Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Chương 18: Chuyện cũ không nên nhắc lại

Tân Di Ổ

12/06/2013

Nếu thật sự có thể, anh nguyện quay lại từng ngày trong quá khứ, tốt, xấu, hạnh phúc, bất hạnh, tất cả lặp lại hết một lượt. Chỉ có điều, sẽ không khiến cô chịu chút tổn thương nào nữa.

.

Buổi văn nghệ mừng xuân của trường tiểu học Đài Viên Lộ được sắp xếp vào buổi tối, từ sáng sớm hôm ấy trời bắt đầu mưa rả rích, đến lúc chạng vạng thì trời đã tối từ lâu, bước trên con đường lầy lội, từng đợt gió thổi qua, khiến người ta cảm thấy còn lạnh hơn mức nhiệt độ thấp nhất trong dự báo thời tiết. Cát Niên và Phi Minh che một chiếc ô to khó khăn bước vội về bến xe buýt.

Cát Niên phải nói mãi Phi Minh mới coi như chịu đồng ý không thay luôn váy áo giày múa để tránh làm bẩn đồ. Vì buổi biểu diễn này, tối qua cô bé háo hức căng thẳng đến mức cả đêm không ngủ nổi, thế nhưng vừa ra khỏi nhà, nhìn thời tiết và con đường ướt nhẹp, tinh thần đắm chìm trong điệu múa và bài hát cổ tích cảu cô bé liền trở nên uể oải hẳn, cơn gió lạnh như gào thét bên tai.

“Cô thấy chưa, cháu đã bảo chỉ che một cái ô không được mà lại.” Phi Minh trách móc, miệng thở ra khói vì lạnh.

Cát Niên mím môi cười, không thèm vạch trần rõ ràng cô bé chê chiếc ô còn lại vừa cũ vừa bẩn, chỉ khẽ nhích cán ô sang bên Phi Minh, an ủi: “Sắp đến bến xe rồi.”

Thời tiết xấu, người đi bộ cũng ít, chiếc xe buýt vừa đi qua cũng không đến nỗi kín mít, trong lòng cô bé chỉ biết đến diễn xuất là việc quan trọng nhất trước mắt, đương nhiên là nôn nóng. Cô bé tròn mắt nhìn mấy chiếc xe còn không ngừng chạy qua trước mặt, không nén nổi lẩm bẩm: “Chú Hàn Thuật không biết đang làm gì, rõ ràng mình đã nói là tối nay biểu diễn.”

Phi Minh nói xong câu này liền quay sang liếc trộm cô Cát Niên. Cát Niên đang cúi đầu thờ ơ rũ mấy giọt nước trên ô, mơ màng như đi vào cõi thần tiên, dường như chẳng nghe thấy cô bé nói gì. Phi Minh thở phào nhẹ nhõm, lại hơi thất vọng, hậm hực ngó cổ ra trông chiếc xe chuyến sau.

Bẵng đi một lúc, Phi Minh đã sắp quên luôn chuyện vừa nói mới nghe cô Cát Niên chậm rãi hỏi: “Ờ, thế chú ấy nói thế nào?”

Phi Minh tròn mắt ngỡ ngàng, lòng thầm nghĩ phản ứng của cô chậm thật đấy, nhưng nhắc đến chuyện này cô bé lại có tinh thần, “Tuần trước cháu gọi điện cho chú Hàn Thuật, chú ấy lạ lắm, chẳng nói đến hay không đến, chỉ hỏi cô có biết cháu gọi chú ấy đến không.”

“Thế à.” Cát Niên gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Kết thúc như vậy rõ ràng không thể khiến Phi Minh thoả mãn, cô bé cố làm vẻ người lớn phân tích: “Cô, có phải cô không cho chú Hàn Thuật đến không, cháu thấy chú ấy có vẻ hơi sợ cô.”

Cát Niên bật cười, “Sao thế được? Chú Hàn Thuật của cháu không đến là vì chú ấy bận chuyện khác thôi.”

“Nhưng biểu diễn vào buổi tối, chú ấy có phải đi làm đâu?”

“Ngốc ạ, người lớn ngoài việc đi làm còn có nhiều việc phải làm lắm.”

“Thế sao lúc cô không đi làm cũng đâu có việc gì làm đâu?”

Cát Niên cứng họng, cô nhận ra mình đã không nói lại nổi cô bé hơn mười tuổi này rồi.

