Chương 36: Cuối cùng họ cũng một nhà đoàn tụ
Tân Di Ổ
12/06/2013
Không
phải Khiết Khiết, mà là cô, Cát Niên sớm đã biết, đó là kiếp nạn trong số phận,
bọn họ đều ở trong kiếp nạn ấy, giờ nhìn lại, chí ít cũng có một người vui vẻ
trải qua, mấy năm đó không thể quay lại, nhưng cũng coi như không phải hai
người đều thua.
.
Cát Niên vẫn là người giám hộ của Phi Minh, trước khi tiến hành các thủ tục phẫu thuật, cô nhận được sự đồng ý của Trần Khiết Khiết, bèn tới văn phòng bác sĩ ký vào đơn đồng ý phẫu thuật cho Phi Minh. Về nguy hiểm và những di chứng có thể có sau phẫu thuật, bác sĩ đã thảo luận chi tiết khá rõ ràng với cả hai người. Phẫu thuật có thể thành công, cũng có thể khiến sinh mệnh của Phi Minh lập tức kết thúc, cho dù có diễn ra thuận lợi, cô bé cũng sẽ bị một số di chứng, ngoài việc mất đi thị lực còn có khả năng hoạt động khó khăn, thậm chí tê liệt và tổn hại trí lực. Đó đều là những khả năng có thể, chỉ có một chuyện có thể chắc chắn, đó là bất kể thế nào, Phi Minh cũng sẽ không thể lại là một người bình thường khỏe mạnh được nữa.
Trần Khiết Khiết nói: “Tôi không quan tâm, nếu thật sự con bé không vượt qua nổi, tôi sẽ ở bên nó đến giây phút cuối cùng, con bé có thành tàn tật hay sống thực vật, chỉ cần còn một hơi thở, tôi sẽ ở bên chăm sóc con bé.”
Cô cũng giống Cát Niên đã từng chứng kiến cái chết, người họ yêu, dù cho không còn toàn vẹn, chỉ cần còn sống, chỉ cần vẫn có thể sờ thấy khuôn mặt ấy, thì chung quy ông trời vẫn để cho một cơ hội, còn tốt hơn di hận ngăn cách vĩnh cửu giữa sống và chết.
Cuộc phẫu thuật được sắp xếp sau sáu ngày nữa. Nghe Phi Minh hết lần này đến lần khác thỉnh cầu, cuối cùng Trần Khiết Khiết đã quyết định mùng năm Tết sẽ đưa cô bé xuất viện đến thăm bố đẻ, cũng chính là đến thăm mộ Vu Vũ. Về phía bệnh viện không có ngăn cản gì rõ rệt, bởi ai cũng đều hiểu, dù cô bé đi cũng chẳng nhìn thấy gì, nhưng đây có khả năng là tâm nguyện cuối cùng, cũng là cơ hội cuối cùng của cô bé.
Trần Khiết Khiết không hề biết mộ Vu Vũ ở đâu, vì vậy Cát Niên bắt buộc phải dẫn đường, Phi Minh bị giới hạn về thị lực tự nhiên đi lại cũng khó khăn, quãng đường đó lại chẳng dễ đi, vậy nên Hàn Thuật cũng xung phong xuất hiện trong cuộc hành trình.
Thực ra, từ sau lần tìm thấy ngôi mộ khi mới ra tù, Cát Niên chưa từng đến thăm lại mộ Vu Vũ, cô vẫn luôn từ chối tin rằng Vu Vũ đã chết, cũng không tin anh đang nằm dưới đống đất đó, vì vậy cô cũng trốn tránh nơi chôn cất anh theo bản năng. Lần này, có lẽ vì Hàn Thuật đã phá vỡ ảo tưởng của cô, có lẽ vì có thêm Trần Khiết Khiết và Phi Minh, trên đường đi cô lại thấy thanh thản một chút.
Tuy bao năm đã không quay lại nhưng chỗ này vẫn hệt như xưa, hồi ức của Cát Niên vẫn luôn bỏ qua nơi này, nhưng cô ngạc nhiên nhận ra mình vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ trên con đường.
Ngày hôm đó mưa nhỏ, rất không tiện cho việc xuất hành, quãng đường bắt buộc phải đi bộ hoàn toàn không quá xa nhưng họ vẫn phải đi rất lâu.
Đến trước mộ Vu Vũ, không ngoài dự liệu, ngôi mộ đã bị cỏ dại che kín, không để ý sẽ không thể biết được dưới lớp cỏ dại ấy còn có một phần mộ cô quạnh. Đứng trên lớp cỏ khô, Cát Niên nhường vị trí lại cho mẹ con Trần Khiết Khiết còn mình chỉ đứng từ xa. Một cảm giác rất kỳ lạ, bất kể đã từng là người quen thuộc thân thiết nhường nào, ngôi mộ của anh vẫn cứ xa lạ và lạnh lẽo. Cô thậm chí không cảm thán, không bi thương, bởi Tiểu hòa thượng trong lòng cô trước sau chưa từng có cách nào liên quan đến nơi này.
Cát Niên ngắt một chiếc lá trên cái cây cao ngang tầm với cô, chờ đợi Trần Khiết Khiết và Phi Minh đang lầm rầm trước ngôi mộ. Cái cây này đã bị mưa làm ướt, chiếc lá xanh mướt còn vương mấy giọt mưa, đây là cảnh thường thấy men theo con đường đi học của cô và Vu Vũ. Sức sống tươi mới trong ký ức cô và quang cảnh hoang vắng thê lương trước mặt quả khác biệt như trời và đất.
“Không biết nhìn bố thế nào, cũng may lúc còn nhìn thấy con đã nhìn được mẹ.” Đứng cách vài bước chân, Cát Niên nghe tiếng Phi Minh thấp thoáng vẳng lại. Cát Niên không muốn quấy rầy cuộc đoàn tụ cả đời mới có một lần của gia đình ấy, cũng chính lúc này, cô mới hiểu ra, trong một thế giới nhỏ khác, từ đầu tới cuối, cô cũng chỉ là một người ngoài cuộc không hơn không kém.
Trần Khiết Khiết không nói câu gì, cứ ngồi uổng công định dùng tay nhổ hết đám cỏ dại, cành cây trên mộ, nhưng những thân cây nhỏ mọc trên ấy dẻo dai hệt như cổ tay người, chỉ dựa vào sức người hoàn toàn không thể nhổ bỏ hết trong một lúc.
Hàn Thuật đẩy chiếc xe lăn của Phi Minh, không biết vì sao trước khi rời đi Cát Niên dường như thấy môi anh thoáng mấp máy, không hiểu đang tự nhủ điều gì.
Hàn Thuật đẩy Phi Minh đi ngang qua Cát Niên, ánh mắt anh không giấu nổi lo lắng quan tâm, anh hỏi: “Em thật không cần lại xem thế nào sao?”
