Chương 126: Rời khỏi Dạ Ưng (11)
Thương Tiểu Ly
18/03/2018
Tại bến tàu Hoàng Gia.
Những người phụ trách bến tàu và nhân viên bảo dưỡng trợn mắt nhìn nhau với nét mặt lo lắng vì không ai hiểu nổi tại sao tất cả thuyền và ca nô trên bến đều gặp trục trặc cùng lúc?!!!
Mỗi ngày bọn họ có nhiệm vụ kiểm tra tất cả thuyền và tàu, riêng tàu ca nô thì buổi sáng hôm nay còn chạy tốt thế nhưng giờ này tất cả đều đồng loạt chết máy.
"Vương Công, làm sao bây giờ?"
Trương Công lo lắng xem tình hình trước mắt, không biết là ai đã làm ra chuyện này nhưng nếu bây giờ bắt tay sửa chữa thì cũng khoảng một hai tiếng nữa mới xong.
Đang lúc buồn rầu chưa tìm được cách xử lý thoã đáng thì đột nhiên điện thoại Vương Công vang lên. Thấy người gọi đến là Hình Thiên, anh ta vội bắt máy nói: "Thư ký Hình... "
"Sao vậy?" Hình Thiên cắt ngang lời Trương Công, tay vẫn ôm sát Thẩm Duyệt Nhiên thản nhiên hỏi.
Trương Công liếc nhìn nhân viên kỹ thuật đang gấp rút sửa máy rồi cau mày chần chừ nói: "Thuyền của tổng giám đốc đang bị cạn dầu ở ngoài biển mà... ngặt nỗi bây giờ thuyền và tàu trên bến... đều bị ai đó phá hỏng hết rồi."
Lắng nghe giọng nói đứt quãng qua điện thoại Hình Thiên không khỏi nhếch môi cười, thế nhưng anh lại cố ý trầm giọng nói: "Sao lại để xảy ra chuyện như vậy? Lần này là tổng giám đốc bị kẹt trên biển, nếu như là khách quý của chúng ta bị kẹt thì tập đoàn Thiên Lân còn gì là thể diện chứ?!"
Nét mặt Trương Công lộ rõ vẻ khổ sở, lòng anh ta cũng nặng trĩu. Hôm nay là ngày trực của anh ta mà lại để phát sinh chuyện như vậy, chắc...chắc là phải 'cuốn gói' nghỉ việc quá!!!
Khoé môi Hình Thiên giật giật cười, anh cố dằn lại, ho nhẹ rồi nói: "Hiện giờ việc quan trọng nhất vẫn là đi đón tổng giám đốc. Bên đây tôi sẽ phái trực thăng đi rước anh ta, bên kia anh xem cho người sửa máy móc gấp đi."
"Dạ, nhưng... " Khuôn mặt Trương Công nhăn nhó, dưới ánh đèn pha càng trở nên quỷ dị hết sức.
"Chuyện này tôi sẽ nói khéo dùm cho. Vì thường ngày mọi người vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ nên lần này coi như bỏ qua, tôi hy vọng không có lần sau." Hình Thiên ý vị sâu xa nói xong liền nghe thấy Trương Công vâng vâng dạ dạ liên tục, đáy mắt anh xẹt qua một tia suy nghĩ xấu xa, anh nói: “Chuyện còn lại tôi sẽ xử lý, các anh sửa chữa xong thì có thể nghỉ ngơi."
Trương Công nghe vậy vội vàng cảm ơn Hình Thiên lia lịa rồi ra lệnh cho mọi người gấp rút sửa chữa máy tàu tránh để phát sinh phiền phức lần nữa.
"Hứ, người cái này xấu xa vậy mà ai cũng tưởng là người tốt hết!" Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày nhìn Hình Thiên, sao trước kia cô không biết chồng mình lém lỉnh như vậy nhỉ?
"Sai rồi! Chồng em là người cực kỳ tốt mới đúng." Hình Thiên nghiêm túc nói.
