Chương 128
Bạch Nương Tử
16/06/2023
Trong suốt năm phút, Thẩm Giáng Niên đứng trước bàn làm việc của Thẩm Thanh Hoà, trong lòng cô vẫn không thể tin được cảnh tượng này. Bởi vì cô đến muộn hơn thời gian quy định của Thẩm Thanh Hoà, vậy ai đã lấy vé? Hay là Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không để lại vé cho cô?
Cuối cùng, không còn cách nào tốt hơn là hỏi Thẩm Thanh Hoà.
Muốn hỏi sao? Thẩm Giáng Niên sợ hỏi, câu trả lời sẽ là khẳng định, cho dù có người lấy đi, hoặc là không để lại vé cho cô, vậy thì sao? Nếu không hỏi, Thẩm Giáng Niên không cam lòng, cô ấy rút điện thoại ra. Trước khi gọi điện cho Thẩm Thanh Hoà, đầu tiên cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh bản thân, không thể vội vàng, càng không thể đặt câu hỏi, chỉ cần hỏi thì luôn có lý do, Thẩm Thanh Hoà không phải là người gây rối cô vớ.
Thẩm Giáng Niên đã lên hàng nghìn kế hoạch trong đầu, nhưng kết quả là không có ai bắt máy. Thẩm Giáng Niên chỉ gọi một lần, lúc cô bước ra khỏi văn phòng của Thẩm Thanh Hoà, mọi người xung quanh cô đều bận rộn, dường như không ai chú ý đến cô. Khi Thẩm Giáng Niên bước ra khỏi tập đoàn Nhã Nại, đôi mắt của cô ấy đột nhiên sáng lên, như thể vừa bước ra khỏi lồng giam, nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn.
Đám đông náo nhiệt trông thật sôi động, nhưng điều mà Thẩm Giáng Niên cảm thấy trong lòng lại là sự cô đơn. Đó là một loại cảm giác khó có thể diễn tả, từ đáy lòng sinh sôi, lan tràn toàn thân, làm cho nàng có chút mệt mỏi khó tả.
Đứng ở ngã tư đường, Thẩm Giáng Niên không muốn về nhà, cũng không muốn đến CBD, vậy cô nên đi đâu? Thẩm Thanh Hoà, người ở đâu? Sao lại không cần em nữa. Thẩm Giáng Niên nhìn xung quanh, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, giống như mùa thu năm nay. Khắp nơi không có bóng dáng của Thẩm Thanh Hoà, ngoại trừ khi Thẩm Thanh Hoà ở trước mắt cô, cô dường như chưa từng có người này trước đây, cảm giác bất lực sâu sắc khiến Thẩm Giáng Niên mất mát.
Thẩm Giáng Niên đi bộ không mục đích, không biết đi được bao lâu, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi cô, "Thẩm Giáng Niên?" Còn có tiếng bấm còi.
Đoạn Ngọc ngạc nhiên nói: "Sao em lại ở đây?" Giống như không thể tin được lại có thể thấy Thẩm Giáng Niên ở đây.
"A, chị Ngọc." Thẩm Giáng Niên điều chỉnh lại bản thân, cười thoải mái, "Thật trùng hợp."
"Đúng là trùng hợp thật đó, hôm nay em không có kế hoạch gì à?" Câu hỏi này của Đoạn Ngọc, khiến mặt Thẩm Giáng Niên có chút đau, giống bị vả, lúc trước còn nói bận mà giờ thì đang lang thang trên đường, "Đúng vậy, tạm thời không có."
Đoạn Ngọc rẽ xe sang một bên, dừng lại, cười nói: "Sao trông em như đang không vui? Lên xe đi, chị đưa em đi một vòng." Thẩm Giáng Niên lịch sự từ chối, "Không cần đâu, chị Ngọc, hôm nay không phải chị có việc à? Chị làm việc của chị đi."
