Chương 71
Thương Tiểu Ly
08/08/2016
“Vâng." Hình Thiên đáp một tiếng sau đó nói: “Bọn họ nổi lên trong
thương giới vào ba năm trước đây. Lấy thế ngựa đen nhanh chóng khẳng
định vị thế ở thương giới. Tổng giám đốc phía sau màn còn thần bí hơn
đại ca rất nhiều... Chưa bao giờ tham dự bất kỳ hoạt động gì của thương
giới. Nghe nói trong nội bộ công ty cũng không có bao nhiêu người gặp
qua người này."
Hình Thiên nói xong rồi nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Nếu như nói đại ca là nhân vật truyền kì của thương giới thì như vậy đế quốc Sun là thần thoại của thương giới... Quật khởi bất ngờ. Phát triển nhanh chóng nhưng lại ổn định một cách đáng kinh ngạc.
Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt trở về trên máy tính. Không quá để ý đến lời Hình Thiên nói. Ngón tay thon dài lật xem tài liệu quý này. Mày kiếm hơi chau lại. Đôi mắt đen như mực sâu thẳm nhìn sơ lược một chút. Cũng không thèm ngẩng đầu lên hỏi: “Chỉ gần đây mới để mắt tới Thiên Lân sao?"
“Vâng." Hình Thiên gật đầu một cái.
Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn nâng lên thành một độ cong như có như không. Trong đáy mắt đều là suy nghĩ sâu xa. Anh vẫn lật bảng báo cáo tài vụ như cũ. Chậm rãi nói: “Tôi không thích cảm giác bị người ta dẫm đạp..."
Sống lưng Hình Thiên không khỏi run lên.
Động tác lướt web của Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên hơi chậm lại. Khóe miệng giống như tự lẩm bẩm nói: Nhằm vào... Cần gì như vậy.
Trong thoáng chốc đáy mắt hiện ra bất đắc dĩ cùng thương cảm.
Hình Thiên nhíu mày. Không hiểu nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Từ hôm qua sau khi Đại ca rời khỏi đây rồi trở lại thì hình như có chút thay đổi. Toàn thân cũng bị bao phủ bởi một tầng sát khí làm cho người ta khó có thể tiếp cận được.
“Thông báo với người phụ trách Đông Nam Á là một giờ sau họp." Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm đóng bảng báo cáo tài vụ lại đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Hình Thiên, hỏi: “Tối ngày hôm qua có thuận lợi không?"
“Đều ở trong dự liệu, Thượng Quan Mộc và..." Hình Thiên nhìn mặt Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh không gợn sóng ... “Và Mộ Thiên Thanh có đến bến tàu Hoàng Gia nhưng không có đi vào."
Lãnh Tĩnh Hàn cũng không cảm thấy bất ngờ, Mộ Thiên Thanh là một bầu máu nóng nhưng Thượng Quan Mộc không phải đứa ngốc.
Mặc kệ đối phương thả tin tức có phải là thật hay không thì tạm thời cũng không có lý do gì để xung đột chính diện với Thiên Lân. Không chỉ bởi vì địa vị của Thiên Lân ở thành phố A mà còn có...
Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh Hàn, không tự chủ vừa nhìn về phía màn hình máy vi tính. Đôi mắt đen như mực dần dần hiện lên nụ cười như có như không, tươi cười còn thoáng mang theo giễu cợt nhàn nhạt.
Hình Thiên cũng không tự chủ liếc nhìn máy vi tính. Mặc dù không thấy gì cả nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, anh âm thầm thở dài rồi hỏi: “Người dẫn cảnh sát tới là ai?"
“Mục Sâm." Lãnh Tĩnh Hàn nói chuyện đồng thời thu hồi ánh mắt.
Chân mày Hình Thiên nhíu sâu hơn, nghi ngờ nói: “Ngược lại người này có chút bản lãnh. Chỉ có mấy năm thế mà anh ta ... Đã dám xuất hiện quang minh chính đại không chút kiêng kỵ trước mặt chúng ta."
