Chương 203
Bạch Nương Tử
10/10/2023
Vào ngày 2 tháng 11, Thượng Hải có gió mạnh và mưa lớn.
Thẩm Thanh Hòa khởi hành sớm hơn dự kiến nửa tiếng, bởi vì cô lo lắng thời tiết hôm nay sẽ khiến thời gian đến sân bay mất nhiều thời gian hơn dự kiến.
Có lẽ là ý trời, Thẩm Giáng Niên đột nhiên tỉnh lại vào đúng thời gian nửa tiếng Thẩm Thanh Hòa rời đi.
Không biết vì lý do gì, người đang ngủ say, đột nhiên cơ thể run rẩy, tỉnh dậy.
Thẩm Giáng Niên đột nhiên mở mắt ra, trần nhà kết cấu xa lạ, không phải CBD.
Trong giây tiếp theo, à! Thẩm Giáng Niên nhớ tới Thượng Hải, nhà của Thẩm Thanh Hòa.
Nhưng người đâu? Thẩm Giáng Niên không biết thời gian cụ thể Thẩm Thanh Hòa rời đi, không phải không hỏi, mà là Thẩm Thanh Hòa không nói cho cô biết.
"Trưởng quan ơi?”
"Thanh Hoà?"
"Thẩm Thanh Hòa?"
Người vừa tỉnh dậy đã khàn giọng và giọng nói mỗi lúc một to hơn, thậm chí cổ họng còn đau rát vì la hét.
Cô không tin, cô đã bỏ lỡ lời tạm biệt. Vì vậy, những lời kêu gọi đó tuy mạnh mẽ nhưng mỗi lúc một trở nên không chắc chắn hơn. Cô đã bỏ lỡ nó phải không?
Thẩm Giáng Niên vốn rất muốn nhanh chóng rời khỏi giường, nhưng khi cô thật sự động đậy, lại phát hiện chân mình yếu ớt, chân đau nhức, cả người trượt khỏi giường, trực tiếp ngồi xuống đất, "Thẩm Thanh Hòa! Em bị trượt chân, chân em đau quá!"
Trong lòng cô không muốn tin, Thẩm Thanh Hòa thật sự đã rời đi như vậy, cô ấm tức hét lên, “Tưởng quan ơi! Trưởng quan ~ Trưởng quan....” Tiếng hét cuối cùng khiến cô mất hết ý chí tự tin, "Người đi rồi sao?”
Thẩm Giáng Niên dựa vào đầu giường, ngồi dưới đất, vô lực đánh vào đôi chân đau nhức của mình, như đang giao tiếp với không khí, "Cứ như vậy rời đi sao? Không phải người đã đồng ý với em rồi sao, sẽ cho em cơ hội nói lời tạm biệt mà?"
Sao cứ thế đi rồi? Hai mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, cảnh tượng tối qua vui vẻ như vậy rõ ràng, nhưng người mang lại hạnh phúc cho cô đã đi rồi.
Cảm giác người đi trà lạnh là thế này sao? Thẩm Giáng Niên không muốn khóc, cô dùng sức vặn vẹo đùi, đau đớn ập đến, nàng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, không dám chớp mắt... Cô có thể, có thể, không chớp mắt, thế thì nước mắt sẽ không rơi xuống. Giây đó, dường như cô đã thực sự làm được, đóng băng nỗi buồn không lan rộng... Tuy nhiên, giây tiếp theo, khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thanh Hòa đột nhiên hiện ra trong đầu cô, nước mắt trực tiếp từ khóe mắt rơi xuống.
Thẩm Giáng Niên vẫn khóc.
Tên khốn, tên khốn! Người cho rằng cứ thế rời đi, là có thể không cùng em nói câu giã từ à? Thẩm Giáng Niên chật vật đứng dậy, lật mở điện thoại, pin chỉ còn 5%, giống như sự bướng bỉnh vừa rồi của cô, chờ chủ nhân tỉnh lại. Thẩm Giáng Niên đang bận tìm sạc nhưng lại không có! Cô nhìn lại điện thoại, pin còn 4%.
Đã quá muộn, cô gửi đoạn ghi âm đã ghi trước cho Thẩm Thanh Hòa, tranh thủ từng phút từng giây. Cô sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này, nhất định phải gửi cho Thẩm Thanh Hòa trước khi cô ấy lên máy bay.
