Chương 4
Lâu Vũ Tình
23/09/2014
Về đến cửa nhà, hắn mới nhớ ra không mang theo chìa khóa. Sáng nay cùng Tương Tương rời khỏi nhà, giữa trưa đưa cô về, khi mở cửa đã quên mang chìa khóa theo. Đang nghĩ không biết cô đã ngủ chưa, ấn chuông có quấy rầy giấc ngủ của cô hay không, trước khi hắn đưa ra quyết định thì cửa lớn đã mở ra.
“… Còn chưa ngủ ư?” Hắn hơi bất ngờ hỏi. Cô còn mặc nguyên bộ quần áo hồi sáng, ngay cả lớp trang điểm cũng chưa tẩy rửa, là… đang đợi hắn sao?
“Chìa khóa đang ở chỗ em.” Cô vẫn luôn chờ đợi, ngồi suốt ở phòng khách chứ không dám đi đâu, sợ hắn trở về lại không vào nhà được, cũng sợ hắn còn đang tức giận sẽ không trở về.
“Ờ.” Nhớ lại không khí chẳng mấy vui vẻ lúc sáng, hắn nhất thời không biết nên nói cái gì. “Chuyện đó… Anh mua bánh ngọt, còn có đồ ăn khuya, em muốn ăn không?”
“Được.” Cô tiếp nhận thức ăn, đem bánh ngọt bỏ vào tủ lạnh trước rồi mới xuống bếp hâm nóng đồ ăn.
Cao Dĩ Tường đứng ở cửa phòng bếp, nhìn xem bóng lưng của cô, bỗng nhiên mở miệng nói. “Anh vẫn chưa nói với em, anh có một căn nhà.”
Động tác của Nguyễn Tương Quân hơi chậm lại, vẫn không quay đầu. “Anh muốn chuyển ra ngoài?”
“Không phải, chỉ muốn nói cho em biết chuyện này mà thôi. Cha mẹ anh ly hôn. Ba năm trước mẹ anh tái giá, dự định di dân ra nước ngoài. Căn nhà trước đó hai người cùng mua chung, lười xử lý nên hai người đã nhanh chóng quyết định sang tên cho đứa con chung duy nhất của họ.”
Ngừng một lát, hắn hỏi cô. “Em muốn anh chuyển đi ư?”
Hắn có nhà riêng của mình, không có lý do gì lại ở nơi này. Nhưng từ đầu đến cuối, căn bản là hắn không hề nghĩ đến việc chuyển đi.
Có lẽ Tiểu La nói đúng. Hắn không nói cho Tương Tương biết chuyện này là sợ nếu cô biết hắn có nhà riêng, sẽ không cho hắn ở lại nữa.
Cô trầm mặc một chút. “Nơi này không gian cũng đủ dùng, anh… nếu anh không cảm thấy mất tự do thì…”
“Không đâu, anh đâu có cảm thấy mất tự do.” Cô cho hắn không gian riêng tư rất lớn, lúc hắn muốn ở một mình cũng sẽ không đến quấy rầy.
“Cho nên… anh có thể tiếp tục ở lại đây, đúng không?” Hắn dè dặt cẩn trọng, nhẹ giọng hỏi.
“… Ừm.”
Hắn thở phào.
Cô do dự một chút, rồi chủ động nhắc tới. “Chuyện hồi sáng, em!”
“Buổi sáng là anh không đúng. Nếu em không thích anh can thiệp vào chuyện của em, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa.” Hắn giành mở miệng trước.
“…” Không phải, cô không phải là có ý đó…
Không thể nào giải thích, chỉ có thể trầm mặc.
“Không nói chuyện đó nữa, ăn khuya đi, anh đi lấy chén đũa.” Hắn xoay người thu xếp chén đũa, làm bộ như không có chuyện gì kết thúc đề tài, tránh để cảm giác xấu hổ trầm mặc tiếp tục lan tràn. Cô từng nói món ăn khuya với canh chua ở quán này khá ngon, khi hắn trở về còn tận lực đi vòng lại mua. Cô chỉ ăn mấy miếng, hắn lưu ý thấy liền hỏi. “Ăn không vô sao?”
Cô lắc đầu, hắn thuận thế tiếp nhận, giúp cô giải quyết đồ ăn còn thừa trên bàn. Ăn chưa đầy hai miếng, chỉ thấy cô đột nhiên đứng lên, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Cao Dĩ Tường bị dọa, cũng đuổi theo sau.
Cô nôn khan trước bồn rửa tay, trông có vẻ rất không thoải mái.
“Đỡ hơn chưa?” Chờ cô xoay mở vòi nước, lấy nước trong hắt lên rửa mặt, hắn mới tiến lên đỡ cô, lấy khăn lông giúp cô lau mặt.
“Có cần đi khám bác sĩ không? Anh đi lấy bóp…”
“Không cần.” Nguyễn Tương Quân kịp thời giữ chặt hắn. “Em không sao, không cần khám bác sĩ.”
Hắn nhíu mày. “Nhưng sắc mặt của em nhìn không tốt chút nào.”
“Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.” Cố nén cảm giác đầu óc choáng váng mắt hoa, thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm không nói một câu, cô dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của hắn. “Em không có mang thai, anh đừng đoán mò.”
“Không có sao lại như vậy?” Rõ ràng thân thể không khỏe, nếu không phải mang thai vì sao lại không khám bác sĩ? Hắn rất khó kìm lòng không loạn.
Trong lòng biết rõ nếu không nói rõ ràng, hắn sẽ không bỏ qua, cô thở dài. “Là vì uống thuốc tránh thai.”
Thể chất của cô không thích hợp dùng thuốc tránh thai. Có khi dị ứng sẽ nôn mửa, choáng váng hoa mắt. Giữa bọn họ, việc tránh thai luôn do hắn làm. Ngoại trừ những khi hắn vừa trở về có vẻ khống chế không được hoặc có vài lần ngẫu nhiên sơ sẩy, cô sẽ tự mình uống thuốc tránh thai khẩn cấp, cho nên cũng không nói với hắn.
Cao Dĩ Tường một mực trầm mặc, sau đó không nói một câu, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Sau khi Nguyễn Tương Quân trở về phòng mới phát hiện hắn đã đem toàn bộ thuốc tránh thai cô cất ở trong tủ đầu giường quăng hết vào thùng rác. Từ đó về sau, rốt cuộc không cho cô uống thêm một viên nào nữa.
Tắm rửa xong đi ra, Cao Dĩ Tường đã ngồi ở trong phòng chờ cô.
Thay cô đắp chăn, điều chỉnh độ cao của gối đầu, an trí cho cô thật thoải mái, cuối cùng còn nhét vào tay cô một ly sữa nóng. “Có thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
“Ừm.”
Kiên nhẫn chờ cô uống từng ngụm từng ngụm sữa nóng cho đến khi hết sạch, hắn đặt chiếc ly không lên bàn rồi nằm nghiêng người bên cạnh cô, vươn khuỷu tay vén những sợi tóc trên mặt cô. Ngón tay cẩn thận khẽ vuốt ve gương mặt, thăm thẳm chăm chú nhìn cô.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Rất an tĩnh, ánh mắt cứ nhìn chăm chú không nói một câu, cô nhìn không ra.
Đang suy nghĩ về những lời nói của Tiểu La. Đối với Tương Quân công bằng một chút!
Trước kia chưa từng nghĩ đến điều này, cứ cho rằng tất cả đều là cô muốn thế. Gần đây mới phát hiện, mọi chuyện lại không giống như vậy.
Hắn đối với cô, tựa hồ luôn luôn khiến cô rất thua thiệt.
“Tương Tương, có phải anh rất ích kỷ không?” Bừa bãi sống những ngày tháng theo ý muốn của mình, lại quên hỏi xem đó có phải là điều cô muốn hay không.
