Chương 52: Chương 42.
Thương Tiểu Ly
07/03/2016
Mộ Thiên Thanh thầm thở phào một hơi, đến phòng giám sát và điều khiển gọi Hà Tuấn cùng đi ăn sáng. Hà Tuấn khá vui vẻ, la hét lúc có sếp Mộc ở
đây bọn họ làm hạ thuộc thường thường có phúc lợi.
Thượng Quan Mộc cảm thấy đúng lúc dư dả, vừa lái xe vừa đề nghị: "Sáng sớm bên kia đường có tiệm cháo, mùi vị không tệ, nếu như không để ý thì qua đó xem thế nào."
"Ha ha, sếp Mộc đề nghị nhất định không sai." Hà Tuấn nhếch miệng cười nói, hoàn toàn không phát hiện không khí trong xe khá khác thường.
Mộ Thiên Thanh không muốn không khí lúng túng, nhún vai cười nói: "Đối với ăn uống em không sao cả."
Thượng Quan Mộc liếc nhìn Mộ Thiên Thanh qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô nhẹ nhõm, khóe miệng không khỏi lộ nụ cười thản nhiên, quẹo tay lái hướng sang đường khác.
Phố cháo Minh Ký rất nổi tiếng so với trên thị trường, cái người ta có anh cũng có, cái người ta không nghĩ đến anh cũng có.
Mặc dù Thượng Quan Mộc sinh ra trong xã hội thượng lưu, nhưng cả người cũng không có tư thế công tử nhà giàu ngạo mạn, anh có thể ở trong xã hội thượng lưu cũng có thể cùng hòa mình cùng người dân bình thường. Ở đồn cảnh sát, anh có năng lực, cũng có quyền lực.
"Sếp Mộc... Anh không ngại chỗ này chứ?" Hà Tuấn mặt cười đùa chỉ vào một tiệm cháo hải sản, vẻ mặt lấy lòng.
"Không ngại." Thượng Quan Mộc nói rất tự nhiên, lúc hai mắt Hà Tuấn tỏa sáng lại rất nhàn nhã nhìn thực đơn chậm rãi nói: "Dù sao cũng là AA." (AA ở đây theo mình hiểu là mạnh ai nấy trả thì phải)
"Phụt..." Hà Tuấn vừa nghe, lập tức bị sặc, mặt như ăn mướp đắng nhìn Thượng Quan Mộc.
Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc mặt mày bình tĩnh, giống như không phải đang nói đùa, nhìn dáng vẻ kìm nén của Hà Tuấn, cười nói: "Sếp Mộc sẽ không hẹp hòi như vậy chứ... Sếp Mộc không ngại phần cháo sữa này của tôi đâu."
Thượng Quan Mộc cũng cười, lúc này Hà Tuấn mới biết mình bị vị BOSS phúc hắc trước mặt đùa giỡn…
Ba người vừa nói vừa cười chọn thức ăn, phục vụ cũng rất nhanh đưa đồ ăn của họ lên. Lúc ba người đang ăn rất vui vẻ, Hình Thiên đi vào.
Ba người Mộ Thiên Thanh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cộng thêm cô lại đối mặt với cửa ra vào cho nên Hình Thiên vừa đến liền thấy bọn họ...
Sau khi Hình Thiên nhìn Thượng Quan Mộc, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó lấy cháo rồi quay về công ty. Đứng trong thang máy lên tầng cao nhất, Hình Thiên có vẻ không vui.
"Đinh!", thang máy mở, Hình Thiên đi ra, trực tiếp để cháo vào nồi hấp trong phòng nước để giữ ấm, sau đó sửa sang lại tập tài liệu chờ Lãnh Tĩnh Hàn đến...
Nhưng Lãnh Tĩnh Hàn còn chưa đến lại đợi đón một vị “khách không mời mà đến”.
"Đại tiểu thư, chào buổi sáng." Hình Thiên cảm giác mình cười vô cùng thành kính.
Lãnh Dao nhìn cửa văn phòng làm việc của Lãnh Tĩnh Hàn, hỏi: "Anh trai tôi còn chưa tới sao?"
"Tổng giám đốc còn chưa tới."
Lãnh Dao khẽ bĩu môi, bất mãn nói: "Tôi vừa gọi điện thoại cho anh ấy tìm anh ấy đi ăn sáng, anh ấy nói anh ấy đang đến công ty..."
Hai mắt Hình Thiên ẩn phía sau kính mắt đột nhiên sáng, sau đó nhã nhặn nói: "Bữa ăn sáng... Tổng giám đốc đã chuẩn bị xong đại tiểu thư."
