Chương 286
Bạch Nương Tử
02/09/2024
Video là phiên bản hoàn chỉnh của hiện trường ngày hôm nay, từ lúc cô đứng ở cửa đã bắt đầu quay.
Nhìn từ góc độ, không khó để nhận ra video này do là của tập đoàn Nhã Nại quay.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy chính mình trong ảnh có chút kỳ lạ, ừ... nhìn rất xinh, lưng có thẳng quá không? Xem như vậy thì ngực rất đầy đặn... Thẩm Giáng Niên vừa xem vừa bình phẩm.
WeChat vang lên, tin nhắn của Viên Liễu có nội dung: [Hôm nay làm phiền trợ lý đặc biệt, cảm ơn.]
Thẩm Giáng Niên: [Cảm ơn Viên tổng đã lo lắng.]
Thẩm Giáng Niên thật sự không có nghĩ tới quay video, hiện tại thông qua video, cô có thể nhìn ra được mình thiếu sót ở đâu, bao gồm cả biểu cảm và động tác cơ thể.
Yuan Liu: [Handshake.jpg] Có cơ hội hẹn gặp lại.]
Sau khi Thẩm Giáng Niên nói vài câu khách sáo với Viên Liễu, cô lập tức liên lạc với người bạn trong giới truyền thông, giải thích nội dung chung của cuộc gặp hôm nay: "Chị, báo điện tử cũng được, bao gồm cả tài khoản chính thức và APP, bài viết thì phiền chị rồi, em đợi sếp duyệt, xong rồi đăng lên lúc nào cũng được." Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên nhìn thời gian, nếu máy bay không bị hoãn, chuyến bay của Lãng tổng sẽ hạ cánh ở Thượng Hải trong một giờ nữa.
Người bạn nhanh chóng gửi bài viết: [Chị đã xem bài viết rồi, em có thể xem lại lần nữa.] Thẩm Giáng Niên đọc từng chữ một, dù sao cô ấy cũng là người làm truyền thông, văn phong và ngôn từ rất chuẩn mực. Bài viết được viết dưới góc nhìn của Hội nghị thương mại Thượng Hải lần thứ 3, mượn các chủ đề nóng hổi hiện nay để thể hiện mức độ coi trọng của Lãng Phù Ni với hội nghị lần này, sau đó viết từ trước ra sau hậu trường, viết về đoạn mở đầu nhỏ đã xảy ra khi các nhân viên chuẩn bị cho hội nghị, kéo dài đến chuyến thăm của lãnh đạo Tập đoàn Nhã Nại tới bệnh nhân. Lãng Phù Ni đánh giá cao về thái độ của Nhã Nại, bày tỏ sự kính trọng đối với tiền bối trong ngành, coi đây là tấm gương tốt để học tập... Ừ, bài viết rất chỉnh chu.
Vì Thẩm Giáng Niên đã dặn dò trước, nên trong bài viết không có nhắc đến cô lấy thân phận thay thế lãnh đạo Lãng Phù Ni, trong khi đó bên Nhã Nại thì viết là phó tổng giám đốc Nhã Nại Thẩm Thanh Hoà và các nhân viên cấp cao cùng đến. Thẩm Giáng Niên xem kỹ không có lỗi nào, nói với người bạn phóng viên là ok.
Sau đó, Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn cho Chu Phương Văn, viết; [Chu tổng, hôm nay chuyện lãnh đạo Nhã Nại đến thăm người bị thương, có đăng báo công khai hay không? Nếu có sắp xếp chi tiết thì cho tôi hay.]
Chu Phương Văn không có trả lời, Thẩm Giáng Niên đã đoán trước, cũng không gửi tin nhắn tiếp.
Sau đó, Thẩm Giáng Niên lập tức gửi bản thảo cho Lãng Tư Duệ, viết: [Lãng tổng, buổi gặp mặt đã kết thúc, tạm thời không biết công ty có sắp xếp đưa tin trên phương diện truyền thông không, tôi có bạn làm trong nghề nên có liên lạc với cô ấy, có thể đăng bài bất cứ lúc nào, đây là bài viết sẽ được đăng lên.]