Trần Khiết Khiết vẫn ở lại, cô rốt cuộc không nhổ nổi cái cây nhỏ mọc trên mộ, nhưng khi đành từ bỏ, bàn tay vuốt ve lần cuối cùng lên thân cây nhỏ lại hết sức dịu dàng, hệt như đang vuốt ve thân thể người tình. Cát Niên có thể nhìn thấy những vết thương bị lá cỏ cứa vào trong lòng bàn tay cô.
Trần Khiết Khiết nói trước mộ Vu Vũ: “Em nói sẽ hận anh một đời, nhưng không ngờ một đời lại dài như vậy. Phi Minh bị ốm, nếu anh trên trời có linh xin hãy phù hộ mẹ con em, để con sớm khỏe lại, anh hãy ở đó đợi hai mẹ con; nếu như con bé thật sự ra đi, vậy hai người hãy cùng đợi em. Rồi sẽ có ngày chúng ta được cùng bên nhau, kiếp này không được rồi, kiếp sau em không cho anh thất hẹn nữa…”
Cát Niên cúi đầu, buông tay, chiếc lá liền rơi xuống.
Vu Vũ, ngay đến kiếp sau, anh cũng không phải là của cô.
Cô lắc đầu đáp lại câu hỏi của Hàn Thuật.
Lúc trở về, mưa vẫn rơi lất phất. Phi Minh không được dính nước mưa, Hàn Thuật dùng một chiếc ô to che cho cô bé, bước đi rất nhanh. Cát Niên bước theo phía sau cách một quãng xa, được một lúc chợt thấy khung trời trên đỉnh đầu được che phủ, hóa ra Trần Khiết Khiết đang cầm ô sánh vai đi bên cô.
Lúc đầu hai người đều không nói gì. Đến khi thấy chiếc xe của Hàn Thuật đỗ trước ngã ba, Trần Khiết Khiết mới dừng lại: “Cát Niên, xin lỗi cậu! Mấy năm tù ấy vốn phải là mình ngồi.”
Cô cầm chiếc ô hoa duyên dáng, ánh nắng xuyên qua lớp vải mỏng trên ô, để lại bóng râm hình thù kỳ lạ trên người bọn họ, không khí đầy mùi ẩm ướt.
“Đúng, cậu nói không sai.”
Đối với hai người, đây là một sự thực quá hiển nhiên, chẳng ai cần phải vờ giả dối.
“Mình chỉ có thể xin lỗi, bởi có lấy gì cũng chẳng thể bù đắp nổi, vì vậy mình không mong cậu tha thứ.”
“Tôi hỏi cậu một chuyện.” Cát Niên nhìn Trần Khiết Khiết, hai người cao xấp xỉ nhau, ánh mắt ngang bằng.
“Trong mười một năm nay, cậu có lúc nào rất vui không?”
Trần Khiết Khiết ngẫm nghĩ rồi chọn cách thành thật gật đầu. Cô từng nghĩ mình đã chết theo Vu Vũ, nhưng như cô đã nói, một đời quá dài, dài đến nỗi rất nhiều thứ có thể được âm thầm lấp đầy. Sau khi Vu Vũ ra đi, cuộc sống về sau của cô không phải chưa từng hạnh phúc, cô không lừa dối nổi bản thân, cũng không lừa dối nổi tấm gương đang phản chiếu lại chính mình là Tạ Cát Niên.
Cát Niên nghe xong đáp án này chỉ nói một câu: “Vậy cũng tốt.”
Coi như cũng có một người từng được vui. Dù cho Trần Khiết Khiết có áy náy xin lỗi thế nào cũng đều không thể đổi lại những năm tháng Cát Niên đã mất. Cát Niên không định tha thứ cho Trần Khiết Khiết, cũng không định để người khác thấy mình lương thiện thế nào, chỉ là mất đi rồi, có thể đổi lại thứ gì cũng tốt. Cũng như cô đánh mất chiếc vé tàu của một hành trình cố định nào đấy trong cuộc đời, cô cũng chẳng đến kịp giờ đã định, nhưng nhiều năm sau mới được biết, có người đã từng nhờ chiếc vé tàu nhặt được ấy mà nhân duyên trùng hợp đến được đúng nơi cần đến, cô hà tất phải hận người may mắn hơn mình ấy?
Không phải Khiết Khiết, mà là cô, Cát Niên sớm đã biết, đó là kiếp nạn trong số phận, bọn họ đều ở trong kiếp nạn ấy, giờ nhìn lại, chí ít cũng có một người vui vẻ trải qua, mấy năm đó không thể quay lại, nhưng cũng coi như chẳng hoài phí uổng công.
Trần Khiết Khiết cúi đầu hồi lâu, trong khoảnh khắc rơi lệ, cô khẽ bật cười.
Đúng lúc Hàn Thuật đẩy Phi Minh đến bên xe, bọn họ đều nhìn thấy một người đàn ông bế một đứa bé đứng đợi mãi nơi đầu con đường nhỏ. Dáng anh ta ôm đứa bé còn gượng gạo chưa quen, chẳng cần đến gần Cát Niên cũng có thể đoán ra vết cào trên mặt anh ta nhất định còn chưa lành sẹo. Không biết anh ta và Hàn Thuật liệu có vì khuôn mặt của đôi bên mà đồng bệnh tương lân?
Cát Niên một mình bước vội khỏi ô của Trần Khiết Khiết. Có lẽ cô và Trần Khiết Khiết mãi chẳng có thể trở lại làm bạn, nhưng cô thà để chiếc vé tàu đã mất chẳng bao giờ thuộc lại về mình có thể chở một người khác đi càng xa càng tốt.
Trần Khiết Khiết đứng sau Cát Niên nói gấp: “Cát Niên, niềm vui không khó vậy đâu, khi anh ấy nằm ngủ bên cạnh, hãy tự nói với mình, giả như anh ấy cũng chết rồi, giả như anh ấy cũng sẽ không tỉnh dậy nữa, cứ nghĩ như vậy rồi nhận ra mình cũng sẽ buồn – hóa ra kiếp này không chỉ có một người có thể khiến mình buồn đến vậy, may sao, anh ấy vẫn có thể tỉnh lại. Đến lúc đó cậu sẽ nhận ra, thật vậy, một đời dài là thế, cầu chút niềm vui và an ủi hoàn toàn không khó thế đâu.”
