Chương 121
Bạch Nương Tử
07/06/2023
Trên thế giới này, có rất nhiều người bị dồn vào con đường đau khổ, nhưng mà chưa chắc bạn đã là con người đau khổ nhất. Có lẽ, Thẩm Giáng Niên cảm thấy cô rất đau khổ, nhưng mà, Tần Thư còn đau khổ hơn cô.
Ít ra, Thẩm Thanh Hoà còn biết được tâm ý của Thẩm Giáng Niên, mà Tần Thư chưa bao giờ nói ra được tâm ý của cô ấy. Hay nói đúng hơn, là cô ấy chưa từng có cơ hội để nói, vốn dĩ tưởng đâu rằng cứ chờ, rồi cũng chờ đến một ngày nào đó, nhưng mà có chờ được không? Chuyện này cũng bình thường, sống trên đời không thể ích kỷ, vì bản thân mà bẻ cong một ai đó. Truyện Kiếm Hiệp
Chờ tới chờ lui, và chờ như một thói quen. Vốn dĩ, Tần Thư cho rằng bản thân đã quen rồi, nhưng giờ thì khi lần nữa mở bài đăng của Lê Thiển lên xem, cô không thể không thừa nhận, thói quen của cô, chính là Lê Thiển vẫn luôn cô đơn lẻ bóng, lúc bên người Lê Thiển có một ai đó, cũng là lúc trái tim cô vỡ tan.
Cho nên, cô cảm ơn Lê Thiển, cảm ơn cậu đã không 'giết' tâm tôi, cảm ơn cậu đã cho tôi nhiều năm tháng bình yên.
Thật ra, mắt không thấy tâm không phiền cũng rất dễ, chỉ cần xoá kết bạn với Lê Thiển là xong, nhưng Tần Thư sẽ không làm thế. Kiếp này, cô sẽ cẩn trọng nằm trong danh sách bạn bè của Lê Thiển. Tần Thư rất ít đăng bài lên trang cá nhân, có nhiều người nói là do cô lười, hoặc là do cô không thích, nhưng thật ra, chẳng qua... là do cô sợ, sợ chỉ cần đăng bất cứ gì đó lên sẽ làm chướng mắt người ta, sau đó một tay dễ dàng xoá cô.
Vẫn luôn sợ, cho nên cứ an tĩnh như thế, giờ nghĩ lại, trong mắt Lê Thiển không hề có cô. A, là tự mình đa tình lâu rồi. Tần Thư lau nước mắt, lái xe về nhà.
Mưa mùa thu ngày càng nặng hạt, đêm mưa càng ngày càng lạnh, Thẩm Giáng Niên đóng cửa kính ô tô bật nhạc, nghe bài 'Chỉ thích người', tim Thẩm Giáng Niên lại đau nhói.
Bực bội tắt nhạc, Thẩm Giáng Niên hít thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, tự thôi miên: Thẩm Thanh Hoà chỉ đến nhà bạn thôi, Thẩm Thanh Hoà là một cá nhân độc lập, người có cuộc sống của riêng mình.
Nếu không phải Thẩm Vạn Thành gọi điện thoại, Thẩm Giáng Niên sẽ trì hoãn một hồi, "Ba, mẹ con thế nào rồi?"
"Đỡ hơn rồi."
Cuối cùng cũng có tin tốt, Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu hơn, Thẩm Vạn Thành gọi điện thoại, chủ yếu là Lục Mạn Vân muốn biết khi nào cô về.
Sau đó Thẩm Giáng Niên mới chú ý đến thời gian, đã 10 giờ tối, "Con về ngay bây giờ." Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại và quay trở lại CBD.
Về đến nhà, nhìn thấy Lục Mạn Vân sắc mặt hơi đỏ, người không biết còn tưởng rằng thẹn thùng, Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn vài cái, Lục Mạn Vân hiểu ra: "Mẹ vừa mới uống canh." Thẩm Giáng Niên nói ồ ồ hai tiếng.
"Con đi đâu vậy? Quần áo ướt hết rồi. Mau thay đồ, uống chút canh đi." Lục Mạn Vân ra lệnh. Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn dạ, khi thay quần áo, cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương, bộ đồ lót gợi cảm mà cô chọn... không có tác dụng gì cả, sau khi Thẩm Giáng Niên cởi nó ra, cô thở dài.
