Chương 30: Bày mưu tính kế mang thỏ sa lưới (2)
Dịch Tử Hiên
22/04/2018
"Tiểu Nham Nham, ở đây." - Lâu Vũ Tình lớn tiếng kêu.
Mạch Nham nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh bàn mình, nhìn sao cũng thấy quen. Cô thong thả bước đến, lặng lẽ đánh giá bộ y phục hoa lệ trên người Lâu Vũ Tình. Thật đúng là hàng thật giá thật, cô rất tự hào khi được kết thân với người bạn 5 năm này, có lẽ tri kỉ không phải cứ tính theo thời gian, mà là ngay từ lần đầu gặp đã cảm thấy đó là duyên phận, không cần nói cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
"Chào" - Giọng nam trầm thấp vang lên. Người đàn ông quay đầu lại, con ngươi tĩnh lặng nhu hòa nhìn Mạch Nham, bộ tây trang phẳng phiu khoác lên thân hình thon dài, người đàn ông này giống như đóa hoa tuyết liên cao quý không nhiễm bụi trần.
Mạch Nham hơi giật mình một chút, sau đó lễ phép trả lời: "Chào" Hazz, cô cứ tưởng Lâu Vũ Tình vượt rào chứ, hóa ra là Phong Tư Dạ. Hôm nay nhìn anh ta thanh nhã lịch sự quá khiến cô không nhận ra nổi đây là hoa hoa công tử nổi danh luôn trêu chọc con gái nhà lành.
"Tiểu Nham Nham, mỹ nhân của tớ, hôm nay cậu rất xinh đẹp." - Lâu Vũ Tình khoa trương chạy đến ôm eo Mạch Nham, đôi mắt híp lại, giống như một chú mèo lớn cọ cọ hõm cổ cô.
"Vũ Tình, cậu đúng là đồ sắc nữ." - Mạch Nham đỏ mặt đẩy cô nàng đang bám dính mình ra, đường đường là nữ tổng giám đốc Lâu thị lạnh lùng lãnh diễm, khung cảnh này thật làm mù mắt người xem mà, ở đây có rèm không nhỉ? Cô phải kéo vào để giữ mặt mũi cho bạn thân mình.
Nhìn khuôn mặt điển trai đang đờ ra của Phong Tư Dạ, Mạch Nham cảm thấy vui vẻ thay bạn mình, có được người đàn ông hoàn mỹ nhiễm hoa cỏ này cũng rất tốt, chỉ tiếc là anh ta không phải xử nam như nam thần nhà cô. Dù sao Lâu Vũ Tình sắp kết hôn cô cũng rất vui mừng.
"Vũ Tình, cậu không để ý đến hình tượng của mình nhưng tớ rất là để ý, cậu mau buông tay." - Mạch Nham đẩy đẩy người đang bám dính lấy mình ra, bất đắc dĩ nói. Trước mặt người đàn ông của mình mà Lâu Vũ Tình lại không hề biết giữ mặt mũi, cô thấy hai người này ở bên cạnh nhau chắc chắn sẽ rất hài hước, mặt liệt như vậy thì nói chuyện với nhau kiểu gì a?
"Hình tượng có ăn được không?" - Lâu Vũ Tình không cam lòng chỉnh lại người mình, trở lại làm nữ vương cao quý ưu nhã. Cô nàng vắt chéo chân, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm Mạch Nham.
"Thế cậu với Dịch Tử Hiên kia ra sao rồi?" - Lâu Vũ Tình đắc ý cười cười, khuôn mặt xinh đẹp gian sảo nhìn chằm chằm biểu cảm trên gương mặt người đối diện.
"Lâu Vũ Tình" - Mạch Nham gằn tiếng kêu lên: "Cậu gọi tớ ra đây để hỏi về mấy vấn đề này hả?"
"Ai ya, vậy thì sao chứ, ai nói hai người thân thiết như vậy, người ta không suy nghĩ lung tung mới là lạ." - Lâu Vũ Tình vẫn nhớ rõ biểu cảm thẹn thùng của bạn thân mình khi nhắc đến Dịch Tử Hiên, nhưng không sao, thời gian vẫn còn dài, cô sẽ cố gắng mang Mạch Nham ra khỏi tên Dịch Tử Hiên đó, dám dành tình yêu của cô, thật không biết lượng sức mình.
"Tiểu Nham Nham đang muốn ăn đây mà...phục vụ đâu" - Mạch Nham tức giận quay đầu đi, cô đã nói anh chỉ là nam thần của cô thôi mà, cho dù cô có thích nam thần thật thì anh cũng sẽ không thích cô, bởi vì người anh thích là thiên vương gì đó cơ mà.
"Ai nói tớ muốn ăn chứ? Cậu mới muốn ăn." - Tiện tay chỉ chỉ vài món ăn nghe hay hay trong thực đơn, Mạch Nham oán giận đem những thứ ngon nhất, đắt nhất gọi.