Lúc Hình Thiên đang cau mày thì Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt nói: “Người phía sau màn không phải là cậu ta."
“Không phải?"
“Ừ." Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm đáp một tiếng.
Trên thế giới này, người hiểu rõ anh không nhiều lắm, hơn nữa người có thể mỗi một bước đều có suy nghĩ giống anh càng thêm ít đến thương cảm...
Mà Mục Sâm... thì lại không có cái khả năng này.
*
Tổng cục cảnh sát thành phố A.
Trong phòng hội nghị nhỏ, sếp Lý nhìn mấy người trong tổ kỷ luật, hỏi: “Đối với chuyện tình của Mộ Thiên Thanh, các anh có ý kiến gì không?"
“Biểu hiện của Mộ Thiên Thanh từ lúc học ở trường cảnh sát cho đến khi làm việc trong khu Nam cũng không tệ. Người cũng coi như đầy đủ tiêu chuẩn... Nếu cứ như vậy mà cách chức thì hình như có chút không để ý đến tình người rồi."
“Đúng vậy... Huống chi chuyện này có thể là hoàn toàn bịa đặt, rất có thể là do những tên côn đồ cắc ké kia nghĩ biện pháp chơi cảnh sát chúng ta thôi ..."
Tuy là nói như vậy nhưng... đã tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với cục cảnh sát. Bây giờ bên cánh báo chí còn cắn chặt không thả..."
“…”
... ... ...
Sếp Lý nhìn mọi người ồn ào lộn xộn nghị luận, cũng không khỏi rơi vào tình thế khó xử. Ngày hôm qua Thượng Quan Mộc có tìm ông, về công hay về tư ông đều phải nể mặt nhưng bên tổ kỷ luật phải làm sao đây? Ông cũng không thể quá mức khư khư cố chấp.
Trong lúc bên trong phòng họp giằng co không xong thì điện thoại của sếp Lý đột nhiên vang lên, ông bảo mọi người tiếp tục sau đó đứng dậy ra khỏi phòng họp nhận điện thoại: “Chủ tịch Thượng Quan... Có gì dặn dò?"
Thượng Quan Địch ở trong điện thoại cười cười ha ha, nói: “Sếp Lý thật đúng là khách khí quá."
Sếp Lý cũng nở nụ cười, khách khí đôi câu với Thượng Quan Địch.
“Cũng không phải là chuyện lớn gì..." Thượng Quan Địch đạo đức giả, chậm rãi nói: “Hai ngày nay bận rộn nên không có gặp Tiểu Mộc. Hôm nay xem báo thì lại phát hiện thằng nhóc này gây ra chuyện lớn như vậy..."
“Ai! Tại sao chủ tịch Thượng Quan lại nói như vậy. Sếp Mộc lưu luyến si mê bạn gái năm năm, bây giờ là thần tượng trong lòng rất nhiều cô gái đấy..." Sếp Lý cười nói, tất nhiên trong lòng cũng hiểu cú điện thoại này của Thượng Quan Địch có dụng ý gì, ông cố ý dẫn câu chuyện, nói: “Ai! Cảnh sát Mộ tốt như vậy lại bị người ta ác độc hãm hại, tố cáo nhiều lần... Khó trách sếp Mộc lại lo lắng đến thế."
“Thằng nhóc này quả thật không thể làm cho tôi bớt lo được..." Thượng Quan Địch thở dài.
“Sao lại như vậy. Thành tích của sếp Mộc ở giới cảnh sát thì ngài cũng thấy rồi đấy..." Sếp Lý nói, trong lòng lại cân nhắc nên nói thế nào cho Thượng Quan Địch hiểu tổ kỷ luật bọn họ chỉ viết báo cáo, còn chuyện của Mộ Thiên Thanh dù sao cũng đã tạo thành ảnh hưởng tiêu cực, coi như có viết báo cáo đưa lên... cuối cùng rốt cuộc có thể thông qua hay không cũng là do cục trưởng Trương phê chuẩn.