"Thật sao?" Lãnh Dao vừa nghe, mắt cũng sáng lên.
Hình Thiên vẫn cười thành kính, gật đầu một cái, sau đó nói: "Mời đại tiểu thư đi theo tôi."
Lãnh Dao đi theo Hình Thiên đến phòng nước, vô cùng vui vẻ, quên mất chuyện anh ta vừa nói Lãnh Tĩnh Hàn còn chưa tới công ty. Khi thấy Hình Thiên lấy phần cháo từ trong nồi hấp, lập tức sững sờ...
"Cái này chính là bữa sáng anh ấy chuẩn bị cho tôi?" Lãnh Dao quát Hình Thiên.
Hình Thiên tốt bụng gật đầu, "Đúng rồi đại tiểu thư, cái này là tổng giám đốc vừa mới phân phó tôi đi mua giúp đại tiểu thư."
"Anh ta đang ở đâu?" Lãnh Dao nghiến răng hỏi.
"Tổng giám đốc còn chưa tới..." Hình Thiên tốt bụng nhắc nhở lần nữa, nhưng trong lòng đã vui không tả. Anh ta còn đang cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay Lão Đại đột nhiên nhớ tới bảo anh ta đi mua đồ ăn sáng, thì ra là chuẩn bị cho vị đại tiểu thư cùng họ này.
"..." Lãnh Dao phập phồng tức giận, gương mặt thanh xuân không hề che giấu lửa giận. Cô ta đứng vọt từ trên ghế lên, hừ một cái thật to với Hình Thiên, cầm túi xách liền quay đầu sải bước rời đi...
"Đại tiểu thư đi thong thả…" Từ đầu đến cuối Hình Thiên vẫn duy trì hình tượng thư ký kiêm trợ lý riêng của tổng giám đốc, cho đến khi Lãnh Dao biến mất ở thang máy mới lộ vẻ mặt đồng tình lắc đầu, "Nếu Lão Đại sẽ thích một người như đại tiểu thư... Như thế Lão Đại không phải là Lão Đại."
Hình Thiên trở lại bàn làm việc tiếp tục sắp xếp những chuyện Lãnh Tĩnh Hàn cần xử lý trong hôm nay, lúc sương mù dần tan chuông điện thoại dễ nghe vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh của cả tầng.
Hình Thiên liếc nhìn rồi nhận điện thoại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh Thiên, Lão Quỷ truyền tin, lúc nên xuất hiện hắn ta sẽ xuất hiện." Trong điện thoại là giọng Tiểu Lục.
"Ừm." Hình Thiên khẽ ừ rồi giao phó, "Cẩn thận một chút, không nên làm hỏng chuyện."
"Em hiểu rõ." Tiểu Lục đáp, ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Anh Thiên, đây là lần đầu Lão Đại giao chuyện lớn như vậy cho một mình em xử lý, nhất định em sẽ không để cho Lão Đại thất vọng."
Hình Thiên nở nụ cười, nói: "Không cần tạo áp lực quá lớn, ý của Lão Đại… cậu hiểu được không?"
"Hả?"
"Được rồi, có chuyện gì phải liên lạc ngay với tôi." Sau khi Hình Thiên dặn dò, cúp điện thoại.
Anh ta nhìn số liệu hiển thị trên máy tính, đột nhiên cảm thấy không có tâm trạng làm việc, lo lắng tối qua lại hiện lên trong đầu, nếu như theo suy đoán của anh ta lần này người phía sau chắc chắn đã biết thân phận Lão Đại. Nhưng đối phương không lộ mặt, cũng không kiêng nể ra ngoài ánh sáng... Là vì cái gì.
Lão Đại nói trò chơi... là chỉ cái gì.
Anh ta... không muốn Lão Đại đặt mình vào nguy hiểm vì bọn họ.
Tâm trạng Hình Thiên dồn nén, lúc này vang lên tiếng thang máy, Hình Thiên ngước mắt nhìn chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn đi ra, sau lưng còn có Đường Lam.
"Tổng giám đốc, giám đốc Đường." Hình Thiên chào hỏi.
"Lấy cà phê." Lãnh Tĩnh Hàn vừa phân phó người đã vào phòng làm việc. Anh tùy ý cởi nút tây trang một cách tao nhã, ngồi xuống ghế sau bàn làm việc.
