Chương 9: Vọng Hà đình Đại Thử đối phong miên (1)
Tân Di Ổ
12/06/2013
Không
biết đã bao lần khi quay lưng lại những người lăng nhục mình, Cát Niên tự hỏi,
mình có thể làm gì? Cái mình có thể làm là không giống bọn họ. Nhưng sau bao
bước ngoặt sắp khiến cô nổ tung, cô lại hết lần này đến lần khác tự hỏi, vì sao
cô phải khác bọn họ, vì sao?
.
Trong tiệm đồ vải, tay nghề của Cát Niên thuộc vào hàng đầu, cô luôn cảm thấy mỗi miếng vải qua tay mình đều có linh hồn, tính cách riêng, vải trơn gượng gạo gò bó, vải ca-rô ôn hòa nồng hậu, còn vải hoa lại thơ dại đáng yêu. Dường như mọi việc trên đời này đều như vậy, những thứ dùng cả trái tim để làm đều có thể làm tốt hơn người khác một chút. Các khách cũ của cửa hàng biết vậy, ai ai cũng đều đặc biệt chỉ định cô tự tay làm, có những lúc thực sự quá bận không nhận nổi bất kỳ đơn đặt nào nữa, cô chỉ đành xin lỗi khách hàng. Nhưng hôm nay, Cát Niên lại gặp phải một hóa đơn trả lại hàng.
(1). Tiết Đại Thử nằm hóng gió trên lầu Vọng Hà (tiết Đại Thử thường vào ngày 22, 23, 24 tháng Bảy)
“Chị Cát Niên, em đã đưa đến đúng theo địa chỉ, nhưng chủ nhà không nhận.” Cậu nhân viên đưa hàng đặt bọc đồ lên quầy thu ngân, quệt mồ hôi nói.
Cát Niên vội vàng mở gói hàng kiểm tra, “Sao lại thế được, liệu có phải hàng có lỗi gì không?”
Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện hàng lỗi bởi cô làm việc trước sau đều rất tinh tế tỉ mỉ. Nhưng quãng thời gian này, sự quan tâm Hàn Thuật dành cho Phi Minh không những không bớt đi mà còn tăng lên từng ngày, Phi Minh cũng tỏ ra ngày càng dựa dẫm vào anh, hễ mở miệng là nhắc chú Hàn Thuật, dường như trong lòng đã coi Hàn Thuật là người thân, là một thành viên trong gia đình dù không sống cùng một nhà. Cát Niên hiểu lúc này có dặn không được thân thiết với Hàn Thuật nữa thì con bé cũng không nghe, nhưng dùng cách thô bạo cấm đoán con bé giao tiếp với anh cũng ngang bằng việc dùng dao chặt đứt niềm vui và chỗ dựa tâm lý lớn nhất của Phi Minh hiện giờ, chuyện như vậy cô không làm nổi. Cách duy nhất là trở nên lãnh cảm, tự đặt bản thân mình ra khỏi mối quan hệ của hai người đó.
Kể từ buổi tối khó xử bên ngoài cánh cổng sắt ấy, Hàn Thuật không trực tiếp gặp Cát Niên lần nào nữa, mỗi khi biết Cát Niên ở nhà, anh đều dừng xe ở xa cách khoảng trăm mét. Đi đâu, làm gì cũng thường là thông qua Phi Minh nói với cô, mấy chuyện này Cát Niên đều để ngoài tai. Nhưng, vào ngày thường buổi tối Phi Minh ở lại trường, cô ra ngoài vườn tưới cây, thi thoảng vẫn có thể thấy chiếc Subaru đã trở nên quá quen thuộc, yên lặng đỗ ở đầu quán chú Tài, như lẫn trong khung cảnh màn đêm.
Những đêm ấy, trái tim đã trống rỗng sau bao năm sống trong lặng lẽ của Cát Niên bắt đầu bị những cơn mơ hành hạ. Không phải do nhớ Hàn Thuật, mà là sự tồn tại của Hàn Thuật khiến cô không thể không nhớ lại quá khứ đã được thời gian là phẳng. Trước khi Hàn Thuật xuất hiện, quá khứ ấy đã ngủ một giấc dài, như chiếc chăn gấp lại nhét dưới đáy rương, giờ đây được anh mở ra, nó vẫn mới như xưa, tuy mang mùi mốc và những nếp gấp mới, nhưng vệt loang lổ trên bề mặt vẫn rõ mồn một. Cát Niên sắp không kìm nén nổi những ký ức ấy, những tia nắng lóa mắt nơi đầu thềm, ánh trăng trắng như tuyết trong đêm đầu tiên bên kia bức tường cao, mỗi khi nhớ đến đây, ngay cả trong giấc mơ cô cũng không ngăn nổi nỗi run rẩy. Ký ức đã tỉnh dậy, nhưng đôi mắt của người kia vẫn không mở.
Vì vậy mấy ngày nay Cát Niên có chút hốt hoảng, cô chỉ sợ mình sơ ý làm sai kích thước đến nỗi khách hàng phải trả lại. Nhưng mở cả bộ bọc sofa ra tỉ mẩn kiểm tra, cô vẫn không phát hiện lỗi nào rõ ràng.