Đang lúc sếp Lý khó xử thì nghe Thượng Quan Địch chậm rãi nói: “Gần đây cục trưởng Trương bận việc sao? Cũng đã lâu cũng không có cùng ông ấy đi ra ngoài đánh Golf rồi..."
“Gần đây cục trưởng Trương rất tốt, ngài cũng biết hiện tại thành phố A vẫn được coi là yên bình..." Khóe miệng Sếp Lý nở nụ cười.
“Để tôi gọi điện thoại cho ông ấy..."
“Chủ tịch bận rộn rồi." Sếp Lý khiêm tốn nói hết rồi cúp điện thoại. Sau đó ổn định lại tâm tình của mình một chút, đi vào phòng họp nhỏ. Lần này sau khi ông đi vào cũng không rối rắm nữa, trực tiếp đưa ra quyết định cuối cùng...
“Xét đến biểu hiện xuất sắc của Mộ Thiên Thanh ở trong đội cảnh sát thì nên cho cô ấy một cơ hội nhưng xét đến phản ứng của dân chúng thì tạm thời… chuyển cô ấy qua bên tổ dân sự."
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch, Thượng Quan Mộc đang nhàn nhã uống trà nhìn gương mặt tối thui của Thượng Quan Địch, trên khuôn mặt tuấn dật bình tĩnh không gợn sóng.
Gương mặt Thượng Quan Địch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Mộc đang nhàn nhã, cắn răng nghiến lợi nói: “Người phụ nữ này đáng giá không?"
Ánh mắt Thượng Quan Mộc nhìn chằm chằm người cha rất có ảnh hưởng trong giới chính trị ở thành phố A này, nhàn nhạt nói: “Yêu chính là yêu. Không thể nói là đáng giá hay không được."
“Yêu? Hừ..." Thượng Quan Địch lạnh lùng hừ một tiếng, “Bất kể cái gì cũng không quan trọng sao, ngay cả tiền đồ trước mặt cũng không cần hả?"
Thượng Quan Mộc vừa nghe xong thì đột nhiên cau mày, “Vậy ba và mẹ thì sao?"
“Chúng ta không giống nhau."
“Đúng vậy... Ba và con không giống nhau.” Thượng Quan Mộc hơi tức giận: “Ba mẹ rất may mắn. Yêu nhau trong hoàn cảnh lấy đám cưới làm điều kiện tiên quyết... nhưng không phải mỗi người đều may mắn giống như ba mẹ được."
Thượng Quan Địch vừa nghe xong, không khỏi bất đắc dĩ thở dài đứng lên. Đứa con trai này nhìn qua thì tao nhã lịch sự nhưng mức độ ngoan cố cũng không phải là chuyện đùa. Vì để cho ông phải gọi điện thoại, thậm chí nó có thể uy hiếp ông thối lui khỏi võ đài chính trị, “Nếu mẹ con biết được nhất định sẽ bị con làm cho tức chết."
“Con cũng không cần chỗ đứng trong thương giới giống như mẹ." Thượng Quan Mộc nhàn nhạt nói một câu, sau đó buông ly xuống, đứng dậy, “Con đi trước..."
Nói xong cũng không đợi Thượng Quan Địch nói gì thì người đã ra khỏi phòng. Ở thời điểm đóng cửa lại, thái độ của Thượng Quan Địch dần dần thay đổi, sắc mặt ông bị bao phủ bởi vẻ âm trầm.
Ông thu hồi ánh mắt về, cầm điện thoại di động trên bàn lên, lãnh đạm bấm một dãy số rồi chờ đợi. Vẻ đa mưu túc trí do nhiều năm lăn lộn trong giới chính trị lan tràn nơi đáy mắt...
*
Lúc Trương Mộ Dương nhận được điện thoại của Thượng Quan Địch thì không chỉ có tươi cười mà còn có thể nói là trong dự tính.
