Chương 25: Tôi sẽ kiện anh tội cưỡng hiếp
Thương Tiểu Ly
04/12/2015
"Reng… Reng..."
Ngay lúc Mộ Thiên Thanh không biết phải làm thế nào, thìe tếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập như muốn lấy mạng người, đáy mắt Mộ Thiên Thanh lóe lên tia sáng hy vọng.
Lúc đầu, Cố Thắng Đường vốn không định để ý nhưng điện thoại cứ reo vang inh ỏi không ngừng, hắn ta lầu bầu chửi tục một câu, có vẻ không cam lòng luyến tiếc liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó ngồi dậy với lấy điện thoại ra, không thèm nhìn xem là ai gọi đã mở miệng mắng: "Mẹ nó, ai đấy?"
Cố Thắng Đường bị rượu và sắc che mờ lý trí, chuyện tốt lúc này của hắn ta bị cắt ngang nên trong lòng vô cùng khó chịu.
"Tiểu Ngũ!" Giọng nói trong điện thoại có vẻ hơi du côn.
Cố Thắng Đường còn chưa nói hết đã bị nghẹn lại ở cổ họng, sau đó liếc nhìn số hiển thị trên màn hình, bảy phần say rượu đã tỉnh tức thì hai phần, vội vàng giả lả nói: "Vừa nãy không để ý là anh Tiểu Ngũ..."
"Hừ!" Tiểu Ngũ hừ lạnh qua điện thoại, "Có phải cậu đang ở khách sạn Thế Kỷ không?"
Cái mặt mo của Cố Thắng Đường đỏ lựng ấp úng đáp lại một tiếng.
"Không muốn chết thì lăn trở về cho tôi!"
"Hả?" Cố Thắng Đường không hiểu mô tê gì hỏi: "Tại sao?"
"Fuck, cậu bây giờ đúng thật là già không bỏ nhỏ không tha nhỉ!" Tiểu Ngũ phát cáu, "Cậu có biết người trên giường cậu lúc này là ai không? Cô ta là cảnh sát khu Nam..."
Lần này Cố Thắng Đường đã hoàn toàn tỉnh hẳn, hắn cầm điện thoại nhìn sang Mộ Thiên Thanh nằm trên giường vẫn chưa bị mình cởi đồ, lưng lập tức rịn mồ hôi lạnh, thậm chí còn xoay người quáng quàng bỏ chạy ra ngoài mà không cần suy nghĩ, chân này xọ chân kia thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Nhìn Cố Thắng Đường chạy khỏi khách sạn như thấy quỷ, Lãnh Tĩnh Hàn đút hai tay trong túi quần, mắt ưng hơi nhíu lại che giấu sát khí trong mắt.
Tiểu Ngũ đứng sau lưng cảm nhận được sự tàn bạo trên người Lãnh Tĩnh Hàn càng lúc càng đậm, không kiềm được âm thầm nuốt nước miếng, miễn cưỡng hỏi: "Vậy… Lão đại, bây giờ làm sao?"
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn kín bưng, anh hờ hững xoay người, đi tới căn phòng Cố Thắng Đường vừa mới chạy ra.
Tiểu Ngũ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh Hàn, rồi thầm cau mày, anh ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc sau cùng bĩu môi xoay người rời đi. Lão đại đi vào trong đó, ả cảnh sát họ Mộ kia đằng nào cũng vẫn bị ‘chén’... Hắc hắc, chuyện ấy mình cũng không quản nổi.
Nghĩ lại chuyện khi nãy Tiểu Ngũ thầm mắng một tiếng, sau đó xoay người sải bước đi. Mình nhất định phải xử lý xong xuôi chuyện ngày hôm nay trước khi lão đại nổi giận, bằng không mình cũng chỉ có nước nằm chờ chết!
Lãnh Tĩnh Hàn đi vào căn phòng được Cố Thắng Đường bao dài hạn, bộ mặt điển trai nhưng lạnh lùng khi thấy cô gái đang uốn éo nói mê trên giường thì càng lạnh thêm bội phần.