Cô ngạc nhiên. “Sao lại nói như vậy?”
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy, anh giống như đã khiến em chịu không ít thiệt thòi, lại vô tư không hề phát giác.” Tựa như chuyện cô biết rõ uống thuốc tránh thai sẽ khó chịu như vậy, nhưng không hề nhắc đến với hắn, cứ yên lặng bao dung cho sự phóng túng của hắn.
Tựa như chuyện hắn theo đuổi cuộc sống tự do tự tại, nhưng mỗi khi nhớ đến cô lại bá đạo trở về tìm cô.
Nhưng mà, điều cô muốn rốt cuộc là cái gì?
Có lẽ, cuộc sống như vậy chẳng phải là điều cô muốn.
Hắn biết rõ cô không thể nào thích cuộc sống một mình. Điều cô hướng tới là sự yên ổn, là một gia đình, cùng người đàn ông mà cô thật sự yêu thương sống những ngày tháng bình lặng.
“Tương Tương, nếu em gặp được người có thể khiến em động lòng, phải cố gắng nắm giữ. Có cơ hội thì phải thử, anh muốn thấy em hạnh phúc.” Hắn biết điều này sẽ là điều cô muốn.
Người khiến mình động lòng… Cô hạ mắt. “Nếu mãi mãi cũng không có thì sao?”
Hắn cười nhẹ. “Sẽ có thôi. Em tốt như vậy, nhất định sẽ có người thật tình yêu em, cho em một cuộc sống hoàn chỉnh mà em muốn.”
“Em nói là nếu.” Cô bướng bỉnh muốn hỏi ra một đáp án.
“Đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Cùng cô đi tìm người đó. Mãi cho đến ngày tìm được người thuộc về cô, đáng giá để cô giao phó chân tình, hứa hẹn tương lai cho cô. Còn nếu như không tìm được… Hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô… là như vậy sao?
“Em… hiểu rồi.” Cô thấp giọng, thầm nói với lòng mình: Thực sự, đã hiểu.
Một tuần sau, Nguyễn Tương Quân bắt đầu công việc đầu tiên trong đời.
Nhà xuất bản này chủ yếu phát hành ấn phẩm du lịch. Vị tiền bối phụ trách bồi dưỡng cô là một người đàn ông trẻ tuổi hòa nhã dễ gần, nói chuyện rất hài hước, cũng dạy cô rất nhiều điều. Tương Tương kể như vậy cho hắn nghe. Cao Dĩ Tường nghĩ, có lẽ lúc trước hắn đã lo lắng quá nhiều. Có vẻ như cô đã thích ứng rất tốt, tất cả đồng nghiệp cũng tương đối quan tâm đến cô. Cá tính của cô điềm tĩnh ôn hòa, không có gì nổi bật, không tranh đua cùng người khác, đi đến đâu cũng không sợ gây thù hằn, hợp tác với ai cũng hòa nhã thuận lợi. Về sau hắn mới lĩnh ngộ được điều này.
Mấy tháng đầu tiên, cái gì cũng còn phải mày mò học tập. Đến khi đã thích ứng với hoàn cảnh mới, cuộc sống thật sự bận rộn nhưng cũng khá phong phú.
Đôi khi cô cũng sẽ tăng ca, thỉnh thoảng cũng đi liên hoan cùng đồng nghiệp. Nơi nào ăn ngon chơi vui, đều có người dẫn dắt cô đi.
Sau một tháng đi làm, cô tươi cười nhiều hơn, còn béo lên một kg.
“Ngày nào cũng ăn ăn, không mập mới lạ.” Cô cười nói.
Hắn luôn luôn muốn làm mà không được, có người lại làm được.
Hiện tại cô biết rất nhiều quán ăn ngon, cũng biết làm sao để vui chơi, làm sao để tận hưởng cuộc sống. Xem ra vị tiền bối mà cô thường hay nhắc đến, thật sự đã ảnh hưởng đến cô rất nhiều, cũng dạy cho cô biết rất nhiều chuyện, cả trong lẫn ngoài công việc.
Xem cô bây giờ thật sự rất tốt. Vì thế hắn nghĩ, hẳn là cô rất thích thú khi ở chung với vị “Tiền bối” kia. Bởi vì theo như cô nói, tất cả mọi chuyện giữa họ đều rất khoái trá.
Lại đến một ngày nọ, cô tan tầm trở về, đang tắm rửa trong phòng tắm thì điện thoại di động đặt trong phòng khách reo vang. Hắn gọi cô một tiếng, hình như cô không nghe thấy.
Hắn lại nhìn thoáng qua di động vẫn đang reo vang, lập tức cũng không nghĩ nhiều đã thay cô bắt máy.
Là giọng đàn ông, âm luật ôn nhuận bình thản, không nhanh không chậm. Cảm giác như người này làm việc rất có quy hoạch, ổn trọng lại đáng tin cậy. Hắn đoán, hẳn là vị “Tiền bối” mà cô hay nhắc đến.
“Tôi có làm một ít điểm tâm, nhưng không biết cô ấy có thích ăn bánh bích quy hay không. Ngày mai sẽ mang một ít đến công ty cho cô ấy nếm thử?” Đối phương nói như vậy.
Biết làm bếp? Nghe qua cũng không tệ. Dạo này đàn ông biết xuống bếp không nhiều.
“Cô ấy ăn, chỉ cần đừng quá ngọt, cô ấy sẽ không từ chối.” Vì thế, hắn trả lời như vậy.
“Còn nữa, lúc trước tôi có đề nghị cùng cô ấy ra ngoại ô ngắm cảnh, có lẽ là cuối tuần này. Nếu cô ấy không có chuyện gì khác, tôi muốn hỏi xem cô có muốn cùng đi hay không.”
“Cuối tuần ư?” Hắn nhìn nhìn lịch làm việc treo trên tường, cuối tuần không thấy có tiết mục gì. “Tôi nghĩ tạm thời cô ấy hẳn lả không có kế hoạch gì khác. Tôi sẽ chuyển lời giúp anh, xem cô ấy có muốn đi hay không.”
“Vậy, không có chuyện gì nữa, cám ơn anh, ngủ ngon.”
Một người rất lễ phép, đối đáp, tiến thoái đắn đo rất thỏa đáng.
Bước đầu tiếp xúc, Cao Dĩ Tường cảm thấy gã này cũng không đến nỗi nào.
Tắt di động không lâu sau, cô từ phòng tắm đi ra, hắn trung thực thuật lại. “Vừa rồi có đồng nghiệp của em gọi điện thoại đến, nói có làm điểm tâm, sẽ chia cho em một phần.”
Nguyễn Tương Quân dừng động tác rót nước lại. “Đồng nghiệp của em?”
“Là nam, hắn nói hắn họ Từ. Nói chuyện rất trầm ổn, giọng nói cũng êm tai.”
Cô tạm dừng, hẳn đã đoán ra là ai. “Hai người còn nói gì nữa không?”
“Hắn hẹn em cuối tuần đi du lịch, hỏi em có thể đi không. Anh nói em chưa có tiết mục gì.”
“Anh nói với anh ấy là không sao?”
“Ngày đó em không bận gì hết mà.” Hắn ngạc nhiên đáp lời cô.
“Anh…” Cô dừng một chút. “Anh có biết anh ấy… Anh ấy có thể là… Em cảm thấy anh ấy không hẳn chỉ đơn thuần xem em là đồng nghiệp không thôi…”
Hắn bật cười. “Cảm nhận được ngay mà. Con trai nếu không có tình cảm đặc biệt gì với con gái, thì sẽ không tỏ ra quan tâm lo lắng như vậy đâu.”
“… Vậy ư?” Cô đặt chén trà xuống, chưa kịp uống ngụm nào đã xoay người trở về phòng tắm.