Thẩm Vạn Thành không biết nấu ăn, nhưng mà nước gừng ông nấu ngon hơn Thẩm Giáng Niên nhiều, Thẩm Giáng Niên uống một chén nhỏ, mặt cũng đỏ hồng, cơ thể nóng lên.
"Được rồi, quấn chăn ngủ đi, đừng có lăn lộn kẻo bị cảm." Lục Mạn Vân ra lệnh, Thẩm Giáng Niên tuân lệnh, vừa hay không có tâm trạng nói chuyện phiếm.
Trở về phòng, Thẩm Giáng Niên nằm trong chăn lăn lộn qua lại, không nằm yên được, cô mở điện thoại ra, xem lịch sử trò chuyện của cô và Thẩm Thanh Hoà.
Tâm trạng dao động theo dòng chữ, nhìn đến cuối thì không còn gì để đọc, Thẩm Giáng Niên cảm thấy trong lòng trống rỗng. Thẩm Thanh Hoà ngủ rồi sao... Thẩm Giáng Niên rất muốn gửi tin nhắn, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không trả lời tin nhắn cuối của cô.
Con người có đôi khi cũng tính toán hơn thua, Thẩm Giáng Niên bỏ điện thoại xuống, cả người quấn trong chăn nhìn như xác chết. Trong lòng còn việc dang dở chưa xong, cho nên khó mà ngủ được, Thẩm Giáng Niên lăn qua lộn lại, rồi lại chui ra, thật vọng ngồi dậy, vẫn thương nhớ Thẩm Thanh Hoà.
Đôi khi nhớ một ai đó, sẽ có ngọt ngào, nhưng mà có khi cũng cay đắng. Thẩm Thanh Hoà sẽ nhớ cô sao? Thẩm Giáng Niên ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu mở điện thoại, đã 1 giờ rồi.
Lần này, nhìn chằm chằm ảnh chân dung Thẩm Thanh Hoà một lát, dùng đầu ngón tay xoa vào gương mặt kia, sao lại có người đẹp như thế chứ.
Càng xem càng nhớ, Thẩm Giáng Niên ép buộc nhấp vào trang newfeed để đánh lạc hướng bản thân. Cái chọc này, không có gì quan trọng để xem, nhưng mà cô phát hiện, người cả ngàn năm không đăng bài thế mà lại đăng.
Nhưng nội dung này.
Tần Thư Giáp: Mệt thật.
Tần Thư Ất: Biết rồi, nghỉ ngơi đi.
Tần Thư Giáp: Ngoài mày ra, còn ai hiểu tao.
Tần Thư Ất: Sống trên đời, khó tìm được người tri âm.
Tần Thư Giáp: Mày hiểu tao thì có nghĩa gì?
Tần Thư Ất: Không có tao, mày sẽ cô đơn.
Tần Thư Giáp: Nếu này mai tao không tỉnh lại thì sao.
Tần Thư Ất: Vậy tao sẽ ngủ say cùng mày.
Tần Thư Giáp: Ngủ đây.
Tần Thư Ất: Ngủ ngon.
Thẩm Giáng Niên đọc xong màn hỏi đáp này, tự dưng rợn cả người, cô nhanh chóng gọi điện thoại. Không ai bắt máy, Thẩm Giáng Niên xem, bài đăng là một tiếng trước.
Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cô gọi cho Tần Thư nhiều lần nhưng vẫn không có ai trả lời, cô bắt đầu hoang mang, lập tức gọi điện thoại cho Lê Thiển.
"Bảo bối, làm sao vậy?" Giọng nói của Lê Thiển rõ ràng là bị đánh thức.
"Tiền Xuyên Tử, mình cảm giác Tần Thư hình như đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì?" Lê Thiển ngáp một cái, "Bảo bối, cậu mớ à?"
"Không phải, cậu xem bài đăng của Tần Thư đi."
"Không phải cậu ta chẳng bao giờ đăng bài à?"
"Xem đi, nhanh lên."
Lê Thiển nhấp vào xem, đúng là có đăng bài, nhưng mà nội dung này: "Mẹ ơi, mình thấy cậu ta có bệnh thì có, tâm thần phân liệt!"
"Mình muốn qua nhà cậu ấy."
"Mai rồi đi."
"Đi ngay! Mai còn kịp à?" Thẩm Giáng Niên tức giận nói, "Cậu nhanh lên!"
"Mình? Cậu qua nhà cậu ta, mình đi làm gì?"
"Cậu nỡ để mình đi một mình à?"