"Có việc gì đâu, chẳng qua là đến tham gia buổi biểu diễn tìm chút thú vui thôi, hay là đi cùng đi?" Đoạn Ngọc quan sát Thẩm Giáng Niên, sau đó xuống xe kéo cô, "Đi thôi, đi, thấy tâm trạng em cũng không tốt lắm, đến chỗ đông người cho náo nhiệt."
Thẩm Giáng Niên thực sự không có nơi nào để đi, thế nên cứ vậy lên xe của Đoạn Ngọc. Đoạn Ngọc rất biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, chắc là thấy Thẩm Giáng Niên không muốn nói chuyện nên từ khi Thẩm Giáng Niên lên xe, cũng không mở miệng nói chuyện.
Giao thông được cho là có chút tắc nghẽn, cũng phải, ở Bắc Kinh, có khi nào mà không kẹt xe đâu. Cả người Thẩm Giáng Niên thả lỏng dựa vào ghế, tối hôm qua vì muốn gặp Thẩm Thanh Hoà mà cô lái xe như bay trên đường vẫn còn rõ đấy, nhưng lúc này đây, đêm qua như một giấc mộng, không chân thực.
Từ khi nào cô nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, trong lòng bắt đầu đau nhói. Thẩm Giáng Niên còn nhớ, ban đầu mỗi lần nhớ Thẩm Thanh Hoà, cảm giác đều rất thuần khiết, nảy mầm chờ mong. Bây giờ thì vẫn luôn muốn gặp, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu. Rốt cuộc thì, cô chưa bao giờ có được cái gọi là cảm giác an toàn từ Thẩm Thanh Hoà.
"Có nơi nào muốn đi không?" Đoạn Ngọc đột nhiên nhẹ giọng hỏi. Thẩm Giáng Niên a lên một tiếng, chậm nửa nhịp, nói: "Đi đâu cũng được."
"Muốn uống rượu không?" Đoạn Ngọc lại hỏi, Thẩm Giáng Niên vẫn cảnh giác, "Không uống, đang ban ngày, cứ đến buổi biểu diễn mà chị nói đi." Thẩm Giáng Niên không muốn nhận thêm ân huệ nào nữa..
"Cũng được, chỗ đó có rất nhiều trai xinh gái đẹp." Đoạn Ngọc hứng thú giới thiệu với Thẩm Giáng Niên, "Không biết em có truy người nổi tiếng không, trong đó có không ít người nổi tiếng đâu." Thẩm Giáng Niên không hứng thú mấy, trong đầu đều không nhịn được mà nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, "Tuổi cũng lớn rồi, không thích ai hết."
Rõ ràng là xe chạy càng lúc càng chậm, Thẩm Giáng Niên xuyên qua kính xe nhìn thấy đám đông chen chúc, cũng nhìn thấy tấm biển giơ cao ghi: Cố lên, Nghiêu bảo bảo! Cũng có ghi: Nữ thần Thi Nghiêu.
"Đây là?" Thẩm Giáng Niên trong đầu đã nghĩ tới một người nổi tiếng.
"Ngô Thi Nghiêu." Đoạn Ngọc nhìn chằm chằm con đường phía trước, "Cô ấy đến Bắc Kinh để quảng bá cho tác phẩm mới của mình, xuất thân từ người mẫu, nhân tiện đi catwalk." Thẩm Giáng Niên khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, liếm môi, chậm rãi ừ, "Chị Ngọc quen biết Ngô Thi Nghiêu à?"
"Quen chứ." Đoạn Ngọc cau mày, "Mấy đám fans này, vì được gặp người nổi tiếng mà cũng liều mạng nữa, đợi đi qua được đoạn này, thì đi vào lối riêng là được." Thẩm Giáng Niên từ một tiếng, nhìn mấy gương mặt non nớt ngoài cửa sổ, trên mấy gương mặt đó lộ ra rõ niềm vui khó nói nên lời, có thể cảm giác được, bọn họ rất thích Ngô Thi Nghiêu.
