Chương 6
Lâu Vũ Tình
23/09/2014
EDTOR: DOCKE
Vì thế lại năm năm đi qua, cô đã hai mươi chín tuổi.
Dĩ Tường hôm qua mới từ Hy Lạp trở về. Nguyễn Tương Quân giúp hắn tu bổ mái tóc dài, phát hiện hắn có một sợi tóc bạc.
“Hết năm nay… anh sẽ ba mươi bốn tuổi.” Cô trầm ngâm.
“Đúng vậy.” Hắn cười nói. “Giống như thật sự không còn trẻ nữa nhỉ.”
“Anh vẫn thích cuộc sống như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Hắn đáp ngay không cần suy nghĩ. Không hề chán ghét một ngày, cho dù hắn già đến nỗi không đi nổi cũng sẽ chống gậy đi chu du thế giới.
“Em cũng nghĩ vậy.” Cô nhổ sợi tóc bạc kia. Chờ đợi, còn chưa đủ, vẫn tiếp tục chờ.
“Tết này muốn đi chơi ở đâu?” Hắn cố ý kết thúc công tác trước tết, chính là muốn trở về mừng năm mới với cô, còn có tổng vệ sinh nữa.
Năm trước khi cô mang cửa sổ xuống dưới lau chùi đã bị rớt trúng chân, đau mất một tháng. Hắn đã nghiêm chỉnh quy định cô không được khiêng vác vật nặng nữa. Tất cả phải chờ hắn trở về rồi nói.
“Mừng năm mới là ngày đoàn viên với người nhà, anh phải trở về ăn tết với cha mẹ mới đúng.” Cả một năm du đãng bên ngoài, ngày tết tất phải quay về tụ họp với gia đình, đây là điều cơ bản trong hiếu đạo.
“Em cũng là người nhà a!” Ở trong lòng hắn, sớm đã xem cô như người nhà.
Cô phủi phủi vụn tóc trên vai hắn, vòng lên phía trước đánh giá xem có cần chỉnh sửa chỗ nào nữa không. Cao Dĩ Tường không để ý lắm, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Trước khi anh trở về Đài Loan đã ghé ngang qua thăm mẹ rồi, ở đó chơi ba ngày rồi mới về đây đấy.”
“Bác gái có khỏe không?”
Có lẽ đã nghe nói về sự tồn tại của cô từ chỗ của Cao Cánh Đạt, năm trước mẹ của Cao Dĩ Tường trở về Đài Loan thăm người thân, khi hẹn đi ăn cứ bắt Cao Dĩ Tường phải dẫn cô theo. Khi đó cô vẫn còn đau chân, cứ cảm thấy như vậy không tốt lắm.
“Chỉ ăn bữa cơm mà thôi, có phải nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng đâu, làm gì có ai chê em không đủ hoàn mỹ chứ.” Lúc ấy, Cao Dĩ Tường buồn cười chế nhạo cô.
“…” Nhưng trong lòng cô quả thật có cảm giác như vậy nha, cứ mãi lo bọn họ không thích mình…
Có điều, hiển nhiên là cô lo lắng thừa rồi. Mẹ của Cao Dĩ Tường đối với cô rất thân thiết, là một người biết điều lại cảm tính. Khó trách lúc trước có thể làm ra một cuộc cách mạng tình yêu oanh oanh liệt liệt như vậy.
Trong suốt bữa cơm, cô luôn có một cảm giác kỳ lạ, đó là bữa tiệc liên hoan gia đình. Không có ai hoài nghi bọn họ là người một nhà. Bác Cao trai khá săn sóc, chỉ cần một ánh mắt của vợ cũ đã biết bà cần cái gì. Hai người hòa hợp như vậy, vì sao lại để cho tình yêu trôi đi, rơi đến nông nỗi phải ly dị chứ?
“Mẹ rất tốt, người đàn ông kia cũng rất thương yêu bà.” Câu trả lời của Cao Dĩ Tường đã kéo cô trở về.
“Năm nay bác gái không về nước sao? Hình như cha anh nói có gì đó muốn đưa cho bác gái.” Bác Cao trai có lẽ sẽ rất thất vọng.
“Không biết nữa, chưa thấy mẹ nói gì.” Hắn suy nghĩ một chút. “Hay là, đêm giao thừa đi cùng anh đến chỗ cha ăn bữa cơm đoàn viên. Mấy ngày còn lại chúng ta đi Hoa Đông chơi.” Dù sao thì mấy năm nay cô và cha hắn cũng thân thiết quan tâm lẫn nhau. Ngay cả cha hắn cũng nói, không biết ai mới con ruột của ông, muốn nhận người tri kỷ như cô làm con gái nuôi.
Về điểm ấy hắn tuyệt đối lạc quan tán thành. Trên đời này Tương Tương đã không còn ai thân thích. Có thể cho cô một chút tình thân cùng sự quan tâm lo lắng, cũng là hy vọng của hắn.
Cô cười, nhéo hắn một cái. “Chỉ biết ra ngoài lêu lỏng, bộ trong nhà có quái thú cắn anh sao?” Muốn hắn ở nhà nhiều hơn 1 phút quả thật giống như muốn lấy mạng hắn.
Cao Dĩ Tường lập tức phản kích, dùng cả mười ngón tay để làm nhột cô. Hắn biết, phần eo của cô rất mẫn cảm, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể làm cho cô thét lên chói tai xin tha …
“A! Đáng ghét, anh tránh ra…” Quả nhiên, cô vừa cười vừa la, xoay thắt lưng né tránh đòn công kích của ngón tay hắn. Hai người ở trên sàn đùa nghịch, cuốn thành một đoàn.
Môi hắn lơ đãng lướt qua bên môi cô, rồi sau đó không khí thay đổi. Hắn ngừng động tác, ánh mắt chuyển thâm, sáng quắc chăm chú nhìn thân dưới của cô. Không khí lưu động dần dần giống như lửa nóng.
“Vì sao… lại nhìn em như vậy?” Ánh mắt cháy bỏng, làm bên má cô nóng lên, thân thể cũng nóng lên.
Biết rõ còn cố hỏi! Hắn ảo não, dật ra thanh âm rên rĩ của dục vọng, không quên hỏi: “Gần đây có đối tượng hẹn hò nào không?”
“Không có.” Lần nào câu trả lời của cô cũng giống nhau.
Hắn yên tâm mà ôm, nghiêng người hôn cô. Hai tay vội vàng cẩn thân thăm dò từng tấc da thịt. “Anh muốn ôm em, có được không?”
“Ừm.” Nhận lời hắn, thể xác và tinh thần hoàn toàn thư thái, giang cánh tay dịu dàng nghênh đón.
Hắn cúi người ôm cô, cũng thư giãn thể xác và tinh thần, cùng cô tấc tấc giao hòa.
Đã bao lâu rồi không ôm cô… Cao Dĩ Tường thở dài, cánh tay phút chốc thêm chặt, dùng lực của lòng nhung nhớ nông nông sâu sâu hôn môi.