Đường Lam đưa tài liệu trong tay cho Lãnh Tĩnh Hàn, Lãnh Tĩnh Hàn mở ra nhìn lướt qua, lấy bút ký tên...
"Hội Đồng Quản Trị MT tổ chức vào thứ hai, ngày mai tôi tham gia xong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cảnh sát rồi sẽ qua." Đường Lam nói lúc Lãnh Tĩnh Hàn ký giấy tờ.
“Ừ." Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững đáp, gương mặt lạnh như khắc, không thể nhìn ra cảm xúc của anh, "Có thể cho một người đi cùng chủ trì, cô không cần ở lại đó lâu."
Đường Lam giương mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hưng phấn không che giấu được. Vốn dĩ cô cho rằng anh để cô đi chủ trì MT là bởi vì chuyện đêm đó, thì ra... là cô suy nghĩ nhiều.
"Mặt khác, đặt lịch hẹn với Tổng giám đốc Thẩm tối nay ăn một bữa cơm?" Lãnh Tĩnh Hàn cũng không ngẩng đầu lên ký tập tài liệu tiếp, tập trung xem nói: "Nhỏ mà thanh nhã. "
"Vâng." Đường Lam đáp lời, sau đó hỏi thăm, "Cần tôi đi cùng anh không?"
Tay Lãnh Tĩnh Hàn ngừng lật giấy, nói: "Không cần."
Đường Lam thoáng mất mát. Lúc Lãnh Tĩnh Hàn ký nốt mấy tài liệu rồi đưa cho cô, sau khi nhận lấy cô nói: "Không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước."
"Ừ."
Đường Lam lại nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lấy một điếu thuốc lá trong hộp thuốc bằng bạc, không muốn rời đi, tâm trạng mất mát. Cô còn cho rằng anh không để Hình Thiên đặt lịch là vì anh muốn cô đi cùng anh... Thì ra là cô tự mình đa tình.
Đúng lúc cửa mở, Hình Thiên đang bê cà phê đang muốn mở cửa. Anh ta hơi ngạc nhiên, nhận ra tia mất mát không tự hiếm thấy ở Đường Lam. Anh ta lùi sang một bên nhường đường cho Đường Lam, nhìn bóng lưng cao ngạo của người phụ nữ, lại không hề có chút sụt sùi...
Lại thêm một người phụ nữ vừa bị Lão Đại vô tình tổn thương.
Hình Thiên đặt cà phê trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó báo cáo lịch trình rồi mới nói: "Tiểu Lục gọi điện thoại tới, Lão Quỷ xuất hiện."
"Ừm." Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh đáp, anh bưng cà phê lên nhấp một ngụm rồi nói: "Thông báo tất cả những người phụ trách khu vực Đông Nam Á, nửa giờ sau họp."
"Vâng." Hình Thiên đáp rồi ra khỏi phòng làm việc, anh biết, thời gian nửa giờ là thời gian Lãnh Tĩnh Hàn phải xử lý công việc của tập đoàn.
28 phút sau Hình Thiên nhắc nhở Lãnh Tĩnh Hàn đi họp. Lãnh Tĩnh Hàn vuốt vuốt cái trán mệt mỏi, mở màn hình nội bộ. Lúc màn hình được kết nối, mệt mỏi trên mặt anh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hội nghị video kéo dài đến thời gian cơm trưa vẫn chưa kết thúc, Hình Thiên nhìn đồng hồ treo tường đã sắp chuyển thời khắc, anh ta lại nhìn thức ăn bên cạnh đã nguội lạnh, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc đang đóng chặt, trong mắt hoàn toàn là đau lòng.
Lão Đại mạnh, dù sao anh cũng là con người, tập đoàn lớn như vậy đã khiến anh không thể phân thân, vẫn còn phải xử lý chuyện của Dạ Ưng, qua lại với người của người đó…
Đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Hình Thiên vội vàng đứng dậy, cầm hộp cơm nói: "Em đi hâm nóng thức ăn cho anh…”
"Không cần, tôi đi ra ngoài một chuyến." Lãnh Tĩnh Hàn không dừng chân đi về phía thang máy. Hình Thiên ôm hộp cơm đứng tại chỗ, nhìn cửa thang máy đóng lại, lẩm bẩm nói: "Muốn đi ra ngoài... Cũng phải ăn cơm trước chứ."
Hình Thiên nhìn hộp cơm trong tay, thầm thở dài, ném hộp cơm vào thùng rác.