Đoạn Ngọc biết Ngô Thi Nghiêu, và Thẩm Thanh Hoà cũng biết Ngô Thi Nghiêu... Tình cờ thật đó. Thẩm Giáng Niên thở dài trong lòng, suy nghĩ dừng lại chút, Ngô Thi Nghiêu... cũng là họ Ngô, hôm nay trùng hợp lớn trùng hợp nhỏ, trùng hợp càng thêm trùng hợp, cười bản thân nghĩ quá nhiều rồi, trên đời này, đâu thiếu người họ Ngô.
"Muốn làm quen với Ngô Thi Nghiêu à?" Cuối cùng xe cũng rẽ ra khỏi đám đông, Đoạn Ngọc đã tìm chỗ đậu rồi.
"Có cơ hội đương nhiên là tốt rồi." Thẩm Giáng Niên thản nhiên nói, cô thật sự không có hứng thú với người nổi tiếng.
"Vé, cầm đi." Đoạn Ngọc lắc lắc tấm vé trong tay, khi Thẩm Giáng Niên cầm lấy, ngón tay đã bị trầy xước, cảm giác rất quen thuộc. Tấm vé tinh xảo, chữ VIP trên đó rất dễ thấy, xem ra quan hệ giữa Đoạn Ngọc và Ngô Thi Nghiêu cũng không phải không thân mấy.
Hai người đi qua lối đi VIP rộng rãi sáng sủa, dọc đường đều có nhân viên bảo vệ đi theo. Vào đại sảnh, "Chờ chị gọi điện thoại." Đoạn Ngọc đi đến bên cạnh vài bước, Thẩm Giáng Niên rõ ràng còn đứng yên, xuyên qua cửa sổ sát đất, lại là những gương mặt lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Họ yêu thích Ngô Thi Nghiêu hơn cô, nhưng họ không biết một nhân vật như Đoạn Ngọc, vì vậy họ chỉ có thể chen chúc ngoài cửa và xếp hàng chỉ để xem Ngô Thi Nghiêu.
Cần bao nhiêu tình yêu để trở nên điên cuồng như vậy? Thẩm Giáng Niên không thể đoán được, nhưng nếu hỏi về người khác, nếu người kia là Thẩm Thanh Hoà thì sao? À, chắc là cô cũng rất điên.
"Đi thôi." Đoạn Ngọc ra hiệu, "Chúng ta đến muộn rồi, buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi." Thẩm Giáng Niên ậm ừ đi theo Đoạn Ngọc vào trong. Trên thảm đỏ dọc đường, một cô gái trẻ bước ra rất nhanh, "Đoạn tổng." Người bước ra không còn trẻ, nhưng với thái độ cung kính, chủ động chào hỏi và bắt tay với Đoạn Ngọc.
"Không có chuyện gì thì đừng tới đây, đại quản lý." Đoạn Ngọc trêu chọc.
"Đoạn tổng lại trêu chọc tôi rồi."
Chắc đây là quản lý của Ngô Thi Nghiêu? Đoạn Ngọc quay lại và giới thiệu Thẩm Giáng Niên, "Đây là Thẩm Giáng Niên, em gái tôi." Người quản lý nhanh chóng nhìn Thẩm Giáng Niên và nở một nụ cười, "Hân hạnh được gặp Thẩm tổng."
"Cứ gọi tôi là Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên mỉm cười dịu dàng.
Suốt đường đi hàn huyên, Thẩm Giáng Niên định đi theo Đoạn Ngọc, nhưng Đoạn Ngọc không định đi nhanh, giống như cố ý chờ cô, người quản lý cũng đi chậm lại, ba người song song với nhau, Đoạn Ngọc ở giữa.
"Nghiêu Nghiêu dạo đây nổi tiếng lắm, đi đâu cũng thấy quảng cáo khắp nơi." Với cách mà Đoạn Ngọc gọi Ngô Thi Nghiêu, cho thấy, quan hệ giữa hai người rất thân.