Không thể chờ được nữa, hắn mạnh mẽ chuyển thân, vo vê xâm nhập vào thân hình mềm mại đã chuẩn bị nghênh đón của cô. Cảm giác được thân thể cô ẩm ướt và ấm áp vây quanh, hắn thỏa mãn ngâm thán. Cho tới nay, chỉ có cô mới có thể gây cho hắn sự yên tĩnh hòa hợp như vậy. Chỉ có trở lại bên cạnh cô, hắn mới có thể hoàn toàn thả lỏng chính mình. Hắn nhẹ nhàng lùi lại rồi đẩy vào càng sâu. Tiết tấu tình dục nguyên thủy kích động thành cơn rối rắm thâm thẩm, khó mà dùng lời nói diễn tả được sự vấn vương triên miên…
Đêm giao thừa, bọn họ cùng nhau trở về ăn bữa cơm tất niên với cha hắn. Nghỉ ngơi hai ngày, mồng hai tết, Cao Dĩ Tường liền lôi kéo cô lên xe lửa, chạy đến Hoa Đông.
Bọn họ tìm nơi ngủ trọ ở một khách sạn hồ nước nóng, trong phòng có lập thêm một hồ nước nóng. Cao Dĩ Tường ngâm nước nóng được một nửa lại bắt đầu không an phận. Cô cười duyên né tránh, bị hắn trêu chọc đến mức cả người toàn là lửa nóng, lại dây dưa tiếp nhận một cuộc tình ái vui vẻ. Qua đi, cô tắm xong trở lại giường, cuộn tròn nằm trong ổ chăn, mệt đến mức ngay cả đầu ngón chân cũng không muốn động.
“Là ai nói anh già vậy nhỉ?” Ai đó xem ra còn vô dụng hơn cả hắn, mới vậy mà thể lực đã suy giảm nghiêm trọng.
Hắn cười gian cắn cắn đầu vai tròn lẳng lõa lồ lộ ra ngoài chăn của cô, lại cắn cắn đến phần gáy, xương quai xanh, liếm mút đôi môi mềm mại. Cô rụt vai, sợ ngứa né tránh, lại tránh không khỏi sự chọc ghẹo cố ý của hắn, đành dứt khoát vùi mặt vào ngực hắn. Hắn cười to, khoái trá bế cô chặt đầy cõi lòng. Hắn rất thích phản ứng sợ ngứa sợ nhột của cô, trong khổ sở mang theo một chút kiều mỵ, cực kỳ đáng yêu.
“Em cũng không còn trẻ mà…” Cô thấp giọng.
“Sao vậy?” Lòng bàn tay cẩn thận bao phủ phần thân mềm mại dưới lớp chăn. Hắn cảm thấy, đây là giai đoạn đẹp nhất của phụ nữ, sẽ không quá ngây ngô lại mang theo ý vị sâu xa của người phụ nữ thành thục, hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
“Em bị cha anh tẩy não rồi à?”
Hôm đó khi ăn bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa, không hiểu cha hắn uống lộn thuốc gì mà lại đột nhiên hỏi cô: “Sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn chưa dự tính suy xét đến chuyện hôn nhân đại sự hay sao?”
Rõ ràng chỉ mới hai mươi tám tuổi chín tháng, còn cách ba mươi tuổi một khoảng cách rất dài mà?
Hắn đã quên mất khi đó Tương Tương đã hưởng ứng như thế nào, hình như chưa nói có, cũng chưa nói không.
“Bác trai nói cũng không sai mà.” Câu nói của bác Cao trai thực ra là nói cho Dĩ Tường nghe.
Nếu còn chờ tiếp, thực sự sẽ già đi. Cô biết ý tứ của Cao Cánh Đạt, ông không đành lòng thấy cô vì Dĩ Tường mà hoài phí thanh xuân, chờ đợi trong vô vọng.
Cao Dĩ Tường ngồi thẳng người. “Em thật sự muốn kết hôn?”
“Đúng vậy, thừa dịp bản thân còn có người muốn cưới, nên nhanh chóng đẩy nhanh tiêu thụ. Nếu ngày nào đó anh trở về, phát hiện người đi nhà trống, chính là lúc em thật sự đã tìm được người có thể cho em sự yên ổn. Anh sẽ nói tiếng chúc phúc cho em chứ?” Điều đó có nghĩa là cô đã không thể chống đỡ, không thể chờ hắn thêm nữa, quyết định cắt đứt quan hệ, dứt khoát từ bỏ hắn.
Hắn hồ nghi nghiêng đầu nhìn cô. Vẻ mặt cô có vẻ rất nghiêm túc, lại có vài phần hàm xúc vui đùa. Trong lúc nhất thời hắn không phân rõ là thật hay giả.
Sau khi cân nhắc, hắn tự cho mình một đáp án. “Anh biết rồi. Nếu gã đó có thể cho em điều em muốn, anh cũng sẽ mừng cho em.”
“Em nghiêm túc đó, cứ quyết định như thế đi. Có một chút luyến tiếc, trong lòng hơi hơi chua xót, em không muốn chính miệng nói với anh lời từ biệt…” Trái tim không thể chịu đựng nổi nỗi đau đó, cô sẽ lẳng lặng tránh ra, từ đó về sau cùng hắn trở thành người xa lạ.
“Vì sao lại phải cắt đứt như vậy?” Kết hôn rồi sẽ không định lui tới nữa sao? Từ sau khi người thân của cô qua đời đến nay, hai người đã luôn làm bạn với nhau. Gần mười năm, thời gian không hề ngắn. Hắn cho rằng cô đã có thể dựa dẫm vào hắn, xem hắn như người nhà. Còn có cha của hắn nữa, cũng muốn nhận cô làm con gái nuôi, không phải sao?
Cô không nói chuyện, vòng tay ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nhắm mắt lại.
Đợi mãi không thấy cô trả lời, cúi đầu nhìn mới phát hiện cô đã hô hấp vững vàng. “Ngủ rồi à?” Chẳng lẽ đây chính là phương pháp ba giây đi vào giấc ngủ trong truyền thuyết? Thật sự mệt đến vậy ư?
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Tương Quân đã rời giường trước hắn một bước, đang ghé vào bên cửa sổ. Từ nơi này nhìn ra ngoài, cô có thể nhìn thấy bờ biển rộng lớn xanh thăm thẳm.
“Đã ăn sáng chưa?” Cao Dĩ Tường xuống giường, đi đến bên cạnh cô.
Cô lắc đầu. “Chờ anh.”
“Vậy chúng ta xuống dưới lầu ăn sáng trước rồi ra ngoài đi dạo.”
Bờ biển cách khách sạn không đến 10 phút đi bộ. Bọn họ cùng ăn bữa sáng xong, nắm tay nhau tản bộ dọc bờ biển. Thời tiết khá tốt, còn có thể nhìn thấy mấy cánh chim hải âu. Bệnh nghề nghiệp của hắn phát tác, thuận tay cầm ống kính ngắm góc, chụp mấy tấm ảnh.
“Còn nhớ không? Chúng ta đã bắt đầu từ bờ biển.” Cô nghiêng đầu, nhớ lại chuyện cũ.