Cậu nhân viên đưa hàng cười khổ, “Chị đừng mất công kiểm tra nữa, theo em thấy nguyên nhân không phải hàng có vấn đề, người ta còn chẳng thèm mở ra xem đã nói luôn không phải đồ của mình rồi. Nhưng em cũng đã so đi so lại địa chỉ, chính xác 100%, hơn nữa số điện thoại ghi trên hóa đơn cũng đúng, thế mà anh ta có đánh chết cũng không nhận, còn làm sao được chứ? Em cũng nói với khách bộ sofa này đã đặt tiền trước rồi, đừng nói không thể trả lại tiền đặt cọc, cả phần còn lại cũng phải trả cho chúng ta.”
Cát Niên gật đầu, “Thế vị khách đó trả lời thế nào?”
“Trả lời? Thế đã may, đằng này anh ta đóng sập cửa trước mặt em, nếu không phải em né kịp thì cái mũi này cũng bẹt gí rồi.” Cậu nhân viên hậm hực nói.
Cát Niên quay sang soát lại đơn đặt hàng, địa chỉ, điện thoại đều lưu rất rõ ràng, so với hóa đơn giao hàng đều hoàn toàn trùng khớp. Cô nhớ mang máng bộ sofa này là do một cô gái trẻ dáng vẻ trí thức đặt, còn rất hào phóng đặt luôn 50% tiền hàng, sao đến ngày giao hàng lại sinh ra chuyện quái lạ này?
Cô xoa nhẹ lớp vải mềm màu khói ánh ngọc, bỗng cảm thấy buồn. Đơn hàng này là cô nhận, kiểu dáng mẫu vải đều do cô chọn giúp khách, một bộ vỏ sofa, sáu cái vỏ gối, hai rèm cửa tủ, tuy không hoa lệ nhưng cốt ở chất liệu hoàn mỹ, tinh tế đến từng chi tiết, kiểu xếp nếp viền bên mặt phải này cô đã tốn biết bao tâm sức mới có thể cảm thấy hài lòng, và thực sự cũng rất lịch sự vừa mắt. Quan trọng hơn là, tuy đơn đặt hàng này đã có tiền đặt cọc, nhưng khoản tiền còn lại vẫn chưa thu được, khách hàng khác nhau yêu cầu về kích thước cũng khác nhau, đồ bị bỏ lại trong cửa hàng vì thế cũng khó lòng bán lại được.
Thực sự không còn cách nào khác, Cát Niên bỏ dở công việc đang làm, hỏi cậu em đưa hàng địa chỉ, “Chị thử đi xem sao.” Cô nghĩ, dù kết quả có giống lần trước, gói hàng này cũng là do cô đích thân làm, ít nhất cũng phải làm rõ xem vấn đề nằm ở đâu, chưa biết chừng là do cậu đưa hàng diễn đạt không rõ ràng, có lẽ cô có thể giải thích cho khách hiểu.
Lấy xe đạp điện của cửa hàng, Cát Niên nhanh chóng tới khu nhà trên hóa đơn giao hàng, đó là khu kiến trúc lâm viên theo phong cách phương Nam khá nổi tiếng ở thành phố này. Cát Niên cẩn thận đối chiếu đơn nguyên, số tầng, số nhà, tìm đến đúng địa chỉ rồi ấn một hồi chuông.
Ra mở cửa là một người đàn ông. Đây là người mà cậu em giao hàng đã nhắc tới, thông tin số điện thoại trên hóa đơn đều là của người này chứ không phải của cô gái Cát Niên gặp khi nhận đơn đặt hàng.
Vợ đặt kiểu dáng, để lại số liên lạc của chồng hoàn toàn không có gì lạ. Nhưng vừa ngẩng mặt lên từ đống đồ ôm trước ngực, Cát Niên chợt sững lại kinh ngạc, người bên trong cánh cửa cũng không bình tĩnh hơn cô là mấy.
Khuôn mặt người đàn ông có thể nói đã khó coi đến cực điểm, kinh ngạc, hoang mang, phẫn nộ, tất cả cùng dồn lên, ngưng lại trong cặp mắt anh ta. Nếu như lúc này có chiếc gương trước mặt Cát Niên chắc hẳn cũng sẽ thấy vẻ chột dạ trên khuôn mặt cô. Đều nói gì mà oan gia ngõ hẹp, trái đất tròn, giờ thì tốt rồi, cô chỉ muốn nhắm nghiền mắt đâm đầu vào cái ngõ chết giẫm nào đấy cho xong.
“Cô thật nhiều mưu mô hơn tôi nghĩ đấy, đến chỗ này mà cô cũng tìm được. Cuối cùng cũng nghĩ xong rồi hả? Cô muốn gì? Thứ gì mới có thể nhét vừa cái miệng tham lam của cô?” Anh ta chính là Đường Nghiệp, người đàn ông đã tốt bụng ra tay cứu người lại bị người ta quay lại cắn cho một nhát buổi tối hôm Bình Phượng gặp nạn. Một tay chống vào khung cửa, cơn phẫn nộ khiến anh hơi lạc giọng.
