà kêu cậu không được nắm giữ độc quyền? Hạng mục lớn như vậy, cậu tốn nửa năm mới xong, kế hoạch cả năm tôi cũng phải tốn bao nhiêu công sức mới làm xong. Giờ thì hay rồi, cái gì goi là kêu hắn đến giúp cậu gánh vác? Đây không phải là muốn cậu từ bỏ quyền lực sao? Muốn cắt bớt quyền hạn của cậu ở công ty sao? Hơn nữa, hắn là người ngoài ngành, biết cái gì chứ? Đây không phải làm loạn sao?”
Giang Thần Hy ngước mắt nhìn anh, bình thản nói: “ Đừng coi thường Trần Miễn, cậu ta là thâm tàng bất lộ.”
“ Thâm tàng bất lộ?” Lục Cảnh Niên cười khẽ, nói: “Cậu ta có bao nhiêu thâm tàng bất lộ?”
Giang Thần Hy cười khẽ, bình thản nói: “ Được rồi, sau này quan sát xem bọn họ thế nào, Trần Miễn không phải là kẻ vô dụng. Hơn nữa, lão già đó đã đưa tất cả người trong tay cho Trần Miễn. Chỉ cần Trần Miễn không phải là A Đẩu, ngu ngốc hết thuốc chữa thì tôi nghĩ cho dù là người chưa bao giờ vào thương trường, cũng không có vấn đề gì.”
Lục Cảnh Niên nhìn anh, thở dài một hơi, nói:” Mình nói này Giang Thần Hy, rốt cuộc cậu có phải là người Giang gia không, đều là cháu nội, sao mà đãi ngộ có sự khác biệt vậy? Giang Hạo Đông kia thì không coi lão già đó ra gì, nhưng cậu vì Giang thị đã tốn công sức bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao đi, nhưng lại đối xử với cậu vô tình vô nghĩa như vậy, thật đáng ghét.”
Giang Thần Hy lại không quan tâm cười khẽ, nói: “ Trong mắt ông ấy, mình chỉ là công cụ lợi dụng. Khi hết giá trị lợi dụng rồi, thì lưu lại cũng chỉ là một kẻ vô giá trị. Hơn nữa ông ta cũng một đống tuổi rồi, chỉ e nhân cơ hội còn sống kéo mình xuống khỏi cái ghế này, giúp Giang gia họ thanh lý môn hộ.”
Lục Cảnh Niên cũng không còn gì để nói, than thầm một tiếng…
Đúng lúc này, thư ký bên ngoài gõ cửa. Giang Thần Hy ừm một tiếng, thư ký liền đẩy cửa vào.
Nhưng mà cô ta chỉ đứng bên ngoài không bước vào, cung kính nói: “ Tổng giám đốc, đại tiệu thư đến rồi.”
Lục Cảnh Niên than nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn Giang Thần Hy cười khẽ, nói: “ Nói thật, bây giờ mình nhìn thấy bà chị dâu này mình cũng phát rồ.”
“ Hử?” Giang Thần Hy hơi ngước mắt nhìn anh.
Lục Cảnh Niên thở dài, nói: “Từ sau khi chân cô ta không còn, tính cách của cô ta càng ngày càng xấu. Hơn nữa, anh mình chưa bao giờ có ý với cô ta, tất cả đều là Giang gia và mẹ mình sắp xếp. Nhưng mà mình thấy chị dâu tương lai của mình đối với anh ấy… ừm, một tâm si tình. Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.” Dứt lời, anh liền nhặt lấy tập văn kiện được ném trên bàn, nói: “ Nếu cậu không có chuyện gì nữa, mình đi trước đây.”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, bình thản nói với thư ký: “ Để cô ấy vào.”
Giang Tiểu Ngữ bây giờ đều mặc quần dài để che đi chân giả của mình.
“ Ai yo, chị dâu, hôm nay trang điểm xinh đẹp như vậy, xem ra tâm trạng rất tốt nhỉ? Có chuyện gì vui sao?” Lục Cảnh Niên nhìn cô ta, hỏi.
Giang Tiểu Ngữ cười cười gật đầu: “ Ừm, đúng vậy.”
Lục Cảnh Niên cũng hơi tò mò, hỏi: “ Có chuyện gì tốt nói cho tôi nghe nữa được không?”
Giang Tiểu Ngữ gật đầu, ừm một tiếng.
Trong tay Giang Thần Hy vẫn luôn viết cái gì đó, bình thản nói: “ Có chuyện gì?”
Giang Thần Hy vòng một vòng đi tới, hưng phấn nói: “ Sáng hôm nay em nhận được điện thoại của người nhận giác mạc, hy vọng có thể gặp chúng ta.”
Giang Thần Hy nghe xong, động tác trên tay hơi ngừng lại, hơi chau mày, ngước mắt nhìn Giang Tiểu Ngữ.
Lục Cảnh Niên cũng ngạc nhiên, nói: “ Chính là người nhận giác mạc mà chị cô hiến cho đúng không? Tôi nhớ là trước khi chị cô qua đời, có hiến tặng giác mạc.”
Giang Tiểu Ngữ gật đầu, mắt đỏ lên, nói: “ Tôi biết lúc chị ấy hiến tặng giác mạc, yêu cầu duy nhất của tôi chính là bất luận sau này ai dung giác mạc của chị ấy, tôi hy vọng có thể gặp người đó, ít nhất có thể cho tôi cảm thấy là chị ấy còn sống. Chị ấy cũng đồng ý. Theo di nguyện của chị ấy, người đó chủ động liên hệ với chúng ta. Tôi, tôi rất vui mừng, bất luận thế nào, ít nhất chị gái tôi cũng còn lưu lại chút gì trên đời này, đúng không Cảnh Niên?”
Lục Cảnh Niên cười nói: “ Đúng vậy, dù sao đây cũng là một sinh mệnh kéo dài.”
Giang Tiểu Ngữ gật đầu, quay đầu nhìn Giang Thần Hy, nói: “ Thần Hy, chị ấy chỉ có hai chúng ta là người thân, ngày kia… chúng ta cùng đi đi?”
Giang Thần Hy hơi cau mày, thời gian sao lại trùng hợp đến vậy.
Sau khi anh và Tô Lê hẹn xong thời gian thì sẽ đi công tác, căn bản không có nhiều thời gian như vậy.
Suy đi tính lại thì quyết định đẩy thời gian hẹn với Tô Lê lại.
Quay về nói với cô ấy chuyện này.
Tô Lê ôm một bát dâu tây vừa rửa sạch, mắt nhìn ti vi, ti vi đang chiếu một bộ phim cổ trang do Tôn Hàm đạo diễn.
Cô trầm mặc một lát, thu hồi tầm mắt nhìn Giang Thần Hy,nói: “ Giang thiếu, anh biết là người chết thì không thể sống lại được, đúng không?”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, anh nhìn cô, trịnh trọng nói: “ Tô Lê, anh và Lạc Nhan đã kết thúc hoàn toàn rồi, mà ngày kia, cũng là di nguyện của Lạc Nhan, đây là anh nợ cô ấy.”
Tô Lê trầm mặc một lát sau mới nói: “ Được, Giang thiếu, chỉ lần này thôi, em hy vọng về sau chúng ta sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào với Lạc Nhan nữa, mặc dù em không muốn tính toán với một người đã chết. Nhưng em không hy vọng trong cuộc sống sau này của anh và em cứ day dứt mãi vấn đề Lạc Nhan, cô ấy lúc nào cũng xuất hiện trong cuộc sống của anh và em. Giang thiếu, em cũng có giới hạn của mình, hy vọng anh có thể hiểu, em rộng lượng không có nghĩ là em không để ý.”
Giang Thần Hy ôm cô trong lòng, hôn khẽ lên trán cô: “ Anh hiểu.”
Không có bảo đảm hứa hẹn, chỉ có một câu “ hiểu” nhẹ nhàng.
