Chương 87
Vô Danh
18/04/2019
Giang Thần Hy nhìn cô, có vài phần say ngà ngà, cười nhẹ nói: “ Bây giờ thì em đã biết em là vợ tôi chưa, tôi cứ nghĩ rằng là em hoàn toàn không biết đấy chứ.”
Tô Lê chấm chầm sà vào lòng anh, mùi hương lành lạnh của nước hoa và mùi thuốc lá trộn lẫn vào nhau, cô nhắm hờ mắt cười nhẹ nói: “Đâu có, em làm sao quên được em là vợ anh được cơ chứ.”
Giang Thần Hy cười nhẹ: “Phải vậy không”.Ánh mắt của anh nheo lại, cười thầm.
Tô Lê thấy anh hôm nay uống bao nhiêu là rượu, đàn ông thì rốt cuộc cũng là đàn ông, hơn nữa còn là gã đàn ông uống nhiều nữa chứ, đúng là không thể cưỡng lại cám dỗ được mà. Day dưa với anh cũng là chuyện thật nguy hiểm mà.
“Anh đi tắm đi” Tô Lê cười nói. “Người anh toàn là mùi nước hoa anh không cảm thấy hôi hay sao?”
Giang Thần Hy chỉ cười, sau đó thả cô ra, cởi áo khoác vứt qua một bên rồi đứng dậy nới lỏng cà vạt ra, nhưng anh không có ý định đi tắm ngay. Chỉ là dựa vào sô pha, nhắm ghiền mắt lại.
Tô Lê quỳ gối bên sô pha, ngắm nhìn hàng lông mày đen rậm của anh, và phát hiện ra sắc mặt anh trắng bệch, thật ra cô cũng nhận ra là anh đã uống rất nhiều. Dáng vẻ anh ây giờ cũng chẳng thoải mái là bao, thật ra dáng vẻ này cô đã nhìn thấy ở anh rất nhiều lần trong ba năm qua rồi.
Uống đến say bét nhè cô cũng đã thấy qua, nhưng mà Giang Thần Hy có một điểm rất tốt. Dù anh có uống say đến mấy đi nữa thì anh không bao giờ làm bậy, cũng không nói nhiều, chỉ là im lặng ngồi một bên hoặc cuộn mình vào sô pha ngủ ngon lành.
Anh là người đàn ông rất biết kìm chế, điều này trước giờ cô chưa bao giờ phủ nhận cả.
Cô với tay tháo cà vạt của anh ra, cũng chẳng bảo anh đi tắm rửa gì cả, mà chỉ hỏi, “ Anh không khỏe chỗ nào sao?”
Giang Thần Hy nghe thấy lời cô nói, sau đó nhè nhẹ mở mắt, nhìn cô rồi từ từ nhắm mắt lại, thấp giọng đáp lại cô một tiếng, “ Không sao.”
Uống nhiều, quả thật là rất khó chịu.
Tô Lê ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đứng lên khỏi sô pha, đi vào nhà bếp.
Ban ngày dì Trương có hầm canh gà chuẩn bị riêng cho Giang Thần Hy.
Cô múc một bát, bưng đến trước mặt anh, nói: “Canh dì Trương hầm đấy, anh uống một bát đi.”
Giang Thần Hy nghe thấy vậy, một tay vắt lên trán, môi anh bặm lại sau phát ra một tiếng lạnh lẽo: “ Cô không xứng đáng làm một người vợ chút nào.”
Tô Lê ngồi bên cạnh, dựa lưng vào sô pha nhìn anh nói: “ Hôm nay em chẳng làm gì cả.”
Giang Thần Hy nhìn cô, không kìm nổi có phần buồn cười nói: “ Em ít ra thì cũng lấy cho tôi được cái khăn chứ?”
Nhưng cô đáp lại anh: “ Anhh trực tiếp đi tắm chẳng phải là xong chuyện hay sao? Cần gì khăn tắm chứ?”
Giang Thần Hy chau mày nhìn cô.
