Chương 42
Bạch Nương Tử
12/11/2022
Cả nhóm đến khách sạn mà Lê Thiển đã đặt trước. Sắp xếp phòng ở ban đầu thì, A Lam và Nhược Phong ở một phòng, Thẩm Duyệt và Thẩm Thanh Hoà một phòng, Lê Thiển và Kiều Sanh một phòng. Đối với cách sắp xếp này, đương nhiên Kiều Sanh không hài lòng, nhưng đành bất lực vì sủng thê vô địch, Thẩm Duyệt nói chính là thánh chỉ.
Bây giờ, đột nhiên có thêm Thẩm Giáng Niên, Lê Thiển đang suy nghĩ xem nên thu xếp như thế nào, Thẩm Duyệt nói với giọng điệu vô tri, "Còn có thể thu xếp được gì nữa, nếu Giáng Niên không phiền, cứ ngủ cùng phòng với chị, phòng của bọn chị rất lớn. "
"Phòng hai người làm gì lớn?" Kiều Sanh tràn đầy ghen tị, cô không muốn ai ngủ với vợ cô hết, một Thẩm Thanh Hoà là đủ rồi.
"Bảo bối, cưng có muốn cùng chen chúc với mình trên một chiếc giường không?" Lê Thiển hỏi như thế chẳng có lý do gì khác, ở đây ngoài cô ra, Thẩm Giáng Niên không thân với ai nữa, đương nhiên cô tự giác ôm trách nhiệm lo cho Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giang Niệm cởi hành lý, đặt ở trên quầy trong đại sảnh, thản nhiên nói: "Tại sao mình phải chen chúc với cậu?" Sau đó, cô lấy chứng minh thư ra, nói: "Cho tôi một phòng." Nhân viên nhanh chóng đưa thẻ một căn phòng khác, có người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không ngờ lại còn có hành động này.
"Mọi người lên trước đi, em đưa bảo bối nhà em lên phòng." Phòng của các cô ở lầu ba, còn phòng của Thẩm Giáng Niên ở lầu 1, "Cậu thật là, sao phải tự thuê phòng riêng, ở một mình không an toàn." Hai người đi vào trong.
Thẩm Duyệt nhìn hai người đã đi xa, nhất thời nhíu mày, Lê Thiển và Thẩm Giáng Niên luôn dính với nhau! Vậy sư tỷ làm gì có cơ hội, vốn dĩ đã không phải là người chủ động rồi.
Bước vào phòng có mùi mốc, "Cậu xem đi, phòng cậu ở phía sau khá tối ẩm ướt, dọn đến phòng mình ở đi, nếu cậu ở với Sanh ca không quen, vậy mình đuổi chị ấy đi." Lê Thiển cau mày, Thẩm Giáng Niên đặt ba lô xuống, đem những thứ thường dùng ra, "Lê Thiển, mình không phải con nít, không sao đâu, cậu về phòng trước đi, có việc gì thì nhắn WeChat cho mình, mình đi tắm đây."
"Vậy cậu nhớ khoá cửa kỹ." Lê Thiển kéo Thẩm Giáng Niên vào trong nhóm chat, trong lúc Thẩm Giáng Niên đang tắm thì trong nhóm nhiệt liệt chào đón cô, chỉ có Thẩm Thanh Hoà là không nhắn gì hết, Thẩm Duyệt ôm điện thoại, cố ý nói, "Sư tỷ, có phải chị muốn ở cùng Thẩm Giáng Niên không?"
"Không có." Thẩm Thanh Hoà vừa ngồi xuống lại đứng dậy, "Chị đi ra ngoài." Thẩm Duyệt không cản cô lại, nhưng mà lòng hiếu kỳ trỗi dậy, chẳng lẽ sư tỷ lén đi tìm Thẩm Giáng Niên sao? Thẩm Duyệt rón ra rón rén đi ra cửa, còn chưa đi theo, đã nghe Kiều Sanh lớn giọng nói, "Duyệt, chị làm gì thế?" Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại, nhìn cô thật sâu, Thẩm Duyệt mỉm cười lúng túng, xấu hổ vẫy tay, "Sư tỷ đi thong thả." Sau đó liếc mắt oán giận trừng Kiều Sanh, làm hỏng chuyện.
Thẩm Giáng Niên tắm xong, cả người cảm thấy thoải mái, cho dù thế nào đi nữa, gặp được Thẩm Thanh Hoà, cô rất vui. Ngồi ở đầu giường, ánh nắng chiều không chiếu vào trong phòng, Thẩm Giáng Niên bật đèn lên để căn phòng đủ sang. Thẩm Giáng Niên mở điện thoại ra, thấy có rất nhiều tin nhắn, đáng tiếc lại không có tin nhắn đến từ người mà cô muốn, Thẩm Thanh Hoà không nói câu nào, cho nên chi tiết trong đó trò chuyện thế nào, Thẩm Giáng Niên cũng không xem kỹ, chỉ gửi một cái biểu cảm: [Trái tim].
Thẩm Duyệt: Giáng Niên, phòng ở ok không? Chị nghe Lê Thiển nói, là mặt sau, có lạnh không?