Tô Lê nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ôm Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy ôm nhẹ đầu cô, than thầm một tiếng, có một số chuyện là trách nhiệm của anh, anh không thể không làm.
Nhưng anh hiểu, cứ dây dưa không dứt với quá khứ là không công bằng với cô.
Đây là lần cuối cùng, coi như là sự cắt đứt, dù sao Lạc Nhan cũng đã qua đời rồi, những điều này trong lòng anh rất rõ ràng….
Tô Lê đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, cô vừa đi ra từ phòng thu. Vì trong phòng thu vừa nóng vừa bức, cô cảm thấy hơi chóng mặt
Hoa Hoa đưa cho cô chút nước muối nhạt, nói: “ Uống từ từ thôi, vừa nãy chị làm em sợ chết khiếp. Ngã từ trên cao như vậy, may mà phía dưới đều là cát.”
Tô Lê uống hai ngụm nước súc miệng, ăn một miệng đầy cát, nhổ ra một miệng cát, nói: “ Không sao, độ cao này chị có thể làm được, không cần đóng thế.”
Lúc này, Thiệu Phương đi vào, trong tay còn có một hòm thuốc, nhìn thấy mặt Tô Lê đầy đất cát, đẩy hòm thuốc cho Hoa Hoa, nói: “ Tôi đã dẫn dắt nhiều diễn viên như vậy rồi, cô là một trong số ít người liều mạng như vậy. May mà cô một lần đã đạt, nếu mà cần phải diễn lại tôi sẽ không đồng ý cho cô diễn!” Thiệu Phương quạt chiếc quạt giấy trong tay, tức đến không thở nổi: “ Cô nên biết là, với những hành động nguy hiểm thế này, nếu cô bị làm sao thì làm thế nào? Không được, trở về tôi phải nói với tổng giám đốc cho cô mấy cái bảo hiểm.”
Tô Lê cụp mắt cười cười: “ Được, được, được, đều tuỳ chị Thiệu sắp xếp.”
Thiệu Phương nghe xong thì trợn mắt nhìn cô nói: “ Cô còn không coi ra gì. Tôi phải nhắc nhở cô, hiện tại sự nghiệp của cô đang lên, nếu như cô có vấn đề gì, thì sẽ không có lợi với sự phát triển của cô, nghe chưa!”
Đây đúng là sự thực, vô cùng xác thực.
Tô Lê đương nhiên cũng hiểu rõ, cô gật đầu nói: “ Yên tâm đi, chị Thiệu Phương, sau này em sẽ chú ý, không làm liều nữa.”
Thiệu Phương nhìn cô, nhẫn nại thở dài một cái: “ Được rồi, nhanh về tắm rửa sạch sẽ đi, cô xem những vết thương trên tay chân cô, ai… liệu tổng giám đốc có tức giận đến nỗi đuổi thẳng tôi không vậy.” Cô ôm đầu than nhẹ.
Vốn dĩ còn không cảm thấy đau, nhưng khi lấy lại cảm giác, thì những chỗ đau càng ngày càng đau, Hoa Hoa dìu cô đứng dậy, cô nhất thời không đứng lên được.
Thiệu Phương nhìn cô, tức giận đến nỗi vừa mắng vừa dìu cô.
Nhìn bộ dạng của Tô Lê, Thiệu Phương cũng không nhịn được tiếp tục mắng, vung tay ra hiệu với tài xế lái xe, rồi lại nói với Tô Lê: “ Được rồi, không nói cô nữa, đi tắm rửa trước rồi nói sau.”
Tô Lê biết chắn chắn không tổn thương xương cốt, chỉ là mấy vết thương ngoài da và mấy chỗ đâu không nói rõ từng hồi.
Về đến nhà, cô ngâm người vào bồn tắm một lúc thì cơn đau mới giảm đi được kha khá.
Hoa Hoa đi vào mang quần áo cho Tô Lê: “ Chị Tô Lê, điện thoại của chị reo nãy giờ.”
Cô biết Tô Lê không có thói quen lưu số điện thoại, cũng chưa từng nhớ kỹ số điện thoại từng gọi đến.
Tô Lê cầm điện thoại, là số văn phòng của Giang Thần Hy
“ Là Giang thiếu.” Tô Lê lau tay, nhận điện thoại.
Hoa Hoa cười hì hì nói: “ Chắc chắn là Giang thiếu phát hiện gặp một người lạ không có ý nghĩa, vẫn là nên họn hò với chị Tô Lê.”
Tô Lê trừng mắt nhìn cô, Hoa Hoa vội vàng cười hì hì chạy ra ngoài.
Tô Lê tiếp điện thoại, phía đầu dây bên kia là giọng con gái, cung kính nói: “ Là Thiếu phu nhân sao? Tôi là thư ký văn phòng tổng giám đốc. Vừa rồi tổng giám đốc trước khi ra ngoài có kêu tôi gọi điện thoại cho cô nói là tối nay anh ấy sẽ đến cuộc hẹn. Gặp ở cảng Hoàng hậu.”
Tô Lê nghe xong hơi sững sờ: “ Hôm nay Giang thiếu sẽ đến cuộc hẹn sao?”
Đối phương cười nói: “ Đúng vậy, Giang thiếu có việc ra ngoài rồi, nhưng mà anh ấy nói có thể muộn một chút, nhưng anh ấy sẽ đi.”
Tô Lê ừm một tiếng, sau đó tắt điện thoại.
Anh sẽ đi, điều này chứng tỏ, thực ra cô ấy quan trọng hơn.
Đột nhiên Tô Lê cảm thấy mình thật ích kỷ, vốn dĩ việc này đã nói xong, nhưng vì cô ấy lại không cảm thấy là việc tốt, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Nhưng không ngờ, Giang Thần Hy vẫn đi đến cuộc hẹn.
Nghe đến đây, phiền não khó hiểu trong lòng cô đều biến mất…
Lục Cảnh Niên tức giận ầm ầm đi vào, rống lên: “ Mấy lão già đó có ý gì, gì mà kêu cậu không được nắm giữ độc quyền? Hạng mục lớn như vậy, cậu tốn nửa năm mới xong, kế hoạch cả năm tôi cũng phải tốn bao nhiêu công sức mới làm xong. Giờ thì hay rồi, cái gì goi là kêu hắn đến giúp cậu gánh vác? Đây không phải là muốn cậu từ bỏ quyền lực sao? Muốn cắt bớt quyền hạn của cậu ở công ty sao? Hơn nữa, hắn là người ngoài ngành, biết cái gì chứ? Đây không phải làm loạn sao?”
Giang Thần Hy ngước mắt nhìn anh, bình thản nói: “ Đừng coi thường Trần Miễn, cậu ta là thâm tàng bất lộ.”
“ Thâm tàng bất lộ?” Lục Cảnh Niên cười khẽ, nói: “Cậu ta có bao nhiêu thâm tàng bất lộ?”
Giang Thần Hy cười khẽ, bình thản nói: “ Được rồi, sau này quan sát xem bọn họ thế nào, Trần Miễn không phải là kẻ vô dụng. Hơn nữa, lão già đó đã đưa tất cả người trong tay cho Trần Miễn. Chỉ cần Trần Miễn không phải là A Đẩu, ngu ngốc hết thuốc chữa thì tôi nghĩ cho dù là người chưa bao giờ vào thương trường, cũng không có vấn đề gì.”
Lục Cảnh Niên nhìn anh, thở dài một hơi, nói:” Mình nói này Giang Thần Hy, rốt cuộc cậu có phải là người Giang gia không, đều là cháu nội, sao mà đãi ngộ có sự khác biệt vậy? Giang Hạo Đông kia thì không coi lão già đó ra gì, nhưng cậu vì Giang thị đã tốn công sức bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao đi, nhưng lại đối xử với cậu vô tình vô nghĩa như vậy, thật đáng ghét.”
