Chương 214
Bạch Nương Tử
25/10/2023
"Giáng Niên."
"Sao.”
"Mình nghĩ..." Tần Thư lựa lời: "Chuyện này sợ là cậu lo thừa rồi, sau này, nếu cậu ấy... cần giúp đỡ, mình sẽ sẵn sàng giúp.” Tần Thư kịp thời ngăn chặn tổn hại, vì sợ gây ra chuyện không thể vớt vác lại được.
“Ờ, được rồi.” Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh xèo xèo của miếng thịt nướng trên giấy bạc.
Vừa rồi Lê Thiển vẫn nhìn chằm chằm vào đống lửa than, Tần Thư không hiểu được tâm lý của cô ấy, nhưng đối với một người rất sĩ diện, nếu Thẩm Giáng Niên nói như vậy... cô ấy nhất định sẽ mất mặt đúng không? Tần Thư cũng sĩ diện nên biết cảm giác như bị tát vào mặt là thế nào.
“Tôm nướng hay hàu nướng, cậu muốn ăn cái nào?” Tần Thư u sầu hỏi.
"Hàu." Lê Thiển nói xong liền hối hận. Để ăn tươi ngon, hải sản được mua còn sống. Lúc này, hàu đã ngâm trong nước, Lê Thiển nhìn Tần Thư vớt ra một con hàu lớn để làm sạch lần cuối.
Ai đã từng ăn hàu đều biết cấu tạo của hàu có chút kỳ lạ, đặc biệt là vị trí Tần Thư dùng ngón tay cái xoa xoa, người biết thì là đang rửa hàu, người không biết, thì cái động tác này thật sự có chút.... đặc biệt là động tác lau chùi chậm rãi nghiêm túc của Tần Thư, gần như không thể nhìn nổi, "Vậy là xong, sao rửa lâu như vậy!" Lê Thiển tức giận nói.
Tần Thư đang xoa xoa dừng lại, không nói gì, cũng không làm sạch hàu nữa. Sau đó... bắt đầu rửa cái tiếp theo: "Tôi muốn ăn tôm." Lê Thiển dứt khoát từ bỏ việc ăn hàu.
Bữa tiệc nướng nhỏ tiếp theo rất yên tĩnh, không ai nói gì, cả hai thay phiên nhau nướng và ăn, lần này thậm chí còn không có tiếng cụn ly.
Hai người không biết tại sao lại xấu hổ. Tần Thư như vậy chủ yếu là vì Lê Thiển im trước, cô là người không khéo ăn nói, sợ nói rồi lại sai cho nên thôi không nói. Nếu Lê Thiển lên tiếng trước, thì cô có thể nói tiếp được, cho nên Tần Thư đang đợi Lê Thiển chủ động.
Lê Thiển không chỉ xấu hổ mà còn có chút buồn bực, bởi vì Thẩm Giáng Niên nói đúng, về phương diện đó cô thực sự không biết nhiều. Cô nói cô chưa từng yêu chắc cũng không ai tin, tiểu bạch mã trước đó cũng không tin, nói người xinh đẹp như vậy mà không có người yêu thì thật vô lý.
Người muốn mạnh mẽ thì muốn mạnh mẽ về mọi mặt, và Lê Thiển cũng không ngoại lệ. Nhưng điều khiến Lê Thiển thực sự buồn bực không phải là chuyện giữa nam và nữ, cô đã đọc qua trên mạng, lý thuyết rất phong phú, điểm khác biệt duy nhất là thực chiến.
Điều khiến Lê Thiển buồn bực hơn chính là, cô không hiểu được chuyện giữa hai người phụ nữ. Cô không hiểu cũng không sao, vì trước giờ cô là một thẳng nữ, hiểu cái đó làm gì? Nhưng mà bảo bối thân yêu của cô lại cong, lại gặp đối thủ công đáng gờm, Lê Thiển muốn nghiên cứu, vốn dĩ ban đầu không hứng thú lắm, nhưng mà sau khi tìm hiểu thì càng lúc càng hoang mang.... Cho nên mới có nghi vấn, nghi vấn này bắt đầu từ nghi vấn kia, cũng là ngón tay, vậy của bản thân với người khác thì có gì khác nhau chứ?