Khó khăn mãi mới tới được hội trường trường học, Phi Minh không thôi hy vọng, vẫn ngó quanh bốn phía, trong lòng cô bé vẫn mong đợi chú Hàn Thuật đột nhiên bước ra từ một góc nào đó, cười hà hà đem đến cho cô bé “sự ngạc nhiên thú vị.”

Lát nữa thôi Phi Minh sẽ là công chúa Bạch Tuyết được bao người dõi theo trên sân khấu, cô bé mong biết bao có thêm một người mình yêu quý để cùng chia sẻ niềm vui với mình trong thời khắc ấy, đặc biệt là chú Hàn Thuật. Nếu như chú tới, tất cả các bạn học đã chế giễu cô bé là trẻ mồ côi sẽ nhận ra, dưới sân khấu có một “phụ huynh” vừa tốt bụng vừa đẹp trai chỉ vỗ tay hoan hô cho một mình Tạ Phi Minh chứ không chỉ mình cô Cát Niên lặng lẽ ở bên cô bé.

Cô Cát Niên cũng không phải là không tốt. Phi Minh hoàn toàn hiểu cô Cát Niên mới là người thật sự chăm sóc cho mình, nhưng cô Cát Niên luôn quá buồn tẻ, mà Phi Minh lại rất sợ kiểu buồn tẻ này. Nó ao ước một mâm cơm vui vẻ đợi mình sau khi tan học, một cái ôm ấm áp khi vui cũng như khi buồn, nhưng những thứ ấy cô Cát Niên đều không có. Trong ký ức của cô bé chỉ có những lần thỉnh thoảng thức dậy vào nửa đêm, sự tĩnh lặng của gian phòng cũ, và khuôn mặt nghiêng cô liêu của cô Cát Niên ngồi ngây như khúc gỗ.

Phi Minh vẫn chưa đủ lớn để có thể hiểu nổi những cảm xúc đó, nhưng cô bé cảm nhận được vị u buồn, đau thương đằng sau cuộc sống phẳng lặng như mặt nước ấy, đó không phải là mùi vị gia đình trong giấc mơ của nó.

Chú Hàn Thuật không xuất hiện. Phi Minh thoáng vẻ thất vọng, ôm váy xống và giày múa chạy vào phòng thay đồ tầng hai hội trường, còn Cát Niên đi tìm một chỗ ngồi, một mình chờ đợi.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Phi Minh đã thay một bộ váy trắng muốt, trang điểm hệt như công chúa kẹo ngọt đột nhiên chạy lại bên Cát Niên, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa vui mừng.

“Sao mặt cháu đỏ thế?” Qua lớp phấn trang điểm, Cát Niên vẫn có thể nhận ra hai gò má đỏ hồng khác thường của Phi Minh cùng vẻ vui mừng không giấu nổi trong ánh mắt cô bé.

Phi Minh dúi một túi giấy đang cầm trong tay vào lòng Cát Niên, thì thầm bí hiểm: “Cô, vừa nãy cô giáo đưa cho cháu cái này, nói là có một cô tặng cháu, là cô mua cho cháu phải không?”

Cát Niên nhẹ nhàng mở gói giấy khá tinh tế cầu kỳ ấy, bên trong là một chiếc hộp rất đẹp, mở ra mới thấy trong hộp đựng những chiếc kẹp tóc đủ loại xinh xắn, đồ trang sức sặc sỡ và pha lê óng ánh sáng loá cả mắt.

“Là cô mua cho cháu phải không cô?” Phi Minh vẫn đứng bên cạnh ra sức truy hỏi, nhưng có lẽ trong lòng cô bé cũng biết rõ đáp án là không, “Lẽ nào, là chú Hàn Thuật!”

Cô bé kinh ngạc xen lần hào hứng cực độ, giọng hơi run run. Cát Niên lạnh toát đầu ngón tay, từ trong sâu thẳm cô khẽ run rẫy. Không thể là Hàn Thuật, tuy Hàn Thuật có thể sẵn sàng tặng quà cho cô bé nhưng anh sẽ không chú ý đi mua mấy món đồ con gái thích này, cũng không thể biết đây chính là thứ Phi Minh đang thích. Câu trả lời không cần nói cũng rõ.

“Không phải, không phải chú Hàn Thuật, cô giáo nói với cháu là một cô… rốt cuộc là cô nào nhỉ, sao cô ấy không tận tay đưa cho cháu?”