Thẩm Giáng Niên nói thêm: [Phía Nhã Nai mang theo bốn năm công ty truyền thông đi cùng, tạm thời chưa thấy bài đăng bên họ. Tôi thấy, Lãng Phù Ni nên đăng bài trước để thể hiện thái độ, cũng tạo hiệu quả tốt trong việc định vị thương hiệu của Lãng Phù Ni.]
Công việc bận rộn của Thẩm Giáng Niên kết thúc, cô trở về khách sạn, lúc tắm, trong đầu cô tràn ngập Thẩm Thanh Hoà. Đành chịu, miệng thì nói buông tay rất dễ, nhưng trong tâm muốn buông bỏ thì rất khó.
Thẩm Giáng Niên không có phản kháng, cho nên nàng cũng đang hồi tưởng lại cuộc gặp mặt hôm nay. Thẩm Thanh Hoà hình như lại gầy, nếu không trang điểm nhẹ có lẽ trông cô ấy sẽ hơi hốc hác. Tóm lại, vẫn chưa khoẻ phải không? Tại sao Tưởng Duy Nhĩ lại không đi? Trước đây những việc đối ngoại không phải do Tưởng Duy Nhĩ làm sao?
Hôm nay, Thẩm Giáng Niên rất căng thẳng, sau khi tắm rửa thư giãn có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường xem video ngày hôm nay, đầu tiên là nhìn xem mình biểu hiện không tốt ở đâu, thứ hai... nhìn Thẩm Thanh Hoà, động tác của cô ấy đều rất tao nhã.
Không thể phủ nhận rằng người này rất hấp dẫn, càng nhìn càng thấy đẹp. Không biết người đẹp như vậy rốt cuộc sẽ thuộc về ai, Lục Chi Dao nói hiện tại hai người không có trong mối quan hệ ràng buộc, Thẩm Giáng Niên không biết có nên tin hay không, nhưng mà cũng không quan trọng.
Thẩm Giáng Niên suy nghĩ lung tung rồi rơi vào trạng thái ngủ chập chờn, Thẩm Thanh Hoà cũng ở trong mộng. Trong mộng, hai người ở trên giường làm sóng gió bão táp, Thẩm Giáng Niên kẹp chăn ở giữa hai chân mà ngủ, trên người xuất hiện gợn sóng.
Thẩm Thanh Hoà ra khỏi bệnh viện và trực tiếp về nhà. Tắm xong, cái bụng chưa ăn gì của cô lại càng trống rỗng, Thẩm Thanh Hoà xoa bụng rồi đứng ở cửa thiền thất. Rút điện thoại ra, hộp thoại tin nhắn thứ tự là Viên Liễu, Thẩm Giáng Niên, Tưởng Duy Nhĩ, và Nguyễn Duyệt.
Thẩm Thanh Hoà ngơ ngác vài giây, sau đó chọc vào ảnh đại diện của Tưởng Duy Nhĩ.
[Sắp xếp truyền thông sao lại không báo cho tôi biết?] Đây là sau khi gặp mặt xong, cô gửi tin nhắn cho Tưởng Duy Nhĩ, nhưng vẫn chưa có tin nhắn trả lời lại.
Vừa lúc, giây tiếp theo, trên màn hình hiển thị: Đối phương đang gõ chữ.
Tưởng Duy Nhĩ: [Cũng đâu có gì đặc biệt.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Hơn nữa, cậu nên xuất hiện trong tầm mắt truyền thông nhiều hơn.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Hôm nay, gặp nhau vui chứ?]
Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình, mím môi: [Nhân viên không bị thương nặng, có thể xuất viện sau 3 ngày, chi phí Nhã Nại chi trả theo quy định.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Cậu biết ý tôi không phải cái này.]
Thẩm Thanh Hoà: [Tưởng tổng, rảnh lắm à?]
Tưởng Duy Nhĩ: [A, đồ keo kiệt.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Được rồi, không đùa nữa, nói đi, sao về nước mà không nói cho tôi biết hả?]
Thẩm Thanh Hoà: [Cũng đâu có gì đặc biệt.]