Đến tận giờ, Lê Thiển đã lâu không vào diễn đàn, cô cũng đã quên mất những câu hỏi của mình, nhưng hôm nay Thẩm Giáng Niên nhắc tới, cô lại nhớ tới. Lúc này trong lòng như có ngàn vết cào, rất muốn tìm hiểu tiếp. Có lẽ uống bia xong, cho nên mới nghĩ thôi đã khiến đầu nóng lên. Hay là, đêm nay rảnh nghiên cứu tiếp, cô không tin bản thân không hiểu!
Tần Thư đang lật tôm nướng, Lê Thiển nhìn chằm chằm vào tay cô ấy, ngón tay cái vừa chà rửa hàu ấn mạnh vào kẹp thịt nướng, ánh mắt như nước, lan đến phần ngón trỏ rồi tới ngón giữa... Cũng phải, cầm thú là bác sĩ, chắc chắn hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người, học với người khác thì bị chê cười, hay là học ở chỗ cầm thú đi? Không được, lỡ đâu tên cầm thú này cười nhạo cô thì sao?
Tần Thư đang chuyên tâm nướng tôm không biết rằng người ăn tôm bên cạnh đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong đầu.
Bữa BBQ nhỏ này mãi đến gần 12 giờ mới xong. Lê Thiển đi tắm trước, trong khi Tần Thư đang ở bên ngoài thu dọn chiến trường, lửa than đã tắt, chén đĩa đã được rửa sạch, Tần Thư đứng dậy, rửa tay lau khô tay xong, lấy điện thoại di động ra, rốt cuộc thì cũng có thời gian để hỏi.
Thẩm Giáng Niên ở Thượng Hải xa xôi, gọi điện thoại xong cũng không ngủ được, cô luôn ngủ rất ngon giấc, nhưng không hiểu sao lại không ngủ được, cô nằm trên giường trằn trọc mãi, nhận được tin nhắn của Tần Thư: Chẳng lẽ cậu?
Thẩm Giáng Niên: Mình cái gì? [cười xấu]
Tần Thư cố ý viết một nửa, Thẩm Giáng Niên lại giả vờ không biết, cố ý hỏi.
Tần Thư:...cậu biết mà.
Thẩm Giáng Niên: Gà mái a.
Tần Thư:...Cậu học hư.
Thẩm Giáng Niên: [Hahaha]
Tần Thư: Làm sao cậu biết?
Thẩm Giáng Niên: Cậu cùng thường ngày đối lập quá rõ ràng, nếu không phải Tiền Xuyến Tử ở trước mặt cậu, cậu sẽ không như vậy.
Tần Thư: Cậu thông minh đến đáng sợ.
Thẩm Giáng Niên: Chà, cậu phải biết mình đi theo Thẩm Thanh Hòa, không tiến bộ không được.
Tần Thư: [giơ ngón cái]
Tần Thư: Đêm nay cậu dọa mình chết khiếp, tưởng cậu lại trêu chọc mình, Lê Thiển lúc thì cầm kéo lúc thì cầm do bổ dưa hấu.... [Đổ mồ hôi lạnh]
Thẩm Giáng Niên: [Hahaha] Thật ra, trước kia bản thân mình thấy thà bẻ gãy còn hơn cong, nhưng mà, giờ Lê Thiển cũng không thích người nào hết, mình thấy biết đâu, vấn đề nằm ở xu hướng tính dục.
Tần Thư: Thôi đi, cậu ấy mê tiểu bạch mã, sau này đừng nói nhảm, cậu ấy sĩ diện lắm, hôm nay cậu nói với mình trước mặt cậu ấy, đoán chừng cậu ấy không mấy thoải mái.
Thẩm Giáng Niên: Chậc, chậc, đau lòng à?