“Đúng vậy.” Khi đó trông cô thật sự không xong, cứ cảm thấy cô sẽ suy nghĩ không thông.
“Kỳ thực, em lừa anh thôi.” Cô đột nhiên nói. “Cha mẹ em, em trai… còn đứa bé tám tháng tuổi nằm trong bụng mẹ nữa, có lẽ là em gái, bọn họ đã được hải táng ở đó. Khi ấy, em … rất nhớ bọn họ.”
Hắn từng hỏi cô, có phải đang có suy nghĩ dại dột hay không, cô nói không có.
Thật ra, hắn không đoán sai. Hồi đó khi ở bờ biển, trong tiềm thức của cô quả thật đã xuất hiện suy nghĩ dại dột. Nếu không gặp được hắn, nếu không có đôi bàn tay to lớn ấm áp luôn nắm giữ lấy cô, có lẽ cô sẽ bị nỗi đau thương bao phủ, cắn nuốt một tia sức sống cuối cùng.
Cao Dĩ Tường duỗi tay phải ra, cùng cô đan cài mười ngón tay vào nhau.
Vào thời điểm mờ mịt nhất, có một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu đã nói với cô – Tôi sẽ làm người để cô yêu.
Những lời này, luôn luôn khắc thật sâu trong đáy lòng cô. Hắn làm cho cô yêu, làm cho cô có mục tiêu, tiếp tục kiên trì sinh tồn trên đời này. Gần mười năm qua, đàn ông tốt không phải không có, nhưng họ không có cách nào lay động trái tim cô, bởi vì nó đã bị ràng buộc bởi sinh mệnh, khắc cốt minh tâm.
Thế cho nên, thà rằng phải chờ đợi trong vô vọng cũng không có cách nào dứt bỏ.
Cô nhìn ra mặt biển xa xa. Hải âu cúi đầu bay gần, xẹt qua mặt nước rồi lại vút mình lên cao.
Trái tim hơi hơi xúc động, cô nói nhỏ. “Tình yêu giữa hải âu và cá chính là một chuyện ngoài ý muốn. Tình yêu của chúng ta, luôn luôn tồn tại sai lầm…”
“Cái gì?”
“Lời một bài hát. Giống như hải âu, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua mặt nước rồi sẽ trở về thế giới của nó. Nhưng còn cá, lại không thể bay.” Cũng như hắn và cô.
Hắn không thể ngừng bay nhảy, không thể buông bỏ bầu trời. Còn cô lại không có cánh, không thể thoát khỏi mặt nước, chỉ có thể ở yên tại chỗ chờ đợi những khoảng khắc ngắn ngủi hắn xẹt qua mặt nước.
Quyền nắm trong tay, từ trước đến nay vẫn luôn không ở trên tay của cô.
“Đó là vì kiếm ăn.” Hắn chỉ ra thực tế. Hải âu tìm cá là vì thói quen ăn động vật. Xét về mối quan hệ chuỗi thức ăn, chẳng hề lãng mạn chút nào.
Dạo bước dọc theo bờ biển, đi qua một tiệm bán cá, cô dừng lại. Ngắm nhìn các chủng loại cá trong hồ một lúc, cô nói với hắn. “Em muốn nuôi cá.”
“Nuôi cá?”
“Ừm.” Cô nói với hắn. “Hồi nhỏ em từng nuôi một con thỏ con và một con chim sáo. Nuôi chim sáo trước, về sau mới có thêm thỏ con. Em rất thích thỏ con, thường hay ôm nó, vuốt ve đám lông mềm mại của nó. Chim sáo có vẻ ghen tỵ, lúc nào cũng bắt nạt thỏ con, thiếu chút nữa đã mổ sạch lông của nó.”
“Sau đó thế nào?”
“Con thỏ con rất không vui, về sau sinh bệnh. Cha em cảm thấy hai con vật này không hợp, khuyên em đừng nuôi chung với nhau nữa. Tuy rằng em rất luyến tiếc, nhưng vẫn đem tặng con thỏ con cho người ta. Em nghĩ, ở nhà mới có lẽ nó sẽ hạnh phúc hơn.”
“Vì thế chim sáo xưng vương, trong nhà từ đó về sau thiên hạ thái bình?”
“… Em quên rồi.” Khi đó tuổi còn quá nhỏ.
Cô rất ít khi chủ động yêu cầu hắn cái gì. Vì thế, vừa kết thúc chuyến du lịch bảy ngày, về nhà ngày hôm trước hôm sau Cao Dĩ Tường đã lập tức lên đường tìm hồ cá, mua hai con cá vàng cho cô. Trông chúng nho nhỏ, ước chừng lớn bằng ngón chân cái, bụng thật to, thân hình tròn vo.
Khi cô nhận được, trông rất vui vẻ, nở một nụ cười sáng lạn hiếm có.
Những khi rảnh rỗi, cô thường ghé vào trước bể cá ngắm nhìn bọn chúng, vừa lo lắng bọn chúng lười bơi quá, vừa liều mình thả thức ăn.
Hắn luôn cười cười nói với cô. “Bảo bối cá vàng của em có phải là nên giảm béo rồi không?”
Cô nuôi cá rất nghiêm túc. Về sau hắn cho thêm vào hồ chút bèo, san hô, còn có rất nhiều hòn đá nhỏ mượt mà trắng sáng, trang sức xinh đẹp.
Hiếm khi thấy cô để ý đến cái gì, chút tâm nguyện nho nhỏ đó, hẵn cũng tận hết khả năng để chiều theo cô, thỏa mãn cho cô.
Cô tựa hồ rất có năng khiếu nuôi vật cưng. Cá vàng được cô nuôi rất khá. Sau một tháng, cá vàng giống như thổi khí cầu, thể tích tăng lên gấp đôi, trông lại càng giống quả bóng tròn.
Có cá vàng làm bạn, cô tươi cười nhiều hơn trước. Rồi sau đó, hắn lại một lần nữa rời đi, cô lại tiếp tục chờ đợi.
Ba tháng đầu xuân,
Sắp đến giờ cơm trưa, Từ Tĩnh Hiên liếc mắt nhìn người đang ngồi không chút động đậy ở chiếc bàn cách vách, mở miệng hỏi: “Tương Quân, không đi ăn cơm sao? Đang đợi tình yêu tiện lợi à?”
Gã đàn ông đó đôi khi cũng sẽ mang cơm trưa đến cho cô.
“Anh ấy không có năng khiếu làm bếp đâu. Đôi khi ở nhà rảnh quá mới lấy mấy cuốn sách dạy nấu ăn của em ra nghịch chút thôi.” Cô từng cười nói như vậy.
Hỏi cô hương vị thế nào? Cô nói chỉ tàm tạm thôi, không thể so với cấp bậc mỹ vị được, nhưng cũng không đến mức quá khó ăn. Nhưng mỗi khi cô ăn, bờ môi đều sẽ có ý cười rất đậm. Ai nấy đều thấy được, cô yêu gã đàn ông kia bao nhiêu.
“Tháng trước anh ấy đi nước ngoài rồi, lần này hình như là Ai Cập.” Cô ngẩng đầu trả lời. “Anh đi ăn đi, em không thấy đói.”