Lãnh Tĩnh Hàn đi thang máy trực tiếp xuống bãi đậu xe dưới lòng đất, lái chiếc xe Benz rời tạp đoàn Thiên Lân đi thẳng đến đốn cảnh sát khu Nam.
Lãnh Tĩnh Hàn vừa bước vào đồn cảnh sát liền thu hút vô số ánh mắt, nhất là nữ cảnh sát, trong mắt lóe ra hình trái tim sáng ngời. Mấy nữ cảnh sát thực tập phía trước cửa kinh ngạc, bàn luận xôn xao.
"Rất đẹp trai..."
"Đúng vậy, tại sao có thể có người đàn ông đẹp trai như vậy."
"Đâu chỉ có vậy. Cô nhìn mà xem, khí phách trên người anh ấy... Oa, đúng là người đàn ông thú vị."
"Này này, các cô không đi ăn cơm còn đứng đây làm gì đấy." Kili vừa ra ngoài, thấy thực tập sinh vây ở nơi đó, vừa đặt câu hỏi đồng thời vừa nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn theo hướng của các cô, lập tức, luôn luôn ngưỡng mộ trai đẹp Kili cũng bước vào hàng ngũ thực tập sinh yêu cái đẹp.
"Ha ha, tôi đi hỏi anh ấy có cần giúp gì không?" Một thực tập sinh can đảm nói xong liền tiến lên, sau đó đỏ mặt lễ phép hỏi: "Xin hỏi tiên sinh có cần giúp gì không?"
Lãnh Tĩnh Hàn nheo mắt nhìn dáng vẻ thẹn thùng của thực tập sinh, hờ hững nói: "Tôi tìm Mộ Thiên Thanh."
Thực tập sinh còn chưa phản ứng kịp, Kili lỗ mũi nhạy bén như đánh hơi được hơi thở mập mờ, cô vội vàng tiến lên nói: "Thiên Thanh vừa đến căn-tin với sếp Mộc rồi..."
Lãnh Tĩnh Hàn nghe, nhẹ chau mày, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra đi ra ngoài.
Mộ Thiên Thanh và Thượng Quan Mộc cùng với người của cả tổ hành động vừa mới ngồi xuống ghế ở căn-tin đồn cảnh sát thì điện thoại di động vang lên. Cô đang cùng mọi người nghiên cứu bữa trưa ăn gì nên cũng không thèm nhìn nhận điện thoại luôn, "Alo."
"Tôi đang ở đồn cảnh sát." Mấy chữ đơn giản nhưng lộ ra khí thế không tầm thường.
Mộ Thiên Thanh nghe giọng trong điện thoại, lập tức trở nên căng thẳng, nhất thời không cách nào phản ứng.
Đám người Hà Tuấn vẫn đang hưng phấn trò chuyện, Thượng Quan Mộc ngồi ở đối diện lại nhìn dáng vẻ Mộ Thiên Thanh, thầm nhíu mày.
"Thiên Thanh, cô ăn gì?" Lúc này, Hà Tuấn cầm thực đơn nói, "Sếp Mộc nói rồi, chúng tôi ngàn vạn lần không được tiết kiệm tiền cho anh ấy."
"Tôi… thế nào cũng được, các anh xem..." Đầu óc Mộ Thiên Thanh rồi bời.
"Cơm cà ri thịt bò đi, không phải em thích ăn món này sao?!" Giọng Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng vang lên, lập tức kéo tới vô số tiếng cười đùa giỡn.
Lãnh Tĩnh Hàn vẫn không nói gì, chỉ là, vẻ lạnh nhạt trên mặt dần bao phủ vẻ lo lắng, sâu trong đáy mắt có lửa giận lan tràn không tự biết…
Cho dù không biết khoảng cách sóng điện là bao nhiêu, Mộ Thiên Thanh cũng có thể cảm nhận được khí lạnh từ trong điện thoại. Cô đang muốn nói gì, trong điện thoại đã truyền đến tiếng "Tút tút tút.." cắt đứt…
Lãnh Tĩnh Hàn dứt khoát cất điện thoại, nhìn Kili đang đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi: "Căn-tin đồn cảnh sát nằm ở đâu?"
"Đúng lúc chúng tôi cũng đi ăn cơm, dẫn anh cùng đi?" Kili vẫn không nói gì, thực tập sinh đã hưng phấn nhận lời.
Kili nhìn thực tập sinh đang hưng phấn cùng Lãnh Tĩnh Hàn định đi tới căn-tin, cúi mắt âm thầm suy đoán quan hệ của người đàn ông này với Thiên Thanh. Cô giương mắt nhìn, vừa đúng bắt gặp bóng lưng cao ngạo của Lãnh Tĩnh Hàn, không khỏi tự lẩm bẩm: "Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Sao cứ có cảm giác quen mắt..."
