Chương 18
Băng Nhi
14/02/2023
Tập đoàn GLV là tập đoàn mới nổi lên ở thành phố S, tuy mới thành lập được vài năm nhưng đã dần dần củng cố địa vị trên thương trường. GLV từng bước tiến lên, chẳng bao lâu đã lọt top những công ty mới triển vọng. Nghe Từ Vĩnh nói dự án GLV tham gia lần này là một dự án vô cùng lớn, đối tác kia mở một cuộc họp lớn để công ty nào muốn hợp tác thì trình bày thiết kế và ý tưởng của mình. Nếu như thuyết phục được họ sẽ được kí hợp đồng lên tới ba trăm tỷ, đương nhiên GLV cũng rất cố gắng để có thể được kí hợp đồng.
Sau khi qua phong nhân sự Từ Vĩnh một đường dẫn cô lên tầng cao nhất, đứng trước văn phòng tổng giám đốc Từ Vĩnh nói với cô :”Cô Khánh An, tổng giám đốc chúng tôi đang đợi cô bên trong.” Sau đó Từ Vĩnh đi về phòng trợ lý của mình ở phía bên cạnh.
Khánh An nói câu cảm ơn với anh ta rồi đưa tay lên gõ cửa, phía bên trong truyền ra một giọng nam lạnh lùng :”Mời vào.”
Khánh An đẩy cánh cửa bước vào trong, người đàn ông bên trong phòng gương mặt lạnh lùng đang ngồi sau bàn làm việc lật xem văn kiện. Thấy cô bước vào Lý Hiếu nâng mắt lên nhìn cô, tay chỉ ra sofa ý bảo cô ngồi xuống :”Cô Đỗ Khánh An, cô tới rồi.”
Khánh An mỉm cười chào anh ta, nhẹ nhàng đáp lại :”Đúng vậy anh Hiếu, tôi tới rồi, cảm ơn anh hôm đó đã cứu tôi.”
Lý Hiếu rời bàn làm việc bước tới đối diện cô ngồi xuống :”Đó là việc nên làm, đúng rồi cô Khánh An, chắc hẳn Từ Vĩnh cũng đã nói qua,cô đồng ý làm thư kí cho tôi ngày hôm nay chứ?”
Khánh An gật đầu, cô cần phải trả món nợ ân tình này cho anh ta, trước mắt là vậy còn việc sau này giữa cô và GLV thì còn phải xem cô có phù hợp với công việc ở đây hay không đã. Cô không muốn mắc nợ ai đó quá lâu.
Lý Hiếu đưa cho cô một tập tài liệu bảo cô nghiên cứu rồi ngày mốt theo anh ta đến buổi thuyết trình thuyết phục đối tác kia. Lý Hiếu đã bố trí một bàn làm việc cho cô ở bên ngoài cạnh văn phòng tổng giám đốc để tiện cho công việc của thư kí cho cô trong ngày hôm nay. Khánh An nhận lấy tài liệu về bàn làm việc nghiên cứu cả buổi chiều, cô biết rõ đây là một hợp đồng lớn vô cùng quan trọng nên rất nghiêm túc.
Cô vốn tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế học và thiết kế trang sức tại Mỹ nên rất nhanh đã nắm bắt được cốt lõi phương án và bản thiết kế lần này của GLV. Bản thiết kế này rất hoàn hảo, tập đoàn phía đối tác chuyên kinh doanh trang sức kim cương cao cấp. Nghe nói lần này họ mang tới những viên kim cương xanh được tìm thấy ở châu Phi vô cùng quý giá. GLV bọn họ thiết kế một bộ trang sức bốn món vô cùng tinh tế, bộ trang sức có tên “Thiên Sứ Biển Xanh” lấy cảm hứng từ những con sóng biếc.
Khánh An hết ca làm việc trở về nhà, Trần Hoàng Thiên biết cô ra ngoài làm việc cũng không nói năng gì cả. Cô ngầm hiểu là anh không mấy để ý về chuyện của cô cũng là anh đồng ý để cô đi làm.
…
Thời gian là không dừng lại, chẳng mấy chốc đã đến ngày cạnh tranh kí kết hợp tác. Buổi dự thi chọn đối tác phù hợp này diễn ra ở trung tâm hội nghị cao cấp thành phố S. Lý Hiếu nói chỉ cần hôm nay cô đi cùng anh ta, thì coi như đã trả ân cho anh ta rồi.
Hôm nay thời tiết có vẻ không được tốt, mây đen kéo mù trời, tuy là chưa mưa nhưng khả năng có mưa lớn là không thể tránh khỏi. Khánh An không biết, đây chính là khoảnh khắc bình yên trước khi giông bão ập đến.
Hôm nay cô mặc một bộ váy công sở màu trắng, mái tóc buộc đuôi ngựa. Khánh An trang điểm nhẹ nhàng, cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp nay khoác lên mình bộ váy công sở lại toát ra vẻ tri thức trưởng thành. Chiếc Rolls Royce Phantom đưa Lý Hiếu và cô tới trung tâm hội nghị thành phố, chiếc xe dừng lại cũng vừa lúc phía đối diện một chiếc Bugatti Divo cũng đạp phanh dừng lại. Hai chiếc xe đối đầu nhau dừng cách nhau khoảng 5 mét, cửa xe Bugatti mở ra Trần Hoàng Thiên bước ra, hôm nay anh mặc một bộ vest thủ công màu xanh đen, áo sơ mi đen caravat đen. Cửa xe bên kia Lê Ngọc Vân cũng nhanh chóng bước xuống, hôm nay cô ta trang điểm khá cầu kỳ, cô ta bước vòng qua khoác lấy tay anh vô cùng tình tứ.
Bên này Lý Hiếu nhìn Trần Hoàng Thiên phía đối diện mày kiếm nhướng lên, Trần Hoàng Thiên trò chơi này sẽ rất thú vị đây.
Lý Hiếu cũng nhanh chóng mở cửa xe bước ra, thấy Khánh An vẫn còn ngồi trong xe chưa có dấu hiệu muốn xuống, anh vòng qua lịch thiệp mở cửa xe ra.
Lục Khả Văn nhìn cô cười :”Sao vậy thư kí An, cô không có dũng khí đối diện với bọn họ ư?”
Khánh An lắc lắc đầu, đương nhiên không phải vậy. Cô hít một hơi thật sâu rồi cầm tài liệu bước xuống xe, chỉ là đối mặt thôi mà, có gì khó khăn cơ chứ.
Thoáng nhìn thấy cô sóng bước bên người đàn ông khác, bước chân Trần Hoàng Thiên cũng vì thế mà dừng lại. Anh nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.
Đỗ Khánh An tại sao lại ở đây?
Trần Hoàng Thiên tiến lên phía trước, anh đứng trước mặt anh giờ tay lên lịch thiệp :”Tổng giám đốc Trần, xin chào tôi là Lý Hiếu của GLV, rất vui được gặp anh hôm nay.”
Anh cũng đưa tay lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Khánh An đang ở phía sau hắn, lạnh lùng phun ra hai chữ :”Hân hạnh.”
Lý Hiếu phát hiện ra ánh mắt Trần Hoàng Thiên vẫn luôn dừng ở phía sau mình thì cười nói :”Đây là thư kí của tôi Khánh An.”
Vừa nói anh ta vừa ra hiệu ý bảo cô bước lên chào hