Chương 128: Rời khỏi Dạ Ưng (13)
Thương Tiểu Ly
21/03/2018
Thượng Quan Mộc nhìn
đăm đăm theo bóng cô rời đi đến khi có người đến xin lệnh 'về đồn' anh
mới giật mình khỏi luồng suy nghĩ về cô. Anh khẽ liếc nhìn người kia và
ra lệnh 'giải tán' xong lại dời tầm mắt nhìn về hướng Mộ Thiên Thanh.
Anh không quên nói mấy câu giao ban cho đồng nghiệp rồi lên xe của mình
lái rời đi.
Mộ Thiên Thanh theo xe mấy người đồng nghiệp về đồn ở khu Nam. Cô phải làm thủ tục bàn giao tội phạm và tang vật cho cục sau đó đi viết báo cáo về hành động tối nay.
Gần đây đồn cảnh sát rất bận, dù là đêm khuya tiếng kêu gào và khiển trách vẫn không ngừng vang lên, trong phòng thẩm vấn cũng ồn ào với tiếng đập bàn đe đoạ, tiếng van nài chối cãi...
Lúc Mộ Thiên Thanh viết xong báo cáo cũng đã hơn hai giờ sáng. Vốn không hề buồn ngủ, cô rót một tách cà phê rồi lên sân thượng hít thở không khí trong lành yên tĩnh. Bây giờ trời đã vào đông, thời tiết ở thành phố A tuy không lạnh lắm nhưng những cơn gió đêm cũng đủ khiến người ta tê tái.
Mộ Thiên Thanh nhấp một hớp cà phê nóng, dựa lưng vào lang can ngước nhìn bầu trời đầy sao như đang có nhiều tâm sự...
Buổi sáng hôm đó lúc cô tỉnh lại thì đã không thấy Lãnh Tĩnh Hàn, mà thay vào đó là Thẩm Duyệt Nhiên với gương mặt cười tươi tắn. Thật ra nửa đêm hôm đó cô có tỉnh lại nhờ vào thói quen làm cảnh sát nhiều năm qua nên giấc ngủ cô thường không sâu. Khi thức giấc trong vòng tay của Lãnh Tĩnh Hàn, đầu vẫn vùi trong vòm ngực anh cô đã mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra... nhưng chỉ là từng mảnh từng mảnh ghép không liên tục...
Cô nhớ rất rõ anh đã thở dồn dập khi tiến vào bên trong cô, cả khi anh ôm ghì lấy cô vận động khiến hai cơ thể như hoà chung nhịp điệu ái ân làm cho cô rất... rất... sướng khoái.
Mộ Thiên Thanh bỗng nhiên đỏ mặt, cô mím môi đưa mắt nhìn vào ly cà phê đang uống dở trong tay như muốn trấn định mình lại không có cách nào khống chế được nỗi rung động trong lòng.
Thể nhưng cô không hối hận, cũng không sầu khổ, thậm chí... cô còn cảm thấy có phần may mắn với chuyện ngoài ý muốn này!
Mặc cho sau này cô và Lãnh Tĩnh Hàn có thể trở thành những người xa lạ nhưng chỉ cần có... đêm hôm đó, với cô là đủ rồi...
Xoay xoay ly cà phê trong tay
Mộ Thiên Thanh nhìn chất đen sóng sánh bên trong mà đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia mất mát... Bởi vì có lẽ sau này sẽ không cùng anh chung đường, cũng có lẽ vì anh chưa từng bày tỏ tình cảm gì với cô...
Mộ Thiên Thanh tự cười giễu chính mình, rốt cuộc cô muốn anh bày tỏ cái gì chứ?
Người ta cũng bị trúng thuốc, không tự kiềm chế được thuốc phác tác thì phải chịu trách nhiệm gì chứ?
Khóe môi ngày càng cong lên thì cũng là lúc Mộ Thiên Thanh nghe thấy tiếng bước chân ai đó đang lên cầu thang. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp ngay hình ảnh cao to trước mặt.
"Thượng Quan?" Mộ Thiên Thanh giật mình chớp chớp mắt. Cô cảm thấy dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh với ánh mắt buồn buồn nhưng rất nhanh anh nở nụ cười nhạt và khẽ bước đến bên cô.