Thì ra nhiếp ảnh gia nhà cô lại đi chu du, khó trách cô không muốn ăn. “Vậy có muốn anh mua về cho em chút gì không?” Từ Tĩnh Hiên đánh giá cô một chút. “Sắc mặt em hình như không được tốt lắm, phải ăn uống điều độ chứ.”
“Em đâu có giảm béo.” Thật sự là ăn không vô.” Hay là anh giúp em mua bình sữa chua cũng được.”
Từ Tĩnh Hiên suy nghĩ một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra bịch bánh bích quy do chính mình nướng. “Ăn trước cái này đi.”
Nguyễn Tương Quân liếc mắt nhìn hắn một cái. “Sao trong ngăn kéo của anh lúc nào cũng có đồ ăn vậy?”
“Bạn gái cũ thích ăn, học theo cô ấy thôi.” Về sau tình cảm thay đổi, chính mình lại giống như bị chế ước, rốt cuộc vẫn không bỏ được thói quen làm mấy món ăn vặt này, cho dù trong lòng biết rõ người ăn nó đã đi rồi…
“Anh đúng là đàn ông tốt.” Cô cười nói.
“Nghe qua tương đối giống như đang nói lời chia tay vậy.” Nghe nói khi người ta nói câu “Anh là một người đàn ông tốt” thì câu tiêu chuẩn máy móc tiếp theo chính là “Đáng tiếc chúng ta không hợp nhau.”
“Anh đừng quậy nữa.” Cô cười đẩy hắn một cái, đứng dậy muốn đi rót nước thì đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ hồ đứng không vững.
“Có sao không?” Từ Tĩnh Hiên kịp thời đỡ lấy cô. “Thật sự anh thấy em nên xin phép về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Cô một tay vịn lấy vai hắn, chờ đợi cảm giác choáng váng hoa mắt qua đi mới miễn cưỡng mở miệng. “Không cần đâu, cũng sắp đến cuối tháng rồi.” Xin nghỉ phép, đến khi cần lại không có.
“Em đó, có người bạn trai là nhiếp ảnh gia danh tiếng lẫy lừng, còn phải lao lực đến vậy sao? Đổi lại là người khác thì đã từ chức về nhà cho hắn nuôi từ lâu rồi.”
Cô cười khổ. “Em không muốn dựa dẫm vào anh ấy. Một khi đã dựa vào, sẽ làm cho bản thân trở nên yếu đuối, buộc phải bám riết lấy chân người ta.” Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ khó xử khi bị quấy nhiễu của hắn.
Bởi vì sự kiên trì của cô, Từ Tĩnh Hiên cũng không ép nữa. Nhưng tan tầm cô vẫn bị y kiên quyết áp đến bệnh viện.
Chờ bên ngoài phòng khám, nhìn thấy cô đi ra với vẻ mặt mờ mịt như vừa nhận được tin lớn kinh hãi vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng y đã đoán ra được là chuyện gì.
“Có rồi sao?”
Cô ngạc nhiên. “Sao anh biết?”
“Tình huống này, cũng đã xảy ra với anh và bạn gái cũ, cho nên rất mẫn cảm.” Không nhất định ai mang thai cũng đều nôn nghén, biểu hiện cũng có thể chỉ là biếng ăn, thiếu máu, thói quen ăn uống thay đổi… Y nhớ trước đây cô không thích uống sữa chua, nói mùi vị của nó giống như sữa tươi lên men.
Cô giật mình, nói không ra lời.
Từ Tĩnh Hiên đưa cô về nhà. Dọc đường đi, hai người đều hoàn toàn trầm mặc.
“Em phải cẩn thận suy nghĩ cho mình một chút.” Bỏ lại những lời này, y xoay người rời đi.
Tối hôm đó, cô mất ngủ.
Nên làm thế nào bây giờ, cô hoàn toàn không có chủ trương. Dĩ Tường còn chưa muốn, cô vốn cũng muốn đợi thêm vài năm. Mang thai ngoài ý muốn khiến toàn bộ kế hoạch của cô đều bị quấy rối.
Đứa con này tới không đúng thời điểm, cô có nên nói cho Dĩ Tường biết hay không?
Ngày hôm sau khi đi làm, Từ Tĩnh Hiên trông thấy quầng thâm quanh mắt cô liền biết đêm qua cô không ngủ. “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Cô lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy mê võng. “Nó không nên đến vào lúc này…” Ngay cả tình yêu Dĩ Tường cũng không dám nghĩ chứ nói chi đến đứa con trách nhiệm cùng gánh nặng nhiều như vậy.
“Hôm qua anh nói bạn gái cũ của anh mang thai, sau đó anh xử lý thế nào?”
“Anh ư? Khi đó mới hai mươi tuổi, còn quá trẻ, không thể gánh vác trách nhiệm, nên đã đề nghị cô ấy đi phá.”
“A!” Không hề nghĩ đến đáp án này, cô bất giác muốn thở phào.
Từ Tĩnh Hiên liếc mắt nhìn cô một cái. “Anh vĩnh viễn cũng không thể quên được cái ngày hôm đó. Cô ấy từ trong phòng mổ đi ra, sắc mặt gần giống như màu của bệnh viện, trắng bạch không có chút máu. Một khắc đó, anh đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân. Bọn anh lúc ấy tuy rằng yêu nhau, nhưng đã bóp chết một sinh mệnh! Lại là sinh mệnh do chính anh và cô ấy tạo ra. Bóng ma cùng vướng mắc đó cứ tồn tại giữa bọn anh mãi, không ai có cách nào làm như không có chuyện gì xảy ra, dẫn đến cuối cùng bọn anh phải đi đến nước chia tay.”
Y ngừng lại, chăm chú nhìn cô thật sâu. “Về sau anh thường nghĩ, nếu cho anh lựa chọn lại một lần nữa, anh sẽ để cô ấy sinh con. Cho dù không tốt nghiệp đại học thì đã sao? Thời cơ không cho phép thì lại thế nào? Đó là sinh mệnh mà người con gái anh yêu sâu đậm sinh ra cho anh, để giữ nó mà phải trả giá một chút chẳng lẽ không đáng hay sao? Đừng nói mấy lời như thế nữa, không có sinh mệnh nào là đến không đúng lúc cả.” Y gằn từng tiếng, trùng trùng đánh vào trái tim cô.
Lòng cô mở rộng trong sáng! “Em nghĩ, em biết nên làm thế nào rồi.”
Hôm đó, cô gửi một bức e- mail cho hắn.
Suy nghĩ thật lâu, chỉ viết một câu: “Có việc gấp cần nói, liên lạc với em ngay nhé.”
Cô không biết bây giờ hắn đang ở đâu, gọi điện thoại cũng không có sóng. Nhưng cô thật sự không có cách nào nói ra chuyện này với cái màn hình máy tính lạnh như băng. Cô hy vọng có thể chính miệng nói cho hắn biết. Bất luận phản ứng của hắn ra sao, cô vẫn hy vọng mình có thể trực tiếp thu nhận được cảm xúc chân thực nhất của hắn, chứ không phải thông qua những câu chữ đã được cân nhắc tân trang.
