Chương 25: Không thể quên
Dịch Tử Hiên
22/03/2018
"Cạch"
Cửa phòng ngủ được mở ra, hai bóng dáng lần lượt tiến vào. Ngọc Linh Lung đưa mắt đánh giá khắp căn phòng, đầu gật gù tỏ ý vừa lòng. Ngay khi bước vào Hoa Lệ đã chú ý đến mái tóc dài đen mượt lộ ra ở trên giường. Thanh âm có chút run rẩy: "Bác gái, người nhìn kìa." Ngón tay mảnh dẻ chỉ thẳng vào giường, nơi Mạch Nham đang nằm.
Ngọc Linh Lung nhíu mày, bà nghiêm mặt đi đến bên giường, ngay khi câu nói sắp phát ra thì bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông chặn lại: "Hai người đi ra khỏi phòng của tôi ngay."
Hai người phụ nữ đồng thời quay đầu lại. Dịch Tử Hiên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần jean đen làm nổi bật lên thân hình thon dài mà cao lớn, bàn tay đang xách hai túi đồ ăn nặng.
"Tử Hiên, con nói ngay cho mẹ biết người trên giường là ai hả?" - Ngọc Linh Lung gằn từng tiếng, khuôn mặt già nua vì tức giận mà đỏ bừng, nhìn vào không khác gì đít khỉ đột.
"Nói? Bà nghĩ bà là ai?" - Dịch Tử Hiên khinh thường lên tiếng. Anh đi đến bên giường, bỏ hai túi đồ nặng chịch xuống đất, giọng nói dịu dàng mà ôn nhu: "Nham Nham"
Anh chậm rãi vén chăn lên lộ ra khuôn mặt thanh tú của người con gái, mái tóc đen dài óng mượt, đôi môi mỏng, làn da trắng nõn không tì vết. Cầm chiếc khăn đã rơi xuống giường từ lúc nào ra, anh cẩn thận giặt sạch rồi gấp lại gọn gàng để lên trán cô, chỉnh lại chiếc chăn nhăn nhúm.
"Đi ra ngoài nói chuyện." - Dịch Tử Hiên hôn nhẹ vào trán cô, giọng nói lạnh lùng xa cách làm người ta không rét mà run. Vụ án năm đó chắc chắn liên quan đến mẹ anh, điều này anh biết. Anh đã từng nói, chỉ cần kẻ nào dám động đến người anh yêu thì anh sẽ cho chúng trả một cái giá thật đắt, điều này cũng không ngoại lệ với hai người trước mắt.
"Tử Hiên, con." - Ngọc Linh Lung chỉ ngón tay thẳng vào mặt anh, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng. Một màn lúc nãy làm cho Ngọc Linh Lung và Hoa Lệ tức giận vô cùng.
Hoa Lệ nhận ra người phụ nữ này là kẻ lúc ấy ở trên bãi biển, nếu không phải vì cô ta thì làm sao ả bị Tử Hiên đẩy ngã cơ chứ? Tất cả đều là do cô ta, cô nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Hỏa nhãn kim tinh của Dịch Tử Hiên đâu phải chỉ để ngắm, cái nắm tay lộ đầy gân xanh của Hoa Lệ chọc thẳng vào mắt anh. Khẽ hừ một tiếng, mắt phượng câu lên nhìn ả, dám hận Mạch Nham nhà anh, muốn đánh chủ ý lên cô ấy? Ả đàn bà này sẽ là người anh giết đầu tiên.
Dịch Tử Hiên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
"Tử Hiên, con ả đó là hồ ly tinh nơi nào?" - Ngọc Linh Lung không thể chịu nổi nữa, giọng nói the thé vang lên.
Bây giờ Dịch Tử Hiên mới cảm thấy may mắn khi mình đã để các căn phòng đều cách âm. Nếu không như vậy chắc bây giờ Nham Nham của hắn giật mình tỉnh giấc mất.
"Choang" - Dịch Tử Hiên đập mạnh vào bình sứ cách đó vài mét, chiếc bình cổ vỡ toang ra, máu từ tay anh chảy xuống, hòa lẫn với giọt nước vốn có trong bình tạo nên một khung cảnh vô cùng đáng sợ.
"Tôi đã nói rồi, bà không có tư cách hỏi tôi câu đấy. Ngay bây giờ nếu như bà còn nói tiếp một câu như vậy tôi liền không ngại vạch trần bộ mặt của bà rồi đưa bà ngồi tù đâu." - Dịch Tử Hiên lạnh lùng nói. Bàn tay đầm đìa máu được anh đút vào trong túi quần, khuôn mặt hiện lên lãnh ý dày đặc.