Pin và tốc độ truyền tải dường như đang cạnh tranh nhau, Thẩm Giáng Niên cầu nguyện pin có thể kéo dài đến cuối cùng.
File ghi âm hơi lớn, trong lúc truyền tải, Thẩm Giáng Niên tiếp tục tìm kiếm bộ sạc. Rốt cuộc đây không phải nhà mình, cô không tìm thấy bộ sạc trong túi, còn nhà của Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không tìm thấy.
Thẩm Giáng Niên đổ mồ hôi đầm đìa tìm kiếm, nhưng lại không tìm được. Quay lại nhìn điện thoại lần nữa, nó tự động tắt khi hết pin... Mẹ... nó, Thẩm Giáng Niên trực tiếp chửi thề, cô thậm chí còn không biết nó đã được gửi đi hết chưa!
Thẩm Giáng Niên tức giận đến đập giường mắng Tam Tự Kinh N lần. Không, không thể bỏ cuộc như thế, Thẩm Giáng Niên đỡ thân thể mềm nhũn của cô đi vào phòng tắm, qua gương, cô không chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc mà còn nhìn thấy dấu vết khắp người cô, cô vuốt ve dấu hôn đỏ rực kia, dấu vết do Thẩm Thanh Hòa để lại, cô không cầm được nước mắt... Thẩm Giáng Niên vội vàng rửa mặt, thay quần áo vội vàng đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài đang mưa.
……Có phải ông trời đang cố tình làm khó cô không? Ô đâu? Không biết ở đâu, đây không phải CBD, Thẩm Giáng Niên lúc này vô cùng bất lực, đối mặt với biệt thự của Thẩm Thanh Hòa, cô không thể khống chế được. Đợi mưa tạnh, Thẩm Thanh Hòa đã bay đi từ lâu, vì thế, Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, dự định một hơi lao vào trong màn mưa, “Đợi đã!” Đột nhiên có người hô lên.
Đó không phải là giọng nói của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên giật mình, nhìn quanh nhưng không thấy ai ở đó.
"Chờ tôi một phút."
Thẩm Giáng Niên nhìn chung quanh, bên cạnh có người từ lầu hai nhảy xuống, Thẩm Giáng Niên lại kinh ngạc, đây không phải Nguyễn Duyệt sao? Sao mà làm được hay vậy? Lúc này Thẩm Giáng Niên cũng không để ý tới những chuyện khác, "Cô có sạc không?"
“Không.”
“Cô còn không thèm hỏi tôi có điện thoại di động hãng gì?” Thẩm Giáng Niên cảm thấy người này cố ý.
"Không liên quan gì đến hãng nào. Tôi không mang theo bộ sạc."
...Lý do này nghe có vẻ có lý, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn rất tức giận, "Thôi bỏ đi!" Cô muốn lao ra ngoài, nhưng lại dừng lại, "Cô có ô không?"
"Cô muốn đi đâu?"
"Tôi định mua một bộ sạc."
"Giờ này, chưa có cửa hàng nào mở cửa."
...Thẩm Giáng Niên muốn đánh chết Nguyễn Duyệt, kẻ sát thủ vô tình này lại phá tan mọi giấc mơ của cô. Thế nhưng này cũng không làm khó được, "Tôi muốn ra ngoài."
“Tôi đưa cô đi.”
Thẩm Giáng Niên tìm một quán ăn sáng KFC, mượn sạc pin, sẵn tiện mua bữa sáng: “Cho cô đó.” Thẩm Giáng Niên gói ghém một phần gửi đi: “Tôi còn lâu lắm.”
Bên ngoài trời đang đổ mưa, Thẩm Giáng Niên lo lắng, điện thoại vẫn không mở được.
Cứ sau vài phút, Thẩm Giáng Niên thử bật lên, cuối cùng cũng bật lên, thấy đoạn ghi âm đã được gửi đi, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm.
Cô chưa kịp thở xong, điện thoại di động của cô reo lên, hiển thị nguồn tin: Viên Tu Minh.
Trời mẹ! Đầu cô hỏng rồi à? Cô quên mất là vé máy bay của mình đã khởi hành từ Bắc Kinh! Người què chân người mềm yếu có được ra nước ngoài không? Có thể sao?