"Đã trễ lắm rồi, sao anh còn tới đây?" Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc với anh mắt nghi ngờ, không phải anh nói tối nay phải về nhà một chuyến sao? Sao lúc này còn tới đồn làm gì?
Thượng Quan Mộc bắt chước Mộ Thiên Thanh cũng dựa vào lan can, khoanh tay trước ngực và nhìn cô với cái nhìn thâm trầm, anh đáp: "Thấy tình hình trong cục bận rộn hơn ngày thường nên sau khi nói chuyện với mẹ anh xong anh liền quay lại đây."
Anh đã lấy cớ rất hợp lý làm cho người khác không thể nghi ngờ, dù sao trước đây Thượng Quan Mộc cũng thường tham công tiếc việc lấy đồn làm nhà.
Mộ Thiên Thanh nhún vai một cái, cô cảm thấy lúng túng. Đêm khuya khoắt như thế này ở cùng với Thượng Quan Mộc cô cũng không biết nên nói gì.
Trầm mặc một hồi, cuối cùng, Thượng Quan Mộc mở miệng hỏi: "Viết báo cáo xong rồi sao em không đi ngủ?"
"Khi nãy có uống một ly cà phê..." Mộ Thiên Thanh trả lời cứng ngắc khác thường.
Thượng Quan Mộc liếc nhìn chiếc ly trong tay cô mà khẽ cau mày: "Tới giờ nghỉ ngơi mà em uống cà phê à? Không muốn ngủ sao?"
"Khi nãy viết báo cáo rất mệt nên em làm một ly cho tỉnh táo." Mộ Thiên Thanh cười cười với Thượng Quan Mộc, nụ cười cô có phần miễn cưỡng, lại sợ con mắt sắc bén của Thương Quan Mộc nhìn thấu nên cô vội lảng sang chuyện khác hỏi: “À mà... tối nay anh ở lại đồn à?"
"Ừ!" Thượng Quan Mộc đáp lời. Nhìn khuôn mặt đầy nét biến chuyển của Mộ Thiên Thanh lòng anh cũng chộn rộn lo lắng, cuối cùng anh chủ động mở miệng hỏi: “Buổi tối lúc chuẩn bị giải tán không phải em muốn nói gì với anh sao?"
Nghe Thượng Quan Mộc đột nhiên hỏi, lòng Mộ Thiên Thanh trở nên lộp bộp một phen, cô mím môi gật đầu mà không ngước nhìn Thượng Quan Mộc, ánh mắt vẫn dán vào ly cà phê.
Thượng Quan Mộc đã từng học tâm lý học nên qua những cử chỉ của Mộ Thiên Thanh anh đã đoán được cô đang muốn nói với anh những điều anh không muốn nghe nhất. Có lẽ từ lúc bắt đầu anh đã dối người gạt mình với niềm vui nhỏ nhoi, với niềm hạnh phúc tạm bợ, và vì có những lý do khiến Mộ Thiên Thanh không thể không chọn lựa anh. Nhưng anh biết rồi sẽ có một ngày cô sẽ rời xa anh.
Vốn là người biết ăn nói nhất trong đơn vị nhưng giờ phút này Thượng Quan Mộc mở miệng không nói thành lời chỉ nhìn Mộ Thiên Thanh cầm xiết chặt cái ly trong tay như thể đang gồng mình cố gắng.
Thượng Quan Mộc cũng không thúc giục Mộ Thiên Thanh mà chỉ lẳng lặng chờ. Trên sân thượng lúc này không gian bốn bề im ắng, chỉ có cơn gió lạnh lùng vẫn không ngừng thổi rít mang theo cái lạnh tê tái bủa vây lấy hai người mang hai tâm trạng não nề đang cố đè nén tâm trạng và nhè nhẹ thở hắt ra.
Qua thật lâu, lâu đến nỗi Thượng Quan Mộc tự dối mình cho là Mộ Thiên Thanh sẽ không nói gì nữa thì đột nhiên Mộ Thiên Thanh lại mở miệng trước: "Thượng Quan, chúng ta chia tay đi!"