Thượng Quan Địch là hạng người nào, ông biết rất rõ? Một người đàn ông có thể vùng vẫy ở trong giới chính trị như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường nhưng lại vì một cảnh sát nho nhỏ mà mở miệng. Nếu như không có lợi ích lớn hơn thì cho dù là vì Thượng Quan Mộc thì ông ta cũng sẽ không chịu mở miệng.
Chỉ là những thứ này không có quá nhiều quan hệ với ông. Ông chỉ cần bán nhân tình, chậm rãi, đĩnh đạc đứng trước mặt ký giả nói mấy câu thì ông đã được cả danh và lợi rồi.
Lần này, đối với Lãnh Tĩnh Hàn, Từ Mô Dương không chỉ có bội phục mấy phần. Nếu như người trẻ tuổi này tham gia vào giới chính trị, tiền đồ tuyệt đối không có ranh giới.
Rốt cuộc sau khi Lãnh Tĩnh Hàn vào thương giới, tiền đồ như thế nào thì không biết nhưng vào giờ phút này, Mộ Thiên Thanh đang ở trong nhà chờ đợi thì lại nóng nảy vô cùng. Mặc dù Thượng Quan Mộc khiến cô bình tĩnh hơn nhiều nhưng kết quả còn chưa có thì làm sao cô có thể yên tâm cho được?
Vì muốn dời đi sự chú ý của mình, Mộ Thiên Thanh quét dọn trong nhà từ đầu tới cuối một lần nhưng lúc đang chờ đợi thì không thể nào giống như bình thường được, điều này khiến cho cô rất đau đầu.
Cuối cùng Mộ Thiên Thanh buồn chán cầm tập án hình sự lên nhìn một chút, đột nhiên... Cô hơi nhíu mày, trên mặt dần dần lộ ra sắc thái mê hoặc...
Cô hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm qua, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn hai tin nhắn đó. Cô không có tra ra được nơi phát ra tin nhắn, đối phương đã che dấu số điện thoại thì tất nhiên sẽ không lưu để lại dấu vết cho cô lần theo.
Nghĩ tới đây, Mộ Thiên Thanh bấm một dãy số, đợi đến khi điện thoại thông thì vội vàng nói: “Tôi là Mộ Thiên Thanh ở khu Nam. Tôi muốn hỏi đã tra ra vấn đề của đám cá biển của công ty hải sản Hải Nguyên tối ngày hôm qua chưa?"
Đầu tiên trong điện thoại im lăng, sau một lúc mới vừa truyền đến một giọng nam: “Cảnh sát Mộ? Xin lỗi... Bây giờ cô vẫn còn đang bị điều tra. Chuyện cô hỏi tạm thời..."
Cùng là cảnh sát, đối phương còn chưa nói xong thì Mộ Thiên Thanh đã hiểu. Sắc mặt của cô có chút xấu hổ, giật giật khóe môi, ngượng ngùng nói: Tôi... tôi quên mất."
“Không sao" "
Mộ Thiên Thanh cúp điện thoại. Chuyện vốn không muốn để ý đến nữa lại bị khơi ra, trong nháy mắt cảm xúc ngột ngạt tràn ngập trong lòng... Sau đó cô thuận theo tự nhiên nhớ lại nguyên nhân gây ra chuyện rồi lại thuận theo tự nhiên nghĩ đến Lãnh Tĩnh Hàn.
Vốn tâm tình đã có chút sáng sủa lại dần dần bị mây đen bao phủ...
Ánh mắt Mộ Thiên Thanh tự giễu, khóe môi giật giật, hơi tựa lưng vào ghế sa lon. Ánh mắt không có tiêu cự nhìn đèn trần, con ngươi dần dần tan rã. Cô không muốn nghĩ tới nhưng... Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn gương mặt lạnh lùng tựa như điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn...