Chỉ là một biến hóa rất nhỏ, nhưng hắn đã nhận ra, đuổi theo, đứng ở cửa phòng nhìn cô. “Em không vui?”
Cô không nói lời nào.
Không phủ nhận, tức là hắn không nói sai. “Là vì anh tự tiện bắt điện thoại của em? Hay là vì anh tự tiện thay em nhận lời mời của hắn?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng em nên nhận lời sao?” Cho dù biết đối phương có khả năng có ý theo đuổi, hắn vẫn hy vọng cô sẽ nhận lời?
“Không phải em đi chung với hắn rất vui vẻ sao?” Hắn cho rằng cô có cảm tình rất tốt với người đàn ông đó, vậy vì sao không nắm chắc? Đàn ông tốt có thể gặp không thể cầu. Đây không phải là điều cô muốn sao?
Cô nhìn hắn thật sâu. “Anh gấp đến vậy sao?”
Gấp? Hắn gấp cái gì? “Nói vậy là có ý gì?”
“… Không có gì.” Cô quay người lại, tiếp tục thoa lotion.
Nhưng hắn không dự tính để mọi chuyện cứ mơ hồ như vậy. Hắn cất bước tiến lên, hất chai lotion trên tay cô ra, ép cô nhìn thẳng vào hắn. “Nói cho rõ ràng đi, đừng cứ nói một nửa như vậy.”
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào hắn. “Nếu em chỉ là gói đồ của anh, anh có thể xoay người vất bỏ bất cứ lúc nào, không quan hệ.”
Nói xong, bỏ mặc hắn đang vô cùng kinh ngạc, cô xoay người trở về phòng.
Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo mới phát hiện cửa phòng đã khóa chặt, nói rõ đêm nay cô không muốn đối mặt với hắn, không muốn nghe hắn lảm nhảm nữa.
Cao Dĩ Tường hoàn toàn không thể tin nổi.
Không ngờ cô lại khóa trái cửa! Từ khi hắn dọn đến đây ở cho tới nay, cô chưa bao giờ khóa cửa phòng. Không ngờ hôm nay lại làm như vậy, ngăn cách hắn ở bên ngoài.
“Tương Tương, em mở cửa đi!”
“Anh về phòng mình đi, em muốn nghỉ ngơi.”
“…” Lần đầu tiên bị cô cấm cửa, tâm trạng quả thật rất kém.
Kết quả đêm đó, hắn mất ngủ.
“Cậu tin nổi không? Không ngờ cô ta lại làm như vậy!” Hắn bất mãn lên án.
Liếc thấy biểu cảm canh cánh trong lòng của hắn, Tiểu La bật cười. “Vì sao cô ấy lại không thể làm như vậy?”
“Tôi không thích thái độ lẩn tránh của cô ấy. Trong lòng có gì bất mãn, mở cửa ra nói rõ rành mạch không phải tốt hơn sao?”
“Cho nên nếu cô ấy tỏ vẻ khó chịu hay chửi mắng cậu, kêu cậu sau này đừng chạm vào điện thoại của cô ấy, ít quản chuyện cô ấy muốn ra ngoài với ai, vậy thì cậu lập tức có thể tiếp nhận sao?”
Cao Dĩ Tường cứng lại, không trả lời được.
“Xem đi, cậu vẫn sẽ thấy không thoải mái. Thật sự cậu không thể chấp nhận, chính là chuyện cô ấy cũng có tính khí, cô ấy cũng có thể phản kháng lại cậu, khiến cho người luôn bị vây trong địa vị chủ đạo như cậu khó có thể thích ứng.” Trông hắn là biết ngay, gã này đã bị Tương Quân làm hư rồi, chuyện gì cũng chiều theo hắn. Nếu đổi lại là cô gái khác thì đã sớm rời bỏ hắn rồi, huống chi chỉ là đuổi ra khỏi phòng mà thôi.
Là vậy sao? Hắn thật sự ảo não. Tính cô vốn ôn thuần, bây giờ sẽ không dịu dàng hiền hậu nữa sao?
Từ đêm đó đến nay đã ba ngày, không khí giữa bọn họ vẫn là trầm lặng. Cô không tranh cãi với hắn, cũng không có ai đề cập đến chuyện đó nữa. Nhưng trên cảm giác chính là… có một chút đông cứng. Ngoại trừ những đối thoại tất nhiên trong cuộc sống hàng ngày, cô rất ít nói chuyện. Dường như cả ngày bọn họ chẳng có lời nào để nói.
“Nếu đã như vậy, trong tay tôi có một vụ đặc biệt, cậu có muốn nhận hay không?” Tiểu La lại hỏi.
“Tôi đã hứa với Tương Tương sẽ cùng cô ấy nghỉ ngơi ở nhà một năm, không làm chuyện gì khác!”
“Chỉ một tuần thôi! Là buổi trình diễn thời trang ở Paris. Đơn vị chủ sự rất có thành ý, tìm tôi bàn bạc vài thứ. Tôi vốn không muốn làm phiền đến cậu, nhưng mà, cậu biết đó, đôi khi cũng phải nể mặt người ta một chút. Trong cái vòng luẩn quẩn này mà đắc tội với người ta thì không tốt chút nào…”
Tiểu La cũng thật bất đắc dĩ, vừa muốn giúp hắn chuẩn bị cuộc sống, vừa phải hoàn thành ý nguyện của hắn. Giao tình tốt chính là như vậy. Ai! Làm người đại diện thật là khó.
“Được, tôi biết rồi. Ngày đi, vé máy bay, thời gian, xác định xong thì nói với tôi.”
“Cậu đồng ý rồi?”
“Sao, trông tôi có vẻ khó thương lượng vậy ư?” Làm như hắn hắc ám lắm vậy?
“Không phải, tôi cảm thấy, tốt nhất thì cậu vẫn nên bàn bạc trước với Tương Quân thì tốt hơn. Trong tình huống khó chịu thế này, không cần lại bỏ chạy lấy người.”
Phải cố gắng hạ bớt tâm tình của Tương Quân thôi! Hắn gật đầu, nhỏ giọng đáp lại. “Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Về đến nhà thì cũng hơi trễ một chút, đèn phòng khách đã mở, trên bàn cơm chỉ có một tô thủy tinh đựng bánh bích quy. Hắn nhìn lướt qua ba mươi giây rồi mới đặt chìa khóa xuống, thay đôi dép lê. Cửa phòng khép hờ, hắn suy nghĩ một chút rồi đẩy ra, tìm thấy hình dáng của cô ở trước bàn trang điểm.
“Còn chưa ngủ sao?”
“Ừm.” Cô đáp nhẹ, không ngẩng đầu lên.
Hắn biết cô có thói quen viết nhật ký, cũng biết hay để chỗ nào nhưng không hề chạm vào ngăn kéo đó. Bọn họ đều tôn trọng quyền riêng tư của đối phương.
“Chuyện đó… anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô ngừng bút. “Anh nói đi, em đang nghe.”
“Anh… có nhận một công việc, ước chừng cuối tuần sẽ đi Paris một chuyến.” Hắn thấy biểu cảm của cô cứng đờ.
“Không phải đã nói muốn nghỉ ngơi một năm hay sao?” Mới hơn ba tháng thôi mà?
“Tiểu La không từ chối được.” Hắn nhanh chóng bổ sung. “Nhưng mà!”
“Quên đi, cũng không quan trọng.” Cô chợt tiếp lời, thần thái thoải mái nói: “Anh đi đi! Em biết tự chăm sóc cho mình.”
‘Chỉ một tuần sẽ về!’ Những lời này bị nghẹn lại trong cổ họng. Phản ứng lạnh nhạt của cô, cảm giác, thật không quan hệ gì.
Quên đi, dù sao cũng chỉ có một tuần mà thôi, có nói hay không xác thực cũng không quan trọng. Hắn dừng một chút, lại hỏi. “Em vẫn còn đang tức giận ư?” Quả thật hắn không muốn mang theo không khí khó chịu lên máy bay, vì thế tỏ ý muốn nói rõ khúc mắc.
“Tiếp điện thoại của em là anh không đúng, cũng không nên phỏng đoán ý nguyện của em. Nhưng đó cũng chỉ vì quan tâm em thôi, anh lại quên mất là em không thích anh can thiệp vào chuyện của em. Lần sau anh nhất định sẽ nhớ. Em!”
“Dĩ Tường.” Cô ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt ngắt lời. “Chúng ta đừng nhắc lại chuyện này nữa, được không?”
Nhìn vẻ mặt của cô, không giống như là tức giận, mà như là… cảm giác bất lực, rất sâu.
“…” Điều này cho thấy cô đã hết giận, hay là không hề giận?
“… Thật xin lỗi.” Ngay cả hắn cũng không biết, câu xin lỗi này là vì cái gì. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy, làm cho trái tim hắn đau đớn một cách khó hiểu, cảm thấy bản thân đã ngượng ép cô quá sâu.
Về sau, Cao Dĩ Tường vẫn đi công tác.
Tan tầm về nhà, nghênh đón cô là không gian vắng lặng. Nhìn căn nhà trống trải, cô đã học được không cảm thấy mất mát. Thật sự, cô đã quen rồi, ngay cả nỗi đau cũng trở nên tê dại. Cô không muốn làm hắn khó xử, cho nên đối mặt với những lần hắn nói muốn đi, học được khóe miệng mang cười, dùng tư thái nhẹ nhàng thoải mái để đối mặt. Sau đó, khi hắn đã rời đi, một mình làm bạn với nước mắt giữa căn nhà trống vắng.
Nhưng cô thật sự không ngờ, khi mối quan hệ giữa hai người đã buộc chặt, hắn vẫn như cũ có thể nói đi là đi, không hề băn khoăn chút nào đến suy nghĩ của cô. Là hắn thật sự không sao cả, hay là biết chắc cô sẽ không đi được?
Lúc này đây, lại muốn phải chờ bao lâu?
Cô còn phải dùng bao nhiêu thanh xuân để chờ đợi mỏi mòi trong nỗi vô vọng không có sự đáp lại?
Cô không có đáp án –
Nói là một tuần, nhưng mấy việc vặt phức tạp cộng thêm không đặt được vé máy bay, Cao Dĩ Tường về chậm mất bốn ngày.
Về đến nhà, là bảy giờ tối. Khi đứng ở ngoài cửa, hắn lưu ý thấy ngoài cửa có bày một đôi giày nam xa lạ, bàn tay lục tìm chìa khóa lập tức dừng lại. Cô có khách ư? Mùi thức ăn đúng lúc bay đến bên mũi, trong thoáng chốc, cửa chính từ trong mở ra. Hắn theo trực giác né sang một bên, nhìn thấy một người đàn ông cầm túi rác đi ra.
Ở khu nhà của bọn họ, đúng bảy giờ xe rác sẽ đến, nếu ra chậm phải tự mình đuổi theo. Hắn đã phải đuổi theo xe rác mấy lần rồi.
Người đàn ông đuổi theo xe rác trở về, hắn rốt cuộc có thể dựa vào một góc sáng nhìn rõ tướng mạo của y.
Diện mạo thật nhã nhặn, thân hình cao cao gầy gầy, đeo mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn có vẻ rất trí thức. Hắn hồi tưởng lại giọng nói ôn hòa trong điện thoại hôm nọ, có vẻ rất hợp với gương mặt tuấn tú phía trước.
Là người mà Tương Tương hay nhắc đến đó sao? Về sau hắn biết, người nọ tên là Từ Tĩnh Hiên.
Nếu người này theo đuổi cô, vậy không thể nghi ngờ gì nữa, là một đối tượng vĩ đại.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định thức thời, không quấy rầy bữa tối hẹn hò của bọn họ, đành chờ đến lúc vị khách kia ra về rồi nói sau.
Chờ một hồi, lại chờ đến mười một giờ đêm, mãi đến khi ngọn đèn cuối cùng trong nhà cũng đã tắt. Hắn cười khổ, cảm thấy hành vi đứng chờ bên ngoài làm mồi cho muỗi của mình, quả thật giống như kẻ ngốc vậy. Hắn xoay người bỏ đi.
Về nước đã hơn một tuần, hắn vẫn chưa hề liên lạc với cô.
Ngay từ đầu đã không cho cô biết, về sau lại càng không nói, đồng thời cũng bắt ép Tiểu La không được để lộ ra.
“Vì sao?”
“Hiện tại cô ấy đã có người ở cùng. Tôi ở đâu không còn quan trọng nữa.” Có thể qua đêm với nhau, đã không chỉ là ở giai đoạn theo đuổi mà thôi.
Tiểu La lên lên xuống xuống, thật chuyên chú đánh giá hắn, tựa hồ đang nghiên cứu bên trong có vị dấm chua hay không.
“Cậu khó chịu lắm à?”
“Không có, chỉ là không tiện gây trở ngại cho cô ấy thôi.” Nếu trước mắt cô có đối tượng kết giao mà còn ở cùng với hắn, nghe qua hình như chẳng ra thể thống gì cả, khó bảo đảm sẽ không dọa người ta chạy mất.
Điều hắn không muốn làm nhất, chính là phá hoại một tia khả năng có thể làm cô hạnh phúc.
Tiểu La ra vẻ chẳng còn gì để nói. “Có ai lại hào phóng như cậu không a!” Bạn gái sắp chạy theo người ta rồi, còn băn khoăn không biết cái mũ trên đầu có đủ màu lục hay không, đội lên có đoan chính hợp cách hay không?
“Cho tới nay, cô ấy luôn tôn trọng tư tưởng cùng cuộc sống của tôi. Đương nhiên tôi cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Không nói mò với cậu nữa, có công tác nào nhận làm được không? Tốt nhất là thời gian dài một chút.”
“Không phải cậu muốn nghỉ ngơi một năm hay sao?”
“Khi đó là muốn dành nhiều thời gian ở cùng Tương Tương, bây giờ không cần nữa rồi, tìm việc gì đó để bận rộn cũng tốt.”
Thế nào? Muốn dùng công việc để trốn tránh thực tế ư?
Tiểu La không tính nói ra miệng, vì dù có nói hắn cũng sẽ không thừa nhận.
“Có một đoàn đội trưởng đang tiến hành nghiên cứu sinh thái cây nhiệt đới. Bọn họ có tìm tôi bàn bạc, cần một nhiếp ảnh gia làm phim phóng sự. Nhưng thời gian có thể kéo dài đến một năm, hơn nữa địa phương đó là nơi gà không thải chim không đẻ trứng, cho nên tôi không nhận!”
“Được.”
“Cái gì?” Tiểu La sửng sốt.
“Tôi nói được, tôi nhận.”
“Cậu… Không phải đâu, Dĩ Tường, tôi cảm thấy cậu vẫn nên thương lượng với Tương Tương một chút. Chuyện này… Một năm lận đó…” Tiểu la hơi lắp ba lắp bắp.
“Không cần.” Hiện tại hẳn là cô đang cần thời gian và không gian để cùng người kia bồi dưỡng tình cảm, chuyên tâm vào mối tình đầu tiên trong đời cô. Hắn không muốn quấy rầy.
Nhìn biểu cảm kiên quyết của hắn, trong lòng Tiểu La biết dù có nhiều lời cũng vô ích, hắn nghe không lọt tai.
Ai… Tiểu La có dự cảm, đây sẽ là một quyết định sai lầm, cuối cùng người không may còn không phải là cô gái đáng thương Nguyễn Tương Quân kia hay sao.