Tần Thư:......
Cũng không phải là đau lòng mà thấy không thoải mái.
Thẩm Giáng Niên: Mình nói thật đấy, nhìn hai người cãi nhau, trước đây mình cảm thấy mùi thuốc súng rất nồng, nhưng bây giờ mình lại cảm thấy đầy ve vãn đánh yêu.
Tần Thư: Mình nói cho cậu biết, cậu là cái đồ mở mắt là thấy cong.
Thẩm Giáng Niên: Mình nói cho cậu biết, phải nắm lấy cơ hội, nếu như Tiền Xuyến Tử bị người khác bẻ cong, người khác theo đuổi được, lúc đó cậu khóc không ra nước mắt đó.
Tần Thư: Cậu không hiểu đâu, đồng tính luyến ái không đẹp như vậy đâu.
Thẩm Giáng Niên: Trước đây không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu.
Thẩm Giáng Niên: Người đó là bạn thân của mình, mình cũng mong cậu ấy thà bẻ gãy chứ không chịu cong, nhưng nếu cậu ấy là cong, thì mình mong người ở bên cậu ấy có thể nuông chiều cậu ấy đến tận trời xanh.
Tần Thư: Ừ.
Tần Thư không nói nhiều, nếu Lê Thiển là khác phái luyến ái, vậy thì chúc cô ấy hạnh phúc; nếu cô ấy có khả năng cong... liệu cô có thể buông bỏ băn khoăn mà theo đuổi không? Trước tình yêu, cô cũng có quyền theo đuổi mà đúng không?
Tần Thư mang theo dòng suy nghĩ rối răm đi tắm, lúc tắm đi ra, đèn trong phòng Lê Thiển vẫn sáng, cửa đóng chặt. Tần Thư nhìn mấy lần, về phòng thật sự không ngủ được nên đứng dậy đăng nhập vào diễn đàn đã lâu không vào.
Cái đăng nhập này đột nhiên đến một bất ngờ, hệ thống thông báo trong số những người dùng đang online, có một cái tên quen thuộc được hiện ra.
"Sao.”
"Mình nghĩ..." Tần Thư lựa lời: "Chuyện này sợ là cậu lo thừa rồi, sau này, nếu cậu ấy... cần giúp đỡ, mình sẽ sẵn sàng giúp.” Tần Thư kịp thời ngăn chặn tổn hại, vì sợ gây ra chuyện không thể vớt vác lại được.
“Ờ, được rồi.” Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh xèo xèo của miếng thịt nướng trên giấy bạc.
Vừa rồi Lê Thiển vẫn nhìn chằm chằm vào đống lửa than, Tần Thư không hiểu được tâm lý của cô ấy, nhưng đối với một người rất sĩ diện, nếu Thẩm Giáng Niên nói như vậy... cô ấy nhất định sẽ mất mặt đúng không? Tần Thư cũng sĩ diện nên biết cảm giác như bị tát vào mặt là thế nào.
“Tôm nướng hay hàu nướng, cậu muốn ăn cái nào?” Tần Thư u sầu hỏi.
"Hàu." Lê Thiển nói xong liền hối hận. Để ăn tươi ngon, hải sản được mua còn sống. Lúc này, hàu đã ngâm trong nước, Lê Thiển nhìn Tần Thư vớt ra một con hàu lớn để làm sạch lần cuối.
Ai đã từng ăn hàu đều biết cấu tạo của hàu có chút kỳ lạ, đặc biệt là vị trí Tần Thư dùng ngón tay cái xoa xoa, người biết thì là đang rửa hàu, người không biết, thì cái động tác này thật sự có chút.... đặc biệt là động tác lau chùi chậm rãi nghiêm túc của Tần Thư, gần như không thể nhìn nổi, "Vậy là xong, sao rửa lâu như vậy!" Lê Thiển tức giận nói.
Tần Thư đang xoa xoa dừng lại, không nói gì, cũng không làm sạch hàu nữa. Sau đó... bắt đầu rửa cái tiếp theo: "Tôi muốn ăn tôm." Lê Thiển dứt khoát từ bỏ việc ăn hàu.