"Bảo bối à...." Lê Thiển thở dài, "Mình thấy cậu ta rảnh rỗi quá rồi."
"Nhanh đi!" Thẩm Giáng Niên giục, "Bây giờ, mình lái xe qua chỗ cậu."
Thẩm Giáng Niên chạy một mạch đến nhà Lê Thiển, đứng ở dưới nhà chờ Lê Thiển xuống. Lên xe, Lê Thiển ngáp một cái, "Nếu cậu ta không sao hết, mình sẽ đánh chết cậu ta, ảnh hưởng mình tái tạo nhan sắc."
"Cậu không có chút nào lo lắng cho Tần Thư à?"
"Mình thấy cậu ta chỉ biết làm phiền người ta."
"Mình thắc mắc, thời cấp ba chẳng phải chúng ta vẫn ổn sao? Sao giờ hai cậu lại cạnh khoé nhau thế?"
"Hả?" Lê Thiển híp mắt, không vui mấy, "Mình với cậu ta ổn khi nào? Không nhớ nữa, chắc là cậu với cậu ta ổn đó, chứ không mình chẳng thèm chơi với cậu ta, cái miệng hư dễ sợ."
Đến nhà Tần Thư, Thẩm Giáng Niên mới nhận ra là không vào nhà được, "Tìm người mở khoá à?"
"Cậu nghĩ hay thật đó." Lê Thiển nhìn cô cạn lời, sau đó nhìn khắp nơi, Thẩm Giáng Niên buồn bực, "Cậu tìm gì thế?"
"Chìa khoá chứ gì." Lê Thiển nhìn thấy hộp điều khiển công tắc điện ở góc cầu thang, khi cô đi xuống, Thẩm Giáng Niên không khỏi nghi hoặc, "Sao chìa khóa lại ở đây?"
Lê Thiển mở hộp, cầm điện thoại, soi vào bên trong, đưa tay vào trong sờ sờ, mắng một câu, "Biến thái, đặt ở chỗ này."
"Có đúng là nhà cậu ấy không?" Thẩm Giáng Niên mở cửa, cạch một tiếng, đúng vậy rồi.
"Sao cậu biết?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Ngày cậu ta dọn đến đây, có mời bọn mình ăn tân gia mà, cậu quên rồi à, cậu ta có nói với chúng ta."
"Sao mình không nhớ chứ."
"Ngoan~" Lê Thiển dụi mắt, "Cậu đi vào trong xem cậu ta sống chết sao rồi." Cô nhấc mông ngồi xuống sô pha, sạch sẽ như cũ, mùi thơm vẫn như cũ ôn nhuận.
"Lê Thiển!" Thẩm Giáng Niên kêu lên.
Lê Thiển giật mình, "Làm sao vậy? Bảo bối!"
"Mau gọi xe cấp cứu đi." Da đầu Thẩm Giáng Niên tê dại vì chấn động, cả người Tần Thư như bị vớt lên khỏi mặt nước, gọi thế nào cũng không tỉnh lại được.
Ngay trong đêm đó, Tần Thư được đưa đến phòng cấp cứu truyền nước, Lê Thiển ở bên ngoài, vẫn chưa tin được, "Thế mà lại bệnh."
Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh, nãy giờ đi nhiều nên chân hơi đau, "Còn một lúc nữa mới xong, cậu ngồi xuống đi." Lê Thiển ngồi bên cạnh cô, nhìn người nằm trên giường bệnh, rồi than thở một câu, "Bác sĩ cũng sẽ bệnh."
Tần Thư vẫn ngủ, Thẩm Giáng Niên có chút khó chịu, bảo Lê Thiển canh chừng, cô đi ra ngoài hóng gió, gió mùa thu mát lạnh, khiến cô cảm thấy cuộc đời quá vô thường.
Thẩm Giáng Niên chụp ảnh phòng cấp cứu, gửi cho Thẩm Thanh Hoà, sau đó chỉnh sửa tin nhắn: Trưởng quan, cuộc đời vô thường, em....
Chữ em còn chưa gõ xong, thì Thẩm Thanh Hoà đã gọi đến, Thẩm Giáng Niên vừa bắt máy, Thẩm Thanh Hoà đã hỏi: "Bên em làm sao thế?"
Lần đầu tiên, Thẩm Giáng Niên không cảm giác được sự hững hờ của Thẩm Thanh Hoà, giờ phút này người kia đang lo lắng và sốt ruột, không chút che giấu hay giả vờ, cứ vậy mà thể hiện ra, chân thành đả động tâm người ta.