Câu trả lời của Thẩm Thanh Hoà đã nhận được một chuỗi dấu chấm lửng từ Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng Duy Nhĩ:...
Tưởng Duy Nhĩ: [Có bản lĩnh quá ha, năm nay về sớm vậy, nếu có thời gian, làm một bữa đón gió tẩy trần đi.]
Thẩm Thanh Hoà: [Không cần, lần này đừng làm gì hết.]
Tưởng Duy Nhĩ một lúc không trả lời, Thẩm Thanh Hoà đang định đi thẳng vào phòng thiền, Tưởng Duy Nhĩ gửi tin nhắn: [Có chuyện thì đứng một mình gánh chịu, sức khoẻ không tốt thì phải lo dưỡng, nếu thấy không thoải mái thì chuyện đối ngoại, vẫn để tôi làm đi.]
Thẩm Thanh Hoà: [Biết rồi.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Vậy buổi gặp mặt này, có thể viết về cậu một cách bình thường được không? Hoặc xử lý nhẹ nhàng?]
Thẩm Thanh Hoà cầm điện thoại một lúc sau mới trả lời: [Xử lý bình thường, đừng phóng đại.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Ừm, lo ăn cơm đi, lát kiểm tra đấy.]
Thẩm Thanh Hoà: [...]
Tưởng Duy Nhĩ: [Ba chấm cũng vô dụng, phải có người trông coi cậu mới được, chứ nếu không tôi sợ cậu lấy thuốc thay cơm ăn, nếu cơ thể cho phép, hôm nào vận động đi.]
Thẩm Thanh Hoà: [Thẩm tổng, cậu rảnh quá rồi đấy, lo quản Nhã Nại đi.]
Tưởng Duy Nhĩ trả lời lại, Thẩm Thanh Hoà không đọc nữa, trực tiếp đem điện thoại đặt ở cửa thiền phòng. Trước đây vẫn luôn là như vậy, nhưng là bởi vì sau khi quen Thẩm Giáng Niên đã thay đổi thói quen, sợ không thể trả lời tin nhắn của Thẩm Giáng Niên kịp thời nên cầm điện thoại vào phòng thiền.
Bây giờ, không cần phải duy trì thói quen này nữa.
Tiểu sư tử sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho cô nữa, hôm nay sau khi gửi tin nhắn, cô mới biết được, hai người đã không còn kết bạn với nhau. Cũng phải, đây là phong cách của tiểu sư tử, block thì block, không sao hết.
Đầu thì nghĩ thế, nhưng tim thì đau thắt, hơi thở bắt đầu dồn dập, Thẩm Thanh Hoà ấn vào ngực, hơi khom người, tay còn lại chống lên cửa. Mồ hôi lạnh dần dần tuôn ra, khiến cơ thể mới tắm rửa của Thẩm Thanh Hoà lại ướt đẫm. Đẩy cửa phòng thiền ra, Thẩm Thanh Hoà nằm xuống một lúc mới ngồi dậy và bắt đầu thiền định.
Tinh thần lẫn thể xác trống rỗng, Thẩm Thanh Hoà để cho hơi thở của mình được thư giãn, việc trước kia dễ dàng giờ đã trở nên khó khăn, luôn có một tiểu sư tử dùng thân thể nhỏ bé đâm vào cánh cửa linh hồn của cô. Thẩm Thanh Hoà biết, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, cơ hội tiếp xúc của tiểu sư tử và cô, sẽ ngày càng nhiều.
Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, giữa các nhịp thở, cô trục xuất hết những thứ phiền não ra khỏi cơ thể, dần dần tiến vào trong trạng thái, toàn thân cuối cùng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
Mà trong khách sạn, Thẩm Giáng Niên trước khi ngủ có đặt đồng hồ báo thức, bị đồng hồ đánh tan cơn mộng sắp có được, nên vô cùng tức giận.... Hậu quả là trong cơ thể còn tàn dư, lúc Thẩm Giáng Niên đi tắm, dòng nước chảy qua nơi đó, khiến cô rùng mình.