Thẩm Giáng Niên: Chị Duyệt, không lạnh.
Kiều Sanh: Duyệt, em lạnh [Đáng thương hề hề]
Thẩm Duyệt: Đắp mền đi [Lạnh nhạt]
Lê Thiển: [Quần chúng ăn dưa] [Xem kịch]
A Lam: Sao không thấy Thanh Hoà đâu hết?
Thẩm Duyệt: Có việc đi ra ngoài rồi.
Thẩm Giáng Niên lau mái tóc ướt của cô, có việc à? Đi đâu làm gì? Không có Thẩm Thanh Hoà, cô cũng chẳng có hứng thú, mục tiêu của Thẩm Giáng Niên rất rõ ràng, chỉ có hứng thú với con mồi.
Chạng vạng, mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn tối, Lê Thiển trước đó cũng tìm kiếm trước, có một nhà hàng Nhật tên "Bằng Hữu" khá tốt. Trên đường đi, mọi người đi tụm lại, Kiều Sanh đùa giỡn nói, "Sơn Đông nổi tiếng nhất không phải bán rán cuốn hành tây sao?" A Lam cười nói, "Em mà dám ăn, có người sẽ không cần em, miệng đầy mùi hành." Vừa nói vừa nhìn Thẩm Duyệt.
Mắt thấy Lê Thiển và Thẩm Giáng Niên luôn đi cùng nhau, Thẩm Duyệt túm Kiều Sanh lại to nhỏ, Kiều Sanh vẻ mặt mờ mịt. Được rồi, người ngoài không thể hiểu được chuyện của người trong cuộc, Thẩm Duyệt vứt bỏ Kiều Sanh sang một bên, đi nhanh vài bước lên trước, đi song song với Thẩm Giáng Niên, xoa xoa tay nói, "Giáng Niên, em ăn mặc khá mỏng manh, có lạnh không?" Lê Thiển vội vàng đáp, "Lạnh à? Vậy để mình ôm cậu cho ấm được chứ?" Thẩm Duyệt muốn đâm cho cô nàng một nhát, có một người bạn thân thế này, độc thân cả đời cũng là lẽ thường tình, lộn xộn.
"Thanh Hoà, nhanh lên nào." Thẩm Duyệt ở phía trước gọi, Thẩm Giáng Niên nghe thấy tên người này, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, Thẩm Thanh Hoà đi cuối cùng, chỉ ừ một tiếng, nhưng mà bước chân vẫn chậm. Lê Thiển vốn dĩ rất thích quấn lấy Thẩm Giáng Niên, mà Thẩm Giáng Niên cũng cố ý tránh xa Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà cô hơi lo chỗ Thẩm Duyệt.
Bữa cơm này, nói chung thì cũng như bao bữa cơm khác, Thẩm Giáng Niên cũng ăn vừa đủ, Thẩm Thanh Hoà cũng thế. Phần lớn thời gian, ánh mắt của Thẩm Giáng Niên lơ đãng lướt qua Thẩm Thanh Hoà, nhưng người này lại không giống cô, cũng chẳng nhìn cô một cái nào, chọc cho Thẩm Giáng Niên hờn dỗi thêm. Lúc tính tiền đi về, Thẩm Duyệt tính kế, ôm cánh tay Lê Thiển kéo đi, vừa đi vừa cười nói, "Chuyến đi này, đều do em thanh toán hết, lúc về cần nói chi phí cho bọn chị biết nha." Kế hoạch của Thẩm Duyệt chính là trên đường đi về, kiếm đủ đề tài nói chuyện với Lê Thiển, không cho người này có cơ hội đi chung với Thẩm Giáng Niên.
Và từ đó, Thẩm Giáng Niên chỉ còn lại một mình, Thẩm Thanh Hoà cũng một mình. Nhưng mà Thẩm Giáng Niên luôn đi ở phía trước, còn Thẩm Thanh Hoà thì đi cuối cùng, nếu như muốn hai người này sánh vai với nhau, một là có người tăng tốc, hai là có người giảm tốc độ, Thẩm Duyệt nhìn hai người này, luôn bảo trì tốc độ, thế là lại thở dài trong lòng.
Trên đường đi, A Lam và Nhược Phong đi trước Thẩm Thanh Hoà, cũng không nói gì nhiều, tại cũng biết tâm trạng của Thẩm Thanh Hoà cũng không cao cho lắm. Lê Thiển và Thẩm Duyệt luôn đi cùng nhau, Kiều Sanh thì đi theo sau hai người, vừa đi vừa quan sát từng cử chỉ, tức giận đến mức đôi mắt đỏ cả lên, nhưng mà cũng không khơi được sự chú ý của đối phương đối với cô. Tâm trạng của Kiều Sanh khó chịu, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên bình thường nhất thời cũng cảm thấy bản thân có bệnh, mắc gì lại đi nghiêm túc với Thẩm Thanh Hoà, người này từ ban đâu đến giờ chẳng phải luôn tỏ thái độ thế này sao? Đâu phải ngày đầu tiên cô biết người này như thế đâu.
