Chương 63: Cơn ác mộng, vực sâu vạn trượng
Thương Tiểu Ly
02/05/2016
Thượng Quan Mộc đưa Mộ Thiên Thanh trở về chung cư, lấy ra trong xe đồ dự bị
cái ô tặng cô đến dưới lầu, giọt mưa vỗ cây dù, âm thanh như vậy không
cảm thấy bất kỳ lãng mạn, lại làm cho người tôi tâm phiền ý loạn?
"Em nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều anh tới đón em..." Thượng Quan Mộc dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, cảm thấy cực kì đau lòng?
"Em đi... Thích hợp sao?" Đáy mắt Mộ Thiên Thanh có chút tự giễu, dưới tình huống như thế này, việc cô tham dự buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cảnh sát thật sự thích hợp sao?
“Bởi vì em không sai, cho nên em phải đi.”
Mộ Thiên Thanh lẳng lặng nhìn Thượng Quan Mộc, cô hiểu rất rõ ý tứ của anh, trên đường đi anh đã kể cho cô nghe về chuyện của Tô San San, tuy rằng cô không biết tại sao cô gái này lại nhảy ra thừa nhận người phụ nữ trong tấm hình chính là mình.
“Nhưng rõ ràng người trong tấm hình đó chính là em.”
Giọng nói của Mộ Thiên Thanh bình tĩnh lại mang theo thương cảm, sự việc này đã kéo dài suốt nửa ngày rồi mà... Từ đầu đến cuối anh đều không có nói gì cả, ngay cả một người không có nhiều quan hệ cũng tới hỏi han thế nhưng anh ngay cả một lời hỏi thăm cũng không có, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng cô rất kiên cường nên không cần anh sao?
Thượng Quan Mộc nhìn bộ dáng bi thương của Mộ Thiên Thanh, tim của anh dần dần co rút lại, có đau lòng cũng có chua xót, đột nhiên anh vươn tay ra kéo qua thân thể Mộ Thiên Thanh tới, hung hăng ôm cô vào trong ngực, cắn răng hỏi: "Nhất định phải tự làm khổ mình như vậy sao? Em đặt anh ở chỗ nào?"
Một câu nói mà lại khiến Thượng Quan Mộc giống như là đang dùng hơi sức toàn thân đang để nói ra..., mỗi một chữ... Đều là nặn ra từ trong kẽ răng.
Mộ Thiên Thanh muốn đẩy Thượng Quan Mộc ra, nhưng mà anh lại càng ôm chặt hơn, thậm chí vứt bỏ cái ô trong tay, hai cánh tay vòng thật chặt quanh eo Mộ Thiên Thanh.
"Đừng đẩy anh ra..." Thượng Quan Mộc nhắm hai mắt lại, che giấu bi thương nơi đáy mắt, anh đau đớn kịch liệt nói: "Thiên Thanh, thời điểm em bị thương anh sẽ ở cùng với em, không cần ác độc xé rách vết thương của chính mình ở trước mặt người khác rồi sau đó một mình trốn tránh liếm láp vết thương có được hay không?"
Động tác tránh né của Mộ Thiên Thanh dừng lại, cô cảm giác trái tim mình bị kéo căng ra, người đàn ông này... là Thượng Quan Mộc luôn luôn hăng hái, mặc kệ trong trường học hay là trong đồn cảnh sát đều oai phong một cõi đó sao?
"Thượng Quan..." Mộ Thiên Thanh đột nhiên không biết mình nên nói gì, bây giờ cô cảm thấy rất cảm động, anh vì cô mà buông tha nguyên tắc, vì cô thay đổi bản thuận rồi lại bị cô vô tình tổn thương?
Bên ngoài vẫn mưa tầm tã, hoàn toàn không có khuynh hướng dừng lại, giọt mưa lăn theo mái che từ từ rơi xuống đất, cực kỳ có quy luật.
Thượng Quan Mộc cứ như vậy ôm Mộ Thiên Thanh, thậm chí anh tham lam hy vọng vào giờ phút này thời gian đừng trôi nữa, dù là... Anh đang lừa gạt bản thân mình cũng được.
Qua hồi lâu, Thượng Quan Mộc mới không nỡ mà buông Mộ Thiên Thanh ra, nhẹ nhàng vén tóc rối bời trên trán cô, nói: "Trở về ngủ một giấc thật ngon, đừng suy nghĩ gì cả, chuyện còn lại... cứ giao cho anh."
Nghênh đón anh mắt thâm thúy mà dịu dàng của Thượng Quan Mộc, Mộ Thiên Thanh không có cách nào từ chối cả, cô gật đầu theo bản năng sau đó nhìn anh cầm ô xoay người rời đi….Thẳng đi khi bóng dáng anh biến mất.
Mộ Thiên Thanh im lặng xoay người đi lên lầu, cô nằm ở trên giường, lòng của cô rối loạn, cô cảm thấy hơn hai tháng này, từ lúc Thượng Quan Mộc trở lại, bắt đầu quen biết với Lãnh Tĩnh Hàn thì cuộc đời của cô bắt đầu thay đổi thành một cục diện rối rắm.
Mộ Thiên Thanh máy móc tính trừng mắt nhìn rèm che, sau đó ánh mắt rơi vào điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, đã bao lâu rồi... Cô không có mong đợi và mất mác như thế?
Nhắm mắt lại, Mộ Thiên Thanh cảm thấy rất mệt. Hai buổi tối….đã đủ để thay đổi quy đạo cuộc sống của cô rồi.
Thượng Quan Mộc, Lãnh Tĩnh Hàn, hai người này là hai người đàn ông không thể thiếu trong cuộc đời của cô, là người người cùng cô vượt qua những lúc khó khăn và cô độc...
Mộ Thiên Thanh ngủ có chút bất an, chân mày dần dần cau chặt lại, cuối cùng thân thể theo bản năng co rúc thành một cục... Cả người lọt vào trong bóng tối mênh mông vô tận.
Không gian chung quanh không có bất kỳ một tia sáng nào, đưa tay cũng không thấy được năm ngón, Mộ Thiên Thanh khẽ nhếch môi, tâm tình lo lắng dần dần lan tràn ra...
Cô cứ như đang lọt vào trong mê cung, cho dù thế nào cũng không thể tìm thấy được lối ra, giống như đang vào bị nhốt vào trong một căn phòng tường đồng vách sắt không có cửa ra.
"Có người hay không?" Mộ Thiên Thanh thử dò xét kêu lên một tiếng, ngay sau đó chung quanh liền truyền đến tiếng vọng lại "Có người hay không, có người hay không", âm thành này vang lên trong căn phòng tối thui làm cho nó cực kì kinh khủng.
Mộ Thiên Thanh không tự chủ được rùng mình một cái, run run, phòng bị nhìn chung quanh nhưng mặc cho cô làm như thế nào đi nữa thì ngoại trừ cô ra không có phát hiện bất kỳ sự sống nào khác, thậm chí... Cô còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo dần dần thấm vào lòng bàn chân, lan tràn cả người...
Mộ Thiên Than không nhịn được, nuốt nước miếng một cái, bình tĩnh lại hỏi tiếp: “Có người hay không?”
Tiếng vọng lại truyền đến lần nữa, theo đó cô còn nghe thấy một tiếng động khác, cánh cửa bị mở ra, trong giây lát ánh sáng khiến Mộ Thiên Thanh cảm thấy chói mắt, đợi đến sau khi cô thích ứng được thì... thấy bóng dáng của một đàn ông cao to đứng thẳng ở tại cửa ra vào, ánh sáng ở phía sau giống như bị cắt xẻ làm hai, bao phủở trên người anh ta khiế người khác cảm thấy nhức mắt cũng làm cho cô không thấy rõ khuôn mặt của anh ta nhưng cô lại có thể cảm thấy được hơi thở âm u tàn bạo trên người đàn ông này, giống như một vị vua đến từ địa ngục đen tối.
"Anh là ai? Tại sao nhốt tôi ở chỗ này?" Mộ Thiên Thanh cũng không có xúc động tiến lên, chỉ mặt lạnh hỏi.
Người đàn ông không nói gì cả, giống như Satan đứng ở nơi đó.
Mộ Thiên Thanh cố gắng nhìn nhưng vẫn không thấy rõ được gương mặt của người đàn ông này, theo bản năg đặt ra nghi vấn: “Lãnh Tĩnh Hàn?”
Người đàn ông vẫn không nói gì như trước.