Thượng Quan Mộc cảm thấy đúng lúc dư dả, vừa lái xe vừa đề nghị: "Sáng sớm bên kia đường có tiệm cháo, mùi vị không tệ, nếu như không để ý thì qua đó xem thế nào."
"Ha ha, sếp Mộc đề nghị nhất định không sai." Hà Tuấn nhếch miệng cười nói, hoàn toàn không phát hiện không khí trong xe khá khác thường.
Mộ Thiên Thanh không muốn không khí lúng túng, nhún vai cười nói: "Đối với ăn uống em không sao cả."
Thượng Quan Mộc liếc nhìn Mộ Thiên Thanh qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô nhẹ nhõm, khóe miệng không khỏi lộ nụ cười thản nhiên, quẹo tay lái hướng sang đường khác.
Phố cháo Minh Ký rất nổi tiếng so với trên thị trường, cái người ta có anh cũng có, cái người ta không nghĩ đến anh cũng có.
Mặc dù Thượng Quan Mộc sinh ra trong xã hội thượng lưu, nhưng cả người cũng không có tư thế công tử nhà giàu ngạo mạn, anh có thể ở trong xã hội thượng lưu cũng có thể cùng hòa mình cùng người dân bình thường. Ở đồn cảnh sát, anh có năng lực, cũng có quyền lực.
"Sếp Mộc... Anh không ngại chỗ này chứ?" Hà Tuấn mặt cười đùa chỉ vào một tiệm cháo hải sản, vẻ mặt lấy lòng.
"Không ngại." Thượng Quan Mộc nói rất tự nhiên, lúc hai mắt Hà Tuấn tỏa sáng lại rất nhàn nhã nhìn thực đơn chậm rãi nói: "Dù sao cũng là AA." (AA ở đây theo mình hiểu là mạnh ai nấy trả thì phải)
"Phụt..." Hà Tuấn vừa nghe, lập tức bị sặc, mặt như ăn mướp đắng nhìn Thượng Quan Mộc.
Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc mặt mày bình tĩnh, giống như không phải đang nói đùa, nhìn dáng vẻ kìm nén của Hà Tuấn, cười nói: "Sếp Mộc sẽ không hẹp hòi như vậy chứ... Sếp Mộc không ngại phần cháo sữa này của tôi đâu."
Thượng Quan Mộc cũng cười, lúc này Hà Tuấn mới biết mình bị vị BOSS phúc hắc trước mặt đùa giỡn…
Ba người vừa nói vừa cười chọn thức ăn, phục vụ cũng rất nhanh đưa đồ ăn của họ lên. Lúc ba người đang ăn rất vui vẻ, Hình Thiên đi vào.
Ba người Mộ Thiên Thanh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cộng thêm cô lại đối mặt với cửa ra vào cho nên Hình Thiên vừa đến liền thấy bọn họ...
Sau khi Hình Thiên nhìn Thượng Quan Mộc, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó lấy cháo rồi quay về công ty. Đứng trong thang máy lên tầng cao nhất, Hình Thiên có vẻ không vui.
"Đinh!", thang máy mở, Hình Thiên đi ra, trực tiếp để cháo vào nồi hấp trong phòng nước để giữ ấm, sau đó sửa sang lại tập tài liệu chờ Lãnh Tĩnh Hàn đến...
Nhưng Lãnh Tĩnh Hàn còn chưa đến lại đợi đón một vị “khách không mời mà đến”.
"Đại tiểu thư, chào buổi sáng." Hình Thiên cảm giác mình cười vô cùng thành kính.
Lãnh Dao nhìn cửa văn phòng làm việc của Lãnh Tĩnh Hàn, hỏi: "Anh trai tôi còn chưa tới sao?"
"Tổng giám đốc còn chưa tới."
Lãnh Dao khẽ bĩu môi, bất mãn nói: "Tôi vừa gọi điện thoại cho anh ấy tìm anh ấy đi ăn sáng, anh ấy nói anh ấy đang đến công ty..."
Hai mắt Hình Thiên ẩn phía sau kính mắt đột nhiên sáng, sau đó nhã nhặn nói: "Bữa ăn sáng... Tổng giám đốc đã chuẩn bị xong đại tiểu thư."
"Thật sao?" Lãnh Dao vừa nghe, mắt cũng sáng lên.