Cát Niên sao có thể nói với Phi Minh, đống cặp tóc này được gửi từ người cô bé vẫn luôn mong nhớ mà chưa một lần gặp mặt, còn người đó vì một quãng thời gian trong quá khứ, một lời thề… hoặc vì một gia đình khác và cuộc sống ổn định, hiển nhiên mà có lẽ mãi mãi không thể cho Phi Minh được một gia đình như cô bé mong muốn.

Trần Khiết Khiết đương nhiên có thể nhận ra Phi Minh, đó là hòn máu duy nhất cô ta để lại sau những năm tháng tuổi xuân hoang đường. Sau lần quay lưng bước đi ấy, cô ta có rơi lệ không? Có hối hận không? Cô ta có vì sinh mạng bé nhỏ hòa trộn giữa dòng máu của cô ta và Vu Vũ mà nhớ lại những day dứt đã qua? Cát Niên không cần hỏi cũng biết, cô chắc chắn Trần Khiết Khiết muốn bù đắp nhưng lại không thể nhận Phi Minh. Và sự bù đắp cô ta có thể cho con bé, cũng chỉ là mấy thứ đồ điểm xuyết tuy đẹp nhưng vô dụng này.

Cát Niên nghĩ, không cần trách cô ta. Chỉ là một quãng ký ức, có người muốn nhớ, có người muốn quên, chỉ thế mà thôi.

“Liệu có phải người ta gửi nhầm không?” Phi Minh đã đoán đến nước cuối cùng, có vẻ hoảng sợ trước may mắn bất ngờ vừa nhận được.

Cát Niên bật cười, lựa lấy một cái từ đống cặp tóc cài lên tóc Phi Minh.

“Thích không?” Cô hỏi.

Phi Minh rưng rưng gật đầu lia lịa.

Cát Niên bất giác thấy buồn, cô đã giữ Phi Minh bên mình bao năm nay, vậy mà niềm vui có thể đem đến cho cô bé lại ít là vậy.

“Thích là được rồi, cháu xem, chiếc cặp này cài lên tóc cháu đẹp như vậy, sao có thể là gửi nhầm được. Không biết chừng lại là món quà muộn của ông già Noel tặng công chúa Bạch Tuyết cũng nên!”

Phi Minh tuy không tin nhưng cũng nở nụ cười, cô đã thành công hướng sự chú ý của cô bé về với màn diễn quan trọng trước mắt. Cô bé nhấc váy, nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt Cát Niên.

“Cô ơi, váy của cháu đẹp không? Vừa rồi Lý Tiểu Minh cũng hoá trang, bạn ấy đóng vai một cái cây, nhìn thấy váy của cháu liền tức đến xanh cả mặt.”

Cát Niên nén cười, “Vừa rồi cô cũng nhìn thấy cậu bé đóng vai hoàng tử, là Lý Đắc đúng không, hôm nay nhìn cũng đẹp trai lắm.”

Phi Minh trong lòng ngọt ngào xoay thêm mấy vòng nữa rồi ngồi xuống bên ghế cạnh Cát Niên, lúng búng nói: “Cô ơi, cháu vui quá nên chóng cả mặt rồi.”

Cát Niên lấy giấy ăn thấm mấy giọt mồ hôi trên trán cô bé, “Ngồi một lúc là đỡ thôi.”

“Hồi bé cô có múa không cô?”

“Ờ… cô không biết múa.”

“Thế cô có mong mình là công chúa Bạch Tuyết không?”

“Công chúa Bạch Tuyết chỉ có bạn gái nào xuất sắc nhất mới được đóng thôi.” Cát Niên cười nói.



Phi Minh vẫn chẳng biết thế nào là khiêm tốn, gật đầu ra chiều thừa nhận. Nghĩ một lúc, cô bé lại ngoẹo đầu nghiêm túc nói: “Cô, cháu thấy cô cũng rất được.”

“Ờ?” Cát Niên có chút bất ngờ, cô tự cười mình, có lẽ đã quá lâu rồi chưa từng nghe ai nói với mình những lời như thế, đến nỗi chỉ là một lời khẳng định vô tình của con trẻ cũng khiến cô khẽ rưng rưng, “Thật không?”

“Thật ạ.” Phi Minh nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, “Cô được nhất toàn thế giới… không tính bố mẹ cháu.”

