Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi
Chương 17: Bị Nhốt
ssninixx
19/06/2023
Tối đến, có 2 chiếc xe ô tô tiến vào sân nhà. Theo nhiệm vụ tôi phải ra mở cửa.
Theo sau anh còn có một người là Vũ Minh. Trông người đó, tôi thấy rất quen như đã gặp đâu rồi. Bỗng anh lên tiếng:
- “Còn không vào chuẩn bị nước tiếp khách. Xong thì mang lên thư phòng cho tôi”
Tôi gật đầu nhanh chân đi pha trà. Vũ Minh nhìn bóng lưng của Ngọc Chi khuất xa, trong đầu như đang nghĩ điều gì.
- “Đi thôi thư phòng tôi trên này”- giọng anh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Minh
——————
Pha trà xong tôi bê lên. Tiến lại gần gõ cửa 2 lần rồi mở. Nhưng trong này có mỗi một người tên Vũ Minh. Tôi xin phép đặt khay trà lên bàn. Vì không muốn chạm mặt anh nên nhanh chân tiến đến. Không may bị ngã. Nhưng đợi mãi sao người tôi không chạm đất thế này. Mở mắt ra tôi thấy Vũ Minh đang ôm tôi. Còn có…….anh đang đứng ngoài cửa.
Anh Vũ Minh nhẹ nhàng hỏi tôi:
- “Em có sao không”
Nhưng lúc đó tôi chỉ để ý mỗi anh. Trong mắt anh bùng lên ngọn lửa. Kéo tôi ra khỏi người Vũ Minh rồi lôi tôi xuống nhà kho. Còn không quên bảo Vũ Minh về trước.
Vào nhà kho, anh tức giận quát
- “Cô hay nhỉ. Đâu cũng ve vãn người khác. Nhớ nghề sao. Nếu nhớ thì để tôi giúp cô”
Chưa để tôi kịp phản ứng. Anh xé hết đồ tôi ra. Lúc này, tôi mới nhận thức chuyện gì sắp xảy ra. Nước mắt tuôn trào, khóc lóc van xin:
- “Em không có. Anh ơi, em không có. Là em bị ngã, anh Vũ Minh đỡ em thôi. Anh đừng như vậy. Làm ơn”
Mặc kệ lời nói của tôi. Anh vẫn tiếp tục chạm vào người tôi. Tôi vẫn khóc, vẫn van xin đến khàn cổ.
Anh tiến vào ngạc nhiên khi thấy máu chảy ra. Đơ người mấy giây không quan tâm nữa mà tiếp tục ra vào.
Vì cửa đóng hai người không để ý có một người tay nắm chặt đứng bên ngoài.
—————-
Anh phóng tất cả vào bên trong tôi. Xong việc mặc kệ tôi ra sao chỉ nói một câu “Ở trong này mà kiểm điểm bản thân”. Rồi tiến ra ngoài không quên khoá cửa kho.
Tỉnh dậy, tôi mới nhìn quanh căn phòng. Trong này còn không có cửa sổ. Chỉ có một cái lỗ nhỏ để không khí vào. Tôi cố lết người đến hít lấy toàn bộ không khí. Tối đến gió lạnh tràn vào. Quần áo tôi bị xé rách hết chỉ còn cách đắp tạm lên người.
Nãy khóc giờ thức dậy mắt tôi sưng húp cả lên. Nhìn lại bản thân trong bộ dạng này. Chẳng khác gì người ăn xin vừa bị đánh đập. Cả người đau nhức. Bụng đói meo từ trưa.
——————-
Sáng hôm sau
Khánh Chi hay tin tôi bị anh nhốt trong kho. Vui vẻ bước chân tiến đến. Lấy chìa khoá đang cầm trên tay mở cửa. Không biết anh đưa hay cô ta tự lấy. Ánh sáng chói vào tôi nheo nheo mắt. Khánh Chi sững sờ nhìn tôi nói:
- “Này, đừng nói anh Phong chạm vào người cô nhé. Không phải đúng không. Là anh ấy cho người đến chạm vào cô đúng không”
Tôi không còn sức đáp. Cô ta cũng tự biết là Lâm Phong làm. Trong lòng nảy lửa nói:
- “Ha không ngờ tôi cảnh cáo rồi cô vẫn tiếp tục ve vãn anh ấy. Được nếu cô là loại đ* thì để tôi toại nguyện”
Nói xong cô ta đóng sầm cửa lại. Khoảng tầm 30 phút sau cô ta cùng hai người đàn ông tiến vào. Cô ta đắc ý nói với hai người đàn ông bảo bê tôi ra ngoài đưa vào phòng của tôi. Tôi cự quậy không muốn vì thân thể loã lồ. Nhưng tôi làm sao có thể đấu lại hai người đó. Họ vừa đặt tôi lên giường Khánh Chi đã nói:
- “Anh Phong đi công tác rồi. Cô cứ ở đây tận hưởng cuộc vui đừng lo”
Rồi tiến đến bóp miệng tôi nhỏ vài giọt gì đó. Tôi không biết là gì, nhưng biết chắc nó không tốt cho tôi.