Hình Thiên vẫn cười thành kính, gật đầu một cái, sau đó nói: "Mời đại tiểu thư đi theo tôi."
Lãnh Dao đi theo Hình Thiên đến phòng nước, vô cùng vui vẻ, quên mất chuyện anh ta vừa nói Lãnh Tĩnh Hàn còn chưa tới công ty. Khi thấy Hình Thiên lấy phần cháo từ trong nồi hấp, lập tức sững sờ...
"Cái này chính là bữa sáng anh ấy chuẩn bị cho tôi?" Lãnh Dao quát Hình Thiên.
Hình Thiên tốt bụng gật đầu, "Đúng rồi đại tiểu thư, cái này là tổng giám đốc vừa mới phân phó tôi đi mua giúp đại tiểu thư."
"Anh ta đang ở đâu?" Lãnh Dao nghiến răng hỏi.
"Tổng giám đốc còn chưa tới..." Hình Thiên tốt bụng nhắc nhở lần nữa, nhưng trong lòng đã vui không tả. Anh ta còn đang cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay Lão Đại đột nhiên nhớ tới bảo anh ta đi mua đồ ăn sáng, thì ra là chuẩn bị cho vị đại tiểu thư cùng họ này.
"..." Lãnh Dao phập phồng tức giận, gương mặt thanh xuân không hề che giấu lửa giận. Cô ta đứng vọt từ trên ghế lên, hừ một cái thật to với Hình Thiên, cầm túi xách liền quay đầu sải bước rời đi...
"Đại tiểu thư đi thong thả…" Từ đầu đến cuối Hình Thiên vẫn duy trì hình tượng thư ký kiêm trợ lý riêng của tổng giám đốc, cho đến khi Lãnh Dao biến mất ở thang máy mới lộ vẻ mặt đồng tình lắc đầu, "Nếu Lão Đại sẽ thích một người như đại tiểu thư... Như thế Lão Đại không phải là Lão Đại."
Hình Thiên trở lại bàn làm việc tiếp tục sắp xếp những chuyện Lãnh Tĩnh Hàn cần xử lý trong hôm nay, lúc sương mù dần tan chuông điện thoại dễ nghe vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh của cả tầng.
Hình Thiên liếc nhìn rồi nhận điện thoại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh Thiên, Lão Quỷ truyền tin, lúc nên xuất hiện hắn ta sẽ xuất hiện." Trong điện thoại là giọng Tiểu Lục.
"Ừm." Hình Thiên khẽ ừ rồi giao phó, "Cẩn thận một chút, không nên làm hỏng chuyện."
"Em hiểu rõ." Tiểu Lục đáp, ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Anh Thiên, đây là lần đầu Lão Đại giao chuyện lớn như vậy cho một mình em xử lý, nhất định em sẽ không để cho Lão Đại thất vọng."
Hình Thiên nở nụ cười, nói: "Không cần tạo áp lực quá lớn, ý của Lão Đại… cậu hiểu được không?"
"Hả?"
"Được rồi, có chuyện gì phải liên lạc ngay với tôi." Sau khi Hình Thiên dặn dò, cúp điện thoại.
Anh ta nhìn số liệu hiển thị trên máy tính, đột nhiên cảm thấy không có tâm trạng làm việc, lo lắng tối qua lại hiện lên trong đầu, nếu như theo suy đoán của anh ta lần này người phía sau chắc chắn đã biết thân phận Lão Đại. Nhưng đối phương không lộ mặt, cũng không kiêng nể ra ngoài ánh sáng... Là vì cái gì.
Lão Đại nói trò chơi... là chỉ cái gì.
Anh ta... không muốn Lão Đại đặt mình vào nguy hiểm vì bọn họ.
Tâm trạng Hình Thiên dồn nén, lúc này vang lên tiếng thang máy, Hình Thiên ngước mắt nhìn chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn đi ra, sau lưng còn có Đường Lam.
"Tổng giám đốc, giám đốc Đường." Hình Thiên chào hỏi.
"Lấy cà phê." Lãnh Tĩnh Hàn vừa phân phó người đã vào phòng làm việc. Anh tùy ý cởi nút tây trang một cách tao nhã, ngồi xuống ghế sau bàn làm việc.
Đường Lam đưa tài liệu trong tay cho Lãnh Tĩnh Hàn, Lãnh Tĩnh Hàn mở ra nhìn lướt qua, lấy bút ký tên...