Chu Tử Dực đề nghị tự mình lái xe đưa Trần Khiết Khiết và Phi Minh về bệnh viện, Cát Niên cũng không phản đối, bèn chia tay gia đình họ giữa ngã ba. Cả nhà Trần Khiết Khiết quay lưng lại phía hai người, có lẽ vì cuộc xô xát trước đây, dáng vẻ bọn họ còn rất gượng gạo, một lúc sau, Chu Tử Dực đưa tay kéo Trần Khiết Khiết, không ngờ bị Trần Khiết Khiết cho một cái tát trời giáng, anh ta lệch mặt về một bên, lập tức cũng giơ cao tay mình, nhưng cánh tay hạ xuống lại rất nhẹ, nhẹ như thể chỉ là lau vệt nước mắt trên má người vợ. Trần Khiết Khiết gạt tay anh, rướn người lại xem đứa bé đang được anh bế trong tay, rồi cũng khe khẽ ôm lấy chồng, tay hai người không còn rời nhau nữa.
Phi Minh ngồi trên xe lăn mẹ đẩy chốc chốc lại ngoái đầu về phía Cát Niên. Kể từ khi cô bé và mẹ nhận nhau, thái độ của cô vẫn luôn lãnh đạm, Phi Minh cứ nghĩ cô sẽ cùng rơi nước mắt với mình, tuy như vậy cô bé sẽ buồn nhưng cô hoàn toàn chẳng khóc. Về sau Phi Minh nghĩ, thực ra cô trước nay đều như vậy, cũng đúng, cô dù sao cũng chẳng phải mẹ mình, rời xa cũng tốt, dù cô bé mới mười một tuổi nhưng cũng biết cô nuôi thêm mình khó khăn hơn nhiều so với chỉ có một mình.
Cát Niên đứng nhìn chiếc xe của gia đình họ Chu càng lúc càng xa, Phi Minh cũng càng lúc càng rời xa cô, chỉ còn lại cô vẫn ở chỗ cũ.
Hàn Thuật đứng bên cô nói đùa, “Nếu em buồn anh cũng không ngại cho em mượn vai khóc đâu.”
Cát Niên quay đầu lại thật, gục vào bờ vai gần nhất khóc òa đến lạc giọng.
Người vừa nãy vẫn còn cười đùa thì ngược lại, chỉ biết căng người đứng im tại chỗ, một chút cũng không dám động đậy.
.
Hàn Thuật đưa Cát Niên về nhà, Cát Niên cũng không từ chối. Sau đêm giao thừa ấy, giữa hai người thực ra còn rất nhiều đầu mối chưa kịp lý giải rõ ràng, kết quả Phi Minh lại xảy ra chuyện. có những điều chưa kịp nói, người trong cuộc cũng chẳng muốn nhắc lại, vậy là đành cho qua. Đến khi Trần Khiết Khiết xuất hiện, hai người từ bệnh viện trở về, bất kể không đành lòng thế nào Hàn Thuật cuối cùng vẫn phải thu dọn đồ đạc rời khỏi mảnh sân nhỏ của cô. Đây không chỉ vì Hàn Thuật rốt cuộc vẫn có vài phần chột dạ, đến nước này, anh thực cũng không dám ép cô quá gấp. Người ta nói thỏ bị bức quá cũng sẽ cắn người, Tạ Cát Niên đích thị là con thỏ chỉ im lìm không lên tiếng nhưng một khi đã nóng lên sẽ có thể cắn anh một miếng thủng hai miếng thăng thiên. Nhà không thể về được rồi, đang trong ngày Tết cũng không tiện làm phiền bạn bè, Hàn Thuật đành tìm một khách sạn vắng khách ở tạm mấy ngày.
Mấy ngày không qua, Cát Niên đã quét dọn đám cành khô lá héo với giấy pháo đỏ gọn gàng sạch sẽ. Nhưng cũng không hiểu vì sao, Hàn Thuật nhìn mảnh sân càng trống trải sau khi được thu dọn gọn gàng lại thấy nó thiếu đi gì đó so với mấy ngày trước. Có lẽ vì Phi Minh cũng đã đi rồi, nơi vốn thiếu hơi người này lại càng giống một thành trì bỏ không.
Cát Niên không hề chào hỏi anh, Hàn Thuật tự tìm nước uống, cốc nước mát vừa xuống bụng, đến dạ dày cũng phải co giật vì lạnh. Anh vốn định tìm chủ nhà nói, không nên sống qua ngày thế này, trời đang đại hàn, tốt xấu gì cũng phải đun chút nước ấm chứ, lạnh chết người khác không nói làm gì, cẩn thận bản thân biến thành người tuyết lúc nào cũng không hay. Nào ngờ đặt cốc nước xuống nhìn quanh đã chẳng còn thấy Cát Niên trong phòng khách.
Anh tìm ra mảnh sân sau của ngôi nhà, quả nhiên thấy cô ở đó, ra là những hạt mưa bay nghiêng vào mái hiên đã làm ướt hết bát hương trên khám thờ, nhìn từ phía sau, cô đang lấy tay phủi đám tro bụi trong bát rồi tìm diêm thắp lại hương.
Hàn Thuật lầm bầm trong lòng, đã thời đại nào rồi mà cô còn bày trò mê tín thế này, thật khiến người ta không biết nên nói gì nữa. Nhưng hình như trước đây rất lâu cô đã bắt đầu đặc biệt tin vào mấy chuyện số mệnh quỷ thần này rồi.
Hàn Thuật bước lên phía trước, muốn xem xem Cát Niên đang vái thần phương nào, là Thổ địa Công công, Quán âm Bồ tát, Ngọc hoàng Đại đế hay là Táo công? Không chỉ cung phụng những ngày mồng Một và rằm, cơm tất niên cũng phải để ngài thưởng lãm trước rồi mới đến lượt đám người phàm đói bụng, ngay đến cả một ngày chẳng là ngày gì như hôm nay cũng hương khói hầu hạ, chưa biết chừng cả năm đều thế này, rốt cuộc là thần tiên gì lại có thể hưởng thụ đãi ngộ bậc ấy.
Anh thò đầu nghiên cứu hồi lâu, phát hiện khám thờ này có chút cổ quái, bởi theo kinh nghiệm có được của một kẻ vô thần như anh, dù cung phụng cái gì cũng phải có chút ám hiệu, ví dụ như Quan âm, Phật tổ chẳng hạn, có thiếu thốn đến mấy cũng phải có bức tranh vẽ thần tiên, nhưng ở đây ngoài bát hương ra chẳng có gì nữa cả.
Lòng Hàn Thuật có chút bồn chồn, nhưng nghĩ đến chuyện trước đây cô có thể dùng con cá đã ăn được một nửa mang lên “thành khẩn” cúng vái thần linh thì cho dù có ăn bớt cắt xén vật tư ở chỗ khác cũng chẳng có gì lạ.
Anh bỡn cợt chỉ tay lên trời lén hỏi Cát Niên: “Đồng chí này không có ý kiến gì với cá của em à?”
Anh cho rằng Cát Niên sẽ đáp lại một câu như “ngẩng đầu ba tấc thấy thần minh” gì đó, nhưng Cát Niên chẳng so đo gì với anh, bất ngờ rút ra ba nén hương từ bên cạnh đưa ra trước mặt Hàn Thuật.
“Làm gì thế?” Hàn Thuật làm bộ thụt lại phía sau.
Cát Niên nói: “Anh cũng thắp hương đi.”
Cô không dùng ngữ khí câu hỏi mà là câu cầu khiến, như thể đang nói với Hàn Thuật một chuyện quá đỗi tự nhiên, nhưng cô rõ ràng biết Hàn Thuật trước nay đều hết lần này đến lần khác nhấn mạnh mình là người kiên định đi theo chủ nghĩa duy vật.
Hàn Thuật vội vàng xua tay, có chút hồ nghi, rốt cuộc là cô đang thờ cúng ai? Là thần, hay là người đã qua đời? Anh lập tức thấy rờn rợn trong lòng, rất tự nhiên nghĩ đến Vu Vũ, nhưng trước sau cô đều không chịu thừa nhận Vu Vũ đã chết, vậy sao còn ngày này qua ngày khác thắp hương cầu khấn cho anh ta.
Anh từ chối: “Anh không quen mấy việc này, em tự chơi một mình đi, hà tất lôi cả anh vào.” Như sợ cô không vui, anh lại bổ sung thêm, “Anh chỉ có thể thắp hương cho người thân đã mất thôi.”
Cánh tay Cát Niên vẫn không chịu thu lại, cô đã nghe thấy những gì Hàn Thuật vừa nói nhưng vẫn nói giọng đều đều như cũ, “Lên thắp đi mà.”
Ngoài việc xin anh tránh xa cuộc sống của cô, Cát Niên rất hiếm khi xin Hàn Thuật làm điều gì, cô đứng trước bát hương nhìn anh, trước ánh mắt này Hàn Thuật có chút không biết phải làm sao, cuối cùng đành phục tùng. Anh nghĩ, đừng nói là thắp nén hương, ngay đến núi đao biển lửa cũng có thể đi nữa là. Chẳng qua cũng chỉ là hình thức, mặc cho đây là quỷ thần nào, cứ coi như là làm cô vui. Thế là Hàn Thuật mặt mày đau khổ làm theo, đón lấy nén hương, còn Cát Niên cúi đầu quẹt diêm. Khi anh lóng ngóng cắm xong nén hương vào bát thì ánh mắt của Cát Niên đã chẳng còn nhìn vào anh nữa mà đang nhìn về một nơi vô định phía trước, trong ánh mắt cô dường như phảng phất nỗi bi thương đã bình tĩnh lại sau ngày này qua tháng khác.
Hàn Thuật muốn ngăn thứ cảm xúc mơ hồ này quấn lấy mình, anh phủi tàn hương rơi trên mu bàn tay nói: “Khấn vái cũng tốt, dù gì dạo này anh cũng đen quá, việc gì cũng chẳng thuận lợi. Với tình hình sức khỏe hiện nay mẹ nuôi xem ra không quay lại Viện Kiểm sát được rồi, thế là người duy nhất có thể giúp anh cũng chẳng còn, hôm qua Viện trưởng kế nhiệm của bọn anh vô duyên vô cớ gọi anh ra ngoài uống trà, nói tốt đẹp một hồi, anh cũng chẳng ngốc. Người ta đang giục anh mau lên Viện Thành phố, còn ám chỉ bên Viện Thành Nam đến lúc anh nên nhường vị trí lại rồi, vụ án Cục Xây dựng sẽ được các đồng nghiệp khác tiếp nhận. Thế thì sao chứ, giờ kỳ nghỉ Tết vẫn còn chưa hết, ông ta thậm chí chưa chính thức nhậm chức đã vội vàng nôn nóng muốn anh cút, ông ta cũng không nghĩ xem, trong đống công trạng mấy năm nay Viện Thành Nam có được, mấy cái không phải nhờ anh, rốt cuộc anh cản trở ai cơ chứ?”
Anh oán thán bực bội nhưng trong lòng thực ra cũng hiểu rõ, đành tự an ủi mình: “Thôi vậy, cũng chẳng trách nổi ông ta, ai bảo bố anh tay với dài quá, chuyện sớm muộn gì cũng vậy thôi. Viện Thành phố cũng chẳng có gì không tốt, cả đống việc hay đang chờ, anh cũng chẳng thèm cái vụ trầy trật mãi chẳng xong kia nữa. Cho đám Lão Hồ tiếp nhận mệt chết đi.”
Dù anh đang cố nói theo chiều hướng tốt nhưng ngay đến kẻ ngốc cũng nhận ra trong lòng anh chẳng hề nghĩ vậy. Một người chưa từng va vấp, có ngã nhẹ một cái cũng cảm thấy rất đau, huống hồ anh lại nghiêm túc với vụ án này là thế.
“Đúng rồi.” Anh lại nhìn Cát Niên, làm vẻ chuyện chẳng liên quan đến mình nói tiếp, “Đường Nghiệp bị bắt rồi, em biết chưa?”
Cát Niên quả nhiên kinh ngạc, nét ưu sầu khẽ thoáng qua khuôn mặt cô. Thực ra cũng chẳng có gì ngạc nhiên, Đường Nghiệp cũng đã sớm có dự cảm, cô thì càng chẳng giúp gì được anh, đành rầu rầu “Ờ” một tiếng.
Hàn Thuật tự thanh minh cho mình, “Đừng nghĩ anh nhằm vào anh ta, nói thật, mẹ nuôi anh ốm không đúng lúc, ngay đến bà cũng không bảo vệ nổi anh ta, coi như anh ta xui xẻo. Lần này anh đi rồi, nếu như bọn Lão Hồ không tiếp tục điều tra đến cùng, Vương Quốc Hoa cũng đã chết, coi như Đường Nghiệp gánh thảm.”
Ẩn ý trong câu nói của anh rõ ràng đang cố ý nhắc nhở Cát Niên chớ có hy vọng gì nữa.
Cát Niên liếc xéo một cái rồi chẳng buồn để ý đến anh, trở vào nhà bận thu dọn ít đồ Phi Minh thường dùng. Lời nói của Hàn Thuật thật sự khiến lòng dạ cô rối bời, cảnh ngộ của Đường Nghiệp khiến cô không thể không buồn rầu, lo lắng. Cô vội vàng ra ra vào vào quanh phòng, tay chân tất bật, một mặt bận bịu có thể khiến cô không cần nghĩ đến những chuyện không vui trong lòng, mặt khác cũng có thể tránh khỏi con ruồi càng đuổi càng lại gần, khiến người ta bực mình lại còn cứ vo ve bên tai là Hàn Thuật.