"Lãnh Tĩnh Hàn... Có phải là anh hay không?" Giọng Mộ Thiên Thanh lớn thêm mấy phần, cô chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước mặt, trái tim dấy lên lửa giận: "Tại sao anh lại nhốt em ở chỗ này? Mau thả em ra ngoài..."
Người đàn ông nọ vẫn không có nói chuyện, chỉ chậm rãi xoay người, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của anh làm hiện ra một hình dáng mơ hồ.
"Anh đứng lại?" Mộ Thiên Thanh hét lớn một tiếng, nhưng đàn ông lại bước đi ra ngoài, trong lòng cô lập tức bối rối, vội vàng chạy về phía ánh sáng.
Mắt thấy đàn ông trước mặt sẽ biến mất, Mộ Thiên Thanh bước nhanh hơn, đưa tay ra bắt lấy anh nhưng tay lại rơi vào trong khoảng không.
Cô nghi ngờ tại sao người đàn ông này lại đột nhiên biến mất như thế, chần chờ bước về phía trước, cô nhìn chung quanh, khắp nơi đều là sương mù, tầm mắt không tới một mét.
Đột nhiên, Mộ Thiên Thanh nhìn thấy bóng dáng cao ngạo phía trước mặt, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy đến, nhưng mới vừa chạy được hai bước thì cô chỉ cảm thấy dưới chân bị hẫng... Người còn chưa kịp phản ứng thì đã bắt đầu rơi xuống ... Giống như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Mà ngay tại thời điểm cô hoảng sợ thì có một giọng nói từ rất xa truyền đến: Em phản bội lời hứa đối với anh, em phải bị xuống địa ngục….
“A ——————"
Một tiếng thét chói tai bật ra, Mộ Thiên Thanh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm, không hề có tiêu điểm, thở dốc từng hơi, không cách nào lấy lại tinh thần từ giấc mộng quỷ dị lúc nãy.
"Em tìm thật lâu, rốt cuộc cũng đợi đến khi anh xuất hiện, bình thường khi còn sống cũng là một giấc mộng, dù là đêm bao sâu, chẳng sợ người yêu dễ dàng tịch mịch, có thể ôm anh là điều vui sướng nhất trên đời..."
Tiếng chuông điện thoại di động mang theo ưu thương nhàn nhạt truyền đến, Mộ Thiên Thanh đột nhiên cả kinh, cô không tự chủ được nuốt nước miếng, ánh mắt có chút đần độn liếc nhìn về điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, điện thoại rung động kèm theo ánh sáng chợt tắt chợt lóe kèm theo âm nhạc truyền đến mãi cho đến nó tắt tiếng, màn hình tối thui.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa, Mộ Thiên Thanh đột nhiên hồi hồn, cô cầm điện thoại di động lên bắt máy, có chút thở dài mà nói: "Thượng Quan..."
Trong điện thoại đầu tiên là im lặng, sau đó mới truyền đến giọng nói êm ái của Thượng Quan Mộc: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Không có... Chỉ là vừa mới tỉnh dậy." Mộ Thiên Thanh bình ổn tâm trạng trả lời, ánh mắt không chú ý rơi vào màn mưa bên ngoài cửa sổ.
“Chờ mưa ngừng rồi anh sẽ đến đón em.”
“Dạ.” Mộ Thiên Thanh đáp một tiếng rồi cúp điện thoại. Cô nhìn màn hình điện thoại dần dần tối đi mới chợt giật mình nhận ra cả người mình đều là mô hôi lạnh.
Mộ Thiên Thanh giật mình nhìn di động, cô cũng không hiểu tại sao mình lại mơ như vậy, tự giễu nhếch khóe miệng, hít một hơi thật sâu sau đó xuống giường đi vào phòng tắm. Một lát sau tiếng nước chảy truyền đến, cô đứng ở dưới vòi hoa sen để cho nước ấm cọ rửa thân thể.
………………………
Nhà họ Lãnh.
Lãnh Tiếu Thiên đứng trong thư phòng tràn đầy hương sắc cổ đại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong tay cầm cái tẩu Lưu Ly, chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng hít một hơi sau đó khạc ra vài vòng khói, tâm tình hình như hết sức nặng nề.
"Ai" Một tiếng thở dài năg nề, đối với chuyện đã xảy ra hôm nay Lãnh Tiếu Thiên có chút bất đắc dĩ, đối với xì căng đan của Lãnh Tĩnh Hàn truyền ra ngoài quả thật ông có một chút mừng rỡ, nhưng đối phương lại là một Tiểu Minh Tinh hạng ba cũng làm ông hết sức phiền muộn.