Nhưng cô chẳng mấy quan tâm, đưa bát canh đến trước mặt anh, nói: “ Anh uống đi, không tắm thì uống ngụm canh sẽ đỡ hơn một chút.”
Giang Thần Hy ngược lại không nhận lấy bát canh trong tay cô, chỉ nhàn nhã ngắm cô.
Con ngươi đen láy của anh, thậm chí không phân biệt đây là tỉnh hay là mơ nữa.
Cô nhìn anh, đặt bát canh trong tay xuống, rồi đứng dậy nhưng chẳng nói là cô đi làm gì cả. Nhưng rất nhanh sau đó, cô đem một chiếc khăn đến, đưa cho anh rồi nói: “ Khăn ấm đây.”
Giang Thần Hy mới cầm lấy chiếc khăn lau mặt, lúc này anh mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng mà Tô Lê lại không đưa bát canh cho anh nữa, chỉ điềm đạm nói: “ Nếu như anh không uống canh thì thôi vậy.”
Giang Thần Hy lúc này mới đưa tay bưng bát canh, sau đó húp từng ngụm từng ngụm.
Tô Lê ngồi bên cạnh tiếp tục xem phim.
Thật ra lúc trước, cô ngay đến cả nói chuyện với anh cũng không biết nói gì, anh uống say lại đến tìm cô. Nhưng anh chỉ ngủ ở sô pha, cô thậm chí còn không đắp được một tấm thảm.
Cô cảm thấy anh không hề cần những thứ này, lúc đó đối với anh mà nói, chỉ giao dịch giữa hai người cho nên không cần thiết phải làm những chuyện đó. Chuyện đó đối với cô mà nói, chỉ có người yêu và bạn bè thì mới làm những việc như vậy.
Nhưng giữa anh và cô thậm chí cũng chẳng phải là bạn bè.
Giang Thần Hy húp vài ngụm canh nóng, thật sự đã thoải mái hơn nhiều.
Anh cười cười nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Hôm nay Tiểu Ngữ rút lại đơn kiện rồi, có lẽ em cũng biết rồi chứ?”
Cô nhìn anh nói: “Em biết, nhưng cô nhất quyết không xin lỗi em.”
Giang Thần Hy nheo mày cười nói: “Cho nên? Em định làm gì nào?”
Cô tinh nghịch nhìn anh cười nói: “Giang thiếu gia thử đoán thử xem?”
Giang Thần Hy cười nhẹ, từ tốn nói: “Tùy em, tôi nói rồi, nếu em muốn gây chuyện thì cứ gây, cùng lắm thì tôi ủng hộ em.”
Cô cười cười rồi sà vào lòng anh, nói: “Giang thiếu gia đã nói như vậy, cảm giác dường như em rất là vô lý thì phải. Thôi, em cũng đã rút đơn kiện, vốn dĩ em cũng chẳng hy vọng cô em gái tốt bụng của anh cúi đầu nhận sai với em, có thể việc rút đơn kiện đã nằm trong dự đoán của em rồi.” Giang Thần Hy nhìn cô, cười híp mắt nói, “Ngay từ lúc đầu em đã đoán được kết quả rồi phải không.” Không phải là dự đoán, mà là chắc chắn.
Tô Lê chớp mắt cười nói: “Giang thiếu gia chẳng phải đã sớm biết rồi sao?”
Rõ ràng là biết rõ vậy mà cứ giả vờ.
“Nếu đã biết, em cố tình chọc tức cô ấy hay là chọc tức tôi hả?” Giang Thần Hy đưa tay vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô lấy một cộng khoai tây chiên đút cho anh, sau đó liếm ngón tay cái của mình nói: “Em đã nói rồi em không sai, em sẽ không giống như anh vô điều kiện bênh vực cô ta như vậy.Rõ ràng biết là cô ta sai mà cứ bảo em xin lỗi cô ta, cô ta lớn hơn em chắc, hay là người làm anh trai như anh đi mà dỗ dành cô ta chắc? Cô ta có chồng chưa cưới mà, đó đều là chuyện chồng chưa cưới của cô ta nên làm, chẳng phải sao? Hơn nữa, anh cứ bênh vực cô ta em không quan tâm, nhưng mà em sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu. Cô ta quả thật là biết giả vờ đáng thương tội nghiệp, đó là vũ khí của cô ta, cô ta dùng nó để làm tổn thương em, lẽ nào em phải chịu nỗi uất ức này sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, điềm đạm nói: “Được rồi, tức giận đến bây giờ cũng đủ rồi, nếu trong lòng em có gì không vui, bất mãn thì cứ nói ra, tôi hy vọng hai chúng ta vì những chuyện cỏn con này mà cãi nhau.”
Cô nhìn anh như vậy, ngược lại cô cười lớn nói: “Đây chẳng phải là những chuyện thường ngày hay sao? Lẽ nào Giang thiếu gia hy vọng chúng ta phải gần gũi nhau hơn hay là hờ hững với nhau? Ngày tháng sau này chẳng phải là sẽ càng chán chường hơn sao?”
Giang Thần Hy bóp chặt cằm dưới của cô, nhẹ nhàng tiến sát cô, môi của hai người chạm nhẹ vào nhau, chỉ nghe thấy anh cười nhẹ: “Chỉ cần không quá gần gũi, tôi nghĩ hai chúng ta sẽ rất thú vị đấy.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.
Cả hai điều hiểu rõ những gì đối phương nói, cả hai người đều nói vòng vo với nhau.
“Vậy tại sao em lại không muốn so đo hơn thua với Tiểu Ngữ?” Giang Thần Hy thấp giọng hỏi.
Tô Lê chỉ cười: “Loại người vừa có lòng tự cao, vừa tự ti như cô ta, chuyện này cũng đủ làm cô ta chịu đựng không nổi rồi, hơn nữa cô ta là Lâm Đại Ngọc cái thế, em cũng chẳng dám đụng đến cô ta.Lỡ cô ta có mệnh hệ gì thì đến lúc đó Giang thiếu anh chẳng phải trực tiếp giết em sao?”
Giang Thần Hy giống như đang nghe chuyện gì đó rất thú vị vậy, cười nhẹ, “Vậy sao, Em nghĩ tôi là loại người như vậy sao?”
Tô Lê nhún vai, vẻ mặt không mấy tin tưởng cho lắm. Nhưng mà cô cũng chẳng muốn cùng anh bàn về vấn đề này, giống như là đang nghe anh rót những lời vàng ngọc vậy. “Thôi, thời gian cũng chẳng sớm nữa, Giang thiếu gia cũng đi tắm đi rồi nghỉ ngơi sớm?” cô nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, bàn tay nhẹ nhẹ đặt lên vai cô không ngừng cười, rồi nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, chất cồn cứ nôn nao gợn gợn trong người anh.
“Từ lúc nào mà em trở nên hiền dịu như vậy?” Giang Thần Hy cười phát ra tiếng hỏi.
Tô Lê nhắm hờ mắt cười nói: “Giang thiếu gia không nhìn ra hay sao, em là đang lấy lòng anh đấy?”
“Ồ, vậy sao.” Giang Thần Hy nhướng mày, “Tại sao lại lấy lòng tôi chứ?”
Cô cười nói: “Rốt cuộc lại làm cho Giang thiếu gia không vui rồi, thật là vô tích sự mà lại chọc giận làm Giang thiếu gia không vui là lỗi của em, em sai rồi, em nên dỗ cho Giang thiếu vui mới phải.”
Giang Thần Hy nghe cô nói vậy thì cười híp mắt, đưa tay ôm lấy eo cô, cười nhẹ nói: “Vậy em dự định làm sao để dỗ dành cho tôi vui,hử?”
Cô chớp mắt cười sau đó nói: “Em mang canh cho anh, lấy khăn cho anh, như vậy chưa đủ sao?”
“Em cảm thấy thế là đủ sao?”
“Đủ chứ”. Cô trả lời một cách như lẽ thường tình.