Thẩm Thanh Hòa khởi hành sớm hơn dự kiến nửa tiếng, bởi vì cô lo lắng thời tiết hôm nay sẽ khiến thời gian đến sân bay mất nhiều thời gian hơn dự kiến.
Có lẽ là ý trời, Thẩm Giáng Niên đột nhiên tỉnh lại vào đúng thời gian nửa tiếng Thẩm Thanh Hòa rời đi.
Không biết vì lý do gì, người đang ngủ say, đột nhiên cơ thể run rẩy, tỉnh dậy.
Thẩm Giáng Niên đột nhiên mở mắt ra, trần nhà kết cấu xa lạ, không phải CBD.
Trong giây tiếp theo, à! Thẩm Giáng Niên nhớ tới Thượng Hải, nhà của Thẩm Thanh Hòa.
Nhưng người đâu? Thẩm Giáng Niên không biết thời gian cụ thể Thẩm Thanh Hòa rời đi, không phải không hỏi, mà là Thẩm Thanh Hòa không nói cho cô biết.
"Trưởng quan ơi?”
"Thanh Hoà?"
"Thẩm Thanh Hòa?"
Người vừa tỉnh dậy đã khàn giọng và giọng nói mỗi lúc một to hơn, thậm chí cổ họng còn đau rát vì la hét.
Cô không tin, cô đã bỏ lỡ lời tạm biệt. Vì vậy, những lời kêu gọi đó tuy mạnh mẽ nhưng mỗi lúc một trở nên không chắc chắn hơn. Cô đã bỏ lỡ nó phải không?
Thẩm Giáng Niên vốn rất muốn nhanh chóng rời khỏi giường, nhưng khi cô thật sự động đậy, lại phát hiện chân mình yếu ớt, chân đau nhức, cả người trượt khỏi giường, trực tiếp ngồi xuống đất, "Thẩm Thanh Hòa! Em bị trượt chân, chân em đau quá!"
Trong lòng cô không muốn tin, Thẩm Thanh Hòa thật sự đã rời đi như vậy, cô ấm tức hét lên, “Tưởng quan ơi! Trưởng quan ~ Trưởng quan....” Tiếng hét cuối cùng khiến cô mất hết ý chí tự tin, "Người đi rồi sao?”
Thẩm Giáng Niên dựa vào đầu giường, ngồi dưới đất, vô lực đánh vào đôi chân đau nhức của mình, như đang giao tiếp với không khí, "Cứ như vậy rời đi sao? Không phải người đã đồng ý với em rồi sao, sẽ cho em cơ hội nói lời tạm biệt mà?"
Sao cứ thế đi rồi? Hai mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, cảnh tượng tối qua vui vẻ như vậy rõ ràng, nhưng người mang lại hạnh phúc cho cô đã đi rồi.
Cảm giác người đi trà lạnh là thế này sao? Thẩm Giáng Niên không muốn khóc, cô dùng sức vặn vẹo đùi, đau đớn ập đến, nàng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, không dám chớp mắt... Cô có thể, có thể, không chớp mắt, thế thì nước mắt sẽ không rơi xuống. Giây đó, dường như cô đã thực sự làm được, đóng băng nỗi buồn không lan rộng... Tuy nhiên, giây tiếp theo, khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thanh Hòa đột nhiên hiện ra trong đầu cô, nước mắt trực tiếp từ khóe mắt rơi xuống.
Thẩm Giáng Niên vẫn khóc.
Tên khốn, tên khốn! Người cho rằng cứ thế rời đi, là có thể không cùng em nói câu giã từ à? Thẩm Giáng Niên chật vật đứng dậy, lật mở điện thoại, pin chỉ còn 5%, giống như sự bướng bỉnh vừa rồi của cô, chờ chủ nhân tỉnh lại. Thẩm Giáng Niên đang bận tìm sạc nhưng lại không có! Cô nhìn lại điện thoại, pin còn 4%.
Đã quá muộn, cô gửi đoạn ghi âm đã ghi trước cho Thẩm Thanh Hòa, tranh thủ từng phút từng giây. Cô sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này, nhất định phải gửi cho Thẩm Thanh Hòa trước khi cô ấy lên máy bay.