"Hừ!" Thẩm Duyệt Nhiên hừ hừ không phục, chợt nhớ còn điều chưa rõ cô hỏi anh: “Ông xã nè... Sao anh biết Lãnh Tĩnh Hàn nhất định sẽ ra biển mà chuẩn bị chu tất như vậy? "
Hình Thiên cười nheo mắt chậm rãi nói: "Anh ở bên cạnh anh ấy gần mười năm, ngoại trừ ngủ chung và một vài chuyện đặc biệt riêng tư khác thì hai người dính nhau như hình với bóng ấy. Mặc dù không thể nói anh hiểu con người anh ấy nhất nhưng có thể nói rằng anh hiểu thói quen của anh ấy nhất đó."
"Còn dám nói các anh không có tình..." Thẩm Duyệt Nhiên bĩu môi.
"Tình gì?" Hình Thiên chỉ nghe cô nói lưng chừng bỗng tối sầm mặt. Anh đột nhiên lật người Thẩm Duyệt Nhiên, đè cô xuống dưới, và hung hăng hôn môi cô ngấu nghiến rồi nhả ra cảnh cáo: “Còn dám nghi ngờ giới tính của chồng em à? Anh phải cho em biết thế nào là lễ độ, cho em ngày mai khỏi lếch xuống giường nổi luôn."
Thẩm Duyệt Nhiên Hữu thở hổn hển nhìn Hình Thiên chằm chằm, nhân lúc Hình Thiên không để ý cô dứt khoát đẩy anh ngã ngữa và phóng lên người anh ngồi trên bụng anh trấn áp giảo hoạt nói: "Bà đây không phát uy thì chắc anh cho rằng bà đây chỉ là con mèo bệnh!"
"Ừ, vào lúc này thấy được cả con cọp cái luôn..." Hình Thiên khoan thai nói.
Thẩm Duyệt Nhiên nghe vậy nhất thời nhớ đến lời nói đầy tính khiêu khích của mình, mặt cô đỏ ửng. Cô vội tuột xuống khỏi người anh, lật anh lại tức giận đánh vào mông anh hỏi tiếp: "Coi như anh hiểu được Lãnh Tĩnh Hàn nhưng anh có chắc bọn họ sẽ mắc bẫy của anh không?"
Hình Thiên nhỏm ngồi dậy, nhún vai nói: "Chồng của em cũng đâu phải thần tiên. Anh chỉ muốn cho bọn họ có thêm thời gian gần gũi nhau thôi. Dù không có 'làm' chuyện gì đặc biệt thì ít ra bọn họ cũng có thêm một kỷ niệm đáng nhớ mà."
Thẩm Duyệt Nhiên đột nhiên đứng thẳng khoanh tay ôm bả vai. Cô thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, vừa hy vọng tình của giữa Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn tiến triển thêm một bước vừa lại sợ mối quan hệ đó tiến triển thì sau này người đau lòng lại là Thiên Thanh.
Hình Thiên nhìn ra nỗi khổ tâm của Thẩm Duyệt Nhiên. Anh kéo cô vào lòng cùng ngã xuống chiếu nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể giúp bọn họ đến đây thôi. Còn sau này dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ không nhúng tay nữa."
Thẩm Duyệt Nhiên mím môi im lặng dựa vào lòng Hình Thiên, trên vẫn đượm vẻ lo lắng.
Hình Thiên khẽ thở dài, trong lòng anh cũng nặng nề khác thường.
Nếu nói anh vì xây dựng tình cảm cho đại ca và Mộ Thiên Thanh thì có thể nói rằng anh thực tâm vì đại ca mà chạy sấp chạy ngữa sắp đặt mọi thứ. Đại ca vốn là người cực kỳ cẩn thận và nhẫn nại. Thế nên để bố trí tất cả ở bến tàu anh phải đau đầu tiên đoán những chuyện có thể diễn ra và an bài. Đầu tiên anh sẽ rút dầu khỏi bồn chỉ chừa lại đủ dầu để đi khoảng hai mươi hải lý. Anh ấy sẽ không tắt điều hoà vì sợ Mộ Thiên Thanh bị lạnh nên chắc chắn anh ta sẽ không thể đi quá xa mà cũng không thể sớm phát hiện thuyền bị hụt dầu...
