Chương 182
Bạch Nương Tử
14/09/2023
Ở trong lòng một thiên sứ, sẽ có một tiểu ác ma.
Huống chi là người.
Nguyễn Nhuyễn chống hai tay lên bàn, từng chút một nhích về phía trước, nhìn không rõ, càng tiến lại gần, lại gần hơn. Giống như một cô nhóc lần đầu rời khỏi vòng tay mẹ để đi săn, háo hức muốn thử, nhưng quan trọng hơn là cô lại thấy bất an vì con mồi quá mạnh.
Nguyễn Nhuyễn càng ngày càng gần, "Tà niệm" vẫn đang hoạt động, nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải là thời điểm tốt nhất, nếu Thẩm Giáng Niên đột nhiên tỉnh lại sau nụ hôn thì sao? Trong truyện tranh, cô chưa bao giờ được dạy phải làm gì nếu người bị trộm hôn đột nhiên tỉnh dậy.
Nếu nhanh thì sẽ không sao, Nguyễn Nhuyễn vừa nghĩ vừa áp xuống. Lúc này, Thẩm Giáng Niên đột nhiên động đậy, Nguyễn Nhuyễn sợ đến lập tức không dám động đậy. Hình như cánh tay của cô ấy bị tê do bị đè nên Thẩm Giáng Niên đổi hướng tiếp tục ngủ.
Cái dọa này khiến Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn sợ hãi. Rốt cuộc thì tiểu ác ma cũng chỉ là tiểu ác ma, vẫn còn nhút nhát.
Sắp đến 11 giờ, Nguyễn Nhuyễn càng nhìn thời gian nhiều hơn, có chút không đành lòng đánh thức Thẩm Giáng Niên.
"Mấy giờ rồi?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên thấp giọng hỏi.
"A~ 5 phút nữa là 11 giờ." Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng trả lời. Thẩm Giáng Niên nằm một lúc, đứng dậy, che môi ngáp dài: "Đi ăn trưa chứ?" Thẩm Giáng Niên mời, Nguyễn Nhuyễn vâng vâng hai tiếng, thu dọn đồ đạc rồi đi theo Thẩm Giáng Niên rời đi.
Tưởng Duy Nhĩ trong phòng làm việc của tổng giám đốc tắt màn hình, tiệm sách cà phê ấm áp biến mất khỏi tầm mắt cô. Trưa nay nên ăn gì đây nhỉ? Cũng chẳng muốn ăn. Chẳng những ăn không ngon mà còn có chút buồn bực, ở một mình sẽ chán nên tìm người chia sẻ.
"Sáng nay sao thế?" Thẩm Giáng Niên ăn uống đủ no rồi hỏi, hai người ra ngoài đi dạo.
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, khụt khịt mũi, hồi lâu mới hỏi: "Giáng Niên, chị có cảm thấy em ngốc lắm không?"
"Không." Thẩm Giáng Niên nói có chút "trái lương tâm", nhưng đó chỉ là loại ngốc nghếch đáng yêu như vậy mà thôi.
"Em biết em không đủ thông minh, nhưng em cũng không ngu ngốc như vậy." Đại khái câu trả lời của Thẩm Giáng Niên khiến cho cô nhóc thêm tự tin, cô ấy bất mãn phàn nàn với Thẩm Giáng Niên, không hài lòng với Tưởng Duy Nhĩ.
Hóa ra là nhớ danh sách, Tưởng Duy Nhĩ kiểm tra, cô chỉ nói sai một cái.
Cuốn sách dài như thế, có rất nhiều tên, chức vụ, giới thiệu công ty.... Đọc sai cũng đâu có gì đáng trách, Nguyễn Nhuyễn nghĩ như vậy, cho nên trả lời sai, đem "Lãng Phù Ni" vô tình đọc thành "Daphne", cô cũng cho nó có gì to tát, ngược lại còn cười, bởi vì hai cái tên này quả thực giống nhau.
"Buồn cười lắm à?" Sự nghiêm túc của Tưởng Duy Nhĩ lúc này nhớ lại khiến Nguyễn Nhuyễn lúc này có chút sợ hãi, "Giọng điệu câu hỏi của cô ấy lạnh lùng, ánh mắt dán chặt vào em như muốn đóng đinh vậy." Nguyễn Nhuyễn buồn bực nói: "Em, em lúc đó có chút sợ nên không phản bác lại."
"Ừ." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng.
"Giáng Niên, chị chưa thấy cái tập sách đó đâu, nó dày lắm, em cảm thấy bản thân đã làm tốt lắm rồi." Nhuyễn Nhuyễn bất bình vô cùng, "Em không trả lời, Tưởng tổng càng tức giận hơn, nói với giọng ra lệnh, bắt em nói chuyện, bắt em phải trả lời, hỏi em là buồn cười lắm sao?"
"Ừm."
"Thế là em nói, không buồn cười." Nguyễn Nhuyễn cau mày, "Sau đó, Tưởng tổng tiếp tục hỏi em, không buồn cười, sao em lại cười?" Dưới tình huống bị ép hỏi liên tục, khiến Nguyễn Nhuyễn bật khóc, hiện tại còn nức nở, "Cô ấy hỏi 30 cái, em đã đáp đúng 29 rồi mà." Nước mắt Nguyễn Nhuyễn chực chờ rơi xuống, "Tưởng tổng không khen em, là cô ấy có chỗ không đúng, trong thời gian ngắn vậy, đã học được danh sách khách VIP của Nhã Nại, đúng là có tính khiêu chiến, em đọc được 29 cái đã rất lợi hại." Nước mắt cứ thế rơi xuống, Thẩm Giáng Niên vỗ nhẹ lưng cô ấy, "Cho nên, đừng hoài nghi bản thân. Người trả lời sai không phải là thật sự không có năng lực, chỉ là bởi vì giống Daphne mà thôi, em bị phân tâm, cho nên, thiếu chú ý, em đã phạm sai lầm phải không?"
Nguyễn Nhuyễn lau nước mắt bên khóe mắt, gật đầu, lúc đó cô thật sự biết đáp án chính xác.
"Thế nên, em chỉ cần cẩn thận hơn, em có thể làm tốt hơn."
"Vâng ạ."
"Ừm." Thẩm Giáng Niên giơ tay vỗ vai Nguyễn Nhuyễn, "Nhưng em thử nghĩ xem, nếu ở trong bữa tiệc, Tưởng tổng ăn mặc sang trọng quý phái, em đi cùng cô ấy, có lẽ đây là lần đầu em tham dự một buổi tiệc lớn như thế, có chút căng thẳng, lại bị những người xung quanh làm cho phân tâm, lúc này có một vị khách quý đi về phía em, Tưởng tổng cần em ngay lập tức nói cho cô ấy biết, thông tin cơ bản về vị khách này, em biết nhưng mà ngay lúc đó, em lại đem Lãng Phù Ni nói thành Daphne...."
Không cần, Thẩm Giáng Niên tiếp tục nói.
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, cô vẫn đang rất ủy khuất nhưng không nói gì, thậm chí còn tỏ ra xấu hổ, đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Thẩm Giáng Niên, cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Nếu em là Tưởng tổng thì sao?" Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng hỏi.
"Tôi có thể hiểu được sự bất bình của em, cũng hiểu được sự tức giận của Tưởng tổng, em có thể hiểu không?" Thẩm Giáng Niên hơi nghiêng người về phía trước, tìm kiếm đôi mắt rũ xuống của co ấy, lông mi run lên vì hành động gật đầu của chủ nhân.
Hiểu, đọc sai không phải chỉ một cái tên, mà một sai lầm to lớn. Thẩm Giáng Niên không nói chủ đề này nữa, hai người đi bộ một lát, Thẩm Giáng Niên định trực tiếp đến địa điểm tổ chức: "Chiều nay thể hiện cho tốt nhé." Thẩm Giáng Niên vỗ vai cô rồi rời đi.