Trở lại khách sạn, Thẩm Giáng Niên ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy buồn, mặc áo khoác, đội mũ, một mình chuồn ra ngoài. Đi được một đoạn, cô tìm thấy một công viên nhỏ thoáng đãng, cô ngồi trên ghế đá lạnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thế mà có thế nhìn thấy mấy ngôi sao, nhưng mà vẫn cảm thấy không thú vị, núi Thái Sơn có gì đáng để leo, chán muốn chết, về nhà ngủ còn sướng hơn. Một mình cúi đầu đi về, sắp đến cửa khách sạn, liền nhìn thấy một người đứng dưới ngọn đèn đường, gió thổi đến, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
"Thẩm Thanh Hoà?" Thẩm Giáng Niên nhận ra nhưng mà vẫn gọi với chút hoài nghi.
"Hửm." Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhàn nhạt, "Em về phòng sao?" Vừa rồi, đúng là Thẩm Giáng Niên muốn đi về phòng, nhưng bây giờ... chân đột nhiên không muốn đi.
"Người đứng ở đây làm gì thế?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
Thẩm Thanh Hoà hơi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm, nói một câu không liên quan, "Chỗ này không nhìn thấy sao."
"Em biết một chỗ có thể ngắm sao, có muốn đi không?"
Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, nhưng dùng hành động thay cho lời nói, đi về hướng cô. Người này đẹp khiến cô nao lòng, cứ như vậy tin tưởng đi theo cô, nghĩ lát nữa hai người sẽ ở cùng nhau, cơ thể Thẩm Giáng Niên thiếu nghị lực, lại bắt đầu tê dại.
Thẩm Giáng Niên thừa nhận cô là người không nói nhiều, đặc biệt là làm công việc phiên dịch, có đôi khi phải phiên dịch liên tục mấy tiếng, cô mệt đến không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, có đôi khi cô cũng hay nói nhảm. Đến công viên nhỏ, hai người đứng không cách xa nhau, Thẩm Thanh Hoà ngẩng đầu lên, Thẩm Giang Niên không biết vì sao lại có chút bi thương.
Lúc đầu chỉ cảm thấy Thẩm Thanh Hoà thờ ơ và kiêu ngạo, Thẩm Giáng Niên nghĩ rằng có lẽ người này rất am hiểu nhiều thứ cho nên lúc nào cũng thờ ơ với mọi thứ, nhưng vài lần tiếp xúc với nhau, Thẩm Giáng Niên lại cảm thấy không như vậy, sự thờ ơ của Thẩm Thanh Hoà không phải là bản chất của người này, bởi vì cô từng nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà nóng nảy, cho dù ở trên giường, Thẩm Thanh Hoà cũng rất nhiệt tình, nhưng mà khi xuống giường, gặp nhau ở bên ngoài, nói như thế nào đây nhỉ? Giống như có cái gì đó ràng buộc khiến Thẩm Thanh Hoà lộ ra vẻ thờ ơ, Thẩm Giáng Niên cứ cảm giác cái vẻ bề ngoài bình đạm không gợn sóng chỉ để che giấu một khía cạnh nào đó, có lẽ là bi thương, có lẽ không muốn người ta biết quá khứ đã qua.
Haizz, Thẩm Giáng Niên nhớ đến những gì mà Lê Thiển đã từng nói với cô, quá khứ của Thẩm Thanh Hoà, có lẽ đầy rẫy những câu chuyện xưa, cô thừa nhận cô rất muốn biết, nhưng mà cái cảm giác mặt nóng mông lạnh thật sự không quá dễ chịu. Cũng bởi vì đó là Thẩm Thanh Hoà cho nên mới thế, nếu là người khác thì Thẩm Giáng Niên đã nhăn mặt phớt lờ, thích làm thế thì làm, quản làm cái gì.
Thẩm Giáng Niên mang đôi boot cao gót, đứng một hồi chân có chút đau, vừa định đặt mông ngồi xuống, Thẩm Thanh Hoà lên tiếng, "Ban đêm lạnh, đừng ngồi."
"Nhưng em đau chân." Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên luôn vô tình lộ ra dáng vẻ của một người phụ nữ bé nhỏ, có thể bản thân cô cũng chưa từng nhận ra điều đó. Cô vẫn muốn ngồi xuống.
Thẩm Thanh Hoà đi tới trước vài bước, ngồi xuống trước, vỗ vỗ hai chân, cũng không nói nhiều. Thẩm Giáng Niên lập tức hiểu ý người này, mặt ửng hồng, có ai không biết xấu hổ mà ngồi như vậy chứ, tim có chút nhộn nhịp, hờn dỗi nói, "Không cho em ngồi thì thôi, em tự ngồi cũng được vậy." Cô chính là vô dụng như vậy đó, mặc dù Thẩm Thanh Hoà chọc giận cô, nhưng mà lại luôn biết cách ghi điểm với cô.