"Này là do mọi người yêu mến mới có hôm nay." Người quản lý còn nói, "Thi Nghiêu khi rảnh là lại nhắc tới cô, hôm nay cô có thể đến, chắc cô ấy vui lắm."
"Ha ha, phải không thế?" Đoạn Ngọc nói giống như không tin lắm, người quản lý vội nói phải, Đoạn Ngọc lại cười, "Tôi biết, hôm nay chắc cô ấy vui lắm, nhưng chắc là không phải vui vì tôi đâu."
Người quản lý cười ngượng, Thẩm Giáng Niên nghe cũng thấy ngại, Đoạn Ngọc thản nhiên nói, "Hôm nay, người kia có tới không?" Người quản lý do dự, khẽ nói, "Đến."
Thẩm Giáng Niên thấy cả hai giảm âm lượng, có lẽ là lời lặng thầm, cô tự giác cũng đi chậm lại, sau đó nghe được tiếng nhạc, Thẩm Giáng Niên cũng từng tham gia mấy buổi thế này rồi.
"Ở bên trong à?" Đoạn Ngọc hỏi.
"Vâng."
"Đến khi nào vậy?" Đoạn Ngọc quay đầu liếc nhìn Thẩm Giáng Niên.
"Khá sớm."
"Người kia cũng còn quan tâm đến Nghiêu Nghiêu thật."
"Cũng không hẳn, là Thi Nghiêu nói lâu lắm rồi không...."
"Cô cũng không cần nói thây cô ấy, tôi đến không phải gây chuyện."
"Hôm nay, Đoạn tổng đến cổ vũ, cũng là vinh hạnh của Thi Nghiêu."
Đoạn Ngọc cười như không cười, "Người kia có đổi chỗ không?" Người quản lý lắc đầu, "Không có, ngồi đối diện với cô."
"Giáng Niên, mệt à?" Đoạn Ngọc không nói chuyện với quản lý nữa, chờ Thẩm Giáng Niên đuổi kịp.
Cửa phòng mở ra, "Đèn bên trong mờ, nhìn không rõ đường." Đoạn Ngọc quay người đưa tay ra, lớn tiếng nói: "Đưa tay cho chị, chị đã từng đến đây rồi, để chị dẫn em vào." Thẩm Giáng Niên xua tay muốn từ chối, nhưng cổ tay đã bị Đoạn Ngọc nắm lấy, "Nhìn dưới chân, phía dưới có nhiều dây, đừng vấp phải." Thẩm Giáng Niên đành đi theo cô ấy đi vào.
Hàng ghế VIP nằm ở hàng đầu tiên của sàn catwalk. Thẩm Giáng Niên cực kỳ xấu hổ, cô rất muốn từ phía sau đi vòng qua, nhưng Đoạn Ngọc trực tiếp dẫn cô đi qua hàng thứ nhất, rất nhiều người chào hỏi Đoạn Ngọc, cô cố ý né tránh, Đoạn Ngọc không có ý buông tay, e ngại trước mặt mọi người, lại ở vị trí dễ thấy, cho nên Thẩm Giáng Niên cũng không hành động quá mức.
Nhưng dù sao hai người bọn họ trực tiếp từ hàng thứ nhất đi tới, có thể nói là tương đối dễ thấy. Ngoài ra, ngoài ánh đèn nhảy múa và những người mẫu đi trên sân khấu, chỉ có hai người họ là di chuyển. Khi đến chỗ ngồi, Thẩm Giáng Niên giãy giụa một chút, Đoạn Ngọc mới buông ra, cười ghé vào tai cô nói: "Xin lỗi, vừa lo chào hỏi quên buông tay em." Thẩm Giáng Niên cười cười, người ta đã nói thế rồi, cô còn có thể nói được gì nữa đây.
Thẩm Giáng Niên cũng không định tính toán chuyện này, cô ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cầm lấy chai nước Đoạn Ngọc vừa vặn nắp ra, sau đó uống một ngụm, định thả lỏng xem buổi biểu diễn... Đôi mắt của cô xuyên qua ánh đèn nhấp nháy nhiều màu và những đôi chân dài bước đi, ngay lập tức nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà từ cái nhìn đầu tiên.