Pin và tốc độ truyền tải dường như đang cạnh tranh nhau, Thẩm Giáng Niên cầu nguyện pin có thể kéo dài đến cuối cùng.
File ghi âm hơi lớn, trong lúc truyền tải, Thẩm Giáng Niên tiếp tục tìm kiếm bộ sạc. Rốt cuộc đây không phải nhà mình, cô không tìm thấy bộ sạc trong túi, còn nhà của Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không tìm thấy.
Thẩm Giáng Niên đổ mồ hôi đầm đìa tìm kiếm, nhưng lại không tìm được. Quay lại nhìn điện thoại lần nữa, nó tự động tắt khi hết pin... Mẹ... nó, Thẩm Giáng Niên trực tiếp chửi thề, cô thậm chí còn không biết nó đã được gửi đi hết chưa!
Thẩm Giáng Niên tức giận đến đập giường mắng Tam Tự Kinh N lần. Không, không thể bỏ cuộc như thế, Thẩm Giáng Niên đỡ thân thể mềm nhũn của cô đi vào phòng tắm, qua gương, cô không chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc mà còn nhìn thấy dấu vết khắp người cô, cô vuốt ve dấu hôn đỏ rực kia, dấu vết do Thẩm Thanh Hòa để lại, cô không cầm được nước mắt... Thẩm Giáng Niên vội vàng rửa mặt, thay quần áo vội vàng đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài đang mưa.
……Có phải ông trời đang cố tình làm khó cô không? Ô đâu? Không biết ở đâu, đây không phải CBD, Thẩm Giáng Niên lúc này vô cùng bất lực, đối mặt với biệt thự của Thẩm Thanh Hòa, cô không thể khống chế được. Đợi mưa tạnh, Thẩm Thanh Hòa đã bay đi từ lâu, vì thế, Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, dự định một hơi lao vào trong màn mưa, “Đợi đã!” Đột nhiên có người hô lên.
Đó không phải là giọng nói của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên giật mình, nhìn quanh nhưng không thấy ai ở đó.
"Chờ tôi một phút."
Thẩm Giáng Niên nhìn chung quanh, bên cạnh có người từ lầu hai nhảy xuống, Thẩm Giáng Niên lại kinh ngạc, đây không phải Nguyễn Duyệt sao? Sao mà làm được hay vậy? Lúc này Thẩm Giáng Niên cũng không để ý tới những chuyện khác, "Cô có sạc không?"
“Không.”
“Cô còn không thèm hỏi tôi có điện thoại di động hãng gì?” Thẩm Giáng Niên cảm thấy người này cố ý.
"Không liên quan gì đến hãng nào. Tôi không mang theo bộ sạc."
...Lý do này nghe có vẻ có lý, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn rất tức giận, "Thôi bỏ đi!" Cô muốn lao ra ngoài, nhưng lại dừng lại, "Cô có ô không?"
"Cô muốn đi đâu?"
"Tôi định mua một bộ sạc."
"Giờ này, chưa có cửa hàng nào mở cửa."
...Thẩm Giáng Niên muốn đánh chết Nguyễn Duyệt, kẻ sát thủ vô tình này lại phá tan mọi giấc mơ của cô. Thế nhưng này cũng không làm khó được, "Tôi muốn ra ngoài."
“Tôi đưa cô đi.”
Thẩm Giáng Niên tìm một quán ăn sáng KFC, mượn sạc pin, sẵn tiện mua bữa sáng: “Cho cô đó.” Thẩm Giáng Niên gói ghém một phần gửi đi: “Tôi còn lâu lắm.”
Bên ngoài trời đang đổ mưa, Thẩm Giáng Niên lo lắng, điện thoại vẫn không mở được.
Cứ sau vài phút, Thẩm Giáng Niên thử bật lên, cuối cùng cũng bật lên, thấy đoạn ghi âm đã được gửi đi, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm.
Cô chưa kịp thở xong, điện thoại di động của cô reo lên, hiển thị nguồn tin: Viên Tu Minh.
Trời mẹ! Đầu cô hỏng rồi à? Cô quên mất là vé máy bay của mình đã khởi hành từ Bắc Kinh! Người què chân người mềm yếu có được ra nước ngoài không? Có thể sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.