Cũng may chưa được bao lâu, Bình Phượng đến xông nhà đã nhân tiện giải vây cho cô. Hàn Thuật thấy Cát Niên có khách, cũng ngại trình diễn sự vô vị của mình trước mặt người khác, đành hậm hực ra về.
.
Cát Niên vẫn là người giám hộ của Phi Minh, trước khi tiến hành các thủ tục phẫu thuật, cô nhận được sự đồng ý của Trần Khiết Khiết, bèn tới văn phòng bác sĩ ký vào đơn đồng ý phẫu thuật cho Phi Minh. Về nguy hiểm và những di chứng có thể có sau phẫu thuật, bác sĩ đã thảo luận chi tiết khá rõ ràng với cả hai người. Phẫu thuật có thể thành công, cũng có thể khiến sinh mệnh của Phi Minh lập tức kết thúc, cho dù có diễn ra thuận lợi, cô bé cũng sẽ bị một số di chứng, ngoài việc mất đi thị lực còn có khả năng hoạt động khó khăn, thậm chí tê liệt và tổn hại trí lực. Đó đều là những khả năng có thể, chỉ có một chuyện có thể chắc chắn, đó là bất kể thế nào, Phi Minh cũng sẽ không thể lại là một người bình thường khỏe mạnh được nữa.
Trần Khiết Khiết nói: “Tôi không quan tâm, nếu thật sự con bé không vượt qua nổi, tôi sẽ ở bên nó đến giây phút cuối cùng, con bé có thành tàn tật hay sống thực vật, chỉ cần còn một hơi thở, tôi sẽ ở bên chăm sóc con bé.”
Cô cũng giống Cát Niên đã từng chứng kiến cái chết, người họ yêu, dù cho không còn toàn vẹn, chỉ cần còn sống, chỉ cần vẫn có thể sờ thấy khuôn mặt ấy, thì chung quy ông trời vẫn để cho một cơ hội, còn tốt hơn di hận ngăn cách vĩnh cửu giữa sống và chết.
Cuộc phẫu thuật được sắp xếp sau sáu ngày nữa. Nghe Phi Minh hết lần này đến lần khác thỉnh cầu, cuối cùng Trần Khiết Khiết đã quyết định mùng năm Tết sẽ đưa cô bé xuất viện đến thăm bố đẻ, cũng chính là đến thăm mộ Vu Vũ. Về phía bệnh viện không có ngăn cản gì rõ rệt, bởi ai cũng đều hiểu, dù cô bé đi cũng chẳng nhìn thấy gì, nhưng đây có khả năng là tâm nguyện cuối cùng, cũng là cơ hội cuối cùng của cô bé.
Trần Khiết Khiết không hề biết mộ Vu Vũ ở đâu, vì vậy Cát Niên bắt buộc phải dẫn đường, Phi Minh bị giới hạn về thị lực tự nhiên đi lại cũng khó khăn, quãng đường đó lại chẳng dễ đi, vậy nên Hàn Thuật cũng xung phong xuất hiện trong cuộc hành trình.
Thực ra, từ sau lần tìm thấy ngôi mộ khi mới ra tù, Cát Niên chưa từng đến thăm lại mộ Vu Vũ, cô vẫn luôn từ chối tin rằng Vu Vũ đã chết, cũng không tin anh đang nằm dưới đống đất đó, vì vậy cô cũng trốn tránh nơi chôn cất anh theo bản năng. Lần này, có lẽ vì Hàn Thuật đã phá vỡ ảo tưởng của cô, có lẽ vì có thêm Trần Khiết Khiết và Phi Minh, trên đường đi cô lại thấy thanh thản một chút.
Tuy bao năm đã không quay lại nhưng chỗ này vẫn hệt như xưa, hồi ức của Cát Niên vẫn luôn bỏ qua nơi này, nhưng cô ngạc nhiên nhận ra mình vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ trên con đường.
Ngày hôm đó mưa nhỏ, rất không tiện cho việc xuất hành, quãng đường bắt buộc phải đi bộ hoàn toàn không quá xa nhưng họ vẫn phải đi rất lâu.
Đến trước mộ Vu Vũ, không ngoài dự liệu, ngôi mộ đã bị cỏ dại che kín, không để ý sẽ không thể biết được dưới lớp cỏ dại ấy còn có một phần mộ cô quạnh. Đứng trên lớp cỏ khô, Cát Niên nhường vị trí lại cho mẹ con Trần Khiết Khiết còn mình chỉ đứng từ xa. Một cảm giác rất kỳ lạ, bất kể đã từng là người quen thuộc thân thiết nhường nào, ngôi mộ của anh vẫn cứ xa lạ và lạnh lẽo. Cô thậm chí không cảm thán, không bi thương, bởi Tiểu hòa thượng trong lòng cô trước sau chưa từng có cách nào liên quan đến nơi này.
Cát Niên ngắt một chiếc lá trên cái cây cao ngang tầm với cô, chờ đợi Trần Khiết Khiết và Phi Minh đang lầm rầm trước ngôi mộ. Cái cây này đã bị mưa làm ướt, chiếc lá xanh mướt còn vương mấy giọt mưa, đây là cảnh thường thấy men theo con đường đi học của cô và Vu Vũ. Sức sống tươi mới trong ký ức cô và quang cảnh hoang vắng thê lương trước mặt quả khác biệt như trời và đất.
“Không biết nhìn bố thế nào, cũng may lúc còn nhìn thấy con đã nhìn được mẹ.” Đứng cách vài bước chân, Cát Niên nghe tiếng Phi Minh thấp thoáng vẳng lại. Cát Niên không muốn quấy rầy cuộc đoàn tụ cả đời mới có một lần của gia đình ấy, cũng chính lúc này, cô mới hiểu ra, trong một thế giới nhỏ khác, từ đầu tới cuối, cô cũng chỉ là một người ngoài cuộc không hơn không kém.
Trần Khiết Khiết không nói câu gì, cứ ngồi uổng công định dùng tay nhổ hết đám cỏ dại, cành cây trên mộ, nhưng những thân cây nhỏ mọc trên ấy dẻo dai hệt như cổ tay người, chỉ dựa vào sức người hoàn toàn không thể nhổ bỏ hết trong một lúc.
Hàn Thuật đẩy chiếc xe lăn của Phi Minh, không biết vì sao trước khi rời đi Cát Niên dường như thấy môi anh thoáng mấp máy, không hiểu đang tự nhủ điều gì.
Hàn Thuật đẩy Phi Minh đi ngang qua Cát Niên, ánh mắt anh không giấu nổi lo lắng quan tâm, anh hỏi: “Em thật không cần lại xem thế nào sao?”