Thẩm Giáng Niên, lúc này rất muốn khóc.
Ít ra, Thẩm Thanh Hoà còn biết được tâm ý của Thẩm Giáng Niên, mà Tần Thư chưa bao giờ nói ra được tâm ý của cô ấy. Hay nói đúng hơn, là cô ấy chưa từng có cơ hội để nói, vốn dĩ tưởng đâu rằng cứ chờ, rồi cũng chờ đến một ngày nào đó, nhưng mà có chờ được không? Chuyện này cũng bình thường, sống trên đời không thể ích kỷ, vì bản thân mà bẻ cong một ai đó. Truyện Kiếm Hiệp
Chờ tới chờ lui, và chờ như một thói quen. Vốn dĩ, Tần Thư cho rằng bản thân đã quen rồi, nhưng giờ thì khi lần nữa mở bài đăng của Lê Thiển lên xem, cô không thể không thừa nhận, thói quen của cô, chính là Lê Thiển vẫn luôn cô đơn lẻ bóng, lúc bên người Lê Thiển có một ai đó, cũng là lúc trái tim cô vỡ tan.
Cho nên, cô cảm ơn Lê Thiển, cảm ơn cậu đã không 'giết' tâm tôi, cảm ơn cậu đã cho tôi nhiều năm tháng bình yên.
Thật ra, mắt không thấy tâm không phiền cũng rất dễ, chỉ cần xoá kết bạn với Lê Thiển là xong, nhưng Tần Thư sẽ không làm thế. Kiếp này, cô sẽ cẩn trọng nằm trong danh sách bạn bè của Lê Thiển. Tần Thư rất ít đăng bài lên trang cá nhân, có nhiều người nói là do cô lười, hoặc là do cô không thích, nhưng thật ra, chẳng qua... là do cô sợ, sợ chỉ cần đăng bất cứ gì đó lên sẽ làm chướng mắt người ta, sau đó một tay dễ dàng xoá cô.
Vẫn luôn sợ, cho nên cứ an tĩnh như thế, giờ nghĩ lại, trong mắt Lê Thiển không hề có cô. A, là tự mình đa tình lâu rồi. Tần Thư lau nước mắt, lái xe về nhà.
Mưa mùa thu ngày càng nặng hạt, đêm mưa càng ngày càng lạnh, Thẩm Giáng Niên đóng cửa kính ô tô bật nhạc, nghe bài 'Chỉ thích người', tim Thẩm Giáng Niên lại đau nhói.
Bực bội tắt nhạc, Thẩm Giáng Niên hít thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, tự thôi miên: Thẩm Thanh Hoà chỉ đến nhà bạn thôi, Thẩm Thanh Hoà là một cá nhân độc lập, người có cuộc sống của riêng mình.
Nếu không phải Thẩm Vạn Thành gọi điện thoại, Thẩm Giáng Niên sẽ trì hoãn một hồi, "Ba, mẹ con thế nào rồi?"
"Đỡ hơn rồi."
Cuối cùng cũng có tin tốt, Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu hơn, Thẩm Vạn Thành gọi điện thoại, chủ yếu là Lục Mạn Vân muốn biết khi nào cô về.
Sau đó Thẩm Giáng Niên mới chú ý đến thời gian, đã 10 giờ tối, "Con về ngay bây giờ." Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại và quay trở lại CBD.
Về đến nhà, nhìn thấy Lục Mạn Vân sắc mặt hơi đỏ, người không biết còn tưởng rằng thẹn thùng, Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn vài cái, Lục Mạn Vân hiểu ra: "Mẹ vừa mới uống canh." Thẩm Giáng Niên nói ồ ồ hai tiếng.
"Con đi đâu vậy? Quần áo ướt hết rồi. Mau thay đồ, uống chút canh đi." Lục Mạn Vân ra lệnh. Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn dạ, khi thay quần áo, cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương, bộ đồ lót gợi cảm mà cô chọn... không có tác dụng gì cả, sau khi Thẩm Giáng Niên cởi nó ra, cô thở dài.
Thẩm Vạn Thành không biết nấu ăn, nhưng mà nước gừng ông nấu ngon hơn Thẩm Giáng Niên nhiều, Thẩm Giáng Niên uống một chén nhỏ, mặt cũng đỏ hồng, cơ thể nóng lên.
