Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi
Chương 5: Gặp Nhà Anh
ssninixx
19/06/2023
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi tìm kiếm couple đẹp đôi nhất năm và trao giải. Không ngoài tầm dự đoán của mọi người…cũng như tôi. Anh và cô ấy dành giải nhất.
Tôi thấy họ năm tay nhau thật chặt như muốn hoà vào làm một vậy. Tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn từ xa. Làm một người khán giả bình thường.
Ngoài cuộc thi couple, còn có các tiết mục biểu diễn khác. Có cả diễn tấu violin. Và tôi nằm trong số những người lên biểu diễn. Còn có…….Khánh Chi.
Cô ấy đứng ở vị trí trung tâm. Nơi được nhiều người ngước lên với ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.
Sau khi biểu diễn xong. Chúng tôi quay về phía cánh gà để thay đồ. Tự nhiên Khánh Chi hẹn tôi cuối giờ lên sân thượng của trường rồi ngoảnh mặt đi trông thật kiêu ngạo.
Lúc mọi người về gần hết. Tôi mới men theo từng bậc thang đã cũ. Bước chậm từng bước lên sân thượng. Đi được một lúc thì đến nơi. Khánh Chi đã ở đây sẵn.
- “Sao mày lề mề thế. Đi thôi cũng chậm”
Nói rồi cô ta liếc tôi một cái thật sắc
- “Tránh mất thì giờ của tao thì tao vào vấn đề chính đây”
- “Tại sao hôm trước mày lại ra chỗ người yêu tao nói chuyện. Mày đừng có mà ve vãn người của tao. Trông mày lúc đấy chẳng khác gì một con đ* đâu”
- “Tao cảnh cáo trước. Không tránh ra thì liệu hồn với tao”
Nói xong cô ta liền bỏ đi. Còn đụng mạnh vào người tôi một cái.
Lúc ấy, miệng tôi không tài nào nói được một câu. Chỉ biết đứng im một lúc rồi lững thững bước về nhà.
Hôm nay, tôi quyết định đi bộ. Vừa ngắm cảnh vừa để suy nghĩ lại mọi chuyện.
Liệu tôi thích anh là sai hay sao?
Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi.
Từ ấy, tôi cũng chẳng vô tình bắt gặp anh nữa
——————
Mọi chuyện cứ như vậy cho đến khi tôi lên năm ba
Đang vào kì nghỉ đông. Tôi ở nhà phụ giúp bố mẹ. Vì nhà ở quê bố tôi đang có việc. Bà nội tôi mới qua đời.
“Ting ting”- tiếng chuông cửa vang lên
Tôi nghe thấy mẹ tôi cười nói gì đó với người ngoài cửa.
Một hồi mẹ tôi gọi tôi xuống. Nghe nói là bạn của mẹ.
Tôi bước từng bước xuống cầu thang bóng loáng mới lau.
- “Ngọc Chi lại đây chào cô chú đi con”- mẹ tôi nói
- “Đây là người bạn lâu năm của mẹ còn có con trai họ”
Lúc này tôi mới rời mắt từ cô chú sang người con trai ấy. Là anh, lại là anh. Trái đất này tròn thật đấy. Đi đâu cũng chỉ gặp anh……
Bỗng mẹ anh lên tiếng:
- “Ôi chao, con dâu tương lại của tôi đây sao. Xinh đẹp thật đấy”
Như có thứ gì bổ vào đầu tôi thật mạnh làm tôi choáng váng. Và hình như, cả anh cũng vậy. Động tác uống nước cũng phải ngưng lại. Ngạc nhiên không kém tôi
- “Mẹ, mẹ nói gì vậy”- một giọng nói trầm trầm đã lâu tôi chưa được nghe lại.
- “À, chẳng qua là mẹ và bác có làm hôn ước với hai con từ bé”- mẹ anh tự nhiên đáp
- “Con không đồng ý”- giọng lạnh lùng khiến đối phương sợ hãi của anh vang lên
- “Không đồng ý cũng phải đồng ý. Con xem cái Ngọc Chi giỏi Giang xinh đẹp như này. Tốt nhất đừng nghĩ đến con bé Khánh Chi gì đấy. Mẹ nhìn là biết nó là loại người không nên dính vào”-tiếng đanh thép của mẹ anh cũng không kém gì anh trả lời
- “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần là Khánh Chi là người tốt. Ngoài Khánh Chi con không cưới ai cả”- anh mất bình tĩnh nói
Tự nhiên tiếng mẹ tôi cất lên giảng hoà:
- “Thôi thôi, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên. Con cái chúng nó không thích thì mình ép cũng không được”
Lúc này mẹ anh mới nguôi ngoai lại. Những anh thì không. Sắc mặt càng ngày càng tối.