Trần Khiết Khiết vẫn ở lại, cô rốt cuộc không nhổ nổi cái cây nhỏ mọc trên mộ, nhưng khi đành từ bỏ, bàn tay vuốt ve lần cuối cùng lên thân cây nhỏ lại hết sức dịu dàng, hệt như đang vuốt ve thân thể người tình. Cát Niên có thể nhìn thấy những vết thương bị lá cỏ cứa vào trong lòng bàn tay cô.
Trần Khiết Khiết nói trước mộ Vu Vũ: “Em nói sẽ hận anh một đời, nhưng không ngờ một đời lại dài như vậy. Phi Minh bị ốm, nếu anh trên trời có linh xin hãy phù hộ mẹ con em, để con sớm khỏe lại, anh hãy ở đó đợi hai mẹ con; nếu như con bé thật sự ra đi, vậy hai người hãy cùng đợi em. Rồi sẽ có ngày chúng ta được cùng bên nhau, kiếp này không được rồi, kiếp sau em không cho anh thất hẹn nữa…”
Cát Niên cúi đầu, buông tay, chiếc lá liền rơi xuống.
Vu Vũ, ngay đến kiếp sau, anh cũng không phải là của cô.
Cô lắc đầu đáp lại câu hỏi của Hàn Thuật.
Lúc trở về, mưa vẫn rơi lất phất. Phi Minh không được dính nước mưa, Hàn Thuật dùng một chiếc ô to che cho cô bé, bước đi rất nhanh. Cát Niên bước theo phía sau cách một quãng xa, được một lúc chợt thấy khung trời trên đỉnh đầu được che phủ, hóa ra Trần Khiết Khiết đang cầm ô sánh vai đi bên cô.
Lúc đầu hai người đều không nói gì. Đến khi thấy chiếc xe của Hàn Thuật đỗ trước ngã ba, Trần Khiết Khiết mới dừng lại: “Cát Niên, xin lỗi cậu! Mấy năm tù ấy vốn phải là mình ngồi.”
Cô cầm chiếc ô hoa duyên dáng, ánh nắng xuyên qua lớp vải mỏng trên ô, để lại bóng râm hình thù kỳ lạ trên người bọn họ, không khí đầy mùi ẩm ướt.
“Đúng, cậu nói không sai.”
Đối với hai người, đây là một sự thực quá hiển nhiên, chẳng ai cần phải vờ giả dối.
“Mình chỉ có thể xin lỗi, bởi có lấy gì cũng chẳng thể bù đắp nổi, vì vậy mình không mong cậu tha thứ.”
“Tôi hỏi cậu một chuyện.” Cát Niên nhìn Trần Khiết Khiết, hai người cao xấp xỉ nhau, ánh mắt ngang bằng.
“Trong mười một năm nay, cậu có lúc nào rất vui không?”
Trần Khiết Khiết ngẫm nghĩ rồi chọn cách thành thật gật đầu. Cô từng nghĩ mình đã chết theo Vu Vũ, nhưng như cô đã nói, một đời quá dài, dài đến nỗi rất nhiều thứ có thể được âm thầm lấp đầy. Sau khi Vu Vũ ra đi, cuộc sống về sau của cô không phải chưa từng hạnh phúc, cô không lừa dối nổi bản thân, cũng không lừa dối nổi tấm gương đang phản chiếu lại chính mình là Tạ Cát Niên.
Cát Niên nghe xong đáp án này chỉ nói một câu: “Vậy cũng tốt.”
Coi như cũng có một người từng được vui. Dù cho Trần Khiết Khiết có áy náy xin lỗi thế nào cũng đều không thể đổi lại những năm tháng Cát Niên đã mất. Cát Niên không định tha thứ cho Trần Khiết Khiết, cũng không định để người khác thấy mình lương thiện thế nào, chỉ là mất đi rồi, có thể đổi lại thứ gì cũng tốt. Cũng như cô đánh mất chiếc vé tàu của một hành trình cố định nào đấy trong cuộc đời, cô cũng chẳng đến kịp giờ đã định, nhưng nhiều năm sau mới được biết, có người đã từng nhờ chiếc vé tàu nhặt được ấy mà nhân duyên trùng hợp đến được đúng nơi cần đến, cô hà tất phải hận người may mắn hơn mình ấy?
Không phải Khiết Khiết, mà là cô, Cát Niên sớm đã biết, đó là kiếp nạn trong số phận, bọn họ đều ở trong kiếp nạn ấy, giờ nhìn lại, chí ít cũng có một người vui vẻ trải qua, mấy năm đó không thể quay lại, nhưng cũng coi như chẳng hoài phí uổng công.
Trần Khiết Khiết cúi đầu hồi lâu, trong khoảnh khắc rơi lệ, cô khẽ bật cười.
Đúng lúc Hàn Thuật đẩy Phi Minh đến bên xe, bọn họ đều nhìn thấy một người đàn ông bế một đứa bé đứng đợi mãi nơi đầu con đường nhỏ. Dáng anh ta ôm đứa bé còn gượng gạo chưa quen, chẳng cần đến gần Cát Niên cũng có thể đoán ra vết cào trên mặt anh ta nhất định còn chưa lành sẹo. Không biết anh ta và Hàn Thuật liệu có vì khuôn mặt của đôi bên mà đồng bệnh tương lân?
Cát Niên một mình bước vội khỏi ô của Trần Khiết Khiết. Có lẽ cô và Trần Khiết Khiết mãi chẳng có thể trở lại làm bạn, nhưng cô thà để chiếc vé tàu đã mất chẳng bao giờ thuộc lại về mình có thể chở một người khác đi càng xa càng tốt.
Trần Khiết Khiết đứng sau Cát Niên nói gấp: “Cát Niên, niềm vui không khó vậy đâu, khi anh ấy nằm ngủ bên cạnh, hãy tự nói với mình, giả như anh ấy cũng chết rồi, giả như anh ấy cũng sẽ không tỉnh dậy nữa, cứ nghĩ như vậy rồi nhận ra mình cũng sẽ buồn – hóa ra kiếp này không chỉ có một người có thể khiến mình buồn đến vậy, may sao, anh ấy vẫn có thể tỉnh lại. Đến lúc đó cậu sẽ nhận ra, thật vậy, một đời dài là thế, cầu chút niềm vui và an ủi hoàn toàn không khó thế đâu.”
Chu Tử Dực đề nghị tự mình lái xe đưa Trần Khiết Khiết và Phi Minh về bệnh viện, Cát Niên cũng không phản đối, bèn chia tay gia đình họ giữa ngã ba. Cả nhà Trần Khiết Khiết quay lưng lại phía hai người, có lẽ vì cuộc xô xát trước đây, dáng vẻ bọn họ còn rất gượng gạo, một lúc sau, Chu Tử Dực đưa tay kéo Trần Khiết Khiết, không ngờ bị Trần Khiết Khiết cho một cái tát trời giáng, anh ta lệch mặt về một bên, lập tức cũng giơ cao tay mình, nhưng cánh tay hạ xuống lại rất nhẹ, nhẹ như thể chỉ là lau vệt nước mắt trên má người vợ. Trần Khiết Khiết gạt tay anh, rướn người lại xem đứa bé đang được anh bế trong tay, rồi cũng khe khẽ ôm lấy chồng, tay hai người không còn rời nhau nữa.
Phi Minh ngồi trên xe lăn mẹ đẩy chốc chốc lại ngoái đầu về phía Cát Niên. Kể từ khi cô bé và mẹ nhận nhau, thái độ của cô vẫn luôn lãnh đạm, Phi Minh cứ nghĩ cô sẽ cùng rơi nước mắt với mình, tuy như vậy cô bé sẽ buồn nhưng cô hoàn toàn chẳng khóc. Về sau Phi Minh nghĩ, thực ra cô trước nay đều như vậy, cũng đúng, cô dù sao cũng chẳng phải mẹ mình, rời xa cũng tốt, dù cô bé mới mười một tuổi nhưng cũng biết cô nuôi thêm mình khó khăn hơn nhiều so với chỉ có một mình.
Cát Niên đứng nhìn chiếc xe của gia đình họ Chu càng lúc càng xa, Phi Minh cũng càng lúc càng rời xa cô, chỉ còn lại cô vẫn ở chỗ cũ.
Hàn Thuật đứng bên cô nói đùa, “Nếu em buồn anh cũng không ngại cho em mượn vai khóc đâu.”
Cát Niên quay đầu lại thật, gục vào bờ vai gần nhất khóc òa đến lạc giọng.
Người vừa nãy vẫn còn cười đùa thì ngược lại, chỉ biết căng người đứng im tại chỗ, một chút cũng không dám động đậy.
.
Hàn Thuật đưa Cát Niên về nhà, Cát Niên cũng không từ chối. Sau đêm giao thừa ấy, giữa hai người thực ra còn rất nhiều đầu mối chưa kịp lý giải rõ ràng, kết quả Phi Minh lại xảy ra chuyện. có những điều chưa kịp nói, người trong cuộc cũng chẳng muốn nhắc lại, vậy là đành cho qua. Đến khi Trần Khiết Khiết xuất hiện, hai người từ bệnh viện trở về, bất kể không đành lòng thế nào Hàn Thuật cuối cùng vẫn phải thu dọn đồ đạc rời khỏi mảnh sân nhỏ của cô. Đây không chỉ vì Hàn Thuật rốt cuộc vẫn có vài phần chột dạ, đến nước này, anh thực cũng không dám ép cô quá gấp. Người ta nói thỏ bị bức quá cũng sẽ cắn người, Tạ Cát Niên đích thị là con thỏ chỉ im lìm không lên tiếng nhưng một khi đã nóng lên sẽ có thể cắn anh một miếng thủng hai miếng thăng thiên. Nhà không thể về được rồi, đang trong ngày Tết cũng không tiện làm phiền bạn bè, Hàn Thuật đành tìm một khách sạn vắng khách ở tạm mấy ngày.
Mấy ngày không qua, Cát Niên đã quét dọn đám cành khô lá héo với giấy pháo đỏ gọn gàng sạch sẽ. Nhưng cũng không hiểu vì sao, Hàn Thuật nhìn mảnh sân càng trống trải sau khi được thu dọn gọn gàng lại thấy nó thiếu đi gì đó so với mấy ngày trước. Có lẽ vì Phi Minh cũng đã đi rồi, nơi vốn thiếu hơi người này lại càng giống một thành trì bỏ không.
Cát Niên không hề chào hỏi anh, Hàn Thuật tự tìm nước uống, cốc nước mát vừa xuống bụng, đến dạ dày cũng phải co giật vì lạnh. Anh vốn định tìm chủ nhà nói, không nên sống qua ngày thế này, trời đang đại hàn, tốt xấu gì cũng phải đun chút nước ấm chứ, lạnh chết người khác không nói làm gì, cẩn thận bản thân biến thành người tuyết lúc nào cũng không hay. Nào ngờ đặt cốc nước xuống nhìn quanh đã chẳng còn thấy Cát Niên trong phòng khách.
Anh tìm ra mảnh sân sau của ngôi nhà, quả nhiên thấy cô ở đó, ra là những hạt mưa bay nghiêng vào mái hiên đã làm ướt hết bát hương trên khám thờ, nhìn từ phía sau, cô đang lấy tay phủi đám tro bụi trong bát rồi tìm diêm thắp lại hương.
Hàn Thuật lầm bầm trong lòng, đã thời đại nào rồi mà cô còn bày trò mê tín thế này, thật khiến người ta không biết nên nói gì nữa. Nhưng hình như trước đây rất lâu cô đã bắt đầu đặc biệt tin vào mấy chuyện số mệnh quỷ thần này rồi.
Hàn Thuật bước lên phía trước, muốn xem xem Cát Niên đang vái thần phương nào, là Thổ địa Công công, Quán âm Bồ tát, Ngọc hoàng Đại đế hay là Táo công? Không chỉ cung phụng những ngày mồng Một và rằm, cơm tất niên cũng phải để ngài thưởng lãm trước rồi mới đến lượt đám người phàm đói bụng, ngay đến cả một ngày chẳng là ngày gì như hôm nay cũng hương khói hầu hạ, chưa biết chừng cả năm đều thế này, rốt cuộc là thần tiên gì lại có thể hưởng thụ đãi ngộ bậc ấy.
Anh thò đầu nghiên cứu hồi lâu, phát hiện khám thờ này có chút cổ quái, bởi theo kinh nghiệm có được của một kẻ vô thần như anh, dù cung phụng cái gì cũng phải có chút ám hiệu, ví dụ như Quan âm, Phật tổ chẳng hạn, có thiếu thốn đến mấy cũng phải có bức tranh vẽ thần tiên, nhưng ở đây ngoài bát hương ra chẳng có gì nữa cả.
Lòng Hàn Thuật có chút bồn chồn, nhưng nghĩ đến chuyện trước đây cô có thể dùng con cá đã ăn được một nửa mang lên “thành khẩn” cúng vái thần linh thì cho dù có ăn bớt cắt xén vật tư ở chỗ khác cũng chẳng có gì lạ.
Anh bỡn cợt chỉ tay lên trời lén hỏi Cát Niên: “Đồng chí này không có ý kiến gì với cá của em à?”
Anh cho rằng Cát Niên sẽ đáp lại một câu như “ngẩng đầu ba tấc thấy thần minh” gì đó, nhưng Cát Niên chẳng so đo gì với anh, bất ngờ rút ra ba nén hương từ bên cạnh đưa ra trước mặt Hàn Thuật.