Giang Thần Hy lại không quan tâm cười khẽ, nói: “ Trong mắt ông ấy, mình chỉ là công cụ lợi dụng. Khi hết giá trị lợi dụng rồi, thì lưu lại cũng chỉ là một kẻ vô giá trị. Hơn nữa ông ta cũng một đống tuổi rồi, chỉ e nhân cơ hội còn sống kéo mình xuống khỏi cái ghế này, giúp Giang gia họ thanh lý môn hộ.”
Lục Cảnh Niên cũng không còn gì để nói, than thầm một tiếng…
Đúng lúc này, thư ký bên ngoài gõ cửa. Giang Thần Hy ừm một tiếng, thư ký liền đẩy cửa vào.
Nhưng mà cô ta chỉ đứng bên ngoài không bước vào, cung kính nói: “ Tổng giám đốc, đại tiệu thư đến rồi.”
Lục Cảnh Niên than nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn Giang Thần Hy cười khẽ, nói: “ Nói thật, bây giờ mình nhìn thấy bà chị dâu này mình cũng phát rồ.”
“ Hử?” Giang Thần Hy hơi ngước mắt nhìn anh.
Lục Cảnh Niên thở dài, nói: “Từ sau khi chân cô ta không còn, tính cách của cô ta càng ngày càng xấu. Hơn nữa, anh mình chưa bao giờ có ý với cô ta, tất cả đều là Giang gia và mẹ mình sắp xếp. Nhưng mà mình thấy chị dâu tương lai của mình đối với anh ấy… ừm, một tâm si tình. Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.” Dứt lời, anh liền nhặt lấy tập văn kiện được ném trên bàn, nói: “ Nếu cậu không có chuyện gì nữa, mình đi trước đây.”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, bình thản nói với thư ký: “ Để cô ấy vào.”
Giang Tiểu Ngữ bây giờ đều mặc quần dài để che đi chân giả của mình.
“ Ai yo, chị dâu, hôm nay trang điểm xinh đẹp như vậy, xem ra tâm trạng rất tốt nhỉ? Có chuyện gì vui sao?” Lục Cảnh Niên nhìn cô ta, hỏi.
Giang Tiểu Ngữ cười cười gật đầu: “ Ừm, đúng vậy.”
Lục Cảnh Niên cũng hơi tò mò, hỏi: “ Có chuyện gì tốt nói cho tôi nghe nữa được không?”
Giang Tiểu Ngữ gật đầu, ừm một tiếng.
Trong tay Giang Thần Hy vẫn luôn viết cái gì đó, bình thản nói: “ Có chuyện gì?”
Giang Thần Hy vòng một vòng đi tới, hưng phấn nói: “ Sáng hôm nay em nhận được điện thoại của người nhận giác mạc, hy vọng có thể gặp chúng ta.”
Giang Thần Hy nghe xong, động tác trên tay hơi ngừng lại, hơi chau mày, ngước mắt nhìn Giang Tiểu Ngữ.
Lục Cảnh Niên cũng ngạc nhiên, nói: “ Chính là người nhận giác mạc mà chị cô hiến cho đúng không? Tôi nhớ là trước khi chị cô qua đời, có hiến tặng giác mạc.”
Giang Tiểu Ngữ gật đầu, mắt đỏ lên, nói: “ Tôi biết lúc chị ấy hiến tặng giác mạc, yêu cầu duy nhất của tôi chính là bất luận sau này ai dung giác mạc của chị ấy, tôi hy vọng có thể gặp người đó, ít nhất có thể cho tôi cảm thấy là chị ấy còn sống. Chị ấy cũng đồng ý. Theo di nguyện của chị ấy, người đó chủ động liên hệ với chúng ta. Tôi, tôi rất vui mừng, bất luận thế nào, ít nhất chị gái tôi cũng còn lưu lại chút gì trên đời này, đúng không Cảnh Niên?”
Lục Cảnh Niên cười nói: “ Đúng vậy, dù sao đây cũng là một sinh mệnh kéo dài.”