Chuyện dầu thì anh có thể tính được nhưng anh không chắc đại ca có uống rượu cùng Mộ Thiên Thanh hay không. Anh cũng không dám bỏ thuốc vào bình rượu mà chỉ đem thuốc 'Độc tình' bôi trên mỗi chiếc ly. Lại nói loại thuốc này có dược tính cực mạnh, không giống như loại thuốc lần trước Mộ Thiên Thanh bị chuốc ở quầy rượu, để giã được thuốc thì bắt buột phải giao hợp nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lần này anh ra tay nặng như vậy vì không muốn để cho đại ca có đường lui. Đại ca vốn có tình cảm với Mộ Thiên Thanh nếu như có thêm phần trách nhiệm thì nhất định anh ấy sẽ không buông tay Mộ Thiên Thanh và bao bọc cô ấy.
Hình Thiên vừa nghĩ ngợi vừa nghiêng người lẳng lặng ôm Thẩm Duyệt Nhiên đồng thời khẽ thở dài nói: "Hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi... "
*
Lúc này trên biển.
Lãnh Tĩnh Hàn chau chặt chân mày, Mộ Thiên Thanh cắn chặt môi cố gắng chịu đựng cảm giác rần rần khó chịu trong người. Ánh mắt Mộ Thiên Thanh như chìm trong mộng ảo nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, trong đó dường như chất chứa ham muốn hừng hực khó lòng áp chế được.
"Lãnh... Lãnh Tĩnh Hàn... Tôi... tôi thấy khó chịu... " Mộ Thiên Thanh thở hổn hển, giờ phút này cô đã không còn ý thức như bình thường, chỉ còn lại một tia mờ mịt.
Lãnh Tĩnh Hàn mím chặt môi ngửa cổ lên hít một hơi thật sâu. Bụng dưới anh quá căng làm anh không có cách nào khắc chế. Đôi mắt chim ưng khẽ liếc chiếc ly rượu đã cạn, anh thầm đoán được Hình Thiên đã làm chuyện tốt gì.
'Độc tình' có dược tính cực mạnh, sau khi phát huy tác dụng hậu, người trúng phải sẽ không có biện pháp khống chế tâm tình của mình, chỉ có thể dựa vào bản năng mà đòi hỏi, thậm chí suy nghĩ cũng sẽ bị khống chế. Một loại thuốc như vậy... đã lâu không dám xuất hiện vì e ngại sự tồn tại của Dạ Ưng, hôm nay lại có người dám bỏ thuốc anh thì ngoài Hình Thiên ra sẽ không ai dám lớn mật như vậy.
Lãnh Tĩnh Hàn hung hăng lắc đầu, cố gắng giữ vững quyết tâm. Anh thở hổn hển cầm điện thoại định gọi cho Hình Thiên lần nữa. Dù vẫn biết thuốc này không có cách giải nhưng anh không muốn chiếm đoạt Thiên Thanh theo cách này, anh không muốn làm tổn thương cô.
Đột nhiên khi Lãnh Tĩnh Hàn còn đang mở khoá điện thoại thì Mộ Thiên Thanh lại theo bản năng tìm kiếm hơi thở của đàn ông, cọ cọ vào người Lãnh Tĩnh Hàn. Cơ thể cô mềm mại rũ rượi dựa vào người anh, tham lam hít lấy hơi hám trên người anh thều thào nói: "Khó chịu... Ưm.. Tôi... tôi thấy khó chịu... Ưm ư... "
Một tiếng 'Bốp' vang lên, điện thoại anh rơi xuống đất vỡ tung cũng vì hơi thở phụ nữ xông vào mũi anh đã đánh tan ý chí kiềm chế của anh trong nháy mắt...
Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm cắn răng, vì anh biết rõ dược tính của 'độc tình' nên anh càng lo lắng, nếu bây giờ anh chiếm đoạt cô thì những chuyện anh đã sắp xếp trước kia phải chăng đều trở nên vô nghĩa??!
"Khó chịu... Nóng quá...” Giọng Mộ Thiên Thanh nỉ non truyền đến, cô càng không yên phận kéo cởi quần áo của mình và Lãnh Tĩnh Hàn y phục trong khi bờ môi xinh đẹp không nhịn được những bật ra những tiếng rên rỉ ư ư đứt quãng làm người nào đó không thể tiếp tục nhẫn nại được.
Bây giờ Mộ Thiên Thanh đã hoàn toàn bị thuốc phác tác nên không còn khống chế được ý thức, cô chỉ thấy trong người sôi trào lên dòng khí nóng khiến cô chỉ muốn nổ tung, rất cần được hoá giải. Cô xác định người trước mắt có khả năng giúp cô nhưng dường như anh ta lại không muốn giúp.
Mộ Thiên Thanh bức rức không chịu được, Lãnh Tĩnh Hàn cũng không khá hơn chút nào. Dù lúc bình thường anh có tự chủ kiểu nào thì dưới sự khống chế của 'độc tình' sự nhẫn nại kia cũng bị đánh gục, hơn nữa sự đụng chạm của Mộ Thiên Thanh đã khiến cho lý trí của anh càng nhanh chóng đầu hàng bản năng.
Nhìn khuôn mặt Mộ Thiên Thanh đã đỏ ửng, vì chật vật nên cánh môi đã đỏ như nụ hoa sen sớm nở trong hồ... Giờ khắc này, trong đầu anh cũng chỉ còn lại một ham muốn mãnh liệt, anh không nhịn được vươn tay ra mân mê từ trên mặt cô dài xuống cổ. Chỉ tiếp xúc phơn phớt nhẹ nhàng thế nhưng lại kích thích anh vượt qua rào cản cuối cùng khiến anh muốn hung hăng chiếm đoạt cô ngay lập tức...
Những người phụ trách bến tàu và nhân viên bảo dưỡng trợn mắt nhìn nhau với nét mặt lo lắng vì không ai hiểu nổi tại sao tất cả thuyền và ca nô trên bến đều gặp trục trặc cùng lúc?!!!
Mỗi ngày bọn họ có nhiệm vụ kiểm tra tất cả thuyền và tàu, riêng tàu ca nô thì buổi sáng hôm nay còn chạy tốt thế nhưng giờ này tất cả đều đồng loạt chết máy.
"Vương Công, làm sao bây giờ?"
Trương Công lo lắng xem tình hình trước mắt, không biết là ai đã làm ra chuyện này nhưng nếu bây giờ bắt tay sửa chữa thì cũng khoảng một hai tiếng nữa mới xong.
Đang lúc buồn rầu chưa tìm được cách xử lý thoã đáng thì đột nhiên điện thoại Vương Công vang lên. Thấy người gọi đến là Hình Thiên, anh ta vội bắt máy nói: "Thư ký Hình... "
"Sao vậy?" Hình Thiên cắt ngang lời Trương Công, tay vẫn ôm sát Thẩm Duyệt Nhiên thản nhiên hỏi.
Trương Công liếc nhìn nhân viên kỹ thuật đang gấp rút sửa máy rồi cau mày chần chừ nói: "Thuyền của tổng giám đốc đang bị cạn dầu ở ngoài biển mà... ngặt nỗi bây giờ thuyền và tàu trên bến... đều bị ai đó phá hỏng hết rồi."
Lắng nghe giọng nói đứt quãng qua điện thoại Hình Thiên không khỏi nhếch môi cười, thế nhưng anh lại cố ý trầm giọng nói: "Sao lại để xảy ra chuyện như vậy? Lần này là tổng giám đốc bị kẹt trên biển, nếu như là khách quý của chúng ta bị kẹt thì tập đoàn Thiên Lân còn gì là thể diện chứ?!"