Giang Thần Hy xiết chặt phần eo của cô, dùng lực, sau đó cả người cô nằm gọn trong lòng anh.
Nhân lúc chất cồn trong người vẫn còn, anh hôn lên môi cô.
Cô không có ý từ chối anh, ngược lại cô thậm chí cô rất là hưởng thụ nụ hôn của Giang Thần Hy.
Kỹ thuật của anh rất tốt, lúc nào cũng khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.
Hơi thở của anh hòa lẫn vào mùi rượu, không thể nào xem nhẹ cảm giác bá đạo, hơi thở ấm nồng của anh, khiến cô không chống cự được……
Ngón tay cô ghì chặt lấy cổ áo anh, không dùng sức, chỉ là sức hấp dẫn bình thường nhưng cô không thể nào từ chối được…..
Nhưng mà cuối cùng Giang Thần Hy lại dừng lại.
Cô nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Giang Thần Hy như ẩn chứa một lớp sắc tình mỏng, vì say rượu nên có cảm giác sảng khoái và say mê không nói nên lời, lại mang sự cám giỗ chết người….
Nhưng chỉ ngẩn ra vài phút, sau tiếng vang “ting” của chiếc đồng hồ trong phòng khách, Giang Thần Hy đột nhiên buông cô ra. Trong cơn ngà ngà say anh bóp chặt cằm của cô, cười nói: “Tiểu hồ ly tinh của tôi ơi, Tôi không thể nào lần nữa vào thời khắc quan trọng lại bị từ chối, làm tình chuyện này chỉ là hưởng thụ quá trình của hai người. Nếu chỉ vì làm như vậy thì chẳng có gì là thú vị cả.”
Giang Thần Hy nói xong, nhân tiện đứng dậy bồng cô lên, để hai tay cô đặt lên vai mình. Cô rất là nhẹ, Cô cũng tự nhiên lấy hai tay ôm lấy cổ anh.
Giang Thần Hy bồng cô vào phòng, hờ hững để cô lên giường, anh đứng bên cạnh giường, nhẹ nhàng quay người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô cười nhẹ nói: “ Thôi, ngủ đi. Hôm nay chơi đến đây thôi.”
Tô Lê chấm chầm sà vào lòng anh, mùi hương lành lạnh của nước hoa và mùi thuốc lá trộn lẫn vào nhau, cô nhắm hờ mắt cười nhẹ nói: “Đâu có, em làm sao quên được em là vợ anh được cơ chứ.”
Giang Thần Hy cười nhẹ: “Phải vậy không”.Ánh mắt của anh nheo lại, cười thầm.
Tô Lê thấy anh hôm nay uống bao nhiêu là rượu, đàn ông thì rốt cuộc cũng là đàn ông, hơn nữa còn là gã đàn ông uống nhiều nữa chứ, đúng là không thể cưỡng lại cám dỗ được mà. Day dưa với anh cũng là chuyện thật nguy hiểm mà.
“Anh đi tắm đi” Tô Lê cười nói. “Người anh toàn là mùi nước hoa anh không cảm thấy hôi hay sao?”
Giang Thần Hy chỉ cười, sau đó thả cô ra, cởi áo khoác vứt qua một bên rồi đứng dậy nới lỏng cà vạt ra, nhưng anh không có ý định đi tắm ngay. Chỉ là dựa vào sô pha, nhắm ghiền mắt lại.
Tô Lê quỳ gối bên sô pha, ngắm nhìn hàng lông mày đen rậm của anh, và phát hiện ra sắc mặt anh trắng bệch, thật ra cô cũng nhận ra là anh đã uống rất nhiều. Dáng vẻ anh ây giờ cũng chẳng thoải mái là bao, thật ra dáng vẻ này cô đã nhìn thấy ở anh rất nhiều lần trong ba năm qua rồi.
Uống đến say bét nhè cô cũng đã thấy qua, nhưng mà Giang Thần Hy có một điểm rất tốt. Dù anh có uống say đến mấy đi nữa thì anh không bao giờ làm bậy, cũng không nói nhiều, chỉ là im lặng ngồi một bên hoặc cuộn mình vào sô pha ngủ ngon lành.