Giang Tiểu Ngữ gật đầu, quay đầu nhìn Giang Thần Hy, nói: “ Thần Hy, chị ấy chỉ có hai chúng ta là người thân, ngày kia… chúng ta cùng đi đi?”
Giang Thần Hy hơi cau mày, thời gian sao lại trùng hợp đến vậy.
Sau khi anh và Tô Lê hẹn xong thời gian thì sẽ đi công tác, căn bản không có nhiều thời gian như vậy.
Suy đi tính lại thì quyết định đẩy thời gian hẹn với Tô Lê lại.
Quay về nói với cô ấy chuyện này.
Tô Lê ôm một bát dâu tây vừa rửa sạch, mắt nhìn ti vi, ti vi đang chiếu một bộ phim cổ trang do Tôn Hàm đạo diễn.
Cô trầm mặc một lát, thu hồi tầm mắt nhìn Giang Thần Hy,nói: “ Giang thiếu, anh biết là người chết thì không thể sống lại được, đúng không?”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, anh nhìn cô, trịnh trọng nói: “ Tô Lê, anh và Lạc Nhan đã kết thúc hoàn toàn rồi, mà ngày kia, cũng là di nguyện của Lạc Nhan, đây là anh nợ cô ấy.”
Tô Lê trầm mặc một lát sau mới nói: “ Được, Giang thiếu, chỉ lần này thôi, em hy vọng về sau chúng ta sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào với Lạc Nhan nữa, mặc dù em không muốn tính toán với một người đã chết. Nhưng em không hy vọng trong cuộc sống sau này của anh và em cứ day dứt mãi vấn đề Lạc Nhan, cô ấy lúc nào cũng xuất hiện trong cuộc sống của anh và em. Giang thiếu, em cũng có giới hạn của mình, hy vọng anh có thể hiểu, em rộng lượng không có nghĩ là em không để ý.”
Giang Thần Hy ôm cô trong lòng, hôn khẽ lên trán cô: “ Anh hiểu.”
Không có bảo đảm hứa hẹn, chỉ có một câu “ hiểu” nhẹ nhàng.
Tô Lê nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ôm Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy ôm nhẹ đầu cô, than thầm một tiếng, có một số chuyện là trách nhiệm của anh, anh không thể không làm.
Nhưng anh hiểu, cứ dây dưa không dứt với quá khứ là không công bằng với cô.
Đây là lần cuối cùng, coi như là sự cắt đứt, dù sao Lạc Nhan cũng đã qua đời rồi, những điều này trong lòng anh rất rõ ràng….
Tô Lê đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, cô vừa đi ra từ phòng thu. Vì trong phòng thu vừa nóng vừa bức, cô cảm thấy hơi chóng mặt
Hoa Hoa đưa cho cô chút nước muối nhạt, nói: “ Uống từ từ thôi, vừa nãy chị làm em sợ chết khiếp. Ngã từ trên cao như vậy, may mà phía dưới đều là cát.”
Tô Lê uống hai ngụm nước súc miệng, ăn một miệng đầy cát, nhổ ra một miệng cát, nói: “ Không sao, độ cao này chị có thể làm được, không cần đóng thế.”
Lúc này, Thiệu Phương đi vào, trong tay còn có một hòm thuốc, nhìn thấy mặt Tô Lê đầy đất cát, đẩy hòm thuốc cho Hoa Hoa, nói: “ Tôi đã dẫn dắt nhiều diễn viên như vậy rồi, cô là một trong số ít người liều mạng như vậy. May mà cô một lần đã đạt, nếu mà cần phải diễn lại tôi sẽ không đồng ý cho cô diễn!” Thiệu Phương quạt chiếc quạt giấy trong tay, tức đến không thở nổi: “ Cô nên biết là, với những hành động nguy hiểm thế này, nếu cô bị làm sao thì làm thế nào? Không được, trở về tôi phải nói với tổng giám đốc cho cô mấy cái bảo hiểm.”
Tô Lê cụp mắt cười cười: “ Được, được, được, đều tuỳ chị Thiệu sắp xếp.”