Nét mặt Trương Công lộ rõ vẻ khổ sở, lòng anh ta cũng nặng trĩu. Hôm nay là ngày trực của anh ta mà lại để phát sinh chuyện như vậy, chắc...chắc là phải 'cuốn gói' nghỉ việc quá!!!
Khoé môi Hình Thiên giật giật cười, anh cố dằn lại, ho nhẹ rồi nói: "Hiện giờ việc quan trọng nhất vẫn là đi đón tổng giám đốc. Bên đây tôi sẽ phái trực thăng đi rước anh ta, bên kia anh xem cho người sửa máy móc gấp đi."
"Dạ, nhưng... " Khuôn mặt Trương Công nhăn nhó, dưới ánh đèn pha càng trở nên quỷ dị hết sức.
"Chuyện này tôi sẽ nói khéo dùm cho. Vì thường ngày mọi người vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ nên lần này coi như bỏ qua, tôi hy vọng không có lần sau." Hình Thiên ý vị sâu xa nói xong liền nghe thấy Trương Công vâng vâng dạ dạ liên tục, đáy mắt anh xẹt qua một tia suy nghĩ xấu xa, anh nói: “Chuyện còn lại tôi sẽ xử lý, các anh sửa chữa xong thì có thể nghỉ ngơi."
Trương Công nghe vậy vội vàng cảm ơn Hình Thiên lia lịa rồi ra lệnh cho mọi người gấp rút sửa chữa máy tàu tránh để phát sinh phiền phức lần nữa.
"Hứ, người cái này xấu xa vậy mà ai cũng tưởng là người tốt hết!" Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày nhìn Hình Thiên, sao trước kia cô không biết chồng mình lém lỉnh như vậy nhỉ?
"Sai rồi! Chồng em là người cực kỳ tốt mới đúng." Hình Thiên nghiêm túc nói.
"Hừ!" Thẩm Duyệt Nhiên hừ hừ không phục, chợt nhớ còn điều chưa rõ cô hỏi anh: “Ông xã nè... Sao anh biết Lãnh Tĩnh Hàn nhất định sẽ ra biển mà chuẩn bị chu tất như vậy? "
Hình Thiên cười nheo mắt chậm rãi nói: "Anh ở bên cạnh anh ấy gần mười năm, ngoại trừ ngủ chung và một vài chuyện đặc biệt riêng tư khác thì hai người dính nhau như hình với bóng ấy. Mặc dù không thể nói anh hiểu con người anh ấy nhất nhưng có thể nói rằng anh hiểu thói quen của anh ấy nhất đó."
"Còn dám nói các anh không có tình..." Thẩm Duyệt Nhiên bĩu môi.
"Tình gì?" Hình Thiên chỉ nghe cô nói lưng chừng bỗng tối sầm mặt. Anh đột nhiên lật người Thẩm Duyệt Nhiên, đè cô xuống dưới, và hung hăng hôn môi cô ngấu nghiến rồi nhả ra cảnh cáo: “Còn dám nghi ngờ giới tính của chồng em à? Anh phải cho em biết thế nào là lễ độ, cho em ngày mai khỏi lếch xuống giường nổi luôn."
Thẩm Duyệt Nhiên Hữu thở hổn hển nhìn Hình Thiên chằm chằm, nhân lúc Hình Thiên không để ý cô dứt khoát đẩy anh ngã ngữa và phóng lên người anh ngồi trên bụng anh trấn áp giảo hoạt nói: "Bà đây không phát uy thì chắc anh cho rằng bà đây chỉ là con mèo bệnh!"
"Ừ, vào lúc này thấy được cả con cọp cái luôn..." Hình Thiên khoan thai nói.
Thẩm Duyệt Nhiên nghe vậy nhất thời nhớ đến lời nói đầy tính khiêu khích của mình, mặt cô đỏ ửng. Cô vội tuột xuống khỏi người anh, lật anh lại tức giận đánh vào mông anh hỏi tiếp: "Coi như anh hiểu được Lãnh Tĩnh Hàn nhưng anh có chắc bọn họ sẽ mắc bẫy của anh không?"