"Ưm..." Mộ Thiên Thanh không kiềm được bật ra tiếng rên khẽ, toàn thân rần rần khó chịu như đang có rất nhiều con kiến đang bò, cô khổ sở nhíu mày, chút ý thức cảnh giác còn sót lại kia đã không ngăn nổi công dụng phát huy của thuốc.
Lãnh Tĩnh Hàn bước lên phía trước, rũ mắt nhìn toàn thân Mộ Thiên Thanh đã ửng đỏ đang giãy gịua cọ xát trên giường, miệng thì không ngừng phát ra tiếng ‘ưm ửm’ khêu gợi, giữa đêm khuya thanh vắng âm thanh đó nghe vào càng thêm quyến rũ vô cùng.
Thầm thở dài, Lãnh Tĩnh Hàn cúi người xuống luồn cánh tay qua dưới người bế cô lên rồi đi vào phòng tắm...
Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở đàn ông, lập tức theo bản năng cọ cọ vào ngực của người đàn ông, khuôn mặt nóng rực ra sức dụi vào trước ngực Lãnh Tĩnh Hàn chờ mong có thể nhận được chút xoa dịu nào đó.
Cơ thể Lãnh Tĩnh Hàn chợt cứng ngắc, anh rũ mắt nhìn người trong ngực, bộ lễ phục cô mặc trên người lúc này đã mở toạc lộ cả vòng một ra ngoài, khe rãnh hấp dẫn phập phồng theo tiếng thở dốc của cô càng mê hoặc người vô cùng.
"Ưm..." Mộ Thiên Thanh cứ thế cọ mặt chà chà vào áo Lãnh Tĩnh Hàn, miệng lưỡi khô nóng khiến cô không thể phát ra được câu đầy đủ, chỉ muốn được gần gũi đàn ông theo phản ứng tự nhiên.
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn như có mây mù bao phủ, nghĩ đến vừa rồi bàn tay của Cố Thắng Đường có thể đã sờ soạng khắp người cô anh thật muốn chặt đứt đôi bàn tay kia!
Mặt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh tanh thả Mộ Thiên Thanh vào bồn tắm, sau đó mở vòi nước, dòng nước mát lạnh ngay tức thì "ào ào" xối xuống…
Mộ Thiên Thanh rùng mình một cái, làn nước lạnh buốt bao phủ toàn thân cô, trận khô nóng khi nãy đã tiêu bớt đi một chút, cô cố gắng mở mắt, lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đứng đó nhìn cô bằng đôi mắt thâm sâu...
Mộ Thiên Thanh muốn bò ra khỏi bồn tắm, nhưng vừa mới nhóm người dậy đã bị ấn ngược trở lại, "Anh... Anh muốn làm gì..."
"Đã tỉnh chưa?" Lãnh Tĩnh Hàn ngó bộ dạng nhếch nhác của Mộ Thiên Thanh chỉ lạnh nhạt hỏi.
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện người trước mặt không ngờ là Lãnh Tĩnh Hàn, giờ phút này cô không thể suy nghĩ được gì, bèn thẹn quá hóa giận, "Anh... Anh bỏ thuốc tôi!"
Lãnh Tĩnh Hàn không phủ nhận, cầm vòi sen bên cạnh mở nước xối lên người Mộ Thiên Thanh...
Lần này Mộ Thiên Thanh bị tưới ướt từ đầu tới chân không sót một chỗ nào, cả người ướt sũng, chật vật không chịu nổi!
"Lãnh Tĩnh Hàn... Anh làm gì đấy?" Mộ Thiên Thanh vung tay loạn xạ, dòng nước lạnh buốt cứ thế xối trút ào ào lên da thịt cô, cảm giác nóng rang trong người cũng giảm đi được không ít, ý thức vốn hỗn loạn đã dần trở nên rõ ràng hơn.
Lãnh Tĩnh Hàn tắt nước, nghiêng mắt nhìn lớp trang điểm lem luốc trên mặt Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng hỏi: "Giờ tỉnh chưa?"