Anh là người đàn ông rất biết kìm chế, điều này trước giờ cô chưa bao giờ phủ nhận cả.
Cô với tay tháo cà vạt của anh ra, cũng chẳng bảo anh đi tắm rửa gì cả, mà chỉ hỏi, “ Anh không khỏe chỗ nào sao?”
Giang Thần Hy nghe thấy lời cô nói, sau đó nhè nhẹ mở mắt, nhìn cô rồi từ từ nhắm mắt lại, thấp giọng đáp lại cô một tiếng, “ Không sao.”
Uống nhiều, quả thật là rất khó chịu.
Tô Lê ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đứng lên khỏi sô pha, đi vào nhà bếp.
Ban ngày dì Trương có hầm canh gà chuẩn bị riêng cho Giang Thần Hy.
Cô múc một bát, bưng đến trước mặt anh, nói: “Canh dì Trương hầm đấy, anh uống một bát đi.”
Giang Thần Hy nghe thấy vậy, một tay vắt lên trán, môi anh bặm lại sau phát ra một tiếng lạnh lẽo: “ Cô không xứng đáng làm một người vợ chút nào.”
Tô Lê ngồi bên cạnh, dựa lưng vào sô pha nhìn anh nói: “ Hôm nay em chẳng làm gì cả.”
Giang Thần Hy nhìn cô, không kìm nổi có phần buồn cười nói: “ Em ít ra thì cũng lấy cho tôi được cái khăn chứ?”
Nhưng cô đáp lại anh: “ Anhh trực tiếp đi tắm chẳng phải là xong chuyện hay sao? Cần gì khăn tắm chứ?”
Giang Thần Hy chau mày nhìn cô.
Nhưng cô chẳng mấy quan tâm, đưa bát canh đến trước mặt anh, nói: “ Anh uống đi, không tắm thì uống ngụm canh sẽ đỡ hơn một chút.”
Giang Thần Hy ngược lại không nhận lấy bát canh trong tay cô, chỉ nhàn nhã ngắm cô.
Con ngươi đen láy của anh, thậm chí không phân biệt đây là tỉnh hay là mơ nữa.
Cô nhìn anh, đặt bát canh trong tay xuống, rồi đứng dậy nhưng chẳng nói là cô đi làm gì cả. Nhưng rất nhanh sau đó, cô đem một chiếc khăn đến, đưa cho anh rồi nói: “ Khăn ấm đây.”
Giang Thần Hy mới cầm lấy chiếc khăn lau mặt, lúc này anh mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng mà Tô Lê lại không đưa bát canh cho anh nữa, chỉ điềm đạm nói: “ Nếu như anh không uống canh thì thôi vậy.”
Giang Thần Hy lúc này mới đưa tay bưng bát canh, sau đó húp từng ngụm từng ngụm.
Tô Lê ngồi bên cạnh tiếp tục xem phim.
Thật ra lúc trước, cô ngay đến cả nói chuyện với anh cũng không biết nói gì, anh uống say lại đến tìm cô. Nhưng anh chỉ ngủ ở sô pha, cô thậm chí còn không đắp được một tấm thảm.
Cô cảm thấy anh không hề cần những thứ này, lúc đó đối với anh mà nói, chỉ giao dịch giữa hai người cho nên không cần thiết phải làm những chuyện đó. Chuyện đó đối với cô mà nói, chỉ có người yêu và bạn bè thì mới làm những việc như vậy.
Nhưng giữa anh và cô thậm chí cũng chẳng phải là bạn bè.
Giang Thần Hy húp vài ngụm canh nóng, thật sự đã thoải mái hơn nhiều.
Anh cười cười nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Hôm nay Tiểu Ngữ rút lại đơn kiện rồi, có lẽ em cũng biết rồi chứ?”
Cô nhìn anh nói: “Em biết, nhưng cô nhất quyết không xin lỗi em.”