"Được rồi, quấn chăn ngủ đi, đừng có lăn lộn kẻo bị cảm." Lục Mạn Vân ra lệnh, Thẩm Giáng Niên tuân lệnh, vừa hay không có tâm trạng nói chuyện phiếm.
Trở về phòng, Thẩm Giáng Niên nằm trong chăn lăn lộn qua lại, không nằm yên được, cô mở điện thoại ra, xem lịch sử trò chuyện của cô và Thẩm Thanh Hoà.
Tâm trạng dao động theo dòng chữ, nhìn đến cuối thì không còn gì để đọc, Thẩm Giáng Niên cảm thấy trong lòng trống rỗng. Thẩm Thanh Hoà ngủ rồi sao... Thẩm Giáng Niên rất muốn gửi tin nhắn, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không trả lời tin nhắn cuối của cô.
Con người có đôi khi cũng tính toán hơn thua, Thẩm Giáng Niên bỏ điện thoại xuống, cả người quấn trong chăn nhìn như xác chết. Trong lòng còn việc dang dở chưa xong, cho nên khó mà ngủ được, Thẩm Giáng Niên lăn qua lộn lại, rồi lại chui ra, thật vọng ngồi dậy, vẫn thương nhớ Thẩm Thanh Hoà.
Đôi khi nhớ một ai đó, sẽ có ngọt ngào, nhưng mà có khi cũng cay đắng. Thẩm Thanh Hoà sẽ nhớ cô sao? Thẩm Giáng Niên ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu mở điện thoại, đã 1 giờ rồi.
Lần này, nhìn chằm chằm ảnh chân dung Thẩm Thanh Hoà một lát, dùng đầu ngón tay xoa vào gương mặt kia, sao lại có người đẹp như thế chứ.
Càng xem càng nhớ, Thẩm Giáng Niên ép buộc nhấp vào trang newfeed để đánh lạc hướng bản thân. Cái chọc này, không có gì quan trọng để xem, nhưng mà cô phát hiện, người cả ngàn năm không đăng bài thế mà lại đăng.
Nhưng nội dung này.
Tần Thư Giáp: Mệt thật.
Tần Thư Ất: Biết rồi, nghỉ ngơi đi.
Tần Thư Giáp: Ngoài mày ra, còn ai hiểu tao.
Tần Thư Ất: Sống trên đời, khó tìm được người tri âm.
Tần Thư Giáp: Mày hiểu tao thì có nghĩa gì?
Tần Thư Ất: Không có tao, mày sẽ cô đơn.
Tần Thư Giáp: Nếu này mai tao không tỉnh lại thì sao.
Tần Thư Ất: Vậy tao sẽ ngủ say cùng mày.
Tần Thư Giáp: Ngủ đây.
Tần Thư Ất: Ngủ ngon.
Thẩm Giáng Niên đọc xong màn hỏi đáp này, tự dưng rợn cả người, cô nhanh chóng gọi điện thoại. Không ai bắt máy, Thẩm Giáng Niên xem, bài đăng là một tiếng trước.
Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cô gọi cho Tần Thư nhiều lần nhưng vẫn không có ai trả lời, cô bắt đầu hoang mang, lập tức gọi điện thoại cho Lê Thiển.
"Bảo bối, làm sao vậy?" Giọng nói của Lê Thiển rõ ràng là bị đánh thức.
"Tiền Xuyên Tử, mình cảm giác Tần Thư hình như đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì?" Lê Thiển ngáp một cái, "Bảo bối, cậu mớ à?"
"Không phải, cậu xem bài đăng của Tần Thư đi."
"Không phải cậu ta chẳng bao giờ đăng bài à?"
"Xem đi, nhanh lên."
Lê Thiển nhấp vào xem, đúng là có đăng bài, nhưng mà nội dung này: "Mẹ ơi, mình thấy cậu ta có bệnh thì có, tâm thần phân liệt!"
"Mình muốn qua nhà cậu ấy."
"Mai rồi đi."
"Đi ngay! Mai còn kịp à?" Thẩm Giáng Niên tức giận nói, "Cậu nhanh lên!"
"Mình? Cậu qua nhà cậu ta, mình đi làm gì?"
"Cậu nỡ để mình đi một mình à?"
"Bảo bối à...." Lê Thiển thở dài, "Mình thấy cậu ta rảnh rỗi quá rồi."