Dường như giữa họ không phải là một đường chữ T, mà là thiên sơn vạn thuỷ.
Cuối cùng, không còn cách nào tốt hơn là hỏi Thẩm Thanh Hoà.
Muốn hỏi sao? Thẩm Giáng Niên sợ hỏi, câu trả lời sẽ là khẳng định, cho dù có người lấy đi, hoặc là không để lại vé cho cô, vậy thì sao? Nếu không hỏi, Thẩm Giáng Niên không cam lòng, cô ấy rút điện thoại ra. Trước khi gọi điện cho Thẩm Thanh Hoà, đầu tiên cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh bản thân, không thể vội vàng, càng không thể đặt câu hỏi, chỉ cần hỏi thì luôn có lý do, Thẩm Thanh Hoà không phải là người gây rối cô vớ.
Thẩm Giáng Niên đã lên hàng nghìn kế hoạch trong đầu, nhưng kết quả là không có ai bắt máy. Thẩm Giáng Niên chỉ gọi một lần, lúc cô bước ra khỏi văn phòng của Thẩm Thanh Hoà, mọi người xung quanh cô đều bận rộn, dường như không ai chú ý đến cô. Khi Thẩm Giáng Niên bước ra khỏi tập đoàn Nhã Nại, đôi mắt của cô ấy đột nhiên sáng lên, như thể vừa bước ra khỏi lồng giam, nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn.
Đám đông náo nhiệt trông thật sôi động, nhưng điều mà Thẩm Giáng Niên cảm thấy trong lòng lại là sự cô đơn. Đó là một loại cảm giác khó có thể diễn tả, từ đáy lòng sinh sôi, lan tràn toàn thân, làm cho nàng có chút mệt mỏi khó tả.
Đứng ở ngã tư đường, Thẩm Giáng Niên không muốn về nhà, cũng không muốn đến CBD, vậy cô nên đi đâu? Thẩm Thanh Hoà, người ở đâu? Sao lại không cần em nữa. Thẩm Giáng Niên nhìn xung quanh, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, giống như mùa thu năm nay. Khắp nơi không có bóng dáng của Thẩm Thanh Hoà, ngoại trừ khi Thẩm Thanh Hoà ở trước mắt cô, cô dường như chưa từng có người này trước đây, cảm giác bất lực sâu sắc khiến Thẩm Giáng Niên mất mát.
Thẩm Giáng Niên đi bộ không mục đích, không biết đi được bao lâu, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi cô, "Thẩm Giáng Niên?" Còn có tiếng bấm còi.
Đoạn Ngọc ngạc nhiên nói: "Sao em lại ở đây?" Giống như không thể tin được lại có thể thấy Thẩm Giáng Niên ở đây.
"A, chị Ngọc." Thẩm Giáng Niên điều chỉnh lại bản thân, cười thoải mái, "Thật trùng hợp."
"Đúng là trùng hợp thật đó, hôm nay em không có kế hoạch gì à?" Câu hỏi này của Đoạn Ngọc, khiến mặt Thẩm Giáng Niên có chút đau, giống bị vả, lúc trước còn nói bận mà giờ thì đang lang thang trên đường, "Đúng vậy, tạm thời không có."
Đoạn Ngọc rẽ xe sang một bên, dừng lại, cười nói: "Sao trông em như đang không vui? Lên xe đi, chị đưa em đi một vòng." Thẩm Giáng Niên lịch sự từ chối, "Không cần đâu, chị Ngọc, hôm nay không phải chị có việc à? Chị làm việc của chị đi."
"Có việc gì đâu, chẳng qua là đến tham gia buổi biểu diễn tìm chút thú vui thôi, hay là đi cùng đi?" Đoạn Ngọc quan sát Thẩm Giáng Niên, sau đó xuống xe kéo cô, "Đi thôi, đi, thấy tâm trạng em cũng không tốt lắm, đến chỗ đông người cho náo nhiệt."