Vì thế lại năm năm đi qua, cô đã hai mươi chín tuổi.
Dĩ Tường hôm qua mới từ Hy Lạp trở về. Nguyễn Tương Quân giúp hắn tu bổ mái tóc dài, phát hiện hắn có một sợi tóc bạc.
“Hết năm nay… anh sẽ ba mươi bốn tuổi.” Cô trầm ngâm.
“Đúng vậy.” Hắn cười nói. “Giống như thật sự không còn trẻ nữa nhỉ.”
“Anh vẫn thích cuộc sống như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Hắn đáp ngay không cần suy nghĩ. Không hề chán ghét một ngày, cho dù hắn già đến nỗi không đi nổi cũng sẽ chống gậy đi chu du thế giới.
“Em cũng nghĩ vậy.” Cô nhổ sợi tóc bạc kia. Chờ đợi, còn chưa đủ, vẫn tiếp tục chờ.
“Tết này muốn đi chơi ở đâu?” Hắn cố ý kết thúc công tác trước tết, chính là muốn trở về mừng năm mới với cô, còn có tổng vệ sinh nữa.
Năm trước khi cô mang cửa sổ xuống dưới lau chùi đã bị rớt trúng chân, đau mất một tháng. Hắn đã nghiêm chỉnh quy định cô không được khiêng vác vật nặng nữa. Tất cả phải chờ hắn trở về rồi nói.
“Mừng năm mới là ngày đoàn viên với người nhà, anh phải trở về ăn tết với cha mẹ mới đúng.” Cả một năm du đãng bên ngoài, ngày tết tất phải quay về tụ họp với gia đình, đây là điều cơ bản trong hiếu đạo.
“Em cũng là người nhà a!” Ở trong lòng hắn, sớm đã xem cô như người nhà.
Cô phủi phủi vụn tóc trên vai hắn, vòng lên phía trước đánh giá xem có cần chỉnh sửa chỗ nào nữa không. Cao Dĩ Tường không để ý lắm, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Trước khi anh trở về Đài Loan đã ghé ngang qua thăm mẹ rồi, ở đó chơi ba ngày rồi mới về đây đấy.”
“Bác gái có khỏe không?”
Có lẽ đã nghe nói về sự tồn tại của cô từ chỗ của Cao Cánh Đạt, năm trước mẹ của Cao Dĩ Tường trở về Đài Loan thăm người thân, khi hẹn đi ăn cứ bắt Cao Dĩ Tường phải dẫn cô theo. Khi đó cô vẫn còn đau chân, cứ cảm thấy như vậy không tốt lắm.
“Chỉ ăn bữa cơm mà thôi, có phải nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng đâu, làm gì có ai chê em không đủ hoàn mỹ chứ.” Lúc ấy, Cao Dĩ Tường buồn cười chế nhạo cô.
“…” Nhưng trong lòng cô quả thật có cảm giác như vậy nha, cứ mãi lo bọn họ không thích mình…
Có điều, hiển nhiên là cô lo lắng thừa rồi. Mẹ của Cao Dĩ Tường đối với cô rất thân thiết, là một người biết điều lại cảm tính. Khó trách lúc trước có thể làm ra một cuộc cách mạng tình yêu oanh oanh liệt liệt như vậy.
Trong suốt bữa cơm, cô luôn có một cảm giác kỳ lạ, đó là bữa tiệc liên hoan gia đình. Không có ai hoài nghi bọn họ là người một nhà. Bác Cao trai khá săn sóc, chỉ cần một ánh mắt của vợ cũ đã biết bà cần cái gì. Hai người hòa hợp như vậy, vì sao lại để cho tình yêu trôi đi, rơi đến nông nỗi phải ly dị chứ?
“Mẹ rất tốt, người đàn ông kia cũng rất thương yêu bà.” Câu trả lời của Cao Dĩ Tường đã kéo cô trở về.
“Năm nay bác gái không về nước sao? Hình như cha anh nói có gì đó muốn đưa cho bác gái.” Bác Cao trai có lẽ sẽ rất thất vọng.
“Không biết nữa, chưa thấy mẹ nói gì.” Hắn suy nghĩ một chút. “Hay là, đêm giao thừa đi cùng anh đến chỗ cha ăn bữa cơm đoàn viên. Mấy ngày còn lại chúng ta đi Hoa Đông chơi.” Dù sao thì mấy năm nay cô và cha hắn cũng thân thiết quan tâm lẫn nhau. Ngay cả cha hắn cũng nói, không biết ai mới con ruột của ông, muốn nhận người tri kỷ như cô làm con gái nuôi.
Về điểm ấy hắn tuyệt đối lạc quan tán thành. Trên đời này Tương Tương đã không còn ai thân thích. Có thể cho cô một chút tình thân cùng sự quan tâm lo lắng, cũng là hy vọng của hắn.
Cô cười, nhéo hắn một cái. “Chỉ biết ra ngoài lêu lỏng, bộ trong nhà có quái thú cắn anh sao?” Muốn hắn ở nhà nhiều hơn 1 phút quả thật giống như muốn lấy mạng hắn.
Cao Dĩ Tường lập tức phản kích, dùng cả mười ngón tay để làm nhột cô. Hắn biết, phần eo của cô rất mẫn cảm, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể làm cho cô thét lên chói tai xin tha …
“A! Đáng ghét, anh tránh ra…” Quả nhiên, cô vừa cười vừa la, xoay thắt lưng né tránh đòn công kích của ngón tay hắn. Hai người ở trên sàn đùa nghịch, cuốn thành một đoàn.
Môi hắn lơ đãng lướt qua bên môi cô, rồi sau đó không khí thay đổi. Hắn ngừng động tác, ánh mắt chuyển thâm, sáng quắc chăm chú nhìn thân dưới của cô. Không khí lưu động dần dần giống như lửa nóng.
“Vì sao… lại nhìn em như vậy?” Ánh mắt cháy bỏng, làm bên má cô nóng lên, thân thể cũng nóng lên.
Biết rõ còn cố hỏi! Hắn ảo não, dật ra thanh âm rên rĩ của dục vọng, không quên hỏi: “Gần đây có đối tượng hẹn hò nào không?”
“Không có.” Lần nào câu trả lời của cô cũng giống nhau.
Hắn yên tâm mà ôm, nghiêng người hôn cô. Hai tay vội vàng cẩn thân thăm dò từng tấc da thịt. “Anh muốn ôm em, có được không?”
“Ừm.” Nhận lời hắn, thể xác và tinh thần hoàn toàn thư thái, giang cánh tay dịu dàng nghênh đón.
Hắn cúi người ôm cô, cũng thư giãn thể xác và tinh thần, cùng cô tấc tấc giao hòa.
Đã bao lâu rồi không ôm cô… Cao Dĩ Tường thở dài, cánh tay phút chốc thêm chặt, dùng lực của lòng nhung nhớ nông nông sâu sâu hôn môi.