Bữa tiệc nướng nhỏ tiếp theo rất yên tĩnh, không ai nói gì, cả hai thay phiên nhau nướng và ăn, lần này thậm chí còn không có tiếng cụn ly.
Hai người không biết tại sao lại xấu hổ. Tần Thư như vậy chủ yếu là vì Lê Thiển im trước, cô là người không khéo ăn nói, sợ nói rồi lại sai cho nên thôi không nói. Nếu Lê Thiển lên tiếng trước, thì cô có thể nói tiếp được, cho nên Tần Thư đang đợi Lê Thiển chủ động.
Lê Thiển không chỉ xấu hổ mà còn có chút buồn bực, bởi vì Thẩm Giáng Niên nói đúng, về phương diện đó cô thực sự không biết nhiều. Cô nói cô chưa từng yêu chắc cũng không ai tin, tiểu bạch mã trước đó cũng không tin, nói người xinh đẹp như vậy mà không có người yêu thì thật vô lý.
Người muốn mạnh mẽ thì muốn mạnh mẽ về mọi mặt, và Lê Thiển cũng không ngoại lệ. Nhưng điều khiến Lê Thiển thực sự buồn bực không phải là chuyện giữa nam và nữ, cô đã đọc qua trên mạng, lý thuyết rất phong phú, điểm khác biệt duy nhất là thực chiến.
Điều khiến Lê Thiển buồn bực hơn chính là, cô không hiểu được chuyện giữa hai người phụ nữ. Cô không hiểu cũng không sao, vì trước giờ cô là một thẳng nữ, hiểu cái đó làm gì? Nhưng mà bảo bối thân yêu của cô lại cong, lại gặp đối thủ công đáng gờm, Lê Thiển muốn nghiên cứu, vốn dĩ ban đầu không hứng thú lắm, nhưng mà sau khi tìm hiểu thì càng lúc càng hoang mang.... Cho nên mới có nghi vấn, nghi vấn này bắt đầu từ nghi vấn kia, cũng là ngón tay, vậy của bản thân với người khác thì có gì khác nhau chứ?
Đến tận giờ, Lê Thiển đã lâu không vào diễn đàn, cô cũng đã quên mất những câu hỏi của mình, nhưng hôm nay Thẩm Giáng Niên nhắc tới, cô lại nhớ tới. Lúc này trong lòng như có ngàn vết cào, rất muốn tìm hiểu tiếp. Có lẽ uống bia xong, cho nên mới nghĩ thôi đã khiến đầu nóng lên. Hay là, đêm nay rảnh nghiên cứu tiếp, cô không tin bản thân không hiểu!
Tần Thư đang lật tôm nướng, Lê Thiển nhìn chằm chằm vào tay cô ấy, ngón tay cái vừa chà rửa hàu ấn mạnh vào kẹp thịt nướng, ánh mắt như nước, lan đến phần ngón trỏ rồi tới ngón giữa... Cũng phải, cầm thú là bác sĩ, chắc chắn hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người, học với người khác thì bị chê cười, hay là học ở chỗ cầm thú đi? Không được, lỡ đâu tên cầm thú này cười nhạo cô thì sao?
Tần Thư đang chuyên tâm nướng tôm không biết rằng người ăn tôm bên cạnh đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong đầu.
Bữa BBQ nhỏ này mãi đến gần 12 giờ mới xong. Lê Thiển đi tắm trước, trong khi Tần Thư đang ở bên ngoài thu dọn chiến trường, lửa than đã tắt, chén đĩa đã được rửa sạch, Tần Thư đứng dậy, rửa tay lau khô tay xong, lấy điện thoại di động ra, rốt cuộc thì cũng có thời gian để hỏi.
Thẩm Giáng Niên ở Thượng Hải xa xôi, gọi điện thoại xong cũng không ngủ được, cô luôn ngủ rất ngon giấc, nhưng không hiểu sao lại không ngủ được, cô nằm trên giường trằn trọc mãi, nhận được tin nhắn của Tần Thư: Chẳng lẽ cậu?
