Chương 8: LÝ DO
Nin Walden
01/12/2024
Tôi biết lý do khiến gia đình anh lúc đầu chọn Cẩn Huyên thay vì tôi. Vì cậu ta có tiền, lại là con gái của một tập đoàn lớn, còn tôi chỉ là con nuôi của họ. Thế nên bố mẹ Bách Điền ép anh phải chọn Cẩn Huyên. Nhưng người anh yêu lại là tôi...Ấy mà anh đâu thể làm trái ý bố mẹ...
Điều này làm tôi chợt nhớ đến năm nọ, cái năm tôi phải chứng kiến...
__________________________
*KÍ ỨC 6 NĂM TRƯỚC*
"Bánh của con đây nhé"
Ông chủ đưa cho tôi hộp bánh Donuts mới ra lò, còn nóng hổi.
"Cháu cảm ơn ạ"
Cầm hộp bánh trên tay, tôi vui vẻ vừa nhảy chân sáo vừa tung tăng hát vài ba câu yêu đời. Ngày mai là kỉ niệm 3 tháng tôi và anh Bách Điền quen nhau, dù điều này có hơi sến vì chỉ dành cho những cặp đôi mới yêu nhưng...trước sau gì chúng tôi cũng sẽ yêu nhau mà phải không?
Tôi về nhà, cất bánh vào trong tủ lạnh, rồi bước lên phòng. Việc đầu tiên tôi cần làm là kiểm tra tin nhắn điện thoại.
"Không thấy thông báo nào cả..."
Gương mặt tôi lộ rõ vẻ ủ rũ. Hôm nay anh không nhắn cho tôi như thường lệ nữa...
"Asssii...Mình bị làm sao thế này. Đừng suy nghĩ lung tung nữa"
Tôi tự nhủ bản thân rằng anh chỉ đang bận, không nhất thiết phải làm quá lên thế.
Nói miệng là vậy nhưng sâu trong tôi vẫn cảm thấy bất an. Tôi cứ bồn chồn lo lắng, nhịp tim tôi bất giác đập nhanh.
"Sẽ không có chuyện gì đâu. Anh ấy sẽ nhắn cho mình ngay ấy mà"
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa đầu vào giường, kiên nhẫn đợi chờ phản hồi.
----------------------------
"Nhã Nhã, cậu sao vậy?"
Tôi mơ màng tỉnh giấc, từ từ ngồi dậy, vươn vai và...nhìn về phía cô bạn thân.
"Ơ...Huyên Huyên"
Bây giờ tôi mới định hướng được rằng tôi đã ngủ quên lúc nào không hay.
"Cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ? Có chuyện gì sao?"
"Không sao...mình chỉ ngủ quên thôi. Cậu mới đi đâu về à?"
Nhìn bộ đồ thể thao Cẩn Huyên đang mặc, cộng thêm mồ hôi ướt đẫm trán. Tôi biết cậu vừa mới chơi môn thể thao nào đó.
"Ừm, mình vừa chơi tennis về"
Cậu nói xong liền vào phòng tắm. Đột nhiên tôi chợt nhớ ra...
"Phải rồi, Bách Điền..."
Tôi nhanh chóng tìm kiếm điện thoại, bồn chồn không yên, có chút hồi hộp. Giờ này chắc hẳn anh đã nhắn cho tôi rồi đúng không?
"Chẳng có tin nhắn nào cả"
Tôi khá thất vọng, liền chủ động nhắn tin thì...
*TENG*
'Nhã Nhã, anh xin lỗi vì đã không nhắn tin cho em. Hôm nay anh bận quá'
Bách Điền...cuối cùng anh phản hồi em rồi.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ lo âu vừa nãy, tôi lập tức trả lời anh.
'Không sao ạ, nhưng nếu có việc gì thì anh nhớ báo trước cho em nhé! Em cứ tưởng anh gặp chuyện gì đấy (๑•﹏•)'
'Haha, tuân lệnh công chúa'
Phải nói là anh rất hiểu tôi luôn đó. Từng lời nói trong anh như đường mật ngọt song cũng chiều lòng người khác. Tôi quả thật không thể giận anh nổi.