Năm đó Nguyễn Tương Quân hai mươi hai tuổi, vốn tưởng rằng là một năm nghỉ ngơi hạnh phúc, lại thành ra thời gian chia lìa dài nhất. Thời kỳ này kéo dài đến một năm, cơ hồ chặt đứt mọi ràng buộc…
“… Còn chưa ngủ ư?” Hắn hơi bất ngờ hỏi. Cô còn mặc nguyên bộ quần áo hồi sáng, ngay cả lớp trang điểm cũng chưa tẩy rửa, là… đang đợi hắn sao?
“Chìa khóa đang ở chỗ em.” Cô vẫn luôn chờ đợi, ngồi suốt ở phòng khách chứ không dám đi đâu, sợ hắn trở về lại không vào nhà được, cũng sợ hắn còn đang tức giận sẽ không trở về.
“Ờ.” Nhớ lại không khí chẳng mấy vui vẻ lúc sáng, hắn nhất thời không biết nên nói cái gì. “Chuyện đó… Anh mua bánh ngọt, còn có đồ ăn khuya, em muốn ăn không?”
“Được.” Cô tiếp nhận thức ăn, đem bánh ngọt bỏ vào tủ lạnh trước rồi mới xuống bếp hâm nóng đồ ăn.
Cao Dĩ Tường đứng ở cửa phòng bếp, nhìn xem bóng lưng của cô, bỗng nhiên mở miệng nói. “Anh vẫn chưa nói với em, anh có một căn nhà.”
Động tác của Nguyễn Tương Quân hơi chậm lại, vẫn không quay đầu. “Anh muốn chuyển ra ngoài?”
“Không phải, chỉ muốn nói cho em biết chuyện này mà thôi. Cha mẹ anh ly hôn. Ba năm trước mẹ anh tái giá, dự định di dân ra nước ngoài. Căn nhà trước đó hai người cùng mua chung, lười xử lý nên hai người đã nhanh chóng quyết định sang tên cho đứa con chung duy nhất của họ.”
Ngừng một lát, hắn hỏi cô. “Em muốn anh chuyển đi ư?”
Hắn có nhà riêng của mình, không có lý do gì lại ở nơi này. Nhưng từ đầu đến cuối, căn bản là hắn không hề nghĩ đến việc chuyển đi.
Có lẽ Tiểu La nói đúng. Hắn không nói cho Tương Tương biết chuyện này là sợ nếu cô biết hắn có nhà riêng, sẽ không cho hắn ở lại nữa.
Cô trầm mặc một chút. “Nơi này không gian cũng đủ dùng, anh… nếu anh không cảm thấy mất tự do thì…”
“Không đâu, anh đâu có cảm thấy mất tự do.” Cô cho hắn không gian riêng tư rất lớn, lúc hắn muốn ở một mình cũng sẽ không đến quấy rầy.
“Cho nên… anh có thể tiếp tục ở lại đây, đúng không?” Hắn dè dặt cẩn trọng, nhẹ giọng hỏi.
“… Ừm.”
Hắn thở phào.
Cô do dự một chút, rồi chủ động nhắc tới. “Chuyện hồi sáng, em!”
“Buổi sáng là anh không đúng. Nếu em không thích anh can thiệp vào chuyện của em, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa.” Hắn giành mở miệng trước.
“…” Không phải, cô không phải là có ý đó…
Không thể nào giải thích, chỉ có thể trầm mặc.
“Không nói chuyện đó nữa, ăn khuya đi, anh đi lấy chén đũa.” Hắn xoay người thu xếp chén đũa, làm bộ như không có chuyện gì kết thúc đề tài, tránh để cảm giác xấu hổ trầm mặc tiếp tục lan tràn. Cô từng nói món ăn khuya với canh chua ở quán này khá ngon, khi hắn trở về còn tận lực đi vòng lại mua. Cô chỉ ăn mấy miếng, hắn lưu ý thấy liền hỏi. “Ăn không vô sao?”
Cô lắc đầu, hắn thuận thế tiếp nhận, giúp cô giải quyết đồ ăn còn thừa trên bàn. Ăn chưa đầy hai miếng, chỉ thấy cô đột nhiên đứng lên, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Cao Dĩ Tường bị dọa, cũng đuổi theo sau.
Cô nôn khan trước bồn rửa tay, trông có vẻ rất không thoải mái.
“Đỡ hơn chưa?” Chờ cô xoay mở vòi nước, lấy nước trong hắt lên rửa mặt, hắn mới tiến lên đỡ cô, lấy khăn lông giúp cô lau mặt.
“Có cần đi khám bác sĩ không? Anh đi lấy bóp…”
“Không cần.” Nguyễn Tương Quân kịp thời giữ chặt hắn. “Em không sao, không cần khám bác sĩ.”
Hắn nhíu mày. “Nhưng sắc mặt của em nhìn không tốt chút nào.”
“Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.” Cố nén cảm giác đầu óc choáng váng mắt hoa, thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm không nói một câu, cô dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của hắn. “Em không có mang thai, anh đừng đoán mò.”
“Không có sao lại như vậy?” Rõ ràng thân thể không khỏe, nếu không phải mang thai vì sao lại không khám bác sĩ? Hắn rất khó kìm lòng không loạn.
Trong lòng biết rõ nếu không nói rõ ràng, hắn sẽ không bỏ qua, cô thở dài. “Là vì uống thuốc tránh thai.”
Thể chất của cô không thích hợp dùng thuốc tránh thai. Có khi dị ứng sẽ nôn mửa, choáng váng hoa mắt. Giữa bọn họ, việc tránh thai luôn do hắn làm. Ngoại trừ những khi hắn vừa trở về có vẻ khống chế không được hoặc có vài lần ngẫu nhiên sơ sẩy, cô sẽ tự mình uống thuốc tránh thai khẩn cấp, cho nên cũng không nói với hắn.
Cao Dĩ Tường một mực trầm mặc, sau đó không nói một câu, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Sau khi Nguyễn Tương Quân trở về phòng mới phát hiện hắn đã đem toàn bộ thuốc tránh thai cô cất ở trong tủ đầu giường quăng hết vào thùng rác. Từ đó về sau, rốt cuộc không cho cô uống thêm một viên nào nữa.
Tắm rửa xong đi ra, Cao Dĩ Tường đã ngồi ở trong phòng chờ cô.
Thay cô đắp chăn, điều chỉnh độ cao của gối đầu, an trí cho cô thật thoải mái, cuối cùng còn nhét vào tay cô một ly sữa nóng. “Có thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
“Ừm.”
Kiên nhẫn chờ cô uống từng ngụm từng ngụm sữa nóng cho đến khi hết sạch, hắn đặt chiếc ly không lên bàn rồi nằm nghiêng người bên cạnh cô, vươn khuỷu tay vén những sợi tóc trên mặt cô. Ngón tay cẩn thận khẽ vuốt ve gương mặt, thăm thẳm chăm chú nhìn cô.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Rất an tĩnh, ánh mắt cứ nhìn chăm chú không nói một câu, cô nhìn không ra.
Đang suy nghĩ về những lời nói của Tiểu La. Đối với Tương Quân công bằng một chút!
Trước kia chưa từng nghĩ đến điều này, cứ cho rằng tất cả đều là cô muốn thế. Gần đây mới phát hiện, mọi chuyện lại không giống như vậy.
Hắn đối với cô, tựa hồ luôn luôn khiến cô rất thua thiệt.
“Tương Tương, có phải anh rất ích kỷ không?” Bừa bãi sống những ngày tháng theo ý muốn của mình, lại quên hỏi xem đó có phải là điều cô muốn hay không.
Cô ngạc nhiên. “Sao lại nói như vậy?”
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy, anh giống như đã khiến em chịu không ít thiệt thòi, lại vô tư không hề phát giác.” Tựa như chuyện cô biết rõ uống thuốc tránh thai sẽ khó chịu như vậy, nhưng không hề nhắc đến với hắn, cứ yên lặng bao dung cho sự phóng túng của hắn.