'Nhưng không sao, tôi đây sẽ nói cho bà biết cô ý là ai. Mạch Nham là người phụ nữ của tôi và cũng chính là phu nhân nhà họ Dịch, cô ấy là tiểu yêu tinh tôi yêu."
Ngọc Linh Lũng thõng người, bà không tin nổi mà trừng mắt nhìn anh. Giọng nói the thé có phần dịu đi nhưng vẫn làm người ta chói tai: "Mày nói cái gì cơ? Tao chẳng làm gì mà phải sợ hãi mày cả. Vạch trần cái gì? Mày yêu con hồ ly tinh đó? hahahahaha"
Hoa Lệ ở bên cạnh đã thét chói tai chạy đi, lòng bàn tay bị cô ta ghim đến chảy máu, đôi guốc để ở bên ngoài cũng bị cô ta vứt lại.
Dịch Tử Hiên cười lạnh. Mỗi vậy mà đã không chịu nổi rồi? Vậy thì trò chơi phía sau sẽ thú vị lắm đây.
"Vụ án 10 năm về trước chắc bà cũng biết đúng không? Mẹ Mạch Nham đã bị chết vì tai nạn xe, ba cô ấy thì bị nghiện nặng." - Dịch Tử Hiên dịu dàng cười, đôi mắt híp lại lộ ra sự đáng yêu không thể tưởng (Au: Achs, đây là cách nghĩ của ta. Con trai ta như hồ ly tinh giảo hoạt bảo vệ con dâu làm tim ta đập thình thịch.)
Nhìn thấy nụ cười man rợ của Dịch Tử Hiên, thân thể Ngọc Linh Lung run rẩy. Vụ án 10 năm về trước? Mạch Nham? Khuôn mặt già nua trắng bệch không còn giọt máu, cố gắng vịn vào bàn mà đứng lên.
"Vụ án 10 năm gì chứ? Mày đang muốn nói cái gì?" - Cố gắng giả bộ bình tĩnh và tỉnh táo nhưng câu nói lại đứt quãng mang theo sự run rẩy.
"Tôi chỉ muốn nói 1 cậu: tốt nhất là bà không liên quan sâu vào việc ấy, nếu như người đứng sau màn dàn dựng mọi việc thật sự là bà, vậy thì tôi sẽ dùng trăm ngàn phương pháp tra tấn mà áp dụng lên người bà. Bà có hiểu ý tôi không? Dịch phu nhân." - Dịch Tử Hiên mỉm cười, anh ngồi xuống ghế sofa, mặt đối mặt với Ngọc Linh Lung.
"Mày, mày..." - Ngọc Linh Lung phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy chỉ ngón tay vào Dịch Tử Hiên, đôi mắt tối sầm xuống.
"Bảo vệ, đúng vậy, ở đây là một vị phu nhân bị ngất, chú có thể lên đưa bà ấy đi bệnh viện hộ cháu được không?" - Dịch Tử Hiên nhẹ giọng nói qua điện thoại, đôi mắt lạnh băng vẫn nhìn Ngọc Linh Lung chằm chằm, khóe môi gợn lên nụ cười đắc ý đặc biệt đáng yêu. (Au: Ta không có ý!!!!)
Bảo vệ khu biệt thự nhanh chóng chạy đến, bọn họ hiếu kì nhìn vị phu nhân nằm ở dưới sàn rồi lại đưa mắt nhìn Dịch Tử Hiên, nếu như vị phu nhân này vào nhà Ảnh đế Dịch mà ngất thì chứng tỏ hai người này có quen biết, nhưng...thôi, dù sao cũng không liên quan đến bọn họ.
Dịch Tử Hiên luôn đứng một bên đáp lại họ bằng một nụ cười xinh đẹp, tuấn nhan bừng sáng.
"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp về công ty một chuyến." - Hàn Thiên ở đầu dây bên kia khi nghe thấy giọng nói thập phần ôn hòa của Dịch Tử Hiên liền không tự chủ được rùng mình một cái. Nhất định tên kia vừa làm chuyện xấu gì rồi tâm trạng mới vui vẻ đến vậy. Chẳng lẽ hai người bọn họ...
Dịch Tử Hiên nhìn theo bóng lưng của Ngọc Linh Lung, bộ dáng sợ hãi của bà ta thật thú vị!!!!
Anh quay người, lặng lẽ đi rửa bàn tay của mình, rồi thay một cái quần mới.
