Chương 275
Vô Danh
18/04/2019
Giang Thần Hy vừa nhìn chiếc xe trước mặt, từ từ lái xe lên trước, vừa nhẹ nhàng nói: "Em tò mò anh có liên quan gì tới cái chết của anh trai anh hay không sao?”
Tô Lê gật gật đầu “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cái tin đồn này đã truyền đi rất lâu rất lâu rồi, nhưng mà bất luận người ở bên ngoài có chất vấn như thế nào, anh lại trước sau cứ như không quan tâm vậy, em không hiểu, thế là vì sao? Giang thiếu không làm chuyện đó, thế tại sao không đi tìm chứng cứ chứng minh cho sự trong sạch của mình chứ?”
Giang Thần Hy im lặng một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Đó không phải là một sự cố bất ngờ, là có người cố ý muốn giết người, trong lòng mỗi người ở Giang gia đều tính toán tâm tư của mình, em cảm thấy ai lại thật sự quan tâm tới anh trai anh rốt cuộc vì sao mà chết hay sao? Thực ra trong lòng mọi người đều rõ, đó không phải là một sự cố, nhưng mà dưới tình hình đó, mọi người đều vì lợi ích của mình, đều lựa chọn im lặng. còn anh chỉ là sau khi anh trai anh chết đi, sẽ là người được hưởng lợi nhiều nhất mà thôi.”
Tô Lê nhìn anh, ngơ người một lúc, sau đó nói: “Ý của Giang thiếu là, chỉ cần người được lợi ích sau cùng nhiều nhất là ai, thì người đó sẽ phải gánh cái tội danh này hay sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ cười, nói: “Có thể nói như vậy nhưng mà cũng không hoàn toàn là cái nguyên nhân này. Anh không biết anh trai anh trước khi xảy ra sự cố đã chuẩn bị trước được những gì, tóm lại khi anh ấy xảy ra chuyện, khi đó Vương luật sư làm việc cho anh ấy, liền lấy di chúc của anh trai anh đi đến Giang gia, tuyên bố tất cả những tài sản gì dưới tên anh ấy đều để lại cho anh hêt. Lão gia lúc đó bỏi vì là người đầu tiên phản đối chuyện này, lúc đó ông ấy vì chuyện anh trai đột nhiên xảy ra chuyện qua đời, bị xuất huyết não phải nhập viện, khi ông ấy nghe được tin phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là anh là người hại chết cháu của ông. Sau đó cũng quả thực cũng không có chứng cứ nào chứng minh anh là người đứng sau chuyện này. Trước đây anh đã từng nói với em rồi mà, lão gia chọn anh là người thừa kế cũng là không thể không chọn được. Một là ông ấy không có cách nào để quản lý công ty, với cả công ty nói chuyện đều dựa vào xem ai là người có cổ phần nhiều nhất. Hơn nữa là lúc đó Giang gia xảy ra vấn đề nội bộ rất nghiêm trọng, tóm lại tất cả các nguyên nhân gộp lại với nhau, lão gia tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà trong tay anh có được 40% cổ phần của anh trai anh, mà lão gia cũng chỉ có 15%, vì thế ông ấy không có cách nào khác chỉ có thể gật đầu đồng ý để anh làm Tồng tài của tập đoàn Giang thị.”
Ngừng một lúc, Giang Thần Hy lại tiếp tục nói, “ Anh là một đứa con riêng, anh chỉ biết mẹ anh là một nữ diễn viên rất bình thường, những chuyện này đều là người nhà Giang gia nói với anh, bà ấy sinh ra anh xong liền bỏ lại anh ở trước cửa nhà Giang gia, sau đó bà ấy hít ma túy rồi sinh ra ảo giác, rồi nhảy sông tự sát. Anh chưa từng gặp bà ấy, còn bố anh … trước giờ cũng chưa bao giờ từng nhìn mặt anh.” Nói xong, Giang Thần Hy tư giễu cười nói: “Nếu như không phải trong người anh đang chảy dòng máu nhà Giang gia, với cả thời gian trước tin đồn lan ầm ĩ chuyện anh là đứa con riêng, thì có lẽ Giang gia chắc sẽ không để anh xuất hiện ở trước mặt bọn họ đâu. Cũng chính vì chỉ có mỗi anh trai anh đối xử tốt với anh một chút, anh ấy là người kế thừa nhà Giang gia, kể từ khi anh ấy sinh ra chuyện này đã mặc định phải rồi, cũng có thể là như vậy, nên anh ấy chăm sóc anh thì người trong nhà Giang gia cũng không ai dám nói gì cả, anh coi như là lớn lên dưới sự bao che đùm bọc của anh ấy, anh luôn cảm thấy rằng, nếu như không có anh trai anh, thì cũng không có anh của ngày hôm nay.”