Đột nhiên trong đầu Mộ Thiên Thanh thoáng qua một điểm sáng. Cô lập tức ngồi dậy, chỉ nghe cô tự lẩm bẩm nói: Tại sao đối phương lại cố ý nói giao dịch của Dạ Ưng có liên quan đến tập đoàn Thiên Lân. Hai bên có quan hệ gì với nhau..."
Hình Thiên nói xong rồi nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Nếu như nói đại ca là nhân vật truyền kì của thương giới thì như vậy đế quốc Sun là thần thoại của thương giới... Quật khởi bất ngờ. Phát triển nhanh chóng nhưng lại ổn định một cách đáng kinh ngạc.
Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt trở về trên máy tính. Không quá để ý đến lời Hình Thiên nói. Ngón tay thon dài lật xem tài liệu quý này. Mày kiếm hơi chau lại. Đôi mắt đen như mực sâu thẳm nhìn sơ lược một chút. Cũng không thèm ngẩng đầu lên hỏi: “Chỉ gần đây mới để mắt tới Thiên Lân sao?"
“Vâng." Hình Thiên gật đầu một cái.
Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn nâng lên thành một độ cong như có như không. Trong đáy mắt đều là suy nghĩ sâu xa. Anh vẫn lật bảng báo cáo tài vụ như cũ. Chậm rãi nói: “Tôi không thích cảm giác bị người ta dẫm đạp..."
Sống lưng Hình Thiên không khỏi run lên.
Động tác lướt web của Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên hơi chậm lại. Khóe miệng giống như tự lẩm bẩm nói: Nhằm vào... Cần gì như vậy.
Trong thoáng chốc đáy mắt hiện ra bất đắc dĩ cùng thương cảm.
Hình Thiên nhíu mày. Không hiểu nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Từ hôm qua sau khi Đại ca rời khỏi đây rồi trở lại thì hình như có chút thay đổi. Toàn thân cũng bị bao phủ bởi một tầng sát khí làm cho người ta khó có thể tiếp cận được.
“Thông báo với người phụ trách Đông Nam Á là một giờ sau họp." Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm đóng bảng báo cáo tài vụ lại đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Hình Thiên, hỏi: “Tối ngày hôm qua có thuận lợi không?"
“Đều ở trong dự liệu, Thượng Quan Mộc và..." Hình Thiên nhìn mặt Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh không gợn sóng ... “Và Mộ Thiên Thanh có đến bến tàu Hoàng Gia nhưng không có đi vào."
Lãnh Tĩnh Hàn cũng không cảm thấy bất ngờ, Mộ Thiên Thanh là một bầu máu nóng nhưng Thượng Quan Mộc không phải đứa ngốc.
Mặc kệ đối phương thả tin tức có phải là thật hay không thì tạm thời cũng không có lý do gì để xung đột chính diện với Thiên Lân. Không chỉ bởi vì địa vị của Thiên Lân ở thành phố A mà còn có...
Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh Hàn, không tự chủ vừa nhìn về phía màn hình máy vi tính. Đôi mắt đen như mực dần dần hiện lên nụ cười như có như không, tươi cười còn thoáng mang theo giễu cợt nhàn nhạt.
Hình Thiên cũng không tự chủ liếc nhìn máy vi tính. Mặc dù không thấy gì cả nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, anh âm thầm thở dài rồi hỏi: “Người dẫn cảnh sát tới là ai?"
“Mục Sâm." Lãnh Tĩnh Hàn nói chuyện đồng thời thu hồi ánh mắt.
Chân mày Hình Thiên nhíu sâu hơn, nghi ngờ nói: “Ngược lại người này có chút bản lãnh. Chỉ có mấy năm thế mà anh ta ... Đã dám xuất hiện quang minh chính đại không chút kiêng kỵ trước mặt chúng ta."
Lúc Hình Thiên đang cau mày thì Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt nói: “Người phía sau màn không phải là cậu ta."
“Không phải?"
“Ừ." Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm đáp một tiếng.
