Chương 15
Băng Nhi
14/02/2023
Khánh An hất phăng tay của Trần Hoàng Thiên ra, anh còn không thừa nhận? Hơn hai mươi năm sống trên đời, người mà cô đắc tội chỉ có mình anh, cũng chỉ có anh mới hận gia đình cô như vậy.
Lý nào lại không phải?
“Còn không phải anh làm ư?” Khánh An hai mắt trừng lớn nhìn anh, đôi mắt cô đã bắt đầu phiếm hồng.
“Đỗ Khánh An, hôm qua sau khi nhận điện thoại của cô, tôi như một thằng điên bỏ cả cuộc họp khẩn, lao tới Giác Tâm tự, lùng sục cả đêm lật tung cả khu rừng lên tìm cô, còn sốt sắng gọi cả người của Vũ Trình Kha tới giúp. Cô thì hay rồi, về nhà Vũ Mai Phương ăn no ngủ kĩ, bây giờ lại quay sang vu không tôi bắt cóc An Khải. Tốt thôi, coi như lòng tốt của tôi đặt nhầm chỗ.”
Trần Hoàng Thiên nói xong bực bội đấm rầm vào cửa xe làm Khánh An hết hồn, nhưng mà anh vừa nói cái gì cơ? Anh nhận được điện thoại của cô sao? Lúc cô bấm loạn vậy mà lại gọi cho anh chứ không phải người khác, điện thoại bị tên áo đen đập vỡ ngay sau đó nên cô cũng không rõ mình đã bấm số gọi cho người nào.
Khoan đã, anh vừa rồi còn nói anh đã thức cả đêm để tìm kiếm cô, lại còn dùng cả quân đội của Trình Kha. Nếu nói như vậy, anh hẳn không phải là người bắt cóc anh trai cô, là cô đã trách lầm anh.
Vậy ai đã gửi cho cô bức thư này? Anh trai cô bây giờ đang ở đâu?
Khánh An biết mình sai khi trách lầm anh thậm chí vừa rồi còn vung tay cho anh một bạt tai nên muốn xin lỗi. Cô ngập ngừng muốn nói lời xin lỗi nhưng không dám nói, biểu cảm của anh lúc này như hận không thể ném thẳng cô xuống xe ngay lập tức. Giờ này cô mới để ý kĩ, mái tóc lãng tử của anh có chút rối, gương mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng vẫn có chút mệt mỏi, dưới bọng mắt cũng có chút quầng thâm.
Đấu tranh tư tưởng một hồi cô quyết định lên tiếng :”X… xin lỗi… tôi không biết anh thức cả đêm thì tôi…”
Trần Hoàng Thiên chẳng thèm để ý đến cô, anh ngồi dịch ra sau, tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần. Khánh An cũng không nói gì nữa, cô nhìn ra phía ngoài cửa xe nhìn từng bóng cây lướt qua trước mắt.
Rất nhanh xe đã dừng trước cửa Tây Uyển, Trần Hoàng Thiên bước xuống xe trước, anh vòng qua mở cửa xe cho cô. Khánh An ngơ ngác, cô biết đây là diễn kịch nhưng vẫn đắm chìm trong ảo giác ngọt ngào. Giá như một lần, chỉ một lần cũng được anh thật tâm mở cửa xe cho cô thì cô cũng được an ủi rồi. Lần thứ hai đi cạnh anh cùng nhau bước vào nhà, trong lòng cô có chút hồi tưởng, lần đầu cùng anh sóng đôi đó là vào ngày cưới của bọn họ.
Lúc Khánh An hồi thần lại cô đã đứng trước cửa nhà, thím lưu đang tươi cười đưa dép cho bọn họ, phía sau thím Lưu có một bà lão ngoài tám mươi đang bước tới.
“Bà nội.” Cả hai cùng lúc lên tiếng.
Lão phu nhân cười hiền từ đưa tay vẫy Khánh An ý bảo cô lại gần mình, cô bước tới đưa tay ôm lấy cánh tay bà nũng nịu :”Bà nội, sao bà về mà không báo con một tiếng vậy. Con nhớ bà chết đi được.”
Lão phu nhân đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhàng lên cánh tay cô trêu đùa :” Bà đương nhiên muốn tạo bất ngờ cho bé con của bà rồi, dạo này thằng nhóc kia có bắt nạt cháu không?” Lão phu nhân liếc nhìn Trần Hoàng Thiên lạnh mặt :”Nếu nó bắt nạt cháu bà nhất định sẽ đánh chết nó!”
Anh nhăn mặt :”Bà nội, bà nói gì vậy.” Bà nội anh cưng chiều cháu dâu hơn cả cháu ruột rồi.
Lão phu nhân lườm anh một cú cháy mắt rồi kéo tay Khánh An đi vào phòng bếp :”Hai đứa mau vào rửa tay ăn cơm đi, hôm nay bà bảo thím Lưu nấu rất nhiều món ngon.”
Lão phu nhân năm nay ngoài tám mươi tuổi, khí chất quý phái của bậc phu nhân hào môn, tuy tuổi đã cao nhưng sức khỏe của bà vẫn còn rất tốt. Bà rất thương Khánh An, bà tuyên bố cả đời chỉ chấp nhận một mình Khánh An làm cháu dâu cho nên những ngày này Lê Ngọc Vân buộc phải chuyển ra ngoài để tránh bị bà nghi ngờ.
Nhưng mà mới đi được hai bước chân, lão phu nhân bất chợt ngừng bước nhìn chằm chằm vào cánh tay của Khánh An, cô vội vàng hỏi :”Bà nội sao vậy ạ?”
Lão phu nhân cảm thấy cánh tay cô có gì đó không đúng, lúc bà chạm vào như có một tầng vải ở phía trong, đôi mày thanh tú của cô cũng hơi nhăn khi bà vỗ nhẹ lên tay cô, hơn nữa mặt cô có chút tái. Lão phu nhân đã sống gần như cả cuộc đời, chỉ một chút thay đổi bà cũng sẽ nhận ra. Bà vội đưa tay vén tay áo dài của cô lên, giây tiếp theo những gì đập vào mắt bà làm bà kêu lên thoảng thốt :”Bé con, tay của cháu sao vậy? Sao lại bị thương?”
Cô bị thương?
Trần Hoàng Thiên chậm rãi đi phía sau, nghe thấy cô bị thương bước chân cũng nhanh hơn một chút, vậy mà lúc ở trong xe anh không phát hiện ra cô bị thương. Mày kiếm của Trần Hoàng Thiên nhíu càng sâu, trên đôi tay trắng nõn của Khánh An chi chít vết bầm tím băng gạc được quấn với mật độ dày, cô bị sao thế này?
Chung Giai Hạo vươn tay muốn nắm lấy tay cô để nhìn cho kĩ nhưng Khánh An lại rụt tay về, mặt quay đi chỗ khác lảng tránh ánh mắt anh. Trong lòng Trần Hoàng Thiên có chút mất mát, cô vậy mà không muốn anh chạm vào, né tránh anh.
Lão phu nhân và thím Lưu cũng vội vàng kéo cô ra sofa, ấn cô ngồi xuống giọng nói cũng có chút trở nên nôn nóng :”Khánh An sao cháu bị thương thành ra như vậy? Còn bị thương ở đâu không, nói cho bà nội biết có phải là do thằng nhãi con kia không? Bà nội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Chung lão phu nhân vừa nói vừa ra hiểu cho thím Lưu kiểm tra khắp cả một lượt.
Mặc cho Khánh An nói rằng mình không sao, thím Lưu và lão phu nhân kiên trì muốn kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu nữa không. Cuối cùng cô cũng giơ cờ trắng đầu hàng, nhìn người cô vết thương khắp cả lão phu nhân đưa tay che miệng la lên thảng thốt :”Trời ơi Khánh An, cháu làm sao thế này?” Giây tiếp theo bà quay sang Chung Giai Hạo vừa lấy tay đánh liên tiếp vào người anh vừa mắng anh tới tấp :”Thằng nhãi này, cháu làm chồng kiểu gì vậy hả? Để cho con bé bị thương thành ra như vậy, đã biết tội hay chưa?”
Trần Hoàng Thiên bị đánh la lên oái oái, anh thật sự không biết cô bị thương mà!
Sau bữa cơm trưa nhiều “cảm xúc”, anh và cô trở về phòng ngủ chính dưới ánh mắt như camera của bà nội. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, giây tiếp theo Trần Hoàng Thiên đã ép sát cô vào góc tường, ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói âm u như tu la dưới địa ngục :”Vì sao cô bị thương? Đỗ Khánh An, rốt cuộc là cô muốn giở trò gì?”
Cô muốn bà nội quản anh, nghi ngờ anh rồi từ đó phát hiện ra mối quan hệ của anh và Ngọc Vân sao?
Khánh An hoảng sợ, lưng chạm vào vách tường lạnh lẽo, cô giở trò gì sao? Câu hỏi này nực cười biết bao, cô bị bắt cóc khó khăn lắm mới trốn thoát được, còn bị thương thành ra như vậy. Cô sẽ giở trò gì đây?
Khánh An không trả lời càng làm Trần Hoàng Thiên thêm bực bội, anh lập tức kéo cô về phía giường lớn đẩy ngã cô. Một giây sau cơ thể to lớn của anh đè lên người cô, anh nghiến răng :”Đỗ Khánh An, cô là muốn bà nội biết tất cả, từ đó bà nội ép tôi ở bên cạnh cô như thế này sao?”
“Trần Hoàng Thiên, anh tính làm giở trò gì?”
Khánh An giãy dụa, muốn đẩy anh ra nhưng không được, sức anh quá lớn.
Bàn tay to lớn của anh giữ chặt hai tay cô lại tay kia sờ loạn khắp người cô, Khánh An sợ hãi tột độ nhưng Trần Hoàng Thiên áp sát gương mặt điển trai lại gần mặt cô cất giọng khàn khàn :”Tôi giở trò gì? Cô nói xem tôi định làm gì? Cô nên nhớ dù gì tôi với cô vẫn và vợ chồng hợp pháp.”
“A… Trần Hoàng Thiên… buông tôi ra.”
Khánh An hét lên vẫn không ngừng giãy dụa, mắt thấy mặt anh hạ thấp xuống cô vội né sang hướng khác.
Trần Hoàng Thiên cởi thắt lưng trói chặt hai tay cô, cả người vẫn như phiến đá đè chặt lấy cô, bộ quần áo dài tay của Khánh An bị anh xé toạc, cả người cô đều là vết thương nhưng không đau bằng trái tim cô lúc này. Từng cử động của anh như xé nát người cô, nước mắt Khánh An đổ xuống như mưa, chưa bao giờ cô nghĩ anh lại vũ nhục cô như vậy.
Bên ngoài, bầu trời cao trong xanh, ánh nắng vàng rực rỡ khác xa với lòng cô lúc này, Trần Hoàng Thiên dùng hết sức giống như đang trừng phạt cô. Anh ghé sát tai cô giọng nói âm u lạnh lùng :”Đỗ Khánh An, nếu cô dám nói cho bà nội biết mối quan hệ giữa tôi và Ngọc Vân thì cô chết chắc!” Nói xong anh đứng dậy, mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài.
“Anh đứng lại!”
Lúc anh tay chuẩn bị chạm vào tay nắm cửa, Khánh An vội vàng hét lên thành công làm bước chân anh đứng lại tại chỗ.
“Anh hỏi tôi muốn giở trò gì phải không?” Nước mắt cô đã ngừng rơi, ánh mắt cô dần dần chuyển lạnh :”Được! Để tôi nói cho anh biết! Có người gửi cho tôi mảnh giấy này.” Vừa nói cô vừa lấy mảnh giấy ném về phía anh :”Anh nói xem khi nghe tin anh trai bị bắt cóc tôi có thể làm gì khác? Tôi đi ra sau núi theo mảnh giấy này, sau đó thì là những gì anh nghe thấy trong điện thoại. Sau đó thì tôi bị chúng bắt nhốt ở một căn nhà hoang, anh hỏi tôi tại sao bị thương phải không? Vậy tôi nói cho anh biết, tôi là liều mình leo từ tầng 2 xuống rồi băng rừng cả đêm để chạy thoát nên mới bị thương đến thế này…” Khánh An bật khóc, cô cầm vội quần áo rơi vãi trên sàn rồi lao vào tắm khóa trái cửa.
Cánh tay của Trần Hoàng Thiên vẫn dừng giữa không trung, bước chân anh như hóa đá tại chỗ, anh vừa nghe thấy cái gì thế này?
Lý nào lại không phải?
“Còn không phải anh làm ư?” Khánh An hai mắt trừng lớn nhìn anh, đôi mắt cô đã bắt đầu phiếm hồng.
“Đỗ Khánh An, hôm qua sau khi nhận điện thoại của cô, tôi như một thằng điên bỏ cả cuộc họp khẩn, lao tới Giác Tâm tự, lùng sục cả đêm lật tung cả khu rừng lên tìm cô, còn sốt sắng gọi cả người của Vũ Trình Kha tới giúp. Cô thì hay rồi, về nhà Vũ Mai Phương ăn no ngủ kĩ, bây giờ lại quay sang vu không tôi bắt cóc An Khải. Tốt thôi, coi như lòng tốt của tôi đặt nhầm chỗ.”
Trần Hoàng Thiên nói xong bực bội đấm rầm vào cửa xe làm Khánh An hết hồn, nhưng mà anh vừa nói cái gì cơ? Anh nhận được điện thoại của cô sao? Lúc cô bấm loạn vậy mà lại gọi cho anh chứ không phải người khác, điện thoại bị tên áo đen đập vỡ ngay sau đó nên cô cũng không rõ mình đã bấm số gọi cho người nào.
Khoan đã, anh vừa rồi còn nói anh đã thức cả đêm để tìm kiếm cô, lại còn dùng cả quân đội của Trình Kha. Nếu nói như vậy, anh hẳn không phải là người bắt cóc anh trai cô, là cô đã trách lầm anh.
Vậy ai đã gửi cho cô bức thư này? Anh trai cô bây giờ đang ở đâu?
Khánh An biết mình sai khi trách lầm anh thậm chí vừa rồi còn vung tay cho anh một bạt tai nên muốn xin lỗi. Cô ngập ngừng muốn nói lời xin lỗi nhưng không dám nói, biểu cảm của anh lúc này như hận không thể ném thẳng cô xuống xe ngay lập tức. Giờ này cô mới để ý kĩ, mái tóc lãng tử của anh có chút rối, gương mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng vẫn có chút mệt mỏi, dưới bọng mắt cũng có chút quầng thâm.
Đấu tranh tư tưởng một hồi cô quyết định lên tiếng :”X… xin lỗi… tôi không biết anh thức cả đêm thì tôi…”
Trần Hoàng Thiên chẳng thèm để ý đến cô, anh ngồi dịch ra sau, tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần. Khánh An cũng không nói gì nữa, cô nhìn ra phía ngoài cửa xe nhìn từng bóng cây lướt qua trước mắt.
Rất nhanh xe đã dừng trước cửa Tây Uyển, Trần Hoàng Thiên bước xuống xe trước, anh vòng qua mở cửa xe cho cô. Khánh An ngơ ngác, cô biết đây là diễn kịch nhưng vẫn đắm chìm trong ảo giác ngọt ngào. Giá như một lần, chỉ một lần cũng được anh thật tâm mở cửa xe cho cô thì cô cũng được an ủi rồi. Lần thứ hai đi cạnh anh cùng nhau bước vào nhà, trong lòng cô có chút hồi tưởng, lần đầu cùng anh sóng đôi đó là vào ngày cưới của bọn họ.
Lúc Khánh An hồi thần lại cô đã đứng trước cửa nhà, thím lưu đang tươi cười đưa dép cho bọn họ, phía sau thím Lưu có một bà lão ngoài tám mươi đang bước tới.
“Bà nội.” Cả hai cùng lúc lên tiếng.
Lão phu nhân cười hiền từ đưa tay vẫy Khánh An ý bảo cô lại gần mình, cô bước tới đưa tay ôm lấy cánh tay bà nũng nịu :”Bà nội, sao bà về mà không báo con một tiếng vậy. Con nhớ bà chết đi được.”
Lão phu nhân đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhàng lên cánh tay cô trêu đùa :” Bà đương nhiên muốn tạo bất ngờ cho bé con của bà rồi, dạo này thằng nhóc kia có bắt nạt cháu không?” Lão phu nhân liếc nhìn Trần Hoàng Thiên lạnh mặt :”Nếu nó bắt nạt cháu bà nhất định sẽ đánh chết nó!”