"Hội Đồng Quản Trị MT tổ chức vào thứ hai, ngày mai tôi tham gia xong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cảnh sát rồi sẽ qua." Đường Lam nói lúc Lãnh Tĩnh Hàn ký giấy tờ.
“Ừ." Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững đáp, gương mặt lạnh như khắc, không thể nhìn ra cảm xúc của anh, "Có thể cho một người đi cùng chủ trì, cô không cần ở lại đó lâu."
Đường Lam giương mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hưng phấn không che giấu được. Vốn dĩ cô cho rằng anh để cô đi chủ trì MT là bởi vì chuyện đêm đó, thì ra... là cô suy nghĩ nhiều.
"Mặt khác, đặt lịch hẹn với Tổng giám đốc Thẩm tối nay ăn một bữa cơm?" Lãnh Tĩnh Hàn cũng không ngẩng đầu lên ký tập tài liệu tiếp, tập trung xem nói: "Nhỏ mà thanh nhã. "
"Vâng." Đường Lam đáp lời, sau đó hỏi thăm, "Cần tôi đi cùng anh không?"
Tay Lãnh Tĩnh Hàn ngừng lật giấy, nói: "Không cần."
Đường Lam thoáng mất mát. Lúc Lãnh Tĩnh Hàn ký nốt mấy tài liệu rồi đưa cho cô, sau khi nhận lấy cô nói: "Không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước."
"Ừ."
Đường Lam lại nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lấy một điếu thuốc lá trong hộp thuốc bằng bạc, không muốn rời đi, tâm trạng mất mát. Cô còn cho rằng anh không để Hình Thiên đặt lịch là vì anh muốn cô đi cùng anh... Thì ra là cô tự mình đa tình.
Đúng lúc cửa mở, Hình Thiên đang bê cà phê đang muốn mở cửa. Anh ta hơi ngạc nhiên, nhận ra tia mất mát không tự hiếm thấy ở Đường Lam. Anh ta lùi sang một bên nhường đường cho Đường Lam, nhìn bóng lưng cao ngạo của người phụ nữ, lại không hề có chút sụt sùi...
Lại thêm một người phụ nữ vừa bị Lão Đại vô tình tổn thương.
Hình Thiên đặt cà phê trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó báo cáo lịch trình rồi mới nói: "Tiểu Lục gọi điện thoại tới, Lão Quỷ xuất hiện."
"Ừm." Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh đáp, anh bưng cà phê lên nhấp một ngụm rồi nói: "Thông báo tất cả những người phụ trách khu vực Đông Nam Á, nửa giờ sau họp."
"Vâng." Hình Thiên đáp rồi ra khỏi phòng làm việc, anh biết, thời gian nửa giờ là thời gian Lãnh Tĩnh Hàn phải xử lý công việc của tập đoàn.
28 phút sau Hình Thiên nhắc nhở Lãnh Tĩnh Hàn đi họp. Lãnh Tĩnh Hàn vuốt vuốt cái trán mệt mỏi, mở màn hình nội bộ. Lúc màn hình được kết nối, mệt mỏi trên mặt anh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hội nghị video kéo dài đến thời gian cơm trưa vẫn chưa kết thúc, Hình Thiên nhìn đồng hồ treo tường đã sắp chuyển thời khắc, anh ta lại nhìn thức ăn bên cạnh đã nguội lạnh, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc đang đóng chặt, trong mắt hoàn toàn là đau lòng.
Lão Đại mạnh, dù sao anh cũng là con người, tập đoàn lớn như vậy đã khiến anh không thể phân thân, vẫn còn phải xử lý chuyện của Dạ Ưng, qua lại với người của người đó…
Đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Hình Thiên vội vàng đứng dậy, cầm hộp cơm nói: "Em đi hâm nóng thức ăn cho anh…”
"Không cần, tôi đi ra ngoài một chuyến." Lãnh Tĩnh Hàn không dừng chân đi về phía thang máy. Hình Thiên ôm hộp cơm đứng tại chỗ, nhìn cửa thang máy đóng lại, lẩm bẩm nói: "Muốn đi ra ngoài... Cũng phải ăn cơm trước chứ."
Hình Thiên nhìn hộp cơm trong tay, thầm thở dài, ném hộp cơm vào thùng rác.
Lãnh Tĩnh Hàn đi thang máy trực tiếp xuống bãi đậu xe dưới lòng đất, lái chiếc xe Benz rời tạp đoàn Thiên Lân đi thẳng đến đốn cảnh sát khu Nam.