Tựa như chuyện hắn theo đuổi cuộc sống tự do tự tại, nhưng mỗi khi nhớ đến cô lại bá đạo trở về tìm cô.
Nhưng mà, điều cô muốn rốt cuộc là cái gì?
Có lẽ, cuộc sống như vậy chẳng phải là điều cô muốn.
Hắn biết rõ cô không thể nào thích cuộc sống một mình. Điều cô hướng tới là sự yên ổn, là một gia đình, cùng người đàn ông mà cô thật sự yêu thương sống những ngày tháng bình lặng.
“Tương Tương, nếu em gặp được người có thể khiến em động lòng, phải cố gắng nắm giữ. Có cơ hội thì phải thử, anh muốn thấy em hạnh phúc.” Hắn biết điều này sẽ là điều cô muốn.
Người khiến mình động lòng… Cô hạ mắt. “Nếu mãi mãi cũng không có thì sao?”
Hắn cười nhẹ. “Sẽ có thôi. Em tốt như vậy, nhất định sẽ có người thật tình yêu em, cho em một cuộc sống hoàn chỉnh mà em muốn.”
“Em nói là nếu.” Cô bướng bỉnh muốn hỏi ra một đáp án.
“Đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Cùng cô đi tìm người đó. Mãi cho đến ngày tìm được người thuộc về cô, đáng giá để cô giao phó chân tình, hứa hẹn tương lai cho cô. Còn nếu như không tìm được… Hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô… là như vậy sao?
“Em… hiểu rồi.” Cô thấp giọng, thầm nói với lòng mình: Thực sự, đã hiểu.
Một tuần sau, Nguyễn Tương Quân bắt đầu công việc đầu tiên trong đời.
Nhà xuất bản này chủ yếu phát hành ấn phẩm du lịch. Vị tiền bối phụ trách bồi dưỡng cô là một người đàn ông trẻ tuổi hòa nhã dễ gần, nói chuyện rất hài hước, cũng dạy cô rất nhiều điều. Tương Tương kể như vậy cho hắn nghe. Cao Dĩ Tường nghĩ, có lẽ lúc trước hắn đã lo lắng quá nhiều. Có vẻ như cô đã thích ứng rất tốt, tất cả đồng nghiệp cũng tương đối quan tâm đến cô. Cá tính của cô điềm tĩnh ôn hòa, không có gì nổi bật, không tranh đua cùng người khác, đi đến đâu cũng không sợ gây thù hằn, hợp tác với ai cũng hòa nhã thuận lợi. Về sau hắn mới lĩnh ngộ được điều này.
Mấy tháng đầu tiên, cái gì cũng còn phải mày mò học tập. Đến khi đã thích ứng với hoàn cảnh mới, cuộc sống thật sự bận rộn nhưng cũng khá phong phú.
Đôi khi cô cũng sẽ tăng ca, thỉnh thoảng cũng đi liên hoan cùng đồng nghiệp. Nơi nào ăn ngon chơi vui, đều có người dẫn dắt cô đi.
Sau một tháng đi làm, cô tươi cười nhiều hơn, còn béo lên một kg.
“Ngày nào cũng ăn ăn, không mập mới lạ.” Cô cười nói.
Hắn luôn luôn muốn làm mà không được, có người lại làm được.
Hiện tại cô biết rất nhiều quán ăn ngon, cũng biết làm sao để vui chơi, làm sao để tận hưởng cuộc sống. Xem ra vị tiền bối mà cô thường hay nhắc đến, thật sự đã ảnh hưởng đến cô rất nhiều, cũng dạy cho cô biết rất nhiều chuyện, cả trong lẫn ngoài công việc.
Xem cô bây giờ thật sự rất tốt. Vì thế hắn nghĩ, hẳn là cô rất thích thú khi ở chung với vị “Tiền bối” kia. Bởi vì theo như cô nói, tất cả mọi chuyện giữa họ đều rất khoái trá.
Lại đến một ngày nọ, cô tan tầm trở về, đang tắm rửa trong phòng tắm thì điện thoại di động đặt trong phòng khách reo vang. Hắn gọi cô một tiếng, hình như cô không nghe thấy.
Hắn lại nhìn thoáng qua di động vẫn đang reo vang, lập tức cũng không nghĩ nhiều đã thay cô bắt máy.
Là giọng đàn ông, âm luật ôn nhuận bình thản, không nhanh không chậm. Cảm giác như người này làm việc rất có quy hoạch, ổn trọng lại đáng tin cậy. Hắn đoán, hẳn là vị “Tiền bối” mà cô hay nhắc đến.
“Tôi có làm một ít điểm tâm, nhưng không biết cô ấy có thích ăn bánh bích quy hay không. Ngày mai sẽ mang một ít đến công ty cho cô ấy nếm thử?” Đối phương nói như vậy.
Biết làm bếp? Nghe qua cũng không tệ. Dạo này đàn ông biết xuống bếp không nhiều.
“Cô ấy ăn, chỉ cần đừng quá ngọt, cô ấy sẽ không từ chối.” Vì thế, hắn trả lời như vậy.
“Còn nữa, lúc trước tôi có đề nghị cùng cô ấy ra ngoại ô ngắm cảnh, có lẽ là cuối tuần này. Nếu cô ấy không có chuyện gì khác, tôi muốn hỏi xem cô có muốn cùng đi hay không.”
“Cuối tuần ư?” Hắn nhìn nhìn lịch làm việc treo trên tường, cuối tuần không thấy có tiết mục gì. “Tôi nghĩ tạm thời cô ấy hẳn lả không có kế hoạch gì khác. Tôi sẽ chuyển lời giúp anh, xem cô ấy có muốn đi hay không.”
“Vậy, không có chuyện gì nữa, cám ơn anh, ngủ ngon.”
Một người rất lễ phép, đối đáp, tiến thoái đắn đo rất thỏa đáng.
Bước đầu tiếp xúc, Cao Dĩ Tường cảm thấy gã này cũng không đến nỗi nào.
Tắt di động không lâu sau, cô từ phòng tắm đi ra, hắn trung thực thuật lại. “Vừa rồi có đồng nghiệp của em gọi điện thoại đến, nói có làm điểm tâm, sẽ chia cho em một phần.”
Nguyễn Tương Quân dừng động tác rót nước lại. “Đồng nghiệp của em?”
“Là nam, hắn nói hắn họ Từ. Nói chuyện rất trầm ổn, giọng nói cũng êm tai.”
Cô tạm dừng, hẳn đã đoán ra là ai. “Hai người còn nói gì nữa không?”
“Hắn hẹn em cuối tuần đi du lịch, hỏi em có thể đi không. Anh nói em chưa có tiết mục gì.”
“Anh nói với anh ấy là không sao?”
“Ngày đó em không bận gì hết mà.” Hắn ngạc nhiên đáp lời cô.
“Anh…” Cô dừng một chút. “Anh có biết anh ấy… Anh ấy có thể là… Em cảm thấy anh ấy không hẳn chỉ đơn thuần xem em là đồng nghiệp không thôi…”
Hắn bật cười. “Cảm nhận được ngay mà. Con trai nếu không có tình cảm đặc biệt gì với con gái, thì sẽ không tỏ ra quan tâm lo lắng như vậy đâu.”
“… Vậy ư?” Cô đặt chén trà xuống, chưa kịp uống ngụm nào đã xoay người trở về phòng tắm.
Chỉ là một biến hóa rất nhỏ, nhưng hắn đã nhận ra, đuổi theo, đứng ở cửa phòng nhìn cô. “Em không vui?”
Cô không nói lời nào.