Giang Thần Hy nheo mày cười nói: “Cho nên? Em định làm gì nào?”
Cô tinh nghịch nhìn anh cười nói: “Giang thiếu gia thử đoán thử xem?”
Giang Thần Hy cười nhẹ, từ tốn nói: “Tùy em, tôi nói rồi, nếu em muốn gây chuyện thì cứ gây, cùng lắm thì tôi ủng hộ em.”
Cô cười cười rồi sà vào lòng anh, nói: “Giang thiếu gia đã nói như vậy, cảm giác dường như em rất là vô lý thì phải. Thôi, em cũng đã rút đơn kiện, vốn dĩ em cũng chẳng hy vọng cô em gái tốt bụng của anh cúi đầu nhận sai với em, có thể việc rút đơn kiện đã nằm trong dự đoán của em rồi.” Giang Thần Hy nhìn cô, cười híp mắt nói, “Ngay từ lúc đầu em đã đoán được kết quả rồi phải không.” Không phải là dự đoán, mà là chắc chắn.
Tô Lê chớp mắt cười nói: “Giang thiếu gia chẳng phải đã sớm biết rồi sao?”
Rõ ràng là biết rõ vậy mà cứ giả vờ.
“Nếu đã biết, em cố tình chọc tức cô ấy hay là chọc tức tôi hả?” Giang Thần Hy đưa tay vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô lấy một cộng khoai tây chiên đút cho anh, sau đó liếm ngón tay cái của mình nói: “Em đã nói rồi em không sai, em sẽ không giống như anh vô điều kiện bênh vực cô ta như vậy.Rõ ràng biết là cô ta sai mà cứ bảo em xin lỗi cô ta, cô ta lớn hơn em chắc, hay là người làm anh trai như anh đi mà dỗ dành cô ta chắc? Cô ta có chồng chưa cưới mà, đó đều là chuyện chồng chưa cưới của cô ta nên làm, chẳng phải sao? Hơn nữa, anh cứ bênh vực cô ta em không quan tâm, nhưng mà em sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu. Cô ta quả thật là biết giả vờ đáng thương tội nghiệp, đó là vũ khí của cô ta, cô ta dùng nó để làm tổn thương em, lẽ nào em phải chịu nỗi uất ức này sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, điềm đạm nói: “Được rồi, tức giận đến bây giờ cũng đủ rồi, nếu trong lòng em có gì không vui, bất mãn thì cứ nói ra, tôi hy vọng hai chúng ta vì những chuyện cỏn con này mà cãi nhau.”
Cô nhìn anh như vậy, ngược lại cô cười lớn nói: “Đây chẳng phải là những chuyện thường ngày hay sao? Lẽ nào Giang thiếu gia hy vọng chúng ta phải gần gũi nhau hơn hay là hờ hững với nhau? Ngày tháng sau này chẳng phải là sẽ càng chán chường hơn sao?”
Giang Thần Hy bóp chặt cằm dưới của cô, nhẹ nhàng tiến sát cô, môi của hai người chạm nhẹ vào nhau, chỉ nghe thấy anh cười nhẹ: “Chỉ cần không quá gần gũi, tôi nghĩ hai chúng ta sẽ rất thú vị đấy.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.
Cả hai điều hiểu rõ những gì đối phương nói, cả hai người đều nói vòng vo với nhau.
“Vậy tại sao em lại không muốn so đo hơn thua với Tiểu Ngữ?” Giang Thần Hy thấp giọng hỏi.
Tô Lê chỉ cười: “Loại người vừa có lòng tự cao, vừa tự ti như cô ta, chuyện này cũng đủ làm cô ta chịu đựng không nổi rồi, hơn nữa cô ta là Lâm Đại Ngọc cái thế, em cũng chẳng dám đụng đến cô ta.Lỡ cô ta có mệnh hệ gì thì đến lúc đó Giang thiếu anh chẳng phải trực tiếp giết em sao?”
Giang Thần Hy giống như đang nghe chuyện gì đó rất thú vị vậy, cười nhẹ, “Vậy sao, Em nghĩ tôi là loại người như vậy sao?”
