Chương 16: Cô gái tên Hoa Lệ
Dịch Tử Hiên
29/11/2017
Mạch Nham mở chiếc tủ ra, muốn tìm cho mình một bộ quần áo phù hợp để đi ra biển. Dù biết
rằng ở đây chỉ có một mình cô, nhưng Mạch Nham cảm thấy thật sự không
thể mặc bộ quần áo kín mít trên người mình mà xuống biển được.
Mạch Nham không biết được trong tủ có thật sự có quần áo mình muốn tìm không. Bởi vì Nam thần dẫn cô ra biển chơi là phúc khí cho cô lắm rồi, anh cần gì phải mang theo mấy bộ quần áo của cô tới làm gì chứ.
Trong tủ có mấy chục chiếc váy hoa lệ xinh đẹp, phía dưới là những chiếc dép lê cùng đôi guốc tương ứng. Nếu như không nhầm thì bộ váy xanh dương xinh đẹp ở giữa này chính là bộ váy số một không hai trên thế giới vừa mới ra từ hôm qua. Để có được những bộ váy này, người mua phải dày công. Vừa phải có tiền, có quyền và có chức. Vậy nam thần lấy đâu ra bộ váy này?
“Ting”
Mạch Nham giật mình, cô đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ở túi quần. Nhanh chóng đọc dòng chữ dài vừa gửi đến
Nam thần nói cô mặc bộ váy màu xanh này sao? Khẽ đưa tầm mắt xuống, Mạch Nham thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại.
“Đây là tôi mua cho em, mặc đi.”
“ Nhưng...”
“Mặc.”
Lặng lẽ cầm bộ váy vào trong phòng, Mạch Nham phải đi tắm cho mình thật sạch sẽ. Bởi vì, cô không muốn làm hỏng chiếc váy này.
******
Theo lời chỉ dẫn của Dịch phu nhân, Hoa Lệ thành công đến được biển www, nơi mà Dịch Tử Hiên đang ở. Hoa Lệ mỉm cười thật tươi, nếu như cô không nghe nhầm thì bác gái bảo khu biển xinh đẹp trên đảo này là Dịch Tử Hiên mua để tặng cho một người. Và cô nghĩ, người đó nhất định là mình. Bởi vì sao ư? Bởi vì cô là người phụ nữ xứng với anh nhất, là kim đồng ngọc nữ sinh ra có nhau, vì nhau. Hơn nữa, từ trước đến nay bên cạnh Dịch Tử Hiên ngoài cô ra đều không có người phụ nữ nào khác.
À, khoan đã. Gần đây ngoại trừ việc làm trong tập đoàn hình như anh ấy còn ra nhập vào làng giải trí nữa đúng không nhỉ? Không những thế anh còn trở thành Ảnh đế vạn người thích, và bên cạnh còn có một con vịt xấu xí luôn ở bên cạnh làm việc cho anh, có đúng không nhỉ?
Càng nghĩ, mặt mày Hoa Lệ càng đen nghịt. Giờ đây cô thật sự rất muốn gặp và giết con đàn bà đó. Dám ở bên cạnh và quyến rũ Tử Hiên, đáng chết, tất cả các người đều đáng chết.
Hoa Lệ đột nhiên dừng lại. Đôi mắt híp thành một vòng, đôi môi bị hàm răng cắn bật ra máu. Người phụ nữ đang ở dưới biển kia là ai? Không phải bác gái nói ở đây chỉ có một mình Tử Hiên thôi sao?
Dưới ánh nắng chói chang là một hình ảnh thiếu nữ cực kì xinh đẹp. Cô có đôi mắt đen to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi mỏng xinh đẹp đang mỉm cười thật rạng rỡ. Trên người cô là bộ váy xanh dương bắt mắt làm nổi bật lên nước da trắng hồng, mái tóc được bện theo kiểu búp bê đung đưa theo từng bước nhảy của cô.
“Cô là ai?”
Bỗng nhiên có tiếng người vang lên khiến cho Mạch Nham suýt chút nữa ngã nhào. Rõ ràng ở đây chỉ có cô mà thôi, vậy tại sao lại có tiếng người cơ chứ?
Nhanh chóng quay người lại, Mạch Nham sững người khi nhìn thấy cô gái trước mắt. Mái tóc vàng óng ả như búp bê, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt xanh dương trong veo không chứa chút bụi. Bộ váy trắng trên người càng tăng thêm cho cô gái vẻ cao quý, xinh đẹp đến kì lạ.
Hoa Lệ cũng không giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy Mạch Nham đang đến chỗ mình, bàn tay đang xách túi nắm chặt lại.
Nhìn xa, cô gái Phương đông này không có gì đặc biệt. Nhưng khi nhìn gần, cô mới thấy tất cả ngũ quan tương xứng trên khuôn mặt tạo cho cô gái có một điểm hút hồn kì lạ. Mà, bộ váy xanh dương kia nhìn cũng thật là quen mắt.
“Cô biết tôi sao?”
Vì sợ cô gái Phương tây đang đứng trước mặt mình không thể nói được tiếng Trung Quốc nên Mạch Nham chủ động chào hỏi trước bằng tiếng anh.
“Không cần phải ra vẻ trước mặt tôi, tôi biết Tiếng Trung, không cần cô phải phô trương nói tiếng nước ngoài với tôi.”
Giọng nói the thé của Hoa Lệ làm cho Mạch Nham ngây người. Hình như cô gái này vừa mới gọi mình bằng tiếng Trung thì phải, ôi thật là!!! Dù giọng nói có chút cao ngạo, nhưng Mạch Nham cảm thấy cô gái trước mắt đặc biệt đáng yêu.