“Làm gì thế?” Hàn Thuật làm bộ thụt lại phía sau.
Cát Niên nói: “Anh cũng thắp hương đi.”
Cô không dùng ngữ khí câu hỏi mà là câu cầu khiến, như thể đang nói với Hàn Thuật một chuyện quá đỗi tự nhiên, nhưng cô rõ ràng biết Hàn Thuật trước nay đều hết lần này đến lần khác nhấn mạnh mình là người kiên định đi theo chủ nghĩa duy vật.
Hàn Thuật vội vàng xua tay, có chút hồ nghi, rốt cuộc là cô đang thờ cúng ai? Là thần, hay là người đã qua đời? Anh lập tức thấy rờn rợn trong lòng, rất tự nhiên nghĩ đến Vu Vũ, nhưng trước sau cô đều không chịu thừa nhận Vu Vũ đã chết, vậy sao còn ngày này qua ngày khác thắp hương cầu khấn cho anh ta.
Anh từ chối: “Anh không quen mấy việc này, em tự chơi một mình đi, hà tất lôi cả anh vào.” Như sợ cô không vui, anh lại bổ sung thêm, “Anh chỉ có thể thắp hương cho người thân đã mất thôi.”
Cánh tay Cát Niên vẫn không chịu thu lại, cô đã nghe thấy những gì Hàn Thuật vừa nói nhưng vẫn nói giọng đều đều như cũ, “Lên thắp đi mà.”
Ngoài việc xin anh tránh xa cuộc sống của cô, Cát Niên rất hiếm khi xin Hàn Thuật làm điều gì, cô đứng trước bát hương nhìn anh, trước ánh mắt này Hàn Thuật có chút không biết phải làm sao, cuối cùng đành phục tùng. Anh nghĩ, đừng nói là thắp nén hương, ngay đến núi đao biển lửa cũng có thể đi nữa là. Chẳng qua cũng chỉ là hình thức, mặc cho đây là quỷ thần nào, cứ coi như là làm cô vui. Thế là Hàn Thuật mặt mày đau khổ làm theo, đón lấy nén hương, còn Cát Niên cúi đầu quẹt diêm. Khi anh lóng ngóng cắm xong nén hương vào bát thì ánh mắt của Cát Niên đã chẳng còn nhìn vào anh nữa mà đang nhìn về một nơi vô định phía trước, trong ánh mắt cô dường như phảng phất nỗi bi thương đã bình tĩnh lại sau ngày này qua tháng khác.
Hàn Thuật muốn ngăn thứ cảm xúc mơ hồ này quấn lấy mình, anh phủi tàn hương rơi trên mu bàn tay nói: “Khấn vái cũng tốt, dù gì dạo này anh cũng đen quá, việc gì cũng chẳng thuận lợi. Với tình hình sức khỏe hiện nay mẹ nuôi xem ra không quay lại Viện Kiểm sát được rồi, thế là người duy nhất có thể giúp anh cũng chẳng còn, hôm qua Viện trưởng kế nhiệm của bọn anh vô duyên vô cớ gọi anh ra ngoài uống trà, nói tốt đẹp một hồi, anh cũng chẳng ngốc. Người ta đang giục anh mau lên Viện Thành phố, còn ám chỉ bên Viện Thành Nam đến lúc anh nên nhường vị trí lại rồi, vụ án Cục Xây dựng sẽ được các đồng nghiệp khác tiếp nhận. Thế thì sao chứ, giờ kỳ nghỉ Tết vẫn còn chưa hết, ông ta thậm chí chưa chính thức nhậm chức đã vội vàng nôn nóng muốn anh cút, ông ta cũng không nghĩ xem, trong đống công trạng mấy năm nay Viện Thành Nam có được, mấy cái không phải nhờ anh, rốt cuộc anh cản trở ai cơ chứ?”
Anh oán thán bực bội nhưng trong lòng thực ra cũng hiểu rõ, đành tự an ủi mình: “Thôi vậy, cũng chẳng trách nổi ông ta, ai bảo bố anh tay với dài quá, chuyện sớm muộn gì cũng vậy thôi. Viện Thành phố cũng chẳng có gì không tốt, cả đống việc hay đang chờ, anh cũng chẳng thèm cái vụ trầy trật mãi chẳng xong kia nữa. Cho đám Lão Hồ tiếp nhận mệt chết đi.”
Dù anh đang cố nói theo chiều hướng tốt nhưng ngay đến kẻ ngốc cũng nhận ra trong lòng anh chẳng hề nghĩ vậy. Một người chưa từng va vấp, có ngã nhẹ một cái cũng cảm thấy rất đau, huống hồ anh lại nghiêm túc với vụ án này là thế.
“Đúng rồi.” Anh lại nhìn Cát Niên, làm vẻ chuyện chẳng liên quan đến mình nói tiếp, “Đường Nghiệp bị bắt rồi, em biết chưa?”
Cát Niên quả nhiên kinh ngạc, nét ưu sầu khẽ thoáng qua khuôn mặt cô. Thực ra cũng chẳng có gì ngạc nhiên, Đường Nghiệp cũng đã sớm có dự cảm, cô thì càng chẳng giúp gì được anh, đành rầu rầu “Ờ” một tiếng.
Hàn Thuật tự thanh minh cho mình, “Đừng nghĩ anh nhằm vào anh ta, nói thật, mẹ nuôi anh ốm không đúng lúc, ngay đến bà cũng không bảo vệ nổi anh ta, coi như anh ta xui xẻo. Lần này anh đi rồi, nếu như bọn Lão Hồ không tiếp tục điều tra đến cùng, Vương Quốc Hoa cũng đã chết, coi như Đường Nghiệp gánh thảm.”
Ẩn ý trong câu nói của anh rõ ràng đang cố ý nhắc nhở Cát Niên chớ có hy vọng gì nữa.
Cát Niên liếc xéo một cái rồi chẳng buồn để ý đến anh, trở vào nhà bận thu dọn ít đồ Phi Minh thường dùng. Lời nói của Hàn Thuật thật sự khiến lòng dạ cô rối bời, cảnh ngộ của Đường Nghiệp khiến cô không thể không buồn rầu, lo lắng. Cô vội vàng ra ra vào vào quanh phòng, tay chân tất bật, một mặt bận bịu có thể khiến cô không cần nghĩ đến những chuyện không vui trong lòng, mặt khác cũng có thể tránh khỏi con ruồi càng đuổi càng lại gần, khiến người ta bực mình lại còn cứ vo ve bên tai là Hàn Thuật.
Cũng may chưa được bao lâu, Bình Phượng đến xông nhà đã nhân tiện giải vây cho cô. Hàn Thuật thấy Cát Niên có khách, cũng ngại trình diễn sự vô vị của mình trước mặt người khác, đành hậm hực ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.