Chương 19: NAM CHÍNH YÊU TÔI!?
Nin Walden
01/12/2024
"Nhã, anh thích em"
Khi anh cất lời, tôi chết sững. Trái tim tôi như ngừng đập trong giây lát, rồi lại dồn dập đến mức tôi không thể kiểm soát. Những từ ngữ ấy, từ chính anh, là điều tôi chưa từng dám mơ tới, bởi anh – người yêu của bạn thân tôi – lại đang đứng đây, nhìn tôi bằng ánh mắt mà lẽ ra chỉ thuộc về Cẩn Huyên.
Sự bất ngờ hòa lẫn với một cảm giác thỏa mãn âm ỉ dâng lên trong tôi. Tôi biết điều này là sai, biết mình không nên vui mừng, nhưng làm sao kiềm chế được khi người tôi khát khao từ lâu lại chủ động phá vỡ ranh giới ấy? Anh đã chọn tôi, không phải Cẩn Huyên. Một sự thật phũ phàng nhưng ngọt ngào đến mê hoặc.
Tôi nhìn anh, cố gắng che giấu nụ cười chiến thắng đang muốn hiện rõ trên môi. Cảm giác tội lỗi? Có lẽ. Nhưng vượt trên tất cả, tôi chỉ thấy trái tim mình đang reo lên, như thể cuối cùng tôi cũng đã có được điều mình mong muốn, bất chấp mọi quy tắc hay lòng trung thành.
"Vừa nãy, em nói em yêu anh, đúng không Nhã?"
Anh nhìn tôi, đôi mắt nghiêm túc nhưng tràn đầy cảm xúc. Lời nói ấy như một nhát dao cắt ngang sự kiềm chế cuối cùng trong tôi. Anh đã thừa nhận, điều mà cả tôi và anh đều biết từ lâu nhưng chưa ai dám nói ra.
Tôi không cần phải phủ nhận, bởi làm sao có thể? Anh nói đúng. Tôi yêu anh, yêu từ lâu, bất chấp anh là người yêu của bạn thân tôi. Trái tim không có lý lẽ, và giờ đây, khi anh thú nhận yêu tôi, mọi cảm giác tội lỗi trong tôi tan biến như khói.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sức mạnh của chiến thắng, như thể số phận đang đứng về phía tôi. Anh đã chọn tôi, không phải Cẩn Huyên. Tôi biết mình là phản diện trong câu chuyện này, nhưng nếu yêu là sai, tôi thà chấp nhận mọi lời chỉ trích để giữ lấy anh. Cẩn Huyên có thể đau khổ, nhưng cậu không thể ngăn cản tình yêu này. Đây là cuộc chơi của tôi – và tôi sẽ không bao giờ thua!
"Em..."
"Nhã, em không cần phải giấu giếm anh nữa. Anh biết từ lâu em đã thích anh nhưng vì anh là người yêu của bạn thân em nên em mới không dám nói"
"THẾ THÌ TẠI SAO ANH LẠI CHỌN CÔ ẤY"
Tôi nhìn anh, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng đầy thắc mắc. "Tại sao?" Tôi hỏi, giọng vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén. "Tại sao nếu anh yêu tôi từ lâu, anh lại chọn cô ấy ngay từ đầu?"
"ANH YÊU EM, NHƯNG ANH BUỘC PHẢI CHỌN CÔ ẤY..."
Biết mình hơi nặng lời, anh liền kéo tôi ngồi xuống, từ từ giải thích.
"Nhã, là do bố mẹ anh, họ bắt anh phải chọn Cẩn Huyên thay vì em. Vì gia đình cô ấy giàu, còn em chỉ là con nuôi..."
Tôi im lặng, không nói gì.
"Anh nhiều lần phản bác họ, nhưng em biết đấy, họ là bố mẹ anh, anh đâu thể cãi lời. Không những thế, Cẩn Huyên lại thích anh. Điều này làm bố mẹ anh càng mong anh đến với cô ấy..."
...
"Nhưng trái tim anh luôn hướng về em Nhã à. Em là người anh yêu thật lòng. Em biết không, khi anh nói rằng anh không thích cô ấy mà là thích em, cô ấy còn cố chấp ở bên anh, nhiều lần còn nói xấu em nữa đấy"
...
"Anh cứ nghĩ em không thích anh, cho đến khi vụ việc ở khách sạn lần đó... Anh cũng là người bao che cho em. Triệu Kỳ là người anh thuê đến để bảo vệ em"
Tôi sửng sờ. Bách Điền yêu tôi nhiều đến vây sao. Tôi thật nguu ngốc khi không nhận ra điều đó sớm hơn. Và giờ cũng chẳng muộn.
"Nhã, cái video đó, anh nhờ người đưa cho em. Là Cẩn Huyên cố tình đưa bố mẹ mình đến gần vách núi, sau đó họ trượt chân ngã xuống. Cô ta muốn chiếm lấy tài sản và chắc chắn một ngày nào đó sẽ hại em"
"Em hiểu rồi"
Cô ta cũng mưu mô thật. Uổng công tôi coi cô ta là bạn suốt bao năm trời. Không ngờ lòng dạ cô ta còn độc hơn cả sói.
"Nhã, em có kế gì không? Ví dụ như làm cô ta vào tù chẳng hạn"
Tôi chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Người như cô ta nên tống vào tù thì hợp lý hơn.
"Có chứ, sửa video này, thành cảnh cô ta tự tay đẩy bố mẹ mình xuống"
Bách Điền cười phì, xoa đầu tôi.
"Được, chiều ý em. Anh có người bạn là chuyên gia sửa ghép video. Anh sẽ đưa video này cho anh ta"
"Vâng ạ"
Kẻ chiến thắng chỉ có một, và tôi chính thức đánh bại cậu rồi, Nha Cẩn Huyên!
