Chương 27: Dưa chín ép không ngọt
Bé Con Say Xỉn
23/10/2023
“Dì Trần, cháu phải đi rồi! Khi nào rảnh rỗi, dì ghé sang chỗ cháu chơi nhé.”
Từ Khánh Dung kéo vali xuống phòng khách, tài xế đã lái xe đến đợi cô bên ngoài cổng lớn biệt thự.
Dì Trần vuốt tóc Từ Khánh Dung, nghẹn ngào như tiễn con gái về nhà chồng. Ba năm sống chung cùng nhau, tình thương bà dành cho cô có thể sánh ngang như con ruột.
“Con gái ở một mình phải cẩn thận chút. Có khó khăn gì cứ nói với dì.”
“Vâng ạ!”
Từ Khánh Dung ngoảnh mặt nhìn lên trên lầu, cuối cùng đã phải nói lời tạm biệt với nơi này. Nhớ lại ngày đầu tiên kéo vali đến căn biệt thự, cô đã nghĩ sẽ rất khó khăn để Tống Duật chấp nhận mình, nhưng khi ấy lòng cô lại tràn trề niềm tin có thể dùng chân tình để cảm hóa hắn. Giờ cô mới thấy những thứ bản thân làm thật dư thừa.
Dưa chín ép không ngọt, tình cảm mà vun vén từ một phía, chắc chắn không bền lâu!
“Tống Duật say mê công việc nên thường có thói quen bỏ bữa. Vậy nên cho dù anh ấy về muộn thế nào dì cũng phải nhắc anh ấy ăn tối đấy.”
“Ừ, dì biết rồi.”
Từ Khánh Dung nhoẻn miệng cười, đuôi mắt trùng xuống buồn rười rượi. Rõ ràng là muốn mặc kệ hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra những lời quan tâm từ tận đáy lòng.
“Cả dì nữa, phải nhớ giữ gìn sức khỏe của mình. Thuốc bổ lần trước cháu đưa, dì nhớ uống đầy đủ đó.”
“Biết, biết! Cái con bé này, lo cho bản thân mình trước đã.”
Dì Trần tiễn Từ Khánh Dung ra đến tận cổng, nhìn cô bước lên xe taxi đi mất hút, thẫn thờ đứng một lúc rồi mới đi vào.
Từ Khánh Dung dọn ra bên ngoài sống. Buổi tối, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn Tống Duật và bà.
Hắn trở về nhà, ngồi trước một bàn thức ăn ngập ngụa, lẳng lặng không nói một lời.
Hóa ra cảm giác cô đơn chính là như vậy! Lạc lõng, vô vị... Tống Duật tự hỏi, làm sao Từ Khánh Dung có thể chịu đựng trong suốt ba năm liền?
“Dì Trần, cháu ăn xong rồi.”
Tay buông đôi đũa xuống bàn, hơi thở của hắn càng thêm nặng nề. Ba năm qua, hắn luôn phớt lờ sự hiện diện của Từ Khánh Dung, nhưng vì sao đến khi cô vừa mới rời đi, lòng hắn lại trở nên trống trãi như vậy?
“Duật, dì nói này… hay là cháu tìm cách làm lành với Khánh Dung đi!”
“Một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa. Dì biết cháu cũng không muốn ly hôn với con bé. Cháu đón Khánh Dung về, quan tâm chăm sóc, bù đắp cho con bé có được không?”
Tống Duật chớp mắt nhìn bà, trên gương mặt tăm tối không lộ ra chút biểu cảm nào.
Cú sốc mất đi đứa con trong bụng như giọt nước tràn ly, thổi bay tình cảm mà Từ Khánh Dung dành cho hắn. Dù cho Tống Duật muốn sửa chữa sai lầm, thì liệu hắn còn cơ hội không?
Tống Duật nghĩ thật lâu, môi mỏng nhếch lên tự giễu:
“Cô ấy hạ quyết tâm rồi, nói sẽ làm thủ tục đơn phương ly hôn cháu.”
Thân ảnh cao lớn đứng thẳng dậy, xoay người bỏ đi lên lầu.
Dì Trần lắc đầu, chép miệng thở dài đầy ngao ngán. Tống Duật thật cố chấp… cố chấp đến nỗi bà cũng lực bất tòng tâm.
Rõ ràng hắn không nỡ để Từ Khánh Dung đi, nói đúng hơn là hắn có tình cảm với cô, nhưng lại tự lừa dối chính bản thân mình, không muốn thừa nhận.
“Thằng nhóc này, cháu cứ như vậy, sau này muốn hối hận cũng không còn cơ hội nữa rồi.”
…
Chỗ ở mới của Từ Khánh Dung, tuy nói tiện nghi nhưng cô vẫn muốn trang hoàng một chút.
Phương Mỹ Anh ghé qua giúp cô dọn dẹp nội thất trong phòng khách, sau đó cả hai đã ăn trưa ở bên ngoài.
Chiều tối, cô tự mình sắp xếp đồ đạc cá nhân và gian bếp nhỏ.
Chật vật cả ngày cũng xong. Từ Khánh Dung khoan khoái nằm lên trên giường, hai tay dang rộng, ngước mặt nhìn lên trần nhà trắng xóa.
Chưa từng nghĩ sống tự do sẽ dễ chịu như vậy. Biết thế, cô đã chẳng cố gắng bấu víu những thứ không thuộc về mình.
Từ Khánh Dung chợp mắt ngủ được một lát, sau đó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Tống An Nam gọi cho cô, thúc giục chuyện ly hôn với Tống Duật.
“Đơn con cũng đã đưa rồi, là do anh ấy không chịu ký.”
Cứ nhập nhằng mãi, Từ Khánh Dung cũng cảm thấy mệt. Nếu như Tống An Nam còn nóng ruột hơn cả cô, sao không trực tiếp thúc giục Tống Duật? Hay là…
“Nếu như con chê số tiền lần trước ta đưa không đủ, vậy chúng ta có thể thỏa thuận thêm.” Tống An Nam đưa ra điều kiện.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi tiếp lời:
“Nhà, xe, hay cổ phần? Con muốn cái gì?”
Từ Khánh Dung đã hiểu. Hóa ra, Tống An Nam nghĩ cô ham mê danh lợi.
Cô cười chua chát, khổ sở nói:
“Không cần gì hết! Con đã nói sẽ ly hôn với Tống Duật mà không cần Tống gia đáp ứng bất kì điều gì.”
“Vậy thì con dứt khoát một chút đi. Nếu có khúc mắc về mặt pháp lý, ta sẽ cho mời luật sư đến giúp đỡ.”
“Được. Con hiểu rồi! Ba yên tâm, con với Tống Duật sẽ nhanh chóng ly hôn thôi.”
Trước đây là Tống An Nam nhiệt tình đốc thúc Tống Duật cưới Từ Khánh Dung, bây giờ là chuyện ly hôn giữa hai người, ông vẫn nhiệt tình như vậy.
Từ Khánh Dung tắt điện thoại, mệt mỏi nằm xuống giường. Hai hàng nước mắt trên khóe mi trực trào lăn ra gối.
Từ Khánh Dung kéo vali xuống phòng khách, tài xế đã lái xe đến đợi cô bên ngoài cổng lớn biệt thự.
Dì Trần vuốt tóc Từ Khánh Dung, nghẹn ngào như tiễn con gái về nhà chồng. Ba năm sống chung cùng nhau, tình thương bà dành cho cô có thể sánh ngang như con ruột.
“Con gái ở một mình phải cẩn thận chút. Có khó khăn gì cứ nói với dì.”
“Vâng ạ!”
Từ Khánh Dung ngoảnh mặt nhìn lên trên lầu, cuối cùng đã phải nói lời tạm biệt với nơi này. Nhớ lại ngày đầu tiên kéo vali đến căn biệt thự, cô đã nghĩ sẽ rất khó khăn để Tống Duật chấp nhận mình, nhưng khi ấy lòng cô lại tràn trề niềm tin có thể dùng chân tình để cảm hóa hắn. Giờ cô mới thấy những thứ bản thân làm thật dư thừa.
Dưa chín ép không ngọt, tình cảm mà vun vén từ một phía, chắc chắn không bền lâu!
“Tống Duật say mê công việc nên thường có thói quen bỏ bữa. Vậy nên cho dù anh ấy về muộn thế nào dì cũng phải nhắc anh ấy ăn tối đấy.”
“Ừ, dì biết rồi.”
Từ Khánh Dung nhoẻn miệng cười, đuôi mắt trùng xuống buồn rười rượi. Rõ ràng là muốn mặc kệ hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra những lời quan tâm từ tận đáy lòng.
“Cả dì nữa, phải nhớ giữ gìn sức khỏe của mình. Thuốc bổ lần trước cháu đưa, dì nhớ uống đầy đủ đó.”
“Biết, biết! Cái con bé này, lo cho bản thân mình trước đã.”
Dì Trần tiễn Từ Khánh Dung ra đến tận cổng, nhìn cô bước lên xe taxi đi mất hút, thẫn thờ đứng một lúc rồi mới đi vào.
Từ Khánh Dung dọn ra bên ngoài sống. Buổi tối, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn Tống Duật và bà.
Hắn trở về nhà, ngồi trước một bàn thức ăn ngập ngụa, lẳng lặng không nói một lời.
