Chương 259
Bạch Nương Tử
02/09/2024
Thẩm Giáng Niên nhất quyết không đi bệnh viện, cô ngồi ở ghế sau, co người dựa vào cửa xe, nhắm mắt lại, khàn khàn nói: "Tôi muốn về CBD."
Nguyễn Duyệt đành phải nhượng bộ: "Vậy tôi gọi bác sĩ tới nhé?"
Một lúc lâu sau, Thẩm Giáng Niên mới thốt ra hai chữ: "Không cần." Cô không muốn gặp ai hết.
"Vậy tôi đi mua một ít thuốc, bị thương cũng cần phải chữa trị, thân thể rất quan trọng." Nguyễn Duyệt thương lượng.
Thẩm Giáng Niên cười lạnh, yếu ớt nói: "Không chết được." Cả người ngây dại như gặp ác mộng dài, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, đầu óc choáng váng, nếu không phải cơn đau trên cơ thể, có lẽ cô đã sớm mệt ngủ thiếp đi. Nhưng mà chân đau, đầu gối đau, quan trọng nhất là... tim đau. Cố ý không nghĩ đến, nhưng mà những gì xảy ra đêm nay như đã in sâu trong đầu, rất rõ ràng.
Từ sự tò mò và sức chiến đấu ban đầu tràn đầy cho đến sự bất lực và thất bại hiện tại... Bởi vì người đó là Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà của tháng 11 khó khăn nhất, nên cô không có dũng khí chiến đấu. Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết Thẩm Thanh Hòa đã trải qua những gì trong tháng 11, có lẽ là một ngày khó khăn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy oán giận, tháng 11 của cô ấy khó khăn, vậy những tháng 11 sau này của cô cũng sẽ không dễ dàng.
Đi ngang qua hiệu thuốc, Nguyễn Duyệt dừng xe lại, Thẩm Giáng Niên sau đó mới ý thức được, nheo mắt hỏi: "Tới rồi?" Nguyễn Duyệt vội vàng quay người nói: "Sắp." Cửa kính xe bị gõ, Thẩm Giáng Niên hơi mở mắt, bỗng nhiên như nhìn thấy một người đeo khẩu trang, đưa một túi đồ, Thẩm Giáng Niên cảnh giác ngồi dậy, chăm chú nhìn người lạ đột nhiên xuất hiện.
Người kia nhìn Thẩm Giáng Niên, lại nhìn Nguyễn Duyệt, rồi xoay người rời đi, "Đưa thuốc cho tôi." Nguyễn Duyệt đóng cửa sổ xe lại, xe tiếp tục lái đi.
Đến CBD, cô dường như quên mất cơn đau ở chân, đẩy cửa xe định bước xuống xe thì bị ngã xuống. Đau đớn ập tới, hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, vừa oán hận vừa tức giận, hận bản thân không có nghị lực, "Giáng Niên, để tôi bế cô." Nguyễn Duyệt cúi người.
"Đỡ tôi là được." Lúc trước là cô muốn nóng lòng rời đi, nên để người ta bế, giờ thì đến cả Nguyễn Duyệt cô cũng không muốn bị chạm vào, bởi vì người này là người của Thẩm Thanh Hoàn, đợi đã....
"Sao cô lại ở đó?" Thẩm Giáng Niên co một chân lên, đi rất chậm. Thời gian đó, địa điểm đó, Nguyễn Duyệt xuất hiện rất đúng lúc nhưng cũng rất đột ngột.
"Thấy cô đi triển lãm chưa về, nên tôi đi tìm cô."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, đầu óc quay cuồng hồi lâu: "Hành lý của tôi đâu?"
"Ở trong cốp xe, lát nữa tôi sẽ mang lên." Nguyễn Duyệt bổ sung thêm: "Tôi định đưa hành lý cho cô,nhưng phát hiện cô chưa về."
"Vậy sao cô lại biết tôi ở Tiên Hạc Cư?" Tuy Thẩm Giáng Niên đầu óc mơ hồ, nhưng có một phần ký ức lại đặc biệt rõ ràng.
"Có người nhìn thấy cô được ô tô đón đưa tới đó."