"Tớ sẽ ăn những món đắt nhất cho cậu phá sản luôn" - Thấy ánh mắt Lâu Vũ Tình lướt qua những món ăn mà cô gọi, Mạch Nham liền đắc ý nhấc cằm. Lâu Vũ Tình thấy bộ dáng ngốc nghếch này của cô liền không nhịn được mà bật cười, cô gọi thêm mấy món nữa kêu mang lên cho Mạch Nham.
Phong Tư Dạ ngây ngốc ngắm một bên sườn mặt xinh đẹp của người mình yêu, khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ, ngu ngơ mỉm cười. Bàn tay dưới bàn nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của Lâu Vũ Tình, cô hơi động tay mấy cái nhưng cuối cùng vẫn không rút ra.
Huhu, đó chính là mấy món ăn cô thấy đắt nhất rồi, tiền lương mấy năm của cô lúc trước cũng không mua nổi một món, không hiểu sao cô cảm thấy khuôn mặt vẫn vui vẻ mỉm cười của Lâu Vũ Tình rất đáng ghét.
"Tiểu Nham Nham, cậu không cần tiếc cho số tiền sắp bay mất của tớ đâu, dù sao gia sản của tớ cũng rất nhiều, ít nhất cũng sẽ nuôi được cậu cả đời."- Lâu Vũ Tình thâm ý nói. Sự thật là cô cũng muốn nuôi tiểu Nham Nham cả đời, càng béo càng tròn càng đáng yêu.
"Thật xin lỗi nhưng tớ không cần."
"Hazz, đau lòng quá." - Lấy bàn tay chạm lên ngực trái của mình, Lâu Vũ Tình thở dài.
"Cút" - Mạch Nham tức giận gầm lên.
"Đây là món quý khách gọi" - Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tất cả những món ăn lên, thành công cắt đứt cuộc nói chuyện không hồi kết của hai người.
"Nhìn ngon quá" - Ánh sáng lấp lánh, mũi nhỏ khịt khịt mấy cái, Mạch Nham vui vẻ nhìn những món ăn xa hoa trên bàn.
"Vậy thì chúng ta ăn thôi." - Lâu Vũ Tình thấy biểu hiện đáng yêu của cô, tâm tình sảng khoái lên không ít. Cầm đôi đũa bạc lên, ưu nhã gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Phong Tư Dạ mê luyến nhìn Lâu Vũ Tình, anh cẩn thận gắp từng miếng vào bát cô, bộ dáng lấy lòng. Cô nàng không cự tuyệt hưởng phúc lợi từ anh, cô để đũa xuống, mặc cho Phong Tư Dạ đút cho mình.
Mạch Nham cụp mắt xuống, đáy lòng thở dài. Cô cảm giác được Lâu Vũ Tình không hề thích người chồng tương lai của mình, bộ dáng nữ vương cao cao tại thượng mà cô chỉ có thể nhìn khi cô nàng đối mặt với người ngoài vẫn bày ra trước mắt Phong Tư Dạ.
"Phong Tư Dạ, anh không biết tôi ghét nhất là hành sao?" - Lâu Vũ Tình nhăn nhó, khuôn mặt xinh đẹp không kiên nhẫn nhìn Phong Tư Dạ.
Phong Tư Dạ vội vàng bỏ đũa xuống, dịch ghế lại gần chỗ cô, khuôn mặt đáng thương hề hề: "Vũ Tình, đừng như vậy, lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm." Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, giống như đang muốn thề trời thề đất nếu không anh sẽ bị ngũ mã phanh thây hay cái gì đó đại loại như vậy.
"Hừ"
"Ai ya, hai người không thấy lũ FA như tôi đang ngồi đây à, đừng có cãi cọ như vợ chồng mới cưới nữa. Thật muốn chọc mù mắt tôi mà." - Giọng điệu than vãn ai oán trời đất đã mở.
Dù sao bây giờ cô vẫn rất cần Phong thị hỗ trợ, dù cuộc hôn nhân thương mại này sẽ không có hồi kết, nhưng cô vẫn không thể khống chế mình khi đối diện với Phong Tư Dạ được. Trước đó lên giường với hắn là một thú vui, giờ đây là một loại bắt buộc. Khi làm xong, cô hận không thể chùi sạch mọi ngóc ngách trên cơ thể mình, nhỡ đâu bị nhiễm HIV thì toi.
"Ừm, lần sau tớ sẽ chú ý." - Lâu Vũ Tình không cam lòng mở miệng, câu nói cứng nhắc đầy lạnh lùng.
Phong Tư Dạ cười tươi rói nhìn cô, tuấn nhan như ngọc sáng bừng lên. Cuối cùng Vũ Tình cũng chấp nhận anh rồi, trước mặt bạn thân, cô ấy không hề chối bỏ mối quan hệ của hai người. Như vậy thật tốt!