-------------------------------
CHIỀU HÔM SAU
Tôi dạo bước trên con đường đầy lá khô rụng, xôn xao của "tiếng thu". Tiết trời bây giờ như cả một bản hòa âm vừa mơ hồ vừa hiển hiện của bao nỗi xôn xao ngấm ngầm trong lòng tạo vật đang hòa điệu với nỗi xôn xao huyền dịu của tâm hồn tôi.
Vừa đi, tôi vừa đắm chìm trong sự thanh thao, nhẹ nhàng của mùa thu rồi tự hỏi: Liệu mùa thu cũng có thể khiến chúng ta hay dù là những con người vô tâm cũng có thể nghe thấy những rung động tinh vi nhất của trời đất ư? Tôi muốn biết câu trả lời vì chính tôi là một con người mang trong mình sự khô khan, nhạt nhẽo. Ngay cả mùa xuân ấm áp cỡ nào tôi cũng chẳng cảm nhận được sự ấm áp của nó.
Ấy thế mà mùa thu lại giúp tôi tìm được chính mình. Thu như lắng nghe được tiếng lòng của tôi, hiểu được những nỗi buồn tôi từng trải qua trong quá khứ, sưởi ấm con tim bé nhỏ của tôi. Đó là lý do tôi rất thích mùa thu.
Còn nữa, vì tôi thích mùa thu nên đã đặt cho Bách Điền là "lá vàng" đấy. Nó là đặc trưng của mùa thu lá vàng mà. Tất nhiên cái biệt danh khá "vớ vẩn" này tôi không chia sẻ cho anh biết. Tôi chỉ giữ kín nó trong lòng thôi.
Tôi đến sân vận động, nơi anh đang luyện tập. Thấy bóng lưng anh từ đằng xa, tôi không khỏi cảm thán. Thật là một con người chăm chỉ.
Nhưng rồi nụ cười trên môi tôi chợt vụt tắt khi thấy một nữ sinh chạy lại đưa nước cho anh, còn trò chuyện rất thân mật. Anh hình như cũng quen với người đó nên nhiệt tình đáp lại.
Khoan đã, cô gái đó...Tại sao lại giống...
Tôi tự trấn an bản thân: Không phải cậu ấy, chắc chắn không phải cậu ấy.
Nữ sinh dần quay người về phía tôi. Tôi liền núp sau lưng tấm poster to đùng, trố tròn mắt khi nhìn thấy gương mặt đó.
Cẩn Huyên? Cậu ấy làm gì ở đây?
Điều này làm tôi chợt nhớ đến năm nọ, cái năm tôi phải chứng kiến...
__________________________
*KÍ ỨC 6 NĂM TRƯỚC*
"Bánh của con đây nhé"
Ông chủ đưa cho tôi hộp bánh Donuts mới ra lò, còn nóng hổi.
"Cháu cảm ơn ạ"
Cầm hộp bánh trên tay, tôi vui vẻ vừa nhảy chân sáo vừa tung tăng hát vài ba câu yêu đời. Ngày mai là kỉ niệm 3 tháng tôi và anh Bách Điền quen nhau, dù điều này có hơi sến vì chỉ dành cho những cặp đôi mới yêu nhưng...trước sau gì chúng tôi cũng sẽ yêu nhau mà phải không?
Tôi về nhà, cất bánh vào trong tủ lạnh, rồi bước lên phòng. Việc đầu tiên tôi cần làm là kiểm tra tin nhắn điện thoại.
"Không thấy thông báo nào cả..."
Gương mặt tôi lộ rõ vẻ ủ rũ. Hôm nay anh không nhắn cho tôi như thường lệ nữa...
"Asssii...Mình bị làm sao thế này. Đừng suy nghĩ lung tung nữa"
Tôi tự nhủ bản thân rằng anh chỉ đang bận, không nhất thiết phải làm quá lên thế.
Nói miệng là vậy nhưng sâu trong tôi vẫn cảm thấy bất an. Tôi cứ bồn chồn lo lắng, nhịp tim tôi bất giác đập nhanh.
"Sẽ không có chuyện gì đâu. Anh ấy sẽ nhắn cho mình ngay ấy mà"
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa đầu vào giường, kiên nhẫn đợi chờ phản hồi.
----------------------------
"Nhã Nhã, cậu sao vậy?"