Thiệu Phương nghe xong thì trợn mắt nhìn cô nói: “ Cô còn không coi ra gì. Tôi phải nhắc nhở cô, hiện tại sự nghiệp của cô đang lên, nếu như cô có vấn đề gì, thì sẽ không có lợi với sự phát triển của cô, nghe chưa!”
Đây đúng là sự thực, vô cùng xác thực.
Tô Lê đương nhiên cũng hiểu rõ, cô gật đầu nói: “ Yên tâm đi, chị Thiệu Phương, sau này em sẽ chú ý, không làm liều nữa.”
Thiệu Phương nhìn cô, nhẫn nại thở dài một cái: “ Được rồi, nhanh về tắm rửa sạch sẽ đi, cô xem những vết thương trên tay chân cô, ai… liệu tổng giám đốc có tức giận đến nỗi đuổi thẳng tôi không vậy.” Cô ôm đầu than nhẹ.
Vốn dĩ còn không cảm thấy đau, nhưng khi lấy lại cảm giác, thì những chỗ đau càng ngày càng đau, Hoa Hoa dìu cô đứng dậy, cô nhất thời không đứng lên được.
Thiệu Phương nhìn cô, tức giận đến nỗi vừa mắng vừa dìu cô.
Nhìn bộ dạng của Tô Lê, Thiệu Phương cũng không nhịn được tiếp tục mắng, vung tay ra hiệu với tài xế lái xe, rồi lại nói với Tô Lê: “ Được rồi, không nói cô nữa, đi tắm rửa trước rồi nói sau.”
Tô Lê biết chắn chắn không tổn thương xương cốt, chỉ là mấy vết thương ngoài da và mấy chỗ đâu không nói rõ từng hồi.
Về đến nhà, cô ngâm người vào bồn tắm một lúc thì cơn đau mới giảm đi được kha khá.
Hoa Hoa đi vào mang quần áo cho Tô Lê: “ Chị Tô Lê, điện thoại của chị reo nãy giờ.”
Cô biết Tô Lê không có thói quen lưu số điện thoại, cũng chưa từng nhớ kỹ số điện thoại từng gọi đến.
Tô Lê cầm điện thoại, là số văn phòng của Giang Thần Hy
“ Là Giang thiếu.” Tô Lê lau tay, nhận điện thoại.
Hoa Hoa cười hì hì nói: “ Chắc chắn là Giang thiếu phát hiện gặp một người lạ không có ý nghĩa, vẫn là nên họn hò với chị Tô Lê.”
Tô Lê trừng mắt nhìn cô, Hoa Hoa vội vàng cười hì hì chạy ra ngoài.
Tô Lê tiếp điện thoại, phía đầu dây bên kia là giọng con gái, cung kính nói: “ Là Thiếu phu nhân sao? Tôi là thư ký văn phòng tổng giám đốc. Vừa rồi tổng giám đốc trước khi ra ngoài có kêu tôi gọi điện thoại cho cô nói là tối nay anh ấy sẽ đến cuộc hẹn. Gặp ở cảng Hoàng hậu.”
Tô Lê nghe xong hơi sững sờ: “ Hôm nay Giang thiếu sẽ đến cuộc hẹn sao?”
Đối phương cười nói: “ Đúng vậy, Giang thiếu có việc ra ngoài rồi, nhưng mà anh ấy nói có thể muộn một chút, nhưng anh ấy sẽ đi.”
Tô Lê ừm một tiếng, sau đó tắt điện thoại.
Anh sẽ đi, điều này chứng tỏ, thực ra cô ấy quan trọng hơn.
Đột nhiên Tô Lê cảm thấy mình thật ích kỷ, vốn dĩ việc này đã nói xong, nhưng vì cô ấy lại không cảm thấy là việc tốt, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Nhưng không ngờ, Giang Thần Hy vẫn đi đến cuộc hẹn.
Nghe đến đây, phiền não khó hiểu trong lòng cô đều biến mất…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.