Tô Lê nhún vai, vẻ mặt không mấy tin tưởng cho lắm. Nhưng mà cô cũng chẳng muốn cùng anh bàn về vấn đề này, giống như là đang nghe anh rót những lời vàng ngọc vậy. “Thôi, thời gian cũng chẳng sớm nữa, Giang thiếu gia cũng đi tắm đi rồi nghỉ ngơi sớm?” cô nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, bàn tay nhẹ nhẹ đặt lên vai cô không ngừng cười, rồi nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, chất cồn cứ nôn nao gợn gợn trong người anh.
“Từ lúc nào mà em trở nên hiền dịu như vậy?” Giang Thần Hy cười phát ra tiếng hỏi.
Tô Lê nhắm hờ mắt cười nói: “Giang thiếu gia không nhìn ra hay sao, em là đang lấy lòng anh đấy?”
“Ồ, vậy sao.” Giang Thần Hy nhướng mày, “Tại sao lại lấy lòng tôi chứ?”
Cô cười nói: “Rốt cuộc lại làm cho Giang thiếu gia không vui rồi, thật là vô tích sự mà lại chọc giận làm Giang thiếu gia không vui là lỗi của em, em sai rồi, em nên dỗ cho Giang thiếu vui mới phải.”
Giang Thần Hy nghe cô nói vậy thì cười híp mắt, đưa tay ôm lấy eo cô, cười nhẹ nói: “Vậy em dự định làm sao để dỗ dành cho tôi vui,hử?”
Cô chớp mắt cười sau đó nói: “Em mang canh cho anh, lấy khăn cho anh, như vậy chưa đủ sao?”
“Em cảm thấy thế là đủ sao?”
“Đủ chứ”. Cô trả lời một cách như lẽ thường tình.
Giang Thần Hy xiết chặt phần eo của cô, dùng lực, sau đó cả người cô nằm gọn trong lòng anh.
Nhân lúc chất cồn trong người vẫn còn, anh hôn lên môi cô.
Cô không có ý từ chối anh, ngược lại cô thậm chí cô rất là hưởng thụ nụ hôn của Giang Thần Hy.
Kỹ thuật của anh rất tốt, lúc nào cũng khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.
Hơi thở của anh hòa lẫn vào mùi rượu, không thể nào xem nhẹ cảm giác bá đạo, hơi thở ấm nồng của anh, khiến cô không chống cự được……
Ngón tay cô ghì chặt lấy cổ áo anh, không dùng sức, chỉ là sức hấp dẫn bình thường nhưng cô không thể nào từ chối được…..
Nhưng mà cuối cùng Giang Thần Hy lại dừng lại.
Cô nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Giang Thần Hy như ẩn chứa một lớp sắc tình mỏng, vì say rượu nên có cảm giác sảng khoái và say mê không nói nên lời, lại mang sự cám giỗ chết người….
Nhưng chỉ ngẩn ra vài phút, sau tiếng vang “ting” của chiếc đồng hồ trong phòng khách, Giang Thần Hy đột nhiên buông cô ra. Trong cơn ngà ngà say anh bóp chặt cằm của cô, cười nói: “Tiểu hồ ly tinh của tôi ơi, Tôi không thể nào lần nữa vào thời khắc quan trọng lại bị từ chối, làm tình chuyện này chỉ là hưởng thụ quá trình của hai người. Nếu chỉ vì làm như vậy thì chẳng có gì là thú vị cả.”
Giang Thần Hy nói xong, nhân tiện đứng dậy bồng cô lên, để hai tay cô đặt lên vai mình. Cô rất là nhẹ, Cô cũng tự nhiên lấy hai tay ôm lấy cổ anh.
Giang Thần Hy bồng cô vào phòng, hờ hững để cô lên giường, anh đứng bên cạnh giường, nhẹ nhàng quay người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô cười nhẹ nói: “ Thôi, ngủ đi. Hôm nay chơi đến đây thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.