Chương 17: BIẾN CỐ
Nin Walden
01/12/2024
*Xoảng*
Chiếc cốc trên tay đột nhiên rơi một cách tự do. Tôi không đứng vững nữa mà ngồi sụp xuống. Đôi chân tôi dính phải các mảnh thủy tinh sắc nhọn, dần dần ứa máu. Ấy thế, nó sao đau bằng con tim tôi. Vết thương cứ chảy, tim tôi càng thắt lại, tưởng chừng không thể thở được.
Tôi mò tay lên mặt bàn ngay bên cạnh, cố gượng đứng dậy, trấn tĩnh bản thân. Nhưng đôi chân tôi không sao đứng vững nổi. Cơ thể tôi mềm nhũn hẳn ra như chẳng còn tí sức sống.
Không thể, bố mẹ...
Tôi hít thở đều, với tay lấy chiếc điện thoại, bấm gọi Cẩn Huyên.
*Bíp bíp*
Sao cậu ta lại không nghe máy chứ, chuyện thế này rồi mà còn...
Ngay lập tức, tôi đặt vé máy bay ngay trong đêm nay. Tôi cần phải về nhà gấp, tôi cần phải biết kẻ nào gián tiếp hại ch*t bố mẹ tôi.
'Quản gia, chú có biết Cẩn Huyên hiện đang ở đâu không?'
Tôi gọi lại cho người quản gia.
'Cô chủ, tiểu thư Cẩn Huyên và ông bà chủ đã đi lên núi ngắm cảnh, không may họ trượt chân ngã xuống. Và cuối cùng họ không thể qua khỏi'
Quản gia lí nhí. Tin này còn khiến tôi sốc hơn nữa. Bố mẹ nuôi tôi trước giờ rất cẩn thận, không thể xảy ra chuyện vô lý này được. Họ mà thấy chỗ nào nguy hiểm hay không an toàn là đã né đi chỗ khác ngay. Nhưng tôi chợt nhớ đến Cẩn Huyên...
'THẾ CÒN CẨN HUYÊN? CẬU ẤY THẾ NÀO?'
Tôi gào lên trong sự tức giận tột độ.
' Cô chủ bình tĩnh nghe tôi nói. Chỉ có ông bà chủ bị rơi xuống, còn tiểu thư vẫn bình an'
'Hiểu rồi, cảm ơn chú'
*Bíp bíp*
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Đầu tôi dần nảy sinh ngờ. Thế nhưng tôi không thể đoán bừa được. Trước hết tôi cần về nhà bây giờ, sau đó sẽ tìm hiểu mọi chuyện sau.
4H SÁNG
Tôi trở về sau chuyến bay, thuê nhanh một căn hộ gần nhà tôi sinh sống.
Tôi kéo vali vào phòng, ngồi bệt xuống sàn, mắt nhắm mắt mở. Tôi đã không ngủ trong đêm nay, đầu óc tôi choáng váng, dần thiếp đi lúc nào không hay.
10H SÁNG
"Cái gì, 10h rồi sao!? Ch*t thật"
Tôi cuống cuồng đứng dậy, lục vài ba chiếc vali tìm đồ vệ sinh cá nhân, nhanh chóng sửa soạn và bắt đầu cuộc hành trình tìm nguyên nhân cái ch*t của bố mẹ.
Rời khỏi căn hộ, tôi đi bộ dọc đường đến căn nhà đầy ắp kỷ niệm năm xưa. Bất chợt, va phải một người đàn ông xa lạ.
"Tôi xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?"
Tôi rối rít cúi đầu xin lỗi.
"Cô là...tiểu thư Dương trong nhà họ Nha sao?"
Tôi nhíu máy, tỏ vẻ khó hiểu. Sao anh ta lại biết tôi. Tôi còn chưa từng gặp anh ta, hà cớ gì lại nhận ra tôi hay như thế.
"Xin đừng bất ngờ, tôi là Mạc Tiễn, có quen với bố mẹ cô. Sẵn đây, tôi có một video muốn gửi cho cô"
Mạc Tiễn đưa tôi một đoạn băng ghi hình.
"Cùng ngày hôm bố mẹ cô đi lên núi, tôi cũng ở đó và quay phong cảnh cho một dự án sắp tới. Sau đó, tôi vô tình quay trúng cảnh họ đứng gần vách núi và trượt chân ngã xuống, còn Cẩn Huyên là người chụp ảnh cho họ và cô ấy suy sụp bật khóc"
Có chuyện trùng hợp thế này ư?
"Cảm ơn anh"
Tôi mỉm cười, cầm đoạn băng trên tay. Hóa ra chỉ là vô tình, tôi lại đa nghi quá rồi.