Chỉ có mấy chữ nhưng Mộ Thiên Thanh giống như đã dùng tất cả hơi sức để nói ra, mà những từ đó lại như trăm ngàn hòn đá hung hăng ném vào trái tim Thượng Quan Mộc khiến anh nhíu mày trong đau đớn...
Lời khó nói nhất cũng đã thốt ra, những câu khác cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Mộ Thiên Thanh không có ngẩng đầu, từ từ nói tiếp: "Em đã thử yêu anh, nhưng... không thể, không biết là vì cậu bé trong trí nhớ hay là vì hôm nay..." Dừng một chút, Mộ Thiên Thanh nói tiếp: “Thật ra hình ảnh anh ấy đã tràn ngập trong trí nhớ và trong lòng em. Và trái tim em rất nhỏ nên không thể chứa thêm ai khác được nữa. Có lẽ...em và anh ấy sẽ không có kết quả nhưng... em cũng không muốn làm chậm trễ đường tình duyên của anh..."
Thượng Quan Mộc lẳng lặng lắng nghe, anh không hề bá đạo cắt lời của Mộ Thiên Thanh như những lần trước.
"Anh rất ưu tú, lại là con trong gia đình gia giáo như vậy không có chỗ nào có thể chê được nhưng..." Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, ánh mắt chứa đựng một tia áy náy nhìn Thượng Quan Mộc nói tiếp: “Tình cảm không phải dựa vào đối phương có ưu tú hay không mà có thể quyết định. Tình cảm phải dựa vào cảm giác trong lòng. Trong lòng em đã không có anh thì dù sống cùng nhau anh sẽ không thấy vui và em cũng không vui vẻ gì. Đến cuối cùng... chúng ta sẽ làm tổn thương lẫn nhau, mà em lại không muốn như vậy..."
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh một cách thâm thuý. Trong một phút giây nào đó anh đã kích động muốn xé toạt cô ra để nhìn thấu trái tim cô.
Nếu như nói cô cố chấp với Mặt Trời Nhỏ như vậy thì sao lại dễ dàng mở lòng đối với Tiêu Thần? Còn nếu như nói cô không cố chấp thì tại sao cô lại để ý khi Lãnh Tĩnh Hàn xuất hiện với thân phận của ‘Mặt Trời Nhỏ’?
Đúng là anh biết chuyện của cô nhưng chết tiệt, anh không thể buông tay. Dù anh biết rõ cô và Lãnh Tĩnh Hàn ra biển cả đêm không về nhưng chết tiệt anh lại giả vờ như không hề biết.
Yêu một người là như thế nào anh chưa từng trải qua nhưng cũng giống như cô nói, nếu xét về gia đình hay về cá nhân anh anh đều đủ điều kiện để có quyền tự cao, cho đến nay anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ đủ các dạng thế nhưng anh lại luôn đặt người con gái chết tiệt cùng anh đánh đàn dưới mái trường kia khắc sâu vào trong lòng...
Cô nói trái tim cô rất nhỏ ư? Anh thấy không đúng.
Kể từ cô chiếm giữ trái tim anh, trong mắt anh đã không hề chứa bất kỳ hình bóng nào khác...
Anh đã từng cố quên cô nhưng qua nhiều năm như vậy, chẳng những không quên được, ngược lại càng ngày lún càng sâu!
Anh vẫn luôn biết rằng ba anh rất kỳ vọng vào tiền đồ của anh còn mẹ anh lại lo đường hôn nhân cho anh nhưng anh đã lợi dụng ba anh nói nhỏ to với mẹ để anh vừa có thời gian trợ giúp Mộ Thiên Thanh khiến cô xứng đôi với anh, vừa có thể gặt hái được thành tựu cho bản thân, như vậy ba anh sẽ hài lòng còn mẹ anh cũng không thể nói gì khác.
Cô từng nói anh công tư không biết phân biệt rõ ràng. Ừ! Đúng vậy! Từ sớm anh đã vì cô mà nhập nhằng chuyện công và chuyện tư rồi.
Quan Mộc chợt nghĩ lại, hành động lần này của Liệp Ưng thật sự cần anh tới chỉ huy sao? Đồn cảnh sát thật sự không ai khác có thể đảm nhiệm sao?