Cơ thể của cô thật thiếu nghị lức, nó nhớ Thẩm Thanh Hoà còn hơn cả chủ nhân của nó.
Nhìn từ góc độ, không khó để nhận ra video này do là của tập đoàn Nhã Nại quay.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy chính mình trong ảnh có chút kỳ lạ, ừ... nhìn rất xinh, lưng có thẳng quá không? Xem như vậy thì ngực rất đầy đặn... Thẩm Giáng Niên vừa xem vừa bình phẩm.
WeChat vang lên, tin nhắn của Viên Liễu có nội dung: [Hôm nay làm phiền trợ lý đặc biệt, cảm ơn.]
Thẩm Giáng Niên: [Cảm ơn Viên tổng đã lo lắng.]
Thẩm Giáng Niên thật sự không có nghĩ tới quay video, hiện tại thông qua video, cô có thể nhìn ra được mình thiếu sót ở đâu, bao gồm cả biểu cảm và động tác cơ thể.
Yuan Liu: [Handshake.jpg] Có cơ hội hẹn gặp lại.]
Sau khi Thẩm Giáng Niên nói vài câu khách sáo với Viên Liễu, cô lập tức liên lạc với người bạn trong giới truyền thông, giải thích nội dung chung của cuộc gặp hôm nay: "Chị, báo điện tử cũng được, bao gồm cả tài khoản chính thức và APP, bài viết thì phiền chị rồi, em đợi sếp duyệt, xong rồi đăng lên lúc nào cũng được." Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên nhìn thời gian, nếu máy bay không bị hoãn, chuyến bay của Lãng tổng sẽ hạ cánh ở Thượng Hải trong một giờ nữa.
Người bạn nhanh chóng gửi bài viết: [Chị đã xem bài viết rồi, em có thể xem lại lần nữa.] Thẩm Giáng Niên đọc từng chữ một, dù sao cô ấy cũng là người làm truyền thông, văn phong và ngôn từ rất chuẩn mực. Bài viết được viết dưới góc nhìn của Hội nghị thương mại Thượng Hải lần thứ 3, mượn các chủ đề nóng hổi hiện nay để thể hiện mức độ coi trọng của Lãng Phù Ni với hội nghị lần này, sau đó viết từ trước ra sau hậu trường, viết về đoạn mở đầu nhỏ đã xảy ra khi các nhân viên chuẩn bị cho hội nghị, kéo dài đến chuyến thăm của lãnh đạo Tập đoàn Nhã Nại tới bệnh nhân. Lãng Phù Ni đánh giá cao về thái độ của Nhã Nại, bày tỏ sự kính trọng đối với tiền bối trong ngành, coi đây là tấm gương tốt để học tập... Ừ, bài viết rất chỉnh chu.
Vì Thẩm Giáng Niên đã dặn dò trước, nên trong bài viết không có nhắc đến cô lấy thân phận thay thế lãnh đạo Lãng Phù Ni, trong khi đó bên Nhã Nại thì viết là phó tổng giám đốc Nhã Nại Thẩm Thanh Hoà và các nhân viên cấp cao cùng đến. Thẩm Giáng Niên xem kỹ không có lỗi nào, nói với người bạn phóng viên là ok.
Sau đó, Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn cho Chu Phương Văn, viết; [Chu tổng, hôm nay chuyện lãnh đạo Nhã Nại đến thăm người bị thương, có đăng báo công khai hay không? Nếu có sắp xếp chi tiết thì cho tôi hay.]
Chu Phương Văn không có trả lời, Thẩm Giáng Niên đã đoán trước, cũng không gửi tin nhắn tiếp.
Sau đó, Thẩm Giáng Niên lập tức gửi bản thảo cho Lãng Tư Duệ, viết: [Lãng tổng, buổi gặp mặt đã kết thúc, tạm thời không biết công ty có sắp xếp đưa tin trên phương diện truyền thông không, tôi có bạn làm trong nghề nên có liên lạc với cô ấy, có thể đăng bài bất cứ lúc nào, đây là bài viết sẽ được đăng lên.]