Tô Lê nhìn anh, thở dài một cái, nói: “Đại khái cũng chính là vì thân phận và địa vị đáng tự hào của anh ngày nay, để anh chôn cái cỗ máy giết người cho anh?”
Giang Thần Hy gật gật đầu, nói: "Bởi vì chỉ cần anh ấy còn, những người khác sẽ không có cơ hội đụng chạm tới tất cả những sản nghiệp của Giang gia. Anh ấy vừa sinh ra đã có cổ phần của tập đoàn Giang thị, bố vừa mới qua đời thì anh ấy là người đầu tiên kế thừa, những người khác đều không có."
Tô Lê nghĩ một lúc rồi nói: "Em nhớ hình như Giang phu nhân hiện giờ không phải là chính thất?"
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Vì thế nên bà ấy dù cho có đứa con trai là Giang Hạo Đông, nhưng chỉ cần anh trai còn thì bà ấy chả có tác dụng gì cả.”
Tô Lê mím mím môi, khẽ cười nói: “Bác gái kia sợ rằng trong lòng cũng có dự tính gì đó?” cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Ít nhất bác gái của anh cũng còn biết nghĩ thông một chút, con gái không kém hơn con trai chút nào phải không?”
Giang Thần Hy nhìn cô cũng không nói gì cả, im lặng một lúc lâu sau rồi mới nhẹ nhàng nói: “Có lẽ vậy. Bà ấy nhìn thế, nhưng mà có thể cũng với bà Giang phu nhân kia ở Giang gia tranh giành bao nhiêu năm kiêu ngạo như vậy, không có chút bản lĩnh thì sẽ không làm được.”
Tô Lê gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Cô nhìn Giang Thần Hy nói: “Thế lão gia thì sao? Ông ấy chẳng lẽ cứ hồ đồ như thế sao? Giang thiếu bao nhiêu năm nay hy sinh vì tập đoàn Giang thị như thế, em không hiểu vì sao ông ấy lại làm như vậy.”
Giang Thần Hy khẽ cười, ông ấy không phải kẻ ngốc, chỉ là bị trúng gió rồi, ông ấy ắt có dự định của ông ấy.”
“Ngư ông đắc lợi.” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không phải lo lắng cho anh đâu, anh ít nhất còn có em có Tiểu Gạo Nếp, anh hiện giờ rất mãn nguyện.”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Đúng.” …
Trên đường về nhà, hai người lại nói rất nhiều chuyện, Giang Thần Hy cũng không muốn giấu mãi chuyện cũ không nói.
Về đến nhà, Vú Trương đã chuẩn bị xong cơm tối rồi.
Giang Thần Hy chỉ chỉ chiếc hộp thổ cẩm có một bức tranh nói với Vú Trương: “Ngày mai kêu người tới treo bức tranh đó ở trong phòng đọc sách của tôi.”
“Được ạ.” Vú Trương cười gật gật đầu nói.
Ăn cơm tối xong, Tô Lê bế Tiểu Gạo Nếp lên lầu đi tắm.
Giang Thần Hy gật gật đầu, ánh mắt dõi theo cô lên lầu.
Nghĩ tới khi nãy đi qua cửa hàng tiện lợi 24h dừng lại mua một hộp bao cao su vẫn còn để trên xe.
Thế là anh vội đi ra xe lấy.
Chờ Giang Thần Hy đi tắm, Tô Lê đã dỗ Tiểu Gạo Nếp ngủ say rồi đưa qua chỗ Vú Trương.
Cô trở về phòng, tìm một bản nhạc mà Giang Thần Hy yêu thích, trong phòng châm lên một ngọn nến ấm áp, tắt hết những ánh đèn sáng đi.
Cô thay lên người một bộ đồ ngủ rất là gợi cảm, còn đặc biệt mở một chai rượu ra cho thêm bầu không khí.
Giang Thần Hy tắm xong đi ra, anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở nửa thân dưới.
Tô Lê đang đứng đó rót rượu, cô vừa mới sấy khô tóc vẫn còn rối tung ở một bên, ánh nến mờ ảo khiến cho cô càng trở nên duyên dáng hơn.
Toàn bộ căn phòng dần dần tăng lên hương vị ngọt ngào khiến người ta khó mà cưỡng lại được.
Giang Thần Hy bước thẳng tới chỗ cô, Tô Lê đưa qua một cốc rượu, nói: “Giang thiếu thích nhất là niên đại, còn em thích nhất vẫn là mùi vị.”
Giang Thần Hy cũng không thích loại năm rất nặng và nồng, anh vẫn thích loại ít năm hơn.
Anh đưa tay lấy ly rượu cô đưa, lắc lắc, ngửi, cười nói: “Biết vì sao anh thích loại rượu này hay không?”
“Giang thiếu chưa từng nói.” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy cười nói:” Loại rượu này có vị chua, rất trẻ.” Ngừng một lúc, “Cái mùi vị này, rất giống em.” Giọng nói trầm ấm, vang lên bên tai Tô Lê, khiến cho đầu óc cô mộng mị.
Giang Thần Hy một hơi uống hết ly rượu…
Tóc và tai ma sát lại với nhau, anh nhẹ nhàng kéo bung dây áo của cô ra, im lặng cười: “Em mặc chiếc váy này rất đẹp.”
“Đã đẹp rồi, Giang thiếu sao còn cởi nó ra?” Tô Lê tinh nghịch, cố ý.
Hai tay cô ôm lấy eo của anh. Ngước đầu lên nhắm mắt lại …
Giang Thần Hy khẽ nhấm nháp trên vai cô…
“Nhưng mà em không mặc … càng đẹp …” …
… …
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Giang Thần Hy một tay giữ cô, anh đưa tay lấy bình rượu uống như uống nước vậy.
Anh lại uống, nhưng mà không nuốt ngay xuống, mà là ôm lấy eo Tô Lê, đè người lên mớm vào miệng cô …
Tô Lê hưởng thụ uống lấy ngụm rượu, Giang Thần Hy chắc chắn cô sẽ nuốt xuống sau đó một cái quay lại và đè cô xuống dưới cơ thể mình …
Giang Thần Hy thực sự không thích dùng chiêu này nhưng mà quá mức nên không thể kiểm soát được.
Anh không phải là người thô tục, nhưng mà vẫn là có chút mất đi kiểm soát.
Hai người họ gần đây dự tính không có con vào thời điểm này, vì thế nên vẫn phải nhịn một chút.
Anh khéo léo dùng răng quấn lấy lưỡi cô, Tô Lê lơ mơ say rượu nhìn anh, cười bất giác, cô hỏi: “Giang thiếu vừa đi tiệm tạp hóa, không chỉ để mua thuốc chứ?”
“Cái này nhân viên nói khá là thoải mái.” Anh lắc lắc túi màng nhôm, “Quả thực cảm thấy không tệ chút nào, tốt hơn loại lần trước mua, nào, làm giúp anh, chúng ta thử xem?” Anh trầm ngâm nói, miệng hơi nhếch lên, lộ ra nét tinh nghịch …
Ngày hôm sau, Tô Lê bị tiếng rên rỉ của Tiều Gạo Nếp đánh thức.
Giang Thần Hy đặt con bé bên cạnh, đang thay bỉm cho con bé.
“Vừa sáng sớm đã khóc đòi tìm em.” Giang Thần Hy cười nói.
Tô Lê “ừ” một tiếng, nói: “ Sao lại không nói là tìm anh.”
“Anh làm gì có sữa cho con bé.” Giang Thần Hy cười cười gõ nhẹ vào mũi cô, yêu thương hết mức.
Hai người xuống lầu, Hoa Hoa đã ở dưới lầu chờ cô, sáng nay cô phải đi đến nhà kho để chụp ảnh trang điểm rồi lại còn hai buổi phỏng vấn nữa.
Nhưng mà Giang Thần Hy bắt cô nhất định phải ăn sáng xong mới được ra khỏi cửa.
Không có cách nào khác Tô Lê chỉ còn cách làm theo.
“Vội gì chứ, từ từ mà ăn.” Giang Thần Hy ăn một miếng cháo từ từ nói.
Tô Lê nhìn anh, chỉ còn cách ăn chậm lại.
Lúc này, bên ngoài vọng vào một âm thanh rất gấp gáp.
Sau đó liền nhìn thấy A Hào vội vàng đi vào, “Thiếu gia.”
Giang Thần Hy ngẩng lên, nhìn anh, khẽ chau mày, “Sao vậy?”
Rất ít khi nhìn thấy A Hào lại lo lắng như vậy, nhìn có vẻ giống như đã xảy ra chuyện không hề nhỏ.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Giang Thần Hy nhìn anh hỏi.
A Hào nói: “ Sáng nay đột nhiên nhận được điện thoại của trưởng phòng nhân sự, nói khoảng một tiếng trước, lão Trương và lão Vương của phòng tài vụ đều đưa đơn từ chức.”
Giang Thần Hy nghe vậy chau mày, “Hai người họ cùng nhau xin từ chức sao?”
A Hào gật đầu, “Đúng vậy, với lại em nhận được tin, tập đoàn Kiều thị cũng mời bọn họ với mức lương cũng khá là cao.”
Giang Thần Hy chau mày, sau đó hỏi: “Biết người lôi kéo họ đi là Kiều Vy hay Trần Miễn?”
A Hào nói: “Theo như em biết, hai người họ mỗi người lôi kéo một người qua đó, Lão Trương là Trần Miễn lôi kéo, chức vụ là giám đốc phòng đầu tư, nhưng mà lão Vương thì không biết là chức vụ gì nữa.”
Giang Thần Hy im lặng một lúc lâu sau rồi nói: “Được, anh biết rồi, em lập tức thông báo cho các bộ phận tám rưỡi họp.”
A Hào lập tức vâng lời, “Được ạ, em lập tức đi ngay.” Nói xong, anh bèn lập tức quay người rời đi sắp xếp …
Tô Lê gật gật đầu “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cái tin đồn này đã truyền đi rất lâu rất lâu rồi, nhưng mà bất luận người ở bên ngoài có chất vấn như thế nào, anh lại trước sau cứ như không quan tâm vậy, em không hiểu, thế là vì sao? Giang thiếu không làm chuyện đó, thế tại sao không đi tìm chứng cứ chứng minh cho sự trong sạch của mình chứ?”
Giang Thần Hy im lặng một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Đó không phải là một sự cố bất ngờ, là có người cố ý muốn giết người, trong lòng mỗi người ở Giang gia đều tính toán tâm tư của mình, em cảm thấy ai lại thật sự quan tâm tới anh trai anh rốt cuộc vì sao mà chết hay sao? Thực ra trong lòng mọi người đều rõ, đó không phải là một sự cố, nhưng mà dưới tình hình đó, mọi người đều vì lợi ích của mình, đều lựa chọn im lặng. còn anh chỉ là sau khi anh trai anh chết đi, sẽ là người được hưởng lợi nhiều nhất mà thôi.”
Tô Lê nhìn anh, ngơ người một lúc, sau đó nói: “Ý của Giang thiếu là, chỉ cần người được lợi ích sau cùng nhiều nhất là ai, thì người đó sẽ phải gánh cái tội danh này hay sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ cười, nói: “Có thể nói như vậy nhưng mà cũng không hoàn toàn là cái nguyên nhân này. Anh không biết anh trai anh trước khi xảy ra sự cố đã chuẩn bị trước được những gì, tóm lại khi anh ấy xảy ra chuyện, khi đó Vương luật sư làm việc cho anh ấy, liền lấy di chúc của anh trai anh đi đến Giang gia, tuyên bố tất cả những tài sản gì dưới tên anh ấy đều để lại cho anh hêt. Lão gia lúc đó bỏi vì là người đầu tiên phản đối chuyện này, lúc đó ông ấy vì chuyện anh trai đột nhiên xảy ra chuyện qua đời, bị xuất huyết não phải nhập viện, khi ông ấy nghe được tin phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là anh là người hại chết cháu của ông. Sau đó cũng quả thực cũng không có chứng cứ nào chứng minh anh là người đứng sau chuyện này. Trước đây anh đã từng nói với em rồi mà, lão gia chọn anh là người thừa kế cũng là không thể không chọn được. Một là ông ấy không có cách nào để quản lý công ty, với cả công ty nói chuyện đều dựa vào xem ai là người có cổ phần nhiều nhất. Hơn nữa là lúc đó Giang gia xảy ra vấn đề nội bộ rất nghiêm trọng, tóm lại tất cả các nguyên nhân gộp lại với nhau, lão gia tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà trong tay anh có được 40% cổ phần của anh trai anh, mà lão gia cũng chỉ có 15%, vì thế ông ấy không có cách nào khác chỉ có thể gật đầu đồng ý để anh làm Tồng tài của tập đoàn Giang thị.”
Ngừng một lúc, Giang Thần Hy lại tiếp tục nói, “ Anh là một đứa con riêng, anh chỉ biết mẹ anh là một nữ diễn viên rất bình thường, những chuyện này đều là người nhà Giang gia nói với anh, bà ấy sinh ra anh xong liền bỏ lại anh ở trước cửa nhà Giang gia, sau đó bà ấy hít ma túy rồi sinh ra ảo giác, rồi nhảy sông tự sát. Anh chưa từng gặp bà ấy, còn bố anh … trước giờ cũng chưa bao giờ từng nhìn mặt anh.” Nói xong, Giang Thần Hy tư giễu cười nói: “Nếu như không phải trong người anh đang chảy dòng máu nhà Giang gia, với cả thời gian trước tin đồn lan ầm ĩ chuyện anh là đứa con riêng, thì có lẽ Giang gia chắc sẽ không để anh xuất hiện ở trước mặt bọn họ đâu. Cũng chính vì chỉ có mỗi anh trai anh đối xử tốt với anh một chút, anh ấy là người kế thừa nhà Giang gia, kể từ khi anh ấy sinh ra chuyện này đã mặc định phải rồi, cũng có thể là như vậy, nên anh ấy chăm sóc anh thì người trong nhà Giang gia cũng không ai dám nói gì cả, anh coi như là lớn lên dưới sự bao che đùm bọc của anh ấy, anh luôn cảm thấy rằng, nếu như không có anh trai anh, thì cũng không có anh của ngày hôm nay.”
Tô Lê nhìn anh, thở dài một cái, nói: “Đại khái cũng chính là vì thân phận và địa vị đáng tự hào của anh ngày nay, để anh chôn cái cỗ máy giết người cho anh?”
Giang Thần Hy gật gật đầu, nói: "Bởi vì chỉ cần anh ấy còn, những người khác sẽ không có cơ hội đụng chạm tới tất cả những sản nghiệp của Giang gia. Anh ấy vừa sinh ra đã có cổ phần của tập đoàn Giang thị, bố vừa mới qua đời thì anh ấy là người đầu tiên kế thừa, những người khác đều không có."
Tô Lê nghĩ một lúc rồi nói: "Em nhớ hình như Giang phu nhân hiện giờ không phải là chính thất?"
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Vì thế nên bà ấy dù cho có đứa con trai là Giang Hạo Đông, nhưng chỉ cần anh trai còn thì bà ấy chả có tác dụng gì cả.”
Tô Lê mím mím môi, khẽ cười nói: “Bác gái kia sợ rằng trong lòng cũng có dự tính gì đó?” cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Ít nhất bác gái của anh cũng còn biết nghĩ thông một chút, con gái không kém hơn con trai chút nào phải không?”
Giang Thần Hy nhìn cô cũng không nói gì cả, im lặng một lúc lâu sau rồi mới nhẹ nhàng nói: “Có lẽ vậy. Bà ấy nhìn thế, nhưng mà có thể cũng với bà Giang phu nhân kia ở Giang gia tranh giành bao nhiêu năm kiêu ngạo như vậy, không có chút bản lĩnh thì sẽ không làm được.”
Tô Lê gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Cô nhìn Giang Thần Hy nói: “Thế lão gia thì sao? Ông ấy chẳng lẽ cứ hồ đồ như thế sao? Giang thiếu bao nhiêu năm nay hy sinh vì tập đoàn Giang thị như thế, em không hiểu vì sao ông ấy lại làm như vậy.”
Giang Thần Hy khẽ cười, ông ấy không phải kẻ ngốc, chỉ là bị trúng gió rồi, ông ấy ắt có dự định của ông ấy.”
“Ngư ông đắc lợi.” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không phải lo lắng cho anh đâu, anh ít nhất còn có em có Tiểu Gạo Nếp, anh hiện giờ rất mãn nguyện.”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Đúng.” …
Trên đường về nhà, hai người lại nói rất nhiều chuyện, Giang Thần Hy cũng không muốn giấu mãi chuyện cũ không nói.
Về đến nhà, Vú Trương đã chuẩn bị xong cơm tối rồi.
Giang Thần Hy chỉ chỉ chiếc hộp thổ cẩm có một bức tranh nói với Vú Trương: “Ngày mai kêu người tới treo bức tranh đó ở trong phòng đọc sách của tôi.”
“Được ạ.” Vú Trương cười gật gật đầu nói.
Ăn cơm tối xong, Tô Lê bế Tiểu Gạo Nếp lên lầu đi tắm.
Giang Thần Hy gật gật đầu, ánh mắt dõi theo cô lên lầu.
Nghĩ tới khi nãy đi qua cửa hàng tiện lợi 24h dừng lại mua một hộp bao cao su vẫn còn để trên xe.
Thế là anh vội đi ra xe lấy.
Chờ Giang Thần Hy đi tắm, Tô Lê đã dỗ Tiểu Gạo Nếp ngủ say rồi đưa qua chỗ Vú Trương.
Cô trở về phòng, tìm một bản nhạc mà Giang Thần Hy yêu thích, trong phòng châm lên một ngọn nến ấm áp, tắt hết những ánh đèn sáng đi.
Cô thay lên người một bộ đồ ngủ rất là gợi cảm, còn đặc biệt mở một chai rượu ra cho thêm bầu không khí.
Giang Thần Hy tắm xong đi ra, anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở nửa thân dưới.
Tô Lê đang đứng đó rót rượu, cô vừa mới sấy khô tóc vẫn còn rối tung ở một bên, ánh nến mờ ảo khiến cho cô càng trở nên duyên dáng hơn.
Toàn bộ căn phòng dần dần tăng lên hương vị ngọt ngào khiến người ta khó mà cưỡng lại được.
Giang Thần Hy bước thẳng tới chỗ cô, Tô Lê đưa qua một cốc rượu, nói: “Giang thiếu thích nhất là niên đại, còn em thích nhất vẫn là mùi vị.”
Giang Thần Hy cũng không thích loại năm rất nặng và nồng, anh vẫn thích loại ít năm hơn.
Anh đưa tay lấy ly rượu cô đưa, lắc lắc, ngửi, cười nói: “Biết vì sao anh thích loại rượu này hay không?”
“Giang thiếu chưa từng nói.” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy cười nói:” Loại rượu này có vị chua, rất trẻ.” Ngừng một lúc, “Cái mùi vị này, rất giống em.” Giọng nói trầm ấm, vang lên bên tai Tô Lê, khiến cho đầu óc cô mộng mị.
Giang Thần Hy một hơi uống hết ly rượu…
Tóc và tai ma sát lại với nhau, anh nhẹ nhàng kéo bung dây áo của cô ra, im lặng cười: “Em mặc chiếc váy này rất đẹp.”
“Đã đẹp rồi, Giang thiếu sao còn cởi nó ra?” Tô Lê tinh nghịch, cố ý.
Hai tay cô ôm lấy eo của anh. Ngước đầu lên nhắm mắt lại …
Giang Thần Hy khẽ nhấm nháp trên vai cô…
“Nhưng mà em không mặc … càng đẹp …” …
… …
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Giang Thần Hy một tay giữ cô, anh đưa tay lấy bình rượu uống như uống nước vậy.
Anh lại uống, nhưng mà không nuốt ngay xuống, mà là ôm lấy eo Tô Lê, đè người lên mớm vào miệng cô …
Tô Lê hưởng thụ uống lấy ngụm rượu, Giang Thần Hy chắc chắn cô sẽ nuốt xuống sau đó một cái quay lại và đè cô xuống dưới cơ thể mình …
Giang Thần Hy thực sự không thích dùng chiêu này nhưng mà quá mức nên không thể kiểm soát được.
Anh không phải là người thô tục, nhưng mà vẫn là có chút mất đi kiểm soát.
Hai người họ gần đây dự tính không có con vào thời điểm này, vì thế nên vẫn phải nhịn một chút.
Anh khéo léo dùng răng quấn lấy lưỡi cô, Tô Lê lơ mơ say rượu nhìn anh, cười bất giác, cô hỏi: “Giang thiếu vừa đi tiệm tạp hóa, không chỉ để mua thuốc chứ?”
“Cái này nhân viên nói khá là thoải mái.” Anh lắc lắc túi màng nhôm, “Quả thực cảm thấy không tệ chút nào, tốt hơn loại lần trước mua, nào, làm giúp anh, chúng ta thử xem?” Anh trầm ngâm nói, miệng hơi nhếch lên, lộ ra nét tinh nghịch …
Ngày hôm sau, Tô Lê bị tiếng rên rỉ của Tiều Gạo Nếp đánh thức.
Giang Thần Hy đặt con bé bên cạnh, đang thay bỉm cho con bé.
“Vừa sáng sớm đã khóc đòi tìm em.” Giang Thần Hy cười nói.
Tô Lê “ừ” một tiếng, nói: “ Sao lại không nói là tìm anh.”
“Anh làm gì có sữa cho con bé.” Giang Thần Hy cười cười gõ nhẹ vào mũi cô, yêu thương hết mức.
Hai người xuống lầu, Hoa Hoa đã ở dưới lầu chờ cô, sáng nay cô phải đi đến nhà kho để chụp ảnh trang điểm rồi lại còn hai buổi phỏng vấn nữa.
Nhưng mà Giang Thần Hy bắt cô nhất định phải ăn sáng xong mới được ra khỏi cửa.
Không có cách nào khác Tô Lê chỉ còn cách làm theo.
“Vội gì chứ, từ từ mà ăn.” Giang Thần Hy ăn một miếng cháo từ từ nói.
Tô Lê nhìn anh, chỉ còn cách ăn chậm lại.
Lúc này, bên ngoài vọng vào một âm thanh rất gấp gáp.
Sau đó liền nhìn thấy A Hào vội vàng đi vào, “Thiếu gia.”
Giang Thần Hy ngẩng lên, nhìn anh, khẽ chau mày, “Sao vậy?”
Rất ít khi nhìn thấy A Hào lại lo lắng như vậy, nhìn có vẻ giống như đã xảy ra chuyện không hề nhỏ.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Giang Thần Hy nhìn anh hỏi.
A Hào nói: “ Sáng nay đột nhiên nhận được điện thoại của trưởng phòng nhân sự, nói khoảng một tiếng trước, lão Trương và lão Vương của phòng tài vụ đều đưa đơn từ chức.”
Giang Thần Hy nghe vậy chau mày, “Hai người họ cùng nhau xin từ chức sao?”
A Hào gật đầu, “Đúng vậy, với lại em nhận được tin, tập đoàn Kiều thị cũng mời bọn họ với mức lương cũng khá là cao.”
Giang Thần Hy chau mày, sau đó hỏi: “Biết người lôi kéo họ đi là Kiều Vy hay Trần Miễn?”
A Hào nói: “Theo như em biết, hai người họ mỗi người lôi kéo một người qua đó, Lão Trương là Trần Miễn lôi kéo, chức vụ là giám đốc phòng đầu tư, nhưng mà lão Vương thì không biết là chức vụ gì nữa.”
Giang Thần Hy im lặng một lúc lâu sau rồi nói: “Được, anh biết rồi, em lập tức thông báo cho các bộ phận tám rưỡi họp.”
A Hào lập tức vâng lời, “Được ạ, em lập tức đi ngay.” Nói xong, anh bèn lập tức quay người rời đi sắp xếp …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.