Mạch Nham nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh bàn mình, nhìn sao cũng thấy quen. Cô thong thả bước đến, lặng lẽ đánh giá bộ y phục hoa lệ trên người Lâu Vũ Tình. Thật đúng là hàng thật giá thật, cô rất tự hào khi được kết thân với người bạn 5 năm này, có lẽ tri kỉ không phải cứ tính theo thời gian, mà là ngay từ lần đầu gặp đã cảm thấy đó là duyên phận, không cần nói cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
"Chào" - Giọng nam trầm thấp vang lên. Người đàn ông quay đầu lại, con ngươi tĩnh lặng nhu hòa nhìn Mạch Nham, bộ tây trang phẳng phiu khoác lên thân hình thon dài, người đàn ông này giống như đóa hoa tuyết liên cao quý không nhiễm bụi trần.
Mạch Nham hơi giật mình một chút, sau đó lễ phép trả lời: "Chào" Hazz, cô cứ tưởng Lâu Vũ Tình vượt rào chứ, hóa ra là Phong Tư Dạ. Hôm nay nhìn anh ta thanh nhã lịch sự quá khiến cô không nhận ra nổi đây là hoa hoa công tử nổi danh luôn trêu chọc con gái nhà lành.
"Tiểu Nham Nham, mỹ nhân của tớ, hôm nay cậu rất xinh đẹp." - Lâu Vũ Tình khoa trương chạy đến ôm eo Mạch Nham, đôi mắt híp lại, giống như một chú mèo lớn cọ cọ hõm cổ cô.
"Vũ Tình, cậu đúng là đồ sắc nữ." - Mạch Nham đỏ mặt đẩy cô nàng đang bám dính mình ra, đường đường là nữ tổng giám đốc Lâu thị lạnh lùng lãnh diễm, khung cảnh này thật làm mù mắt người xem mà, ở đây có rèm không nhỉ? Cô phải kéo vào để giữ mặt mũi cho bạn thân mình.
Nhìn khuôn mặt điển trai đang đờ ra của Phong Tư Dạ, Mạch Nham cảm thấy vui vẻ thay bạn mình, có được người đàn ông hoàn mỹ nhiễm hoa cỏ này cũng rất tốt, chỉ tiếc là anh ta không phải xử nam như nam thần nhà cô. Dù sao Lâu Vũ Tình sắp kết hôn cô cũng rất vui mừng.
"Vũ Tình, cậu không để ý đến hình tượng của mình nhưng tớ rất là để ý, cậu mau buông tay." - Mạch Nham đẩy đẩy người đang bám dính lấy mình ra, bất đắc dĩ nói. Trước mặt người đàn ông của mình mà Lâu Vũ Tình lại không hề biết giữ mặt mũi, cô thấy hai người này ở bên cạnh nhau chắc chắn sẽ rất hài hước, mặt liệt như vậy thì nói chuyện với nhau kiểu gì a?
"Hình tượng có ăn được không?" - Lâu Vũ Tình không cam lòng chỉnh lại người mình, trở lại làm nữ vương cao quý ưu nhã. Cô nàng vắt chéo chân, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm Mạch Nham.
"Thế cậu với Dịch Tử Hiên kia ra sao rồi?" - Lâu Vũ Tình đắc ý cười cười, khuôn mặt xinh đẹp gian sảo nhìn chằm chằm biểu cảm trên gương mặt người đối diện.
"Lâu Vũ Tình" - Mạch Nham gằn tiếng kêu lên: "Cậu gọi tớ ra đây để hỏi về mấy vấn đề này hả?"
"Ai ya, vậy thì sao chứ, ai nói hai người thân thiết như vậy, người ta không suy nghĩ lung tung mới là lạ." - Lâu Vũ Tình vẫn nhớ rõ biểu cảm thẹn thùng của bạn thân mình khi nhắc đến Dịch Tử Hiên, nhưng không sao, thời gian vẫn còn dài, cô sẽ cố gắng mang Mạch Nham ra khỏi tên Dịch Tử Hiên đó, dám dành tình yêu của cô, thật không biết lượng sức mình.
"Tiểu Nham Nham đang muốn ăn đây mà...phục vụ đâu" - Mạch Nham tức giận quay đầu đi, cô đã nói anh chỉ là nam thần của cô thôi mà, cho dù cô có thích nam thần thật thì anh cũng sẽ không thích cô, bởi vì người anh thích là thiên vương gì đó cơ mà.
"Ai nói tớ muốn ăn chứ? Cậu mới muốn ăn." - Tiện tay chỉ chỉ vài món ăn nghe hay hay trong thực đơn, Mạch Nham oán giận đem những thứ ngon nhất, đắt nhất gọi.
