Chương 120: Rời khỏi Dạ Ưng (5)
Thương Tiểu Ly
08/03/2018
Edit: Hy
Hình Thiên lái xe lướt qua thành phố A phồn hoa. Anh liếc nhìn cảnh sát đang đi tuần tra trên mà đường thản nhiên nói: “Xem ra… lần này gió sẽ thổi lâu lắm đây.”
Lãnh Tĩnh Hàn liếc mắt nhìn bên ngoài, sau đó mới thu hồi ánh mắt lạnh nhạt nói: “Sẽ không lâu đâu…”
“Hả?” Hình Thiên nhíu mày, “Hành động lần này có tên là “Liệp Ưng”, nếu không tóm được cái đuôi của Dạ Ưng… chắc chắn Thượng Quan Mộc sẽ không bỏ qua đâu?”
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, chỉ thu lại ánh mắt mà im lặng suy nghĩ…
Hình Thiên liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn qua kính chiếu hậu mà nhíu mày. Chuyện lần này hình như đại ca không lo lắng lắm… Thậm chí đám Tiểu Tứ bị tóm đại ca cũng không thèm nghĩ cách, còn có thêm một đám hàng lớn như vậy… chuyện này rất kỳ lạ đó!
Hàng sau khi đưa ra nước ngoài, không có khả năng tự trở về. Người nước ngoài hợp tác với Dạ Ưng không chỉ vì sự an toàn mà còn vì độ tinh khiết của hàng hóa. Với lại so với mặt bằng chung thì hàng bên Dạ Ưng giá lại thấp hơn, đương nhiên là có nhiều người tranh giành nhau mua. Nếu hàng đã được bán thì không có lý do gì lại bị “đưa” trở về, lần đầu tiên có lượng lớn hàng bị tung ra ở thành phố A đây mới là vấn đề lớn.
Hình Thiên thu hồi ánh mắt đồng thời thầm suy nghĩ, đại ca nói mọi chuyện sẽ giải quyết rất nhanh, nếu như vậy… thì có thể anh đã đoán được ý của đại ca.
Xe chạy dài trên đường không mục đích, Hình Thiên vừa chạy vừa quan sát bốn phía, sau đó nhanh hướng chạy về phía MG. Họ vừa tới bãi đỗ xe thì điện thoại của Lãnh Tĩnh Hàn reo lên...
Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt liếc nhìn số trên điện thoại di động sau đó mới bắt máy...
"Tổng giám đốc, cuộc đấu thầu sẽ bắt đầu sau ba mươi phút nữa!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói thành thạo của Đường Lam, "Cuộc cạnh tranh tạm thời được chuyển sang mức âm thầm!"
Mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén ánh lên tia sáng, chỉ nghe anh thản nhiên hỏi: "Dự định mở đầu à?"
"Vâng!"
Lãnh Tĩnh Hàn im lặng, vẫn lạnh nhạt nói: "Cứ dựa theo giá cả tôi nói với cô đi!"
Đường Lam ngập ngừng hỏi: "Giá như vậy..."
"Cứ làm theo lời tôi nói đi!" Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói xong thì tắt điện thoại, thuận tiện mở cửa xuống xe đi vào thang máy với Hình Thiên...
*
Tại bến tàu hoàng gia trong thành phố A.
Lãnh Tiếu Thiên đang đánh cờ với người chập tuổi mình ở trên du thuyền sang trọng. Hai bên đều im lặng không nói, hai quân đen trắng đấu với nhau rất lợi hại, cứ tưởng rằng quân đen đã vây hãm nhưng quân trắng lại sống lại từ cỗi chết. Mà khi quân trắng lật lại thành công thi quân đen lại nhanh bức quân trắng đến bước đường cùng…
Bàn cờ này đã bắt đầu từ lúc cơm trưa, cả bàn cờ bị quân đen trắng phủ kín, đến khi người ngồi đối diện Lãng Tiếu Thiên cười ha ha, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bao nhiêu năm qua vẫn như vậy không ngờ... Hai chúng ta vẫn không ai thắng ai!"