Khi cần về đến ngôi nhà trước đây, những kí ức lần nữa ùa về, cảm xúc bên trong không kìm được mà dâng trào lên. Nhưng chưa kịp định thần thì từ bên trong, một cặp uyên ương đang thân mật khoác tay nhau bước ra.
Tôi hốt hoảng núp sau bụi cây gần đó, trố mắt nhìn họ. Từ đau buồn chuyển sang cảm giác ghen tị, bản chất con người xấu xa trong tôi trở lại.
Hay thật, bố mẹ mình đã mất mà lại thong dong đi chơi với bạn trai thế này sao?
Tôi nghĩ thầm, cảm thấy nực cười cho cô ta. Cô ta có thật là con người không vậy, hôm qua thì đau buồn xót thương cho bố mẹ, hôm nay lại cười cười nói nói với người khác. Hay là có âm mưu gì đây.
Cô được lắm! Nha Cẩn Huyên
Đợi đến khi hai người họ rời đi, tôi mới chui ra khỏi chỗ núp, nhanh chân mở khóa cửa chạy lên phòng.
Tôi gắn băng ghi hình mà Mạc Tiễn đưa vào máy tính, mắt chăm chú nhìn vài màn hình.
Trong video, Cẩn Huyên đang chụp ảnh cho bố mẹ. Họ đứng sát ngay vách núi nguy hiểm, và rồi điều gì đến cũng sẽ đến... Họ trượt chân và ngã xuống, Cẩn Huyên thì ngồi suy sụp khóc. Sau đó, video kết thúc.
"Cô ta mà cũng biết đau buồn sao Nha Cẩn Huyên? Lật mặt nhanh quá nhỉ. Hay cô đang cố tình dành toàn bộ tài sản của gia đình cô. Cô cướp người tôi yêu, cướp bố mẹ tôi, giờ cô còn muốn gì nữa đây?"
Tôi căm phẫn đến nỗi nói ra hết những uất khúc bấy lâu nay giấu kín.
"Cô có biết tôi yêu bạn trai cô nhiều đến chừng nào không? Cho dù có làm kẻ thứ ba để dành lại anh ấy, tôi cũng sẵn sàng. Bộ mặt giả tạo của cô sớm rồi cũng bị tôi lật tẩy. Nhưng tiếc thay trong video cô chẳng làm gì gây nên cái ch*t của bố mẹ cả. Không sao, tôi sẽ giúp cô, bạn yêu à"
Tôi cười nham hiểm, ánh mắt đầy sự hứng thú.
*Cạch*
"Nhã, em vừa nói gì vậy?"
Chiếc cốc trên tay đột nhiên rơi một cách tự do. Tôi không đứng vững nữa mà ngồi sụp xuống. Đôi chân tôi dính phải các mảnh thủy tinh sắc nhọn, dần dần ứa máu. Ấy thế, nó sao đau bằng con tim tôi. Vết thương cứ chảy, tim tôi càng thắt lại, tưởng chừng không thể thở được.
Tôi mò tay lên mặt bàn ngay bên cạnh, cố gượng đứng dậy, trấn tĩnh bản thân. Nhưng đôi chân tôi không sao đứng vững nổi. Cơ thể tôi mềm nhũn hẳn ra như chẳng còn tí sức sống.
Không thể, bố mẹ...
Tôi hít thở đều, với tay lấy chiếc điện thoại, bấm gọi Cẩn Huyên.
*Bíp bíp*
Sao cậu ta lại không nghe máy chứ, chuyện thế này rồi mà còn...
Ngay lập tức, tôi đặt vé máy bay ngay trong đêm nay. Tôi cần phải về nhà gấp, tôi cần phải biết kẻ nào gián tiếp hại ch*t bố mẹ tôi.
'Quản gia, chú có biết Cẩn Huyên hiện đang ở đâu không?'
Tôi gọi lại cho người quản gia.
'Cô chủ, tiểu thư Cẩn Huyên và ông bà chủ đã đi lên núi ngắm cảnh, không may họ trượt chân ngã xuống. Và cuối cùng họ không thể qua khỏi'
Quản gia lí nhí. Tin này còn khiến tôi sốc hơn nữa. Bố mẹ nuôi tôi trước giờ rất cẩn thận, không thể xảy ra chuyện vô lý này được. Họ mà thấy chỗ nào nguy hiểm hay không an toàn là đã né đi chỗ khác ngay. Nhưng tôi chợt nhớ đến Cẩn Huyên...
'THẾ CÒN CẨN HUYÊN? CẬU ẤY THẾ NÀO?'
Tôi gào lên trong sự tức giận tột độ.
' Cô chủ bình tĩnh nghe tôi nói. Chỉ có ông bà chủ bị rơi xuống, còn tiểu thư vẫn bình an'
'Hiểu rồi, cảm ơn chú'
*Bíp bíp*
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Đầu tôi dần nảy sinh ngờ. Thế nhưng tôi không thể đoán bừa được. Trước hết tôi cần về nhà bây giờ, sau đó sẽ tìm hiểu mọi chuyện sau.