Hình Thiên nhỏm ngồi dậy, nhún vai nói: "Chồng của em cũng đâu phải thần tiên. Anh chỉ muốn cho bọn họ có thêm thời gian gần gũi nhau thôi. Dù không có 'làm' chuyện gì đặc biệt thì ít ra bọn họ cũng có thêm một kỷ niệm đáng nhớ mà."
Thẩm Duyệt Nhiên đột nhiên đứng thẳng khoanh tay ôm bả vai. Cô thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, vừa hy vọng tình của giữa Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn tiến triển thêm một bước vừa lại sợ mối quan hệ đó tiến triển thì sau này người đau lòng lại là Thiên Thanh.
Hình Thiên nhìn ra nỗi khổ tâm của Thẩm Duyệt Nhiên. Anh kéo cô vào lòng cùng ngã xuống chiếu nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể giúp bọn họ đến đây thôi. Còn sau này dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ không nhúng tay nữa."
Thẩm Duyệt Nhiên mím môi im lặng dựa vào lòng Hình Thiên, trên vẫn đượm vẻ lo lắng.
Hình Thiên khẽ thở dài, trong lòng anh cũng nặng nề khác thường.
Nếu nói anh vì xây dựng tình cảm cho đại ca và Mộ Thiên Thanh thì có thể nói rằng anh thực tâm vì đại ca mà chạy sấp chạy ngữa sắp đặt mọi thứ. Đại ca vốn là người cực kỳ cẩn thận và nhẫn nại. Thế nên để bố trí tất cả ở bến tàu anh phải đau đầu tiên đoán những chuyện có thể diễn ra và an bài. Đầu tiên anh sẽ rút dầu khỏi bồn chỉ chừa lại đủ dầu để đi khoảng hai mươi hải lý. Anh ấy sẽ không tắt điều hoà vì sợ Mộ Thiên Thanh bị lạnh nên chắc chắn anh ta sẽ không thể đi quá xa mà cũng không thể sớm phát hiện thuyền bị hụt dầu...
Chuyện dầu thì anh có thể tính được nhưng anh không chắc đại ca có uống rượu cùng Mộ Thiên Thanh hay không. Anh cũng không dám bỏ thuốc vào bình rượu mà chỉ đem thuốc 'Độc tình' bôi trên mỗi chiếc ly. Lại nói loại thuốc này có dược tính cực mạnh, không giống như loại thuốc lần trước Mộ Thiên Thanh bị chuốc ở quầy rượu, để giã được thuốc thì bắt buột phải giao hợp nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lần này anh ra tay nặng như vậy vì không muốn để cho đại ca có đường lui. Đại ca vốn có tình cảm với Mộ Thiên Thanh nếu như có thêm phần trách nhiệm thì nhất định anh ấy sẽ không buông tay Mộ Thiên Thanh và bao bọc cô ấy.
Hình Thiên vừa nghĩ ngợi vừa nghiêng người lẳng lặng ôm Thẩm Duyệt Nhiên đồng thời khẽ thở dài nói: "Hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi... "
*
Lúc này trên biển.
Lãnh Tĩnh Hàn chau chặt chân mày, Mộ Thiên Thanh cắn chặt môi cố gắng chịu đựng cảm giác rần rần khó chịu trong người. Ánh mắt Mộ Thiên Thanh như chìm trong mộng ảo nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, trong đó dường như chất chứa ham muốn hừng hực khó lòng áp chế được.
"Lãnh... Lãnh Tĩnh Hàn... Tôi... tôi thấy khó chịu... " Mộ Thiên Thanh thở hổn hển, giờ phút này cô đã không còn ý thức như bình thường, chỉ còn lại một tia mờ mịt.