Lãnh Tĩnh Hàn vừa bước vào đồn cảnh sát liền thu hút vô số ánh mắt, nhất là nữ cảnh sát, trong mắt lóe ra hình trái tim sáng ngời. Mấy nữ cảnh sát thực tập phía trước cửa kinh ngạc, bàn luận xôn xao.
"Rất đẹp trai..."
"Đúng vậy, tại sao có thể có người đàn ông đẹp trai như vậy."
"Đâu chỉ có vậy. Cô nhìn mà xem, khí phách trên người anh ấy... Oa, đúng là người đàn ông thú vị."
"Này này, các cô không đi ăn cơm còn đứng đây làm gì đấy." Kili vừa ra ngoài, thấy thực tập sinh vây ở nơi đó, vừa đặt câu hỏi đồng thời vừa nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn theo hướng của các cô, lập tức, luôn luôn ngưỡng mộ trai đẹp Kili cũng bước vào hàng ngũ thực tập sinh yêu cái đẹp.
"Ha ha, tôi đi hỏi anh ấy có cần giúp gì không?" Một thực tập sinh can đảm nói xong liền tiến lên, sau đó đỏ mặt lễ phép hỏi: "Xin hỏi tiên sinh có cần giúp gì không?"
Lãnh Tĩnh Hàn nheo mắt nhìn dáng vẻ thẹn thùng của thực tập sinh, hờ hững nói: "Tôi tìm Mộ Thiên Thanh."
Thực tập sinh còn chưa phản ứng kịp, Kili lỗ mũi nhạy bén như đánh hơi được hơi thở mập mờ, cô vội vàng tiến lên nói: "Thiên Thanh vừa đến căn-tin với sếp Mộc rồi..."
Lãnh Tĩnh Hàn nghe, nhẹ chau mày, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra đi ra ngoài.
Mộ Thiên Thanh và Thượng Quan Mộc cùng với người của cả tổ hành động vừa mới ngồi xuống ghế ở căn-tin đồn cảnh sát thì điện thoại di động vang lên. Cô đang cùng mọi người nghiên cứu bữa trưa ăn gì nên cũng không thèm nhìn nhận điện thoại luôn, "Alo."
"Tôi đang ở đồn cảnh sát." Mấy chữ đơn giản nhưng lộ ra khí thế không tầm thường.
Mộ Thiên Thanh nghe giọng trong điện thoại, lập tức trở nên căng thẳng, nhất thời không cách nào phản ứng.
Đám người Hà Tuấn vẫn đang hưng phấn trò chuyện, Thượng Quan Mộc ngồi ở đối diện lại nhìn dáng vẻ Mộ Thiên Thanh, thầm nhíu mày.
"Thiên Thanh, cô ăn gì?" Lúc này, Hà Tuấn cầm thực đơn nói, "Sếp Mộc nói rồi, chúng tôi ngàn vạn lần không được tiết kiệm tiền cho anh ấy."
"Tôi… thế nào cũng được, các anh xem..." Đầu óc Mộ Thiên Thanh rồi bời.
"Cơm cà ri thịt bò đi, không phải em thích ăn món này sao?!" Giọng Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng vang lên, lập tức kéo tới vô số tiếng cười đùa giỡn.
Lãnh Tĩnh Hàn vẫn không nói gì, chỉ là, vẻ lạnh nhạt trên mặt dần bao phủ vẻ lo lắng, sâu trong đáy mắt có lửa giận lan tràn không tự biết…
Cho dù không biết khoảng cách sóng điện là bao nhiêu, Mộ Thiên Thanh cũng có thể cảm nhận được khí lạnh từ trong điện thoại. Cô đang muốn nói gì, trong điện thoại đã truyền đến tiếng "Tút tút tút.." cắt đứt…
Lãnh Tĩnh Hàn dứt khoát cất điện thoại, nhìn Kili đang đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi: "Căn-tin đồn cảnh sát nằm ở đâu?"
"Đúng lúc chúng tôi cũng đi ăn cơm, dẫn anh cùng đi?" Kili vẫn không nói gì, thực tập sinh đã hưng phấn nhận lời.
Kili nhìn thực tập sinh đang hưng phấn cùng Lãnh Tĩnh Hàn định đi tới căn-tin, cúi mắt âm thầm suy đoán quan hệ của người đàn ông này với Thiên Thanh. Cô giương mắt nhìn, vừa đúng bắt gặp bóng lưng cao ngạo của Lãnh Tĩnh Hàn, không khỏi tự lẩm bẩm: "Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Sao cứ có cảm giác quen mắt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.