4H SÁNG
Tôi trở về sau chuyến bay, thuê nhanh một căn hộ gần nhà tôi sinh sống.
Tôi kéo vali vào phòng, ngồi bệt xuống sàn, mắt nhắm mắt mở. Tôi đã không ngủ trong đêm nay, đầu óc tôi choáng váng, dần thiếp đi lúc nào không hay.
10H SÁNG
"Cái gì, 10h rồi sao!? Ch*t thật"
Tôi cuống cuồng đứng dậy, lục vài ba chiếc vali tìm đồ vệ sinh cá nhân, nhanh chóng sửa soạn và bắt đầu cuộc hành trình tìm nguyên nhân cái ch*t của bố mẹ.
Rời khỏi căn hộ, tôi đi bộ dọc đường đến căn nhà đầy ắp kỷ niệm năm xưa. Bất chợt, va phải một người đàn ông xa lạ.
"Tôi xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?"
Tôi rối rít cúi đầu xin lỗi.
"Cô là...tiểu thư Dương trong nhà họ Nha sao?"
Tôi nhíu máy, tỏ vẻ khó hiểu. Sao anh ta lại biết tôi. Tôi còn chưa từng gặp anh ta, hà cớ gì lại nhận ra tôi hay như thế.
"Xin đừng bất ngờ, tôi là Mạc Tiễn, có quen với bố mẹ cô. Sẵn đây, tôi có một video muốn gửi cho cô"
Mạc Tiễn đưa tôi một đoạn băng ghi hình.
"Cùng ngày hôm bố mẹ cô đi lên núi, tôi cũng ở đó và quay phong cảnh cho một dự án sắp tới. Sau đó, tôi vô tình quay trúng cảnh họ đứng gần vách núi và trượt chân ngã xuống, còn Cẩn Huyên là người chụp ảnh cho họ và cô ấy suy sụp bật khóc"
Có chuyện trùng hợp thế này ư?
"Cảm ơn anh"
Tôi mỉm cười, cầm đoạn băng trên tay. Hóa ra chỉ là vô tình, tôi lại đa nghi quá rồi.
Khi cần về đến ngôi nhà trước đây, những kí ức lần nữa ùa về, cảm xúc bên trong không kìm được mà dâng trào lên. Nhưng chưa kịp định thần thì từ bên trong, một cặp uyên ương đang thân mật khoác tay nhau bước ra.
Tôi hốt hoảng núp sau bụi cây gần đó, trố mắt nhìn họ. Từ đau buồn chuyển sang cảm giác ghen tị, bản chất con người xấu xa trong tôi trở lại.
Hay thật, bố mẹ mình đã mất mà lại thong dong đi chơi với bạn trai thế này sao?
Tôi nghĩ thầm, cảm thấy nực cười cho cô ta. Cô ta có thật là con người không vậy, hôm qua thì đau buồn xót thương cho bố mẹ, hôm nay lại cười cười nói nói với người khác. Hay là có âm mưu gì đây.
Cô được lắm! Nha Cẩn Huyên
Đợi đến khi hai người họ rời đi, tôi mới chui ra khỏi chỗ núp, nhanh chân mở khóa cửa chạy lên phòng.
Tôi gắn băng ghi hình mà Mạc Tiễn đưa vào máy tính, mắt chăm chú nhìn vài màn hình.
Trong video, Cẩn Huyên đang chụp ảnh cho bố mẹ. Họ đứng sát ngay vách núi nguy hiểm, và rồi điều gì đến cũng sẽ đến... Họ trượt chân và ngã xuống, Cẩn Huyên thì ngồi suy sụp khóc. Sau đó, video kết thúc.
"Cô ta mà cũng biết đau buồn sao Nha Cẩn Huyên? Lật mặt nhanh quá nhỉ. Hay cô đang cố tình dành toàn bộ tài sản của gia đình cô. Cô cướp người tôi yêu, cướp bố mẹ tôi, giờ cô còn muốn gì nữa đây?"
Tôi căm phẫn đến nỗi nói ra hết những uất khúc bấy lâu nay giấu kín.
"Cô có biết tôi yêu bạn trai cô nhiều đến chừng nào không? Cho dù có làm kẻ thứ ba để dành lại anh ấy, tôi cũng sẵn sàng. Bộ mặt giả tạo của cô sớm rồi cũng bị tôi lật tẩy. Nhưng tiếc thay trong video cô chẳng làm gì gây nên cái ch*t của bố mẹ cả. Không sao, tôi sẽ giúp cô, bạn yêu à"
Tôi cười nham hiểm, ánh mắt đầy sự hứng thú.
*Cạch*
"Nhã, em vừa nói gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.