Bọn họ sao có thể quan trọng hơn công cuộc theo đuổi tình yêu của anh?
Cửa phòng ngủ được mở ra, hai bóng dáng lần lượt tiến vào. Ngọc Linh Lung đưa mắt đánh giá khắp căn phòng, đầu gật gù tỏ ý vừa lòng. Ngay khi bước vào Hoa Lệ đã chú ý đến mái tóc dài đen mượt lộ ra ở trên giường. Thanh âm có chút run rẩy: "Bác gái, người nhìn kìa." Ngón tay mảnh dẻ chỉ thẳng vào giường, nơi Mạch Nham đang nằm.
Ngọc Linh Lung nhíu mày, bà nghiêm mặt đi đến bên giường, ngay khi câu nói sắp phát ra thì bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông chặn lại: "Hai người đi ra khỏi phòng của tôi ngay."
Hai người phụ nữ đồng thời quay đầu lại. Dịch Tử Hiên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần jean đen làm nổi bật lên thân hình thon dài mà cao lớn, bàn tay đang xách hai túi đồ ăn nặng.
"Tử Hiên, con nói ngay cho mẹ biết người trên giường là ai hả?" - Ngọc Linh Lung gằn từng tiếng, khuôn mặt già nua vì tức giận mà đỏ bừng, nhìn vào không khác gì đít khỉ đột.
"Nói? Bà nghĩ bà là ai?" - Dịch Tử Hiên khinh thường lên tiếng. Anh đi đến bên giường, bỏ hai túi đồ nặng chịch xuống đất, giọng nói dịu dàng mà ôn nhu: "Nham Nham"
Anh chậm rãi vén chăn lên lộ ra khuôn mặt thanh tú của người con gái, mái tóc đen dài óng mượt, đôi môi mỏng, làn da trắng nõn không tì vết. Cầm chiếc khăn đã rơi xuống giường từ lúc nào ra, anh cẩn thận giặt sạch rồi gấp lại gọn gàng để lên trán cô, chỉnh lại chiếc chăn nhăn nhúm.
"Đi ra ngoài nói chuyện." - Dịch Tử Hiên hôn nhẹ vào trán cô, giọng nói lạnh lùng xa cách làm người ta không rét mà run. Vụ án năm đó chắc chắn liên quan đến mẹ anh, điều này anh biết. Anh đã từng nói, chỉ cần kẻ nào dám động đến người anh yêu thì anh sẽ cho chúng trả một cái giá thật đắt, điều này cũng không ngoại lệ với hai người trước mắt.
"Tử Hiên, con." - Ngọc Linh Lung chỉ ngón tay thẳng vào mặt anh, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng. Một màn lúc nãy làm cho Ngọc Linh Lung và Hoa Lệ tức giận vô cùng.
Hoa Lệ nhận ra người phụ nữ này là kẻ lúc ấy ở trên bãi biển, nếu không phải vì cô ta thì làm sao ả bị Tử Hiên đẩy ngã cơ chứ? Tất cả đều là do cô ta, cô nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Hỏa nhãn kim tinh của Dịch Tử Hiên đâu phải chỉ để ngắm, cái nắm tay lộ đầy gân xanh của Hoa Lệ chọc thẳng vào mắt anh. Khẽ hừ một tiếng, mắt phượng câu lên nhìn ả, dám hận Mạch Nham nhà anh, muốn đánh chủ ý lên cô ấy? Ả đàn bà này sẽ là người anh giết đầu tiên.
Dịch Tử Hiên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
"Tử Hiên, con ả đó là hồ ly tinh nơi nào?" - Ngọc Linh Lung không thể chịu nổi nữa, giọng nói the thé vang lên.
Bây giờ Dịch Tử Hiên mới cảm thấy may mắn khi mình đã để các căn phòng đều cách âm. Nếu không như vậy chắc bây giờ Nham Nham của hắn giật mình tỉnh giấc mất.
"Choang" - Dịch Tử Hiên đập mạnh vào bình sứ cách đó vài mét, chiếc bình cổ vỡ toang ra, máu từ tay anh chảy xuống, hòa lẫn với giọt nước vốn có trong bình tạo nên một khung cảnh vô cùng đáng sợ.
"Tôi đã nói rồi, bà không có tư cách hỏi tôi câu đấy. Ngay bây giờ nếu như bà còn nói tiếp một câu như vậy tôi liền không ngại vạch trần bộ mặt của bà rồi đưa bà ngồi tù đâu." - Dịch Tử Hiên lạnh lùng nói. Bàn tay đầm đìa máu được anh đút vào trong túi quần, khuôn mặt hiện lên lãnh ý dày đặc.