Thẩm Thanh Hoà dựa vào lưng ghế, "Ngày thường, tôi vận động nhiều, không sợ lạnh." Thẩm Giáng Niên xấu hổ, đứng bên cạnh không nhúc nhích, Thẩm Thanh Hoà vươn tay nắm lấy cổ tay cô rồi kéo xuống, "Có gì mà ngại ngùng với tôi nữa chứ." Giọng nói rất thản nhiên, giống như mối quan hệ của hai người không tầm thường. Mặc dù... ừ, đúng thật là như vậy.... Thẩm Giáng Niên thuận thế ngồi xuống, đương nhiên không dám ngồi thoải mái, sợ đè Thẩm Thanh Hoà khó chịu, tim đập thình thích, còn lẩm bẩm, "Bởi vì là người cho nên mới ngượng ngùng." Quan hệ của các cô, không giống như những người khác.... Một lời khó nói hết, Thẩm Giáng Niên không biết nên dùng từ gì để mô tả cho đúng.
Đêm, yên tĩnh, gió, hơi lạnh.
Thẩm Giáng Niên siết chặt áo, thở dài, "Thật sự rất lạnh." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng nói, "Bây giờ ở Bắc Kinh chắc không lạnh nhỉ?"
"Ừm, cho nên em mang hơi ít đồ, không ngờ ở đây lại lạnh vậy." Lúc đầu, Thẩm Giáng Niên cũng không lo xa, "Ở trên núi Thái Sơn, sợ sẽ lạnh hơn." Ngồi mà không dám ngồi, chân căng cả lên, tư thế này của Thẩm Giáng Niên thật ra còn mệt hơn lúc đứng, nhưng mà không nỡ đứng lên.
Thẩm Thanh Hoà dường như biết cô sợ lạnh nên quấn chặt lấy cô, hơi ấn cô xuống, "Ngồi xuống đi." Thẩm Giáng Niên lần này, cảm nhận được, ừm... phần mông rất ấm, mặt cũng nóng lên, tim đập nhanh kỳ diệu.
Thật ra có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, cho nên Thẩm Giáng Niên nương theo đề tài với rồi để trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà, "Người thích ngắm sao à?" Cô cũng ngẩng đầu lên.
"Bầu trời đêm ở thảo nguyên rất hấp dẫn." Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên, thật ra không tiện để ngắm sao cho lắm, chóp mùi ngửi được hương thơm, cũng làm cho cô không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác, hỏi lại, "Vừa rồi em đến đây à?" Thẩm Giáng Niên ừm một cái, rồi nói tiếp, "Lang thang một mình."
"Lang thang một mình rất dễ đi lạc." Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở, ngược lại làm Thẩm Giang Niên nhớ đến đêm ở Thượng Hải, cô đi lạc trong căn biệt thự cao cấp, trong giọng nói mang chút thẹn thùng.
"Người không biết xấu hổ còn nói em, rõ ràng là người cố ý chơi em." Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, mặt Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ bừng, không dám quay đầu nhìn nụ cười kia, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm ấm, cũng đủ làm cô rung động.
Thẩm Giáng Niên rất muốn đào tim móc não của cô ra để nghiên cứu, tại sao cô lại có thể thích một người như thế này? Mà người kia còn không thèm đáp lại cô, Thẩm Giáng Niên cũng tự giội cho bản thân một gáo nước lạnh, lạnh đến mức cô rùng mình.
Thẩm Giáng Niên thực sự rất muốn hỏi, tại sao cái đêm ở Bắc Kinh, Thẩm Thanh Hoà để cô đợi rồi không đến, cũng muốn hỏi tại sao đêm đó ở Thượng Hải, Thẩm Thanh Hoà không chịu đến đón cô. Tại sao chỉ có một mình cô u sầu?
Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc người đang nghĩ gì? Em thực sự rất muốn biết. Cô u sầu là bởi vì, đây là lần đầu tiên cô gặp một người mà cô không nhìn thấy được, cô cố chấp là vì đây là lần đầu tiên cô gặp được người khiến cô rung động, cô chủ động là vì lần đầu tiên cô khao khát muốn có được một người.... Lần đầu tiên của cô, cũng đã cho người này, đến cả giờ phút này đây, cô cũng chưa từng hối hận.
Thẩm Giáng Niên chậm rãi xoay người, ở trong vòng tay Thẩm Thanh Hoà từ từ xoay người, cô cúi đầu, đón nhận ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà, giống như một chiếc thuyền sao rơi xuống, làm cho đôi mắt cô lộng lẫy, cho dù có oán hận thế nào, cũng không thể nào phủ nhận, "Thẩm Thanh Hoà...." Thẩm Giáng Niên ôn nhu gọi.
"Hửm." Vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà rất bình tĩnh, có lẽ bởi vì khoảng cách càng gần, không cảm thấy nó thờ ơ, Thẩm Giáng Niên đưa tay lên vuốt ve gương mặt Thẩm Thanh Hoà, cẩn trọng vuốt ve nó, chạm nhẹ vào cánh môi, rồi cúi người.