Trên thế giới này, người hiểu rõ anh không nhiều lắm, hơn nữa người có thể mỗi một bước đều có suy nghĩ giống anh càng thêm ít đến thương cảm...
Mà Mục Sâm... thì lại không có cái khả năng này.
*
Tổng cục cảnh sát thành phố A.
Trong phòng hội nghị nhỏ, sếp Lý nhìn mấy người trong tổ kỷ luật, hỏi: “Đối với chuyện tình của Mộ Thiên Thanh, các anh có ý kiến gì không?"
“Biểu hiện của Mộ Thiên Thanh từ lúc học ở trường cảnh sát cho đến khi làm việc trong khu Nam cũng không tệ. Người cũng coi như đầy đủ tiêu chuẩn... Nếu cứ như vậy mà cách chức thì hình như có chút không để ý đến tình người rồi."
“Đúng vậy... Huống chi chuyện này có thể là hoàn toàn bịa đặt, rất có thể là do những tên côn đồ cắc ké kia nghĩ biện pháp chơi cảnh sát chúng ta thôi ..."
Tuy là nói như vậy nhưng... đã tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với cục cảnh sát. Bây giờ bên cánh báo chí còn cắn chặt không thả..."
“…”
... ... ...
Sếp Lý nhìn mọi người ồn ào lộn xộn nghị luận, cũng không khỏi rơi vào tình thế khó xử. Ngày hôm qua Thượng Quan Mộc có tìm ông, về công hay về tư ông đều phải nể mặt nhưng bên tổ kỷ luật phải làm sao đây? Ông cũng không thể quá mức khư khư cố chấp.
Trong lúc bên trong phòng họp giằng co không xong thì điện thoại của sếp Lý đột nhiên vang lên, ông bảo mọi người tiếp tục sau đó đứng dậy ra khỏi phòng họp nhận điện thoại: “Chủ tịch Thượng Quan... Có gì dặn dò?"
Thượng Quan Địch ở trong điện thoại cười cười ha ha, nói: “Sếp Lý thật đúng là khách khí quá."
Sếp Lý cũng nở nụ cười, khách khí đôi câu với Thượng Quan Địch.
“Cũng không phải là chuyện lớn gì..." Thượng Quan Địch đạo đức giả, chậm rãi nói: “Hai ngày nay bận rộn nên không có gặp Tiểu Mộc. Hôm nay xem báo thì lại phát hiện thằng nhóc này gây ra chuyện lớn như vậy..."
“Ai! Tại sao chủ tịch Thượng Quan lại nói như vậy. Sếp Mộc lưu luyến si mê bạn gái năm năm, bây giờ là thần tượng trong lòng rất nhiều cô gái đấy..." Sếp Lý cười nói, tất nhiên trong lòng cũng hiểu cú điện thoại này của Thượng Quan Địch có dụng ý gì, ông cố ý dẫn câu chuyện, nói: “Ai! Cảnh sát Mộ tốt như vậy lại bị người ta ác độc hãm hại, tố cáo nhiều lần... Khó trách sếp Mộc lại lo lắng đến thế."
“Thằng nhóc này quả thật không thể làm cho tôi bớt lo được..." Thượng Quan Địch thở dài.
“Sao lại như vậy. Thành tích của sếp Mộc ở giới cảnh sát thì ngài cũng thấy rồi đấy..." Sếp Lý nói, trong lòng lại cân nhắc nên nói thế nào cho Thượng Quan Địch hiểu tổ kỷ luật bọn họ chỉ viết báo cáo, còn chuyện của Mộ Thiên Thanh dù sao cũng đã tạo thành ảnh hưởng tiêu cực, coi như có viết báo cáo đưa lên... cuối cùng rốt cuộc có thể thông qua hay không cũng là do cục trưởng Trương phê chuẩn.
Đang lúc sếp Lý khó xử thì nghe Thượng Quan Địch chậm rãi nói: “Gần đây cục trưởng Trương bận việc sao? Cũng đã lâu cũng không có cùng ông ấy đi ra ngoài đánh Golf rồi..."