Thẩm Giáng Niên: Mình cái gì? [cười xấu]
Tần Thư cố ý viết một nửa, Thẩm Giáng Niên lại giả vờ không biết, cố ý hỏi.
Tần Thư:...cậu biết mà.
Thẩm Giáng Niên: Gà mái a.
Tần Thư:...Cậu học hư.
Thẩm Giáng Niên: [Hahaha]
Tần Thư: Làm sao cậu biết?
Thẩm Giáng Niên: Cậu cùng thường ngày đối lập quá rõ ràng, nếu không phải Tiền Xuyến Tử ở trước mặt cậu, cậu sẽ không như vậy.
Tần Thư: Cậu thông minh đến đáng sợ.
Thẩm Giáng Niên: Chà, cậu phải biết mình đi theo Thẩm Thanh Hòa, không tiến bộ không được.
Tần Thư: [giơ ngón cái]
Tần Thư: Đêm nay cậu dọa mình chết khiếp, tưởng cậu lại trêu chọc mình, Lê Thiển lúc thì cầm kéo lúc thì cầm do bổ dưa hấu.... [Đổ mồ hôi lạnh]
Thẩm Giáng Niên: [Hahaha] Thật ra, trước kia bản thân mình thấy thà bẻ gãy còn hơn cong, nhưng mà, giờ Lê Thiển cũng không thích người nào hết, mình thấy biết đâu, vấn đề nằm ở xu hướng tính dục.
Tần Thư: Thôi đi, cậu ấy mê tiểu bạch mã, sau này đừng nói nhảm, cậu ấy sĩ diện lắm, hôm nay cậu nói với mình trước mặt cậu ấy, đoán chừng cậu ấy không mấy thoải mái.
Thẩm Giáng Niên: Chậc, chậc, đau lòng à?
Tần Thư:......
Cũng không phải là đau lòng mà thấy không thoải mái.
Thẩm Giáng Niên: Mình nói thật đấy, nhìn hai người cãi nhau, trước đây mình cảm thấy mùi thuốc súng rất nồng, nhưng bây giờ mình lại cảm thấy đầy ve vãn đánh yêu.
Tần Thư: Mình nói cho cậu biết, cậu là cái đồ mở mắt là thấy cong.
Thẩm Giáng Niên: Mình nói cho cậu biết, phải nắm lấy cơ hội, nếu như Tiền Xuyến Tử bị người khác bẻ cong, người khác theo đuổi được, lúc đó cậu khóc không ra nước mắt đó.
Tần Thư: Cậu không hiểu đâu, đồng tính luyến ái không đẹp như vậy đâu.
Thẩm Giáng Niên: Trước đây không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu.
Thẩm Giáng Niên: Người đó là bạn thân của mình, mình cũng mong cậu ấy thà bẻ gãy chứ không chịu cong, nhưng nếu cậu ấy là cong, thì mình mong người ở bên cậu ấy có thể nuông chiều cậu ấy đến tận trời xanh.
Tần Thư: Ừ.
Tần Thư không nói nhiều, nếu Lê Thiển là khác phái luyến ái, vậy thì chúc cô ấy hạnh phúc; nếu cô ấy có khả năng cong... liệu cô có thể buông bỏ băn khoăn mà theo đuổi không? Trước tình yêu, cô cũng có quyền theo đuổi mà đúng không?
Tần Thư mang theo dòng suy nghĩ rối răm đi tắm, lúc tắm đi ra, đèn trong phòng Lê Thiển vẫn sáng, cửa đóng chặt. Tần Thư nhìn mấy lần, về phòng thật sự không ngủ được nên đứng dậy đăng nhập vào diễn đàn đã lâu không vào.
Cái đăng nhập này đột nhiên đến một bất ngờ, hệ thống thông báo trong số những người dùng đang online, có một cái tên quen thuộc được hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.