Thẩm Thanh Hoà chủ động đón nhận, lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Thẩm Giáng Niên áp lên trán cô, hơi thở nặng nề của cô tạo thành một sự tương phản rõ rệt với sự im lặng của Thẩm Thanh Hoà, người rơi vào đó vẫn chính là cô. A, Thẩm Giáng Niên ngừng thở, bỗng nhiên đứng dậy nói, "Cần phải về rồi." Nói xong đi về phía trước, cô cưỡng ép bản thân phải rời khỏi Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà sờ lên môi, vẫn chưa được hôn.
Bây giờ, đột nhiên có thêm Thẩm Giáng Niên, Lê Thiển đang suy nghĩ xem nên thu xếp như thế nào, Thẩm Duyệt nói với giọng điệu vô tri, "Còn có thể thu xếp được gì nữa, nếu Giáng Niên không phiền, cứ ngủ cùng phòng với chị, phòng của bọn chị rất lớn. "
"Phòng hai người làm gì lớn?" Kiều Sanh tràn đầy ghen tị, cô không muốn ai ngủ với vợ cô hết, một Thẩm Thanh Hoà là đủ rồi.
"Bảo bối, cưng có muốn cùng chen chúc với mình trên một chiếc giường không?" Lê Thiển hỏi như thế chẳng có lý do gì khác, ở đây ngoài cô ra, Thẩm Giáng Niên không thân với ai nữa, đương nhiên cô tự giác ôm trách nhiệm lo cho Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giang Niệm cởi hành lý, đặt ở trên quầy trong đại sảnh, thản nhiên nói: "Tại sao mình phải chen chúc với cậu?" Sau đó, cô lấy chứng minh thư ra, nói: "Cho tôi một phòng." Nhân viên nhanh chóng đưa thẻ một căn phòng khác, có người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không ngờ lại còn có hành động này.
"Mọi người lên trước đi, em đưa bảo bối nhà em lên phòng." Phòng của các cô ở lầu ba, còn phòng của Thẩm Giáng Niên ở lầu 1, "Cậu thật là, sao phải tự thuê phòng riêng, ở một mình không an toàn." Hai người đi vào trong.
Thẩm Duyệt nhìn hai người đã đi xa, nhất thời nhíu mày, Lê Thiển và Thẩm Giáng Niên luôn dính với nhau! Vậy sư tỷ làm gì có cơ hội, vốn dĩ đã không phải là người chủ động rồi.
Bước vào phòng có mùi mốc, "Cậu xem đi, phòng cậu ở phía sau khá tối ẩm ướt, dọn đến phòng mình ở đi, nếu cậu ở với Sanh ca không quen, vậy mình đuổi chị ấy đi." Lê Thiển cau mày, Thẩm Giáng Niên đặt ba lô xuống, đem những thứ thường dùng ra, "Lê Thiển, mình không phải con nít, không sao đâu, cậu về phòng trước đi, có việc gì thì nhắn WeChat cho mình, mình đi tắm đây."
"Vậy cậu nhớ khoá cửa kỹ." Lê Thiển kéo Thẩm Giáng Niên vào trong nhóm chat, trong lúc Thẩm Giáng Niên đang tắm thì trong nhóm nhiệt liệt chào đón cô, chỉ có Thẩm Thanh Hoà là không nhắn gì hết, Thẩm Duyệt ôm điện thoại, cố ý nói, "Sư tỷ, có phải chị muốn ở cùng Thẩm Giáng Niên không?"
"Không có." Thẩm Thanh Hoà vừa ngồi xuống lại đứng dậy, "Chị đi ra ngoài." Thẩm Duyệt không cản cô lại, nhưng mà lòng hiếu kỳ trỗi dậy, chẳng lẽ sư tỷ lén đi tìm Thẩm Giáng Niên sao? Thẩm Duyệt rón ra rón rén đi ra cửa, còn chưa đi theo, đã nghe Kiều Sanh lớn giọng nói, "Duyệt, chị làm gì thế?" Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại, nhìn cô thật sâu, Thẩm Duyệt mỉm cười lúng túng, xấu hổ vẫy tay, "Sư tỷ đi thong thả." Sau đó liếc mắt oán giận trừng Kiều Sanh, làm hỏng chuyện.
Thẩm Giáng Niên tắm xong, cả người cảm thấy thoải mái, cho dù thế nào đi nữa, gặp được Thẩm Thanh Hoà, cô rất vui. Ngồi ở đầu giường, ánh nắng chiều không chiếu vào trong phòng, Thẩm Giáng Niên bật đèn lên để căn phòng đủ sang. Thẩm Giáng Niên mở điện thoại ra, thấy có rất nhiều tin nhắn, đáng tiếc lại không có tin nhắn đến từ người mà cô muốn, Thẩm Thanh Hoà không nói câu nào, cho nên chi tiết trong đó trò chuyện thế nào, Thẩm Giáng Niên cũng không xem kỹ, chỉ gửi một cái biểu cảm: [Trái tim].
Thẩm Duyệt: Giáng Niên, phòng ở ok không? Chị nghe Lê Thiển nói, là mặt sau, có lạnh không?
Thẩm Giáng Niên: Chị Duyệt, không lạnh.
Kiều Sanh: Duyệt, em lạnh [Đáng thương hề hề]
Thẩm Duyệt: Đắp mền đi [Lạnh nhạt]
Lê Thiển: [Quần chúng ăn dưa] [Xem kịch]
A Lam: Sao không thấy Thanh Hoà đâu hết?