"Cô theo dõi tôi." Thẩm Giáng Niên đưa ra kết luận này, Nguyễn Duyệt cũng không có lập tức phủ nhận, Thẩm Giáng Niên cảm thấy lạnh sống lưng, cô dừng lại trước cửa thang máy, đẩy Nguyễn Duyệt ra xa. "Đi lấy hành lý cho tôi. "
"Giáng Niên."
"Đi." Thẩm Giáng Niên hai mắt đỏ bừng gầm lên, ban đêm đặc biệt chói tai.
"Tôi đưa cô lên trước, sau đó quay lại lấy hành lý." Nguyễn Duyệt bất an nói.
Thẩm Giáng Niên đứng thẳng lưng ở đó, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm: "Cô không đi phải không?" Lúc này cô đang định tự mình bước đi, Nguyễn Duyệt hết cách: "Tôi đi!"
Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không chịu để Nguyễn Duyệt vào thang máy, Nguyễn Duyệt đành phải đưa hành lý và thuốc vào thang máy, va chạm một tiếng, túi đựng thuốc trên hành lý rơi xuống, Nguyễn Duyệt muốn nhặt, nhưng Thẩm Giáng Niên đã nhấn nút đóng cửa.
Nguyễn Duyệt chạy lên cầu thang, trốn vào trong góc, nhìn Thẩm Giáng Niên kéo cái chân què đi vào nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Đi đến cửa thang máy, cô ấn xuống, khi cửa thang máy mở ra, túi thuốc vẫn còn nằm ở đó.
Nguyễn Duyệt thở dài, nên làm gì bây giờ? Bị thương nặng như như vậy, không bôi thuốc không được.
Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa liền ngã xuống đất, đây là giới hạn của cô. Thẩm Giáng Niên nằm đó thở hổn hển như sắp chết, ánh sáng mặt trời sắp dâng lên, Thẩm Giáng Niên kiệt sức không thể đứng dậy nữa, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì bị điện thoại di động đánh thức.
Thẩm Giáng Niên vốn không muốn nghe điện thoại, nhưng điện thoại lại vang lên liên tục, cô nhắm mắt trả lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Rốt cuộc, con đang ở đâu?" Là mẹ cô, Lục Mạn Vân. Sống mũi Thẩm Giáng Niên cay cay.
Cả người toàn thân đau nhức, cử động một chút, nằm ngửa trên sàn nhà lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu, giả vờ thả lỏng rồi nói: "Mẹ, con ở nhà."
"Con về sao không nói một tiếng." Lục Mạn Vân nghi ngờ hỏi: "Giọng nói của con bị sao thế?"
"Không sao đâu, hơi bị viêm."
"Đã uống thuốc chưa?"
"Uống rồi."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Thật sự ăn rồi hả?" Lục Mạn Vân không tin, tức giận nói: "Con bị bệnh ở nhà một mình, cũng không biết báo cho người trong nhà biết." Nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi từng giọt, vẫn chỉ có người nhà mới để ý đến sống chết của cô, "Không sao ạ, mẹ, con ăn rồi mà." Mắt Thẩm Giáng Niên đau đến không mở mắt được, "Con chỉ hơi mệt, muốn ngủ một lát thôi mẹ ạ." Thẩm Giáng Niên cúp máy trước, sợ không cúp thì sẽ bật khóc.
Mặt đất rất lạnh, nhưng cô thực sự không thể cử động, toàn thân đau nhức.
Thẩm Giáng Niên phải tốn rất nhiều công sức mới có thể bò lên tấm thảm cạnh ghế sô pha, cảm giác ấm áp và mềm mại khiến thần kinh căng thẳng của Thẩm Giáng Niên thoải mái, rất nhanh sau đó ngủ thiếp đi. Cô mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, nhưng Thẩm Giáng Niên căn bản không đứng dậy được. Cô ngủ không biết bao lâu, khi tỉnh lại, đầu óc Thẩm Giáng Niên trở nên trống rỗng, cố gắng xoay người nhưng không thành, cơn đau lại ập đến, cô bắt đầu tỉnh lại.
Ký ức cũng tỉnh lại, ký ức về Thẩm Thanh Hoà như thủy triều trào ra, Thẩm Giáng Niên cắn môi, không thể khóc. Cô đã rơi nước mắt vì Thẩm Thanh Hoà đủ rồi, sau này cô không bao giờ muốn vì người ta mà rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Mắt cá chân sưng tấy, lê cái chân què của mình đi sạc chiếc điện thoại tự động tắt nguồn, tìm đồ ăn nhẹ trong tủ, xé túi sôcôla, nhét từng miếng sô cô la vào miệng rồi nhai nuốt, đều là vị đắng, nước mắt lại trào ra.
Con người vẫn phải sống phải không? Không có gì là một vấn đề lớn. Dù đã nói vậy nhưng nước mắt vẫn chảy thành từng dòng. Nước khoáng lạnh buốt làm lạnh bao tử Thẩm Giáng Niên. Chỉ cần dùng sức thêm một chút, điện thoại đã có thể được bật lên, lại có cuộc gọi đến: "Con thật sự ở CBD?" Vẫn là Lục Mạn Vân.
"Ở."
"Mở cửa cho mẹ." Lục Mạn Vân vừa nói xong liền có tiếng gõ cửa.
Quá trình mở cửa kéo dài đã tiêu tốn gần như toàn bộ sự kiên nhẫn của Lục Mạn Vân, cánh cửa hé mở, giọng nói lo lắng của Lục Mạn Vân vang lên đầu tiên: "Nếu không có động tĩnh gì, mẹ sẽ báo cảnh sát, con rốt cuộc...." Cửa hoàn toàn mở ra, Lục Mạn Vân nhìn cô gái chật vậy trước mặt, hoàn toàn sửng sốt, đến câu mắng trách cũng không còn, "Con làm sao thế?" Lục Mạn Vân chậm rãi hỏi, đi về phía Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên chỉ dám đặt nhẹ chân phải xuống đất, nghiêng người, lúc này gặp được người thân, nước mắt không cầm được, đứng ở đó như một đứa trẻ, bật khóc. Lục Mạn Vân tiến lên một bước, ôm con gái vào lòng, kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi ra từ khóe mắt, nhẹ giọng mắng: "Nhóc con vô dụng, bị người ta bắt nạt thành thế này, còn không biết về méc." Thẩm Giáng Niên giơ tay ôm Lục Mạn Vân, giống như ôm được nơi bình yên, "Mẹ..."
Nguyễn Duyệt đành phải nhượng bộ: "Vậy tôi gọi bác sĩ tới nhé?"
Một lúc lâu sau, Thẩm Giáng Niên mới thốt ra hai chữ: "Không cần." Cô không muốn gặp ai hết.
"Vậy tôi đi mua một ít thuốc, bị thương cũng cần phải chữa trị, thân thể rất quan trọng." Nguyễn Duyệt thương lượng.
Thẩm Giáng Niên cười lạnh, yếu ớt nói: "Không chết được." Cả người ngây dại như gặp ác mộng dài, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, đầu óc choáng váng, nếu không phải cơn đau trên cơ thể, có lẽ cô đã sớm mệt ngủ thiếp đi. Nhưng mà chân đau, đầu gối đau, quan trọng nhất là... tim đau. Cố ý không nghĩ đến, nhưng mà những gì xảy ra đêm nay như đã in sâu trong đầu, rất rõ ràng.
Từ sự tò mò và sức chiến đấu ban đầu tràn đầy cho đến sự bất lực và thất bại hiện tại... Bởi vì người đó là Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà của tháng 11 khó khăn nhất, nên cô không có dũng khí chiến đấu. Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết Thẩm Thanh Hòa đã trải qua những gì trong tháng 11, có lẽ là một ngày khó khăn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy oán giận, tháng 11 của cô ấy khó khăn, vậy những tháng 11 sau này của cô cũng sẽ không dễ dàng.
Đi ngang qua hiệu thuốc, Nguyễn Duyệt dừng xe lại, Thẩm Giáng Niên sau đó mới ý thức được, nheo mắt hỏi: "Tới rồi?" Nguyễn Duyệt vội vàng quay người nói: "Sắp." Cửa kính xe bị gõ, Thẩm Giáng Niên hơi mở mắt, bỗng nhiên như nhìn thấy một người đeo khẩu trang, đưa một túi đồ, Thẩm Giáng Niên cảnh giác ngồi dậy, chăm chú nhìn người lạ đột nhiên xuất hiện.