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, cơ thể lạnh run cầm cập ngồi trong bồn tắm tức giận nhìn chằm chằm vào Lãnh Tĩnh Hàn, hai người cứ thế đấu mắt với nhau, một lát sau, mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn từ từ híp lại, anh phát hiện ánh mắt của Mộ Thiên Thanh lúc đầu còn giận dữ nhưng giờ đã dần chuyển sang nóng bỏng nhu mì…
Cơn nóng trong người Mộ Thiên Thanh vừa được làn nước mát xoa dịu giờ lại rần rần dâng lên lần nữa, cô khổ sở liếm liếm bờ môi khô nứt, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lãnh... Lãnh Tĩnh Hàn..."
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu nhíu mày, anh biết lúc Mộ Thiên Thanh ở quán bar đã bị người ta bỏ thuốc kích thích, hơn nữa liều lượng cũng không nhẹ.
Lãnh Tĩnh Hàn cúi người tính xả nước cũ trong bồn tắm đi và thay nước mới. Nhưng tay anh lần cái nút xả nước thì vô tình đụng vào chân Mộ Thiên Thanh, khiến cô thấy toàn thân như tê dại đi.
"Ưm..." Sự va chạm nhẹ đó khiến cho Mộ Thiên Thanh cảm thấy rất dễ chịu, cô biết rõ là vì mình bị trúng thuốc, cô muốn rút chân lại nhưng bàn chân chỉ nghe theo phản ứng tự nhiên của cơ thể cứ thế cọ cọ vào tay Lãnh Tĩnh Hàn.
Một phần nóng cộng thêm xấu hổ nên mặ Mộ Thiên Thanh mỗi lúc càng đỏ lựng, nhưng dù có như thế thì cũng vô phương ngăn nổi phản ứng của cơ thể cô.
Không giống lần đầu tiên, cơ thể cô lúc này đã thích ứng được với nhiệt độ lạnh của nước, hơi lạnh lan tỏa từ đầu xuống chân chỉ càng khiến cho tốc độ dòng nhiệt nóng rực trong cơ thể điên cuồng tuôn trào, cô bứt rứt uốn éo người trong bồn tắm, cắn chặt môi để bản thân không phải bật ra tiếng rên rỉ dâm đãng kia...
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu nhíu mày nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, đàn bà con gái đối với anh mà nói, tất cả đều dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý, tiền trao cháo múc rồi thì đường ai nấy đi, anh chưa bao giờ để tâm đến suy nghĩ của bọn họ.
Nhưng đối với Mộ Thiên Thanh...
"Ưm… Ưm…" Mộ Thiên Thanh vô cùng khó chịu, cô không ngừng giãy giụa uốn éo trong bồn tắm, nhưng như thế vẫn không làm cho nhiệt độ nóng rực trong cơ thể cô giảm bớt đi, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn, "Lãnh... Lãnh Tĩnh Hàn... Ưm..."
Mộ Thiên Thanh bức rức thở dồn dập, nước mắt hòa cùng dòng nước mát lạnh, cô thấy mình không thể sống nổi nữa, nên chỉ biết gọi tên Lãnh Tĩnh Hàn theo bản năng, cô mong chờ điều gì?
Nhìn cơ thể càng lúc càng đỏ của Mộ Thiên Thanh, Lãnh Tĩnh Hàn biết lần này cô trúng thuốc không nhẹ, cách giải quyết này vốn chẳng có tác dụng.
Đang nghĩ thế thì thấy mũi Mộ Thiên Thanh bị chảy máu, sau đó trượt theo khóe môi nhỏ vào trong bồn tắm, dần dần loãng ra...
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, vẻ mặt lạnh bưng, anh cúi người vớt cô lên khỏi bồn tắm, một tay cởi bỏ bộ đồ trên người cô xuống, rồi túm lấy chiếc khăn lông ở kế bên bọc cô lại, bế cô đi ra khỏi phòng tắm...