"Cốc..cốc..cốc" tiếng gõ cửa truyền đến, Lãnh Tiếu Thiên thu hồi ánh mắt, trầm trầm đáp một tiếng "Đi vào đi" sau đó cửa bị đẩy ra, quản gia Phúc của nhà họ Lãnh đi vào.
“Lão gia, Đường tiểu thư tới.”
Đường Lam mặc một đồ công sở màu bạc, tóc dài cuộn sóng rong biển tùy ý xõa tung, trong lão luyện lại không mất kiều mỵ lẳng lặng đứng chờ ở dưới lầu, thấy Lãnh Tiếu Thiên đi xuống lầu, đúng mực chào hỏi: "Chủ tịch."
"Ngồi đi, đứng làm gì?" Khóe miệng Lãnh Tiếu Thiên chứa đựng cười, ý bảo Đường Lam ngồi xuống đồng thời bảo thím Trương pha trà ngon cho hai người.
"Không biết chủ tịch tìm cháu có chuyện gì không?" Khóe miệng Đường Lam nâng lên thành một nụ cười lễ phép hỏi…
Lãnh Tiếu Thiên uống một hớp trà, chậm rãi hỏi: "Đối với tin tức hôm nay cháu có ý kiến gì không?"
"Chẳng qua cũng chỉ là một minh tinh hạng ba muốn mượn tay tổng giám đốc để lăng xê mình lên thôi." Đường Lam bình tĩnh nói, trong tập đoàn cô cũng được coi như là một người tiếp xúc với Lãnh Tiếu Thiên tương đối lâu, không chỉ có bởi vì địa vị của cô mà còn có quan hệ sâu xa giữa hai nhà.
"Hả?" Lãnh Tiếu Thiên khẽ ờ một tiếng, trên mặt chứa đựng nụ cười cười nhạt, ánh mắt sắc bén lão luyện nhìn Đường Lam: "Cháu cho là như vậy?"
"Sự thật đúng là như thế." Đường Lam cười nhạt kiên định trả lời, cái này ý của Lãnh Tĩnh Hàn, ý của anh cũng chính là chân tướng của sự tình.
"Cháu cảm thấy Mộ Thiên Thanh là người như thế nào?" Lãnh Tiếu Thiên đột nhiên hỏi.
"Em nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều anh tới đón em..." Thượng Quan Mộc dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, cảm thấy cực kì đau lòng?
"Em đi... Thích hợp sao?" Đáy mắt Mộ Thiên Thanh có chút tự giễu, dưới tình huống như thế này, việc cô tham dự buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cảnh sát thật sự thích hợp sao?
“Bởi vì em không sai, cho nên em phải đi.”
Mộ Thiên Thanh lẳng lặng nhìn Thượng Quan Mộc, cô hiểu rất rõ ý tứ của anh, trên đường đi anh đã kể cho cô nghe về chuyện của Tô San San, tuy rằng cô không biết tại sao cô gái này lại nhảy ra thừa nhận người phụ nữ trong tấm hình chính là mình.
“Nhưng rõ ràng người trong tấm hình đó chính là em.”
Giọng nói của Mộ Thiên Thanh bình tĩnh lại mang theo thương cảm, sự việc này đã kéo dài suốt nửa ngày rồi mà... Từ đầu đến cuối anh đều không có nói gì cả, ngay cả một người không có nhiều quan hệ cũng tới hỏi han thế nhưng anh ngay cả một lời hỏi thăm cũng không có, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng cô rất kiên cường nên không cần anh sao?
Thượng Quan Mộc nhìn bộ dáng bi thương của Mộ Thiên Thanh, tim của anh dần dần co rút lại, có đau lòng cũng có chua xót, đột nhiên anh vươn tay ra kéo qua thân thể Mộ Thiên Thanh tới, hung hăng ôm cô vào trong ngực, cắn răng hỏi: "Nhất định phải tự làm khổ mình như vậy sao? Em đặt anh ở chỗ nào?"
Một câu nói mà lại khiến Thượng Quan Mộc giống như là đang dùng hơi sức toàn thân đang để nói ra..., mỗi một chữ... Đều là nặn ra từ trong kẽ răng.