“Gần đây cục trưởng Trương rất tốt, ngài cũng biết hiện tại thành phố A vẫn được coi là yên bình..." Khóe miệng Sếp Lý nở nụ cười.
“Để tôi gọi điện thoại cho ông ấy..."
“Chủ tịch bận rộn rồi." Sếp Lý khiêm tốn nói hết rồi cúp điện thoại. Sau đó ổn định lại tâm tình của mình một chút, đi vào phòng họp nhỏ. Lần này sau khi ông đi vào cũng không rối rắm nữa, trực tiếp đưa ra quyết định cuối cùng...
“Xét đến biểu hiện xuất sắc của Mộ Thiên Thanh ở trong đội cảnh sát thì nên cho cô ấy một cơ hội nhưng xét đến phản ứng của dân chúng thì tạm thời… chuyển cô ấy qua bên tổ dân sự."
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch, Thượng Quan Mộc đang nhàn nhã uống trà nhìn gương mặt tối thui của Thượng Quan Địch, trên khuôn mặt tuấn dật bình tĩnh không gợn sóng.
Gương mặt Thượng Quan Địch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Mộc đang nhàn nhã, cắn răng nghiến lợi nói: “Người phụ nữ này đáng giá không?"
Ánh mắt Thượng Quan Mộc nhìn chằm chằm người cha rất có ảnh hưởng trong giới chính trị ở thành phố A này, nhàn nhạt nói: “Yêu chính là yêu. Không thể nói là đáng giá hay không được."
“Yêu? Hừ..." Thượng Quan Địch lạnh lùng hừ một tiếng, “Bất kể cái gì cũng không quan trọng sao, ngay cả tiền đồ trước mặt cũng không cần hả?"
Thượng Quan Mộc vừa nghe xong thì đột nhiên cau mày, “Vậy ba và mẹ thì sao?"
“Chúng ta không giống nhau."
“Đúng vậy... Ba và con không giống nhau.” Thượng Quan Mộc hơi tức giận: “Ba mẹ rất may mắn. Yêu nhau trong hoàn cảnh lấy đám cưới làm điều kiện tiên quyết... nhưng không phải mỗi người đều may mắn giống như ba mẹ được."
Thượng Quan Địch vừa nghe xong, không khỏi bất đắc dĩ thở dài đứng lên. Đứa con trai này nhìn qua thì tao nhã lịch sự nhưng mức độ ngoan cố cũng không phải là chuyện đùa. Vì để cho ông phải gọi điện thoại, thậm chí nó có thể uy hiếp ông thối lui khỏi võ đài chính trị, “Nếu mẹ con biết được nhất định sẽ bị con làm cho tức chết."
“Con cũng không cần chỗ đứng trong thương giới giống như mẹ." Thượng Quan Mộc nhàn nhạt nói một câu, sau đó buông ly xuống, đứng dậy, “Con đi trước..."
Nói xong cũng không đợi Thượng Quan Địch nói gì thì người đã ra khỏi phòng. Ở thời điểm đóng cửa lại, thái độ của Thượng Quan Địch dần dần thay đổi, sắc mặt ông bị bao phủ bởi vẻ âm trầm.
Ông thu hồi ánh mắt về, cầm điện thoại di động trên bàn lên, lãnh đạm bấm một dãy số rồi chờ đợi. Vẻ đa mưu túc trí do nhiều năm lăn lộn trong giới chính trị lan tràn nơi đáy mắt...
*
Lúc Trương Mộ Dương nhận được điện thoại của Thượng Quan Địch thì không chỉ có tươi cười mà còn có thể nói là trong dự tính.
Thượng Quan Địch là hạng người nào, ông biết rất rõ? Một người đàn ông có thể vùng vẫy ở trong giới chính trị như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường nhưng lại vì một cảnh sát nho nhỏ mà mở miệng. Nếu như không có lợi ích lớn hơn thì cho dù là vì Thượng Quan Mộc thì ông ta cũng sẽ không chịu mở miệng.
Chỉ là những thứ này không có quá nhiều quan hệ với ông. Ông chỉ cần bán nhân tình, chậm rãi, đĩnh đạc đứng trước mặt ký giả nói mấy câu thì ông đã được cả danh và lợi rồi.
Lần này, đối với Lãnh Tĩnh Hàn, Từ Mô Dương không chỉ có bội phục mấy phần. Nếu như người trẻ tuổi này tham gia vào giới chính trị, tiền đồ tuyệt đối không có ranh giới.
Rốt cuộc sau khi Lãnh Tĩnh Hàn vào thương giới, tiền đồ như thế nào thì không biết nhưng vào giờ phút này, Mộ Thiên Thanh đang ở trong nhà chờ đợi thì lại nóng nảy vô cùng. Mặc dù Thượng Quan Mộc khiến cô bình tĩnh hơn nhiều nhưng kết quả còn chưa có thì làm sao cô có thể yên tâm cho được?
Vì muốn dời đi sự chú ý của mình, Mộ Thiên Thanh quét dọn trong nhà từ đầu tới cuối một lần nhưng lúc đang chờ đợi thì không thể nào giống như bình thường được, điều này khiến cho cô rất đau đầu.
Cuối cùng Mộ Thiên Thanh buồn chán cầm tập án hình sự lên nhìn một chút, đột nhiên... Cô hơi nhíu mày, trên mặt dần dần lộ ra sắc thái mê hoặc...
Cô hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm qua, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn hai tin nhắn đó. Cô không có tra ra được nơi phát ra tin nhắn, đối phương đã che dấu số điện thoại thì tất nhiên sẽ không lưu để lại dấu vết cho cô lần theo.
Nghĩ tới đây, Mộ Thiên Thanh bấm một dãy số, đợi đến khi điện thoại thông thì vội vàng nói: “Tôi là Mộ Thiên Thanh ở khu Nam. Tôi muốn hỏi đã tra ra vấn đề của đám cá biển của công ty hải sản Hải Nguyên tối ngày hôm qua chưa?"
Đầu tiên trong điện thoại im lăng, sau một lúc mới vừa truyền đến một giọng nam: “Cảnh sát Mộ? Xin lỗi... Bây giờ cô vẫn còn đang bị điều tra. Chuyện cô hỏi tạm thời..."
Cùng là cảnh sát, đối phương còn chưa nói xong thì Mộ Thiên Thanh đã hiểu. Sắc mặt của cô có chút xấu hổ, giật giật khóe môi, ngượng ngùng nói: Tôi... tôi quên mất."
“Không sao" "
Mộ Thiên Thanh cúp điện thoại. Chuyện vốn không muốn để ý đến nữa lại bị khơi ra, trong nháy mắt cảm xúc ngột ngạt tràn ngập trong lòng... Sau đó cô thuận theo tự nhiên nhớ lại nguyên nhân gây ra chuyện rồi lại thuận theo tự nhiên nghĩ đến Lãnh Tĩnh Hàn.
Vốn tâm tình đã có chút sáng sủa lại dần dần bị mây đen bao phủ...
Ánh mắt Mộ Thiên Thanh tự giễu, khóe môi giật giật, hơi tựa lưng vào ghế sa lon. Ánh mắt không có tiêu cự nhìn đèn trần, con ngươi dần dần tan rã. Cô không muốn nghĩ tới nhưng... Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn gương mặt lạnh lùng tựa như điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn...
Đột nhiên trong đầu Mộ Thiên Thanh thoáng qua một điểm sáng. Cô lập tức ngồi dậy, chỉ nghe cô tự lẩm bẩm nói: Tại sao đối phương lại cố ý nói giao dịch của Dạ Ưng có liên quan đến tập đoàn Thiên Lân. Hai bên có quan hệ gì với nhau..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.