Khi anh cất lời, tôi chết sững. Trái tim tôi như ngừng đập trong giây lát, rồi lại dồn dập đến mức tôi không thể kiểm soát. Những từ ngữ ấy, từ chính anh, là điều tôi chưa từng dám mơ tới, bởi anh – người yêu của bạn thân tôi – lại đang đứng đây, nhìn tôi bằng ánh mắt mà lẽ ra chỉ thuộc về Cẩn Huyên.
Sự bất ngờ hòa lẫn với một cảm giác thỏa mãn âm ỉ dâng lên trong tôi. Tôi biết điều này là sai, biết mình không nên vui mừng, nhưng làm sao kiềm chế được khi người tôi khát khao từ lâu lại chủ động phá vỡ ranh giới ấy? Anh đã chọn tôi, không phải Cẩn Huyên. Một sự thật phũ phàng nhưng ngọt ngào đến mê hoặc.
Tôi nhìn anh, cố gắng che giấu nụ cười chiến thắng đang muốn hiện rõ trên môi. Cảm giác tội lỗi? Có lẽ. Nhưng vượt trên tất cả, tôi chỉ thấy trái tim mình đang reo lên, như thể cuối cùng tôi cũng đã có được điều mình mong muốn, bất chấp mọi quy tắc hay lòng trung thành.
"Vừa nãy, em nói em yêu anh, đúng không Nhã?"
Anh nhìn tôi, đôi mắt nghiêm túc nhưng tràn đầy cảm xúc. Lời nói ấy như một nhát dao cắt ngang sự kiềm chế cuối cùng trong tôi. Anh đã thừa nhận, điều mà cả tôi và anh đều biết từ lâu nhưng chưa ai dám nói ra.
Tôi không cần phải phủ nhận, bởi làm sao có thể? Anh nói đúng. Tôi yêu anh, yêu từ lâu, bất chấp anh là người yêu của bạn thân tôi. Trái tim không có lý lẽ, và giờ đây, khi anh thú nhận yêu tôi, mọi cảm giác tội lỗi trong tôi tan biến như khói.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sức mạnh của chiến thắng, như thể số phận đang đứng về phía tôi. Anh đã chọn tôi, không phải Cẩn Huyên. Tôi biết mình là phản diện trong câu chuyện này, nhưng nếu yêu là sai, tôi thà chấp nhận mọi lời chỉ trích để giữ lấy anh. Cẩn Huyên có thể đau khổ, nhưng cậu không thể ngăn cản tình yêu này. Đây là cuộc chơi của tôi – và tôi sẽ không bao giờ thua!
"Em..."
"Nhã, em không cần phải giấu giếm anh nữa. Anh biết từ lâu em đã thích anh nhưng vì anh là người yêu của bạn thân em nên em mới không dám nói"
"THẾ THÌ TẠI SAO ANH LẠI CHỌN CÔ ẤY"
Tôi nhìn anh, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng đầy thắc mắc. "Tại sao?" Tôi hỏi, giọng vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén. "Tại sao nếu anh yêu tôi từ lâu, anh lại chọn cô ấy ngay từ đầu?"
"ANH YÊU EM, NHƯNG ANH BUỘC PHẢI CHỌN CÔ ẤY..."
Biết mình hơi nặng lời, anh liền kéo tôi ngồi xuống, từ từ giải thích.
"Nhã, là do bố mẹ anh, họ bắt anh phải chọn Cẩn Huyên thay vì em. Vì gia đình cô ấy giàu, còn em chỉ là con nuôi..."
Tôi im lặng, không nói gì.
"Anh nhiều lần phản bác họ, nhưng em biết đấy, họ là bố mẹ anh, anh đâu thể cãi lời. Không những thế, Cẩn Huyên lại thích anh. Điều này làm bố mẹ anh càng mong anh đến với cô ấy..."
...
"Nhưng trái tim anh luôn hướng về em Nhã à. Em là người anh yêu thật lòng. Em biết không, khi anh nói rằng anh không thích cô ấy mà là thích em, cô ấy còn cố chấp ở bên anh, nhiều lần còn nói xấu em nữa đấy"
...
"Anh cứ nghĩ em không thích anh, cho đến khi vụ việc ở khách sạn lần đó... Anh cũng là người bao che cho em. Triệu Kỳ là người anh thuê đến để bảo vệ em"
Tôi sửng sờ. Bách Điền yêu tôi nhiều đến vây sao. Tôi thật nguu ngốc khi không nhận ra điều đó sớm hơn. Và giờ cũng chẳng muộn.
"Nhã, cái video đó, anh nhờ người đưa cho em. Là Cẩn Huyên cố tình đưa bố mẹ mình đến gần vách núi, sau đó họ trượt chân ngã xuống. Cô ta muốn chiếm lấy tài sản và chắc chắn một ngày nào đó sẽ hại em"
"Em hiểu rồi"
Cô ta cũng mưu mô thật. Uổng công tôi coi cô ta là bạn suốt bao năm trời. Không ngờ lòng dạ cô ta còn độc hơn cả sói.
"Nhã, em có kế gì không? Ví dụ như làm cô ta vào tù chẳng hạn"
Tôi chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Người như cô ta nên tống vào tù thì hợp lý hơn.
"Có chứ, sửa video này, thành cảnh cô ta tự tay đẩy bố mẹ mình xuống"
Bách Điền cười phì, xoa đầu tôi.
"Được, chiều ý em. Anh có người bạn là chuyên gia sửa ghép video. Anh sẽ đưa video này cho anh ta"
"Vâng ạ"
Kẻ chiến thắng chỉ có một, và tôi chính thức đánh bại cậu rồi, Nha Cẩn Huyên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.