Thẩm Giáng Niên nói thêm: [Phía Nhã Nai mang theo bốn năm công ty truyền thông đi cùng, tạm thời chưa thấy bài đăng bên họ. Tôi thấy, Lãng Phù Ni nên đăng bài trước để thể hiện thái độ, cũng tạo hiệu quả tốt trong việc định vị thương hiệu của Lãng Phù Ni.]
Công việc bận rộn của Thẩm Giáng Niên kết thúc, cô trở về khách sạn, lúc tắm, trong đầu cô tràn ngập Thẩm Thanh Hoà. Đành chịu, miệng thì nói buông tay rất dễ, nhưng trong tâm muốn buông bỏ thì rất khó.
Thẩm Giáng Niên không có phản kháng, cho nên nàng cũng đang hồi tưởng lại cuộc gặp mặt hôm nay. Thẩm Thanh Hoà hình như lại gầy, nếu không trang điểm nhẹ có lẽ trông cô ấy sẽ hơi hốc hác. Tóm lại, vẫn chưa khoẻ phải không? Tại sao Tưởng Duy Nhĩ lại không đi? Trước đây những việc đối ngoại không phải do Tưởng Duy Nhĩ làm sao?
Hôm nay, Thẩm Giáng Niên rất căng thẳng, sau khi tắm rửa thư giãn có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường xem video ngày hôm nay, đầu tiên là nhìn xem mình biểu hiện không tốt ở đâu, thứ hai... nhìn Thẩm Thanh Hoà, động tác của cô ấy đều rất tao nhã.
Không thể phủ nhận rằng người này rất hấp dẫn, càng nhìn càng thấy đẹp. Không biết người đẹp như vậy rốt cuộc sẽ thuộc về ai, Lục Chi Dao nói hiện tại hai người không có trong mối quan hệ ràng buộc, Thẩm Giáng Niên không biết có nên tin hay không, nhưng mà cũng không quan trọng.
Thẩm Giáng Niên suy nghĩ lung tung rồi rơi vào trạng thái ngủ chập chờn, Thẩm Thanh Hoà cũng ở trong mộng. Trong mộng, hai người ở trên giường làm sóng gió bão táp, Thẩm Giáng Niên kẹp chăn ở giữa hai chân mà ngủ, trên người xuất hiện gợn sóng.
Thẩm Thanh Hoà ra khỏi bệnh viện và trực tiếp về nhà. Tắm xong, cái bụng chưa ăn gì của cô lại càng trống rỗng, Thẩm Thanh Hoà xoa bụng rồi đứng ở cửa thiền thất. Rút điện thoại ra, hộp thoại tin nhắn thứ tự là Viên Liễu, Thẩm Giáng Niên, Tưởng Duy Nhĩ, và Nguyễn Duyệt.
Thẩm Thanh Hoà ngơ ngác vài giây, sau đó chọc vào ảnh đại diện của Tưởng Duy Nhĩ.
[Sắp xếp truyền thông sao lại không báo cho tôi biết?] Đây là sau khi gặp mặt xong, cô gửi tin nhắn cho Tưởng Duy Nhĩ, nhưng vẫn chưa có tin nhắn trả lời lại.
Vừa lúc, giây tiếp theo, trên màn hình hiển thị: Đối phương đang gõ chữ.
Tưởng Duy Nhĩ: [Cũng đâu có gì đặc biệt.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Hơn nữa, cậu nên xuất hiện trong tầm mắt truyền thông nhiều hơn.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Hôm nay, gặp nhau vui chứ?]
Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình, mím môi: [Nhân viên không bị thương nặng, có thể xuất viện sau 3 ngày, chi phí Nhã Nại chi trả theo quy định.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Cậu biết ý tôi không phải cái này.]
Thẩm Thanh Hoà: [Tưởng tổng, rảnh lắm à?]
Tưởng Duy Nhĩ: [A, đồ keo kiệt.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Được rồi, không đùa nữa, nói đi, sao về nước mà không nói cho tôi biết hả?]
Thẩm Thanh Hoà: [Cũng đâu có gì đặc biệt.]
Câu trả lời của Thẩm Thanh Hoà đã nhận được một chuỗi dấu chấm lửng từ Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng Duy Nhĩ:...
