Chương 183
Vô Danh
18/04/2019
Giang Tiểu Ngữ chống gậy, cô đi từng bước, cô dừng lại trước một cái bàn màu trawgs.
Hoá ra người ngồi ở đó là Vương Nhã Tĩnh, cô ta ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Trùng hợp vậy, Giang tiểu thư.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta và nói: “Qủa thật rất trùng hợp.”
Vương Nhã Tĩnh cười nói: “Vậy cùng ngồi xuống nói chuyện đi, xem ra có vẻ tâm trạng cô không được tốt cho lắm? Sau này thường xuyên cùng tôi uống trà chiều nói chuyện nhé.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, không có ý cự tuyệt.
Vương Nhã Tĩnh nhấc ly caffe lên uống một ngụm, cô ta nhẹ nhàng nói: “À đúng rồi, tôi có nghe nói mấy hôm trước cô có bao cả một con tàu, quả nhiên Giang gia đại tiểu thư đúng là người có tiền.”
Giang Tiểu Ngữ nghe vậy bèn nhíu chặt lông mày lại.
Vương Nhã Tĩnh nhìn cô cười nói: “Giang tiểu thư đừng có tức giận, thật ra cái vòng này nói nhỏ thì không nhỏ nói lớn thì không lớn, làm bất kỳ việc gì nếu như không có một vài người quen mà chỉ dựa vào mỗi tiền thì cũng không có tác dụng. Nếu như tôi đã biết việc này thì cô cảm thấy những người khác sẽ không biết sao?”
Vương Nhã Tĩnh nhìn cô ta, rũ mắt xuống cười nói: “Thật ra cô làm như vậy cũng chả có tác dụng gì cả, đàn ông đều là loại bạc tình bạc nghĩa, cô vẫn còn cho rằng Giang thiếu sẽ nhớ đến người chị đáng thương vừa chết nửa năm trước của cô hay sao? Đừng có ảo tưởng nữa, lẽ nào cô không biết anh ta sắp chuyển nhà sao, anh ta vừa mua một căn biệt thự ở đừơng Dụ Hoa để tặng Tô Lê.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, cô cười nói: “Vương Nhã Tĩnh, cô đừng lấy điều đó để kích thích tôi, cô cho rằng tôi không biết mục đích của cô là gì sao? Vốn dĩ cô có thể dựa vào đứa con được ông nội chấp nhận, được gả vào Giang gia làm bà trẻ, nhưng đáng tiếc kế hoạch của cô bị đổ vỡ rồi, cô bị xảy thai, bây giờ cô chả có gì trong tay cả, lúc trước cô còn náo loạn về việc kết hôn phải linh đình, bây giờ thì tốt rồi, việc đó đã bị hôn sự giữa Diệp gia và Phương gia đã đè ép, lẽ nào trong lòng cô không thấy hận sao?”
Vương Nhã Tĩnh nhìn cô, đáy mắt có tia lạnh lùng, Trần Miễn mặc dù không có trực tiếp nói chia tay với cô, nhưng mà gần đây bên cạnh anh ấy có rất nhiều người phụ nữ, ngay cả Giang lão gia từ trước đến giờ vẫn luôn đứng về phía cô nay cũng không đoái hoài gì đến cô nữa rồi.
Vương Nhã Tĩnh cắn môi, tay nắm chặt chiếc cốc caffe, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Giang tiểu thư, có lẽ cô cũng hiểu rõ, tôi trở thành bộ dạng như bây giờ chính là do con tiện nhân Tô Lê đó hại. Đều là tại cô ta, là cô ta đẩy tôi ngã từ trên cầu thang xuống, đều tại cô ta mà Trần Miễn mới không để ý đến tôi nữa.” Dừng lại một lát, cô nhìn Giang Tiểu Ngữ rồi nói tiếp: “Giang tiểu thư, cô sẽ không quên việc chân cô thành ra như thế này chứ? Lúc đó rõ ràng đã có chứng cứ xác thực, là do Tô Lê làm, nhưng kết quả thì sao? Cô sẽ không quên chứ?”