Thế rồi mẹ tôi mời nhà anh lại dùng cơm chung. Bố mẹ anh cũng đồng ý.
Tôi thấy họ năm tay nhau thật chặt như muốn hoà vào làm một vậy. Tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn từ xa. Làm một người khán giả bình thường.
Ngoài cuộc thi couple, còn có các tiết mục biểu diễn khác. Có cả diễn tấu violin. Và tôi nằm trong số những người lên biểu diễn. Còn có…….Khánh Chi.
Cô ấy đứng ở vị trí trung tâm. Nơi được nhiều người ngước lên với ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.
Sau khi biểu diễn xong. Chúng tôi quay về phía cánh gà để thay đồ. Tự nhiên Khánh Chi hẹn tôi cuối giờ lên sân thượng của trường rồi ngoảnh mặt đi trông thật kiêu ngạo.
Lúc mọi người về gần hết. Tôi mới men theo từng bậc thang đã cũ. Bước chậm từng bước lên sân thượng. Đi được một lúc thì đến nơi. Khánh Chi đã ở đây sẵn.
- “Sao mày lề mề thế. Đi thôi cũng chậm”
Nói rồi cô ta liếc tôi một cái thật sắc
- “Tránh mất thì giờ của tao thì tao vào vấn đề chính đây”
- “Tại sao hôm trước mày lại ra chỗ người yêu tao nói chuyện. Mày đừng có mà ve vãn người của tao. Trông mày lúc đấy chẳng khác gì một con đ* đâu”
- “Tao cảnh cáo trước. Không tránh ra thì liệu hồn với tao”
Nói xong cô ta liền bỏ đi. Còn đụng mạnh vào người tôi một cái.
Lúc ấy, miệng tôi không tài nào nói được một câu. Chỉ biết đứng im một lúc rồi lững thững bước về nhà.
Hôm nay, tôi quyết định đi bộ. Vừa ngắm cảnh vừa để suy nghĩ lại mọi chuyện.
Liệu tôi thích anh là sai hay sao?
Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi.
Từ ấy, tôi cũng chẳng vô tình bắt gặp anh nữa
——————
Mọi chuyện cứ như vậy cho đến khi tôi lên năm ba
Đang vào kì nghỉ đông. Tôi ở nhà phụ giúp bố mẹ. Vì nhà ở quê bố tôi đang có việc. Bà nội tôi mới qua đời.
“Ting ting”- tiếng chuông cửa vang lên
Tôi nghe thấy mẹ tôi cười nói gì đó với người ngoài cửa.
Một hồi mẹ tôi gọi tôi xuống. Nghe nói là bạn của mẹ.
Tôi bước từng bước xuống cầu thang bóng loáng mới lau.
- “Ngọc Chi lại đây chào cô chú đi con”- mẹ tôi nói
- “Đây là người bạn lâu năm của mẹ còn có con trai họ”
Lúc này tôi mới rời mắt từ cô chú sang người con trai ấy. Là anh, lại là anh. Trái đất này tròn thật đấy. Đi đâu cũng chỉ gặp anh……
Bỗng mẹ anh lên tiếng:
- “Ôi chao, con dâu tương lại của tôi đây sao. Xinh đẹp thật đấy”
Như có thứ gì bổ vào đầu tôi thật mạnh làm tôi choáng váng. Và hình như, cả anh cũng vậy. Động tác uống nước cũng phải ngưng lại. Ngạc nhiên không kém tôi
- “Mẹ, mẹ nói gì vậy”- một giọng nói trầm trầm đã lâu tôi chưa được nghe lại.
- “À, chẳng qua là mẹ và bác có làm hôn ước với hai con từ bé”- mẹ anh tự nhiên đáp
- “Con không đồng ý”- giọng lạnh lùng khiến đối phương sợ hãi của anh vang lên
- “Không đồng ý cũng phải đồng ý. Con xem cái Ngọc Chi giỏi Giang xinh đẹp như này. Tốt nhất đừng nghĩ đến con bé Khánh Chi gì đấy. Mẹ nhìn là biết nó là loại người không nên dính vào”-tiếng đanh thép của mẹ anh cũng không kém gì anh trả lời
- “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần là Khánh Chi là người tốt. Ngoài Khánh Chi con không cưới ai cả”- anh mất bình tĩnh nói
Tự nhiên tiếng mẹ tôi cất lên giảng hoà:
- “Thôi thôi, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên. Con cái chúng nó không thích thì mình ép cũng không được”
Lúc này mẹ anh mới nguôi ngoai lại. Những anh thì không. Sắc mặt càng ngày càng tối.
Thế rồi mẹ tôi mời nhà anh lại dùng cơm chung. Bố mẹ anh cũng đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.