Theo sau anh còn có một người là Vũ Minh. Trông người đó, tôi thấy rất quen như đã gặp đâu rồi. Bỗng anh lên tiếng:
- “Còn không vào chuẩn bị nước tiếp khách. Xong thì mang lên thư phòng cho tôi”
Tôi gật đầu nhanh chân đi pha trà. Vũ Minh nhìn bóng lưng của Ngọc Chi khuất xa, trong đầu như đang nghĩ điều gì.
- “Đi thôi thư phòng tôi trên này”- giọng anh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Minh
——————
Pha trà xong tôi bê lên. Tiến lại gần gõ cửa 2 lần rồi mở. Nhưng trong này có mỗi một người tên Vũ Minh. Tôi xin phép đặt khay trà lên bàn. Vì không muốn chạm mặt anh nên nhanh chân tiến đến. Không may bị ngã. Nhưng đợi mãi sao người tôi không chạm đất thế này. Mở mắt ra tôi thấy Vũ Minh đang ôm tôi. Còn có…….anh đang đứng ngoài cửa.
Anh Vũ Minh nhẹ nhàng hỏi tôi:
- “Em có sao không”
Nhưng lúc đó tôi chỉ để ý mỗi anh. Trong mắt anh bùng lên ngọn lửa. Kéo tôi ra khỏi người Vũ Minh rồi lôi tôi xuống nhà kho. Còn không quên bảo Vũ Minh về trước.
Vào nhà kho, anh tức giận quát
- “Cô hay nhỉ. Đâu cũng ve vãn người khác. Nhớ nghề sao. Nếu nhớ thì để tôi giúp cô”
Chưa để tôi kịp phản ứng. Anh xé hết đồ tôi ra. Lúc này, tôi mới nhận thức chuyện gì sắp xảy ra. Nước mắt tuôn trào, khóc lóc van xin:
- “Em không có. Anh ơi, em không có. Là em bị ngã, anh Vũ Minh đỡ em thôi. Anh đừng như vậy. Làm ơn”
Mặc kệ lời nói của tôi. Anh vẫn tiếp tục chạm vào người tôi. Tôi vẫn khóc, vẫn van xin đến khàn cổ.
Anh tiến vào ngạc nhiên khi thấy máu chảy ra. Đơ người mấy giây không quan tâm nữa mà tiếp tục ra vào.
Vì cửa đóng hai người không để ý có một người tay nắm chặt đứng bên ngoài.
—————-
Anh phóng tất cả vào bên trong tôi. Xong việc mặc kệ tôi ra sao chỉ nói một câu “Ở trong này mà kiểm điểm bản thân”. Rồi tiến ra ngoài không quên khoá cửa kho.
Tỉnh dậy, tôi mới nhìn quanh căn phòng. Trong này còn không có cửa sổ. Chỉ có một cái lỗ nhỏ để không khí vào. Tôi cố lết người đến hít lấy toàn bộ không khí. Tối đến gió lạnh tràn vào. Quần áo tôi bị xé rách hết chỉ còn cách đắp tạm lên người.
Nãy khóc giờ thức dậy mắt tôi sưng húp cả lên. Nhìn lại bản thân trong bộ dạng này. Chẳng khác gì người ăn xin vừa bị đánh đập. Cả người đau nhức. Bụng đói meo từ trưa.
——————-
Sáng hôm sau
Khánh Chi hay tin tôi bị anh nhốt trong kho. Vui vẻ bước chân tiến đến. Lấy chìa khoá đang cầm trên tay mở cửa. Không biết anh đưa hay cô ta tự lấy. Ánh sáng chói vào tôi nheo nheo mắt. Khánh Chi sững sờ nhìn tôi nói:
- “Này, đừng nói anh Phong chạm vào người cô nhé. Không phải đúng không. Là anh ấy cho người đến chạm vào cô đúng không”
Tôi không còn sức đáp. Cô ta cũng tự biết là Lâm Phong làm. Trong lòng nảy lửa nói:
- “Ha không ngờ tôi cảnh cáo rồi cô vẫn tiếp tục ve vãn anh ấy. Được nếu cô là loại đ* thì để tôi toại nguyện”
Nói xong cô ta đóng sầm cửa lại. Khoảng tầm 30 phút sau cô ta cùng hai người đàn ông tiến vào. Cô ta đắc ý nói với hai người đàn ông bảo bê tôi ra ngoài đưa vào phòng của tôi. Tôi cự quậy không muốn vì thân thể loã lồ. Nhưng tôi làm sao có thể đấu lại hai người đó. Họ vừa đặt tôi lên giường Khánh Chi đã nói:
- “Anh Phong đi công tác rồi. Cô cứ ở đây tận hưởng cuộc vui đừng lo”
Rồi tiến đến bóp miệng tôi nhỏ vài giọt gì đó. Tôi không biết là gì, nhưng biết chắc nó không tốt cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.