"Tớ sẽ ăn những món đắt nhất cho cậu phá sản luôn" - Thấy ánh mắt Lâu Vũ Tình lướt qua những món ăn mà cô gọi, Mạch Nham liền đắc ý nhấc cằm. Lâu Vũ Tình thấy bộ dáng ngốc nghếch này của cô liền không nhịn được mà bật cười, cô gọi thêm mấy món nữa kêu mang lên cho Mạch Nham.
Phong Tư Dạ ngây ngốc ngắm một bên sườn mặt xinh đẹp của người mình yêu, khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ, ngu ngơ mỉm cười. Bàn tay dưới bàn nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của Lâu Vũ Tình, cô hơi động tay mấy cái nhưng cuối cùng vẫn không rút ra.
Huhu, đó chính là mấy món ăn cô thấy đắt nhất rồi, tiền lương mấy năm của cô lúc trước cũng không mua nổi một món, không hiểu sao cô cảm thấy khuôn mặt vẫn vui vẻ mỉm cười của Lâu Vũ Tình rất đáng ghét.
"Tiểu Nham Nham, cậu không cần tiếc cho số tiền sắp bay mất của tớ đâu, dù sao gia sản của tớ cũng rất nhiều, ít nhất cũng sẽ nuôi được cậu cả đời."- Lâu Vũ Tình thâm ý nói. Sự thật là cô cũng muốn nuôi tiểu Nham Nham cả đời, càng béo càng tròn càng đáng yêu.
"Thật xin lỗi nhưng tớ không cần."
"Hazz, đau lòng quá." - Lấy bàn tay chạm lên ngực trái của mình, Lâu Vũ Tình thở dài.
"Cút" - Mạch Nham tức giận gầm lên.
"Đây là món quý khách gọi" - Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tất cả những món ăn lên, thành công cắt đứt cuộc nói chuyện không hồi kết của hai người.
"Nhìn ngon quá" - Ánh sáng lấp lánh, mũi nhỏ khịt khịt mấy cái, Mạch Nham vui vẻ nhìn những món ăn xa hoa trên bàn.
"Vậy thì chúng ta ăn thôi." - Lâu Vũ Tình thấy biểu hiện đáng yêu của cô, tâm tình sảng khoái lên không ít. Cầm đôi đũa bạc lên, ưu nhã gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Phong Tư Dạ mê luyến nhìn Lâu Vũ Tình, anh cẩn thận gắp từng miếng vào bát cô, bộ dáng lấy lòng. Cô nàng không cự tuyệt hưởng phúc lợi từ anh, cô để đũa xuống, mặc cho Phong Tư Dạ đút cho mình.
Mạch Nham cụp mắt xuống, đáy lòng thở dài. Cô cảm giác được Lâu Vũ Tình không hề thích người chồng tương lai của mình, bộ dáng nữ vương cao cao tại thượng mà cô chỉ có thể nhìn khi cô nàng đối mặt với người ngoài vẫn bày ra trước mắt Phong Tư Dạ.
"Phong Tư Dạ, anh không biết tôi ghét nhất là hành sao?" - Lâu Vũ Tình nhăn nhó, khuôn mặt xinh đẹp không kiên nhẫn nhìn Phong Tư Dạ.
Phong Tư Dạ vội vàng bỏ đũa xuống, dịch ghế lại gần chỗ cô, khuôn mặt đáng thương hề hề: "Vũ Tình, đừng như vậy, lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm." Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, giống như đang muốn thề trời thề đất nếu không anh sẽ bị ngũ mã phanh thây hay cái gì đó đại loại như vậy.
"Hừ"
"Ai ya, hai người không thấy lũ FA như tôi đang ngồi đây à, đừng có cãi cọ như vợ chồng mới cưới nữa. Thật muốn chọc mù mắt tôi mà." - Giọng điệu than vãn ai oán trời đất đã mở.
Dù sao bây giờ cô vẫn rất cần Phong thị hỗ trợ, dù cuộc hôn nhân thương mại này sẽ không có hồi kết, nhưng cô vẫn không thể khống chế mình khi đối diện với Phong Tư Dạ được. Trước đó lên giường với hắn là một thú vui, giờ đây là một loại bắt buộc. Khi làm xong, cô hận không thể chùi sạch mọi ngóc ngách trên cơ thể mình, nhỡ đâu bị nhiễm HIV thì toi.
"Ừm, lần sau tớ sẽ chú ý." - Lâu Vũ Tình không cam lòng mở miệng, câu nói cứng nhắc đầy lạnh lùng.
Phong Tư Dạ cười tươi rói nhìn cô, tuấn nhan như ngọc sáng bừng lên. Cuối cùng Vũ Tình cũng chấp nhận anh rồi, trước mặt bạn thân, cô ấy không hề chối bỏ mối quan hệ của hai người. Như vậy thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.