Đốc đốc đốc, cửa bị gõ ba lần;
Đốc đốc đốc, cửa lại bị gõ ba lần;
Đốc đốc đốc, vẫn là ba tiếng.
Ghế sofa của Tưởng Duy Nhĩ quay về phía cửa, cô đặt tay lên bụng nhẹ nhàng xoa xoa, cau mày nói: "Vào đi!" Ai mù quáng như vậy? Cơn giận khó hiểu nổi lên.
"Tưởng tổng..." Một giọng nói rụt rè.
Tưởng Duy Nhĩ dừng lại xoa bụng, lông mày thả lỏng một chút, nhưng lại không nói gì. Bởi vì, cô biết khi nói ra sẽ nói ra những lời tổn thương, do thói quen lâu năm của cô, những người khiến cô không vui cô sẽ trả lại gấp đôi, nhưng cô nhóc phía sau này.... Khắc khe với cô nhóc này một chút thôi, cũng khiến cô có cảm giác, nói thế nào đây nhỉ? Không nỡ ư? Tự trách à? Không biết nữa.
"Thật xin lỗi, sáng nay tôi sai rồi, lần này tôi sẽ chú ý." Sau đó, không đợi Tưởng Duy Nhĩ trả lời, Nguyễn Nhuyễn đã cầm lấy tập sách, im lặng ngồi tại chỗ học.
Dạ dày vẫn còn đau, nhưng tâm trạng đã tốt hơn.
Ding ~ Điện thoại di động của Tưởng Duy Nhĩ vang lên, là của Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa: Cậu cũng rảnh nhỉ.
Phía trên có mấy đoạn video nhỏ, nội dung bắt đầu từ việc Thẩm Giáng Niên và Nguyễn Nhuyễn gửi tin nhắn.
Tưởng Duy Nhĩ không trả lời, cô mỉm cười, coi như thành công chia sẻ chút bất mãn của mình với ai đó.
Trên đường đến địa điểm, Thẩm Giáng Niên nhận được... video call từ Thẩm Thanh Hòa...
??? Thẩm Giáng Niên trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi.
Huống chi là người.
Nguyễn Nhuyễn chống hai tay lên bàn, từng chút một nhích về phía trước, nhìn không rõ, càng tiến lại gần, lại gần hơn. Giống như một cô nhóc lần đầu rời khỏi vòng tay mẹ để đi săn, háo hức muốn thử, nhưng quan trọng hơn là cô lại thấy bất an vì con mồi quá mạnh.
Nguyễn Nhuyễn càng ngày càng gần, "Tà niệm" vẫn đang hoạt động, nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải là thời điểm tốt nhất, nếu Thẩm Giáng Niên đột nhiên tỉnh lại sau nụ hôn thì sao? Trong truyện tranh, cô chưa bao giờ được dạy phải làm gì nếu người bị trộm hôn đột nhiên tỉnh dậy.
Nếu nhanh thì sẽ không sao, Nguyễn Nhuyễn vừa nghĩ vừa áp xuống. Lúc này, Thẩm Giáng Niên đột nhiên động đậy, Nguyễn Nhuyễn sợ đến lập tức không dám động đậy. Hình như cánh tay của cô ấy bị tê do bị đè nên Thẩm Giáng Niên đổi hướng tiếp tục ngủ.
Cái dọa này khiến Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn sợ hãi. Rốt cuộc thì tiểu ác ma cũng chỉ là tiểu ác ma, vẫn còn nhút nhát.
Sắp đến 11 giờ, Nguyễn Nhuyễn càng nhìn thời gian nhiều hơn, có chút không đành lòng đánh thức Thẩm Giáng Niên.
"Mấy giờ rồi?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên thấp giọng hỏi.
"A~ 5 phút nữa là 11 giờ." Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng trả lời. Thẩm Giáng Niên nằm một lúc, đứng dậy, che môi ngáp dài: "Đi ăn trưa chứ?" Thẩm Giáng Niên mời, Nguyễn Nhuyễn vâng vâng hai tiếng, thu dọn đồ đạc rồi đi theo Thẩm Giáng Niên rời đi.
Tưởng Duy Nhĩ trong phòng làm việc của tổng giám đốc tắt màn hình, tiệm sách cà phê ấm áp biến mất khỏi tầm mắt cô. Trưa nay nên ăn gì đây nhỉ? Cũng chẳng muốn ăn. Chẳng những ăn không ngon mà còn có chút buồn bực, ở một mình sẽ chán nên tìm người chia sẻ.
"Sáng nay sao thế?" Thẩm Giáng Niên ăn uống đủ no rồi hỏi, hai người ra ngoài đi dạo.
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, khụt khịt mũi, hồi lâu mới hỏi: "Giáng Niên, chị có cảm thấy em ngốc lắm không?"
"Không." Thẩm Giáng Niên nói có chút "trái lương tâm", nhưng đó chỉ là loại ngốc nghếch đáng yêu như vậy mà thôi.
"Em biết em không đủ thông minh, nhưng em cũng không ngu ngốc như vậy." Đại khái câu trả lời của Thẩm Giáng Niên khiến cho cô nhóc thêm tự tin, cô ấy bất mãn phàn nàn với Thẩm Giáng Niên, không hài lòng với Tưởng Duy Nhĩ.
Hóa ra là nhớ danh sách, Tưởng Duy Nhĩ kiểm tra, cô chỉ nói sai một cái.
Cuốn sách dài như thế, có rất nhiều tên, chức vụ, giới thiệu công ty.... Đọc sai cũng đâu có gì đáng trách, Nguyễn Nhuyễn nghĩ như vậy, cho nên trả lời sai, đem "Lãng Phù Ni" vô tình đọc thành "Daphne", cô cũng cho nó có gì to tát, ngược lại còn cười, bởi vì hai cái tên này quả thực giống nhau.
"Buồn cười lắm à?" Sự nghiêm túc của Tưởng Duy Nhĩ lúc này nhớ lại khiến Nguyễn Nhuyễn lúc này có chút sợ hãi, "Giọng điệu câu hỏi của cô ấy lạnh lùng, ánh mắt dán chặt vào em như muốn đóng đinh vậy." Nguyễn Nhuyễn buồn bực nói: "Em, em lúc đó có chút sợ nên không phản bác lại."
"Ừ." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng.
"Giáng Niên, chị chưa thấy cái tập sách đó đâu, nó dày lắm, em cảm thấy bản thân đã làm tốt lắm rồi." Nhuyễn Nhuyễn bất bình vô cùng, "Em không trả lời, Tưởng tổng càng tức giận hơn, nói với giọng ra lệnh, bắt em nói chuyện, bắt em phải trả lời, hỏi em là buồn cười lắm sao?"
"Ừm."
"Thế là em nói, không buồn cười." Nguyễn Nhuyễn cau mày, "Sau đó, Tưởng tổng tiếp tục hỏi em, không buồn cười, sao em lại cười?" Dưới tình huống bị ép hỏi liên tục, khiến Nguyễn Nhuyễn bật khóc, hiện tại còn nức nở, "Cô ấy hỏi 30 cái, em đã đáp đúng 29 rồi mà." Nước mắt Nguyễn Nhuyễn chực chờ rơi xuống, "Tưởng tổng không khen em, là cô ấy có chỗ không đúng, trong thời gian ngắn vậy, đã học được danh sách khách VIP của Nhã Nại, đúng là có tính khiêu chiến, em đọc được 29 cái đã rất lợi hại." Nước mắt cứ thế rơi xuống, Thẩm Giáng Niên vỗ nhẹ lưng cô ấy, "Cho nên, đừng hoài nghi bản thân. Người trả lời sai không phải là thật sự không có năng lực, chỉ là bởi vì giống Daphne mà thôi, em bị phân tâm, cho nên, thiếu chú ý, em đã phạm sai lầm phải không?"
Nguyễn Nhuyễn lau nước mắt bên khóe mắt, gật đầu, lúc đó cô thật sự biết đáp án chính xác.
"Thế nên, em chỉ cần cẩn thận hơn, em có thể làm tốt hơn."
"Vâng ạ."
"Ừm." Thẩm Giáng Niên giơ tay vỗ vai Nguyễn Nhuyễn, "Nhưng em thử nghĩ xem, nếu ở trong bữa tiệc, Tưởng tổng ăn mặc sang trọng quý phái, em đi cùng cô ấy, có lẽ đây là lần đầu em tham dự một buổi tiệc lớn như thế, có chút căng thẳng, lại bị những người xung quanh làm cho phân tâm, lúc này có một vị khách quý đi về phía em, Tưởng tổng cần em ngay lập tức nói cho cô ấy biết, thông tin cơ bản về vị khách này, em biết nhưng mà ngay lúc đó, em lại đem Lãng Phù Ni nói thành Daphne...."
Không cần, Thẩm Giáng Niên tiếp tục nói.
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, cô vẫn đang rất ủy khuất nhưng không nói gì, thậm chí còn tỏ ra xấu hổ, đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Thẩm Giáng Niên, cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Nếu em là Tưởng tổng thì sao?" Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng hỏi.
"Tôi có thể hiểu được sự bất bình của em, cũng hiểu được sự tức giận của Tưởng tổng, em có thể hiểu không?" Thẩm Giáng Niên hơi nghiêng người về phía trước, tìm kiếm đôi mắt rũ xuống của co ấy, lông mi run lên vì hành động gật đầu của chủ nhân.
Hiểu, đọc sai không phải chỉ một cái tên, mà một sai lầm to lớn. Thẩm Giáng Niên không nói chủ đề này nữa, hai người đi bộ một lát, Thẩm Giáng Niên định trực tiếp đến địa điểm tổ chức: "Chiều nay thể hiện cho tốt nhé." Thẩm Giáng Niên vỗ vai cô rồi rời đi.
Đốc đốc đốc, cửa bị gõ ba lần;
Đốc đốc đốc, cửa lại bị gõ ba lần;
Đốc đốc đốc, vẫn là ba tiếng.
Ghế sofa của Tưởng Duy Nhĩ quay về phía cửa, cô đặt tay lên bụng nhẹ nhàng xoa xoa, cau mày nói: "Vào đi!" Ai mù quáng như vậy? Cơn giận khó hiểu nổi lên.
"Tưởng tổng..." Một giọng nói rụt rè.
Tưởng Duy Nhĩ dừng lại xoa bụng, lông mày thả lỏng một chút, nhưng lại không nói gì. Bởi vì, cô biết khi nói ra sẽ nói ra những lời tổn thương, do thói quen lâu năm của cô, những người khiến cô không vui cô sẽ trả lại gấp đôi, nhưng cô nhóc phía sau này.... Khắc khe với cô nhóc này một chút thôi, cũng khiến cô có cảm giác, nói thế nào đây nhỉ? Không nỡ ư? Tự trách à? Không biết nữa.
"Thật xin lỗi, sáng nay tôi sai rồi, lần này tôi sẽ chú ý." Sau đó, không đợi Tưởng Duy Nhĩ trả lời, Nguyễn Nhuyễn đã cầm lấy tập sách, im lặng ngồi tại chỗ học.
Dạ dày vẫn còn đau, nhưng tâm trạng đã tốt hơn.
Ding ~ Điện thoại di động của Tưởng Duy Nhĩ vang lên, là của Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa: Cậu cũng rảnh nhỉ.
Phía trên có mấy đoạn video nhỏ, nội dung bắt đầu từ việc Thẩm Giáng Niên và Nguyễn Nhuyễn gửi tin nhắn.
Tưởng Duy Nhĩ không trả lời, cô mỉm cười, coi như thành công chia sẻ chút bất mãn của mình với ai đó.
Trên đường đến địa điểm, Thẩm Giáng Niên nhận được... video call từ Thẩm Thanh Hòa...
??? Thẩm Giáng Niên trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.