Không thể chờ được nữa, hắn mạnh mẽ chuyển thân, vo vê xâm nhập vào thân hình mềm mại đã chuẩn bị nghênh đón của cô. Cảm giác được thân thể cô ẩm ướt và ấm áp vây quanh, hắn thỏa mãn ngâm thán. Cho tới nay, chỉ có cô mới có thể gây cho hắn sự yên tĩnh hòa hợp như vậy. Chỉ có trở lại bên cạnh cô, hắn mới có thể hoàn toàn thả lỏng chính mình. Hắn nhẹ nhàng lùi lại rồi đẩy vào càng sâu. Tiết tấu tình dục nguyên thủy kích động thành cơn rối rắm thâm thẩm, khó mà dùng lời nói diễn tả được sự vấn vương triên miên…
Đêm giao thừa, bọn họ cùng nhau trở về ăn bữa cơm tất niên với cha hắn. Nghỉ ngơi hai ngày, mồng hai tết, Cao Dĩ Tường liền lôi kéo cô lên xe lửa, chạy đến Hoa Đông.
Bọn họ tìm nơi ngủ trọ ở một khách sạn hồ nước nóng, trong phòng có lập thêm một hồ nước nóng. Cao Dĩ Tường ngâm nước nóng được một nửa lại bắt đầu không an phận. Cô cười duyên né tránh, bị hắn trêu chọc đến mức cả người toàn là lửa nóng, lại dây dưa tiếp nhận một cuộc tình ái vui vẻ. Qua đi, cô tắm xong trở lại giường, cuộn tròn nằm trong ổ chăn, mệt đến mức ngay cả đầu ngón chân cũng không muốn động.
“Là ai nói anh già vậy nhỉ?” Ai đó xem ra còn vô dụng hơn cả hắn, mới vậy mà thể lực đã suy giảm nghiêm trọng.
Hắn cười gian cắn cắn đầu vai tròn lẳng lõa lồ lộ ra ngoài chăn của cô, lại cắn cắn đến phần gáy, xương quai xanh, liếm mút đôi môi mềm mại. Cô rụt vai, sợ ngứa né tránh, lại tránh không khỏi sự chọc ghẹo cố ý của hắn, đành dứt khoát vùi mặt vào ngực hắn. Hắn cười to, khoái trá bế cô chặt đầy cõi lòng. Hắn rất thích phản ứng sợ ngứa sợ nhột của cô, trong khổ sở mang theo một chút kiều mỵ, cực kỳ đáng yêu.
“Em cũng không còn trẻ mà…” Cô thấp giọng.
“Sao vậy?” Lòng bàn tay cẩn thận bao phủ phần thân mềm mại dưới lớp chăn. Hắn cảm thấy, đây là giai đoạn đẹp nhất của phụ nữ, sẽ không quá ngây ngô lại mang theo ý vị sâu xa của người phụ nữ thành thục, hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
“Em bị cha anh tẩy não rồi à?”
Hôm đó khi ăn bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa, không hiểu cha hắn uống lộn thuốc gì mà lại đột nhiên hỏi cô: “Sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn chưa dự tính suy xét đến chuyện hôn nhân đại sự hay sao?”
Rõ ràng chỉ mới hai mươi tám tuổi chín tháng, còn cách ba mươi tuổi một khoảng cách rất dài mà?
Hắn đã quên mất khi đó Tương Tương đã hưởng ứng như thế nào, hình như chưa nói có, cũng chưa nói không.
“Bác trai nói cũng không sai mà.” Câu nói của bác Cao trai thực ra là nói cho Dĩ Tường nghe.
Nếu còn chờ tiếp, thực sự sẽ già đi. Cô biết ý tứ của Cao Cánh Đạt, ông không đành lòng thấy cô vì Dĩ Tường mà hoài phí thanh xuân, chờ đợi trong vô vọng.
Cao Dĩ Tường ngồi thẳng người. “Em thật sự muốn kết hôn?”
“Đúng vậy, thừa dịp bản thân còn có người muốn cưới, nên nhanh chóng đẩy nhanh tiêu thụ. Nếu ngày nào đó anh trở về, phát hiện người đi nhà trống, chính là lúc em thật sự đã tìm được người có thể cho em sự yên ổn. Anh sẽ nói tiếng chúc phúc cho em chứ?” Điều đó có nghĩa là cô đã không thể chống đỡ, không thể chờ hắn thêm nữa, quyết định cắt đứt quan hệ, dứt khoát từ bỏ hắn.
Hắn hồ nghi nghiêng đầu nhìn cô. Vẻ mặt cô có vẻ rất nghiêm túc, lại có vài phần hàm xúc vui đùa. Trong lúc nhất thời hắn không phân rõ là thật hay giả.
Sau khi cân nhắc, hắn tự cho mình một đáp án. “Anh biết rồi. Nếu gã đó có thể cho em điều em muốn, anh cũng sẽ mừng cho em.”
“Em nghiêm túc đó, cứ quyết định như thế đi. Có một chút luyến tiếc, trong lòng hơi hơi chua xót, em không muốn chính miệng nói với anh lời từ biệt…” Trái tim không thể chịu đựng nổi nỗi đau đó, cô sẽ lẳng lặng tránh ra, từ đó về sau cùng hắn trở thành người xa lạ.
“Vì sao lại phải cắt đứt như vậy?” Kết hôn rồi sẽ không định lui tới nữa sao? Từ sau khi người thân của cô qua đời đến nay, hai người đã luôn làm bạn với nhau. Gần mười năm, thời gian không hề ngắn. Hắn cho rằng cô đã có thể dựa dẫm vào hắn, xem hắn như người nhà. Còn có cha của hắn nữa, cũng muốn nhận cô làm con gái nuôi, không phải sao?
Cô không nói chuyện, vòng tay ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nhắm mắt lại.
Đợi mãi không thấy cô trả lời, cúi đầu nhìn mới phát hiện cô đã hô hấp vững vàng. “Ngủ rồi à?” Chẳng lẽ đây chính là phương pháp ba giây đi vào giấc ngủ trong truyền thuyết? Thật sự mệt đến vậy ư?
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Tương Quân đã rời giường trước hắn một bước, đang ghé vào bên cửa sổ. Từ nơi này nhìn ra ngoài, cô có thể nhìn thấy bờ biển rộng lớn xanh thăm thẳm.
“Đã ăn sáng chưa?” Cao Dĩ Tường xuống giường, đi đến bên cạnh cô.
Cô lắc đầu. “Chờ anh.”
“Vậy chúng ta xuống dưới lầu ăn sáng trước rồi ra ngoài đi dạo.”
Bờ biển cách khách sạn không đến 10 phút đi bộ. Bọn họ cùng ăn bữa sáng xong, nắm tay nhau tản bộ dọc bờ biển. Thời tiết khá tốt, còn có thể nhìn thấy mấy cánh chim hải âu. Bệnh nghề nghiệp của hắn phát tác, thuận tay cầm ống kính ngắm góc, chụp mấy tấm ảnh.
“Còn nhớ không? Chúng ta đã bắt đầu từ bờ biển.” Cô nghiêng đầu, nhớ lại chuyện cũ.
“Đúng vậy.” Khi đó trông cô thật sự không xong, cứ cảm thấy cô sẽ suy nghĩ không thông.