Mộ Thiên Thanh muốn đẩy Thượng Quan Mộc ra, nhưng mà anh lại càng ôm chặt hơn, thậm chí vứt bỏ cái ô trong tay, hai cánh tay vòng thật chặt quanh eo Mộ Thiên Thanh.
"Đừng đẩy anh ra..." Thượng Quan Mộc nhắm hai mắt lại, che giấu bi thương nơi đáy mắt, anh đau đớn kịch liệt nói: "Thiên Thanh, thời điểm em bị thương anh sẽ ở cùng với em, không cần ác độc xé rách vết thương của chính mình ở trước mặt người khác rồi sau đó một mình trốn tránh liếm láp vết thương có được hay không?"
Động tác tránh né của Mộ Thiên Thanh dừng lại, cô cảm giác trái tim mình bị kéo căng ra, người đàn ông này... là Thượng Quan Mộc luôn luôn hăng hái, mặc kệ trong trường học hay là trong đồn cảnh sát đều oai phong một cõi đó sao?
"Thượng Quan..." Mộ Thiên Thanh đột nhiên không biết mình nên nói gì, bây giờ cô cảm thấy rất cảm động, anh vì cô mà buông tha nguyên tắc, vì cô thay đổi bản thuận rồi lại bị cô vô tình tổn thương?
Bên ngoài vẫn mưa tầm tã, hoàn toàn không có khuynh hướng dừng lại, giọt mưa lăn theo mái che từ từ rơi xuống đất, cực kỳ có quy luật.
Thượng Quan Mộc cứ như vậy ôm Mộ Thiên Thanh, thậm chí anh tham lam hy vọng vào giờ phút này thời gian đừng trôi nữa, dù là... Anh đang lừa gạt bản thân mình cũng được.
Qua hồi lâu, Thượng Quan Mộc mới không nỡ mà buông Mộ Thiên Thanh ra, nhẹ nhàng vén tóc rối bời trên trán cô, nói: "Trở về ngủ một giấc thật ngon, đừng suy nghĩ gì cả, chuyện còn lại... cứ giao cho anh."
Nghênh đón anh mắt thâm thúy mà dịu dàng của Thượng Quan Mộc, Mộ Thiên Thanh không có cách nào từ chối cả, cô gật đầu theo bản năng sau đó nhìn anh cầm ô xoay người rời đi….Thẳng đi khi bóng dáng anh biến mất.
Mộ Thiên Thanh im lặng xoay người đi lên lầu, cô nằm ở trên giường, lòng của cô rối loạn, cô cảm thấy hơn hai tháng này, từ lúc Thượng Quan Mộc trở lại, bắt đầu quen biết với Lãnh Tĩnh Hàn thì cuộc đời của cô bắt đầu thay đổi thành một cục diện rối rắm.
Mộ Thiên Thanh máy móc tính trừng mắt nhìn rèm che, sau đó ánh mắt rơi vào điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, đã bao lâu rồi... Cô không có mong đợi và mất mác như thế?
Nhắm mắt lại, Mộ Thiên Thanh cảm thấy rất mệt. Hai buổi tối….đã đủ để thay đổi quy đạo cuộc sống của cô rồi.
Thượng Quan Mộc, Lãnh Tĩnh Hàn, hai người này là hai người đàn ông không thể thiếu trong cuộc đời của cô, là người người cùng cô vượt qua những lúc khó khăn và cô độc...
Mộ Thiên Thanh ngủ có chút bất an, chân mày dần dần cau chặt lại, cuối cùng thân thể theo bản năng co rúc thành một cục... Cả người lọt vào trong bóng tối mênh mông vô tận.
Không gian chung quanh không có bất kỳ một tia sáng nào, đưa tay cũng không thấy được năm ngón, Mộ Thiên Thanh khẽ nhếch môi, tâm tình lo lắng dần dần lan tràn ra...
Cô cứ như đang lọt vào trong mê cung, cho dù thế nào cũng không thể tìm thấy được lối ra, giống như đang vào bị nhốt vào trong một căn phòng tường đồng vách sắt không có cửa ra.
"Có người hay không?" Mộ Thiên Thanh thử dò xét kêu lên một tiếng, ngay sau đó chung quanh liền truyền đến tiếng vọng lại "Có người hay không, có người hay không", âm thành này vang lên trong căn phòng tối thui làm cho nó cực kì kinh khủng.