Người kia nhìn Thẩm Giáng Niên, lại nhìn Nguyễn Duyệt, rồi xoay người rời đi, "Đưa thuốc cho tôi." Nguyễn Duyệt đóng cửa sổ xe lại, xe tiếp tục lái đi.
Đến CBD, cô dường như quên mất cơn đau ở chân, đẩy cửa xe định bước xuống xe thì bị ngã xuống. Đau đớn ập tới, hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, vừa oán hận vừa tức giận, hận bản thân không có nghị lực, "Giáng Niên, để tôi bế cô." Nguyễn Duyệt cúi người.
"Đỡ tôi là được." Lúc trước là cô muốn nóng lòng rời đi, nên để người ta bế, giờ thì đến cả Nguyễn Duyệt cô cũng không muốn bị chạm vào, bởi vì người này là người của Thẩm Thanh Hoàn, đợi đã....
"Sao cô lại ở đó?" Thẩm Giáng Niên co một chân lên, đi rất chậm. Thời gian đó, địa điểm đó, Nguyễn Duyệt xuất hiện rất đúng lúc nhưng cũng rất đột ngột.
"Thấy cô đi triển lãm chưa về, nên tôi đi tìm cô."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, đầu óc quay cuồng hồi lâu: "Hành lý của tôi đâu?"
"Ở trong cốp xe, lát nữa tôi sẽ mang lên." Nguyễn Duyệt bổ sung thêm: "Tôi định đưa hành lý cho cô,nhưng phát hiện cô chưa về."
"Vậy sao cô lại biết tôi ở Tiên Hạc Cư?" Tuy Thẩm Giáng Niên đầu óc mơ hồ, nhưng có một phần ký ức lại đặc biệt rõ ràng.
"Có người nhìn thấy cô được ô tô đón đưa tới đó."
"Cô theo dõi tôi." Thẩm Giáng Niên đưa ra kết luận này, Nguyễn Duyệt cũng không có lập tức phủ nhận, Thẩm Giáng Niên cảm thấy lạnh sống lưng, cô dừng lại trước cửa thang máy, đẩy Nguyễn Duyệt ra xa. "Đi lấy hành lý cho tôi. "
"Giáng Niên."
"Đi." Thẩm Giáng Niên hai mắt đỏ bừng gầm lên, ban đêm đặc biệt chói tai.
"Tôi đưa cô lên trước, sau đó quay lại lấy hành lý." Nguyễn Duyệt bất an nói.
Thẩm Giáng Niên đứng thẳng lưng ở đó, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm: "Cô không đi phải không?" Lúc này cô đang định tự mình bước đi, Nguyễn Duyệt hết cách: "Tôi đi!"
Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không chịu để Nguyễn Duyệt vào thang máy, Nguyễn Duyệt đành phải đưa hành lý và thuốc vào thang máy, va chạm một tiếng, túi đựng thuốc trên hành lý rơi xuống, Nguyễn Duyệt muốn nhặt, nhưng Thẩm Giáng Niên đã nhấn nút đóng cửa.
Nguyễn Duyệt chạy lên cầu thang, trốn vào trong góc, nhìn Thẩm Giáng Niên kéo cái chân què đi vào nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Đi đến cửa thang máy, cô ấn xuống, khi cửa thang máy mở ra, túi thuốc vẫn còn nằm ở đó.
Nguyễn Duyệt thở dài, nên làm gì bây giờ? Bị thương nặng như như vậy, không bôi thuốc không được.
Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa liền ngã xuống đất, đây là giới hạn của cô. Thẩm Giáng Niên nằm đó thở hổn hển như sắp chết, ánh sáng mặt trời sắp dâng lên, Thẩm Giáng Niên kiệt sức không thể đứng dậy nữa, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì bị điện thoại di động đánh thức.
Thẩm Giáng Niên vốn không muốn nghe điện thoại, nhưng điện thoại lại vang lên liên tục, cô nhắm mắt trả lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Rốt cuộc, con đang ở đâu?" Là mẹ cô, Lục Mạn Vân. Sống mũi Thẩm Giáng Niên cay cay.