Hóa ra cảm giác cô đơn chính là như vậy! Lạc lõng, vô vị... Tống Duật tự hỏi, làm sao Từ Khánh Dung có thể chịu đựng trong suốt ba năm liền?
“Dì Trần, cháu ăn xong rồi.”
Tay buông đôi đũa xuống bàn, hơi thở của hắn càng thêm nặng nề. Ba năm qua, hắn luôn phớt lờ sự hiện diện của Từ Khánh Dung, nhưng vì sao đến khi cô vừa mới rời đi, lòng hắn lại trở nên trống trãi như vậy?
“Duật, dì nói này… hay là cháu tìm cách làm lành với Khánh Dung đi!”
“Một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa. Dì biết cháu cũng không muốn ly hôn với con bé. Cháu đón Khánh Dung về, quan tâm chăm sóc, bù đắp cho con bé có được không?”
Tống Duật chớp mắt nhìn bà, trên gương mặt tăm tối không lộ ra chút biểu cảm nào.
Cú sốc mất đi đứa con trong bụng như giọt nước tràn ly, thổi bay tình cảm mà Từ Khánh Dung dành cho hắn. Dù cho Tống Duật muốn sửa chữa sai lầm, thì liệu hắn còn cơ hội không?
Tống Duật nghĩ thật lâu, môi mỏng nhếch lên tự giễu:
“Cô ấy hạ quyết tâm rồi, nói sẽ làm thủ tục đơn phương ly hôn cháu.”
Thân ảnh cao lớn đứng thẳng dậy, xoay người bỏ đi lên lầu.
Dì Trần lắc đầu, chép miệng thở dài đầy ngao ngán. Tống Duật thật cố chấp… cố chấp đến nỗi bà cũng lực bất tòng tâm.
Rõ ràng hắn không nỡ để Từ Khánh Dung đi, nói đúng hơn là hắn có tình cảm với cô, nhưng lại tự lừa dối chính bản thân mình, không muốn thừa nhận.
“Thằng nhóc này, cháu cứ như vậy, sau này muốn hối hận cũng không còn cơ hội nữa rồi.”
…
Chỗ ở mới của Từ Khánh Dung, tuy nói tiện nghi nhưng cô vẫn muốn trang hoàng một chút.
Phương Mỹ Anh ghé qua giúp cô dọn dẹp nội thất trong phòng khách, sau đó cả hai đã ăn trưa ở bên ngoài.
Chiều tối, cô tự mình sắp xếp đồ đạc cá nhân và gian bếp nhỏ.
Chật vật cả ngày cũng xong. Từ Khánh Dung khoan khoái nằm lên trên giường, hai tay dang rộng, ngước mặt nhìn lên trần nhà trắng xóa.
Chưa từng nghĩ sống tự do sẽ dễ chịu như vậy. Biết thế, cô đã chẳng cố gắng bấu víu những thứ không thuộc về mình.
Từ Khánh Dung chợp mắt ngủ được một lát, sau đó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Tống An Nam gọi cho cô, thúc giục chuyện ly hôn với Tống Duật.
“Đơn con cũng đã đưa rồi, là do anh ấy không chịu ký.”
Cứ nhập nhằng mãi, Từ Khánh Dung cũng cảm thấy mệt. Nếu như Tống An Nam còn nóng ruột hơn cả cô, sao không trực tiếp thúc giục Tống Duật? Hay là…
“Nếu như con chê số tiền lần trước ta đưa không đủ, vậy chúng ta có thể thỏa thuận thêm.” Tống An Nam đưa ra điều kiện.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi tiếp lời:
“Nhà, xe, hay cổ phần? Con muốn cái gì?”
Từ Khánh Dung đã hiểu. Hóa ra, Tống An Nam nghĩ cô ham mê danh lợi.
Cô cười chua chát, khổ sở nói:
“Không cần gì hết! Con đã nói sẽ ly hôn với Tống Duật mà không cần Tống gia đáp ứng bất kì điều gì.”
“Vậy thì con dứt khoát một chút đi. Nếu có khúc mắc về mặt pháp lý, ta sẽ cho mời luật sư đến giúp đỡ.”
“Được. Con hiểu rồi! Ba yên tâm, con với Tống Duật sẽ nhanh chóng ly hôn thôi.”
Trước đây là Tống An Nam nhiệt tình đốc thúc Tống Duật cưới Từ Khánh Dung, bây giờ là chuyện ly hôn giữa hai người, ông vẫn nhiệt tình như vậy.
Từ Khánh Dung tắt điện thoại, mệt mỏi nằm xuống giường. Hai hàng nước mắt trên khóe mi trực trào lăn ra gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.