'Nhưng không sao, tôi đây sẽ nói cho bà biết cô ý là ai. Mạch Nham là người phụ nữ của tôi và cũng chính là phu nhân nhà họ Dịch, cô ấy là tiểu yêu tinh tôi yêu."
Ngọc Linh Lũng thõng người, bà không tin nổi mà trừng mắt nhìn anh. Giọng nói the thé có phần dịu đi nhưng vẫn làm người ta chói tai: "Mày nói cái gì cơ? Tao chẳng làm gì mà phải sợ hãi mày cả. Vạch trần cái gì? Mày yêu con hồ ly tinh đó? hahahahaha"
Hoa Lệ ở bên cạnh đã thét chói tai chạy đi, lòng bàn tay bị cô ta ghim đến chảy máu, đôi guốc để ở bên ngoài cũng bị cô ta vứt lại.
Dịch Tử Hiên cười lạnh. Mỗi vậy mà đã không chịu nổi rồi? Vậy thì trò chơi phía sau sẽ thú vị lắm đây.
"Vụ án 10 năm về trước chắc bà cũng biết đúng không? Mẹ Mạch Nham đã bị chết vì tai nạn xe, ba cô ấy thì bị nghiện nặng." - Dịch Tử Hiên dịu dàng cười, đôi mắt híp lại lộ ra sự đáng yêu không thể tưởng (Au: Achs, đây là cách nghĩ của ta. Con trai ta như hồ ly tinh giảo hoạt bảo vệ con dâu làm tim ta đập thình thịch.)
Nhìn thấy nụ cười man rợ của Dịch Tử Hiên, thân thể Ngọc Linh Lung run rẩy. Vụ án 10 năm về trước? Mạch Nham? Khuôn mặt già nua trắng bệch không còn giọt máu, cố gắng vịn vào bàn mà đứng lên.
"Vụ án 10 năm gì chứ? Mày đang muốn nói cái gì?" - Cố gắng giả bộ bình tĩnh và tỉnh táo nhưng câu nói lại đứt quãng mang theo sự run rẩy.
"Tôi chỉ muốn nói 1 cậu: tốt nhất là bà không liên quan sâu vào việc ấy, nếu như người đứng sau màn dàn dựng mọi việc thật sự là bà, vậy thì tôi sẽ dùng trăm ngàn phương pháp tra tấn mà áp dụng lên người bà. Bà có hiểu ý tôi không? Dịch phu nhân." - Dịch Tử Hiên mỉm cười, anh ngồi xuống ghế sofa, mặt đối mặt với Ngọc Linh Lung.
"Mày, mày..." - Ngọc Linh Lung phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy chỉ ngón tay vào Dịch Tử Hiên, đôi mắt tối sầm xuống.
"Bảo vệ, đúng vậy, ở đây là một vị phu nhân bị ngất, chú có thể lên đưa bà ấy đi bệnh viện hộ cháu được không?" - Dịch Tử Hiên nhẹ giọng nói qua điện thoại, đôi mắt lạnh băng vẫn nhìn Ngọc Linh Lung chằm chằm, khóe môi gợn lên nụ cười đắc ý đặc biệt đáng yêu. (Au: Ta không có ý!!!!)
Bảo vệ khu biệt thự nhanh chóng chạy đến, bọn họ hiếu kì nhìn vị phu nhân nằm ở dưới sàn rồi lại đưa mắt nhìn Dịch Tử Hiên, nếu như vị phu nhân này vào nhà Ảnh đế Dịch mà ngất thì chứng tỏ hai người này có quen biết, nhưng...thôi, dù sao cũng không liên quan đến bọn họ.
Dịch Tử Hiên luôn đứng một bên đáp lại họ bằng một nụ cười xinh đẹp, tuấn nhan bừng sáng.
"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp về công ty một chuyến." - Hàn Thiên ở đầu dây bên kia khi nghe thấy giọng nói thập phần ôn hòa của Dịch Tử Hiên liền không tự chủ được rùng mình một cái. Nhất định tên kia vừa làm chuyện xấu gì rồi tâm trạng mới vui vẻ đến vậy. Chẳng lẽ hai người bọn họ...
Dịch Tử Hiên nhìn theo bóng lưng của Ngọc Linh Lung, bộ dáng sợ hãi của bà ta thật thú vị!!!!
Anh quay người, lặng lẽ đi rửa bàn tay của mình, rồi thay một cái quần mới.
Bọn họ sao có thể quan trọng hơn công cuộc theo đuổi tình yêu của anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.