Tưởng Duy Nhĩ: [Có bản lĩnh quá ha, năm nay về sớm vậy, nếu có thời gian, làm một bữa đón gió tẩy trần đi.]
Thẩm Thanh Hoà: [Không cần, lần này đừng làm gì hết.]
Tưởng Duy Nhĩ một lúc không trả lời, Thẩm Thanh Hoà đang định đi thẳng vào phòng thiền, Tưởng Duy Nhĩ gửi tin nhắn: [Có chuyện thì đứng một mình gánh chịu, sức khoẻ không tốt thì phải lo dưỡng, nếu thấy không thoải mái thì chuyện đối ngoại, vẫn để tôi làm đi.]
Thẩm Thanh Hoà: [Biết rồi.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Vậy buổi gặp mặt này, có thể viết về cậu một cách bình thường được không? Hoặc xử lý nhẹ nhàng?]
Thẩm Thanh Hoà cầm điện thoại một lúc sau mới trả lời: [Xử lý bình thường, đừng phóng đại.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Ừm, lo ăn cơm đi, lát kiểm tra đấy.]
Thẩm Thanh Hoà: [...]
Tưởng Duy Nhĩ: [Ba chấm cũng vô dụng, phải có người trông coi cậu mới được, chứ nếu không tôi sợ cậu lấy thuốc thay cơm ăn, nếu cơ thể cho phép, hôm nào vận động đi.]
Thẩm Thanh Hoà: [Thẩm tổng, cậu rảnh quá rồi đấy, lo quản Nhã Nại đi.]
Tưởng Duy Nhĩ trả lời lại, Thẩm Thanh Hoà không đọc nữa, trực tiếp đem điện thoại đặt ở cửa thiền phòng. Trước đây vẫn luôn là như vậy, nhưng là bởi vì sau khi quen Thẩm Giáng Niên đã thay đổi thói quen, sợ không thể trả lời tin nhắn của Thẩm Giáng Niên kịp thời nên cầm điện thoại vào phòng thiền.
Bây giờ, không cần phải duy trì thói quen này nữa.
Tiểu sư tử sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho cô nữa, hôm nay sau khi gửi tin nhắn, cô mới biết được, hai người đã không còn kết bạn với nhau. Cũng phải, đây là phong cách của tiểu sư tử, block thì block, không sao hết.
Đầu thì nghĩ thế, nhưng tim thì đau thắt, hơi thở bắt đầu dồn dập, Thẩm Thanh Hoà ấn vào ngực, hơi khom người, tay còn lại chống lên cửa. Mồ hôi lạnh dần dần tuôn ra, khiến cơ thể mới tắm rửa của Thẩm Thanh Hoà lại ướt đẫm. Đẩy cửa phòng thiền ra, Thẩm Thanh Hoà nằm xuống một lúc mới ngồi dậy và bắt đầu thiền định.
Tinh thần lẫn thể xác trống rỗng, Thẩm Thanh Hoà để cho hơi thở của mình được thư giãn, việc trước kia dễ dàng giờ đã trở nên khó khăn, luôn có một tiểu sư tử dùng thân thể nhỏ bé đâm vào cánh cửa linh hồn của cô. Thẩm Thanh Hoà biết, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, cơ hội tiếp xúc của tiểu sư tử và cô, sẽ ngày càng nhiều.
Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, giữa các nhịp thở, cô trục xuất hết những thứ phiền não ra khỏi cơ thể, dần dần tiến vào trong trạng thái, toàn thân cuối cùng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
Mà trong khách sạn, Thẩm Giáng Niên trước khi ngủ có đặt đồng hồ báo thức, bị đồng hồ đánh tan cơn mộng sắp có được, nên vô cùng tức giận.... Hậu quả là trong cơ thể còn tàn dư, lúc Thẩm Giáng Niên đi tắm, dòng nước chảy qua nơi đó, khiến cô rùng mình.
Cơ thể của cô thật thiếu nghị lức, nó nhớ Thẩm Thanh Hoà còn hơn cả chủ nhân của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.