P/s: Mọi người, nếu như thấy truyện của ta hay thì nhớ votes đó.
Mạch Nham không biết được trong tủ có thật sự có quần áo mình muốn tìm không. Bởi vì Nam thần dẫn cô ra biển chơi là phúc khí cho cô lắm rồi, anh cần gì phải mang theo mấy bộ quần áo của cô tới làm gì chứ.
Trong tủ có mấy chục chiếc váy hoa lệ xinh đẹp, phía dưới là những chiếc dép lê cùng đôi guốc tương ứng. Nếu như không nhầm thì bộ váy xanh dương xinh đẹp ở giữa này chính là bộ váy số một không hai trên thế giới vừa mới ra từ hôm qua. Để có được những bộ váy này, người mua phải dày công. Vừa phải có tiền, có quyền và có chức. Vậy nam thần lấy đâu ra bộ váy này?
“Ting”
Mạch Nham giật mình, cô đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ở túi quần. Nhanh chóng đọc dòng chữ dài vừa gửi đến
Nam thần nói cô mặc bộ váy màu xanh này sao? Khẽ đưa tầm mắt xuống, Mạch Nham thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại.
“Đây là tôi mua cho em, mặc đi.”
“ Nhưng...”
“Mặc.”
Lặng lẽ cầm bộ váy vào trong phòng, Mạch Nham phải đi tắm cho mình thật sạch sẽ. Bởi vì, cô không muốn làm hỏng chiếc váy này.
******
Theo lời chỉ dẫn của Dịch phu nhân, Hoa Lệ thành công đến được biển www, nơi mà Dịch Tử Hiên đang ở. Hoa Lệ mỉm cười thật tươi, nếu như cô không nghe nhầm thì bác gái bảo khu biển xinh đẹp trên đảo này là Dịch Tử Hiên mua để tặng cho một người. Và cô nghĩ, người đó nhất định là mình. Bởi vì sao ư? Bởi vì cô là người phụ nữ xứng với anh nhất, là kim đồng ngọc nữ sinh ra có nhau, vì nhau. Hơn nữa, từ trước đến nay bên cạnh Dịch Tử Hiên ngoài cô ra đều không có người phụ nữ nào khác.
À, khoan đã. Gần đây ngoại trừ việc làm trong tập đoàn hình như anh ấy còn ra nhập vào làng giải trí nữa đúng không nhỉ? Không những thế anh còn trở thành Ảnh đế vạn người thích, và bên cạnh còn có một con vịt xấu xí luôn ở bên cạnh làm việc cho anh, có đúng không nhỉ?
Càng nghĩ, mặt mày Hoa Lệ càng đen nghịt. Giờ đây cô thật sự rất muốn gặp và giết con đàn bà đó. Dám ở bên cạnh và quyến rũ Tử Hiên, đáng chết, tất cả các người đều đáng chết.
Hoa Lệ đột nhiên dừng lại. Đôi mắt híp thành một vòng, đôi môi bị hàm răng cắn bật ra máu. Người phụ nữ đang ở dưới biển kia là ai? Không phải bác gái nói ở đây chỉ có một mình Tử Hiên thôi sao?
Dưới ánh nắng chói chang là một hình ảnh thiếu nữ cực kì xinh đẹp. Cô có đôi mắt đen to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi mỏng xinh đẹp đang mỉm cười thật rạng rỡ. Trên người cô là bộ váy xanh dương bắt mắt làm nổi bật lên nước da trắng hồng, mái tóc được bện theo kiểu búp bê đung đưa theo từng bước nhảy của cô.
“Cô là ai?”
Bỗng nhiên có tiếng người vang lên khiến cho Mạch Nham suýt chút nữa ngã nhào. Rõ ràng ở đây chỉ có cô mà thôi, vậy tại sao lại có tiếng người cơ chứ?
Nhanh chóng quay người lại, Mạch Nham sững người khi nhìn thấy cô gái trước mắt. Mái tóc vàng óng ả như búp bê, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt xanh dương trong veo không chứa chút bụi. Bộ váy trắng trên người càng tăng thêm cho cô gái vẻ cao quý, xinh đẹp đến kì lạ.
Hoa Lệ cũng không giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy Mạch Nham đang đến chỗ mình, bàn tay đang xách túi nắm chặt lại.
Nhìn xa, cô gái Phương đông này không có gì đặc biệt. Nhưng khi nhìn gần, cô mới thấy tất cả ngũ quan tương xứng trên khuôn mặt tạo cho cô gái có một điểm hút hồn kì lạ. Mà, bộ váy xanh dương kia nhìn cũng thật là quen mắt.
“Cô biết tôi sao?”
Vì sợ cô gái Phương tây đang đứng trước mặt mình không thể nói được tiếng Trung Quốc nên Mạch Nham chủ động chào hỏi trước bằng tiếng anh.
“Không cần phải ra vẻ trước mặt tôi, tôi biết Tiếng Trung, không cần cô phải phô trương nói tiếng nước ngoài với tôi.”
Giọng nói the thé của Hoa Lệ làm cho Mạch Nham ngây người. Hình như cô gái này vừa mới gọi mình bằng tiếng Trung thì phải, ôi thật là!!! Dù giọng nói có chút cao ngạo, nhưng Mạch Nham cảm thấy cô gái trước mắt đặc biệt đáng yêu.
P/s: Mọi người, nếu như thấy truyện của ta hay thì nhớ votes đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.