Thẩm Duyệt: Có việc đi ra ngoài rồi.
Thẩm Giáng Niên lau mái tóc ướt của cô, có việc à? Đi đâu làm gì? Không có Thẩm Thanh Hoà, cô cũng chẳng có hứng thú, mục tiêu của Thẩm Giáng Niên rất rõ ràng, chỉ có hứng thú với con mồi.
Chạng vạng, mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn tối, Lê Thiển trước đó cũng tìm kiếm trước, có một nhà hàng Nhật tên "Bằng Hữu" khá tốt. Trên đường đi, mọi người đi tụm lại, Kiều Sanh đùa giỡn nói, "Sơn Đông nổi tiếng nhất không phải bán rán cuốn hành tây sao?" A Lam cười nói, "Em mà dám ăn, có người sẽ không cần em, miệng đầy mùi hành." Vừa nói vừa nhìn Thẩm Duyệt.
Mắt thấy Lê Thiển và Thẩm Giáng Niên luôn đi cùng nhau, Thẩm Duyệt túm Kiều Sanh lại to nhỏ, Kiều Sanh vẻ mặt mờ mịt. Được rồi, người ngoài không thể hiểu được chuyện của người trong cuộc, Thẩm Duyệt vứt bỏ Kiều Sanh sang một bên, đi nhanh vài bước lên trước, đi song song với Thẩm Giáng Niên, xoa xoa tay nói, "Giáng Niên, em ăn mặc khá mỏng manh, có lạnh không?" Lê Thiển vội vàng đáp, "Lạnh à? Vậy để mình ôm cậu cho ấm được chứ?" Thẩm Duyệt muốn đâm cho cô nàng một nhát, có một người bạn thân thế này, độc thân cả đời cũng là lẽ thường tình, lộn xộn.
"Thanh Hoà, nhanh lên nào." Thẩm Duyệt ở phía trước gọi, Thẩm Giáng Niên nghe thấy tên người này, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, Thẩm Thanh Hoà đi cuối cùng, chỉ ừ một tiếng, nhưng mà bước chân vẫn chậm. Lê Thiển vốn dĩ rất thích quấn lấy Thẩm Giáng Niên, mà Thẩm Giáng Niên cũng cố ý tránh xa Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà cô hơi lo chỗ Thẩm Duyệt.
Bữa cơm này, nói chung thì cũng như bao bữa cơm khác, Thẩm Giáng Niên cũng ăn vừa đủ, Thẩm Thanh Hoà cũng thế. Phần lớn thời gian, ánh mắt của Thẩm Giáng Niên lơ đãng lướt qua Thẩm Thanh Hoà, nhưng người này lại không giống cô, cũng chẳng nhìn cô một cái nào, chọc cho Thẩm Giáng Niên hờn dỗi thêm. Lúc tính tiền đi về, Thẩm Duyệt tính kế, ôm cánh tay Lê Thiển kéo đi, vừa đi vừa cười nói, "Chuyến đi này, đều do em thanh toán hết, lúc về cần nói chi phí cho bọn chị biết nha." Kế hoạch của Thẩm Duyệt chính là trên đường đi về, kiếm đủ đề tài nói chuyện với Lê Thiển, không cho người này có cơ hội đi chung với Thẩm Giáng Niên.
Và từ đó, Thẩm Giáng Niên chỉ còn lại một mình, Thẩm Thanh Hoà cũng một mình. Nhưng mà Thẩm Giáng Niên luôn đi ở phía trước, còn Thẩm Thanh Hoà thì đi cuối cùng, nếu như muốn hai người này sánh vai với nhau, một là có người tăng tốc, hai là có người giảm tốc độ, Thẩm Duyệt nhìn hai người này, luôn bảo trì tốc độ, thế là lại thở dài trong lòng.
Trên đường đi, A Lam và Nhược Phong đi trước Thẩm Thanh Hoà, cũng không nói gì nhiều, tại cũng biết tâm trạng của Thẩm Thanh Hoà cũng không cao cho lắm. Lê Thiển và Thẩm Duyệt luôn đi cùng nhau, Kiều Sanh thì đi theo sau hai người, vừa đi vừa quan sát từng cử chỉ, tức giận đến mức đôi mắt đỏ cả lên, nhưng mà cũng không khơi được sự chú ý của đối phương đối với cô. Tâm trạng của Kiều Sanh khó chịu, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên bình thường nhất thời cũng cảm thấy bản thân có bệnh, mắc gì lại đi nghiêm túc với Thẩm Thanh Hoà, người này từ ban đâu đến giờ chẳng phải luôn tỏ thái độ thế này sao? Đâu phải ngày đầu tiên cô biết người này như thế đâu.