"Nếu tôi làm việc đàng hoàng thì liệu ông có người bạn ngồi đây với mình không, kỹ thuật chơi cò cũng không có tiến bộ lên chút nào!" Lãnh Tiếu Thiên trêu ghẹo cười sau đó đứng dậy đi lấy chai rượu, rót vào ly rồi đưa cho mỗi người một ly, "Lão Hàn, hồi đó anh Nguyên từng nói. Tôi và ông tính tình không đủ trầm ổn, nếu không thì lâu vậy rồi không ai thắng được ai.”
Lão Hàn nghe xong cũng bất đắc dĩ cười lắc đầu, "Anh Nguyên thật thông minh. Lại là người thông minh, lúc gặp sóng gió vậy mà có thể bình tĩnh ứng phó. Với tính tình của hai chúng ta… sau anh ấy không nhìn ra được chứ!”
"Ha ha, đúng đó..." Lãnh Tiếu Thiên nặng nề thở dài, dường như nhớ tới chuyện trước kia, trên mặt lại hiện lên nét nhớ nhung, nhưng giây kế lại biến thành đau thương, đối với chuyện năm đó, ai đúng ai sai, ông không muốn nói, dù sau thì cuối cùng đều giải tán, "Lão Hàn, ông có ý kiến gì với hai thằng nhóc này không?"
"Ý kiến?" Lão Hàn thở dài, "Có lẽ Tiêu Thần đã biết được chuyện năm đó, còn về Tĩnh Hàn thì cho dù không biết rõ mọi chuyện nhưng dựa vào trí thông minh của nó chắc chắn sẽ tìm được đầu mối cho coi."
Lãnh Tiếu Thiên tỏ vẻ đồng ý, ông biết rõ tính tình của Tĩnh Hàn. Trước đó ông đã không muốn có chuyện gì phát sinh ra, vì vậy lúc nào cũng quan tâm tới Tiêu Thần hơn, huống chi bây giờ.
Lãnh Tiếu Thiên nặng nề thở dài rồi nói: "Tĩnh Hàn là đứa con duy nhất của anh Nguyên và Ninh Ninh, tôi không muốn nó gặp chuyện gì!"
"Ai?" Lão Hàn hình như hơi nổi nóng: "Thằng nhóc đó ép tôi đến mức này, làm tôi không còn hơi đánh lại? Đúng, cho dù kết quả cuối cùng giống nhau, nhưng đừng có ép tôi tới mức chật vật như thế này chứ? Nếu không phải nể mặt anh Nguyên ca và Ninh Ninh thì… Hừ..."
Lãnh Tiếu Thiên liếc nhìn lão Hàn, trong lòng cũng hiểu, mặc kệ năm đó anh Nguyên làm cái gì thì nói cho cùng... Bọn họ cũng đã từng thật lòng với nhau, huống chi chuyện này còn có liên quan tới Ninh Ninh."Đứng ở tư cách trưởng bối, ngoại trừ tôi đứng về phía Tĩnh Hàn. Ông đứng ở phía trung lập thì những người còn lại... tất cả đều đứng về phía Tiêu Thần. Tôi lo lắng…” Lãnh Tiếu Thiên càng nói giọng càng nặng nề.
Lão Hàn uống một hớp rượu, ánh mắt rơi vào mặt biển, ung dung nói: "Chuyện năm đó ai cũng luôn muốn giải quyết, bây giờ để hai đứa trẻ này giải quyết đi. Ai đối với ai thế nào... Cuối cùng cũng nên kết thúc rồi!”
"Nếu như tất cả mọi người có thể buông tay để cho hai đứa nó tự giải quyết thì tôi cũng không lo lắng, chỉ sợ những người kia không nghĩ như vậy!"
Lão Hàn nhìn Lãnh Tiếu Thiên rất lâu mới nói: "Hôm nay ông hẹn tôi ra… Chỉ vì muốn biết tôi có nên nói hay không à?"
"Mục đích của tôi rất rõ ràng!" Lãnh Tiếu Thiên hào phóng thừa nhận.
Lão Hàn nhíu mày, im lặng một lúc mới nói: "Tiếu Thiên, năm đó trừ ông và anh Nguyên ra, những người còn lại đều là đứng ở đó. Dù sao thì chuyện năm đó lỗi đúng là ở chỗ anh Nguyên, anh ấy không chỉ làm hại người nhà Tiêu Thần mà còn có lợi ích, thậm chí lúc đó... Tiêu Hân mới là đứa trẻ, cả đời chỉ có thể sống dựa vào máy móc... Ông cho rằng, những người kia sẽ buông tay sao?"
Lời của lão Hàn làm cho vẻ mặt của Lãnh Tiếu Thiên càng nặng nề thêm: "Chuyện năm đó..." Im lặng một chút ông lại vòng vo nói: "Không gạt ông, từ đầu tới cuối tôi vẫn tin anh Nguyên sẽ làm chuyện như vậy."
"Nếu như không thấy sự thật, tôi cũng không tin!" Sắc mặt Lão Hàn cũng nặng nề, "Nhưng chuyện tới mức đó mà anh Nguyên cũng không giải thích. Đó chẳng khác nào âm thầm thừa nhận, sự thật bày ra trước mặt ông nói mọi người phải làm sao đây? Tôi đứng vị trí trung lập, vì ai... Chẳng lẽ ông không rõ à?"
Lãnh Tiếu Thiên im lặng, năm đó mấy người họ cùng nhau lớn lên, lúc ấy còn Ninh Ninh là tiểu thư con nhà giàu. Thật ra nhắc tới cũng hơi lạ, bọn họ nói sao cũng chỉ là đám côn đồ, chỉ vì một lần vô tình cướp đồ trên tay Ninh Ninh mà có vài người lại dính vô duyên phận…
Một người xinh đẹp thuần khiết, được gia đình coi như công chúa, vậy mà lại đi theo đám người họ cả ngày quậy tới điên khùng, cuối cùng đoạn tuyệt với nhà mình luôn. Bây giờ nghĩ lại họ cũng không hiểu, tại sao Ninh Ninh lại chịu gả cho anh Nguyên…
Nhớ lúc đó Ninh Ninh gả cho anh Nguyên tới hôn lễ cũng không có, bởi vì lúc đó họ rất nghèo, mọi người gom góp tiền mới mua được mấy kết bia, một cái bánh ngọt. Còn học theo mấy người xưa mời trời đất làm chứng cho họ, ngày đó mọi người rất vui vẻ, nhưng thật ra thì chỉ có Ninh Ninh và anh Nguyên, còn lại có vài người đều chưa tâm tư riêng.
Đàn ông khi yêu cũng có lúc rất đơn giản, không chiếm được thì nhìn đối phương mà ngây ngô cười. Anh Nguyên và Ninh Ninh yêu nhau, một người là anh em, một người là người mình thích đương nhiên cả mình cũng vui theo. Tối hôm đó mọi người đều uống say, chỉ có mình Ninh Ninh ngồi khóc trong đêm tân hôn, họ thức dậy thấy cô không ngủ mới hỏi, vậy mà cô bé lại ngây ngốc nói: “Cô sợ sói tới ăn mọi người…”
Lúc đó mọi người đều cười ầm lên, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, tuy rằng ở cùng họ một thời gian nhưng nói sao thì cũng rất đơn thuần…
Nhớ lại mấy chuyện xưa ma Lãnh Tiếu Thiên không kiềm được lắc đầu cười nói: "Không thể vì Ninh Ninh sao? Còn nhớ tới tình cảnh bi thảm của Ninh Ninh khi sinh Tĩnh Hàn không?"
"Lúc đó Ninh Ninh trúng đạn, gần như là sống không nổi, mà lại muốn sinh..." Lão Hàn nhớ lại đi, "Trúng đạn ở vị trí gần tử cung, bào thai gần như là hết hy vọng, bác sĩ đề nghị bảo vệ người mẹ... Nhưng, cô ấy chết sống không muốn, lại sợ cho sau khi tiêm thuốc tê thì chúng ta sẽ không cần Tĩnh Hàn. Cứ thế mà chịu đau không tiêm thuốc mê, cô ấy nói Tĩnh Hàn là món quà mà anh Nguyên tặng cho cô ấy. Ai cũng không thể bóp chết tình yêu của họ, thà cô ấy chết… chứ không chịu bỏ!”
"Đúng đó... Lúc ấy anh Nguyên không có ở đó, anh ấy bận bịu công việc, vội vàng muốn cho Ninh Ninh một cuộc sống yên ổn nên mới không ngừng bôn ba. Anh ấy vốn thông minh, tập đoàn Thiên Lân nếu không phải có anh ấy làm trụ cột thì sau được như hôm nay…” Lãnh Tiếu Thiên cảm thán, "Nhưng, thời khắc như vậy Ninh Ninh rất cần anh ấy, mà anh ấy không về được, thậm chí…”
"Thậm chí có những phụ nữ khác?" Lão Hàn tiếp lời, hừ lạnh nói: "Nhưng cho dù như vậy, Ninh Ninh vẫn vì anh ấy mà sinh đứa bé này..."
"Chuyện thế nào thì không ai biết rõ, nhưng cũng không phải là tinh đồn!" Lãnh Tiếu Thiên từ đầu đến cuối không tin anh Nguyên là người như vậy, "Nhưng dù sao thì Tĩnh Hàn cũng là do Ninh Ninh liều mạng sinh ra, chẳng lẽ... ông không thể vì Ninh Ninh mà giúp Tĩnh Hàn một lần sao? Chuyện đã qua dù sao cũng là quá khứ rồi, cần gì để bọn nhỏ đau khổ? Nếu thật sự là anh Nguyên thiếu đám người Tiêu Thần thì Tĩnh Hàn cũng đã vì anh Nguyên ma trả sạch rồi…"
Càng nói Lãnh Tiếu Thiên càng kích động, ông nhìn chằm chằm lão Hàn, mặc dù biết hẹn những người kia đi chưa chắc có thể giải quyết vấn đề, nhưng dù sao cũng phải phải thử một lần.
Lão Hàn nhìn Lãnh Tiếu Thiên, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu than nhẹ, "Thôi, coi như vì Ninh Ninh đi!”
*
Tại MG
Quân đoàn đã có mặt tại Dạ Ưng, đối với chuyện cảnh sát càn quét lần này không có ai có nhiều suy nghĩ. Nhưng ở trong lúc mấu chốt mà Lãnh Tĩnh Hàn lại hẹn họ ra thì làm cho họ có chút cảm thấy lạ…
Tuy rằng MG là địa bàn của mình, đại ca lại là người có tâm tư kín đáo, nhưng trong thời gian này ôm thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, huống chi... Tiểu Tứ vừa mới bị cục cảnh sát bắt, làm ầm lên nói sao cũng không tốt.
Mọi người đang suy nghĩ thì cửa được đẩy ra, Lãnh Tĩnh Hàn một tay đút trong túi quần, lạnh nhạt bước vào đi sau anh luôn là Hình Thiên.
Mọi người đứng dậy chào nói, "Đại ca, anh Thiên!"
Lãnh Tĩnh Hàn gật đầu ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống theo, Lãnh Tĩnh Hàn châm thuốc, ánh mắt đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tìm mọi người tới đây là để bàn về hành động gần đây của cục cảnh sát..."
Hình Thiên lái xe lướt qua thành phố A phồn hoa. Anh liếc nhìn cảnh sát đang đi tuần tra trên mà đường thản nhiên nói: “Xem ra… lần này gió sẽ thổi lâu lắm đây.”
Lãnh Tĩnh Hàn liếc mắt nhìn bên ngoài, sau đó mới thu hồi ánh mắt lạnh nhạt nói: “Sẽ không lâu đâu…”
“Hả?” Hình Thiên nhíu mày, “Hành động lần này có tên là “Liệp Ưng”, nếu không tóm được cái đuôi của Dạ Ưng… chắc chắn Thượng Quan Mộc sẽ không bỏ qua đâu?”
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, chỉ thu lại ánh mắt mà im lặng suy nghĩ…
Hình Thiên liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn qua kính chiếu hậu mà nhíu mày. Chuyện lần này hình như đại ca không lo lắng lắm… Thậm chí đám Tiểu Tứ bị tóm đại ca cũng không thèm nghĩ cách, còn có thêm một đám hàng lớn như vậy… chuyện này rất kỳ lạ đó!
Hàng sau khi đưa ra nước ngoài, không có khả năng tự trở về. Người nước ngoài hợp tác với Dạ Ưng không chỉ vì sự an toàn mà còn vì độ tinh khiết của hàng hóa. Với lại so với mặt bằng chung thì hàng bên Dạ Ưng giá lại thấp hơn, đương nhiên là có nhiều người tranh giành nhau mua. Nếu hàng đã được bán thì không có lý do gì lại bị “đưa” trở về, lần đầu tiên có lượng lớn hàng bị tung ra ở thành phố A đây mới là vấn đề lớn.
Hình Thiên thu hồi ánh mắt đồng thời thầm suy nghĩ, đại ca nói mọi chuyện sẽ giải quyết rất nhanh, nếu như vậy… thì có thể anh đã đoán được ý của đại ca.
Xe chạy dài trên đường không mục đích, Hình Thiên vừa chạy vừa quan sát bốn phía, sau đó nhanh hướng chạy về phía MG. Họ vừa tới bãi đỗ xe thì điện thoại của Lãnh Tĩnh Hàn reo lên...
Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt liếc nhìn số trên điện thoại di động sau đó mới bắt máy...
"Tổng giám đốc, cuộc đấu thầu sẽ bắt đầu sau ba mươi phút nữa!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói thành thạo của Đường Lam, "Cuộc cạnh tranh tạm thời được chuyển sang mức âm thầm!"
Mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén ánh lên tia sáng, chỉ nghe anh thản nhiên hỏi: "Dự định mở đầu à?"
"Vâng!"
Lãnh Tĩnh Hàn im lặng, vẫn lạnh nhạt nói: "Cứ dựa theo giá cả tôi nói với cô đi!"
Đường Lam ngập ngừng hỏi: "Giá như vậy..."
"Cứ làm theo lời tôi nói đi!" Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói xong thì tắt điện thoại, thuận tiện mở cửa xuống xe đi vào thang máy với Hình Thiên...
*
Tại bến tàu hoàng gia trong thành phố A.
Lãnh Tiếu Thiên đang đánh cờ với người chập tuổi mình ở trên du thuyền sang trọng. Hai bên đều im lặng không nói, hai quân đen trắng đấu với nhau rất lợi hại, cứ tưởng rằng quân đen đã vây hãm nhưng quân trắng lại sống lại từ cỗi chết. Mà khi quân trắng lật lại thành công thi quân đen lại nhanh bức quân trắng đến bước đường cùng…
Bàn cờ này đã bắt đầu từ lúc cơm trưa, cả bàn cờ bị quân đen trắng phủ kín, đến khi người ngồi đối diện Lãng Tiếu Thiên cười ha ha, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bao nhiêu năm qua vẫn như vậy không ngờ... Hai chúng ta vẫn không ai thắng ai!"
"Nếu tôi làm việc đàng hoàng thì liệu ông có người bạn ngồi đây với mình không, kỹ thuật chơi cò cũng không có tiến bộ lên chút nào!" Lãnh Tiếu Thiên trêu ghẹo cười sau đó đứng dậy đi lấy chai rượu, rót vào ly rồi đưa cho mỗi người một ly, "Lão Hàn, hồi đó anh Nguyên từng nói. Tôi và ông tính tình không đủ trầm ổn, nếu không thì lâu vậy rồi không ai thắng được ai.”
Lão Hàn nghe xong cũng bất đắc dĩ cười lắc đầu, "Anh Nguyên thật thông minh. Lại là người thông minh, lúc gặp sóng gió vậy mà có thể bình tĩnh ứng phó. Với tính tình của hai chúng ta… sau anh ấy không nhìn ra được chứ!”
"Ha ha, đúng đó..." Lãnh Tiếu Thiên nặng nề thở dài, dường như nhớ tới chuyện trước kia, trên mặt lại hiện lên nét nhớ nhung, nhưng giây kế lại biến thành đau thương, đối với chuyện năm đó, ai đúng ai sai, ông không muốn nói, dù sau thì cuối cùng đều giải tán, "Lão Hàn, ông có ý kiến gì với hai thằng nhóc này không?"
"Ý kiến?" Lão Hàn thở dài, "Có lẽ Tiêu Thần đã biết được chuyện năm đó, còn về Tĩnh Hàn thì cho dù không biết rõ mọi chuyện nhưng dựa vào trí thông minh của nó chắc chắn sẽ tìm được đầu mối cho coi."
Lãnh Tiếu Thiên tỏ vẻ đồng ý, ông biết rõ tính tình của Tĩnh Hàn. Trước đó ông đã không muốn có chuyện gì phát sinh ra, vì vậy lúc nào cũng quan tâm tới Tiêu Thần hơn, huống chi bây giờ.
Lãnh Tiếu Thiên nặng nề thở dài rồi nói: "Tĩnh Hàn là đứa con duy nhất của anh Nguyên và Ninh Ninh, tôi không muốn nó gặp chuyện gì!"
"Ai?" Lão Hàn hình như hơi nổi nóng: "Thằng nhóc đó ép tôi đến mức này, làm tôi không còn hơi đánh lại? Đúng, cho dù kết quả cuối cùng giống nhau, nhưng đừng có ép tôi tới mức chật vật như thế này chứ? Nếu không phải nể mặt anh Nguyên ca và Ninh Ninh thì… Hừ..."
Lãnh Tiếu Thiên liếc nhìn lão Hàn, trong lòng cũng hiểu, mặc kệ năm đó anh Nguyên làm cái gì thì nói cho cùng... Bọn họ cũng đã từng thật lòng với nhau, huống chi chuyện này còn có liên quan tới Ninh Ninh."Đứng ở tư cách trưởng bối, ngoại trừ tôi đứng về phía Tĩnh Hàn. Ông đứng ở phía trung lập thì những người còn lại... tất cả đều đứng về phía Tiêu Thần. Tôi lo lắng…” Lãnh Tiếu Thiên càng nói giọng càng nặng nề.
Lão Hàn uống một hớp rượu, ánh mắt rơi vào mặt biển, ung dung nói: "Chuyện năm đó ai cũng luôn muốn giải quyết, bây giờ để hai đứa trẻ này giải quyết đi. Ai đối với ai thế nào... Cuối cùng cũng nên kết thúc rồi!”
"Nếu như tất cả mọi người có thể buông tay để cho hai đứa nó tự giải quyết thì tôi cũng không lo lắng, chỉ sợ những người kia không nghĩ như vậy!"
Lão Hàn nhìn Lãnh Tiếu Thiên rất lâu mới nói: "Hôm nay ông hẹn tôi ra… Chỉ vì muốn biết tôi có nên nói hay không à?"
"Mục đích của tôi rất rõ ràng!" Lãnh Tiếu Thiên hào phóng thừa nhận.
Lão Hàn nhíu mày, im lặng một lúc mới nói: "Tiếu Thiên, năm đó trừ ông và anh Nguyên ra, những người còn lại đều là đứng ở đó. Dù sao thì chuyện năm đó lỗi đúng là ở chỗ anh Nguyên, anh ấy không chỉ làm hại người nhà Tiêu Thần mà còn có lợi ích, thậm chí lúc đó... Tiêu Hân mới là đứa trẻ, cả đời chỉ có thể sống dựa vào máy móc... Ông cho rằng, những người kia sẽ buông tay sao?"
Lời của lão Hàn làm cho vẻ mặt của Lãnh Tiếu Thiên càng nặng nề thêm: "Chuyện năm đó..." Im lặng một chút ông lại vòng vo nói: "Không gạt ông, từ đầu tới cuối tôi vẫn tin anh Nguyên sẽ làm chuyện như vậy."
"Nếu như không thấy sự thật, tôi cũng không tin!" Sắc mặt Lão Hàn cũng nặng nề, "Nhưng chuyện tới mức đó mà anh Nguyên cũng không giải thích. Đó chẳng khác nào âm thầm thừa nhận, sự thật bày ra trước mặt ông nói mọi người phải làm sao đây? Tôi đứng vị trí trung lập, vì ai... Chẳng lẽ ông không rõ à?"
Lãnh Tiếu Thiên im lặng, năm đó mấy người họ cùng nhau lớn lên, lúc ấy còn Ninh Ninh là tiểu thư con nhà giàu. Thật ra nhắc tới cũng hơi lạ, bọn họ nói sao cũng chỉ là đám côn đồ, chỉ vì một lần vô tình cướp đồ trên tay Ninh Ninh mà có vài người lại dính vô duyên phận…
Một người xinh đẹp thuần khiết, được gia đình coi như công chúa, vậy mà lại đi theo đám người họ cả ngày quậy tới điên khùng, cuối cùng đoạn tuyệt với nhà mình luôn. Bây giờ nghĩ lại họ cũng không hiểu, tại sao Ninh Ninh lại chịu gả cho anh Nguyên…
Nhớ lúc đó Ninh Ninh gả cho anh Nguyên tới hôn lễ cũng không có, bởi vì lúc đó họ rất nghèo, mọi người gom góp tiền mới mua được mấy kết bia, một cái bánh ngọt. Còn học theo mấy người xưa mời trời đất làm chứng cho họ, ngày đó mọi người rất vui vẻ, nhưng thật ra thì chỉ có Ninh Ninh và anh Nguyên, còn lại có vài người đều chưa tâm tư riêng.
Đàn ông khi yêu cũng có lúc rất đơn giản, không chiếm được thì nhìn đối phương mà ngây ngô cười. Anh Nguyên và Ninh Ninh yêu nhau, một người là anh em, một người là người mình thích đương nhiên cả mình cũng vui theo. Tối hôm đó mọi người đều uống say, chỉ có mình Ninh Ninh ngồi khóc trong đêm tân hôn, họ thức dậy thấy cô không ngủ mới hỏi, vậy mà cô bé lại ngây ngốc nói: “Cô sợ sói tới ăn mọi người…”
Lúc đó mọi người đều cười ầm lên, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, tuy rằng ở cùng họ một thời gian nhưng nói sao thì cũng rất đơn thuần…
Nhớ lại mấy chuyện xưa ma Lãnh Tiếu Thiên không kiềm được lắc đầu cười nói: "Không thể vì Ninh Ninh sao? Còn nhớ tới tình cảnh bi thảm của Ninh Ninh khi sinh Tĩnh Hàn không?"
"Lúc đó Ninh Ninh trúng đạn, gần như là sống không nổi, mà lại muốn sinh..." Lão Hàn nhớ lại đi, "Trúng đạn ở vị trí gần tử cung, bào thai gần như là hết hy vọng, bác sĩ đề nghị bảo vệ người mẹ... Nhưng, cô ấy chết sống không muốn, lại sợ cho sau khi tiêm thuốc tê thì chúng ta sẽ không cần Tĩnh Hàn. Cứ thế mà chịu đau không tiêm thuốc mê, cô ấy nói Tĩnh Hàn là món quà mà anh Nguyên tặng cho cô ấy. Ai cũng không thể bóp chết tình yêu của họ, thà cô ấy chết… chứ không chịu bỏ!”
"Đúng đó... Lúc ấy anh Nguyên không có ở đó, anh ấy bận bịu công việc, vội vàng muốn cho Ninh Ninh một cuộc sống yên ổn nên mới không ngừng bôn ba. Anh ấy vốn thông minh, tập đoàn Thiên Lân nếu không phải có anh ấy làm trụ cột thì sau được như hôm nay…” Lãnh Tiếu Thiên cảm thán, "Nhưng, thời khắc như vậy Ninh Ninh rất cần anh ấy, mà anh ấy không về được, thậm chí…”
"Thậm chí có những phụ nữ khác?" Lão Hàn tiếp lời, hừ lạnh nói: "Nhưng cho dù như vậy, Ninh Ninh vẫn vì anh ấy mà sinh đứa bé này..."
"Chuyện thế nào thì không ai biết rõ, nhưng cũng không phải là tinh đồn!" Lãnh Tiếu Thiên từ đầu đến cuối không tin anh Nguyên là người như vậy, "Nhưng dù sao thì Tĩnh Hàn cũng là do Ninh Ninh liều mạng sinh ra, chẳng lẽ... ông không thể vì Ninh Ninh mà giúp Tĩnh Hàn một lần sao? Chuyện đã qua dù sao cũng là quá khứ rồi, cần gì để bọn nhỏ đau khổ? Nếu thật sự là anh Nguyên thiếu đám người Tiêu Thần thì Tĩnh Hàn cũng đã vì anh Nguyên ma trả sạch rồi…"
Càng nói Lãnh Tiếu Thiên càng kích động, ông nhìn chằm chằm lão Hàn, mặc dù biết hẹn những người kia đi chưa chắc có thể giải quyết vấn đề, nhưng dù sao cũng phải phải thử một lần.
Lão Hàn nhìn Lãnh Tiếu Thiên, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu than nhẹ, "Thôi, coi như vì Ninh Ninh đi!”
*
Tại MG
Quân đoàn đã có mặt tại Dạ Ưng, đối với chuyện cảnh sát càn quét lần này không có ai có nhiều suy nghĩ. Nhưng ở trong lúc mấu chốt mà Lãnh Tĩnh Hàn lại hẹn họ ra thì làm cho họ có chút cảm thấy lạ…
Tuy rằng MG là địa bàn của mình, đại ca lại là người có tâm tư kín đáo, nhưng trong thời gian này ôm thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, huống chi... Tiểu Tứ vừa mới bị cục cảnh sát bắt, làm ầm lên nói sao cũng không tốt.
Mọi người đang suy nghĩ thì cửa được đẩy ra, Lãnh Tĩnh Hàn một tay đút trong túi quần, lạnh nhạt bước vào đi sau anh luôn là Hình Thiên.
Mọi người đứng dậy chào nói, "Đại ca, anh Thiên!"
Lãnh Tĩnh Hàn gật đầu ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống theo, Lãnh Tĩnh Hàn châm thuốc, ánh mắt đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tìm mọi người tới đây là để bàn về hành động gần đây của cục cảnh sát..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.