“Kỳ thực, em lừa anh thôi.” Cô đột nhiên nói. “Cha mẹ em, em trai… còn đứa bé tám tháng tuổi nằm trong bụng mẹ nữa, có lẽ là em gái, bọn họ đã được hải táng ở đó. Khi ấy, em … rất nhớ bọn họ.”
Hắn từng hỏi cô, có phải đang có suy nghĩ dại dột hay không, cô nói không có.
Thật ra, hắn không đoán sai. Hồi đó khi ở bờ biển, trong tiềm thức của cô quả thật đã xuất hiện suy nghĩ dại dột. Nếu không gặp được hắn, nếu không có đôi bàn tay to lớn ấm áp luôn nắm giữ lấy cô, có lẽ cô sẽ bị nỗi đau thương bao phủ, cắn nuốt một tia sức sống cuối cùng.
Cao Dĩ Tường duỗi tay phải ra, cùng cô đan cài mười ngón tay vào nhau.
Vào thời điểm mờ mịt nhất, có một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu đã nói với cô – Tôi sẽ làm người để cô yêu.
Những lời này, luôn luôn khắc thật sâu trong đáy lòng cô. Hắn làm cho cô yêu, làm cho cô có mục tiêu, tiếp tục kiên trì sinh tồn trên đời này. Gần mười năm qua, đàn ông tốt không phải không có, nhưng họ không có cách nào lay động trái tim cô, bởi vì nó đã bị ràng buộc bởi sinh mệnh, khắc cốt minh tâm.
Thế cho nên, thà rằng phải chờ đợi trong vô vọng cũng không có cách nào dứt bỏ.
Cô nhìn ra mặt biển xa xa. Hải âu cúi đầu bay gần, xẹt qua mặt nước rồi lại vút mình lên cao.
Trái tim hơi hơi xúc động, cô nói nhỏ. “Tình yêu giữa hải âu và cá chính là một chuyện ngoài ý muốn. Tình yêu của chúng ta, luôn luôn tồn tại sai lầm…”
“Cái gì?”
“Lời một bài hát. Giống như hải âu, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua mặt nước rồi sẽ trở về thế giới của nó. Nhưng còn cá, lại không thể bay.” Cũng như hắn và cô.
Hắn không thể ngừng bay nhảy, không thể buông bỏ bầu trời. Còn cô lại không có cánh, không thể thoát khỏi mặt nước, chỉ có thể ở yên tại chỗ chờ đợi những khoảng khắc ngắn ngủi hắn xẹt qua mặt nước.
Quyền nắm trong tay, từ trước đến nay vẫn luôn không ở trên tay của cô.
“Đó là vì kiếm ăn.” Hắn chỉ ra thực tế. Hải âu tìm cá là vì thói quen ăn động vật. Xét về mối quan hệ chuỗi thức ăn, chẳng hề lãng mạn chút nào.
Dạo bước dọc theo bờ biển, đi qua một tiệm bán cá, cô dừng lại. Ngắm nhìn các chủng loại cá trong hồ một lúc, cô nói với hắn. “Em muốn nuôi cá.”
“Nuôi cá?”
“Ừm.” Cô nói với hắn. “Hồi nhỏ em từng nuôi một con thỏ con và một con chim sáo. Nuôi chim sáo trước, về sau mới có thêm thỏ con. Em rất thích thỏ con, thường hay ôm nó, vuốt ve đám lông mềm mại của nó. Chim sáo có vẻ ghen tỵ, lúc nào cũng bắt nạt thỏ con, thiếu chút nữa đã mổ sạch lông của nó.”
“Sau đó thế nào?”
“Con thỏ con rất không vui, về sau sinh bệnh. Cha em cảm thấy hai con vật này không hợp, khuyên em đừng nuôi chung với nhau nữa. Tuy rằng em rất luyến tiếc, nhưng vẫn đem tặng con thỏ con cho người ta. Em nghĩ, ở nhà mới có lẽ nó sẽ hạnh phúc hơn.”
“Vì thế chim sáo xưng vương, trong nhà từ đó về sau thiên hạ thái bình?”
“… Em quên rồi.” Khi đó tuổi còn quá nhỏ.
Cô rất ít khi chủ động yêu cầu hắn cái gì. Vì thế, vừa kết thúc chuyến du lịch bảy ngày, về nhà ngày hôm trước hôm sau Cao Dĩ Tường đã lập tức lên đường tìm hồ cá, mua hai con cá vàng cho cô. Trông chúng nho nhỏ, ước chừng lớn bằng ngón chân cái, bụng thật to, thân hình tròn vo.
Khi cô nhận được, trông rất vui vẻ, nở một nụ cười sáng lạn hiếm có.
Những khi rảnh rỗi, cô thường ghé vào trước bể cá ngắm nhìn bọn chúng, vừa lo lắng bọn chúng lười bơi quá, vừa liều mình thả thức ăn.
Hắn luôn cười cười nói với cô. “Bảo bối cá vàng của em có phải là nên giảm béo rồi không?”
Cô nuôi cá rất nghiêm túc. Về sau hắn cho thêm vào hồ chút bèo, san hô, còn có rất nhiều hòn đá nhỏ mượt mà trắng sáng, trang sức xinh đẹp.
Hiếm khi thấy cô để ý đến cái gì, chút tâm nguyện nho nhỏ đó, hẵn cũng tận hết khả năng để chiều theo cô, thỏa mãn cho cô.
Cô tựa hồ rất có năng khiếu nuôi vật cưng. Cá vàng được cô nuôi rất khá. Sau một tháng, cá vàng giống như thổi khí cầu, thể tích tăng lên gấp đôi, trông lại càng giống quả bóng tròn.
Có cá vàng làm bạn, cô tươi cười nhiều hơn trước. Rồi sau đó, hắn lại một lần nữa rời đi, cô lại tiếp tục chờ đợi.
Ba tháng đầu xuân,
Sắp đến giờ cơm trưa, Từ Tĩnh Hiên liếc mắt nhìn người đang ngồi không chút động đậy ở chiếc bàn cách vách, mở miệng hỏi: “Tương Quân, không đi ăn cơm sao? Đang đợi tình yêu tiện lợi à?”
Gã đàn ông đó đôi khi cũng sẽ mang cơm trưa đến cho cô.
“Anh ấy không có năng khiếu làm bếp đâu. Đôi khi ở nhà rảnh quá mới lấy mấy cuốn sách dạy nấu ăn của em ra nghịch chút thôi.” Cô từng cười nói như vậy.
Hỏi cô hương vị thế nào? Cô nói chỉ tàm tạm thôi, không thể so với cấp bậc mỹ vị được, nhưng cũng không đến mức quá khó ăn. Nhưng mỗi khi cô ăn, bờ môi đều sẽ có ý cười rất đậm. Ai nấy đều thấy được, cô yêu gã đàn ông kia bao nhiêu.
“Tháng trước anh ấy đi nước ngoài rồi, lần này hình như là Ai Cập.” Cô ngẩng đầu trả lời. “Anh đi ăn đi, em không thấy đói.”