Tôi mơ màng tỉnh giấc, từ từ ngồi dậy, vươn vai và...nhìn về phía cô bạn thân.
"Ơ...Huyên Huyên"
Bây giờ tôi mới định hướng được rằng tôi đã ngủ quên lúc nào không hay.
"Cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ? Có chuyện gì sao?"
"Không sao...mình chỉ ngủ quên thôi. Cậu mới đi đâu về à?"
Nhìn bộ đồ thể thao Cẩn Huyên đang mặc, cộng thêm mồ hôi ướt đẫm trán. Tôi biết cậu vừa mới chơi môn thể thao nào đó.
"Ừm, mình vừa chơi tennis về"
Cậu nói xong liền vào phòng tắm. Đột nhiên tôi chợt nhớ ra...
"Phải rồi, Bách Điền..."
Tôi nhanh chóng tìm kiếm điện thoại, bồn chồn không yên, có chút hồi hộp. Giờ này chắc hẳn anh đã nhắn cho tôi rồi đúng không?
"Chẳng có tin nhắn nào cả"
Tôi khá thất vọng, liền chủ động nhắn tin thì...
*TENG*
'Nhã Nhã, anh xin lỗi vì đã không nhắn tin cho em. Hôm nay anh bận quá'
Bách Điền...cuối cùng anh phản hồi em rồi.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ lo âu vừa nãy, tôi lập tức trả lời anh.
'Không sao ạ, nhưng nếu có việc gì thì anh nhớ báo trước cho em nhé! Em cứ tưởng anh gặp chuyện gì đấy (๑•﹏•)'
'Haha, tuân lệnh công chúa'
Phải nói là anh rất hiểu tôi luôn đó. Từng lời nói trong anh như đường mật ngọt song cũng chiều lòng người khác. Tôi quả thật không thể giận anh nổi.
-------------------------------
CHIỀU HÔM SAU
Tôi dạo bước trên con đường đầy lá khô rụng, xôn xao của "tiếng thu". Tiết trời bây giờ như cả một bản hòa âm vừa mơ hồ vừa hiển hiện của bao nỗi xôn xao ngấm ngầm trong lòng tạo vật đang hòa điệu với nỗi xôn xao huyền dịu của tâm hồn tôi.
Vừa đi, tôi vừa đắm chìm trong sự thanh thao, nhẹ nhàng của mùa thu rồi tự hỏi: Liệu mùa thu cũng có thể khiến chúng ta hay dù là những con người vô tâm cũng có thể nghe thấy những rung động tinh vi nhất của trời đất ư? Tôi muốn biết câu trả lời vì chính tôi là một con người mang trong mình sự khô khan, nhạt nhẽo. Ngay cả mùa xuân ấm áp cỡ nào tôi cũng chẳng cảm nhận được sự ấm áp của nó.
Ấy thế mà mùa thu lại giúp tôi tìm được chính mình. Thu như lắng nghe được tiếng lòng của tôi, hiểu được những nỗi buồn tôi từng trải qua trong quá khứ, sưởi ấm con tim bé nhỏ của tôi. Đó là lý do tôi rất thích mùa thu.
Còn nữa, vì tôi thích mùa thu nên đã đặt cho Bách Điền là "lá vàng" đấy. Nó là đặc trưng của mùa thu lá vàng mà. Tất nhiên cái biệt danh khá "vớ vẩn" này tôi không chia sẻ cho anh biết. Tôi chỉ giữ kín nó trong lòng thôi.
Tôi đến sân vận động, nơi anh đang luyện tập. Thấy bóng lưng anh từ đằng xa, tôi không khỏi cảm thán. Thật là một con người chăm chỉ.
Nhưng rồi nụ cười trên môi tôi chợt vụt tắt khi thấy một nữ sinh chạy lại đưa nước cho anh, còn trò chuyện rất thân mật. Anh hình như cũng quen với người đó nên nhiệt tình đáp lại.
Khoan đã, cô gái đó...Tại sao lại giống...
Tôi tự trấn an bản thân: Không phải cậu ấy, chắc chắn không phải cậu ấy.
Nữ sinh dần quay người về phía tôi. Tôi liền núp sau lưng tấm poster to đùng, trố tròn mắt khi nhìn thấy gương mặt đó.
Cẩn Huyên? Cậu ấy làm gì ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.