Giang Tiểu Ngữ nghe vậy sắc mặt tối sầm xuống, sao cô có thể quên được, điều làm cô càng không thể chấp nhận được đó chính là ngay cả Lục Tử Thần cũng nói đỡ cho cô ta, thậm chí cô còn vô tình nghe thấy lúc đó Lục Tử Thần cũng tìm trăm ngàn cách để chứng minh Tô Lê vô tội, cô cảm thấy như bầu trời của mình đã sụp đổ. Cô không hiểu, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô sao lại đều vì Tô Lê mà phản bội cô. Giang Thần Hy luôn bên cạnh cô không rời, ấy vậy mà sau khi chị cô mát thì anh lại đem sự quan tâm chuyển sang Tô Lê, Lục Tử Thần người đàn ông mà cô yêu say đậm, mỗi lần Tô Lê xuất hiện thì ánh nhìn của anh ấy cũng sẽ không dời khỏi cô ta.
Cô hận! Đó đều là những thứ vốn thuộc về cô, cô ta dựa vào cái gì mà lại có thể cướp đi hết? Cô tuyệt đối sẽ không để yên đâu.
Cho nên cô đã tìm người được chị cô hiến tặng giác mạc, cô cố ý để người có đôi mắt của Lạc Nhan xuất hiện bên cạnh Giang Thần Hy, khiến anh mỗi ngày đến công ty đều nhìn thấy cô ta, cô không tin làm như vậy mà Giang Thần Hy có thể quên chị của cô, quên cô.
Giang Tiểu Ngữ biết rõ, Giang Thần Hy rất yêu chị của cô, những cái đó đều là tận mắt cô nhìn thấy, cô tin chắc rằng cho dù có là người lòng dạ sắt đá như thế nào đi chăng nữa thì khi đối diện với Lạc Nhan thì cũng đều không thể quên được.
Cô muốn cho Tô Lê nếm thử cái mùi vị bị người khác cướp mất đồ thuộc về mình.
Nhưng mà điều mà cô không ngờ tới đó chính là Tô Lê không có vì chuyện ngày hôm đó mà có động tĩnh gì cả, thậm chí một nhân viên trong phòng thư ký của Giang Thần Hy nói với cô, bọn họ hình như không có gì khác thường cả.
Cô không biết là do khả năng nhẫn nại của Tô Lê quá mạnh hay là do trong chuyện này có gì đó sai sót…
Vương Nhã Tĩnh nhìn thấy cô ngây người thế là bèn cười nói: “Giang tiểu thư, thật ra chúng ta có thể hợp tác với nhau, cô có mục đích của cô, tôi cũng có mục đích của tôi, hai bên cùng nhau tấn công, chúng ta muốn có một chỗ đứng trong Giang gia thì phải dựa vào bản thân mình, có lẽ cô rõ hơn tôi việc này rất khó khăn.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, cô cười nhẹ rồi nói: “Tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi, tôi ở Giang gia chẳng có tí địa vị nào cả, càng huống hồ tôi và cô không giống nhau, tôi không có ý đồ khiến Giang gia phá sản, thật ngại quá.”
Vương Nhã Tĩnh cười một tiếng rồi nói: “Giang tiểu thư, tôi thấy cô đừng có quyết định nhanh như vậy, cô có từng nghĩ đến nếu như cô bị Lục gia đuổi ra khỏi cửa, vậy cô còn có thể đi đâu? Giang tiểu thư, ít nhất hiện nay Giang Thần Hy còn có chút quan tâm đến cô, nhưng mà nếu như Lục gia muốn huỷ hôn, cô lại còn mất một chân nữa, Giang thiếu thì bị con hồ ly tinh Tô Lê mê hoặc không để ý đến cô nữa, vậy lúc đó cô phải làm sao?”
“Cô…” Giang Tiểu Ngữ sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Vương Nhã Tĩnh cười nhẹ, nói: “Giang tiểu thư, thật ra nói cho cùng, chúng ta đều giống nhau, có phải vậy không?”
Giang Tiểu Ngữ nắm chặt tay, im lặng không lên tiếng…
…
Lại qua hai ngày, Tô Lê và Giang Thần Hy không có xảy ra chuyện gì.
Văn phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Giang thị:
Thiệu Phương đẩy cửa đi vào, cô cười nói: “Boss, anh tìm tôi có việc sao?”
Giang Thần Hy đang đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy câu hỏi của Thiệu Phươn anh bèn quay lại nhìn cô.
Thiệu Phương bước đến bên anh.
Giang Thần Hy quay người lại, anh nói: “Trước lúc tôi đi công tác, có phải Tô Lê đã xảy ra chuyện gì hay không, tối qua tôi về nhà cảm thấy cô ấy có gì đấy không đúng lắm.”
Thiệu Phương nhìn anh, hơi do dự một lúc rồi nói: “Nếu mà nhắc đến có chuyện gì không thì thật ra có một chuyện, không biết nó có được xem là một chuyện hay không nữa.”
Giang Thần Hy nhăn mày: “Chuyện gì?”
Thiệu Phương nhìn Giang Thần Hy rồi nói: “Boss có cho Tô Lê leo cây, bởi vì chuyện này mà tâm trạng của cô ấy có vẻ không vui.”
“Cái gì?” Giang Thần Hy nhăn mày, “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Thiệu Phương nhìn anh rồi nói: “Chính là một ngày trước khi anh đi công tác, Tô Lê kích động nói với tôi anh có hẹn cô ấy tối đi ăn cơm, cho nên tôi còn huỷ tiệc tối ngày hôm đó của cô ấy, nhưng mà ngày hôm sau mới biết cả tối đó cô ấy không đợi được anh,anh đã thất hẹn rồi.”
Giang Thần Hy nhẹ nhíu mày, “Thất hẹn sao?”
Thiệu Phương nói: “Đúng vậy, nhưng mà hôm đó chính anh lại bất mãn bảo tôi đừng có mà an bài quá nhiều công việc vào buổi tối cho Tô Lê, tôi có chút không hiểu lắm.”
Giang Thần Hy rũ mắt suy nghĩ, anh gọi điện cho phòng thư ký: “Trân Ni, cô đi gọi Kha Ninh lên đây, tôi có việc tìm cô ấy.”
“Dạ, giám đốc.”
Cúp máy, anh nhìn Thiệu Phương rồi nói: “Tối nay Tô Lê có hoạt động gì không?”
“Tôi nay cô ấy phải ghi hình một chương trình giải trí.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nói: “Nói với cô ấy tối nay tôi sẽ đến đón cô ấy.”
Thiệu Phương “dạ” một tiếng.
Lúc Tô Lê ghi hình xong thì đã hơn mười giờ rồi.
Giang Thần Hy đến đón cô, thuận tiện đưa cô đi ăn đêm.
Má Trương đã chọn một ngày lành để chuyển đến nhà mới, mấy ngày nay bà ấy bận dọn dẹp nhà cửa, Tô Lê đối với chỗ ở không có quá nhiều yêu cầu, cho nên cái gì cũng đều do Giang thiếu quyết định là được.
Lại thêm việc hai ngày nay họ mỗi người đều bận việc nên cũng chưa có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm.
“Em nghe Thiệu Phương nói anh đến đón em.” Tô Lê chui vào trong lòng Giang Thần Hy, cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nói.
Giang Thần Hy rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, anh híp mắt lại sao đó cầm lấy đồ ăn đêm, anh hỏi: “Em dã đói chưa?”
Sắp sang tháng 7 rồi, thời tiết càng ngày càng nóng.
Xe dừng ở trên cầu, có gió từ sông thổi tới, cảm giác rất dễ chịu.
Đây là món ăn đêm mà Tô Lê thích nhất – hoành thánh, Tô Lê ngồi trên đầu xe ô tô, lắc lắc đôi chân dài trắng muốt.
Giang Thần Hy đứng cạnh cô,anh châm một điếu thuốc, nhìn Tô Lê đang ăn ngon lanh, anh lên tiếng: “Tô Lê chúng ta nói chuyện đi.”
Tô Lê vừa thổi hoành thánh trong tay vừa “ừ” một tiếng, cô nói: “Nói cái gì cơ.”
Giang Thần Hy một tay vuốt ve đôi chân của cô, anh nói: “Ngày hôm đó thất hẹn… anh phải giải thích với em.”
Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Ừ, nếu như Giang thiếu cũng phát hiện rồi vậy thì anh giải thích đi.”
Giang Thần Hy hơi ngây người một lát, anh không rõ ý của cô là gì, “Nếu như anh không biết thì sao? Chả lẽ em không định hỏi anh sao?”
Tô Lê nhìn anh, cô “ừ” một tiếng, trầm mặc một lúc, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em chỉ tin những gì mắt em nhìn thấy. Hôm đó lúc em biết anh thất hẹn không đến, em quả thật rất tức giận, em nghĩ trừ phi là em không quan tâm dến anh, nếu không sao em lại tức giận như vậy chứ, anh nói có đúng không? Nhưng sau khi bình tĩnh lại, em thấy nếu như em nghe mấy lời nói vô căn cứ của Giang Tiểu Ngữ còn có cả điện thoại anh không cẩn thận để quên ở chỗ người khác, vậy thì em quá ngu ngốc rồi. Em đã rói rồi, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, việc đầu tiên em làm đó chính là tin tưởng anh, dưới tiền đề là em tin tưởng anh, em cũng sẽ không võ đoán đi cho rằng anh làm gì có lỗi với em, em sẽ nghĩ liệu có phải có nguyên nhân đặc biệt. Mà trên thực tế đây chính là kế hoạch của Giang Tiểu Ngữ, tí nữa thì em bị trúng kế của cô ta.”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh nói: “Tô Lê, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
Tô Lê nhìn anh, cô lắc đầu rồi nói: “Anh đã từng nói, chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng với nhau không cần phải nói cảm ơn, có phải vậy hay không?”
Giang Thần Hy duỗi tay ra xoa má cô, anh “ừ” một tiếng.
Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Giang thiếu, nếu như anh chưa quên được Lạc Nhan, vậy thì mong Giang thiếu sớm nói rõ với em, em sẽ không đi làm vật thay thế cho người khác. Em cũng sẽ khong trở thành người bù đắp vào chỗ còn thiếu trong tim anh. Em không cầu mong mình là vị trí số một trong lòng anh, nhưng mà em muốn từ nay về sau em sẽ là duy nhất, Giang thiếu, nếu như có một ngày anh có lỗi với em, em sẽ không cho anh cơ hội đâu…”
Hoá ra người ngồi ở đó là Vương Nhã Tĩnh, cô ta ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Trùng hợp vậy, Giang tiểu thư.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta và nói: “Qủa thật rất trùng hợp.”
Vương Nhã Tĩnh cười nói: “Vậy cùng ngồi xuống nói chuyện đi, xem ra có vẻ tâm trạng cô không được tốt cho lắm? Sau này thường xuyên cùng tôi uống trà chiều nói chuyện nhé.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, không có ý cự tuyệt.
Vương Nhã Tĩnh nhấc ly caffe lên uống một ngụm, cô ta nhẹ nhàng nói: “À đúng rồi, tôi có nghe nói mấy hôm trước cô có bao cả một con tàu, quả nhiên Giang gia đại tiểu thư đúng là người có tiền.”
Giang Tiểu Ngữ nghe vậy bèn nhíu chặt lông mày lại.
Vương Nhã Tĩnh nhìn cô cười nói: “Giang tiểu thư đừng có tức giận, thật ra cái vòng này nói nhỏ thì không nhỏ nói lớn thì không lớn, làm bất kỳ việc gì nếu như không có một vài người quen mà chỉ dựa vào mỗi tiền thì cũng không có tác dụng. Nếu như tôi đã biết việc này thì cô cảm thấy những người khác sẽ không biết sao?”
Vương Nhã Tĩnh nhìn cô ta, rũ mắt xuống cười nói: “Thật ra cô làm như vậy cũng chả có tác dụng gì cả, đàn ông đều là loại bạc tình bạc nghĩa, cô vẫn còn cho rằng Giang thiếu sẽ nhớ đến người chị đáng thương vừa chết nửa năm trước của cô hay sao? Đừng có ảo tưởng nữa, lẽ nào cô không biết anh ta sắp chuyển nhà sao, anh ta vừa mua một căn biệt thự ở đừơng Dụ Hoa để tặng Tô Lê.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, cô cười nói: “Vương Nhã Tĩnh, cô đừng lấy điều đó để kích thích tôi, cô cho rằng tôi không biết mục đích của cô là gì sao? Vốn dĩ cô có thể dựa vào đứa con được ông nội chấp nhận, được gả vào Giang gia làm bà trẻ, nhưng đáng tiếc kế hoạch của cô bị đổ vỡ rồi, cô bị xảy thai, bây giờ cô chả có gì trong tay cả, lúc trước cô còn náo loạn về việc kết hôn phải linh đình, bây giờ thì tốt rồi, việc đó đã bị hôn sự giữa Diệp gia và Phương gia đã đè ép, lẽ nào trong lòng cô không thấy hận sao?”