Thì ra nhiếp ảnh gia nhà cô lại đi chu du, khó trách cô không muốn ăn. “Vậy có muốn anh mua về cho em chút gì không?” Từ Tĩnh Hiên đánh giá cô một chút. “Sắc mặt em hình như không được tốt lắm, phải ăn uống điều độ chứ.”
“Em đâu có giảm béo.” Thật sự là ăn không vô.” Hay là anh giúp em mua bình sữa chua cũng được.”
Từ Tĩnh Hiên suy nghĩ một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra bịch bánh bích quy do chính mình nướng. “Ăn trước cái này đi.”
Nguyễn Tương Quân liếc mắt nhìn hắn một cái. “Sao trong ngăn kéo của anh lúc nào cũng có đồ ăn vậy?”
“Bạn gái cũ thích ăn, học theo cô ấy thôi.” Về sau tình cảm thay đổi, chính mình lại giống như bị chế ước, rốt cuộc vẫn không bỏ được thói quen làm mấy món ăn vặt này, cho dù trong lòng biết rõ người ăn nó đã đi rồi…
“Anh đúng là đàn ông tốt.” Cô cười nói.
“Nghe qua tương đối giống như đang nói lời chia tay vậy.” Nghe nói khi người ta nói câu “Anh là một người đàn ông tốt” thì câu tiêu chuẩn máy móc tiếp theo chính là “Đáng tiếc chúng ta không hợp nhau.”
“Anh đừng quậy nữa.” Cô cười đẩy hắn một cái, đứng dậy muốn đi rót nước thì đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ hồ đứng không vững.
“Có sao không?” Từ Tĩnh Hiên kịp thời đỡ lấy cô. “Thật sự anh thấy em nên xin phép về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Cô một tay vịn lấy vai hắn, chờ đợi cảm giác choáng váng hoa mắt qua đi mới miễn cưỡng mở miệng. “Không cần đâu, cũng sắp đến cuối tháng rồi.” Xin nghỉ phép, đến khi cần lại không có.
“Em đó, có người bạn trai là nhiếp ảnh gia danh tiếng lẫy lừng, còn phải lao lực đến vậy sao? Đổi lại là người khác thì đã từ chức về nhà cho hắn nuôi từ lâu rồi.”
Cô cười khổ. “Em không muốn dựa dẫm vào anh ấy. Một khi đã dựa vào, sẽ làm cho bản thân trở nên yếu đuối, buộc phải bám riết lấy chân người ta.” Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ khó xử khi bị quấy nhiễu của hắn.
Bởi vì sự kiên trì của cô, Từ Tĩnh Hiên cũng không ép nữa. Nhưng tan tầm cô vẫn bị y kiên quyết áp đến bệnh viện.
Chờ bên ngoài phòng khám, nhìn thấy cô đi ra với vẻ mặt mờ mịt như vừa nhận được tin lớn kinh hãi vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng y đã đoán ra được là chuyện gì.
“Có rồi sao?”
Cô ngạc nhiên. “Sao anh biết?”
“Tình huống này, cũng đã xảy ra với anh và bạn gái cũ, cho nên rất mẫn cảm.” Không nhất định ai mang thai cũng đều nôn nghén, biểu hiện cũng có thể chỉ là biếng ăn, thiếu máu, thói quen ăn uống thay đổi… Y nhớ trước đây cô không thích uống sữa chua, nói mùi vị của nó giống như sữa tươi lên men.
Cô giật mình, nói không ra lời.
Từ Tĩnh Hiên đưa cô về nhà. Dọc đường đi, hai người đều hoàn toàn trầm mặc.
“Em phải cẩn thận suy nghĩ cho mình một chút.” Bỏ lại những lời này, y xoay người rời đi.
Tối hôm đó, cô mất ngủ.
Nên làm thế nào bây giờ, cô hoàn toàn không có chủ trương. Dĩ Tường còn chưa muốn, cô vốn cũng muốn đợi thêm vài năm. Mang thai ngoài ý muốn khiến toàn bộ kế hoạch của cô đều bị quấy rối.
Đứa con này tới không đúng thời điểm, cô có nên nói cho Dĩ Tường biết hay không?
Ngày hôm sau khi đi làm, Từ Tĩnh Hiên trông thấy quầng thâm quanh mắt cô liền biết đêm qua cô không ngủ. “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Cô lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy mê võng. “Nó không nên đến vào lúc này…” Ngay cả tình yêu Dĩ Tường cũng không dám nghĩ chứ nói chi đến đứa con trách nhiệm cùng gánh nặng nhiều như vậy.
“Hôm qua anh nói bạn gái cũ của anh mang thai, sau đó anh xử lý thế nào?”
“Anh ư? Khi đó mới hai mươi tuổi, còn quá trẻ, không thể gánh vác trách nhiệm, nên đã đề nghị cô ấy đi phá.”
“A!” Không hề nghĩ đến đáp án này, cô bất giác muốn thở phào.
Từ Tĩnh Hiên liếc mắt nhìn cô một cái. “Anh vĩnh viễn cũng không thể quên được cái ngày hôm đó. Cô ấy từ trong phòng mổ đi ra, sắc mặt gần giống như màu của bệnh viện, trắng bạch không có chút máu. Một khắc đó, anh đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân. Bọn anh lúc ấy tuy rằng yêu nhau, nhưng đã bóp chết một sinh mệnh! Lại là sinh mệnh do chính anh và cô ấy tạo ra. Bóng ma cùng vướng mắc đó cứ tồn tại giữa bọn anh mãi, không ai có cách nào làm như không có chuyện gì xảy ra, dẫn đến cuối cùng bọn anh phải đi đến nước chia tay.”
Y ngừng lại, chăm chú nhìn cô thật sâu. “Về sau anh thường nghĩ, nếu cho anh lựa chọn lại một lần nữa, anh sẽ để cô ấy sinh con. Cho dù không tốt nghiệp đại học thì đã sao? Thời cơ không cho phép thì lại thế nào? Đó là sinh mệnh mà người con gái anh yêu sâu đậm sinh ra cho anh, để giữ nó mà phải trả giá một chút chẳng lẽ không đáng hay sao? Đừng nói mấy lời như thế nữa, không có sinh mệnh nào là đến không đúng lúc cả.” Y gằn từng tiếng, trùng trùng đánh vào trái tim cô.
Lòng cô mở rộng trong sáng! “Em nghĩ, em biết nên làm thế nào rồi.”
Hôm đó, cô gửi một bức e- mail cho hắn.
Suy nghĩ thật lâu, chỉ viết một câu: “Có việc gấp cần nói, liên lạc với em ngay nhé.”
Cô không biết bây giờ hắn đang ở đâu, gọi điện thoại cũng không có sóng. Nhưng cô thật sự không có cách nào nói ra chuyện này với cái màn hình máy tính lạnh như băng. Cô hy vọng có thể chính miệng nói cho hắn biết. Bất luận phản ứng của hắn ra sao, cô vẫn hy vọng mình có thể trực tiếp thu nhận được cảm xúc chân thực nhất của hắn, chứ không phải thông qua những câu chữ đã được cân nhắc tân trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.