Chương 242
Vô Danh
18/04/2019
Tô Lê khẽ quay người,chọn một tư thế thoải mái, dựa vào đó, nhàm chán dùng chiếc ống hút trong cốc nước ra thổi khí, cười nói: “Diệp thiếu phu nhân trước mặt tôi mà còn dùng tới những lời lẽ khách sáo như vậy sao? Cho ai xem vậy chứ?”
Phương Ngiên đi tới trước mặt cô, cười nói: “Đương nhiên là để cho người khác xem rồi.” Nói xong, cô ta còn cố ý dựa dựa vào người Tô Lê, cười nói: “Cô hiện giờ đang mang thai, là con cháu của nhà Giang gia đó, cô khiến cho thiên hạ đại loạn, không làm chút gì đó thì sao mà được chứ?”
Khi cô ta nói cố tỏ ra nét mặt tươi cười, hiển nhiên là muốn để cho những người đang qua lại nhìn thấy.
Tô Lê thổi thổi nước ngọt trong cốc, kiên nhẫn chờ cô ta nói xong, cô mới tiếp lời nói: “Phụ nữ ấy à, kiêng kị nhất là suy nghĩ quá nhiều chuyện, nghĩ nhiều rồi, tâm trạng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng xấu đến làn da, làn da xấu sẽ nhanh già. Quả thật, Diệp thiếu phu nhân, cô không cảm thấy sao,nhìn cô bây giờ có khi còn già hơn tôi cả chục tuổi ấy chứ.”
Tô Lê bưng cốc nước ngọt lên, ngước lên cười cười nói: “Diệp thiếu phu nhân không mệt hay sao? Cô không cảm thấy mệt nhưng tôi thấy mệt thay cho cô. Dù sao quan hệ giữa tôi và cô cũng chẳng tốt đẹp gì, đừng giả bộ thân mật nọ kia nữa.”
Phương Nghiên nhìn cô khẽ cười, nói: “Nói gì vậy chứ, tôi chỉ là cảm thấy tò mò, trong bụng cô đây, rốt cuộc là của Trần Miễn hay là của Giang Thần Hy vậy? Ai cũng biết, cô và Trần Miễn là thanh mai trúc mã, bên cạnh nhau bao nhiêu năm như vậy, với lại đã kết hôn với Giang Thần Hy rồi nhưng vẫn còn dây dưa với anh ta, chúng ta chẳng phải là bạn bè sao, vì thế mới tò mò qua hỏi xem, tôi cũng có nói với bạn bè thân thiết của tôi.” Nói xong, cô ta bưng cốc rượu sâm banh lên uống hai ngụm, rồi cười nói tiếp: “Nhưng mà tôi cảm thấy rằng, của ai thì cũng không quan trọng, dù sao cũng là giống nòi nhà Giang gia. Nếu như mà là của Trần Miễn thì càng tốt, người ngoài ai cũng biết, Trần Miễn mới là người kế thừa mà Giang gia lão gia trong lòng thấy ưng ý nhất? Giang Thần Hy … à, anh ta chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, loại con hoang này, dù có thế nào đi nữa thì cũng cao quý tới đâu chứ, cô nói có phải không?”
Tô Lê nghe, cũng không thèm tức giận gì, mà là lạnh nhạt nói: “Diệp thiếu phu nhân phân tích chẳng ra đâu vào đâu cả.” Ngừng một lúc, cô cúi xuống nhìn chiếc bụng đang nhấp nhô của mình, xoa xoa giống như đang hết mực thương yêu vạy.
Nói cô như thế nào cũng được, nhưng mà nói đến con của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy được.
Cô mím môi, lạnh nhạt nói: “Gần đây Diệp thiếu phu nhân không thấy cùng uống trà chiều với Vương Nhã Tịnh nhỉ? Cô ta không phải giống như con chó suốt ngày quanh quẩn quanh chân cô hay sao?”
Phương Nghiên nhìn cô, sắc mặt lộ ra vài nét cứng nhắc.
Tô Lê khẽ cười, nói: “Cô đây cũng thủ đoạn khôn lường, cũng bỏ không ít tâm tư nhỉ? Cái cô Vương Nhã Tịnh kia bị cô chơi trong sự hoan hỉ của cô, có lẽ đến bây giờ cũng vẫn chưa biết, chủ thật sự của cô ta là ai. Nhưng mà cô ta giờ thần kinh cũng không được ổn định, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, tiếp sau này, cô lại dự định như thế nào đây?”
Ánh nhìn của Tô Lê trước sau vẫn dừng lại trên mặt cô ta, sau đó cười thành tiếng nói: “Sao vậy? Tôi nói sai gì rồi sao? Sao nét mặt của Diệp thiếu phu nhân lại cứng nhắc như vậy? là bị axit hóa đang trong quá trình phục hồi hay sao? Cẩn thận ngày mai đám phóng viên kia lại viết linh tinh đó.”
Phương Nghiên cười nói: “Tô Lê, cô đừng làm bộ làm tịch nữa, cô với Giang Thần Hy chẳng phải đã kí đơn ly hôn rồi hay sao? Chính vì trên người cô có vết nhơ rửa không thể sạch được, pây pây pây, cô cho rằng Giang gia sẽ thừa nhận cô sao? Cô chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên tầm thường, nói dễ nghe thì là minh tinh, nhưng mà trong cái vòng tròn này, loại minh tinh như các cô, có khác gì những loại con gái ra ngoài đi bán “” gì đâu. Cô sống giống như là một trò cười vậy. cô nói xem, giờ mà để cho đám phóng viên kia biết được, thực ra hai người sớm đã ly hôn rồi, sẽ như thế nào chứ? Với lại còn là vì tân lang của ngày hôm nay Trần Miễn, chuyện tư tình của cô với Trần Miễn, cô để cho hai an hem nhà Giang gia cùng chơi trò chơi với cô, đúng là có bản lĩnh nhỉ.”
Tô Lê phe phẩy chiếc quạt trong tay, khẽ nhìn Phương Nghiên một cái, chuyện cô và Giang Thần Hy định ly hôn với nhau, chắc có lẽ là Kiều Vy nói chăng?
Quả nhiên, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, về điểm này, trong cái vòng tròn này tuyệt đối không thể quên đi cái quy tắc này.
Tô Lê khẽ thở dài một cái, cười nói: “Ây, hà tất chứ, có ly hôn hay không thì hiện giờ cái bụng của tôi cũng không phải là giả, chắc còn tốt hơn nhiều so với chuyện vợ chồng cưới nhau xong, cô Phương đại tiểu thư phòng không đơn chiếc chứ nhỉ?”
“Tô Lê! Cô nói linh tinh cái gì vậy…” Sắc mặt của Phương Nghiên thay đổi luôn.
Nhưng mà Tô Lê ngay lập tức làm một cái ám hiệu im lặng, ngăn lại nói: “Diệp thiếu phu nhân nhỏ tiếng chút, nếu như bị người ta biết được, những chuyện này chính là chồng cô Diệp Minh đích thân nói với tôi đó, cô Phương đại tiểu thư đây, chắc có lẽ không cần tới ngày mai, chắc sẽ thành trò cười rồi.”
Phương Nghiên nhìn cô, nghiến răng, dường như không chịu được sự xấu hổ, Tô Lê từng từ từng từ một chọc vào điểm yếu của cô, hai tay cô run lên, dường như nhấn mạnh nói: “Tô Lê, cô im miệng lại cho tôi…”
Tô Lê mặt không cảm xúc gì nhìn cô, cười nói: “Diệp thiếu phu nhân, tốt nhất đừng nói thêm gì nữa, nếu như cô không tới để khiêu khích tôi, cũng sẽ không tự mình chuốc lấy xấu hổ cho mình đâu?” Nói xong, cô thở dài một cái, một tay sờ vào hàm dưới của mình, nhìn Phương Nghiên, mắt hiện ra chút mỉa mai, nói: “Phương Nghiên, từ đôi mắt này của cô có thể nhìn ra được nỗi oán hận của cô đối với tôi cũng không phải là ít đâu nhỉ, có thể thấy rằng cuộc sống sau hôn nhân của cô cũng chẳng ra làm sao cả nhỉ, tôi nghĩ nếu như có thể, chắc có lẽ cô hận tới mức muốn ăn tươi nuốt sống tôi ý, đúng không? Nhưng mà Diệp Minh chắc có lẽ còn nghe tôi nói được vài câu, hay là tôi tới tìm anh ấy nói chuyện? Để bảo anh ấy tốt hơn với cô một chút? Nói không chừng anh ấy còn có thể nể mặt tôi một chút mà đối xử tốt hơn với cô chăng?”
“Tô Lê!” Phương Nghiên nghiến răng nghiến lợi tiến đến gần Tô Lê, “Cô cho rằng như vậy là xong rồi sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tô Lê khẽ cười, mặt lạnh tanh nhìn cô ta, nói: “Loại người đến giết người cũng có thể dám như cô, tôi trước tới giờ không cảm thấy cô sẽ nhịn nhục như vậy. Tôi à, chính là không thích chơi trò đoán mò với ai, tôi là một diễn viên, công việc hàng ngày là đóng phim cũng đã mệt lắm rồi.” Nói xong cô khẽ nhếch môi lên, bước lên trước, khẽ nói: “Không biết cô có hứng thú với chứng cứ năm đó cô thuê hung thủ giết người hay không?”
Phương Nghiên nghe vậy, mặt trắng bạch ra, “Cô, cô nói láo! Tai nạn xe gì, tôi không biết cô đang nói cái gì!”
“Tai nạn xe sao?” Tô Lê cười thành tiếng, nói: “Diệp thiếu phu nhân làm sao mà biết được, là tai nạn xe chứ? Tôi còn chưa nói gì mà.”
Nhưng mà khi Phương Nghiên đã có chút chột dạ, Tô Lê lại đưa tay nắm lấy cánh tay của Phương Nghiên, tay Phương Nghiên theo bản năng dùng sức đẩy cô ra, Tô Lê lùi về phía sau hai bước, đụng phải thùng rượu sâm banh ở phía sau, sau đó liền nghe thấy tiếng cốc thủy tinh vỡ leng keng leng keng, ngay lúc đó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh...
Trong lúc hỗn loạn, Tô Lê không biết thế nào thì đã bị ngã xuống đất, hiện trường càng rối loạn hơn.
Bị ngã là Giang gia Giang thiếu phu nhân đó, còn đang mang bầu nữa, tất cả những người đang có mặt ở xung quanh ai cũng không dám tiến lên đỡ cô dậy.
Tô Lê một tay giữ chặt lấy bụng mình khẽ mím môi, nhìn Phương Nghiên nói: " Phương Nghiên, tôi coi cô như bạn tôi nên tôi khuyên cô, ma túy không phải thứ tốt đẹp gì, cô đừng nên hút nữa, được không?"
Phương Nghiên nghe vậy, dường như là cái dây thần kinh nào đó bị đả kích, nhất thời mất đi khả năng kiểm soát, " Cô nói láo! Ai là bạn của cô chứ, cô có bằng chứng gì mà nói tôi hút ma túy! Cô nói láo! Cô nói láo!"
Lúc này, Giang Thần Hy vốn dĩ được gọi đi lại nghe được tin vội vã chạy tới, nhìn thấy Tô Lê bị ngã dưới đất, liền lập tức chạy tới, " Tô Lê! Em sao rồi?! Mau nói đi!"
Tô Lê ngước lên nhìn hướng anh, ngơ người ra một chút, nhìn thoáng một cái, lắc lắc đầu nói: "Em, em không sao..."
Giang Thần Hy chau mày, trong ánh mắt của anh, có chút hoảng sợ thoáng qua.
Bác gái ở một bên vội vã chạy tới thấy vậy, hét lên một tiếng, " Thần Hy, còn ngơ người ra đó làm gì, mau mau đưa Tô Lê tới bệnh viện đi."
Giang Thần Hy lập tức ý thức được điều gì đó, ngay lập tức ôm bế Tô Lê đứng dậy, đi rất nhanh theo hướng đi ra ngoài.
Hai tay Tô Lê theo tự nhiên ôm lấy cổ Giang Thần Hy, sự chú ý của cô hoàn toàn bị anh thu hút rồi, hoàn toàn không hề biết bên cạnh hỗn loạn lại phát sinh ra chuyện gì.
Cô chỉ biết rằng Giang Thần Hy chau mày, ôm lấy cô, đi ra hướng ngoài hội trường.
Cô hiện giờ đã rất là nặng cân rồi, hai tay đỡ lấy cô, quả thực cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Anh nhẹ nhàng ôm bế cô lên xe, "Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện."
Nói xong anh bèn đóng cửa xe lại, một tay Tô Lê ôm chặt lấy cánh tay anh, Giang Thần Hy lại tưởng cô làm sao, xoay người lại nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"
Tô Lê nhìn nhìn anh, lắc đầu, đưa tay ra lau mồ hôi trên trán cho anh, nói: "Giang thiếu, em không sao cả, anh yên tâm. Vừa nãy là em cố ý ngã xuống đất đó."
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi ngơ người ra một chút, nghĩ nghĩ rồi bình tĩnh lại, sau đó nghe thấy tiếng anh thở dài một cái, nhắm mắt lại, khẽ cười thành tiếng nói: "Đồ quỷ, đòi được nợ rồi phải không hả?"
Tô Lê tỏ ra dáng vẻ đáng thương nói: " Giang thiếu, anh đưa em đi bệnh viện đi, diễn kịch phải diễn cho hết bộ chứ."
Giang Thần Hy vuốt ve sống mũi cô, sau đó đóng cửa xe lại, xoay người bước lên xe, sau đó lại xe rời đi.
Trên đường đi, Tô Lê kể hết lại sự việc cho Giang Thần Hy nghe một lượt, cô cúi xuống khẽ xoa xoa lên bụng mình nói: "cô ta muốn đối xử với em như thế nào cũng được, nhưng mà nói đến con của em thì không được, dù sao chuyện cô ta hít ma túy cũng không phải chuyện bịa đặt. Em không thể giống như cô ta năm đó kêu hung thủ giết em để cô ta giải hận, nhưng mà trong tay em có bằng chứng thuê hung thủ giết người năm đó của cô ta, em chờ xem xem, nhà Phương gia của cô ta có bao nhiêu năng lực để giúp cô ta rửa sạch chuyện này."
"Lần sau không được chơi trò kiểu này nữa!" Sắc mặt của Giang Thần Hy rất là khó coi.
Tô Lê nhìn anh, mím mím môi, im lặng không nói gì nữa.
"Sao không nói gì nữa?" Giang Thần Hy nhìn cô, im lặng không nói.
Tô Lê cúi đầu, xoa xoa lên bụng mình, nói: " Giang thiếu tức giận rồi, không dám nói nữa."
Giang Thần Hy nghe Tô Lê nói như vậy, không nhịn được, cười lên, có chút gì đó bất lực khẽ bật cười.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, đặt lên miệng mình khẽ hôn một cái, nói: " Em thật sự đã dọa anh phải sợ rồi, sao mà em có thể trêu đùa với anh như vậy chứ, không được như thế này nữa!"
Tô Lê nhìn anh, lật tay lại nắm lấy tay anh khẽ "ừ" một tiếng.
Cô không hề nói, cô tức giận quá cũng chỉ vì đứa bé, và còn vì Phương Nghiên nói Giang Thần Hy là con hoang...
Phương Ngiên đi tới trước mặt cô, cười nói: “Đương nhiên là để cho người khác xem rồi.” Nói xong, cô ta còn cố ý dựa dựa vào người Tô Lê, cười nói: “Cô hiện giờ đang mang thai, là con cháu của nhà Giang gia đó, cô khiến cho thiên hạ đại loạn, không làm chút gì đó thì sao mà được chứ?”
Khi cô ta nói cố tỏ ra nét mặt tươi cười, hiển nhiên là muốn để cho những người đang qua lại nhìn thấy.
Tô Lê thổi thổi nước ngọt trong cốc, kiên nhẫn chờ cô ta nói xong, cô mới tiếp lời nói: “Phụ nữ ấy à, kiêng kị nhất là suy nghĩ quá nhiều chuyện, nghĩ nhiều rồi, tâm trạng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng xấu đến làn da, làn da xấu sẽ nhanh già. Quả thật, Diệp thiếu phu nhân, cô không cảm thấy sao,nhìn cô bây giờ có khi còn già hơn tôi cả chục tuổi ấy chứ.”
Tô Lê bưng cốc nước ngọt lên, ngước lên cười cười nói: “Diệp thiếu phu nhân không mệt hay sao? Cô không cảm thấy mệt nhưng tôi thấy mệt thay cho cô. Dù sao quan hệ giữa tôi và cô cũng chẳng tốt đẹp gì, đừng giả bộ thân mật nọ kia nữa.”
Phương Nghiên nhìn cô khẽ cười, nói: “Nói gì vậy chứ, tôi chỉ là cảm thấy tò mò, trong bụng cô đây, rốt cuộc là của Trần Miễn hay là của Giang Thần Hy vậy? Ai cũng biết, cô và Trần Miễn là thanh mai trúc mã, bên cạnh nhau bao nhiêu năm như vậy, với lại đã kết hôn với Giang Thần Hy rồi nhưng vẫn còn dây dưa với anh ta, chúng ta chẳng phải là bạn bè sao, vì thế mới tò mò qua hỏi xem, tôi cũng có nói với bạn bè thân thiết của tôi.” Nói xong, cô ta bưng cốc rượu sâm banh lên uống hai ngụm, rồi cười nói tiếp: “Nhưng mà tôi cảm thấy rằng, của ai thì cũng không quan trọng, dù sao cũng là giống nòi nhà Giang gia. Nếu như mà là của Trần Miễn thì càng tốt, người ngoài ai cũng biết, Trần Miễn mới là người kế thừa mà Giang gia lão gia trong lòng thấy ưng ý nhất? Giang Thần Hy … à, anh ta chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, loại con hoang này, dù có thế nào đi nữa thì cũng cao quý tới đâu chứ, cô nói có phải không?”
Tô Lê nghe, cũng không thèm tức giận gì, mà là lạnh nhạt nói: “Diệp thiếu phu nhân phân tích chẳng ra đâu vào đâu cả.” Ngừng một lúc, cô cúi xuống nhìn chiếc bụng đang nhấp nhô của mình, xoa xoa giống như đang hết mực thương yêu vạy.
Nói cô như thế nào cũng được, nhưng mà nói đến con của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy được.
Cô mím môi, lạnh nhạt nói: “Gần đây Diệp thiếu phu nhân không thấy cùng uống trà chiều với Vương Nhã Tịnh nhỉ? Cô ta không phải giống như con chó suốt ngày quanh quẩn quanh chân cô hay sao?”
Phương Nghiên nhìn cô, sắc mặt lộ ra vài nét cứng nhắc.
Tô Lê khẽ cười, nói: “Cô đây cũng thủ đoạn khôn lường, cũng bỏ không ít tâm tư nhỉ? Cái cô Vương Nhã Tịnh kia bị cô chơi trong sự hoan hỉ của cô, có lẽ đến bây giờ cũng vẫn chưa biết, chủ thật sự của cô ta là ai. Nhưng mà cô ta giờ thần kinh cũng không được ổn định, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, tiếp sau này, cô lại dự định như thế nào đây?”
Ánh nhìn của Tô Lê trước sau vẫn dừng lại trên mặt cô ta, sau đó cười thành tiếng nói: “Sao vậy? Tôi nói sai gì rồi sao? Sao nét mặt của Diệp thiếu phu nhân lại cứng nhắc như vậy? là bị axit hóa đang trong quá trình phục hồi hay sao? Cẩn thận ngày mai đám phóng viên kia lại viết linh tinh đó.”
Phương Nghiên cười nói: “Tô Lê, cô đừng làm bộ làm tịch nữa, cô với Giang Thần Hy chẳng phải đã kí đơn ly hôn rồi hay sao? Chính vì trên người cô có vết nhơ rửa không thể sạch được, pây pây pây, cô cho rằng Giang gia sẽ thừa nhận cô sao? Cô chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên tầm thường, nói dễ nghe thì là minh tinh, nhưng mà trong cái vòng tròn này, loại minh tinh như các cô, có khác gì những loại con gái ra ngoài đi bán “” gì đâu. Cô sống giống như là một trò cười vậy. cô nói xem, giờ mà để cho đám phóng viên kia biết được, thực ra hai người sớm đã ly hôn rồi, sẽ như thế nào chứ? Với lại còn là vì tân lang của ngày hôm nay Trần Miễn, chuyện tư tình của cô với Trần Miễn, cô để cho hai an hem nhà Giang gia cùng chơi trò chơi với cô, đúng là có bản lĩnh nhỉ.”
Tô Lê phe phẩy chiếc quạt trong tay, khẽ nhìn Phương Nghiên một cái, chuyện cô và Giang Thần Hy định ly hôn với nhau, chắc có lẽ là Kiều Vy nói chăng?
Quả nhiên, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, về điểm này, trong cái vòng tròn này tuyệt đối không thể quên đi cái quy tắc này.
Tô Lê khẽ thở dài một cái, cười nói: “Ây, hà tất chứ, có ly hôn hay không thì hiện giờ cái bụng của tôi cũng không phải là giả, chắc còn tốt hơn nhiều so với chuyện vợ chồng cưới nhau xong, cô Phương đại tiểu thư phòng không đơn chiếc chứ nhỉ?”
“Tô Lê! Cô nói linh tinh cái gì vậy…” Sắc mặt của Phương Nghiên thay đổi luôn.
Nhưng mà Tô Lê ngay lập tức làm một cái ám hiệu im lặng, ngăn lại nói: “Diệp thiếu phu nhân nhỏ tiếng chút, nếu như bị người ta biết được, những chuyện này chính là chồng cô Diệp Minh đích thân nói với tôi đó, cô Phương đại tiểu thư đây, chắc có lẽ không cần tới ngày mai, chắc sẽ thành trò cười rồi.”
Phương Nghiên nhìn cô, nghiến răng, dường như không chịu được sự xấu hổ, Tô Lê từng từ từng từ một chọc vào điểm yếu của cô, hai tay cô run lên, dường như nhấn mạnh nói: “Tô Lê, cô im miệng lại cho tôi…”
Tô Lê mặt không cảm xúc gì nhìn cô, cười nói: “Diệp thiếu phu nhân, tốt nhất đừng nói thêm gì nữa, nếu như cô không tới để khiêu khích tôi, cũng sẽ không tự mình chuốc lấy xấu hổ cho mình đâu?” Nói xong, cô thở dài một cái, một tay sờ vào hàm dưới của mình, nhìn Phương Nghiên, mắt hiện ra chút mỉa mai, nói: “Phương Nghiên, từ đôi mắt này của cô có thể nhìn ra được nỗi oán hận của cô đối với tôi cũng không phải là ít đâu nhỉ, có thể thấy rằng cuộc sống sau hôn nhân của cô cũng chẳng ra làm sao cả nhỉ, tôi nghĩ nếu như có thể, chắc có lẽ cô hận tới mức muốn ăn tươi nuốt sống tôi ý, đúng không? Nhưng mà Diệp Minh chắc có lẽ còn nghe tôi nói được vài câu, hay là tôi tới tìm anh ấy nói chuyện? Để bảo anh ấy tốt hơn với cô một chút? Nói không chừng anh ấy còn có thể nể mặt tôi một chút mà đối xử tốt hơn với cô chăng?”
“Tô Lê!” Phương Nghiên nghiến răng nghiến lợi tiến đến gần Tô Lê, “Cô cho rằng như vậy là xong rồi sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tô Lê khẽ cười, mặt lạnh tanh nhìn cô ta, nói: “Loại người đến giết người cũng có thể dám như cô, tôi trước tới giờ không cảm thấy cô sẽ nhịn nhục như vậy. Tôi à, chính là không thích chơi trò đoán mò với ai, tôi là một diễn viên, công việc hàng ngày là đóng phim cũng đã mệt lắm rồi.” Nói xong cô khẽ nhếch môi lên, bước lên trước, khẽ nói: “Không biết cô có hứng thú với chứng cứ năm đó cô thuê hung thủ giết người hay không?”
Phương Nghiên nghe vậy, mặt trắng bạch ra, “Cô, cô nói láo! Tai nạn xe gì, tôi không biết cô đang nói cái gì!”
“Tai nạn xe sao?” Tô Lê cười thành tiếng, nói: “Diệp thiếu phu nhân làm sao mà biết được, là tai nạn xe chứ? Tôi còn chưa nói gì mà.”
Nhưng mà khi Phương Nghiên đã có chút chột dạ, Tô Lê lại đưa tay nắm lấy cánh tay của Phương Nghiên, tay Phương Nghiên theo bản năng dùng sức đẩy cô ra, Tô Lê lùi về phía sau hai bước, đụng phải thùng rượu sâm banh ở phía sau, sau đó liền nghe thấy tiếng cốc thủy tinh vỡ leng keng leng keng, ngay lúc đó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh...
Trong lúc hỗn loạn, Tô Lê không biết thế nào thì đã bị ngã xuống đất, hiện trường càng rối loạn hơn.
Bị ngã là Giang gia Giang thiếu phu nhân đó, còn đang mang bầu nữa, tất cả những người đang có mặt ở xung quanh ai cũng không dám tiến lên đỡ cô dậy.
Tô Lê một tay giữ chặt lấy bụng mình khẽ mím môi, nhìn Phương Nghiên nói: " Phương Nghiên, tôi coi cô như bạn tôi nên tôi khuyên cô, ma túy không phải thứ tốt đẹp gì, cô đừng nên hút nữa, được không?"
Phương Nghiên nghe vậy, dường như là cái dây thần kinh nào đó bị đả kích, nhất thời mất đi khả năng kiểm soát, " Cô nói láo! Ai là bạn của cô chứ, cô có bằng chứng gì mà nói tôi hút ma túy! Cô nói láo! Cô nói láo!"
Lúc này, Giang Thần Hy vốn dĩ được gọi đi lại nghe được tin vội vã chạy tới, nhìn thấy Tô Lê bị ngã dưới đất, liền lập tức chạy tới, " Tô Lê! Em sao rồi?! Mau nói đi!"
Tô Lê ngước lên nhìn hướng anh, ngơ người ra một chút, nhìn thoáng một cái, lắc lắc đầu nói: "Em, em không sao..."
Giang Thần Hy chau mày, trong ánh mắt của anh, có chút hoảng sợ thoáng qua.
Bác gái ở một bên vội vã chạy tới thấy vậy, hét lên một tiếng, " Thần Hy, còn ngơ người ra đó làm gì, mau mau đưa Tô Lê tới bệnh viện đi."
Giang Thần Hy lập tức ý thức được điều gì đó, ngay lập tức ôm bế Tô Lê đứng dậy, đi rất nhanh theo hướng đi ra ngoài.
Hai tay Tô Lê theo tự nhiên ôm lấy cổ Giang Thần Hy, sự chú ý của cô hoàn toàn bị anh thu hút rồi, hoàn toàn không hề biết bên cạnh hỗn loạn lại phát sinh ra chuyện gì.
Cô chỉ biết rằng Giang Thần Hy chau mày, ôm lấy cô, đi ra hướng ngoài hội trường.
Cô hiện giờ đã rất là nặng cân rồi, hai tay đỡ lấy cô, quả thực cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Anh nhẹ nhàng ôm bế cô lên xe, "Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện."
Nói xong anh bèn đóng cửa xe lại, một tay Tô Lê ôm chặt lấy cánh tay anh, Giang Thần Hy lại tưởng cô làm sao, xoay người lại nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"
Tô Lê nhìn nhìn anh, lắc đầu, đưa tay ra lau mồ hôi trên trán cho anh, nói: "Giang thiếu, em không sao cả, anh yên tâm. Vừa nãy là em cố ý ngã xuống đất đó."
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi ngơ người ra một chút, nghĩ nghĩ rồi bình tĩnh lại, sau đó nghe thấy tiếng anh thở dài một cái, nhắm mắt lại, khẽ cười thành tiếng nói: "Đồ quỷ, đòi được nợ rồi phải không hả?"
Tô Lê tỏ ra dáng vẻ đáng thương nói: " Giang thiếu, anh đưa em đi bệnh viện đi, diễn kịch phải diễn cho hết bộ chứ."
Giang Thần Hy vuốt ve sống mũi cô, sau đó đóng cửa xe lại, xoay người bước lên xe, sau đó lại xe rời đi.
Trên đường đi, Tô Lê kể hết lại sự việc cho Giang Thần Hy nghe một lượt, cô cúi xuống khẽ xoa xoa lên bụng mình nói: "cô ta muốn đối xử với em như thế nào cũng được, nhưng mà nói đến con của em thì không được, dù sao chuyện cô ta hít ma túy cũng không phải chuyện bịa đặt. Em không thể giống như cô ta năm đó kêu hung thủ giết em để cô ta giải hận, nhưng mà trong tay em có bằng chứng thuê hung thủ giết người năm đó của cô ta, em chờ xem xem, nhà Phương gia của cô ta có bao nhiêu năng lực để giúp cô ta rửa sạch chuyện này."
"Lần sau không được chơi trò kiểu này nữa!" Sắc mặt của Giang Thần Hy rất là khó coi.
Tô Lê nhìn anh, mím mím môi, im lặng không nói gì nữa.
"Sao không nói gì nữa?" Giang Thần Hy nhìn cô, im lặng không nói.
Tô Lê cúi đầu, xoa xoa lên bụng mình, nói: " Giang thiếu tức giận rồi, không dám nói nữa."
Giang Thần Hy nghe Tô Lê nói như vậy, không nhịn được, cười lên, có chút gì đó bất lực khẽ bật cười.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, đặt lên miệng mình khẽ hôn một cái, nói: " Em thật sự đã dọa anh phải sợ rồi, sao mà em có thể trêu đùa với anh như vậy chứ, không được như thế này nữa!"
Tô Lê nhìn anh, lật tay lại nắm lấy tay anh khẽ "ừ" một tiếng.
Cô không hề nói, cô tức giận quá cũng chỉ vì đứa bé, và còn vì Phương Nghiên nói Giang Thần Hy là con hoang...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.