Trên loa phát thanh, cô giáo đang gọi những học sinh tham gia biểu diễn tập trung lại phía sau hậu trường, Phi Minh vội vàng chạy đi, Cát Niên lấy lại tinh thần, ngồi nguyên tại chỗ cũ chờ buổi biểu diễn bắt đầu.

Do được nhà trường chuẩn bị hết sức chu đáo, các tiết mục biểu diễn cũng khá đặc sắc, bên ngoài có thể thấy rất nhiều vị phụ huynh đang ra sức vỗ tay hay chuyên tâm chụp ảnh quay phim. Có lẽ đối với các bậc phụ huynh, nội dung biểu diễn trên sân khấu là gì không quan trọng, quan trọng ở chỗ trên đó có bảo bối nhà mình.

Đêm văn nghệ đã diễn ra được hơn nửa, em học sinh dẫn chương trình cất giọng như oanh vàng giới thiệu: “Tiếp sau đây mời mọi người thưởng thức vở nhạc kịnh ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’.”

Tiếng vỗ tay vang dội, Cát Niên cũng bất giác ngồi thẳng người, tập trung tinh thần đợi màn biểu diễn của Phi Minh. Cô quá biết tầm quan trọng của lần biểu diễn này đối với Phi Minh, bao buổi tối tập luyện vất vả, chuẩn bị kỹ lưỡng chính là cho giây phút này.

Cô thầm nhủ: Vu Vũ, anh cũng đang xem phải không?

Âm nhạc của vở đồng thoại đã vang lên, hàng ghế khán giả cũng dần dần yên tĩnh, dường như mọi người đều đang đợi sự xuất hiện của những tiểu quỷ trên sân khấu.

Một giây, hai giây… mười giây… thời gian trôi qua nhưng trên sân khấu vẫn không một bóng người, các phụ huynh trên hàng ghế khán giả từ nghi hoặc chuyển sang xì xào, từ xì xào chuyển sang ngó nghiêng khó hiểu.

Phía dưới sân khấu bắt đầu nháo nhào, Cát Niên là người trầm tĩnh nhất cũng phải nhíu mày không hiểu, nhưng để tâm quan sát một chút, cô phát hiện nguyên nhân của sự nháo nhào ấy bắt nguồn từ sau sân khấu.

Đây là tiết mục của Phi Minh!

Cát Niên vặn ngón tay, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô lo lắng đứng dậy, chạy về phía hậu trường.

Bên bậc thềm nhỏ sau sân khấu đã chật kín người vây lại, học sinh có, giáo viên có, còn cả những vị phụ huynh, bọn họ đều kiễng gót chân, ngỏng cổ nhìn vào trong. Đầu óc Cát Niên trở nên hỗn loạn, cô chỉ nghe thấy những mẫu đối thoại rời rạc.

“Con gái…”

“… phát bệnh rồi, sợ thật đấy…”

“… gọi xe cấp cứu chưa?”

Dòng nước triều bất an dâng lên lạnh buốt, từ gót chân, dần dần, dần dần, tràn lên cô, nuốt chìm cô.

Cát Niên lấy hết sức rẽ đám đông trước mặt, từng lớp, từng lớp tường người, dày chặt kín mít che lấp hòn đảo tuyệt vọng, kinh hoàng trong cơn giông bão. Thời gian như chảy ngược, cảnh tượng xung quanh trở nên mờ ảo… Mùa hè nóng bỏng, ban chiều, bàn tay lạnh cóng, chiếc xe cứu thương vô công quay về, tiếng còi báo động vừa gần vừa xa, vòng người chật kín đứng nhìn, cáng cứu thương trắng toát, màu đỏ, bông hoa lựu tự rơi trong tĩnh mịch… và còn vị chia xa… cô run rẩy… không… không thể thế…

.

“Đừng để nước mắt em theo vào giấc mộng, đừng để nụ hôn anh đọng lại dư vị…”

Hàn Thuật ngồi trong phòng KTV ồn ào tối tăm, nghe các đồng nghiệp đang biểu diễn hết mình trên sân khấu.

“Hàn Thuật, uống một cốc không?” Kiều nữ chủ nhiệm văn phòng xách nửa tá bia đến ngồi xuống cạnh anh.

Hàn Thuật xua tay, “Vừa uống nhiều rồi, giờ anh uống cái này thôi.”

Kiều nữ chủ nhiệm cầm lấy đồ uống của Hàn Thuật đưa lên mũi ngửi, “Trà chanh, uống cái này thì có vị gì chứ?”

Hàn Thuật uể oải lấy lại cốc nước, “Thế thì em không hiểu rồi, trong trà chanh còn có cả học vấn nữa đấy. Anh thích cho vào ba lát chanh, thêm một chút mật ong, để nguyên không khuấy, rồi cho vào tủ đá ướp lạnh từ mười tiếng trở lên, mùi vị tự nhiên sẽ xuất hiện, màu lại trong veo. Cốc này… tạm thế thôi.”

“Anh lấy đâu ra lắm công phú thế.” Vừa hay có người đẩy cửa bước vào, kiều nữ chủ nhiệm Tiểu Vương lập tức xích ra lấy chỗ, miệng chào hỏi, “Viện trưởng Thái, cuối cùng cô cũng đến rồi, cô mau ngồi đi ạ…”

Viện trưởng Thái vừa tới nghe vậy liền bước lại, đường hoàng ngồi giữa Hàn Thuật và Tiểu Vương, Tiểu Vương bận bịu rót trà cho lãnh đạo, Viện trưởng Thái nhìn qua Hàn Thuật.

“Nhìn con mấy hôm nay tâm trạng có vẻ tốt hơn rồi đấy nhỉ? Thần sắc cũng quay lại rồi.”

Hàn Thuật cười đáp, “Chỗ này ánh sáng như động quỷ mà mẹ vẫn nhìn ra thần sắc của con, đúng là gừng càng già càng cay.”

Viện trưởng Thái cũng mím môi cười, “Mẹ nuôi không phải đang quan tâm con sao! Cái thằng bé này, từ nhỏ đến lớn chưa lúc nào khiến người ta không lo lắng. Nói chuyện với bạn cũ nỗi lòng cũng vơi hơn ít nhiều phải không.”

Hàn Thuật nghe đến đây chợt sững người, cách đây không lâu anh có “nói chuyện” với Phương Chí Hòa vài câu, kết thúc chẳng vui vẻ gì. Nhưng sao mẹ nuôi biết được?

Trong lòng anh hồ nghi những cũng không nói ra miệng, chỉ thầm suy nghĩ, hay là Phương Chí Hòa có quan hệ gì với mẹ nuôi? Cậu ta vô duyên vô cớ kiếm chuyện với anh, có lẽ chính là từ gợi ý của mẹ nuôi?

Không thể nào! Chu Lượng, Phương Chí Hòa từ nhỏ đã chơi thân với Hàn Thuật, mẹ nuôi đều biết bọn họ nhưng cũng chỉ dừng lại ở biết mà thôi. Quan trọng hơn là, Hàn Thuật hiểu mẹ nuôi mình, ý tứ trong lời nói của Phương Chí Hòa hoàn toàn trái ngược với cách nghĩ của mẹ nuôi, chắc chắn không có chuyện đó.

Viện trưởng Thái dường như cũng thấy mình lỡ lời, cười cười đón lấy chén trà nóng Tiểu Vương đưa qua, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Hàn Thuật cúi đầu uống cốc trà chanh của mình, thầm nghĩ, rốt cuộc là thế nào đây?

“Bố con đã nói với con rồi chứ, mau chóng bàn giao lại những việc đang làm đi, phải làm gì thì đi làm cái đó. Không phải con vẫn nói ở Viện Thành Nam bó chân bó tay sao, giờ có thể cao chạy xa bay rồi lại không nỡ dứt hả?” Viện trưởng Thái nói với Hàn Thuật.

Hàn Thuật lắc đầu, “Mẹ nuôi, con nói này, ban đầu nhất quyết bắt con nhận vụ này là mẹ, giờ bắt con gác lại cũng là mẹ, đừng lấy con ra làm đồ chơi thế chứ. Con vẫn có thể cáng nổi vụ này, từ trước tới nay chưa từng có cái hố nào Hàn Thuật con không vượt qua được cả. Mẹ đừng nói, con thật đang có chút tiến triển rồi, càng không thể dừng ở đây được.”

“Ờ?” Viện trưởng Thái nhướn mày vẻ chăm chú, dường như cũng rất có hứng thú với vấn đề này, “Nói nghe xem nào.”

“Đây là nơi để nói chuyện công việc sao?” Hàn Thuật cười xua xua tay, nén giọng nói tiếp, “Con dám khẳng định, phía sau Vương Quốc Hoa có người, ông ta chỉ là hà binh giải tướng mang tội oan, con cá lớn thật sự vẫn chưa lộ diện.”

“Hàn Thuật, con phải nắm vững chứng cứ.” Viện trưởng Thái ra chiều suy nghĩ nói.

Hàn Thuật đáp, “Cái này con biết. Cũng đâu phải con mới làm ăn ngày một ngày hai, vụ này con đã dính vào rồi, con nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai. Tuy Vương Quốc Hoa cũng chẳng oan gì nhưng tội không đáng chết, ông ta cũng không thể chết uổng được.” Anh đang nói bỗng đột nhiên đặt chiếc cốc trên tay xuống bàn, nhìn Viện trưởng Thái đầy ẩn ý nói, “Mẹ nuôi, mẹ nói Đường Nghiệp vô tội, nhưng con thấy không đơn giản vậy đâu.”

Viện trưởng Thái im lặng hồi lâu, hạ giọng nói: “Hàn Thuật, con sẽ không… mẹ tin con sẽ công tư phân minh.”

Hàn thuật nhếch môi, như cười mà không phải cười, “Thật ư? Chỉ e trong lòng mẹ cũng đang nghĩ nên làm thế nào để ngăn con không cố ý kiếm chuyện với cậu con riêng của chú.”

“Mẹ hoàn toàn không nói vậy.”

“Vậy thì tốt.” Hàn Thuật nghiêm sắc mặt, “Nếu mẹ thật sự nghĩ như thế, khó tránh thiên lệch tình riêng!”

“Thằng Nghiệp nó…”

Hàn Thuật thấy Tiểu Vương đứng dậy đi chọn bài, nói nhỏ: “Con chỉ hỏi mẹ, chuyện Đường Nghiệp có tài khoản cá nhân ở nước ngoài mẹ có biết không? Còn nữa, dự án có nghi vấn cuối cùng trước khi Vương Quốc Hoa chết có liên quan tới công ty cá nhân ở Quảng Lợi trực thuộc tập đoàn Giang Nguyên, mà Đường Nghiệp và Đằng Vân – nguyên trưởng phòng tài vụ của công ty Quảng Lợi qua lại rất mật thiết, chuyện này mẹ cũng không biết?”



Cặp mắt vốn rất tinh nhanh của Viện trưởng Thái lộ vẻ mờ mịt, bà chầm chậm lắc đầu, “Con nghĩ….”

“Như mẹ nói, bằng chứng nói lên mọi thứ, nhưng hiện giờ trong tay con vẫn chưa có đủ tài liệu. Tuy nhiên vụ án này nếu như điều tra đến cùng, Đường Nghiệp chắc chắn không tránh khỏi liên quan. Mẹ nuôi, con biết đây không phải mong muốn ban đầu mẹ muốn con giúp, nhưng con mong mẹ có thể hiểu, và chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Viện trưởng Thái im lặng rất lâu, dường như đang nhấm nháp ý tứ trong lời nói của Hàn Thuật. Thằng bé lớn rồi, không nghe người khác nữa, bà cảm giác mình cũng đang dần trở nên già nua vô dụng, lòng càng ngày càng mệt mỏi, nhuệ khí ngày nào đã dần bị mài mòn, bà thở dài.

Hàn Thuật thấy mẹ nuôi như vậy cũng không đành lòng, đúng lúc mấy đồng nghiệp vừa hát hết một bài, anh đón lấy micro, cười lớn, tuyên bố với mọi người: “Sau đây xin mời sát thủ thiếu nam, thiên hậu tình ca của Viện Thành Nam chúng ta, cô Thái Nhất Lâm sẽ hát cho chúng ta một bài…”

Mọi người hùa theo cỗ vũ, cuối cùng Viện trưởng Lâm cũng bật cười, miệng mắng: “Hàn Thuật con thật không phân lớn bé gì nữa rồi.”, tay đón lấy micro.

Viện trưởng Thái thích hát những bài cổ, là một cao thủ diễn xướng nghiệp dư, tất cả mọi người trong Viện Kiểm sát Nhân dân Thành Nam đều biết chuyện này, nhưng dám đùa với bà như vậy chỉ có mình Hàn Thuật.

Bài “Phân phi yến” réo rắt buồn như được thổ lộ từ tâm can người hát. Hàn Thuật ngồi dưới vừa vỗ tay vừa rút điện thoại di động ra xem, Tiểu Vương từ bục chọn bài quay lại, cười duyên dáng trêu: “Hàn Thuật, tối nay anh làm sao thế, tâm hồn cứ treo ngược cành cây, không biết đã nhìn điện thoại bao lần rồi… Em xem nào!”

Nhân lúc Hàn Thuật không phòng bị, Tiểu Vương giật lấy chiếc điện thoại, cười cười né người tránh cánh tay anh định cướp lại, “Để tổ trưởng tổ giám sát kỷ cương kiểm tra xem có nội dung gì cấm trẻ em không.”

Hàn Thuật vươn tay cướp lại không thành công cũng không thèm so đo nữa, cười khoan thai ngả vào chiếc sofa êm ái, “Thấy cái gì hay nhớ báo anh nhé.”

Tiểu Vương lục tìm một hồi, thất vọng ném lại di động cho Hàn Thuật, “Chẳng có cuộc gọi cũng chẳng có tin nhắn, anh xem mãi cái gì thế?”

Hàn Thuật cười hì hì nói: “Xem giờ thôi.”

Đang nói, màn hình điện thoại trong tay đột nhiên sáng lên, hiển thị một số điện thoại lạ, chuông kêu lên hai tiếng rồi tắt ngấm. Hàn Thuật sốt ruột, lập tức nhảy khỏi ghế, vội vàng chạy ra bên ngoài, “A lô, a lô, tôi là Hàn Thuật, xin lỗi ai đấy?” Anh sợ tiếng ầm ĩ huyên náo xung quanh khiến bên kia không nghe thấy tiếng mình.

Vẫn may sự lo lắng trong anh không thành hiện thực, tiếng người đầu dây bên kia rành rọt truyền lại, “Xin chào anh, chỗ tôi chuyên cung cấp dịch vụ đoán kết quả xổ số…”

Hàn Thuật sững người rồi gào lên giận dữ, “Dự đoán cái con khỉ, cẩn thận tôi tìm đến tận ổ mấy người đấy.”

Anh bực tức dập máy, chợt phát hiện hoá ra mình thất vọng đến vậy.

Hôm nay là ngày Phi Minh biểu diễn, Hàn Thuật nhớ chứ, nhưng anh không đi, anh sợ lại trở thành kẻ không mời mà đến trong mắt Cát Niên. Nhưng cả buổi tối anh không sao bỏ được giả thiết, Phi Minh thích anh, mong anh tới xem buổi biểu diễn, Cát Niên liệu có vì mong đợi của Phi Minh mà gọi điện cho anh? Theo như tính cách của cô, tính khả thi của giả thiết này thật vô cùng nhỏ bé, nhưng anh như bị ma làm, lòng vẫn cứ mong đợi.

Đẩy cửa bước lại vào phòng hát, hàn Thuật không giấu nổi vẻ ủ ê. Đúng lúc Viện trưởng Thái vừa hát xong bài thứ nhất, hứng khởi dâng cao, bà vẫy tay gọi Hàn Thuật lại, quay sang nói với Tiểu Vương: “Chọn bài nào để cô với Hàn Thuật cùng hát.”

Hàn Thuật vốn chẳng phải một tay ôm mic kiệt xuất, lúc này làm gì có tâm trạng hát hò, anh vội vàng thoái thác, “Lúc trước con hát nhiều rồi, không hát được nữa đâu.” Mẹ Thái làm mặt giận, anh đành phải thuận theo.

“Hàn Thuật, anh hát bài gì?” Tiểu Vương hỏi.

“Bài nào cũng được, có bài nào mà anh không biết hát.”

“Cô Thái, hay là chọn cho hai người bài ‘Tương hội Ngao Bao’ (1)?” Tiểu Vương quay sang hỏi Viện trưởng Thái.

(1). Ngao Bao: gò đống làm cột mốc của người Mông Cổ, được thờ cúng như nơi ở của thần linh.

Viện trưởng Thái đáp: “Đổi bài gì mới đi, không Hàn Thuật toàn nói cô sống ở thập niên 70.”

Tiểu Vương lĩnh ý, chọn cho hai người một bài không cũ không mới, “Khi yêu đã là quá khứ.”

“Bài hát được đấy, bài này tiểu thiên hậu của chúng ta biết hát.” Hàn Thuật cười nói.

Sau đoạn nhạc dạo có chút tang thương, giọng nữ của Viện trưởng Thái cất lên, “Chuyện cũ đừng nên nhắc lại, đời người đã lắm phong ba…”

Nghe bài hát được Viện trưởng Thái dùng cách hát dân tộc nằm lòng biến tấu lại 100%, Hàn Thuật tay cầm micro bất giác phải quay đầu đi nén cười.

“Này, nghiêm túc tí đi, đừng cười.” Tiểu Vương thầm ra hiệu.

Lúc này Hàn Thuật mới chỉnh đốn lại, nghiêm chỉnh nhẩm theo tiết tấu của mẹ nuôi, ra sức tập trung nghe bài hát, một bên tay gõ nhẹ phách.

“… dù ký ức mãi không xoá nhoà, yêu và hận vẫn sâu trong tim.”

Không biết vì tâm trạng đặc biệt hay do quá tập trung, Hàn Thuật đứng lặng người nghe, bài hát đã thuộc nằm lòng, không hiểu sao bỗng có cảm giác thật khác lạ. Anh thử nhắm mắt, trong mờ ảo, dường như mẹ nuôi không còn là mẹ nuôi, bài hát cũng không còn là bài hát đó, bên anh chỉ còn lại tiếng kể chuyện yếu ớt xa xôi.

“Hãy khép lại quá khứ, cho tương lai một cơ hội, anh đừng khổ sở hỏi về em…”

Hàn Thuật đờ đẫn như mất hồn, đến khi mẹ nuôi khẽ ho một tiếng anh mới để ý đã đến lượt mình hát, cũng may bài hát này anh có nhắm mắt vẫn có thể hát tiếp.

“Tình yêu là một bài toán khó khiến ta mê muội, có thể quên đớn đau, còn quên em lại quá khó…”

Khó… khó biết bao, mười một năm trời, chỉ một mình anh biết.

“Em mãi trong trái tim này chưa bao giờ mất đi, anh vẫn còn yêu em… yêu em… anh không biết làm sao với chính mình.” Hàn Thuật không hề nhìn lời trên màn hình, cứ tự mình hát tiếp. Có thứ gì đó, như sao băng vút qua, lóe sáng rồi vụt tắt.

“Vì anh vẫn còn trong cơn mơ, luôn có em trong trái tim mình, cứ đau khổ vì quá khứ, cứ đau khổ vì em.”

Giọng nữ vừa vặn hoà vào, “Đừng lưu luyến những tháng năm qua, những dịu dàng em vô tình mang tới, đừng hỏi em liệu còn gặp lại, đừng hỏi em liệu có thật lòng, dù sao anh cũng không hiểu…”

“Đừng nói anh không hiểu.” Hàn Thuật nhẹ nhàng tiếp. Tất cả như chìm vào men rượu, trong mắt anh chỉ còn hình ảnh cô đứng bên kia định nói gì mà không nói, khuôn mặt chỉ nhỏ như bàn tay trắng bệch, khóe mắt cố kìm những giọt nước mắt.

“Có ngày anh sẽ hiểu, thế gian này vắng em cũng chẳng khác xưa. Đời người đã quá vội vàng, em sợ mãi luôn lệ tràn bờ mi…”

“Hàn Thuật, Hàn Thuật, hát đi, đến lượt anh rồi kìa…”

“Anh sao thế, Hàn Thuật…”

Hàn Thuật chậm chạp hạ tay cầm micro.

Cuộc đời anh không có cô, đương nhiên sẽ khác xưa, mọi thứ đều sẽ bị thay đổi. Nếu thật sự có thể, anh nguyện quay lại từng ngày trong quá khứ, tốt, xấu, hạnh phúc, bất hạnh, tất cả lặp lại hết một lượt. Chỉ có điều, sẽ không khiến cô chịu chút tổn thương nào nữa.

Trước sau chừa từng ai ép anh mắc kẹt trong những ký ức ấy, người không muốn quên luôn là chính anh. Anh khổ sợ trốn tránh, anh không dám thật lòng, anh sợ thừa nhận rồi sẽ không có đường lui. Nhưng tất cả chỉ là chiếc hộp được bao bọc kín mít bởi những ý nghĩ xấu xa cất giấu trong tim anh, đến hôm nay phủi bụi mở ra mới nhận thấy bên trong chỉ là thứ tình cảm quá đỗi hèn nhát.

Anh không đợi nổi cuộc điện thoại của Cát Niên nữa.

Từ trước tới nay Hàn Thuật không cứu nổi Cát Niên, vì người cần được cứu vớt, không ai khác chính là bản thân anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook