Chương 186
Bạch Nương Tử
21/09/2023
Nhà ở ngay trước mặt, xe tắt máy.
Thẩm Thanh Hòa không trả lời, trước tiên xuống xe, Thẩm Giáng Niên cũng không vội, khóe miệng nở nụ cười khó nhận ra, xuống xe theo.
Hai người cùng nhau đi bộ về nhà, Thẩm Thanh Hòa đã cất điện thoại di động đi, nhìn ra không có ý định trả lời. Thẩm Giáng Niên vẫn muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi, phản ứng của Thẩm Thanh Hòa thật sự có chút ghen, "Vị họ Tiền kia là nhân vật lớn à?" Cũng không trách Thẩm Giáng Niên không biết Tiền Thư Văn, Bắc Kinh quá rộng lớn, doanh nhân cũng nhiều, trước khi gặp Thẩm Thanh Hòa, cô biết rất ít về Thẩm Thanh Hòa.
"Chủ tịch tập đoàn Lãng Uy."
"Vậy cũng lạ, em chưa gặp qua cô ta bao giờ, sao lại muốn số điện thoại của em chứ?" Lời nói của Thẩm Giáng Niên một phần là do cô không biết, một phần là do cô cố ý nói vậy với Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa quay đầu nhìn cô: "Vậy em có muốn đưa hay không?"
"Cô ta hỏi người chứ đâu phải hỏi em."
"Số điện thoại của em, em quyết định đi."
"Nếu người đưa số thì em sẽ liên hệ với cô ta, còn người không cho vậy thì em mặc kệ cô ta."
Hai người "ai cũng cho mình là đúng", ý đùa của Thẩm Giáng Niên rất rõ ràng, Thẩm Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời. Cả đường đi đến nhà, Thẩm Thanh Hòa đều như vậy, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình đã hiểu lầm, Thẩm Thanh Hòa tựa hồ không hề có chút ghen...
Hôm nay, hiếm khi nào có được "bữa cơm đoàn viên", càng hiếm hơn khi cảnh tượng bình yên đến thế. Thẩm Giáng Niên cúi đầu ăn cơm, liếc mắt lén lút quan sát, nhưng cũng không có ẩn sát khí.
Giáo sư Lục đổi tính, hay giáo sư Lục đã bị Thẩm Thanh Hòa thuyết phục? Hình ảnh này thật hài hòa đến mức lạ kỳ.
Giáo sư Lục, là mẹ ruột của cô, Thẩm Giáng Niên hiểu rất rõ, nếu bà không quan tâm thì còn ổn, chỉ cần bà muốn can thiệp... thì chuyện gì cũng khó suôn sẻ. Nhiều năm qua, Thẩm Giáng Niên đã tự hiểu cái đạo lý này, cho nên có nhiều chuyện cô không dám đối đầu với Lục Mạn Vân.
Cho nên, giáo sư Lục đổi tính là số 0; nhưng mà nếu nói Thẩm Thanh Hòa đã thuyết phục được giáo sư Lục trong hòa bình, thì Thẩm Giáng Niên đúng là phải lau mắt nhìn Thẩm Thanh Hòa, ở góc độ của Thẩm Giáng Niên, hai người này rất ít khi gặp mặt nói chuyện với nhau, hơn nữa, dựa theo hiểu biết của cô với trưởng quan Thẩm, cũng không phải người dễ nhượng bộ, có khi còn đối cứng với giáo sư Lục, khả năng sống hòa bình thấp đáng thương.
Ăn một bữa cơm thôi mà một vở kịch diễn ra trong đầu Thẩm Giáng Niên. Đáng buồn là kịch câm không biết kết cục, Thẩm Giáng Niên hy vọng hết thảy trước mắt đều là thật, nhưng cô biết chuyện này không hề đơn giản như vậy, nhưng chính cô lại không thể nhìn thấu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô mới nhớ ra giáo sư Lục sai cô đi mua trái cây, nói chuyện riêng với Thẩm Thanh Hòa, cô còn chưa hỏi hai người đã nói gì. Vì vậy, sau bữa tối, Thẩm Giáng Niên đang nghĩ tới việc tìm cơ hội nói chuyện riêng với Thẩm Thanh Hòa.
Không ngờ, Thẩm tiên sinh và Thẩm trưởng quan lại đi chơi cờ, hai người thế mà lại có cùng sở thích thế là kéo nhau đến phòng làm việc thảo luận kỹ năng chơi cờ. Thẩm Giáng Niên nháy mắt ra hiệu, nhưng Thẩm trưởng quan làm như không thấy, Thẩm Giáng Niên không biết là do cô diễn đạt không đủ rõ ràng hay thế nào.
Thẩm Giáng Niên oán giận không thể không đi vào phòng bếp, Lục Mạn Vân kinh ngạc nói: "Ăn xong, sao lại vào phòng bếp?"
"Giúp mẹ rửa chén."
"Còn đòi giúp mẹ rửa chén." Lục Mạn Vân hỏi, "Con không ăn cơm hay là cô ấy không ăn?"
.... Nhìn đi nhìn đi, giáo sư Lục còn đang bắt bẻ kìa, sự yên bình trên bàn nhất định chỉ là ảo ảnh.
"Ăn hết rồi, để con rửa." Thẩm Giáng Niên cũng không tranh cãi với Lục Mạn Vân, cô xắn tay áo định bắt đầu, nhưng bị Lục Mạn Vân ngăn lại: "Được rồi, sắp xong rồi. "
"Ồ ~" Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn Lục Mạn Vân đang rửa chén như đang quan sát.
"Không thấy mẹ rửa chén sao? Đi ra ngoài đừng cản trở." Lục Mạn Vân xoay người, suýt chút nữa đụng phải Thẩm Giáng Niên, thoáng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cay đắng, cố ý nói: "Thẩm Thanh Hoà đâu?"
"Bị anh Thẩm nhà mẹ gọi vào chơi cờ rồi."
Nói thế, đứng ở đây chắc có lý do, Lục Mạn Vân cười nói: "Giờ mẹ cũng rửa chén xong rồi, con muốn xem gì nữa?"
"Không xem gì hết, giáo sư Lục à, Thẩm Thanh Hòa bận cả ngày, mẹ vào bảo anh Thẩm đến giờ rồi đi."
"Mẹ không nói, con đi nói đi." Lục Mạn Vân xoay người đi ra ngoài trước, theo sau là Thẩm Giáng Niên, nịnh nọt nói: "Lục giáo sư ~"
"Gọi mẹ cũng vô dụng." Lục Mạn Vân trực tiếp trở về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại một người, buồn bã...
Xem ra Thẩm Thanh Hòa không làm gì khác, cô chỉ có thể gửi tin nhắn, Thẩm Thanh Hòa đang thảo luận kỹ thuật chơi cờ với ba cô, cái dấm này ăn cũng hơi thừa, nhưng mà cô thực sự ăn dấm rồi! Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa phòng làm việc băn khoăn, hết lần này đến lần khác muốn đẩy cửa đi vào.
Không muốn ra vẻ hẹp hòi, Thẩm Giáng Niên nghĩ ra một biện pháp hay, cô pha một ấm trà đại hồng bào, rồi gõ cửa.
"Vào đi." Giọng Thẩm Vạn Thành.
Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa, được rồi, thảo luận thì thảo luận, sao lại còn chơi cờ? Thẩm Giáng Niên cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng vì ba và ông ngoại cô mà chơi cờ là cả buổi sáng còn không dứt. Nghĩ đến Thẩm Thanh Hòa tối nay chơi cờ, Thẩm Giáng Niên muốn vứt đại hồng bào trong tay đi.
"Đại Hồng Bào?" Thẩm Vạn Thành hỏi. Thẩm Giáng Niên tỉnh táo lại, mặt không biểu cảm đồng ý: "Dạ."
"Đứa nhóc này!" Thẩm Vạn Thành vội vàng xua tay: "Đại hồng bào ngâm lâu như vậy, không còn ngon nữa."
Không ngon thì sao? Tim con lạnh hết cả rồi.
Thẩm Vạn Thành nhận lấy khay từ tay Thẩm Giáng Niên: "Thanh Hòa có thích uống trà không?"
"Khá thích ạ." Lúc này Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, ánh mắt nhàn nhạt, khiến Thẩm Giáng Niên tủi thân không thôi, người mà cô nhớ đến lại không thèm nhớ đến cô. Thẩm Giáng Niên tức giận, bưng trà xong xoay người đi ra ngoài, lúc Thẩm Vạn Thành rót trà định quay lại nói chuyện thì phát hiện người đã đi ra ngoài, "Con nhóc này, đi ra ngoài cũng không có tiếng động." Thẩm Vạn Thành cười nói: "Không ngờ cháu cũng biết chơi cờ, sau này có thời gian thì làm một ván, hôm nay trễ rồi, cháu cũng đi nghỉ ngơi đi." Lúc này Thẩm Thanh Hòa mới đứng dậy nói lời chào, vừa ra ra ngoài đã nhìn thấy trên ban công có một người bộ dáng không vui, hòa quyện với khung cảnh đêm vắng, có chút lạnh lùng.
Tim Thẩm Thanh Hòa có chút nhói.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, tốc độ sa ngã nhanh hơn Thẩm Thanh Hòa dự đoán.
Thẩm Thanh Hòa lùi lại bước đi, có lẽ cô nên kiềm chế lại.
Thẩm Giáng Niên tựa hồ biết cô ở chỗ này, lúc này nhìn lại, bóng tối đã nuốt chửng ban công. Đôi mắt đen cũng bị màn đêm đen che phủ. Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào cô, vài giây sau mới cụp mắt xuống, cúi đầu đứng đó. Dù không nói một lời nhưng Thẩm Thanh Hòa vẫn cảm nhận được sự bất an và khó chịu của người này.
Một giây trước còn nói dừng lại.
Một giây sau, đã bước về phía trước.
Đã sa ngã, còn muốn kiềm chế? Làm thế nào có thể dễ dàng như vậy?
- -----------
Chương 186:
Ban công rộng lớn dường như đã biến thành một thế giới bí ẩn, cách ly họ với thế giới bên ngoài.
Dù không dám làm càn nhưng ít nhất cũng được ở bên nhau.
Sau khi, Thẩm Thanh Hòa đi ra ban công, cũng không nói gì, chỉ giơ tay xoa đầu Thẩm Giáng Niên.
Chỉ một hành động thôi cũng khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trời hơi mát, hai người rất gần nhau, nhìn thủ đô về đêm, ánh đèn của ngàn ngôi nhà tựa như vì sao, "Ánh sáng của ngàn ngôi nhà trong mắt hai người thật ấm áp." Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng tựa vào người Thẩm Thanh Hòa, lẩm bẩm nói. Cảnh đêm trong mắt người ta dù đẹp đến đâu cũng thật hoang vắng.
"Lạnh không?" Thẩm Thanh Hòa giơ tay chạm vào vai Thẩm Giáng Niên.
"Thanh Hòa." Thẩm Giáng Niên không trả lời, thấp giọng kêu lên.
"Sao."
"Hôm đó, người và giáo sư Lục nói chuyện gì?" Giọng nói của Thẩm Giáng Niên dường như vô nghĩa, lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Hòa truyền nhiệt vào cơ thể cô, "Có nói không liên quan đến em, em cũng không tin." Thẩm Giáng Niên cười khẽ, đoán trúng rồi, cố ý dụi dụi người cô ấy, "Có phải ở sau lưng em nói em xinh đẹp không?"
"A~" Thẩm Thanh Hòa cười đầy cưng chiều, "Ừa, nói em rất có mị lực." Thẩm Giáng Niên chậc muốn cái, cũng không tin, "Vẫn là câu nói đó, không cần từ trong miệng người khác hiểu em, đặc biệt là suy nghĩ và quyết định của em."
"Giáo sư Lục không phải ai khác."
"Nhưng đó cũng không phải là em."
"Tôi biết."
"Được, vấn đề gì liên quan đến em, người phải hỏi riêng em, đừng hỏi người khác." Thẩm Giáng Niên đặt tay lên lan can, chiếc cằm thanh tú tựa vào đó, "Không ai có thể đại diện cho em. Tương tự như vậy, em hy vọng, về người, em cũng tự mình tìm hiểu, Thẩm Thanh Hòa trong mắt người khác, đều luôn có bản sắc khác." Hoặc là tốt hoặc là xấu, cái nào Thẩm Giáng Niên đều không thích, người cô thích, chỉ mình cô được độc chiếm."
"Ừa." Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: "Em có thể nghĩ được như thế là tốt." Thẩm Thanh Hòa trước đó đã nói, Thẩm Giáng Niên phải tin cô, không phải là sợ cô ấy suy nghĩ lùng tung, cũng không phải sợ cô ấy nghe được lời đồn gì, "Phải nhớ kỹ những lời nói của em hôm nay." Đầu ngón tay Thẩm Thanh Hòa chạm vào vành tai Thẩm Giáng Niên, xoa nhẹ một cái, Thẩm Giáng Niên cảm thấy ngứa ngáy, cười khúc khích: "Em sẽ nhớ kỹ, em sẽ nhớ hết những gì người nói."
"Phải không đó?"
"Phải."
"Tôi đã nói gì cơ?"
"Người nói góc nghiêng của em rất mê người." Thẩm Giáng Niên cố ý quay mặt sang một bên, Thẩm Thanh Hòa cười khẽ, "Dưới bóng đêm còn mê người hơn." Tim Thẩm Giáng Niên rung động, hai tay chống lên lan can, tay chống cằm, nhìn Thẩm Thanh Hòa trên môi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Người sẽ không bao giờ biết em thích người đến mức nào."
Thẩm Thanh Hòa chỉ cười không nói gì. Em cũng không biết tôi thích em đến mức nào đâu.
"Phía Tiền tổng, người không trả lời, cũng không ổn nhỉ?" Thẩm Giáng Niên vẫn còn nhớ Tiền tổng, mới vừa rồi tìm kiếm thông tin, quyền thế cũng không nhỉ. Thẩm Giáng Niên không thích xã gioa, nhưng cô biết, người như Thẩm Thanh Hòa không tránh được, "Nên trả lời sao thì người trả lời đi, cho cũng không sao, em không muốn liên lạc cũng sẽ có cách."
Thẩm Thanh Hòa rút điện thoại ra, "Đương nhiên phải trả lời." Thẩm Giáng Niên dựa vào lan can, nhìn đầu ngón tay thon dài của Thẩm Thanh Hòa, nhanh nhẹn nhảy lên, gõ ra một dòng chữ: Tiền tổng, thông tin liên lạc cô cần, nếu không gấp, thì ngày mai tôi bảo trợ lý đi hỏi số điện thoại phiên dịch. Nếu gấp, chỗ tôi có số điện thoại phiên dịch khác, giờ có thể gửi cho cô một cái.
Thẩm Giáng Niên cười lớn, cho rằng đây là một biện pháp thông minh nào đó, "Người nói dối ~" Thẩm Giáng Niên cười lớn, cô có chút vui vẻ, Thẩm Thanh Hòa quan tâm đến cô phải không?
Tiền tổng trả lời, viết: À, không có việc gì gấp, ngày mai hỏi giúp tôi.
Thẩm Giáng Niên tiếp tục nhìn chằm chằm, Thẩm Thanh Hòa dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình nói: "Cô ta có ý đồ khác với em." Thẩm Giáng Niên chỉ xem trò vui và cho rằng Thẩm Thanh Hòa quan tâm đến cô, "Nói như vậy... Cô ta muốn gì ở em?"
"Khó mà nói được."
"Em chỉ có một số điện thoại à?"
"Đúng vậy."
Thẩm Thanh Hòa lập tức gọi điện cho Nguyễn Duyệt, "Cho tôi một số điện thoại chưa dùng, chọn số đẹp tí, ba phút nữa gửi tôi." Thẩm Thanh Hòa cúp máy, chưa đầy một phút, Nguyễn Duyệt đã gửi đến một số mới.
Thẩm Thanh Hòa bấm vào các số trên màn hình, "Từ giờ trở đi, cái này sẽ được dùng làm điện thoại công việc. Cuộc gọi cá nhân và công việc phải tách biệt." Thẩm Giáng Niên mím môi, mỉm cười đồng ý, nhưng theo một cách nghịch ngợm, "Nhưng em chỉ có một cái điện thoại."
Thẩm Thanh Hòa ngước nhìn cô và trả lời Tiền tổng: Được.
Tiền tổng: Đã làm phiền cô rồi, Thanh Hòa. Nếu được thì càng sớm càng tốt.
Thẩm Thanh Hòa: Tiền tổng gấp như vậy, để tôi hỏi bây giờ.
Thẩm Giáng Niên vẻ mặt lo lắng, "Đừng chu toàn quá, nói với cô ta, là em không cho."
Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Như vậy cũng không được."
"Tại sao?"
"Tiền tổng là người kiên quyết. Cô ta có cách riêng."
"Chậc, cô ta lợi hại đến thế à?"
"Thử không?"
"Được nha."
Thẩm Thanh Hòa trả lời phiên dịch không muốn đưa ra số điện thoại riêng của mình. Tiền tổng ở bên kia khó chịu vô cùng, nếu không phải đã đồng ý với Lãng Tư Duệ thì cô đã bỏ cuộc từ lâu rồi, bây giờ còn lằng nhằng, Tiền tổng bực dọc, trả lời: Thẩm tổng, không sao, làm phiền cô rồi.
Hai người khách khí trao đổi vài câu rồi để đó, Tiền tổng bỏ cuộc không có động tĩnh, Thẩm Giáng Niên tỏ vẻ: Chỉ có thế thôi.
Ai biết được, ý nghĩ này, nhưng giây tiếp theo, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên vang lên.
Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn một dãy số xa lạ, phát hiện là Tiền tổng.
Thẩm Thanh Hòa không trả lời, trước tiên xuống xe, Thẩm Giáng Niên cũng không vội, khóe miệng nở nụ cười khó nhận ra, xuống xe theo.
Hai người cùng nhau đi bộ về nhà, Thẩm Thanh Hòa đã cất điện thoại di động đi, nhìn ra không có ý định trả lời. Thẩm Giáng Niên vẫn muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi, phản ứng của Thẩm Thanh Hòa thật sự có chút ghen, "Vị họ Tiền kia là nhân vật lớn à?" Cũng không trách Thẩm Giáng Niên không biết Tiền Thư Văn, Bắc Kinh quá rộng lớn, doanh nhân cũng nhiều, trước khi gặp Thẩm Thanh Hòa, cô biết rất ít về Thẩm Thanh Hòa.
"Chủ tịch tập đoàn Lãng Uy."
"Vậy cũng lạ, em chưa gặp qua cô ta bao giờ, sao lại muốn số điện thoại của em chứ?" Lời nói của Thẩm Giáng Niên một phần là do cô không biết, một phần là do cô cố ý nói vậy với Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa quay đầu nhìn cô: "Vậy em có muốn đưa hay không?"
"Cô ta hỏi người chứ đâu phải hỏi em."
"Số điện thoại của em, em quyết định đi."
"Nếu người đưa số thì em sẽ liên hệ với cô ta, còn người không cho vậy thì em mặc kệ cô ta."
Hai người "ai cũng cho mình là đúng", ý đùa của Thẩm Giáng Niên rất rõ ràng, Thẩm Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời. Cả đường đi đến nhà, Thẩm Thanh Hòa đều như vậy, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình đã hiểu lầm, Thẩm Thanh Hòa tựa hồ không hề có chút ghen...
Hôm nay, hiếm khi nào có được "bữa cơm đoàn viên", càng hiếm hơn khi cảnh tượng bình yên đến thế. Thẩm Giáng Niên cúi đầu ăn cơm, liếc mắt lén lút quan sát, nhưng cũng không có ẩn sát khí.
Giáo sư Lục đổi tính, hay giáo sư Lục đã bị Thẩm Thanh Hòa thuyết phục? Hình ảnh này thật hài hòa đến mức lạ kỳ.
Giáo sư Lục, là mẹ ruột của cô, Thẩm Giáng Niên hiểu rất rõ, nếu bà không quan tâm thì còn ổn, chỉ cần bà muốn can thiệp... thì chuyện gì cũng khó suôn sẻ. Nhiều năm qua, Thẩm Giáng Niên đã tự hiểu cái đạo lý này, cho nên có nhiều chuyện cô không dám đối đầu với Lục Mạn Vân.
Cho nên, giáo sư Lục đổi tính là số 0; nhưng mà nếu nói Thẩm Thanh Hòa đã thuyết phục được giáo sư Lục trong hòa bình, thì Thẩm Giáng Niên đúng là phải lau mắt nhìn Thẩm Thanh Hòa, ở góc độ của Thẩm Giáng Niên, hai người này rất ít khi gặp mặt nói chuyện với nhau, hơn nữa, dựa theo hiểu biết của cô với trưởng quan Thẩm, cũng không phải người dễ nhượng bộ, có khi còn đối cứng với giáo sư Lục, khả năng sống hòa bình thấp đáng thương.
Ăn một bữa cơm thôi mà một vở kịch diễn ra trong đầu Thẩm Giáng Niên. Đáng buồn là kịch câm không biết kết cục, Thẩm Giáng Niên hy vọng hết thảy trước mắt đều là thật, nhưng cô biết chuyện này không hề đơn giản như vậy, nhưng chính cô lại không thể nhìn thấu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô mới nhớ ra giáo sư Lục sai cô đi mua trái cây, nói chuyện riêng với Thẩm Thanh Hòa, cô còn chưa hỏi hai người đã nói gì. Vì vậy, sau bữa tối, Thẩm Giáng Niên đang nghĩ tới việc tìm cơ hội nói chuyện riêng với Thẩm Thanh Hòa.
Không ngờ, Thẩm tiên sinh và Thẩm trưởng quan lại đi chơi cờ, hai người thế mà lại có cùng sở thích thế là kéo nhau đến phòng làm việc thảo luận kỹ năng chơi cờ. Thẩm Giáng Niên nháy mắt ra hiệu, nhưng Thẩm trưởng quan làm như không thấy, Thẩm Giáng Niên không biết là do cô diễn đạt không đủ rõ ràng hay thế nào.
Thẩm Giáng Niên oán giận không thể không đi vào phòng bếp, Lục Mạn Vân kinh ngạc nói: "Ăn xong, sao lại vào phòng bếp?"
"Giúp mẹ rửa chén."
"Còn đòi giúp mẹ rửa chén." Lục Mạn Vân hỏi, "Con không ăn cơm hay là cô ấy không ăn?"
.... Nhìn đi nhìn đi, giáo sư Lục còn đang bắt bẻ kìa, sự yên bình trên bàn nhất định chỉ là ảo ảnh.
"Ăn hết rồi, để con rửa." Thẩm Giáng Niên cũng không tranh cãi với Lục Mạn Vân, cô xắn tay áo định bắt đầu, nhưng bị Lục Mạn Vân ngăn lại: "Được rồi, sắp xong rồi. "
"Ồ ~" Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn Lục Mạn Vân đang rửa chén như đang quan sát.
"Không thấy mẹ rửa chén sao? Đi ra ngoài đừng cản trở." Lục Mạn Vân xoay người, suýt chút nữa đụng phải Thẩm Giáng Niên, thoáng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cay đắng, cố ý nói: "Thẩm Thanh Hoà đâu?"
"Bị anh Thẩm nhà mẹ gọi vào chơi cờ rồi."
Nói thế, đứng ở đây chắc có lý do, Lục Mạn Vân cười nói: "Giờ mẹ cũng rửa chén xong rồi, con muốn xem gì nữa?"
"Không xem gì hết, giáo sư Lục à, Thẩm Thanh Hòa bận cả ngày, mẹ vào bảo anh Thẩm đến giờ rồi đi."
"Mẹ không nói, con đi nói đi." Lục Mạn Vân xoay người đi ra ngoài trước, theo sau là Thẩm Giáng Niên, nịnh nọt nói: "Lục giáo sư ~"
"Gọi mẹ cũng vô dụng." Lục Mạn Vân trực tiếp trở về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại một người, buồn bã...
Xem ra Thẩm Thanh Hòa không làm gì khác, cô chỉ có thể gửi tin nhắn, Thẩm Thanh Hòa đang thảo luận kỹ thuật chơi cờ với ba cô, cái dấm này ăn cũng hơi thừa, nhưng mà cô thực sự ăn dấm rồi! Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa phòng làm việc băn khoăn, hết lần này đến lần khác muốn đẩy cửa đi vào.
Không muốn ra vẻ hẹp hòi, Thẩm Giáng Niên nghĩ ra một biện pháp hay, cô pha một ấm trà đại hồng bào, rồi gõ cửa.
"Vào đi." Giọng Thẩm Vạn Thành.
Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa, được rồi, thảo luận thì thảo luận, sao lại còn chơi cờ? Thẩm Giáng Niên cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng vì ba và ông ngoại cô mà chơi cờ là cả buổi sáng còn không dứt. Nghĩ đến Thẩm Thanh Hòa tối nay chơi cờ, Thẩm Giáng Niên muốn vứt đại hồng bào trong tay đi.
"Đại Hồng Bào?" Thẩm Vạn Thành hỏi. Thẩm Giáng Niên tỉnh táo lại, mặt không biểu cảm đồng ý: "Dạ."
"Đứa nhóc này!" Thẩm Vạn Thành vội vàng xua tay: "Đại hồng bào ngâm lâu như vậy, không còn ngon nữa."
Không ngon thì sao? Tim con lạnh hết cả rồi.
Thẩm Vạn Thành nhận lấy khay từ tay Thẩm Giáng Niên: "Thanh Hòa có thích uống trà không?"
"Khá thích ạ." Lúc này Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, ánh mắt nhàn nhạt, khiến Thẩm Giáng Niên tủi thân không thôi, người mà cô nhớ đến lại không thèm nhớ đến cô. Thẩm Giáng Niên tức giận, bưng trà xong xoay người đi ra ngoài, lúc Thẩm Vạn Thành rót trà định quay lại nói chuyện thì phát hiện người đã đi ra ngoài, "Con nhóc này, đi ra ngoài cũng không có tiếng động." Thẩm Vạn Thành cười nói: "Không ngờ cháu cũng biết chơi cờ, sau này có thời gian thì làm một ván, hôm nay trễ rồi, cháu cũng đi nghỉ ngơi đi." Lúc này Thẩm Thanh Hòa mới đứng dậy nói lời chào, vừa ra ra ngoài đã nhìn thấy trên ban công có một người bộ dáng không vui, hòa quyện với khung cảnh đêm vắng, có chút lạnh lùng.
Tim Thẩm Thanh Hòa có chút nhói.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, tốc độ sa ngã nhanh hơn Thẩm Thanh Hòa dự đoán.
Thẩm Thanh Hòa lùi lại bước đi, có lẽ cô nên kiềm chế lại.
Thẩm Giáng Niên tựa hồ biết cô ở chỗ này, lúc này nhìn lại, bóng tối đã nuốt chửng ban công. Đôi mắt đen cũng bị màn đêm đen che phủ. Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào cô, vài giây sau mới cụp mắt xuống, cúi đầu đứng đó. Dù không nói một lời nhưng Thẩm Thanh Hòa vẫn cảm nhận được sự bất an và khó chịu của người này.
Một giây trước còn nói dừng lại.
Một giây sau, đã bước về phía trước.
Đã sa ngã, còn muốn kiềm chế? Làm thế nào có thể dễ dàng như vậy?
- -----------
Chương 186:
Ban công rộng lớn dường như đã biến thành một thế giới bí ẩn, cách ly họ với thế giới bên ngoài.
Dù không dám làm càn nhưng ít nhất cũng được ở bên nhau.
Sau khi, Thẩm Thanh Hòa đi ra ban công, cũng không nói gì, chỉ giơ tay xoa đầu Thẩm Giáng Niên.
Chỉ một hành động thôi cũng khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trời hơi mát, hai người rất gần nhau, nhìn thủ đô về đêm, ánh đèn của ngàn ngôi nhà tựa như vì sao, "Ánh sáng của ngàn ngôi nhà trong mắt hai người thật ấm áp." Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng tựa vào người Thẩm Thanh Hòa, lẩm bẩm nói. Cảnh đêm trong mắt người ta dù đẹp đến đâu cũng thật hoang vắng.
"Lạnh không?" Thẩm Thanh Hòa giơ tay chạm vào vai Thẩm Giáng Niên.
"Thanh Hòa." Thẩm Giáng Niên không trả lời, thấp giọng kêu lên.
"Sao."
"Hôm đó, người và giáo sư Lục nói chuyện gì?" Giọng nói của Thẩm Giáng Niên dường như vô nghĩa, lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Hòa truyền nhiệt vào cơ thể cô, "Có nói không liên quan đến em, em cũng không tin." Thẩm Giáng Niên cười khẽ, đoán trúng rồi, cố ý dụi dụi người cô ấy, "Có phải ở sau lưng em nói em xinh đẹp không?"
"A~" Thẩm Thanh Hòa cười đầy cưng chiều, "Ừa, nói em rất có mị lực." Thẩm Giáng Niên chậc muốn cái, cũng không tin, "Vẫn là câu nói đó, không cần từ trong miệng người khác hiểu em, đặc biệt là suy nghĩ và quyết định của em."
"Giáo sư Lục không phải ai khác."
"Nhưng đó cũng không phải là em."
"Tôi biết."
"Được, vấn đề gì liên quan đến em, người phải hỏi riêng em, đừng hỏi người khác." Thẩm Giáng Niên đặt tay lên lan can, chiếc cằm thanh tú tựa vào đó, "Không ai có thể đại diện cho em. Tương tự như vậy, em hy vọng, về người, em cũng tự mình tìm hiểu, Thẩm Thanh Hòa trong mắt người khác, đều luôn có bản sắc khác." Hoặc là tốt hoặc là xấu, cái nào Thẩm Giáng Niên đều không thích, người cô thích, chỉ mình cô được độc chiếm."
"Ừa." Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: "Em có thể nghĩ được như thế là tốt." Thẩm Thanh Hòa trước đó đã nói, Thẩm Giáng Niên phải tin cô, không phải là sợ cô ấy suy nghĩ lùng tung, cũng không phải sợ cô ấy nghe được lời đồn gì, "Phải nhớ kỹ những lời nói của em hôm nay." Đầu ngón tay Thẩm Thanh Hòa chạm vào vành tai Thẩm Giáng Niên, xoa nhẹ một cái, Thẩm Giáng Niên cảm thấy ngứa ngáy, cười khúc khích: "Em sẽ nhớ kỹ, em sẽ nhớ hết những gì người nói."
"Phải không đó?"
"Phải."
"Tôi đã nói gì cơ?"
"Người nói góc nghiêng của em rất mê người." Thẩm Giáng Niên cố ý quay mặt sang một bên, Thẩm Thanh Hòa cười khẽ, "Dưới bóng đêm còn mê người hơn." Tim Thẩm Giáng Niên rung động, hai tay chống lên lan can, tay chống cằm, nhìn Thẩm Thanh Hòa trên môi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Người sẽ không bao giờ biết em thích người đến mức nào."
Thẩm Thanh Hòa chỉ cười không nói gì. Em cũng không biết tôi thích em đến mức nào đâu.
"Phía Tiền tổng, người không trả lời, cũng không ổn nhỉ?" Thẩm Giáng Niên vẫn còn nhớ Tiền tổng, mới vừa rồi tìm kiếm thông tin, quyền thế cũng không nhỉ. Thẩm Giáng Niên không thích xã gioa, nhưng cô biết, người như Thẩm Thanh Hòa không tránh được, "Nên trả lời sao thì người trả lời đi, cho cũng không sao, em không muốn liên lạc cũng sẽ có cách."
Thẩm Thanh Hòa rút điện thoại ra, "Đương nhiên phải trả lời." Thẩm Giáng Niên dựa vào lan can, nhìn đầu ngón tay thon dài của Thẩm Thanh Hòa, nhanh nhẹn nhảy lên, gõ ra một dòng chữ: Tiền tổng, thông tin liên lạc cô cần, nếu không gấp, thì ngày mai tôi bảo trợ lý đi hỏi số điện thoại phiên dịch. Nếu gấp, chỗ tôi có số điện thoại phiên dịch khác, giờ có thể gửi cho cô một cái.
Thẩm Giáng Niên cười lớn, cho rằng đây là một biện pháp thông minh nào đó, "Người nói dối ~" Thẩm Giáng Niên cười lớn, cô có chút vui vẻ, Thẩm Thanh Hòa quan tâm đến cô phải không?
Tiền tổng trả lời, viết: À, không có việc gì gấp, ngày mai hỏi giúp tôi.
Thẩm Giáng Niên tiếp tục nhìn chằm chằm, Thẩm Thanh Hòa dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình nói: "Cô ta có ý đồ khác với em." Thẩm Giáng Niên chỉ xem trò vui và cho rằng Thẩm Thanh Hòa quan tâm đến cô, "Nói như vậy... Cô ta muốn gì ở em?"
"Khó mà nói được."
"Em chỉ có một số điện thoại à?"
"Đúng vậy."
Thẩm Thanh Hòa lập tức gọi điện cho Nguyễn Duyệt, "Cho tôi một số điện thoại chưa dùng, chọn số đẹp tí, ba phút nữa gửi tôi." Thẩm Thanh Hòa cúp máy, chưa đầy một phút, Nguyễn Duyệt đã gửi đến một số mới.
Thẩm Thanh Hòa bấm vào các số trên màn hình, "Từ giờ trở đi, cái này sẽ được dùng làm điện thoại công việc. Cuộc gọi cá nhân và công việc phải tách biệt." Thẩm Giáng Niên mím môi, mỉm cười đồng ý, nhưng theo một cách nghịch ngợm, "Nhưng em chỉ có một cái điện thoại."
Thẩm Thanh Hòa ngước nhìn cô và trả lời Tiền tổng: Được.
Tiền tổng: Đã làm phiền cô rồi, Thanh Hòa. Nếu được thì càng sớm càng tốt.
Thẩm Thanh Hòa: Tiền tổng gấp như vậy, để tôi hỏi bây giờ.
Thẩm Giáng Niên vẻ mặt lo lắng, "Đừng chu toàn quá, nói với cô ta, là em không cho."
Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Như vậy cũng không được."
"Tại sao?"
"Tiền tổng là người kiên quyết. Cô ta có cách riêng."
"Chậc, cô ta lợi hại đến thế à?"
"Thử không?"
"Được nha."
Thẩm Thanh Hòa trả lời phiên dịch không muốn đưa ra số điện thoại riêng của mình. Tiền tổng ở bên kia khó chịu vô cùng, nếu không phải đã đồng ý với Lãng Tư Duệ thì cô đã bỏ cuộc từ lâu rồi, bây giờ còn lằng nhằng, Tiền tổng bực dọc, trả lời: Thẩm tổng, không sao, làm phiền cô rồi.
Hai người khách khí trao đổi vài câu rồi để đó, Tiền tổng bỏ cuộc không có động tĩnh, Thẩm Giáng Niên tỏ vẻ: Chỉ có thế thôi.
Ai biết được, ý nghĩ này, nhưng giây tiếp theo, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên vang lên.
Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn một dãy số xa lạ, phát hiện là Tiền tổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.