Trở lại khách sạn, Thẩm Giáng Niên ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy buồn, mặc áo khoác, đội mũ, một mình chuồn ra ngoài. Đi được một đoạn, cô tìm thấy một công viên nhỏ thoáng đãng, cô ngồi trên ghế đá lạnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thế mà có thế nhìn thấy mấy ngôi sao, nhưng mà vẫn cảm thấy không thú vị, núi Thái Sơn có gì đáng để leo, chán muốn chết, về nhà ngủ còn sướng hơn. Một mình cúi đầu đi về, sắp đến cửa khách sạn, liền nhìn thấy một người đứng dưới ngọn đèn đường, gió thổi đến, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
"Thẩm Thanh Hoà?" Thẩm Giáng Niên nhận ra nhưng mà vẫn gọi với chút hoài nghi.
"Hửm." Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhàn nhạt, "Em về phòng sao?" Vừa rồi, đúng là Thẩm Giáng Niên muốn đi về phòng, nhưng bây giờ... chân đột nhiên không muốn đi.
"Người đứng ở đây làm gì thế?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
Thẩm Thanh Hoà hơi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm, nói một câu không liên quan, "Chỗ này không nhìn thấy sao."
"Em biết một chỗ có thể ngắm sao, có muốn đi không?"
Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, nhưng dùng hành động thay cho lời nói, đi về hướng cô. Người này đẹp khiến cô nao lòng, cứ như vậy tin tưởng đi theo cô, nghĩ lát nữa hai người sẽ ở cùng nhau, cơ thể Thẩm Giáng Niên thiếu nghị lực, lại bắt đầu tê dại.
Thẩm Giáng Niên thừa nhận cô là người không nói nhiều, đặc biệt là làm công việc phiên dịch, có đôi khi phải phiên dịch liên tục mấy tiếng, cô mệt đến không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, có đôi khi cô cũng hay nói nhảm. Đến công viên nhỏ, hai người đứng không cách xa nhau, Thẩm Thanh Hoà ngẩng đầu lên, Thẩm Giang Niên không biết vì sao lại có chút bi thương.
Lúc đầu chỉ cảm thấy Thẩm Thanh Hoà thờ ơ và kiêu ngạo, Thẩm Giáng Niên nghĩ rằng có lẽ người này rất am hiểu nhiều thứ cho nên lúc nào cũng thờ ơ với mọi thứ, nhưng vài lần tiếp xúc với nhau, Thẩm Giáng Niên lại cảm thấy không như vậy, sự thờ ơ của Thẩm Thanh Hoà không phải là bản chất của người này, bởi vì cô từng nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà nóng nảy, cho dù ở trên giường, Thẩm Thanh Hoà cũng rất nhiệt tình, nhưng mà khi xuống giường, gặp nhau ở bên ngoài, nói như thế nào đây nhỉ? Giống như có cái gì đó ràng buộc khiến Thẩm Thanh Hoà lộ ra vẻ thờ ơ, Thẩm Giáng Niên cứ cảm giác cái vẻ bề ngoài bình đạm không gợn sóng chỉ để che giấu một khía cạnh nào đó, có lẽ là bi thương, có lẽ không muốn người ta biết quá khứ đã qua.
Haizz, Thẩm Giáng Niên nhớ đến những gì mà Lê Thiển đã từng nói với cô, quá khứ của Thẩm Thanh Hoà, có lẽ đầy rẫy những câu chuyện xưa, cô thừa nhận cô rất muốn biết, nhưng mà cái cảm giác mặt nóng mông lạnh thật sự không quá dễ chịu. Cũng bởi vì đó là Thẩm Thanh Hoà cho nên mới thế, nếu là người khác thì Thẩm Giáng Niên đã nhăn mặt phớt lờ, thích làm thế thì làm, quản làm cái gì.
Thẩm Giáng Niên mang đôi boot cao gót, đứng một hồi chân có chút đau, vừa định đặt mông ngồi xuống, Thẩm Thanh Hoà lên tiếng, "Ban đêm lạnh, đừng ngồi."
"Nhưng em đau chân." Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên luôn vô tình lộ ra dáng vẻ của một người phụ nữ bé nhỏ, có thể bản thân cô cũng chưa từng nhận ra điều đó. Cô vẫn muốn ngồi xuống.
Thẩm Thanh Hoà đi tới trước vài bước, ngồi xuống trước, vỗ vỗ hai chân, cũng không nói nhiều. Thẩm Giáng Niên lập tức hiểu ý người này, mặt ửng hồng, có ai không biết xấu hổ mà ngồi như vậy chứ, tim có chút nhộn nhịp, hờn dỗi nói, "Không cho em ngồi thì thôi, em tự ngồi cũng được vậy." Cô chính là vô dụng như vậy đó, mặc dù Thẩm Thanh Hoà chọc giận cô, nhưng mà lại luôn biết cách ghi điểm với cô.
Thẩm Thanh Hoà dựa vào lưng ghế, "Ngày thường, tôi vận động nhiều, không sợ lạnh." Thẩm Giáng Niên xấu hổ, đứng bên cạnh không nhúc nhích, Thẩm Thanh Hoà vươn tay nắm lấy cổ tay cô rồi kéo xuống, "Có gì mà ngại ngùng với tôi nữa chứ." Giọng nói rất thản nhiên, giống như mối quan hệ của hai người không tầm thường. Mặc dù... ừ, đúng thật là như vậy.... Thẩm Giáng Niên thuận thế ngồi xuống, đương nhiên không dám ngồi thoải mái, sợ đè Thẩm Thanh Hoà khó chịu, tim đập thình thích, còn lẩm bẩm, "Bởi vì là người cho nên mới ngượng ngùng." Quan hệ của các cô, không giống như những người khác.... Một lời khó nói hết, Thẩm Giáng Niên không biết nên dùng từ gì để mô tả cho đúng.