Thẩm Giáng Niên thực sự không có nơi nào để đi, thế nên cứ vậy lên xe của Đoạn Ngọc. Đoạn Ngọc rất biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, chắc là thấy Thẩm Giáng Niên không muốn nói chuyện nên từ khi Thẩm Giáng Niên lên xe, cũng không mở miệng nói chuyện.
Giao thông được cho là có chút tắc nghẽn, cũng phải, ở Bắc Kinh, có khi nào mà không kẹt xe đâu. Cả người Thẩm Giáng Niên thả lỏng dựa vào ghế, tối hôm qua vì muốn gặp Thẩm Thanh Hoà mà cô lái xe như bay trên đường vẫn còn rõ đấy, nhưng lúc này đây, đêm qua như một giấc mộng, không chân thực.
Từ khi nào cô nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, trong lòng bắt đầu đau nhói. Thẩm Giáng Niên còn nhớ, ban đầu mỗi lần nhớ Thẩm Thanh Hoà, cảm giác đều rất thuần khiết, nảy mầm chờ mong. Bây giờ thì vẫn luôn muốn gặp, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu. Rốt cuộc thì, cô chưa bao giờ có được cái gọi là cảm giác an toàn từ Thẩm Thanh Hoà.
"Có nơi nào muốn đi không?" Đoạn Ngọc đột nhiên nhẹ giọng hỏi. Thẩm Giáng Niên a lên một tiếng, chậm nửa nhịp, nói: "Đi đâu cũng được."
"Muốn uống rượu không?" Đoạn Ngọc lại hỏi, Thẩm Giáng Niên vẫn cảnh giác, "Không uống, đang ban ngày, cứ đến buổi biểu diễn mà chị nói đi." Thẩm Giáng Niên không muốn nhận thêm ân huệ nào nữa..
"Cũng được, chỗ đó có rất nhiều trai xinh gái đẹp." Đoạn Ngọc hứng thú giới thiệu với Thẩm Giáng Niên, "Không biết em có truy người nổi tiếng không, trong đó có không ít người nổi tiếng đâu." Thẩm Giáng Niên không hứng thú mấy, trong đầu đều không nhịn được mà nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, "Tuổi cũng lớn rồi, không thích ai hết."
Rõ ràng là xe chạy càng lúc càng chậm, Thẩm Giáng Niên xuyên qua kính xe nhìn thấy đám đông chen chúc, cũng nhìn thấy tấm biển giơ cao ghi: Cố lên, Nghiêu bảo bảo! Cũng có ghi: Nữ thần Thi Nghiêu.
"Đây là?" Thẩm Giáng Niên trong đầu đã nghĩ tới một người nổi tiếng.
"Ngô Thi Nghiêu." Đoạn Ngọc nhìn chằm chằm con đường phía trước, "Cô ấy đến Bắc Kinh để quảng bá cho tác phẩm mới của mình, xuất thân từ người mẫu, nhân tiện đi catwalk." Thẩm Giáng Niên khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, liếm môi, chậm rãi ừ, "Chị Ngọc quen biết Ngô Thi Nghiêu à?"
"Quen chứ." Đoạn Ngọc cau mày, "Mấy đám fans này, vì được gặp người nổi tiếng mà cũng liều mạng nữa, đợi đi qua được đoạn này, thì đi vào lối riêng là được." Thẩm Giáng Niên từ một tiếng, nhìn mấy gương mặt non nớt ngoài cửa sổ, trên mấy gương mặt đó lộ ra rõ niềm vui khó nói nên lời, có thể cảm giác được, bọn họ rất thích Ngô Thi Nghiêu.
Đoạn Ngọc biết Ngô Thi Nghiêu, và Thẩm Thanh Hoà cũng biết Ngô Thi Nghiêu... Tình cờ thật đó. Thẩm Giáng Niên thở dài trong lòng, suy nghĩ dừng lại chút, Ngô Thi Nghiêu... cũng là họ Ngô, hôm nay trùng hợp lớn trùng hợp nhỏ, trùng hợp càng thêm trùng hợp, cười bản thân nghĩ quá nhiều rồi, trên đời này, đâu thiếu người họ Ngô.
"Muốn làm quen với Ngô Thi Nghiêu à?" Cuối cùng xe cũng rẽ ra khỏi đám đông, Đoạn Ngọc đã tìm chỗ đậu rồi.
"Có cơ hội đương nhiên là tốt rồi." Thẩm Giáng Niên thản nhiên nói, cô thật sự không có hứng thú với người nổi tiếng.
"Vé, cầm đi." Đoạn Ngọc lắc lắc tấm vé trong tay, khi Thẩm Giáng Niên cầm lấy, ngón tay đã bị trầy xước, cảm giác rất quen thuộc. Tấm vé tinh xảo, chữ VIP trên đó rất dễ thấy, xem ra quan hệ giữa Đoạn Ngọc và Ngô Thi Nghiêu cũng không phải không thân mấy.
Hai người đi qua lối đi VIP rộng rãi sáng sủa, dọc đường đều có nhân viên bảo vệ đi theo. Vào đại sảnh, "Chờ chị gọi điện thoại." Đoạn Ngọc đi đến bên cạnh vài bước, Thẩm Giáng Niên rõ ràng còn đứng yên, xuyên qua cửa sổ sát đất, lại là những gương mặt lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Họ yêu thích Ngô Thi Nghiêu hơn cô, nhưng họ không biết một nhân vật như Đoạn Ngọc, vì vậy họ chỉ có thể chen chúc ngoài cửa và xếp hàng chỉ để xem Ngô Thi Nghiêu.
Cần bao nhiêu tình yêu để trở nên điên cuồng như vậy? Thẩm Giáng Niên không thể đoán được, nhưng nếu hỏi về người khác, nếu người kia là Thẩm Thanh Hoà thì sao? À, chắc là cô cũng rất điên.
"Đi thôi." Đoạn Ngọc ra hiệu, "Chúng ta đến muộn rồi, buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi." Thẩm Giáng Niên ậm ừ đi theo Đoạn Ngọc vào trong. Trên thảm đỏ dọc đường, một cô gái trẻ bước ra rất nhanh, "Đoạn tổng." Người bước ra không còn trẻ, nhưng với thái độ cung kính, chủ động chào hỏi và bắt tay với Đoạn Ngọc.
"Không có chuyện gì thì đừng tới đây, đại quản lý." Đoạn Ngọc trêu chọc.
"Đoạn tổng lại trêu chọc tôi rồi."
Chắc đây là quản lý của Ngô Thi Nghiêu? Đoạn Ngọc quay lại và giới thiệu Thẩm Giáng Niên, "Đây là Thẩm Giáng Niên, em gái tôi." Người quản lý nhanh chóng nhìn Thẩm Giáng Niên và nở một nụ cười, "Hân hạnh được gặp Thẩm tổng."
"Cứ gọi tôi là Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên mỉm cười dịu dàng.
Suốt đường đi hàn huyên, Thẩm Giáng Niên định đi theo Đoạn Ngọc, nhưng Đoạn Ngọc không định đi nhanh, giống như cố ý chờ cô, người quản lý cũng đi chậm lại, ba người song song với nhau, Đoạn Ngọc ở giữa.
"Nghiêu Nghiêu dạo đây nổi tiếng lắm, đi đâu cũng thấy quảng cáo khắp nơi." Với cách mà Đoạn Ngọc gọi Ngô Thi Nghiêu, cho thấy, quan hệ giữa hai người rất thân.
"Này là do mọi người yêu mến mới có hôm nay." Người quản lý còn nói, "Thi Nghiêu khi rảnh là lại nhắc tới cô, hôm nay cô có thể đến, chắc cô ấy vui lắm."
"Ha ha, phải không thế?" Đoạn Ngọc nói giống như không tin lắm, người quản lý vội nói phải, Đoạn Ngọc lại cười, "Tôi biết, hôm nay chắc cô ấy vui lắm, nhưng chắc là không phải vui vì tôi đâu."
Người quản lý cười ngượng, Thẩm Giáng Niên nghe cũng thấy ngại, Đoạn Ngọc thản nhiên nói, "Hôm nay, người kia có tới không?" Người quản lý do dự, khẽ nói, "Đến."
Thẩm Giáng Niên thấy cả hai giảm âm lượng, có lẽ là lời lặng thầm, cô tự giác cũng đi chậm lại, sau đó nghe được tiếng nhạc, Thẩm Giáng Niên cũng từng tham gia mấy buổi thế này rồi.
"Ở bên trong à?" Đoạn Ngọc hỏi.
"Vâng."
"Đến khi nào vậy?" Đoạn Ngọc quay đầu liếc nhìn Thẩm Giáng Niên.
"Khá sớm."
"Người kia cũng còn quan tâm đến Nghiêu Nghiêu thật."
"Cũng không hẳn, là Thi Nghiêu nói lâu lắm rồi không...."
"Cô cũng không cần nói thây cô ấy, tôi đến không phải gây chuyện."
"Hôm nay, Đoạn tổng đến cổ vũ, cũng là vinh hạnh của Thi Nghiêu."
Đoạn Ngọc cười như không cười, "Người kia có đổi chỗ không?" Người quản lý lắc đầu, "Không có, ngồi đối diện với cô."
"Giáng Niên, mệt à?" Đoạn Ngọc không nói chuyện với quản lý nữa, chờ Thẩm Giáng Niên đuổi kịp.
Cửa phòng mở ra, "Đèn bên trong mờ, nhìn không rõ đường." Đoạn Ngọc quay người đưa tay ra, lớn tiếng nói: "Đưa tay cho chị, chị đã từng đến đây rồi, để chị dẫn em vào." Thẩm Giáng Niên xua tay muốn từ chối, nhưng cổ tay đã bị Đoạn Ngọc nắm lấy, "Nhìn dưới chân, phía dưới có nhiều dây, đừng vấp phải." Thẩm Giáng Niên đành đi theo cô ấy đi vào.
Hàng ghế VIP nằm ở hàng đầu tiên của sàn catwalk. Thẩm Giáng Niên cực kỳ xấu hổ, cô rất muốn từ phía sau đi vòng qua, nhưng Đoạn Ngọc trực tiếp dẫn cô đi qua hàng thứ nhất, rất nhiều người chào hỏi Đoạn Ngọc, cô cố ý né tránh, Đoạn Ngọc không có ý buông tay, e ngại trước mặt mọi người, lại ở vị trí dễ thấy, cho nên Thẩm Giáng Niên cũng không hành động quá mức.
Nhưng dù sao hai người bọn họ trực tiếp từ hàng thứ nhất đi tới, có thể nói là tương đối dễ thấy. Ngoài ra, ngoài ánh đèn nhảy múa và những người mẫu đi trên sân khấu, chỉ có hai người họ là di chuyển. Khi đến chỗ ngồi, Thẩm Giáng Niên giãy giụa một chút, Đoạn Ngọc mới buông ra, cười ghé vào tai cô nói: "Xin lỗi, vừa lo chào hỏi quên buông tay em." Thẩm Giáng Niên cười cười, người ta đã nói thế rồi, cô còn có thể nói được gì nữa đây.
Thẩm Giáng Niên cũng không định tính toán chuyện này, cô ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cầm lấy chai nước Đoạn Ngọc vừa vặn nắp ra, sau đó uống một ngụm, định thả lỏng xem buổi biểu diễn... Đôi mắt của cô xuyên qua ánh đèn nhấp nháy nhiều màu và những đôi chân dài bước đi, ngay lập tức nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà từ cái nhìn đầu tiên.
Dường như giữa họ không phải là một đường chữ T, mà là thiên sơn vạn thuỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.