Thật ra những thứ này đều là thủ đoạn của anh, anh muốn nhờ cơ hội lần này giúp cho Thiên Thanh được khen thưởng thăng chức tấn thăng, thậm chí...anh không ngại đụng chạm với tổ chức không nên đụng chạm là Dạ Ưng.
Mắt Thượng Quan Mộc nhẹ híp lại, che giấu nét bi thương tự giễu.
Anh có vì cô làm nhiều hơn như thế thì được gì chứ?
Cuối cùng thì vẫn không làm rung động trái tim cô, không làm cô đáp lại tấm chân tình của anh.
Trong lòng suy nghĩ trong nháy mắt, ánh mắt anh lại nhìn về phía trước một cách mông lung chậm rãi nói: "Nếu như đó là quyết định cuối cùng của em thì anh sẽ tôn trọng quyết định đó."
Lòng Thượng Quan Mộc đau nhói khi nghe giọng anh như hít thở không thông nói tiếp: "Nhưng mà Thiên Thanh à... anh không muốn em bị tổn thương..."
Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc, cô cảm thấy không rõ ý tứ của anh lắm nhưng lại như hiểu được anh đang ám chỉ điều gì.
Thượng Quan Mộc quay đầu liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, chỉ với một cái liếc mắt anh biết ngay cô không hiểu anh nói đến điều gì...
Thượng Quan Mộc thu về ánh mắt bi ai.
Cứ như vậy đi, như vậy cũng tốt, có lẽ... đến khi em bị tổn thương em mới hiểu chỉ có anh mới thích hợp nhất với em bởi vì anh và em cùng một loại người.
"Khuya lắm rồi, đi ngủ sớm đi, tối mai còn làm nhiệm vụ !" Thượng Quan Mộc nói xong lại nhìn Mộ Thiên Thanh với ánh mắt luyến tiếc nhưng cũng dứt khoát rời đi với những bước chân trầm ổn.
Mộ Thiên Thanh nhìn bóng lưng Thượng Quan Mộc khuất dần mà càng bóp chặt chiếc ly trong tay. Cô vốn cho rằng nói ra rồi sẽ thoải mái hơn nhưng sao giờ này cô thấy tâm trạng nặng nề quá?!
Thượng Quan Mộc đi khuất tầm nhìn của Mộ Thiên Thanh bước chân bỗng trở nên chậm lại, ánh mắt anh hiện rõ một tia thâm trầm khó hiểu.
'Thiên Thanh! Anh sẽ chờ em, chờ em về lại bên anh...'
Mộ Thiên Thanh theo xe mấy người đồng nghiệp về đồn ở khu Nam. Cô phải làm thủ tục bàn giao tội phạm và tang vật cho cục sau đó đi viết báo cáo về hành động tối nay.
Gần đây đồn cảnh sát rất bận, dù là đêm khuya tiếng kêu gào và khiển trách vẫn không ngừng vang lên, trong phòng thẩm vấn cũng ồn ào với tiếng đập bàn đe đoạ, tiếng van nài chối cãi...
Lúc Mộ Thiên Thanh viết xong báo cáo cũng đã hơn hai giờ sáng. Vốn không hề buồn ngủ, cô rót một tách cà phê rồi lên sân thượng hít thở không khí trong lành yên tĩnh. Bây giờ trời đã vào đông, thời tiết ở thành phố A tuy không lạnh lắm nhưng những cơn gió đêm cũng đủ khiến người ta tê tái.
Mộ Thiên Thanh nhấp một hớp cà phê nóng, dựa lưng vào lang can ngước nhìn bầu trời đầy sao như đang có nhiều tâm sự...
Buổi sáng hôm đó lúc cô tỉnh lại thì đã không thấy Lãnh Tĩnh Hàn, mà thay vào đó là Thẩm Duyệt Nhiên với gương mặt cười tươi tắn. Thật ra nửa đêm hôm đó cô có tỉnh lại nhờ vào thói quen làm cảnh sát nhiều năm qua nên giấc ngủ cô thường không sâu. Khi thức giấc trong vòng tay của Lãnh Tĩnh Hàn, đầu vẫn vùi trong vòm ngực anh cô đã mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra... nhưng chỉ là từng mảnh từng mảnh ghép không liên tục...
Cô nhớ rất rõ anh đã thở dồn dập khi tiến vào bên trong cô, cả khi anh ôm ghì lấy cô vận động khiến hai cơ thể như hoà chung nhịp điệu ái ân làm cho cô rất... rất... sướng khoái.
Mộ Thiên Thanh bỗng nhiên đỏ mặt, cô mím môi đưa mắt nhìn vào ly cà phê đang uống dở trong tay như muốn trấn định mình lại không có cách nào khống chế được nỗi rung động trong lòng.
Thể nhưng cô không hối hận, cũng không sầu khổ, thậm chí... cô còn cảm thấy có phần may mắn với chuyện ngoài ý muốn này!
Mặc cho sau này cô và Lãnh Tĩnh Hàn có thể trở thành những người xa lạ nhưng chỉ cần có... đêm hôm đó, với cô là đủ rồi...
Xoay xoay ly cà phê trong tay
Mộ Thiên Thanh nhìn chất đen sóng sánh bên trong mà đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia mất mát... Bởi vì có lẽ sau này sẽ không cùng anh chung đường, cũng có lẽ vì anh chưa từng bày tỏ tình cảm gì với cô...
Mộ Thiên Thanh tự cười giễu chính mình, rốt cuộc cô muốn anh bày tỏ cái gì chứ?
Người ta cũng bị trúng thuốc, không tự kiềm chế được thuốc phác tác thì phải chịu trách nhiệm gì chứ?
Khóe môi ngày càng cong lên thì cũng là lúc Mộ Thiên Thanh nghe thấy tiếng bước chân ai đó đang lên cầu thang. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp ngay hình ảnh cao to trước mặt.
"Thượng Quan?" Mộ Thiên Thanh giật mình chớp chớp mắt. Cô cảm thấy dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh với ánh mắt buồn buồn nhưng rất nhanh anh nở nụ cười nhạt và khẽ bước đến bên cô.
"Đã trễ lắm rồi, sao anh còn tới đây?" Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc với anh mắt nghi ngờ, không phải anh nói tối nay phải về nhà một chuyến sao? Sao lúc này còn tới đồn làm gì?
Thượng Quan Mộc bắt chước Mộ Thiên Thanh cũng dựa vào lan can, khoanh tay trước ngực và nhìn cô với cái nhìn thâm trầm, anh đáp: "Thấy tình hình trong cục bận rộn hơn ngày thường nên sau khi nói chuyện với mẹ anh xong anh liền quay lại đây."
Anh đã lấy cớ rất hợp lý làm cho người khác không thể nghi ngờ, dù sao trước đây Thượng Quan Mộc cũng thường tham công tiếc việc lấy đồn làm nhà.
Mộ Thiên Thanh nhún vai một cái, cô cảm thấy lúng túng. Đêm khuya khoắt như thế này ở cùng với Thượng Quan Mộc cô cũng không biết nên nói gì.
Trầm mặc một hồi, cuối cùng, Thượng Quan Mộc mở miệng hỏi: "Viết báo cáo xong rồi sao em không đi ngủ?"
"Khi nãy có uống một ly cà phê..." Mộ Thiên Thanh trả lời cứng ngắc khác thường.
Thượng Quan Mộc liếc nhìn chiếc ly trong tay cô mà khẽ cau mày: "Tới giờ nghỉ ngơi mà em uống cà phê à? Không muốn ngủ sao?"
"Khi nãy viết báo cáo rất mệt nên em làm một ly cho tỉnh táo." Mộ Thiên Thanh cười cười với Thượng Quan Mộc, nụ cười cô có phần miễn cưỡng, lại sợ con mắt sắc bén của Thương Quan Mộc nhìn thấu nên cô vội lảng sang chuyện khác hỏi: “À mà... tối nay anh ở lại đồn à?"
"Ừ!" Thượng Quan Mộc đáp lời. Nhìn khuôn mặt đầy nét biến chuyển của Mộ Thiên Thanh lòng anh cũng chộn rộn lo lắng, cuối cùng anh chủ động mở miệng hỏi: “Buổi tối lúc chuẩn bị giải tán không phải em muốn nói gì với anh sao?"
Nghe Thượng Quan Mộc đột nhiên hỏi, lòng Mộ Thiên Thanh trở nên lộp bộp một phen, cô mím môi gật đầu mà không ngước nhìn Thượng Quan Mộc, ánh mắt vẫn dán vào ly cà phê.
Thượng Quan Mộc đã từng học tâm lý học nên qua những cử chỉ của Mộ Thiên Thanh anh đã đoán được cô đang muốn nói với anh những điều anh không muốn nghe nhất. Có lẽ từ lúc bắt đầu anh đã dối người gạt mình với niềm vui nhỏ nhoi, với niềm hạnh phúc tạm bợ, và vì có những lý do khiến Mộ Thiên Thanh không thể không chọn lựa anh. Nhưng anh biết rồi sẽ có một ngày cô sẽ rời xa anh.
Vốn là người biết ăn nói nhất trong đơn vị nhưng giờ phút này Thượng Quan Mộc mở miệng không nói thành lời chỉ nhìn Mộ Thiên Thanh cầm xiết chặt cái ly trong tay như thể đang gồng mình cố gắng.
Thượng Quan Mộc cũng không thúc giục Mộ Thiên Thanh mà chỉ lẳng lặng chờ. Trên sân thượng lúc này không gian bốn bề im ắng, chỉ có cơn gió lạnh lùng vẫn không ngừng thổi rít mang theo cái lạnh tê tái bủa vây lấy hai người mang hai tâm trạng não nề đang cố đè nén tâm trạng và nhè nhẹ thở hắt ra.
Qua thật lâu, lâu đến nỗi Thượng Quan Mộc tự dối mình cho là Mộ Thiên Thanh sẽ không nói gì nữa thì đột nhiên Mộ Thiên Thanh lại mở miệng trước: "Thượng Quan, chúng ta chia tay đi!"
Chỉ có mấy chữ nhưng Mộ Thiên Thanh giống như đã dùng tất cả hơi sức để nói ra, mà những từ đó lại như trăm ngàn hòn đá hung hăng ném vào trái tim Thượng Quan Mộc khiến anh nhíu mày trong đau đớn...
Lời khó nói nhất cũng đã thốt ra, những câu khác cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Mộ Thiên Thanh không có ngẩng đầu, từ từ nói tiếp: "Em đã thử yêu anh, nhưng... không thể, không biết là vì cậu bé trong trí nhớ hay là vì hôm nay..." Dừng một chút, Mộ Thiên Thanh nói tiếp: “Thật ra hình ảnh anh ấy đã tràn ngập trong trí nhớ và trong lòng em. Và trái tim em rất nhỏ nên không thể chứa thêm ai khác được nữa. Có lẽ...em và anh ấy sẽ không có kết quả nhưng... em cũng không muốn làm chậm trễ đường tình duyên của anh..."
Thượng Quan Mộc lẳng lặng lắng nghe, anh không hề bá đạo cắt lời của Mộ Thiên Thanh như những lần trước.
"Anh rất ưu tú, lại là con trong gia đình gia giáo như vậy không có chỗ nào có thể chê được nhưng..." Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, ánh mắt chứa đựng một tia áy náy nhìn Thượng Quan Mộc nói tiếp: “Tình cảm không phải dựa vào đối phương có ưu tú hay không mà có thể quyết định. Tình cảm phải dựa vào cảm giác trong lòng. Trong lòng em đã không có anh thì dù sống cùng nhau anh sẽ không thấy vui và em cũng không vui vẻ gì. Đến cuối cùng... chúng ta sẽ làm tổn thương lẫn nhau, mà em lại không muốn như vậy..."
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh một cách thâm thuý. Trong một phút giây nào đó anh đã kích động muốn xé toạt cô ra để nhìn thấu trái tim cô.
Nếu như nói cô cố chấp với Mặt Trời Nhỏ như vậy thì sao lại dễ dàng mở lòng đối với Tiêu Thần? Còn nếu như nói cô không cố chấp thì tại sao cô lại để ý khi Lãnh Tĩnh Hàn xuất hiện với thân phận của ‘Mặt Trời Nhỏ’?
Đúng là anh biết chuyện của cô nhưng chết tiệt, anh không thể buông tay. Dù anh biết rõ cô và Lãnh Tĩnh Hàn ra biển cả đêm không về nhưng chết tiệt anh lại giả vờ như không hề biết.
Yêu một người là như thế nào anh chưa từng trải qua nhưng cũng giống như cô nói, nếu xét về gia đình hay về cá nhân anh anh đều đủ điều kiện để có quyền tự cao, cho đến nay anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ đủ các dạng thế nhưng anh lại luôn đặt người con gái chết tiệt cùng anh đánh đàn dưới mái trường kia khắc sâu vào trong lòng...
Cô nói trái tim cô rất nhỏ ư? Anh thấy không đúng.
Kể từ cô chiếm giữ trái tim anh, trong mắt anh đã không hề chứa bất kỳ hình bóng nào khác...
Anh đã từng cố quên cô nhưng qua nhiều năm như vậy, chẳng những không quên được, ngược lại càng ngày lún càng sâu!
Anh vẫn luôn biết rằng ba anh rất kỳ vọng vào tiền đồ của anh còn mẹ anh lại lo đường hôn nhân cho anh nhưng anh đã lợi dụng ba anh nói nhỏ to với mẹ để anh vừa có thời gian trợ giúp Mộ Thiên Thanh khiến cô xứng đôi với anh, vừa có thể gặt hái được thành tựu cho bản thân, như vậy ba anh sẽ hài lòng còn mẹ anh cũng không thể nói gì khác.
Cô từng nói anh công tư không biết phân biệt rõ ràng. Ừ! Đúng vậy! Từ sớm anh đã vì cô mà nhập nhằng chuyện công và chuyện tư rồi.
Quan Mộc chợt nghĩ lại, hành động lần này của Liệp Ưng thật sự cần anh tới chỉ huy sao? Đồn cảnh sát thật sự không ai khác có thể đảm nhiệm sao?
Thật ra những thứ này đều là thủ đoạn của anh, anh muốn nhờ cơ hội lần này giúp cho Thiên Thanh được khen thưởng thăng chức tấn thăng, thậm chí...anh không ngại đụng chạm với tổ chức không nên đụng chạm là Dạ Ưng.
Mắt Thượng Quan Mộc nhẹ híp lại, che giấu nét bi thương tự giễu.
Anh có vì cô làm nhiều hơn như thế thì được gì chứ?
Cuối cùng thì vẫn không làm rung động trái tim cô, không làm cô đáp lại tấm chân tình của anh.
Trong lòng suy nghĩ trong nháy mắt, ánh mắt anh lại nhìn về phía trước một cách mông lung chậm rãi nói: "Nếu như đó là quyết định cuối cùng của em thì anh sẽ tôn trọng quyết định đó."
Lòng Thượng Quan Mộc đau nhói khi nghe giọng anh như hít thở không thông nói tiếp: "Nhưng mà Thiên Thanh à... anh không muốn em bị tổn thương..."
Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc, cô cảm thấy không rõ ý tứ của anh lắm nhưng lại như hiểu được anh đang ám chỉ điều gì.
Thượng Quan Mộc quay đầu liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, chỉ với một cái liếc mắt anh biết ngay cô không hiểu anh nói đến điều gì...
Thượng Quan Mộc thu về ánh mắt bi ai.
Cứ như vậy đi, như vậy cũng tốt, có lẽ... đến khi em bị tổn thương em mới hiểu chỉ có anh mới thích hợp nhất với em bởi vì anh và em cùng một loại người.
"Khuya lắm rồi, đi ngủ sớm đi, tối mai còn làm nhiệm vụ !" Thượng Quan Mộc nói xong lại nhìn Mộ Thiên Thanh với ánh mắt luyến tiếc nhưng cũng dứt khoát rời đi với những bước chân trầm ổn.
Mộ Thiên Thanh nhìn bóng lưng Thượng Quan Mộc khuất dần mà càng bóp chặt chiếc ly trong tay. Cô vốn cho rằng nói ra rồi sẽ thoải mái hơn nhưng sao giờ này cô thấy tâm trạng nặng nề quá?!
Thượng Quan Mộc đi khuất tầm nhìn của Mộ Thiên Thanh bước chân bỗng trở nên chậm lại, ánh mắt anh hiện rõ một tia thâm trầm khó hiểu.
'Thiên Thanh! Anh sẽ chờ em, chờ em về lại bên anh...'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.