Cát Niên chỉ hận mình sao không thể bị vùi hoàn toàn trong đống đồ trên tay. Cô nhớ lại cách giải quyết trong những tiểu thuyết, lúc này nhất định phải nói – không không không, anh nghe tôi giải thích... Cô sớm đã hiểu, phần lớn các chuyện có thể giải thích thực ra trong lòng mọi người đều đã rõ, không cần thiết phải nhiều lời; nhưng khi có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, có nói gì cũng đều vô dụng, sự việc căn bản đã không thể giải thích. Lúc này nếu như cô nói: Tôi đến để giao vỏ gối sofa, như vậy có khác gì kẻ gian phu tòm tem trên giường nhà người ta bị anh chồng chính thức bắt được vẫn già mồm: Tôi đang đo thử độ êm của giường nhà anh.
Nhưng, cô thực sự tới giao vỏ sofa, tuy tự cô cũng cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng ngẩn người ra một lúc, cô vẫn quyết định khẽ nâng túi hàng trên tay lên cao như một chiếc máy.
Đường Nghiệp đương nhiên nhận ra vỏ ngoài gói đồ cô cầm trên tay, cười nhạt một tiếng, trò thế thân này quá hiển nhiên, rõ ràng là một chiêu tống tiền nhọc lòng nhọc sức, nhưng hà tất phải đem mấy thủ đoạn kém cỏi này ra làm người khác thấy ghê tởm.
“Xin lỗi anh. Nhưng đây thực sự là đồ anh đã đặt ở cửa hàng chúng tôi, hoặc là bạn của anh...”
Cát Niên gắng gượng cố nói cho hết câu, nhưng phản ứng duy nhất của Đường Nghiệp là chỉ tay về phía thang máy, rít lên một tiếng qua kẽ miệng – “Cút!”
Da mặt Cát Niên cực mỏng, cảm giác nhục nhã quá lớn như con sóng lớn tàn nhẫn đánh chìm chiếc bè cô định tự cứu mình. Nhưng cô còn trách được ai, nỗi nhục nhã này chẳng phải do cô tự chuốc lấy hay sao? Tình cảnh bây giờ nào phải hiểu nhầm, cô vẫn còn nhớ rõ sự bỉ ổi, xấu xa của mình trước anh ta hôm đó, giờ còn tìm đến tận cửa nhà, nếu như không phải anh ta tu dưỡng tốt, đổi lại là người khác, cô có ăn một cái tát cũng chẳng có gì lạ, cô hoàn toàn không oan.
Túi đồ trong tay, đưa cũng không được, giữ lại cũng không xong. Nếu bỏ đi, về sau biết xử lý thế nào. Cát Niên khẽ cắn môi, lùi lại một bước.
Cơn tức giận của Đường Nghiệp cuối cùng cũng đến lúc bộc phát, khuôn mặt nho nhã trở nên tím ngắt, ngón tay chỉ ra phía cửa run run, “Cút! Cút! Cô nói đi, lập tức đi nói đi, đi mà nói với toàn thế giới, cái thằng tôi là loại người thế đấy, các người làm gì được tôi, làm gì được tôi?!”
Anh trút cơn phẫn nộ chất sâu trong lòng, dường như đứng trước mặt không còn là cô gái lấy oán báo ân, đe dọa tống tiền mà là mọi bất bình, trở ngại trong cuộc sống thực tại của anh.
Cánh cửa một lần nữa đóng sập trước mặt Cát Niên, tiếng sập cửa mạnh đến ong tai. Hàng xóm cùng tầng đều mở hé cửa thận trọng nghe ngóng. Cát Niên vội vàng cúi đầu, lòng nặng trĩu, cố hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra ấn thang máy.
Chiếc thang máy phía dưới chậm chạp đi lên, số báo tầng cứ thế nhảy lần lượt. Lớp cửa thang máy bằng inox phản chiếu một hình dáng mơ hồ mà đáng ghét, một người đáng thương đã đánh mất nguồn cội. Không biết đã bao lần khi quay lưng lại những người lăng nhục mình, Cát Niên tự hỏi, mình có thể làm gì? Cái mình có thể làm là không giống bọn họ. Nhưng sau bao bước ngoặt sắp khiến cô nổ tung, cô lại hết lần này đến lần khác tự hỏi, vì sao cô phải khác bọn họ, vì sao?
Đến hôm nay, cô vẫn vậy.
Cửa thang máy mở ra sau một tiếng “tinh”, Cát Niên cất bước, đúng lúc đó cánh cửa phía sau lưng cô lại một lần nữa mở ra.
Đường Nghiệp tóm lấy cổ tay Cát Niên, vẻ bạc nhược, thỏa hiệp đã thay cho nét hùng hổ, quyết liệt lúc nãy.
“Cô trực tiếp ra giá đi, nói xem cô rốt cuộc muốn thế nào? Một lần dứt điểm, xin cô đấy.”
Hóa ra anh hoàn toàn không bất cần như trong cơn bộc phát khi nãy, anh vẫn quan tâm tới ánh mắt của những người khác. Bất kỳ ai còn quan tâm tới người khác nghĩ gì về mình đều nhát gan như vậy cả.