Vương Nhã Tĩnh nhìn cô, đáy mắt có tia lạnh lùng, Trần Miễn mặc dù không có trực tiếp nói chia tay với cô, nhưng mà gần đây bên cạnh anh ấy có rất nhiều người phụ nữ, ngay cả Giang lão gia từ trước đến giờ vẫn luôn đứng về phía cô nay cũng không đoái hoài gì đến cô nữa rồi.
Vương Nhã Tĩnh cắn môi, tay nắm chặt chiếc cốc caffe, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Giang tiểu thư, có lẽ cô cũng hiểu rõ, tôi trở thành bộ dạng như bây giờ chính là do con tiện nhân Tô Lê đó hại. Đều là tại cô ta, là cô ta đẩy tôi ngã từ trên cầu thang xuống, đều tại cô ta mà Trần Miễn mới không để ý đến tôi nữa.” Dừng lại một lát, cô nhìn Giang Tiểu Ngữ rồi nói tiếp: “Giang tiểu thư, cô sẽ không quên việc chân cô thành ra như thế này chứ? Lúc đó rõ ràng đã có chứng cứ xác thực, là do Tô Lê làm, nhưng kết quả thì sao? Cô sẽ không quên chứ?”
Giang Tiểu Ngữ nghe vậy sắc mặt tối sầm xuống, sao cô có thể quên được, điều làm cô càng không thể chấp nhận được đó chính là ngay cả Lục Tử Thần cũng nói đỡ cho cô ta, thậm chí cô còn vô tình nghe thấy lúc đó Lục Tử Thần cũng tìm trăm ngàn cách để chứng minh Tô Lê vô tội, cô cảm thấy như bầu trời của mình đã sụp đổ. Cô không hiểu, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô sao lại đều vì Tô Lê mà phản bội cô. Giang Thần Hy luôn bên cạnh cô không rời, ấy vậy mà sau khi chị cô mát thì anh lại đem sự quan tâm chuyển sang Tô Lê, Lục Tử Thần người đàn ông mà cô yêu say đậm, mỗi lần Tô Lê xuất hiện thì ánh nhìn của anh ấy cũng sẽ không dời khỏi cô ta.
Cô hận! Đó đều là những thứ vốn thuộc về cô, cô ta dựa vào cái gì mà lại có thể cướp đi hết? Cô tuyệt đối sẽ không để yên đâu.
Cho nên cô đã tìm người được chị cô hiến tặng giác mạc, cô cố ý để người có đôi mắt của Lạc Nhan xuất hiện bên cạnh Giang Thần Hy, khiến anh mỗi ngày đến công ty đều nhìn thấy cô ta, cô không tin làm như vậy mà Giang Thần Hy có thể quên chị của cô, quên cô.
Giang Tiểu Ngữ biết rõ, Giang Thần Hy rất yêu chị của cô, những cái đó đều là tận mắt cô nhìn thấy, cô tin chắc rằng cho dù có là người lòng dạ sắt đá như thế nào đi chăng nữa thì khi đối diện với Lạc Nhan thì cũng đều không thể quên được.
Cô muốn cho Tô Lê nếm thử cái mùi vị bị người khác cướp mất đồ thuộc về mình.
Nhưng mà điều mà cô không ngờ tới đó chính là Tô Lê không có vì chuyện ngày hôm đó mà có động tĩnh gì cả, thậm chí một nhân viên trong phòng thư ký của Giang Thần Hy nói với cô, bọn họ hình như không có gì khác thường cả.
Cô không biết là do khả năng nhẫn nại của Tô Lê quá mạnh hay là do trong chuyện này có gì đó sai sót…
Vương Nhã Tĩnh nhìn thấy cô ngây người thế là bèn cười nói: “Giang tiểu thư, thật ra chúng ta có thể hợp tác với nhau, cô có mục đích của cô, tôi cũng có mục đích của tôi, hai bên cùng nhau tấn công, chúng ta muốn có một chỗ đứng trong Giang gia thì phải dựa vào bản thân mình, có lẽ cô rõ hơn tôi việc này rất khó khăn.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, cô cười nhẹ rồi nói: “Tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi, tôi ở Giang gia chẳng có tí địa vị nào cả, càng huống hồ tôi và cô không giống nhau, tôi không có ý đồ khiến Giang gia phá sản, thật ngại quá.”
Vương Nhã Tĩnh cười một tiếng rồi nói: “Giang tiểu thư, tôi thấy cô đừng có quyết định nhanh như vậy, cô có từng nghĩ đến nếu như cô bị Lục gia đuổi ra khỏi cửa, vậy cô còn có thể đi đâu? Giang tiểu thư, ít nhất hiện nay Giang Thần Hy còn có chút quan tâm đến cô, nhưng mà nếu như Lục gia muốn huỷ hôn, cô lại còn mất một chân nữa, Giang thiếu thì bị con hồ ly tinh Tô Lê mê hoặc không để ý đến cô nữa, vậy lúc đó cô phải làm sao?”
“Cô…” Giang Tiểu Ngữ sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Vương Nhã Tĩnh cười nhẹ, nói: “Giang tiểu thư, thật ra nói cho cùng, chúng ta đều giống nhau, có phải vậy không?”
Giang Tiểu Ngữ nắm chặt tay, im lặng không lên tiếng…
…
Lại qua hai ngày, Tô Lê và Giang Thần Hy không có xảy ra chuyện gì.
Văn phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Giang thị:
Thiệu Phương đẩy cửa đi vào, cô cười nói: “Boss, anh tìm tôi có việc sao?”
Giang Thần Hy đang đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy câu hỏi của Thiệu Phươn anh bèn quay lại nhìn cô.
Thiệu Phương bước đến bên anh.
Giang Thần Hy quay người lại, anh nói: “Trước lúc tôi đi công tác, có phải Tô Lê đã xảy ra chuyện gì hay không, tối qua tôi về nhà cảm thấy cô ấy có gì đấy không đúng lắm.”
Thiệu Phương nhìn anh, hơi do dự một lúc rồi nói: “Nếu mà nhắc đến có chuyện gì không thì thật ra có một chuyện, không biết nó có được xem là một chuyện hay không nữa.”
Giang Thần Hy nhăn mày: “Chuyện gì?”
Thiệu Phương nhìn Giang Thần Hy rồi nói: “Boss có cho Tô Lê leo cây, bởi vì chuyện này mà tâm trạng của cô ấy có vẻ không vui.”
“Cái gì?” Giang Thần Hy nhăn mày, “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Thiệu Phương nhìn anh rồi nói: “Chính là một ngày trước khi anh đi công tác, Tô Lê kích động nói với tôi anh có hẹn cô ấy tối đi ăn cơm, cho nên tôi còn huỷ tiệc tối ngày hôm đó của cô ấy, nhưng mà ngày hôm sau mới biết cả tối đó cô ấy không đợi được anh,anh đã thất hẹn rồi.”
Giang Thần Hy nhẹ nhíu mày, “Thất hẹn sao?”
Thiệu Phương nói: “Đúng vậy, nhưng mà hôm đó chính anh lại bất mãn bảo tôi đừng có mà an bài quá nhiều công việc vào buổi tối cho Tô Lê, tôi có chút không hiểu lắm.”
Giang Thần Hy rũ mắt suy nghĩ, anh gọi điện cho phòng thư ký: “Trân Ni, cô đi gọi Kha Ninh lên đây, tôi có việc tìm cô ấy.”
“Dạ, giám đốc.”
Cúp máy, anh nhìn Thiệu Phương rồi nói: “Tối nay Tô Lê có hoạt động gì không?”