Cả người toàn thân đau nhức, cử động một chút, nằm ngửa trên sàn nhà lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu, giả vờ thả lỏng rồi nói: "Mẹ, con ở nhà."
"Con về sao không nói một tiếng." Lục Mạn Vân nghi ngờ hỏi: "Giọng nói của con bị sao thế?"
"Không sao đâu, hơi bị viêm."
"Đã uống thuốc chưa?"
"Uống rồi."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Thật sự ăn rồi hả?" Lục Mạn Vân không tin, tức giận nói: "Con bị bệnh ở nhà một mình, cũng không biết báo cho người trong nhà biết." Nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi từng giọt, vẫn chỉ có người nhà mới để ý đến sống chết của cô, "Không sao ạ, mẹ, con ăn rồi mà." Mắt Thẩm Giáng Niên đau đến không mở mắt được, "Con chỉ hơi mệt, muốn ngủ một lát thôi mẹ ạ." Thẩm Giáng Niên cúp máy trước, sợ không cúp thì sẽ bật khóc.
Mặt đất rất lạnh, nhưng cô thực sự không thể cử động, toàn thân đau nhức.
Thẩm Giáng Niên phải tốn rất nhiều công sức mới có thể bò lên tấm thảm cạnh ghế sô pha, cảm giác ấm áp và mềm mại khiến thần kinh căng thẳng của Thẩm Giáng Niên thoải mái, rất nhanh sau đó ngủ thiếp đi. Cô mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, nhưng Thẩm Giáng Niên căn bản không đứng dậy được. Cô ngủ không biết bao lâu, khi tỉnh lại, đầu óc Thẩm Giáng Niên trở nên trống rỗng, cố gắng xoay người nhưng không thành, cơn đau lại ập đến, cô bắt đầu tỉnh lại.
Ký ức cũng tỉnh lại, ký ức về Thẩm Thanh Hoà như thủy triều trào ra, Thẩm Giáng Niên cắn môi, không thể khóc. Cô đã rơi nước mắt vì Thẩm Thanh Hoà đủ rồi, sau này cô không bao giờ muốn vì người ta mà rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Mắt cá chân sưng tấy, lê cái chân què của mình đi sạc chiếc điện thoại tự động tắt nguồn, tìm đồ ăn nhẹ trong tủ, xé túi sôcôla, nhét từng miếng sô cô la vào miệng rồi nhai nuốt, đều là vị đắng, nước mắt lại trào ra.
Con người vẫn phải sống phải không? Không có gì là một vấn đề lớn. Dù đã nói vậy nhưng nước mắt vẫn chảy thành từng dòng. Nước khoáng lạnh buốt làm lạnh bao tử Thẩm Giáng Niên. Chỉ cần dùng sức thêm một chút, điện thoại đã có thể được bật lên, lại có cuộc gọi đến: "Con thật sự ở CBD?" Vẫn là Lục Mạn Vân.
"Ở."
"Mở cửa cho mẹ." Lục Mạn Vân vừa nói xong liền có tiếng gõ cửa.
Quá trình mở cửa kéo dài đã tiêu tốn gần như toàn bộ sự kiên nhẫn của Lục Mạn Vân, cánh cửa hé mở, giọng nói lo lắng của Lục Mạn Vân vang lên đầu tiên: "Nếu không có động tĩnh gì, mẹ sẽ báo cảnh sát, con rốt cuộc...." Cửa hoàn toàn mở ra, Lục Mạn Vân nhìn cô gái chật vậy trước mặt, hoàn toàn sửng sốt, đến câu mắng trách cũng không còn, "Con làm sao thế?" Lục Mạn Vân chậm rãi hỏi, đi về phía Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên chỉ dám đặt nhẹ chân phải xuống đất, nghiêng người, lúc này gặp được người thân, nước mắt không cầm được, đứng ở đó như một đứa trẻ, bật khóc. Lục Mạn Vân tiến lên một bước, ôm con gái vào lòng, kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi ra từ khóe mắt, nhẹ giọng mắng: "Nhóc con vô dụng, bị người ta bắt nạt thành thế này, còn không biết về méc." Thẩm Giáng Niên giơ tay ôm Lục Mạn Vân, giống như ôm được nơi bình yên, "Mẹ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.