Chương 269
Vô Danh
18/04/2019
Tô Lê nghe thấy bọn họ nơi chuyện, không nhịn được mà thầm mỉm cười trong lòng, cuối cùng cũng biết vì sao bọn họ lại trở thành anh em. Cái dáng vẻ nói khoác này cũng không biết là ai học ai nữa.
Giang Thần Hy nghiêng đầu nhìn Tô Lê nói: "Em qua đây phát bóng."
Tô Lê ngây người ra nhìn anh, Giang Thần Hy lấy chiếc gậy trong tay đưa cho cô, để có dùng gậy của mình.
Giang Thần Hy đã từ từ tháo gỡ được mọi khó khắn của mình.
Tô Lê nhận lấy chiếc gậy, đang chuẩn bị tiến lên đánh bóng.
Giang Thần Hy đứng bên cạnh lạnh nhạt nói: "Tư thế của em không đúng, như vậy thì sao có thể tìm được góc đánh chuẩn xác nhất chứ?"
Sau đó, Giang Thần Hy dùng một tay lôi Tô Lê ra đứng ở bên cạnh anh. Đứng ở phía sau lưng cô, như thể không có người mà dạy cô cách cầm gậy chuẩn xác, sau đó từ phía sau ấn mạnh người cô xuống, trầm giọng nói bên tai cô: "Nhìn thấy quả bóng màu đen kia không?"
Tô Lê cũng nhìn theo tầm mắt của anh, hướng về một quả bóng tròn màu đen ở một góc rồi ừ một tiếng.
Giang Thần Hy nói: "Ba điểm một đường, như vậy mới có thể đánh trúng bóng vào trong đó." Dứt lời, anh khống chế tay cô hướng về phía quả bóng màu trắng ở trước mắt, sau đó choang một tiếng, bóng đen đi vào trong.
Giang Thần Hy nhếch mép lên nói: "Thế nào? Như vậy không phải là đánh trúng rồi sao?"
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, Giang Thần Hy không nhìn cô, nhưng sự hấp dẫn của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
"Nhìn anh làm gì? Nhìn bóng của em đi." Giang Thần Hy đứng dậy, chỉ vào quả bóng màu hồng. "Quả này."
Lục Cảnh Niên ở bên cạnh cười nói: "Tôi nói này Giang thiếu gia, tôi cứ nói là cậu không biết điều đi, không thì cậu hỏi Tô Lê tiểu thư của chúng tôi, có phải cậu so với quả bóng này còn đẹp hơn không? Cậu cứ trực tiếp đem người ta đi ấn lên bàn như vậy, người ta nào có tâm tình đi đánh bóng nữa chứ?" Dứt lời, anh nhìn Tô Lê bằng ánh mắt xấu xa: "Tôi nói có đúng không?"
Tô Lê cười khỉnh một tiếng nói: "Giang thiếu, kĩ thuật đánh bóng của em kém như vậy, nếu như làm cho anh thua sạch tiền thì sao?"
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: "Yên tâm đi, có anh ở đây, em có thua bao nhiêu thì Trương tổng thắng rồi cũng chẳng vẻ vang gì, khi nào về anh phải dạy em đàng hoàng mới được......"
Trương tổng ở bên cạnh bị nói tới có chút ngại ngùng.
Tô Lê nhìn anh cười nói: "Giang thiếu, bỏ em ra, rất nhiều người đang nhìn đấy."
Giang Thần Hy lại nói bên tai cô: "Sợ gì chứ, chúng ta là vợ chồng, đâu có gì mất mặt."
Tô Lê ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, Giang Thần Hy yêu chiều hôn lên trán cô......
Lục Cảnh Niên ở bên cạnh không xem tiếp được nữa, ho nhẹ rồi nói: "Tôi nói này hai vị, có muốn tình cảm sến sẩm với nhau thì về nhà được không?"
Giang Thần Hy lúc này mới thu mặt lại.
Thắng thua sớm đã được phân định rồi, cũng không biết có phải là Giang Thần Hy cố ý hay không, muốn ra mặt giúp cô, có điều cảm giác như anh càng ghen tị hơn?
Cảm giác là như vậy.
Giang Thần Hy giúp Tô Lê đánh trúng 9 bóng, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc.
1-1, hòa nhau.
Cuối cùng thi thêm một ván nữa, người họ Trương kia nghiến răng liều mình với Giang Thần Hy, nhưng vẫn không cao tay bằng Giang Thần Hy.
Đánh bóng xong, Giang Thần Hy cười, nghiêng đầu nhìn Tô Lê nói: "Biết đánh chưa?"
Tô Lê bước lên phía trước, sà vào trong lòng anh, cười nói: "Biết rồi."
"Biết rồi thì tốt." Giang Thần Hy gật đầu, dứt lời, anh liền nhìn hàng người ở bên cạnh người họ Trương, cười nói: "Trương tổng, thật ngại quá, vợ tôi còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, mong ông thông cảm."
Tô Lê không nhịn được bật cười, híp mắt lại, cũng bày ra vẻ mặt xin lỗi nói: "Trương tổng, kĩ thuật đánh bóng của tôi đúng là khiến cho các vị chê cười rồi, sau này luyện tập tốt rồi sẽ tìm Trương tổng so tài."
Dứt lời, bèn ôm lấy cánh tay của Giang Thần Hy, cùng anh rời đi.
Bởi vì tiệc rượu vẫn chưa bắt đầu, Giang Thần Hy đưa Tô Lê đến phòng nghỉ ngơi.
"Sao Giang thiếu lại biết đánh bi a vậy?" Tô Lê nhìn anh hỏi.
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: "Em đến sớm một lúc, anh vẫn còn đang họp, lúc ra ngoài thì thấy thư kí bảo là em cùng người trợ lí đi chơi, cho nên rảnh rỗi liền cùng Lục Cảnh Niên đánh vài ván, không ngợi gặp được em."
Tô Lê cười nói: "Em từng nghe nói tới cái người họ Trương kia, loại người đó không cần phải trực tiếp trở mặt, tránh bị người ta hắt nước bẩn, cho nên liền ứng phó với ông ta một chút."
Giang Thần Hy ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Anh biết." Anh biết Tô Lê làm việc có chừng mực.
Dứt lời, Giang Thần Hy dắt Tô Lê vào nhà vệ sinh rửa tay.
"Gậy đánh bóng không sạch, cái loại phấn đó không tốt cho tay." Anh nhìn Tô Lê cẩn thận rửa tay.
Hai tay anh cầm khăn, lấy tay cô hong khô, sau đó cẩn thận lau cho sạch hẳn.
"Được rồi, em ra ngoài trước đi." Giang Thần Hy giúp cô lau khô tay nói.
Tô Lê nhất thời không hiểu, lặp tức mở miệng nói: "Anh làm gì chứ?"
Giang Thần Hy nhìn cô, bất giác mỉm cười nói: "Anh phải đi đại tiện, em muốn ở lại đây xem sao?"
Tô Lê hít sâu một hơi, cười nói: "Đúng vậy. Mời Giang thiếu tự nhiên."
Dứt lời cô còn làm động tác ra vẻ mời anh.
Ánh mắt của Giang Thần Hy trầm xuống, anh đưa tay ra giữ lấy cằm cô, kề người lại hôn lên môi cô.
Có điều vừa mới hôn một lát đã bị Tô Lê đẩy ra.
"Đồ trang điểm của em sẽ bị trôi đó." Tô Lê nói xong liền xoay người đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, "Em ra ngoài trước."
Giang Thần Hy có chút mất hứng, cô gái này đúng là xấu xa.
Giang Thần Hy Giang Thần Hy đi vệ sinh xong ra ngoài thấy Tô Lê đang ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Chỗ này là nơi anh thường ở." Giang Thần Hy bước qua đó bình thản nói.
Tô Lê nghiêng người nhìn anh, cười nói: "Không gian cũng không tệ, mỗi năm chắc mất ít nhất 20 vạn?"
"Cũng tầm đấy." Giang Thần Hy cười nói rồi xoay người đi rót đồ uống.
Tô Lê ngồi trên chiếc ghế đối diện Giang Thần Hy. Giang Thần Hy bưng đồ uống cho cô.
Tô Lê đưa tay ra sờ sờ chiếc cốc, xem ra khá ngon.
Giang Thần Hy lấy ra một hộp kẹo bạc hà rồi ăn một viên, cười nói: "Nếu như em muốn tới đây, cứ trả phí trên người anh là được."
Tô Lê gật đầu cười nói: "Hoa Hoa vừa lải nhải về cách chế biến món ăn ở đây, cho nên em muốn mượn danh nghĩa của Giang thiếu mời cô ấy tới ăn một bữa. Chứ em không mời nổi.
Giang Thần Hy cười nói: "Cô trợ lí này của em cũng không tồi."
Tô Lê cười nói: "Em không có bạn bè, Hoa Hoa đơn thuần lại tốt bụng, rất gần gũi. Mặc dù là trợ lí, nhưng cô ấy cũng không khác gì một người bạn thân của em cả."
Giang Thần Hy ừ một tiếng, có điều anh đối với những người bên cạnh Tô Lê cũng chẳng có thái độ gì, dù sao cũng âm thầm quan sát một thời gian dài, người trợ lí đó quả thực không tồi.
Trước tiệc rượu, vì vẫn còn thời gian, cho nên Tô Lê đã nhận một cuộc phỏng vấn nhỏ.
Phỏng vấn kết thúc, Tô Lê định trở về phòng nghỉ nghỉ ngơi, ở trên hành lang, bất ngờ gặp phải Diệp Minh.
Có chút bất ngờ, cũng có chút xa lạ.
Những qua lại với Diệp Minh, dường như đã trôi qua từ rất lâu rồi.
Anh bước thẳng tới trước mặt Tô Lê, lạnh nhạt cười nói: "Trùng hợp vậy."
Tô Lê cười: "Ừm, đã lâu không gặp Diệp thiếu rồi."
Diệp Minh ừ một tiếng rồi nói: "Anh đi Thụy Sỹ làm việc hai năm."
Tô Lê cười hỏi: "Làm ngoại giao?"
Diệp Minh cười: "Cũng tương đương như vậy." Ngừng một lát, vẫn cứ cảm thấy đối thoại giữa hai người rất ngại ngùng, anh nghĩ một lúc rồi nói: "Anh được nghỉ nên về, tiệc rượu hôm nay là bạn anh tổ chức, nên anh liền tới đây. Đã lâu không trở về, dường như có rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi."
Tô Lê gật đầu, cũng không biết tiếp tục kiểu gì.
Hai tay Diệp Minh để trong túi quần, nhìn cô nói: "Lúc anh về đã nghe nói em sinh một bé gái rồi."
Tô Lê gật đầu cười nói: "Đúng vậy."
"Chúc mừng."
“Cảm ơn.” Ngừng một lát, Tô Lê lạnh nhạt cười nói: “Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây.”
Dứt lời, cô liền định rời đi.
“Đợi một lát.”Diệp Minh gọi cô lại.
“Còn có chuyện gì sao?” Tô Lê hỏi.
Diệp Minh nhìn cô hơi do dự một lát rồi nói: “Ngày hôm đó Phương Nghiên chủ động xin được gặp anh, bác sĩ bên phía điều dưỡng Thanh Sơn đã liên hệ với anh.”
Nói vậy Tô Lê hơi chau mày lại, quả thực là từ trước khi Phương Nghiên bị xác định là thần kinh có vấn đề đã không còn tin tức gì nữa rồi, nghe nói cô ta đi tiếp nhận điều trị, có điều Tô Lê cũng chẳng buồn đi quản chuyện của người khác, nên cũng không qua đó.
Lúc này nghe Diệp Minh nhắc tới, cô cũng có chút không hiểu, “Ừ, vậy thì chúc mừng cô ta.”
Diệp Minh nói: “Bác sĩ nói, hiện giờ trạng thái của cô ấy rất bình thường, cho nên e rằng rất nhanh cô ấy sẽ ra viện.” Ngừng một lát, anh nhìn Tô Lê nói: “Anh từng đi gặp cô ấy, anh cảm thấy cô ấy thay đổi rất nhiều, nói thật thì anh lo cô ấy giả vờ là mình đã khỏi bệnh, ra ngoài rồi sẽ tiếp tục làm hại em. Trường hợp này cũng không phải chưa từng có.”
Tô Lê nhìn anh, hơi im lặng rồi nói: “Tôi sẽ chú ý.”
Diệp Minh nhìn cô, có chút bất lực cười nói: “Anh chính là muốn bảo vệ em. Không có ý gì khác.”
Diệp Minh nhìn cô.
Tô Lê cười nói: “Em hiểu ý của anh, nhưng nếu như bác sĩ có nhiều thiết bị máy móc như vậy mà vẫn không kiểm tra ra tinh thần của cô ấy có vấn đề, vậy thì Phương gia nhất định cũng sẽ không để Phương Nghiên tiếp tục ở nơi đó, Phương Nghiên cũng sẽ sớm ra ngoài thôi, anh nói cho tôi biết những điều này, tôi rất biết ơn, cho nên sau này tôi sẽ chú ý, chí ít thì nhìn thấy cô ta tôi sẽ trốn thật xa.”
Diệp Minh nhìn cô, như muốn giấu đi tâm tình của mình vậy, anh lấy một điếu thuốc rồi châm lên, anh hít sâu một hơi rồi cười nói: “Xin lỗi, anh……”
Tô Lê cười: “Không sao.” Ý cô nói là việc anh hút thuốc.
Nhưng Diệp Minh lại tưởng là cô nói chuyện khác, anh ngừng một lát rồi nói: “Việc em bị tai nạn năm đó, anh nghĩ rất nhiều cách nhưng cũng không tìm được bằng chứng chứng minh là Phương Nghiên làm. Cô ta bởi vì thần kinh có vấn đề mà trốn tránh tội danh, nhưng anh vẫn hy vọng có thể làm gì đó cho em.”
Tô Lê biết, thực ra chuyện đó cuối cùng cũng không thể khơi ra được, dù sao Phương gia cũng đâu có tầm thường……
Giang Thần Hy nghiêng đầu nhìn Tô Lê nói: "Em qua đây phát bóng."
Tô Lê ngây người ra nhìn anh, Giang Thần Hy lấy chiếc gậy trong tay đưa cho cô, để có dùng gậy của mình.
Giang Thần Hy đã từ từ tháo gỡ được mọi khó khắn của mình.
Tô Lê nhận lấy chiếc gậy, đang chuẩn bị tiến lên đánh bóng.
Giang Thần Hy đứng bên cạnh lạnh nhạt nói: "Tư thế của em không đúng, như vậy thì sao có thể tìm được góc đánh chuẩn xác nhất chứ?"
Sau đó, Giang Thần Hy dùng một tay lôi Tô Lê ra đứng ở bên cạnh anh. Đứng ở phía sau lưng cô, như thể không có người mà dạy cô cách cầm gậy chuẩn xác, sau đó từ phía sau ấn mạnh người cô xuống, trầm giọng nói bên tai cô: "Nhìn thấy quả bóng màu đen kia không?"
Tô Lê cũng nhìn theo tầm mắt của anh, hướng về một quả bóng tròn màu đen ở một góc rồi ừ một tiếng.
Giang Thần Hy nói: "Ba điểm một đường, như vậy mới có thể đánh trúng bóng vào trong đó." Dứt lời, anh khống chế tay cô hướng về phía quả bóng màu trắng ở trước mắt, sau đó choang một tiếng, bóng đen đi vào trong.
Giang Thần Hy nhếch mép lên nói: "Thế nào? Như vậy không phải là đánh trúng rồi sao?"
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, Giang Thần Hy không nhìn cô, nhưng sự hấp dẫn của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
"Nhìn anh làm gì? Nhìn bóng của em đi." Giang Thần Hy đứng dậy, chỉ vào quả bóng màu hồng. "Quả này."
Lục Cảnh Niên ở bên cạnh cười nói: "Tôi nói này Giang thiếu gia, tôi cứ nói là cậu không biết điều đi, không thì cậu hỏi Tô Lê tiểu thư của chúng tôi, có phải cậu so với quả bóng này còn đẹp hơn không? Cậu cứ trực tiếp đem người ta đi ấn lên bàn như vậy, người ta nào có tâm tình đi đánh bóng nữa chứ?" Dứt lời, anh nhìn Tô Lê bằng ánh mắt xấu xa: "Tôi nói có đúng không?"
Tô Lê cười khỉnh một tiếng nói: "Giang thiếu, kĩ thuật đánh bóng của em kém như vậy, nếu như làm cho anh thua sạch tiền thì sao?"
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: "Yên tâm đi, có anh ở đây, em có thua bao nhiêu thì Trương tổng thắng rồi cũng chẳng vẻ vang gì, khi nào về anh phải dạy em đàng hoàng mới được......"
Trương tổng ở bên cạnh bị nói tới có chút ngại ngùng.
Tô Lê nhìn anh cười nói: "Giang thiếu, bỏ em ra, rất nhiều người đang nhìn đấy."
Giang Thần Hy lại nói bên tai cô: "Sợ gì chứ, chúng ta là vợ chồng, đâu có gì mất mặt."
Tô Lê ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, Giang Thần Hy yêu chiều hôn lên trán cô......
Lục Cảnh Niên ở bên cạnh không xem tiếp được nữa, ho nhẹ rồi nói: "Tôi nói này hai vị, có muốn tình cảm sến sẩm với nhau thì về nhà được không?"
Giang Thần Hy lúc này mới thu mặt lại.
Thắng thua sớm đã được phân định rồi, cũng không biết có phải là Giang Thần Hy cố ý hay không, muốn ra mặt giúp cô, có điều cảm giác như anh càng ghen tị hơn?
Cảm giác là như vậy.
Giang Thần Hy giúp Tô Lê đánh trúng 9 bóng, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc.
1-1, hòa nhau.
Cuối cùng thi thêm một ván nữa, người họ Trương kia nghiến răng liều mình với Giang Thần Hy, nhưng vẫn không cao tay bằng Giang Thần Hy.
Đánh bóng xong, Giang Thần Hy cười, nghiêng đầu nhìn Tô Lê nói: "Biết đánh chưa?"
Tô Lê bước lên phía trước, sà vào trong lòng anh, cười nói: "Biết rồi."
"Biết rồi thì tốt." Giang Thần Hy gật đầu, dứt lời, anh liền nhìn hàng người ở bên cạnh người họ Trương, cười nói: "Trương tổng, thật ngại quá, vợ tôi còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, mong ông thông cảm."
Tô Lê không nhịn được bật cười, híp mắt lại, cũng bày ra vẻ mặt xin lỗi nói: "Trương tổng, kĩ thuật đánh bóng của tôi đúng là khiến cho các vị chê cười rồi, sau này luyện tập tốt rồi sẽ tìm Trương tổng so tài."
Dứt lời, bèn ôm lấy cánh tay của Giang Thần Hy, cùng anh rời đi.
Bởi vì tiệc rượu vẫn chưa bắt đầu, Giang Thần Hy đưa Tô Lê đến phòng nghỉ ngơi.
"Sao Giang thiếu lại biết đánh bi a vậy?" Tô Lê nhìn anh hỏi.
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: "Em đến sớm một lúc, anh vẫn còn đang họp, lúc ra ngoài thì thấy thư kí bảo là em cùng người trợ lí đi chơi, cho nên rảnh rỗi liền cùng Lục Cảnh Niên đánh vài ván, không ngợi gặp được em."
Tô Lê cười nói: "Em từng nghe nói tới cái người họ Trương kia, loại người đó không cần phải trực tiếp trở mặt, tránh bị người ta hắt nước bẩn, cho nên liền ứng phó với ông ta một chút."
Giang Thần Hy ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Anh biết." Anh biết Tô Lê làm việc có chừng mực.
Dứt lời, Giang Thần Hy dắt Tô Lê vào nhà vệ sinh rửa tay.
"Gậy đánh bóng không sạch, cái loại phấn đó không tốt cho tay." Anh nhìn Tô Lê cẩn thận rửa tay.
Hai tay anh cầm khăn, lấy tay cô hong khô, sau đó cẩn thận lau cho sạch hẳn.
"Được rồi, em ra ngoài trước đi." Giang Thần Hy giúp cô lau khô tay nói.
Tô Lê nhất thời không hiểu, lặp tức mở miệng nói: "Anh làm gì chứ?"
Giang Thần Hy nhìn cô, bất giác mỉm cười nói: "Anh phải đi đại tiện, em muốn ở lại đây xem sao?"
Tô Lê hít sâu một hơi, cười nói: "Đúng vậy. Mời Giang thiếu tự nhiên."
Dứt lời cô còn làm động tác ra vẻ mời anh.
Ánh mắt của Giang Thần Hy trầm xuống, anh đưa tay ra giữ lấy cằm cô, kề người lại hôn lên môi cô.
Có điều vừa mới hôn một lát đã bị Tô Lê đẩy ra.
"Đồ trang điểm của em sẽ bị trôi đó." Tô Lê nói xong liền xoay người đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, "Em ra ngoài trước."
Giang Thần Hy có chút mất hứng, cô gái này đúng là xấu xa.
Giang Thần Hy Giang Thần Hy đi vệ sinh xong ra ngoài thấy Tô Lê đang ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Chỗ này là nơi anh thường ở." Giang Thần Hy bước qua đó bình thản nói.
Tô Lê nghiêng người nhìn anh, cười nói: "Không gian cũng không tệ, mỗi năm chắc mất ít nhất 20 vạn?"
"Cũng tầm đấy." Giang Thần Hy cười nói rồi xoay người đi rót đồ uống.
Tô Lê ngồi trên chiếc ghế đối diện Giang Thần Hy. Giang Thần Hy bưng đồ uống cho cô.
Tô Lê đưa tay ra sờ sờ chiếc cốc, xem ra khá ngon.
Giang Thần Hy lấy ra một hộp kẹo bạc hà rồi ăn một viên, cười nói: "Nếu như em muốn tới đây, cứ trả phí trên người anh là được."
Tô Lê gật đầu cười nói: "Hoa Hoa vừa lải nhải về cách chế biến món ăn ở đây, cho nên em muốn mượn danh nghĩa của Giang thiếu mời cô ấy tới ăn một bữa. Chứ em không mời nổi.
Giang Thần Hy cười nói: "Cô trợ lí này của em cũng không tồi."
Tô Lê cười nói: "Em không có bạn bè, Hoa Hoa đơn thuần lại tốt bụng, rất gần gũi. Mặc dù là trợ lí, nhưng cô ấy cũng không khác gì một người bạn thân của em cả."
Giang Thần Hy ừ một tiếng, có điều anh đối với những người bên cạnh Tô Lê cũng chẳng có thái độ gì, dù sao cũng âm thầm quan sát một thời gian dài, người trợ lí đó quả thực không tồi.
Trước tiệc rượu, vì vẫn còn thời gian, cho nên Tô Lê đã nhận một cuộc phỏng vấn nhỏ.
Phỏng vấn kết thúc, Tô Lê định trở về phòng nghỉ nghỉ ngơi, ở trên hành lang, bất ngờ gặp phải Diệp Minh.
Có chút bất ngờ, cũng có chút xa lạ.
Những qua lại với Diệp Minh, dường như đã trôi qua từ rất lâu rồi.
Anh bước thẳng tới trước mặt Tô Lê, lạnh nhạt cười nói: "Trùng hợp vậy."
Tô Lê cười: "Ừm, đã lâu không gặp Diệp thiếu rồi."
Diệp Minh ừ một tiếng rồi nói: "Anh đi Thụy Sỹ làm việc hai năm."
Tô Lê cười hỏi: "Làm ngoại giao?"
Diệp Minh cười: "Cũng tương đương như vậy." Ngừng một lát, vẫn cứ cảm thấy đối thoại giữa hai người rất ngại ngùng, anh nghĩ một lúc rồi nói: "Anh được nghỉ nên về, tiệc rượu hôm nay là bạn anh tổ chức, nên anh liền tới đây. Đã lâu không trở về, dường như có rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi."
Tô Lê gật đầu, cũng không biết tiếp tục kiểu gì.
Hai tay Diệp Minh để trong túi quần, nhìn cô nói: "Lúc anh về đã nghe nói em sinh một bé gái rồi."
Tô Lê gật đầu cười nói: "Đúng vậy."
"Chúc mừng."
“Cảm ơn.” Ngừng một lát, Tô Lê lạnh nhạt cười nói: “Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây.”
Dứt lời, cô liền định rời đi.
“Đợi một lát.”Diệp Minh gọi cô lại.
“Còn có chuyện gì sao?” Tô Lê hỏi.
Diệp Minh nhìn cô hơi do dự một lát rồi nói: “Ngày hôm đó Phương Nghiên chủ động xin được gặp anh, bác sĩ bên phía điều dưỡng Thanh Sơn đã liên hệ với anh.”
Nói vậy Tô Lê hơi chau mày lại, quả thực là từ trước khi Phương Nghiên bị xác định là thần kinh có vấn đề đã không còn tin tức gì nữa rồi, nghe nói cô ta đi tiếp nhận điều trị, có điều Tô Lê cũng chẳng buồn đi quản chuyện của người khác, nên cũng không qua đó.
Lúc này nghe Diệp Minh nhắc tới, cô cũng có chút không hiểu, “Ừ, vậy thì chúc mừng cô ta.”
Diệp Minh nói: “Bác sĩ nói, hiện giờ trạng thái của cô ấy rất bình thường, cho nên e rằng rất nhanh cô ấy sẽ ra viện.” Ngừng một lát, anh nhìn Tô Lê nói: “Anh từng đi gặp cô ấy, anh cảm thấy cô ấy thay đổi rất nhiều, nói thật thì anh lo cô ấy giả vờ là mình đã khỏi bệnh, ra ngoài rồi sẽ tiếp tục làm hại em. Trường hợp này cũng không phải chưa từng có.”
Tô Lê nhìn anh, hơi im lặng rồi nói: “Tôi sẽ chú ý.”
Diệp Minh nhìn cô, có chút bất lực cười nói: “Anh chính là muốn bảo vệ em. Không có ý gì khác.”
Diệp Minh nhìn cô.
Tô Lê cười nói: “Em hiểu ý của anh, nhưng nếu như bác sĩ có nhiều thiết bị máy móc như vậy mà vẫn không kiểm tra ra tinh thần của cô ấy có vấn đề, vậy thì Phương gia nhất định cũng sẽ không để Phương Nghiên tiếp tục ở nơi đó, Phương Nghiên cũng sẽ sớm ra ngoài thôi, anh nói cho tôi biết những điều này, tôi rất biết ơn, cho nên sau này tôi sẽ chú ý, chí ít thì nhìn thấy cô ta tôi sẽ trốn thật xa.”
Diệp Minh nhìn cô, như muốn giấu đi tâm tình của mình vậy, anh lấy một điếu thuốc rồi châm lên, anh hít sâu một hơi rồi cười nói: “Xin lỗi, anh……”
Tô Lê cười: “Không sao.” Ý cô nói là việc anh hút thuốc.
Nhưng Diệp Minh lại tưởng là cô nói chuyện khác, anh ngừng một lát rồi nói: “Việc em bị tai nạn năm đó, anh nghĩ rất nhiều cách nhưng cũng không tìm được bằng chứng chứng minh là Phương Nghiên làm. Cô ta bởi vì thần kinh có vấn đề mà trốn tránh tội danh, nhưng anh vẫn hy vọng có thể làm gì đó cho em.”
Tô Lê biết, thực ra chuyện đó cuối cùng cũng không thể khơi ra được, dù sao Phương gia cũng đâu có tầm thường……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.