"Nhanh đi!" Thẩm Giáng Niên giục, "Bây giờ, mình lái xe qua chỗ cậu."
Thẩm Giáng Niên chạy một mạch đến nhà Lê Thiển, đứng ở dưới nhà chờ Lê Thiển xuống. Lên xe, Lê Thiển ngáp một cái, "Nếu cậu ta không sao hết, mình sẽ đánh chết cậu ta, ảnh hưởng mình tái tạo nhan sắc."
"Cậu không có chút nào lo lắng cho Tần Thư à?"
"Mình thấy cậu ta chỉ biết làm phiền người ta."
"Mình thắc mắc, thời cấp ba chẳng phải chúng ta vẫn ổn sao? Sao giờ hai cậu lại cạnh khoé nhau thế?"
"Hả?" Lê Thiển híp mắt, không vui mấy, "Mình với cậu ta ổn khi nào? Không nhớ nữa, chắc là cậu với cậu ta ổn đó, chứ không mình chẳng thèm chơi với cậu ta, cái miệng hư dễ sợ."
Đến nhà Tần Thư, Thẩm Giáng Niên mới nhận ra là không vào nhà được, "Tìm người mở khoá à?"
"Cậu nghĩ hay thật đó." Lê Thiển nhìn cô cạn lời, sau đó nhìn khắp nơi, Thẩm Giáng Niên buồn bực, "Cậu tìm gì thế?"
"Chìa khoá chứ gì." Lê Thiển nhìn thấy hộp điều khiển công tắc điện ở góc cầu thang, khi cô đi xuống, Thẩm Giáng Niên không khỏi nghi hoặc, "Sao chìa khóa lại ở đây?"
Lê Thiển mở hộp, cầm điện thoại, soi vào bên trong, đưa tay vào trong sờ sờ, mắng một câu, "Biến thái, đặt ở chỗ này."
"Có đúng là nhà cậu ấy không?" Thẩm Giáng Niên mở cửa, cạch một tiếng, đúng vậy rồi.
"Sao cậu biết?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Ngày cậu ta dọn đến đây, có mời bọn mình ăn tân gia mà, cậu quên rồi à, cậu ta có nói với chúng ta."
"Sao mình không nhớ chứ."
"Ngoan~" Lê Thiển dụi mắt, "Cậu đi vào trong xem cậu ta sống chết sao rồi." Cô nhấc mông ngồi xuống sô pha, sạch sẽ như cũ, mùi thơm vẫn như cũ ôn nhuận.
"Lê Thiển!" Thẩm Giáng Niên kêu lên.
Lê Thiển giật mình, "Làm sao vậy? Bảo bối!"
"Mau gọi xe cấp cứu đi." Da đầu Thẩm Giáng Niên tê dại vì chấn động, cả người Tần Thư như bị vớt lên khỏi mặt nước, gọi thế nào cũng không tỉnh lại được.
Ngay trong đêm đó, Tần Thư được đưa đến phòng cấp cứu truyền nước, Lê Thiển ở bên ngoài, vẫn chưa tin được, "Thế mà lại bệnh."
Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh, nãy giờ đi nhiều nên chân hơi đau, "Còn một lúc nữa mới xong, cậu ngồi xuống đi." Lê Thiển ngồi bên cạnh cô, nhìn người nằm trên giường bệnh, rồi than thở một câu, "Bác sĩ cũng sẽ bệnh."
Tần Thư vẫn ngủ, Thẩm Giáng Niên có chút khó chịu, bảo Lê Thiển canh chừng, cô đi ra ngoài hóng gió, gió mùa thu mát lạnh, khiến cô cảm thấy cuộc đời quá vô thường.
Thẩm Giáng Niên chụp ảnh phòng cấp cứu, gửi cho Thẩm Thanh Hoà, sau đó chỉnh sửa tin nhắn: Trưởng quan, cuộc đời vô thường, em....
Chữ em còn chưa gõ xong, thì Thẩm Thanh Hoà đã gọi đến, Thẩm Giáng Niên vừa bắt máy, Thẩm Thanh Hoà đã hỏi: "Bên em làm sao thế?"
Lần đầu tiên, Thẩm Giáng Niên không cảm giác được sự hững hờ của Thẩm Thanh Hoà, giờ phút này người kia đang lo lắng và sốt ruột, không chút che giấu hay giả vờ, cứ vậy mà thể hiện ra, chân thành đả động tâm người ta.
Thẩm Giáng Niên, lúc này rất muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.