Anh nhăn mặt :”Bà nội, bà nói gì vậy.” Bà nội anh cưng chiều cháu dâu hơn cả cháu ruột rồi.
Lão phu nhân lườm anh một cú cháy mắt rồi kéo tay Khánh An đi vào phòng bếp :”Hai đứa mau vào rửa tay ăn cơm đi, hôm nay bà bảo thím Lưu nấu rất nhiều món ngon.”
Lão phu nhân năm nay ngoài tám mươi tuổi, khí chất quý phái của bậc phu nhân hào môn, tuy tuổi đã cao nhưng sức khỏe của bà vẫn còn rất tốt. Bà rất thương Khánh An, bà tuyên bố cả đời chỉ chấp nhận một mình Khánh An làm cháu dâu cho nên những ngày này Lê Ngọc Vân buộc phải chuyển ra ngoài để tránh bị bà nghi ngờ.
Nhưng mà mới đi được hai bước chân, lão phu nhân bất chợt ngừng bước nhìn chằm chằm vào cánh tay của Khánh An, cô vội vàng hỏi :”Bà nội sao vậy ạ?”
Lão phu nhân cảm thấy cánh tay cô có gì đó không đúng, lúc bà chạm vào như có một tầng vải ở phía trong, đôi mày thanh tú của cô cũng hơi nhăn khi bà vỗ nhẹ lên tay cô, hơn nữa mặt cô có chút tái. Lão phu nhân đã sống gần như cả cuộc đời, chỉ một chút thay đổi bà cũng sẽ nhận ra. Bà vội đưa tay vén tay áo dài của cô lên, giây tiếp theo những gì đập vào mắt bà làm bà kêu lên thoảng thốt :”Bé con, tay của cháu sao vậy? Sao lại bị thương?”
Cô bị thương?
Trần Hoàng Thiên chậm rãi đi phía sau, nghe thấy cô bị thương bước chân cũng nhanh hơn một chút, vậy mà lúc ở trong xe anh không phát hiện ra cô bị thương. Mày kiếm của Trần Hoàng Thiên nhíu càng sâu, trên đôi tay trắng nõn của Khánh An chi chít vết bầm tím băng gạc được quấn với mật độ dày, cô bị sao thế này?
Chung Giai Hạo vươn tay muốn nắm lấy tay cô để nhìn cho kĩ nhưng Khánh An lại rụt tay về, mặt quay đi chỗ khác lảng tránh ánh mắt anh. Trong lòng Trần Hoàng Thiên có chút mất mát, cô vậy mà không muốn anh chạm vào, né tránh anh.
Lão phu nhân và thím Lưu cũng vội vàng kéo cô ra sofa, ấn cô ngồi xuống giọng nói cũng có chút trở nên nôn nóng :”Khánh An sao cháu bị thương thành ra như vậy? Còn bị thương ở đâu không, nói cho bà nội biết có phải là do thằng nhãi con kia không? Bà nội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Chung lão phu nhân vừa nói vừa ra hiểu cho thím Lưu kiểm tra khắp cả một lượt.
Mặc cho Khánh An nói rằng mình không sao, thím Lưu và lão phu nhân kiên trì muốn kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu nữa không. Cuối cùng cô cũng giơ cờ trắng đầu hàng, nhìn người cô vết thương khắp cả lão phu nhân đưa tay che miệng la lên thảng thốt :”Trời ơi Khánh An, cháu làm sao thế này?” Giây tiếp theo bà quay sang Chung Giai Hạo vừa lấy tay đánh liên tiếp vào người anh vừa mắng anh tới tấp :”Thằng nhãi này, cháu làm chồng kiểu gì vậy hả? Để cho con bé bị thương thành ra như vậy, đã biết tội hay chưa?”
Trần Hoàng Thiên bị đánh la lên oái oái, anh thật sự không biết cô bị thương mà!
Sau bữa cơm trưa nhiều “cảm xúc”, anh và cô trở về phòng ngủ chính dưới ánh mắt như camera của bà nội. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, giây tiếp theo Trần Hoàng Thiên đã ép sát cô vào góc tường, ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói âm u như tu la dưới địa ngục :”Vì sao cô bị thương? Đỗ Khánh An, rốt cuộc là cô muốn giở trò gì?”