Đêm, yên tĩnh, gió, hơi lạnh.
Thẩm Giáng Niên siết chặt áo, thở dài, "Thật sự rất lạnh." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng nói, "Bây giờ ở Bắc Kinh chắc không lạnh nhỉ?"
"Ừm, cho nên em mang hơi ít đồ, không ngờ ở đây lại lạnh vậy." Lúc đầu, Thẩm Giáng Niên cũng không lo xa, "Ở trên núi Thái Sơn, sợ sẽ lạnh hơn." Ngồi mà không dám ngồi, chân căng cả lên, tư thế này của Thẩm Giáng Niên thật ra còn mệt hơn lúc đứng, nhưng mà không nỡ đứng lên.
Thẩm Thanh Hoà dường như biết cô sợ lạnh nên quấn chặt lấy cô, hơi ấn cô xuống, "Ngồi xuống đi." Thẩm Giáng Niên lần này, cảm nhận được, ừm... phần mông rất ấm, mặt cũng nóng lên, tim đập nhanh kỳ diệu.
Thật ra có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, cho nên Thẩm Giáng Niên nương theo đề tài với rồi để trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà, "Người thích ngắm sao à?" Cô cũng ngẩng đầu lên.
"Bầu trời đêm ở thảo nguyên rất hấp dẫn." Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên, thật ra không tiện để ngắm sao cho lắm, chóp mùi ngửi được hương thơm, cũng làm cho cô không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác, hỏi lại, "Vừa rồi em đến đây à?" Thẩm Giáng Niên ừm một cái, rồi nói tiếp, "Lang thang một mình."
"Lang thang một mình rất dễ đi lạc." Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở, ngược lại làm Thẩm Giang Niên nhớ đến đêm ở Thượng Hải, cô đi lạc trong căn biệt thự cao cấp, trong giọng nói mang chút thẹn thùng.
"Người không biết xấu hổ còn nói em, rõ ràng là người cố ý chơi em." Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, mặt Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ bừng, không dám quay đầu nhìn nụ cười kia, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm ấm, cũng đủ làm cô rung động.
Thẩm Giáng Niên rất muốn đào tim móc não của cô ra để nghiên cứu, tại sao cô lại có thể thích một người như thế này? Mà người kia còn không thèm đáp lại cô, Thẩm Giáng Niên cũng tự giội cho bản thân một gáo nước lạnh, lạnh đến mức cô rùng mình.
Thẩm Giáng Niên thực sự rất muốn hỏi, tại sao cái đêm ở Bắc Kinh, Thẩm Thanh Hoà để cô đợi rồi không đến, cũng muốn hỏi tại sao đêm đó ở Thượng Hải, Thẩm Thanh Hoà không chịu đến đón cô. Tại sao chỉ có một mình cô u sầu?
Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc người đang nghĩ gì? Em thực sự rất muốn biết. Cô u sầu là bởi vì, đây là lần đầu tiên cô gặp một người mà cô không nhìn thấy được, cô cố chấp là vì đây là lần đầu tiên cô gặp được người khiến cô rung động, cô chủ động là vì lần đầu tiên cô khao khát muốn có được một người.... Lần đầu tiên của cô, cũng đã cho người này, đến cả giờ phút này đây, cô cũng chưa từng hối hận.
Thẩm Giáng Niên chậm rãi xoay người, ở trong vòng tay Thẩm Thanh Hoà từ từ xoay người, cô cúi đầu, đón nhận ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà, giống như một chiếc thuyền sao rơi xuống, làm cho đôi mắt cô lộng lẫy, cho dù có oán hận thế nào, cũng không thể nào phủ nhận, "Thẩm Thanh Hoà...." Thẩm Giáng Niên ôn nhu gọi.
"Hửm." Vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà rất bình tĩnh, có lẽ bởi vì khoảng cách càng gần, không cảm thấy nó thờ ơ, Thẩm Giáng Niên đưa tay lên vuốt ve gương mặt Thẩm Thanh Hoà, cẩn trọng vuốt ve nó, chạm nhẹ vào cánh môi, rồi cúi người.
Thẩm Thanh Hoà chủ động đón nhận, lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Thẩm Giáng Niên áp lên trán cô, hơi thở nặng nề của cô tạo thành một sự tương phản rõ rệt với sự im lặng của Thẩm Thanh Hoà, người rơi vào đó vẫn chính là cô. A, Thẩm Giáng Niên ngừng thở, bỗng nhiên đứng dậy nói, "Cần phải về rồi." Nói xong đi về phía trước, cô cưỡng ép bản thân phải rời khỏi Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà sờ lên môi, vẫn chưa được hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.