Không phủ nhận, tức là hắn không nói sai. “Là vì anh tự tiện bắt điện thoại của em? Hay là vì anh tự tiện thay em nhận lời mời của hắn?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng em nên nhận lời sao?” Cho dù biết đối phương có khả năng có ý theo đuổi, hắn vẫn hy vọng cô sẽ nhận lời?
“Không phải em đi chung với hắn rất vui vẻ sao?” Hắn cho rằng cô có cảm tình rất tốt với người đàn ông đó, vậy vì sao không nắm chắc? Đàn ông tốt có thể gặp không thể cầu. Đây không phải là điều cô muốn sao?
Cô nhìn hắn thật sâu. “Anh gấp đến vậy sao?”
Gấp? Hắn gấp cái gì? “Nói vậy là có ý gì?”
“… Không có gì.” Cô quay người lại, tiếp tục thoa lotion.
Nhưng hắn không dự tính để mọi chuyện cứ mơ hồ như vậy. Hắn cất bước tiến lên, hất chai lotion trên tay cô ra, ép cô nhìn thẳng vào hắn. “Nói cho rõ ràng đi, đừng cứ nói một nửa như vậy.”
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào hắn. “Nếu em chỉ là gói đồ của anh, anh có thể xoay người vất bỏ bất cứ lúc nào, không quan hệ.”
Nói xong, bỏ mặc hắn đang vô cùng kinh ngạc, cô xoay người trở về phòng.
Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo mới phát hiện cửa phòng đã khóa chặt, nói rõ đêm nay cô không muốn đối mặt với hắn, không muốn nghe hắn lảm nhảm nữa.
Cao Dĩ Tường hoàn toàn không thể tin nổi.
Không ngờ cô lại khóa trái cửa! Từ khi hắn dọn đến đây ở cho tới nay, cô chưa bao giờ khóa cửa phòng. Không ngờ hôm nay lại làm như vậy, ngăn cách hắn ở bên ngoài.
“Tương Tương, em mở cửa đi!”
“Anh về phòng mình đi, em muốn nghỉ ngơi.”
“…” Lần đầu tiên bị cô cấm cửa, tâm trạng quả thật rất kém.
Kết quả đêm đó, hắn mất ngủ.
“Cậu tin nổi không? Không ngờ cô ta lại làm như vậy!” Hắn bất mãn lên án.
Liếc thấy biểu cảm canh cánh trong lòng của hắn, Tiểu La bật cười. “Vì sao cô ấy lại không thể làm như vậy?”
“Tôi không thích thái độ lẩn tránh của cô ấy. Trong lòng có gì bất mãn, mở cửa ra nói rõ rành mạch không phải tốt hơn sao?”
“Cho nên nếu cô ấy tỏ vẻ khó chịu hay chửi mắng cậu, kêu cậu sau này đừng chạm vào điện thoại của cô ấy, ít quản chuyện cô ấy muốn ra ngoài với ai, vậy thì cậu lập tức có thể tiếp nhận sao?”
Cao Dĩ Tường cứng lại, không trả lời được.
“Xem đi, cậu vẫn sẽ thấy không thoải mái. Thật sự cậu không thể chấp nhận, chính là chuyện cô ấy cũng có tính khí, cô ấy cũng có thể phản kháng lại cậu, khiến cho người luôn bị vây trong địa vị chủ đạo như cậu khó có thể thích ứng.” Trông hắn là biết ngay, gã này đã bị Tương Quân làm hư rồi, chuyện gì cũng chiều theo hắn. Nếu đổi lại là cô gái khác thì đã sớm rời bỏ hắn rồi, huống chi chỉ là đuổi ra khỏi phòng mà thôi.
Là vậy sao? Hắn thật sự ảo não. Tính cô vốn ôn thuần, bây giờ sẽ không dịu dàng hiền hậu nữa sao?
Từ đêm đó đến nay đã ba ngày, không khí giữa bọn họ vẫn là trầm lặng. Cô không tranh cãi với hắn, cũng không có ai đề cập đến chuyện đó nữa. Nhưng trên cảm giác chính là… có một chút đông cứng. Ngoại trừ những đối thoại tất nhiên trong cuộc sống hàng ngày, cô rất ít nói chuyện. Dường như cả ngày bọn họ chẳng có lời nào để nói.
“Nếu đã như vậy, trong tay tôi có một vụ đặc biệt, cậu có muốn nhận hay không?” Tiểu La lại hỏi.
“Tôi đã hứa với Tương Tương sẽ cùng cô ấy nghỉ ngơi ở nhà một năm, không làm chuyện gì khác!”
“Chỉ một tuần thôi! Là buổi trình diễn thời trang ở Paris. Đơn vị chủ sự rất có thành ý, tìm tôi bàn bạc vài thứ. Tôi vốn không muốn làm phiền đến cậu, nhưng mà, cậu biết đó, đôi khi cũng phải nể mặt người ta một chút. Trong cái vòng luẩn quẩn này mà đắc tội với người ta thì không tốt chút nào…”
Tiểu La cũng thật bất đắc dĩ, vừa muốn giúp hắn chuẩn bị cuộc sống, vừa phải hoàn thành ý nguyện của hắn. Giao tình tốt chính là như vậy. Ai! Làm người đại diện thật là khó.
“Được, tôi biết rồi. Ngày đi, vé máy bay, thời gian, xác định xong thì nói với tôi.”
“Cậu đồng ý rồi?”
“Sao, trông tôi có vẻ khó thương lượng vậy ư?” Làm như hắn hắc ám lắm vậy?
“Không phải, tôi cảm thấy, tốt nhất thì cậu vẫn nên bàn bạc trước với Tương Quân thì tốt hơn. Trong tình huống khó chịu thế này, không cần lại bỏ chạy lấy người.”
Phải cố gắng hạ bớt tâm tình của Tương Quân thôi! Hắn gật đầu, nhỏ giọng đáp lại. “Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Về đến nhà thì cũng hơi trễ một chút, đèn phòng khách đã mở, trên bàn cơm chỉ có một tô thủy tinh đựng bánh bích quy. Hắn nhìn lướt qua ba mươi giây rồi mới đặt chìa khóa xuống, thay đôi dép lê. Cửa phòng khép hờ, hắn suy nghĩ một chút rồi đẩy ra, tìm thấy hình dáng của cô ở trước bàn trang điểm.
“Còn chưa ngủ sao?”
“Ừm.” Cô đáp nhẹ, không ngẩng đầu lên.
Hắn biết cô có thói quen viết nhật ký, cũng biết hay để chỗ nào nhưng không hề chạm vào ngăn kéo đó. Bọn họ đều tôn trọng quyền riêng tư của đối phương.
“Chuyện đó… anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô ngừng bút. “Anh nói đi, em đang nghe.”
“Anh… có nhận một công việc, ước chừng cuối tuần sẽ đi Paris một chuyến.” Hắn thấy biểu cảm của cô cứng đờ.
“Không phải đã nói muốn nghỉ ngơi một năm hay sao?” Mới hơn ba tháng thôi mà?
“Tiểu La không từ chối được.” Hắn nhanh chóng bổ sung. “Nhưng mà!”
“Quên đi, cũng không quan trọng.” Cô chợt tiếp lời, thần thái thoải mái nói: “Anh đi đi! Em biết tự chăm sóc cho mình.”
‘Chỉ một tuần sẽ về!’ Những lời này bị nghẹn lại trong cổ họng. Phản ứng lạnh nhạt của cô, cảm giác, thật không quan hệ gì.
Quên đi, dù sao cũng chỉ có một tuần mà thôi, có nói hay không xác thực cũng không quan trọng. Hắn dừng một chút, lại hỏi. “Em vẫn còn đang tức giận ư?” Quả thật hắn không muốn mang theo không khí khó chịu lên máy bay, vì thế tỏ ý muốn nói rõ khúc mắc.