“Tôi nay cô ấy phải ghi hình một chương trình giải trí.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nói: “Nói với cô ấy tối nay tôi sẽ đến đón cô ấy.”
Thiệu Phương “dạ” một tiếng.
Lúc Tô Lê ghi hình xong thì đã hơn mười giờ rồi.
Giang Thần Hy đến đón cô, thuận tiện đưa cô đi ăn đêm.
Má Trương đã chọn một ngày lành để chuyển đến nhà mới, mấy ngày nay bà ấy bận dọn dẹp nhà cửa, Tô Lê đối với chỗ ở không có quá nhiều yêu cầu, cho nên cái gì cũng đều do Giang thiếu quyết định là được.
Lại thêm việc hai ngày nay họ mỗi người đều bận việc nên cũng chưa có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm.
“Em nghe Thiệu Phương nói anh đến đón em.” Tô Lê chui vào trong lòng Giang Thần Hy, cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nói.
Giang Thần Hy rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, anh híp mắt lại sao đó cầm lấy đồ ăn đêm, anh hỏi: “Em dã đói chưa?”
Sắp sang tháng 7 rồi, thời tiết càng ngày càng nóng.
Xe dừng ở trên cầu, có gió từ sông thổi tới, cảm giác rất dễ chịu.
Đây là món ăn đêm mà Tô Lê thích nhất – hoành thánh, Tô Lê ngồi trên đầu xe ô tô, lắc lắc đôi chân dài trắng muốt.
Giang Thần Hy đứng cạnh cô,anh châm một điếu thuốc, nhìn Tô Lê đang ăn ngon lanh, anh lên tiếng: “Tô Lê chúng ta nói chuyện đi.”
Tô Lê vừa thổi hoành thánh trong tay vừa “ừ” một tiếng, cô nói: “Nói cái gì cơ.”
Giang Thần Hy một tay vuốt ve đôi chân của cô, anh nói: “Ngày hôm đó thất hẹn… anh phải giải thích với em.”
Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Ừ, nếu như Giang thiếu cũng phát hiện rồi vậy thì anh giải thích đi.”
Giang Thần Hy hơi ngây người một lát, anh không rõ ý của cô là gì, “Nếu như anh không biết thì sao? Chả lẽ em không định hỏi anh sao?”
Tô Lê nhìn anh, cô “ừ” một tiếng, trầm mặc một lúc, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em chỉ tin những gì mắt em nhìn thấy. Hôm đó lúc em biết anh thất hẹn không đến, em quả thật rất tức giận, em nghĩ trừ phi là em không quan tâm dến anh, nếu không sao em lại tức giận như vậy chứ, anh nói có đúng không? Nhưng sau khi bình tĩnh lại, em thấy nếu như em nghe mấy lời nói vô căn cứ của Giang Tiểu Ngữ còn có cả điện thoại anh không cẩn thận để quên ở chỗ người khác, vậy thì em quá ngu ngốc rồi. Em đã rói rồi, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, việc đầu tiên em làm đó chính là tin tưởng anh, dưới tiền đề là em tin tưởng anh, em cũng sẽ không võ đoán đi cho rằng anh làm gì có lỗi với em, em sẽ nghĩ liệu có phải có nguyên nhân đặc biệt. Mà trên thực tế đây chính là kế hoạch của Giang Tiểu Ngữ, tí nữa thì em bị trúng kế của cô ta.”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh nói: “Tô Lê, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
Tô Lê nhìn anh, cô lắc đầu rồi nói: “Anh đã từng nói, chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng với nhau không cần phải nói cảm ơn, có phải vậy hay không?”
Giang Thần Hy duỗi tay ra xoa má cô, anh “ừ” một tiếng.
Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Giang thiếu, nếu như anh chưa quên được Lạc Nhan, vậy thì mong Giang thiếu sớm nói rõ với em, em sẽ không đi làm vật thay thế cho người khác. Em cũng sẽ khong trở thành người bù đắp vào chỗ còn thiếu trong tim anh. Em không cầu mong mình là vị trí số một trong lòng anh, nhưng mà em muốn từ nay về sau em sẽ là duy nhất, Giang thiếu, nếu như có một ngày anh có lỗi với em, em sẽ không cho anh cơ hội đâu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.