Mộ Thiên Thanh không tự chủ được rùng mình một cái, run run, phòng bị nhìn chung quanh nhưng mặc cho cô làm như thế nào đi nữa thì ngoại trừ cô ra không có phát hiện bất kỳ sự sống nào khác, thậm chí... Cô còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo dần dần thấm vào lòng bàn chân, lan tràn cả người...
Mộ Thiên Than không nhịn được, nuốt nước miếng một cái, bình tĩnh lại hỏi tiếp: “Có người hay không?”
Tiếng vọng lại truyền đến lần nữa, theo đó cô còn nghe thấy một tiếng động khác, cánh cửa bị mở ra, trong giây lát ánh sáng khiến Mộ Thiên Thanh cảm thấy chói mắt, đợi đến sau khi cô thích ứng được thì... thấy bóng dáng của một đàn ông cao to đứng thẳng ở tại cửa ra vào, ánh sáng ở phía sau giống như bị cắt xẻ làm hai, bao phủở trên người anh ta khiế người khác cảm thấy nhức mắt cũng làm cho cô không thấy rõ khuôn mặt của anh ta nhưng cô lại có thể cảm thấy được hơi thở âm u tàn bạo trên người đàn ông này, giống như một vị vua đến từ địa ngục đen tối.
"Anh là ai? Tại sao nhốt tôi ở chỗ này?" Mộ Thiên Thanh cũng không có xúc động tiến lên, chỉ mặt lạnh hỏi.
Người đàn ông không nói gì cả, giống như Satan đứng ở nơi đó.
Mộ Thiên Thanh cố gắng nhìn nhưng vẫn không thấy rõ được gương mặt của người đàn ông này, theo bản năg đặt ra nghi vấn: “Lãnh Tĩnh Hàn?”
Người đàn ông vẫn không nói gì như trước.
"Lãnh Tĩnh Hàn... Có phải là anh hay không?" Giọng Mộ Thiên Thanh lớn thêm mấy phần, cô chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước mặt, trái tim dấy lên lửa giận: "Tại sao anh lại nhốt em ở chỗ này? Mau thả em ra ngoài..."
Người đàn ông nọ vẫn không có nói chuyện, chỉ chậm rãi xoay người, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của anh làm hiện ra một hình dáng mơ hồ.
"Anh đứng lại?" Mộ Thiên Thanh hét lớn một tiếng, nhưng đàn ông lại bước đi ra ngoài, trong lòng cô lập tức bối rối, vội vàng chạy về phía ánh sáng.
Mắt thấy đàn ông trước mặt sẽ biến mất, Mộ Thiên Thanh bước nhanh hơn, đưa tay ra bắt lấy anh nhưng tay lại rơi vào trong khoảng không.
Cô nghi ngờ tại sao người đàn ông này lại đột nhiên biến mất như thế, chần chờ bước về phía trước, cô nhìn chung quanh, khắp nơi đều là sương mù, tầm mắt không tới một mét.
Đột nhiên, Mộ Thiên Thanh nhìn thấy bóng dáng cao ngạo phía trước mặt, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy đến, nhưng mới vừa chạy được hai bước thì cô chỉ cảm thấy dưới chân bị hẫng... Người còn chưa kịp phản ứng thì đã bắt đầu rơi xuống ... Giống như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Mà ngay tại thời điểm cô hoảng sợ thì có một giọng nói từ rất xa truyền đến: Em phản bội lời hứa đối với anh, em phải bị xuống địa ngục….
“A ——————"
Một tiếng thét chói tai bật ra, Mộ Thiên Thanh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm, không hề có tiêu điểm, thở dốc từng hơi, không cách nào lấy lại tinh thần từ giấc mộng quỷ dị lúc nãy.
"Em tìm thật lâu, rốt cuộc cũng đợi đến khi anh xuất hiện, bình thường khi còn sống cũng là một giấc mộng, dù là đêm bao sâu, chẳng sợ người yêu dễ dàng tịch mịch, có thể ôm anh là điều vui sướng nhất trên đời..."
Tiếng chuông điện thoại di động mang theo ưu thương nhàn nhạt truyền đến, Mộ Thiên Thanh đột nhiên cả kinh, cô không tự chủ được nuốt nước miếng, ánh mắt có chút đần độn liếc nhìn về điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, điện thoại rung động kèm theo ánh sáng chợt tắt chợt lóe kèm theo âm nhạc truyền đến mãi cho đến nó tắt tiếng, màn hình tối thui.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa, Mộ Thiên Thanh đột nhiên hồi hồn, cô cầm điện thoại di động lên bắt máy, có chút thở dài mà nói: "Thượng Quan..."
Trong điện thoại đầu tiên là im lặng, sau đó mới truyền đến giọng nói êm ái của Thượng Quan Mộc: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Không có... Chỉ là vừa mới tỉnh dậy." Mộ Thiên Thanh bình ổn tâm trạng trả lời, ánh mắt không chú ý rơi vào màn mưa bên ngoài cửa sổ.
“Chờ mưa ngừng rồi anh sẽ đến đón em.”
“Dạ.” Mộ Thiên Thanh đáp một tiếng rồi cúp điện thoại. Cô nhìn màn hình điện thoại dần dần tối đi mới chợt giật mình nhận ra cả người mình đều là mô hôi lạnh.
Mộ Thiên Thanh giật mình nhìn di động, cô cũng không hiểu tại sao mình lại mơ như vậy, tự giễu nhếch khóe miệng, hít một hơi thật sâu sau đó xuống giường đi vào phòng tắm. Một lát sau tiếng nước chảy truyền đến, cô đứng ở dưới vòi hoa sen để cho nước ấm cọ rửa thân thể.
………………………
Nhà họ Lãnh.
Lãnh Tiếu Thiên đứng trong thư phòng tràn đầy hương sắc cổ đại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong tay cầm cái tẩu Lưu Ly, chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng hít một hơi sau đó khạc ra vài vòng khói, tâm tình hình như hết sức nặng nề.
"Ai" Một tiếng thở dài năg nề, đối với chuyện đã xảy ra hôm nay Lãnh Tiếu Thiên có chút bất đắc dĩ, đối với xì căng đan của Lãnh Tĩnh Hàn truyền ra ngoài quả thật ông có một chút mừng rỡ, nhưng đối phương lại là một Tiểu Minh Tinh hạng ba cũng làm ông hết sức phiền muộn.
"Cốc..cốc..cốc" tiếng gõ cửa truyền đến, Lãnh Tiếu Thiên thu hồi ánh mắt, trầm trầm đáp một tiếng "Đi vào đi" sau đó cửa bị đẩy ra, quản gia Phúc của nhà họ Lãnh đi vào.
“Lão gia, Đường tiểu thư tới.”
Đường Lam mặc một đồ công sở màu bạc, tóc dài cuộn sóng rong biển tùy ý xõa tung, trong lão luyện lại không mất kiều mỵ lẳng lặng đứng chờ ở dưới lầu, thấy Lãnh Tiếu Thiên đi xuống lầu, đúng mực chào hỏi: "Chủ tịch."
"Ngồi đi, đứng làm gì?" Khóe miệng Lãnh Tiếu Thiên chứa đựng cười, ý bảo Đường Lam ngồi xuống đồng thời bảo thím Trương pha trà ngon cho hai người.
"Không biết chủ tịch tìm cháu có chuyện gì không?" Khóe miệng Đường Lam nâng lên thành một nụ cười lễ phép hỏi…
Lãnh Tiếu Thiên uống một hớp trà, chậm rãi hỏi: "Đối với tin tức hôm nay cháu có ý kiến gì không?"
"Chẳng qua cũng chỉ là một minh tinh hạng ba muốn mượn tay tổng giám đốc để lăng xê mình lên thôi." Đường Lam bình tĩnh nói, trong tập đoàn cô cũng được coi như là một người tiếp xúc với Lãnh Tiếu Thiên tương đối lâu, không chỉ có bởi vì địa vị của cô mà còn có quan hệ sâu xa giữa hai nhà.
"Hả?" Lãnh Tiếu Thiên khẽ ờ một tiếng, trên mặt chứa đựng nụ cười cười nhạt, ánh mắt sắc bén lão luyện nhìn Đường Lam: "Cháu cho là như vậy?"
"Sự thật đúng là như thế." Đường Lam cười nhạt kiên định trả lời, cái này ý của Lãnh Tĩnh Hàn, ý của anh cũng chính là chân tướng của sự tình.
"Cháu cảm thấy Mộ Thiên Thanh là người như thế nào?" Lãnh Tiếu Thiên đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.