Cô muốn bà nội quản anh, nghi ngờ anh rồi từ đó phát hiện ra mối quan hệ của anh và Ngọc Vân sao?
Khánh An hoảng sợ, lưng chạm vào vách tường lạnh lẽo, cô giở trò gì sao? Câu hỏi này nực cười biết bao, cô bị bắt cóc khó khăn lắm mới trốn thoát được, còn bị thương thành ra như vậy. Cô sẽ giở trò gì đây?
Khánh An không trả lời càng làm Trần Hoàng Thiên thêm bực bội, anh lập tức kéo cô về phía giường lớn đẩy ngã cô. Một giây sau cơ thể to lớn của anh đè lên người cô, anh nghiến răng :”Đỗ Khánh An, cô là muốn bà nội biết tất cả, từ đó bà nội ép tôi ở bên cạnh cô như thế này sao?”
“Trần Hoàng Thiên, anh tính làm giở trò gì?”
Khánh An giãy dụa, muốn đẩy anh ra nhưng không được, sức anh quá lớn.
Bàn tay to lớn của anh giữ chặt hai tay cô lại tay kia sờ loạn khắp người cô, Khánh An sợ hãi tột độ nhưng Trần Hoàng Thiên áp sát gương mặt điển trai lại gần mặt cô cất giọng khàn khàn :”Tôi giở trò gì? Cô nói xem tôi định làm gì? Cô nên nhớ dù gì tôi với cô vẫn và vợ chồng hợp pháp.”
“A… Trần Hoàng Thiên… buông tôi ra.”
Khánh An hét lên vẫn không ngừng giãy dụa, mắt thấy mặt anh hạ thấp xuống cô vội né sang hướng khác.
Trần Hoàng Thiên cởi thắt lưng trói chặt hai tay cô, cả người vẫn như phiến đá đè chặt lấy cô, bộ quần áo dài tay của Khánh An bị anh xé toạc, cả người cô đều là vết thương nhưng không đau bằng trái tim cô lúc này. Từng cử động của anh như xé nát người cô, nước mắt Khánh An đổ xuống như mưa, chưa bao giờ cô nghĩ anh lại vũ nhục cô như vậy.
Bên ngoài, bầu trời cao trong xanh, ánh nắng vàng rực rỡ khác xa với lòng cô lúc này, Trần Hoàng Thiên dùng hết sức giống như đang trừng phạt cô. Anh ghé sát tai cô giọng nói âm u lạnh lùng :”Đỗ Khánh An, nếu cô dám nói cho bà nội biết mối quan hệ giữa tôi và Ngọc Vân thì cô chết chắc!” Nói xong anh đứng dậy, mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài.
“Anh đứng lại!”
Lúc anh tay chuẩn bị chạm vào tay nắm cửa, Khánh An vội vàng hét lên thành công làm bước chân anh đứng lại tại chỗ.
“Anh hỏi tôi muốn giở trò gì phải không?” Nước mắt cô đã ngừng rơi, ánh mắt cô dần dần chuyển lạnh :”Được! Để tôi nói cho anh biết! Có người gửi cho tôi mảnh giấy này.” Vừa nói cô vừa lấy mảnh giấy ném về phía anh :”Anh nói xem khi nghe tin anh trai bị bắt cóc tôi có thể làm gì khác? Tôi đi ra sau núi theo mảnh giấy này, sau đó thì là những gì anh nghe thấy trong điện thoại. Sau đó thì tôi bị chúng bắt nhốt ở một căn nhà hoang, anh hỏi tôi tại sao bị thương phải không? Vậy tôi nói cho anh biết, tôi là liều mình leo từ tầng 2 xuống rồi băng rừng cả đêm để chạy thoát nên mới bị thương đến thế này…” Khánh An bật khóc, cô cầm vội quần áo rơi vãi trên sàn rồi lao vào tắm khóa trái cửa.
Cánh tay của Trần Hoàng Thiên vẫn dừng giữa không trung, bước chân anh như hóa đá tại chỗ, anh vừa nghe thấy cái gì thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.