“Tiếp điện thoại của em là anh không đúng, cũng không nên phỏng đoán ý nguyện của em. Nhưng đó cũng chỉ vì quan tâm em thôi, anh lại quên mất là em không thích anh can thiệp vào chuyện của em. Lần sau anh nhất định sẽ nhớ. Em!”
“Dĩ Tường.” Cô ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt ngắt lời. “Chúng ta đừng nhắc lại chuyện này nữa, được không?”
Nhìn vẻ mặt của cô, không giống như là tức giận, mà như là… cảm giác bất lực, rất sâu.
“…” Điều này cho thấy cô đã hết giận, hay là không hề giận?
“… Thật xin lỗi.” Ngay cả hắn cũng không biết, câu xin lỗi này là vì cái gì. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy, làm cho trái tim hắn đau đớn một cách khó hiểu, cảm thấy bản thân đã ngượng ép cô quá sâu.
Về sau, Cao Dĩ Tường vẫn đi công tác.
Tan tầm về nhà, nghênh đón cô là không gian vắng lặng. Nhìn căn nhà trống trải, cô đã học được không cảm thấy mất mát. Thật sự, cô đã quen rồi, ngay cả nỗi đau cũng trở nên tê dại. Cô không muốn làm hắn khó xử, cho nên đối mặt với những lần hắn nói muốn đi, học được khóe miệng mang cười, dùng tư thái nhẹ nhàng thoải mái để đối mặt. Sau đó, khi hắn đã rời đi, một mình làm bạn với nước mắt giữa căn nhà trống vắng.
Nhưng cô thật sự không ngờ, khi mối quan hệ giữa hai người đã buộc chặt, hắn vẫn như cũ có thể nói đi là đi, không hề băn khoăn chút nào đến suy nghĩ của cô. Là hắn thật sự không sao cả, hay là biết chắc cô sẽ không đi được?
Lúc này đây, lại muốn phải chờ bao lâu?
Cô còn phải dùng bao nhiêu thanh xuân để chờ đợi mỏi mòi trong nỗi vô vọng không có sự đáp lại?
Cô không có đáp án –
Nói là một tuần, nhưng mấy việc vặt phức tạp cộng thêm không đặt được vé máy bay, Cao Dĩ Tường về chậm mất bốn ngày.
Về đến nhà, là bảy giờ tối. Khi đứng ở ngoài cửa, hắn lưu ý thấy ngoài cửa có bày một đôi giày nam xa lạ, bàn tay lục tìm chìa khóa lập tức dừng lại. Cô có khách ư? Mùi thức ăn đúng lúc bay đến bên mũi, trong thoáng chốc, cửa chính từ trong mở ra. Hắn theo trực giác né sang một bên, nhìn thấy một người đàn ông cầm túi rác đi ra.
Ở khu nhà của bọn họ, đúng bảy giờ xe rác sẽ đến, nếu ra chậm phải tự mình đuổi theo. Hắn đã phải đuổi theo xe rác mấy lần rồi.
Người đàn ông đuổi theo xe rác trở về, hắn rốt cuộc có thể dựa vào một góc sáng nhìn rõ tướng mạo của y.
Diện mạo thật nhã nhặn, thân hình cao cao gầy gầy, đeo mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn có vẻ rất trí thức. Hắn hồi tưởng lại giọng nói ôn hòa trong điện thoại hôm nọ, có vẻ rất hợp với gương mặt tuấn tú phía trước.
Là người mà Tương Tương hay nhắc đến đó sao? Về sau hắn biết, người nọ tên là Từ Tĩnh Hiên.
Nếu người này theo đuổi cô, vậy không thể nghi ngờ gì nữa, là một đối tượng vĩ đại.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định thức thời, không quấy rầy bữa tối hẹn hò của bọn họ, đành chờ đến lúc vị khách kia ra về rồi nói sau.
Chờ một hồi, lại chờ đến mười một giờ đêm, mãi đến khi ngọn đèn cuối cùng trong nhà cũng đã tắt. Hắn cười khổ, cảm thấy hành vi đứng chờ bên ngoài làm mồi cho muỗi của mình, quả thật giống như kẻ ngốc vậy. Hắn xoay người bỏ đi.
Về nước đã hơn một tuần, hắn vẫn chưa hề liên lạc với cô.
Ngay từ đầu đã không cho cô biết, về sau lại càng không nói, đồng thời cũng bắt ép Tiểu La không được để lộ ra.
“Vì sao?”
“Hiện tại cô ấy đã có người ở cùng. Tôi ở đâu không còn quan trọng nữa.” Có thể qua đêm với nhau, đã không chỉ là ở giai đoạn theo đuổi mà thôi.
Tiểu La lên lên xuống xuống, thật chuyên chú đánh giá hắn, tựa hồ đang nghiên cứu bên trong có vị dấm chua hay không.
“Cậu khó chịu lắm à?”
“Không có, chỉ là không tiện gây trở ngại cho cô ấy thôi.” Nếu trước mắt cô có đối tượng kết giao mà còn ở cùng với hắn, nghe qua hình như chẳng ra thể thống gì cả, khó bảo đảm sẽ không dọa người ta chạy mất.
Điều hắn không muốn làm nhất, chính là phá hoại một tia khả năng có thể làm cô hạnh phúc.
Tiểu La ra vẻ chẳng còn gì để nói. “Có ai lại hào phóng như cậu không a!” Bạn gái sắp chạy theo người ta rồi, còn băn khoăn không biết cái mũ trên đầu có đủ màu lục hay không, đội lên có đoan chính hợp cách hay không?
“Cho tới nay, cô ấy luôn tôn trọng tư tưởng cùng cuộc sống của tôi. Đương nhiên tôi cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Không nói mò với cậu nữa, có công tác nào nhận làm được không? Tốt nhất là thời gian dài một chút.”
“Không phải cậu muốn nghỉ ngơi một năm hay sao?”
“Khi đó là muốn dành nhiều thời gian ở cùng Tương Tương, bây giờ không cần nữa rồi, tìm việc gì đó để bận rộn cũng tốt.”
Thế nào? Muốn dùng công việc để trốn tránh thực tế ư?
Tiểu La không tính nói ra miệng, vì dù có nói hắn cũng sẽ không thừa nhận.
“Có một đoàn đội trưởng đang tiến hành nghiên cứu sinh thái cây nhiệt đới. Bọn họ có tìm tôi bàn bạc, cần một nhiếp ảnh gia làm phim phóng sự. Nhưng thời gian có thể kéo dài đến một năm, hơn nữa địa phương đó là nơi gà không thải chim không đẻ trứng, cho nên tôi không nhận!”
“Được.”
“Cái gì?” Tiểu La sửng sốt.
“Tôi nói được, tôi nhận.”
“Cậu… Không phải đâu, Dĩ Tường, tôi cảm thấy cậu vẫn nên thương lượng với Tương Tương một chút. Chuyện này… Một năm lận đó…” Tiểu la hơi lắp ba lắp bắp.
“Không cần.” Hiện tại hẳn là cô đang cần thời gian và không gian để cùng người kia bồi dưỡng tình cảm, chuyên tâm vào mối tình đầu tiên trong đời cô. Hắn không muốn quấy rầy.
Nhìn biểu cảm kiên quyết của hắn, trong lòng Tiểu La biết dù có nhiều lời cũng vô ích, hắn nghe không lọt tai.
Ai… Tiểu La có dự cảm, đây sẽ là một quyết định sai lầm, cuối cùng người không may còn không phải là cô gái đáng thương Nguyễn Tương Quân kia hay sao.
Năm đó Nguyễn Tương Quân hai mươi hai tuổi, vốn tưởng rằng là một năm nghỉ ngơi hạnh phúc, lại thành ra thời gian chia lìa dài nhất. Thời kỳ này kéo dài đến một năm, cơ hồ chặt đứt mọi ràng buộc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.