"Ưm…" Hơi thở của đàn ông thoảng hương bạc hà thanh mát len lỏi vào mũi khiến Mộ Thiên Thanh, tiềm thức cô cảm thấy khao khát mong đợi thứ gì đó nhưng ý thức còn sót lại khiến cô muốn kháng cự.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, thẳng tay ném cô lên giường.
Máu mũi Mộ Thiên Thanh vẫn còn đang chảy, tác dụng của thuốc chẳng những không giảm mà còn mạnh hơn lúc đầu, cơ thể cô run lên, ánh mắt cũng ngân ngấn lệ, khổ sở rên rỉ, "Ưm… Ưm…"
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu lại, Mộ Thiên Thanh vặn vẹo một lúc thì khăn tắm bung ra, anh nhìn cơ thể chỉ còn lại bộ đồ lót của cô phần bụng dưới chợt căng lên, anh không phải người không biết kiềm chế, nhưng lúc này nhìn làn da trắng nõn mịn màng vì tác dụng của thuốc mà ửng hồng duyên dáng nên mới bị mất kiểm soát.
Lãnh Tĩnh Hàn cúi người hé môi phủ lên đôi môi cứ mãi khe khẽ rên rỉ kia, khác với nụ hôn trừng phạt lúc ban ngày, nụ hôn lúc này của anh mang theo chút dịu dàng…
Cơ thể vốn đang nóng ran của Mộ Thiên Thanh khi được tiếp xúc với Lãnh Tĩnh Hàn dường như đã giảm bớt đôi chút, cô xấu hổ và giận mình nên muốn kháng cự nhưng cứ như bị nghiện thuốc phiện vậy, không thể rời xa được.
Lãnh Tĩnh Hàn từ từ ngồi dậy, anh nhìn vào đôi mắt ngấn lệ mông lung của Mộ Thiên Thanh, thật sự không đành lòng làm thế nhưng lúc này thật sự không còn cách nào khác, "Đều là người trưởng thành cả, tôi chỉ muốn giúp cô!"
"Tôi..." Mộ Thiên Thanh nhắm mắt, cố sức để nói: "Tôi muốn kiện... kiện anh tội cưỡng hiếp..."
Ngay lúc Mộ Thiên Thanh không biết phải làm thế nào, thìe tếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập như muốn lấy mạng người, đáy mắt Mộ Thiên Thanh lóe lên tia sáng hy vọng.
Lúc đầu, Cố Thắng Đường vốn không định để ý nhưng điện thoại cứ reo vang inh ỏi không ngừng, hắn ta lầu bầu chửi tục một câu, có vẻ không cam lòng luyến tiếc liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó ngồi dậy với lấy điện thoại ra, không thèm nhìn xem là ai gọi đã mở miệng mắng: "Mẹ nó, ai đấy?"
Cố Thắng Đường bị rượu và sắc che mờ lý trí, chuyện tốt lúc này của hắn ta bị cắt ngang nên trong lòng vô cùng khó chịu.
"Tiểu Ngũ!" Giọng nói trong điện thoại có vẻ hơi du côn.
Cố Thắng Đường còn chưa nói hết đã bị nghẹn lại ở cổ họng, sau đó liếc nhìn số hiển thị trên màn hình, bảy phần say rượu đã tỉnh tức thì hai phần, vội vàng giả lả nói: "Vừa nãy không để ý là anh Tiểu Ngũ..."
"Hừ!" Tiểu Ngũ hừ lạnh qua điện thoại, "Có phải cậu đang ở khách sạn Thế Kỷ không?"
Cái mặt mo của Cố Thắng Đường đỏ lựng ấp úng đáp lại một tiếng.
"Không muốn chết thì lăn trở về cho tôi!"
"Hả?" Cố Thắng Đường không hiểu mô tê gì hỏi: "Tại sao?"
"Fuck, cậu bây giờ đúng thật là già không bỏ nhỏ không tha nhỉ!" Tiểu Ngũ phát cáu, "Cậu có biết người trên giường cậu lúc này là ai không? Cô ta là cảnh sát khu Nam..."
Lần này Cố Thắng Đường đã hoàn toàn tỉnh hẳn, hắn cầm điện thoại nhìn sang Mộ Thiên Thanh nằm trên giường vẫn chưa bị mình cởi đồ, lưng lập tức rịn mồ hôi lạnh, thậm chí còn xoay người quáng quàng bỏ chạy ra ngoài mà không cần suy nghĩ, chân này xọ chân kia thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Nhìn Cố Thắng Đường chạy khỏi khách sạn như thấy quỷ, Lãnh Tĩnh Hàn đút hai tay trong túi quần, mắt ưng hơi nhíu lại che giấu sát khí trong mắt.
Tiểu Ngũ đứng sau lưng cảm nhận được sự tàn bạo trên người Lãnh Tĩnh Hàn càng lúc càng đậm, không kiềm được âm thầm nuốt nước miếng, miễn cưỡng hỏi: "Vậy… Lão đại, bây giờ làm sao?"
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn kín bưng, anh hờ hững xoay người, đi tới căn phòng Cố Thắng Đường vừa mới chạy ra.
Tiểu Ngũ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh Hàn, rồi thầm cau mày, anh ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc sau cùng bĩu môi xoay người rời đi. Lão đại đi vào trong đó, ả cảnh sát họ Mộ kia đằng nào cũng vẫn bị ‘chén’... Hắc hắc, chuyện ấy mình cũng không quản nổi.
Nghĩ lại chuyện khi nãy Tiểu Ngũ thầm mắng một tiếng, sau đó xoay người sải bước đi. Mình nhất định phải xử lý xong xuôi chuyện ngày hôm nay trước khi lão đại nổi giận, bằng không mình cũng chỉ có nước nằm chờ chết!
Lãnh Tĩnh Hàn đi vào căn phòng được Cố Thắng Đường bao dài hạn, bộ mặt điển trai nhưng lạnh lùng khi thấy cô gái đang uốn éo nói mê trên giường thì càng lạnh thêm bội phần.
"Ưm..." Mộ Thiên Thanh không kiềm được bật ra tiếng rên khẽ, toàn thân rần rần khó chịu như đang có rất nhiều con kiến đang bò, cô khổ sở nhíu mày, chút ý thức cảnh giác còn sót lại kia đã không ngăn nổi công dụng phát huy của thuốc.
Lãnh Tĩnh Hàn bước lên phía trước, rũ mắt nhìn toàn thân Mộ Thiên Thanh đã ửng đỏ đang giãy gịua cọ xát trên giường, miệng thì không ngừng phát ra tiếng ‘ưm ửm’ khêu gợi, giữa đêm khuya thanh vắng âm thanh đó nghe vào càng thêm quyến rũ vô cùng.
Thầm thở dài, Lãnh Tĩnh Hàn cúi người xuống luồn cánh tay qua dưới người bế cô lên rồi đi vào phòng tắm...
Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở đàn ông, lập tức theo bản năng cọ cọ vào ngực của người đàn ông, khuôn mặt nóng rực ra sức dụi vào trước ngực Lãnh Tĩnh Hàn chờ mong có thể nhận được chút xoa dịu nào đó.
Cơ thể Lãnh Tĩnh Hàn chợt cứng ngắc, anh rũ mắt nhìn người trong ngực, bộ lễ phục cô mặc trên người lúc này đã mở toạc lộ cả vòng một ra ngoài, khe rãnh hấp dẫn phập phồng theo tiếng thở dốc của cô càng mê hoặc người vô cùng.
"Ưm..." Mộ Thiên Thanh cứ thế cọ mặt chà chà vào áo Lãnh Tĩnh Hàn, miệng lưỡi khô nóng khiến cô không thể phát ra được câu đầy đủ, chỉ muốn được gần gũi đàn ông theo phản ứng tự nhiên.
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn như có mây mù bao phủ, nghĩ đến vừa rồi bàn tay của Cố Thắng Đường có thể đã sờ soạng khắp người cô anh thật muốn chặt đứt đôi bàn tay kia!
Mặt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh tanh thả Mộ Thiên Thanh vào bồn tắm, sau đó mở vòi nước, dòng nước mát lạnh ngay tức thì "ào ào" xối xuống…
Mộ Thiên Thanh rùng mình một cái, làn nước lạnh buốt bao phủ toàn thân cô, trận khô nóng khi nãy đã tiêu bớt đi một chút, cô cố gắng mở mắt, lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đứng đó nhìn cô bằng đôi mắt thâm sâu...
Mộ Thiên Thanh muốn bò ra khỏi bồn tắm, nhưng vừa mới nhóm người dậy đã bị ấn ngược trở lại, "Anh... Anh muốn làm gì..."
"Đã tỉnh chưa?" Lãnh Tĩnh Hàn ngó bộ dạng nhếch nhác của Mộ Thiên Thanh chỉ lạnh nhạt hỏi.
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện người trước mặt không ngờ là Lãnh Tĩnh Hàn, giờ phút này cô không thể suy nghĩ được gì, bèn thẹn quá hóa giận, "Anh... Anh bỏ thuốc tôi!"
Lãnh Tĩnh Hàn không phủ nhận, cầm vòi sen bên cạnh mở nước xối lên người Mộ Thiên Thanh...
Lần này Mộ Thiên Thanh bị tưới ướt từ đầu tới chân không sót một chỗ nào, cả người ướt sũng, chật vật không chịu nổi!
"Lãnh Tĩnh Hàn... Anh làm gì đấy?" Mộ Thiên Thanh vung tay loạn xạ, dòng nước lạnh buốt cứ thế xối trút ào ào lên da thịt cô, cảm giác nóng rang trong người cũng giảm đi được không ít, ý thức vốn hỗn loạn đã dần trở nên rõ ràng hơn.
Lãnh Tĩnh Hàn tắt nước, nghiêng mắt nhìn lớp trang điểm lem luốc trên mặt Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng hỏi: "Giờ tỉnh chưa?"
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, cơ thể lạnh run cầm cập ngồi trong bồn tắm tức giận nhìn chằm chằm vào Lãnh Tĩnh Hàn, hai người cứ thế đấu mắt với nhau, một lát sau, mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn từ từ híp lại, anh phát hiện ánh mắt của Mộ Thiên Thanh lúc đầu còn giận dữ nhưng giờ đã dần chuyển sang nóng bỏng nhu mì…
Cơn nóng trong người Mộ Thiên Thanh vừa được làn nước mát xoa dịu giờ lại rần rần dâng lên lần nữa, cô khổ sở liếm liếm bờ môi khô nứt, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lãnh... Lãnh Tĩnh Hàn..."
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu nhíu mày, anh biết lúc Mộ Thiên Thanh ở quán bar đã bị người ta bỏ thuốc kích thích, hơn nữa liều lượng cũng không nhẹ.
Lãnh Tĩnh Hàn cúi người tính xả nước cũ trong bồn tắm đi và thay nước mới. Nhưng tay anh lần cái nút xả nước thì vô tình đụng vào chân Mộ Thiên Thanh, khiến cô thấy toàn thân như tê dại đi.
"Ưm..." Sự va chạm nhẹ đó khiến cho Mộ Thiên Thanh cảm thấy rất dễ chịu, cô biết rõ là vì mình bị trúng thuốc, cô muốn rút chân lại nhưng bàn chân chỉ nghe theo phản ứng tự nhiên của cơ thể cứ thế cọ cọ vào tay Lãnh Tĩnh Hàn.
Một phần nóng cộng thêm xấu hổ nên mặ Mộ Thiên Thanh mỗi lúc càng đỏ lựng, nhưng dù có như thế thì cũng vô phương ngăn nổi phản ứng của cơ thể cô.
Không giống lần đầu tiên, cơ thể cô lúc này đã thích ứng được với nhiệt độ lạnh của nước, hơi lạnh lan tỏa từ đầu xuống chân chỉ càng khiến cho tốc độ dòng nhiệt nóng rực trong cơ thể điên cuồng tuôn trào, cô bứt rứt uốn éo người trong bồn tắm, cắn chặt môi để bản thân không phải bật ra tiếng rên rỉ dâm đãng kia...
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu nhíu mày nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, đàn bà con gái đối với anh mà nói, tất cả đều dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý, tiền trao cháo múc rồi thì đường ai nấy đi, anh chưa bao giờ để tâm đến suy nghĩ của bọn họ.
Nhưng đối với Mộ Thiên Thanh...
"Ưm… Ưm…" Mộ Thiên Thanh vô cùng khó chịu, cô không ngừng giãy giụa uốn éo trong bồn tắm, nhưng như thế vẫn không làm cho nhiệt độ nóng rực trong cơ thể cô giảm bớt đi, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn, "Lãnh... Lãnh Tĩnh Hàn... Ưm..."
Mộ Thiên Thanh bức rức thở dồn dập, nước mắt hòa cùng dòng nước mát lạnh, cô thấy mình không thể sống nổi nữa, nên chỉ biết gọi tên Lãnh Tĩnh Hàn theo bản năng, cô mong chờ điều gì?
Nhìn cơ thể càng lúc càng đỏ của Mộ Thiên Thanh, Lãnh Tĩnh Hàn biết lần này cô trúng thuốc không nhẹ, cách giải quyết này vốn chẳng có tác dụng.
Đang nghĩ thế thì thấy mũi Mộ Thiên Thanh bị chảy máu, sau đó trượt theo khóe môi nhỏ vào trong bồn tắm, dần dần loãng ra...
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, vẻ mặt lạnh bưng, anh cúi người vớt cô lên khỏi bồn tắm, một tay cởi bỏ bộ đồ trên người cô xuống, rồi túm lấy chiếc khăn lông ở kế bên bọc cô lại, bế cô đi ra khỏi phòng tắm...
"Ưm…" Hơi thở của đàn ông thoảng hương bạc hà thanh mát len lỏi vào mũi khiến Mộ Thiên Thanh, tiềm thức cô cảm thấy khao khát mong đợi thứ gì đó nhưng ý thức còn sót lại khiến cô muốn kháng cự.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, thẳng tay ném cô lên giường.
Máu mũi Mộ Thiên Thanh vẫn còn đang chảy, tác dụng của thuốc chẳng những không giảm mà còn mạnh hơn lúc đầu, cơ thể cô run lên, ánh mắt cũng ngân ngấn lệ, khổ sở rên rỉ, "Ưm… Ưm…"
Mắt Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu lại, Mộ Thiên Thanh vặn vẹo một lúc thì khăn tắm bung ra, anh nhìn cơ thể chỉ còn lại bộ đồ lót của cô phần bụng dưới chợt căng lên, anh không phải người không biết kiềm chế, nhưng lúc này nhìn làn da trắng nõn mịn màng vì tác dụng của thuốc mà ửng hồng duyên dáng nên mới bị mất kiểm soát.
Lãnh Tĩnh Hàn cúi người hé môi phủ lên đôi môi cứ mãi khe khẽ rên rỉ kia, khác với nụ hôn trừng phạt lúc ban ngày, nụ hôn lúc này của anh mang theo chút dịu dàng…
Cơ thể vốn đang nóng ran của Mộ Thiên Thanh khi được tiếp xúc với Lãnh Tĩnh Hàn dường như đã giảm bớt đôi chút, cô xấu hổ và giận mình nên muốn kháng cự nhưng cứ như bị nghiện thuốc phiện vậy, không thể rời xa được.
Lãnh Tĩnh Hàn từ từ ngồi dậy, anh nhìn vào đôi mắt ngấn lệ mông lung của Mộ Thiên Thanh, thật sự không đành lòng làm thế nhưng lúc này thật sự không còn cách nào khác, "Đều là người trưởng thành cả, tôi chỉ muốn giúp cô!"
"Tôi..." Mộ Thiên Thanh nhắm mắt, cố sức để nói: "Tôi muốn kiện... kiện anh tội cưỡng hiếp..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.