Lãnh Tĩnh Hàn mím chặt môi ngửa cổ lên hít một hơi thật sâu. Bụng dưới anh quá căng làm anh không có cách nào khắc chế. Đôi mắt chim ưng khẽ liếc chiếc ly rượu đã cạn, anh thầm đoán được Hình Thiên đã làm chuyện tốt gì.
'Độc tình' có dược tính cực mạnh, sau khi phát huy tác dụng hậu, người trúng phải sẽ không có biện pháp khống chế tâm tình của mình, chỉ có thể dựa vào bản năng mà đòi hỏi, thậm chí suy nghĩ cũng sẽ bị khống chế. Một loại thuốc như vậy... đã lâu không dám xuất hiện vì e ngại sự tồn tại của Dạ Ưng, hôm nay lại có người dám bỏ thuốc anh thì ngoài Hình Thiên ra sẽ không ai dám lớn mật như vậy.
Lãnh Tĩnh Hàn hung hăng lắc đầu, cố gắng giữ vững quyết tâm. Anh thở hổn hển cầm điện thoại định gọi cho Hình Thiên lần nữa. Dù vẫn biết thuốc này không có cách giải nhưng anh không muốn chiếm đoạt Thiên Thanh theo cách này, anh không muốn làm tổn thương cô.
Đột nhiên khi Lãnh Tĩnh Hàn còn đang mở khoá điện thoại thì Mộ Thiên Thanh lại theo bản năng tìm kiếm hơi thở của đàn ông, cọ cọ vào người Lãnh Tĩnh Hàn. Cơ thể cô mềm mại rũ rượi dựa vào người anh, tham lam hít lấy hơi hám trên người anh thều thào nói: "Khó chịu... Ưm.. Tôi... tôi thấy khó chịu... Ưm ư... "
Một tiếng 'Bốp' vang lên, điện thoại anh rơi xuống đất vỡ tung cũng vì hơi thở phụ nữ xông vào mũi anh đã đánh tan ý chí kiềm chế của anh trong nháy mắt...
Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm cắn răng, vì anh biết rõ dược tính của 'độc tình' nên anh càng lo lắng, nếu bây giờ anh chiếm đoạt cô thì những chuyện anh đã sắp xếp trước kia phải chăng đều trở nên vô nghĩa??!
"Khó chịu... Nóng quá...” Giọng Mộ Thiên Thanh nỉ non truyền đến, cô càng không yên phận kéo cởi quần áo của mình và Lãnh Tĩnh Hàn y phục trong khi bờ môi xinh đẹp không nhịn được những bật ra những tiếng rên rỉ ư ư đứt quãng làm người nào đó không thể tiếp tục nhẫn nại được.
Bây giờ Mộ Thiên Thanh đã hoàn toàn bị thuốc phác tác nên không còn khống chế được ý thức, cô chỉ thấy trong người sôi trào lên dòng khí nóng khiến cô chỉ muốn nổ tung, rất cần được hoá giải. Cô xác định người trước mắt có khả năng giúp cô nhưng dường như anh ta lại không muốn giúp.
Mộ Thiên Thanh bức rức không chịu được, Lãnh Tĩnh Hàn cũng không khá hơn chút nào. Dù lúc bình thường anh có tự chủ kiểu nào thì dưới sự khống chế của 'độc tình' sự nhẫn nại kia cũng bị đánh gục, hơn nữa sự đụng chạm của Mộ Thiên Thanh đã khiến cho lý trí của anh càng nhanh chóng đầu hàng bản năng.
Nhìn khuôn mặt Mộ Thiên Thanh đã đỏ ửng, vì chật vật nên cánh môi đã đỏ như nụ hoa sen sớm nở trong hồ... Giờ khắc này, trong đầu anh cũng chỉ còn lại một ham muốn mãnh liệt, anh không nhịn được vươn tay ra mân mê từ trên mặt cô dài xuống cổ. Chỉ tiếp xúc phơn phớt nhẹ nhàng thế nhưng lại kích thích anh vượt qua rào cản cuối cùng khiến anh muốn hung hăng chiếm đoạt cô ngay lập tức...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.