Cát Niên ôm túi đồ nặng trĩu trong lòng, nghe tiếng cửa thang máy từ từ khép lại.
Cô nói: “Để tôi bọc vỏ sofa trước đã có được không?”
Hồi lâu sau, Đường Nghiệp quay người, Cát Niên thấp thỏm bước theo anh vào căn phòng xa lạ. Bộ vỏ ghế sofa đã đặt chỉ cần lệch một centimét là không lồng vào nổi, mọi nhân viên giao hàng đều bắt buộc phải lồng xong cho khách mới được ra về, đây là mục đích đến đây của cô ngày hôm nay, và cũng là bổn phận cô phải làm.
Đường Nghiệp mặt vô cảm ngồi trên chiếc ghế mây quay lưng lại hướng ánh sáng, nhìn Cát Niên thành thục tháo lớp vỏ ghế sofa và gối dựa cũ, lại lồng vào bộ vỏ mới. Đây hoàn toàn không phải một công việc dễ dàng, đặc biệt khi chỉ làm có một mình. Cô bận bịu trán đầy mồ hôi, vài lần, Đường Nghiệp cứ nghĩ chắc chắn nhét không vừa rồi, cô ra sức chuyển dịch một hồi, đám đệm lộn xộn cuối cùng cũng trở nên vừa vặn ngay ngắn một cách kỳ lạ. Người con gái này có thể nham hiểm, nhưng cảm giác cô đem đến cho người ta lại hoàn toàn vô hại, thậm chí là mảnh mai xinh đẹp. Lẽ nào phụ nữ ai cũng khoác lên mình một lớp họa bì như thế?
Cát Niên cố hết sức đặt trọn tâm tư vào công việc đang làm, cũng may mấy chiếc vỏ ghế đều không lệch một phân nào, xem như đây cũng là một điều an ủi.
“Cái nào mới là nghề tay trái của cô?” Khi công việc trong phòng khách sắp sửa hoàn thành, Đường Nghiệp lạnh lùng lên tiếng hỏi, cơn phẫn nộ cực điểm nhất đã qua, anh có vẻ khá bình thản.
Động tác trên tay Cát Niên chậm lại, cô cố nghiền ngẫm ý tứ ngoài câu nói của anh.
Một cô gái điếm làm vỏ ghế sofa vải.
Có lẽ đây cũng được coi là một bước tiến trong nhận thức, ít nhất anh cũng lần đầu tiên thừa nhận bộ vỏ ghế này đúng là được đặt làm riêng cho bộ sofa kích thước đặc biệt nhà anh.
Cô vẫn tránh nhìn thẳng vào Đường Nghiệp, chậm rãi nói: “Dịch vụ liên quan đến anh hôm nay chỉ là làm vỏ ghế sofa thôi.”
“Bộ vỏ ghế này không phải do tôi đặt.” Việc anh ngầm chấp nhận cho cô lồng vỏ ghế chỉ là vì muốn biết rốt cuộc cô định giở trò gì.
“Nhưng nó thực sự được đặt làm cho bộ ghế của anh.” Cát Niên nhẹ nhàng vuốt phẳng vết hằn trên chiếc gối dựa cuối cùng, “Nó rất hợp với màu sắc chiếc ghế mây và sàn gỗ nhà anh... mà, xin hỏi rèm cửa sổ treo ở chỗ nào?”
Khuôn mặt Đường Nghiệp khuất trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm,có lẽ anh đang quan sát, cũng có lẽ vẫn còn nghi ngờ. Nhưng anh vẫn nhấc tay chỉ sang một gian phòng khác.
Hình ảnh người đàn ông này trước mặt Cát Niên luôn phiền muộn u uất, nhưng nơi anh ở lại toát lên một cảm giác khá thanh thản, không gian màu tro nhạt, phần lớn đều là đồ dùng bằng mây tre đan và cây cảnh xanh, nơi thích hợp nhất để ngồi an tĩnh bày một chiếc ghế mây.
Cát Niên bắt tay vào việc treo rèm tủ, bậc cửa sổ bằng đá cẩm thạch màu ngọc sạch sẽ lạ thường, ngoài một bộ bàn cờ, chỉ có một khung ảnh sáu tấc bằng gỗ mộc, người thanh niên nằm trên chiếc ghế gấp bên bờ ao vắng vẻ đúng là người chủ căn phòng, chỉ có điều anh trong bức ảnh có hơi khác hiện tại chút xíu. Nói thế nào nhỉ, có lẽ là nét thần đằng sau ống kính dù anh không cười, tay cầm cần câu, gác trước ngực một cuốn tiểu thuyết cũ, mái tóc hơi rối, chiếc mũ ngư dân chụp lên khuôn mặt vương bóng cây đung đưa. Bức ảnh khiến người ta có một cảm giác nhẹ nhàng, vui tươi, đây dường như chính là cái thần người chụp bức ảnh định bắt lấy.
Cát Niên cẩn thận dọn bàn cờ và bức ảnh sang một bên, bất giác nhìn thấy hàng chữ nhỏ được ghi cẩn thận trên mặt gỗ phía sau khung ảnh, cô vốn không muốn can thiệp vào đời tư người khác liền vội vàng nhìn đi chỗ khác nhưng dòng chữ được ghi bên trên vẫn hiện rõ mồn một – “Vọng Hà đình Đại Thử đối phong miên.”
.
.
Trong tiệm đồ vải, tay nghề của Cát Niên thuộc vào hàng đầu, cô luôn cảm thấy mỗi miếng vải qua tay mình đều có linh hồn, tính cách riêng, vải trơn gượng gạo gò bó, vải ca-rô ôn hòa nồng hậu, còn vải hoa lại thơ dại đáng yêu. Dường như mọi việc trên đời này đều như vậy, những thứ dùng cả trái tim để làm đều có thể làm tốt hơn người khác một chút. Các khách cũ của cửa hàng biết vậy, ai ai cũng đều đặc biệt chỉ định cô tự tay làm, có những lúc thực sự quá bận không nhận nổi bất kỳ đơn đặt nào nữa, cô chỉ đành xin lỗi khách hàng. Nhưng hôm nay, Cát Niên lại gặp phải một hóa đơn trả lại hàng.
(1). Tiết Đại Thử nằm hóng gió trên lầu Vọng Hà (tiết Đại Thử thường vào ngày 22, 23, 24 tháng Bảy)
“Chị Cát Niên, em đã đưa đến đúng theo địa chỉ, nhưng chủ nhà không nhận.” Cậu nhân viên đưa hàng đặt bọc đồ lên quầy thu ngân, quệt mồ hôi nói.
Cát Niên vội vàng mở gói hàng kiểm tra, “Sao lại thế được, liệu có phải hàng có lỗi gì không?”
Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện hàng lỗi bởi cô làm việc trước sau đều rất tinh tế tỉ mỉ. Nhưng quãng thời gian này, sự quan tâm Hàn Thuật dành cho Phi Minh không những không bớt đi mà còn tăng lên từng ngày, Phi Minh cũng tỏ ra ngày càng dựa dẫm vào anh, hễ mở miệng là nhắc chú Hàn Thuật, dường như trong lòng đã coi Hàn Thuật là người thân, là một thành viên trong gia đình dù không sống cùng một nhà. Cát Niên hiểu lúc này có dặn không được thân thiết với Hàn Thuật nữa thì con bé cũng không nghe, nhưng dùng cách thô bạo cấm đoán con bé giao tiếp với anh cũng ngang bằng việc dùng dao chặt đứt niềm vui và chỗ dựa tâm lý lớn nhất của Phi Minh hiện giờ, chuyện như vậy cô không làm nổi. Cách duy nhất là trở nên lãnh cảm, tự đặt bản thân mình ra khỏi mối quan hệ của hai người đó.
Kể từ buổi tối khó xử bên ngoài cánh cổng sắt ấy, Hàn Thuật không trực tiếp gặp Cát Niên lần nào nữa, mỗi khi biết Cát Niên ở nhà, anh đều dừng xe ở xa cách khoảng trăm mét. Đi đâu, làm gì cũng thường là thông qua Phi Minh nói với cô, mấy chuyện này Cát Niên đều để ngoài tai. Nhưng, vào ngày thường buổi tối Phi Minh ở lại trường, cô ra ngoài vườn tưới cây, thi thoảng vẫn có thể thấy chiếc Subaru đã trở nên quá quen thuộc, yên lặng đỗ ở đầu quán chú Tài, như lẫn trong khung cảnh màn đêm.
Những đêm ấy, trái tim đã trống rỗng sau bao năm sống trong lặng lẽ của Cát Niên bắt đầu bị những cơn mơ hành hạ. Không phải do nhớ Hàn Thuật, mà là sự tồn tại của Hàn Thuật khiến cô không thể không nhớ lại quá khứ đã được thời gian là phẳng. Trước khi Hàn Thuật xuất hiện, quá khứ ấy đã ngủ một giấc dài, như chiếc chăn gấp lại nhét dưới đáy rương, giờ đây được anh mở ra, nó vẫn mới như xưa, tuy mang mùi mốc và những nếp gấp mới, nhưng vệt loang lổ trên bề mặt vẫn rõ mồn một. Cát Niên sắp không kìm nén nổi những ký ức ấy, những tia nắng lóa mắt nơi đầu thềm, ánh trăng trắng như tuyết trong đêm đầu tiên bên kia bức tường cao, mỗi khi nhớ đến đây, ngay cả trong giấc mơ cô cũng không ngăn nổi nỗi run rẩy. Ký ức đã tỉnh dậy, nhưng đôi mắt của người kia vẫn không mở.
Vì vậy mấy ngày nay Cát Niên có chút hốt hoảng, cô chỉ sợ mình sơ ý làm sai kích thước đến nỗi khách hàng phải trả lại. Nhưng mở cả bộ bọc sofa ra tỉ mẩn kiểm tra, cô vẫn không phát hiện lỗi nào rõ ràng.
Cậu nhân viên đưa hàng cười khổ, “Chị đừng mất công kiểm tra nữa, theo em thấy nguyên nhân không phải hàng có vấn đề, người ta còn chẳng thèm mở ra xem đã nói luôn không phải đồ của mình rồi. Nhưng em cũng đã so đi so lại địa chỉ, chính xác 100%, hơn nữa số điện thoại ghi trên hóa đơn cũng đúng, thế mà anh ta có đánh chết cũng không nhận, còn làm sao được chứ? Em cũng nói với khách bộ sofa này đã đặt tiền trước rồi, đừng nói không thể trả lại tiền đặt cọc, cả phần còn lại cũng phải trả cho chúng ta.”
Cát Niên gật đầu, “Thế vị khách đó trả lời thế nào?”
“Trả lời? Thế đã may, đằng này anh ta đóng sập cửa trước mặt em, nếu không phải em né kịp thì cái mũi này cũng bẹt gí rồi.” Cậu nhân viên hậm hực nói.
Cát Niên quay sang soát lại đơn đặt hàng, địa chỉ, điện thoại đều lưu rất rõ ràng, so với hóa đơn giao hàng đều hoàn toàn trùng khớp. Cô nhớ mang máng bộ sofa này là do một cô gái trẻ dáng vẻ trí thức đặt, còn rất hào phóng đặt luôn 50% tiền hàng, sao đến ngày giao hàng lại sinh ra chuyện quái lạ này?
Cô xoa nhẹ lớp vải mềm màu khói ánh ngọc, bỗng cảm thấy buồn. Đơn hàng này là cô nhận, kiểu dáng mẫu vải đều do cô chọn giúp khách, một bộ vỏ sofa, sáu cái vỏ gối, hai rèm cửa tủ, tuy không hoa lệ nhưng cốt ở chất liệu hoàn mỹ, tinh tế đến từng chi tiết, kiểu xếp nếp viền bên mặt phải này cô đã tốn biết bao tâm sức mới có thể cảm thấy hài lòng, và thực sự cũng rất lịch sự vừa mắt. Quan trọng hơn là, tuy đơn đặt hàng này đã có tiền đặt cọc, nhưng khoản tiền còn lại vẫn chưa thu được, khách hàng khác nhau yêu cầu về kích thước cũng khác nhau, đồ bị bỏ lại trong cửa hàng vì thế cũng khó lòng bán lại được.
Thực sự không còn cách nào khác, Cát Niên bỏ dở công việc đang làm, hỏi cậu em đưa hàng địa chỉ, “Chị thử đi xem sao.” Cô nghĩ, dù kết quả có giống lần trước, gói hàng này cũng là do cô đích thân làm, ít nhất cũng phải làm rõ xem vấn đề nằm ở đâu, chưa biết chừng là do cậu đưa hàng diễn đạt không rõ ràng, có lẽ cô có thể giải thích cho khách hiểu.
Lấy xe đạp điện của cửa hàng, Cát Niên nhanh chóng tới khu nhà trên hóa đơn giao hàng, đó là khu kiến trúc lâm viên theo phong cách phương Nam khá nổi tiếng ở thành phố này. Cát Niên cẩn thận đối chiếu đơn nguyên, số tầng, số nhà, tìm đến đúng địa chỉ rồi ấn một hồi chuông.
Ra mở cửa là một người đàn ông. Đây là người mà cậu em giao hàng đã nhắc tới, thông tin số điện thoại trên hóa đơn đều là của người này chứ không phải của cô gái Cát Niên gặp khi nhận đơn đặt hàng.
Vợ đặt kiểu dáng, để lại số liên lạc của chồng hoàn toàn không có gì lạ. Nhưng vừa ngẩng mặt lên từ đống đồ ôm trước ngực, Cát Niên chợt sững lại kinh ngạc, người bên trong cánh cửa cũng không bình tĩnh hơn cô là mấy.
Khuôn mặt người đàn ông có thể nói đã khó coi đến cực điểm, kinh ngạc, hoang mang, phẫn nộ, tất cả cùng dồn lên, ngưng lại trong cặp mắt anh ta. Nếu như lúc này có chiếc gương trước mặt Cát Niên chắc hẳn cũng sẽ thấy vẻ chột dạ trên khuôn mặt cô. Đều nói gì mà oan gia ngõ hẹp, trái đất tròn, giờ thì tốt rồi, cô chỉ muốn nhắm nghiền mắt đâm đầu vào cái ngõ chết giẫm nào đấy cho xong.
“Cô thật nhiều mưu mô hơn tôi nghĩ đấy, đến chỗ này mà cô cũng tìm được. Cuối cùng cũng nghĩ xong rồi hả? Cô muốn gì? Thứ gì mới có thể nhét vừa cái miệng tham lam của cô?” Anh ta chính là Đường Nghiệp, người đàn ông đã tốt bụng ra tay cứu người lại bị người ta quay lại cắn cho một nhát buổi tối hôm Bình Phượng gặp nạn. Một tay chống vào khung cửa, cơn phẫn nộ khiến anh hơi lạc giọng.
Cát Niên chỉ hận mình sao không thể bị vùi hoàn toàn trong đống đồ trên tay. Cô nhớ lại cách giải quyết trong những tiểu thuyết, lúc này nhất định phải nói – không không không, anh nghe tôi giải thích... Cô sớm đã hiểu, phần lớn các chuyện có thể giải thích thực ra trong lòng mọi người đều đã rõ, không cần thiết phải nhiều lời; nhưng khi có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, có nói gì cũng đều vô dụng, sự việc căn bản đã không thể giải thích. Lúc này nếu như cô nói: Tôi đến để giao vỏ gối sofa, như vậy có khác gì kẻ gian phu tòm tem trên giường nhà người ta bị anh chồng chính thức bắt được vẫn già mồm: Tôi đang đo thử độ êm của giường nhà anh.
Nhưng, cô thực sự tới giao vỏ sofa, tuy tự cô cũng cảm thấy chuyện này thật hoang đường, nhưng ngẩn người ra một lúc, cô vẫn quyết định khẽ nâng túi hàng trên tay lên cao như một chiếc máy.
Đường Nghiệp đương nhiên nhận ra vỏ ngoài gói đồ cô cầm trên tay, cười nhạt một tiếng, trò thế thân này quá hiển nhiên, rõ ràng là một chiêu tống tiền nhọc lòng nhọc sức, nhưng hà tất phải đem mấy thủ đoạn kém cỏi này ra làm người khác thấy ghê tởm.
“Xin lỗi anh. Nhưng đây thực sự là đồ anh đã đặt ở cửa hàng chúng tôi, hoặc là bạn của anh...”
Cát Niên gắng gượng cố nói cho hết câu, nhưng phản ứng duy nhất của Đường Nghiệp là chỉ tay về phía thang máy, rít lên một tiếng qua kẽ miệng – “Cút!”
Da mặt Cát Niên cực mỏng, cảm giác nhục nhã quá lớn như con sóng lớn tàn nhẫn đánh chìm chiếc bè cô định tự cứu mình. Nhưng cô còn trách được ai, nỗi nhục nhã này chẳng phải do cô tự chuốc lấy hay sao? Tình cảnh bây giờ nào phải hiểu nhầm, cô vẫn còn nhớ rõ sự bỉ ổi, xấu xa của mình trước anh ta hôm đó, giờ còn tìm đến tận cửa nhà, nếu như không phải anh ta tu dưỡng tốt, đổi lại là người khác, cô có ăn một cái tát cũng chẳng có gì lạ, cô hoàn toàn không oan.
Túi đồ trong tay, đưa cũng không được, giữ lại cũng không xong. Nếu bỏ đi, về sau biết xử lý thế nào. Cát Niên khẽ cắn môi, lùi lại một bước.
Cơn tức giận của Đường Nghiệp cuối cùng cũng đến lúc bộc phát, khuôn mặt nho nhã trở nên tím ngắt, ngón tay chỉ ra phía cửa run run, “Cút! Cút! Cô nói đi, lập tức đi nói đi, đi mà nói với toàn thế giới, cái thằng tôi là loại người thế đấy, các người làm gì được tôi, làm gì được tôi?!”
Anh trút cơn phẫn nộ chất sâu trong lòng, dường như đứng trước mặt không còn là cô gái lấy oán báo ân, đe dọa tống tiền mà là mọi bất bình, trở ngại trong cuộc sống thực tại của anh.
Cánh cửa một lần nữa đóng sập trước mặt Cát Niên, tiếng sập cửa mạnh đến ong tai. Hàng xóm cùng tầng đều mở hé cửa thận trọng nghe ngóng. Cát Niên vội vàng cúi đầu, lòng nặng trĩu, cố hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra ấn thang máy.
Chiếc thang máy phía dưới chậm chạp đi lên, số báo tầng cứ thế nhảy lần lượt. Lớp cửa thang máy bằng inox phản chiếu một hình dáng mơ hồ mà đáng ghét, một người đáng thương đã đánh mất nguồn cội. Không biết đã bao lần khi quay lưng lại những người lăng nhục mình, Cát Niên tự hỏi, mình có thể làm gì? Cái mình có thể làm là không giống bọn họ. Nhưng sau bao bước ngoặt sắp khiến cô nổ tung, cô lại hết lần này đến lần khác tự hỏi, vì sao cô phải khác bọn họ, vì sao?
Đến hôm nay, cô vẫn vậy.
Cửa thang máy mở ra sau một tiếng “tinh”, Cát Niên cất bước, đúng lúc đó cánh cửa phía sau lưng cô lại một lần nữa mở ra.
Đường Nghiệp tóm lấy cổ tay Cát Niên, vẻ bạc nhược, thỏa hiệp đã thay cho nét hùng hổ, quyết liệt lúc nãy.
“Cô trực tiếp ra giá đi, nói xem cô rốt cuộc muốn thế nào? Một lần dứt điểm, xin cô đấy.”
Hóa ra anh hoàn toàn không bất cần như trong cơn bộc phát khi nãy, anh vẫn quan tâm tới ánh mắt của những người khác. Bất kỳ ai còn quan tâm tới người khác nghĩ gì về mình đều nhát gan như vậy cả.
Cát Niên ôm túi đồ nặng trĩu trong lòng, nghe tiếng cửa thang máy từ từ khép lại.
Cô nói: “Để tôi bọc vỏ sofa trước đã có được không?”
Hồi lâu sau, Đường Nghiệp quay người, Cát Niên thấp thỏm bước theo anh vào căn phòng xa lạ. Bộ vỏ ghế sofa đã đặt chỉ cần lệch một centimét là không lồng vào nổi, mọi nhân viên giao hàng đều bắt buộc phải lồng xong cho khách mới được ra về, đây là mục đích đến đây của cô ngày hôm nay, và cũng là bổn phận cô phải làm.
Đường Nghiệp mặt vô cảm ngồi trên chiếc ghế mây quay lưng lại hướng ánh sáng, nhìn Cát Niên thành thục tháo lớp vỏ ghế sofa và gối dựa cũ, lại lồng vào bộ vỏ mới. Đây hoàn toàn không phải một công việc dễ dàng, đặc biệt khi chỉ làm có một mình. Cô bận bịu trán đầy mồ hôi, vài lần, Đường Nghiệp cứ nghĩ chắc chắn nhét không vừa rồi, cô ra sức chuyển dịch một hồi, đám đệm lộn xộn cuối cùng cũng trở nên vừa vặn ngay ngắn một cách kỳ lạ. Người con gái này có thể nham hiểm, nhưng cảm giác cô đem đến cho người ta lại hoàn toàn vô hại, thậm chí là mảnh mai xinh đẹp. Lẽ nào phụ nữ ai cũng khoác lên mình một lớp họa bì như thế?
Cát Niên cố hết sức đặt trọn tâm tư vào công việc đang làm, cũng may mấy chiếc vỏ ghế đều không lệch một phân nào, xem như đây cũng là một điều an ủi.
“Cái nào mới là nghề tay trái của cô?” Khi công việc trong phòng khách sắp sửa hoàn thành, Đường Nghiệp lạnh lùng lên tiếng hỏi, cơn phẫn nộ cực điểm nhất đã qua, anh có vẻ khá bình thản.
Động tác trên tay Cát Niên chậm lại, cô cố nghiền ngẫm ý tứ ngoài câu nói của anh.
Một cô gái điếm làm vỏ ghế sofa vải.
Có lẽ đây cũng được coi là một bước tiến trong nhận thức, ít nhất anh cũng lần đầu tiên thừa nhận bộ vỏ ghế này đúng là được đặt làm riêng cho bộ sofa kích thước đặc biệt nhà anh.
Cô vẫn tránh nhìn thẳng vào Đường Nghiệp, chậm rãi nói: “Dịch vụ liên quan đến anh hôm nay chỉ là làm vỏ ghế sofa thôi.”
“Bộ vỏ ghế này không phải do tôi đặt.” Việc anh ngầm chấp nhận cho cô lồng vỏ ghế chỉ là vì muốn biết rốt cuộc cô định giở trò gì.
“Nhưng nó thực sự được đặt làm cho bộ ghế của anh.” Cát Niên nhẹ nhàng vuốt phẳng vết hằn trên chiếc gối dựa cuối cùng, “Nó rất hợp với màu sắc chiếc ghế mây và sàn gỗ nhà anh... mà, xin hỏi rèm cửa sổ treo ở chỗ nào?”
Khuôn mặt Đường Nghiệp khuất trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm,có lẽ anh đang quan sát, cũng có lẽ vẫn còn nghi ngờ. Nhưng anh vẫn nhấc tay chỉ sang một gian phòng khác.
Hình ảnh người đàn ông này trước mặt Cát Niên luôn phiền muộn u uất, nhưng nơi anh ở lại toát lên một cảm giác khá thanh thản, không gian màu tro nhạt, phần lớn đều là đồ dùng bằng mây tre đan và cây cảnh xanh, nơi thích hợp nhất để ngồi an tĩnh bày một chiếc ghế mây.
Cát Niên bắt tay vào việc treo rèm tủ, bậc cửa sổ bằng đá cẩm thạch màu ngọc sạch sẽ lạ thường, ngoài một bộ bàn cờ, chỉ có một khung ảnh sáu tấc bằng gỗ mộc, người thanh niên nằm trên chiếc ghế gấp bên bờ ao vắng vẻ đúng là người chủ căn phòng, chỉ có điều anh trong bức ảnh có hơi khác hiện tại chút xíu. Nói thế nào nhỉ, có lẽ là nét thần đằng sau ống kính dù anh không cười, tay cầm cần câu, gác trước ngực một cuốn tiểu thuyết cũ, mái tóc hơi rối, chiếc mũ ngư dân chụp lên khuôn mặt vương bóng cây đung đưa. Bức ảnh khiến người ta có một cảm giác nhẹ nhàng, vui tươi, đây dường như chính là cái thần người chụp bức ảnh định bắt lấy.
Cát Niên cẩn thận dọn bàn cờ và bức ảnh sang một bên, bất giác nhìn thấy hàng chữ nhỏ được ghi cẩn thận trên mặt gỗ phía sau khung ảnh, cô vốn không muốn can thiệp vào đời tư người khác liền vội vàng nhìn đi chỗ khác nhưng dòng chữ được ghi bên trên vẫn hiện rõ mồn một – “Vọng Hà đình Đại Thử đối phong miên.”
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.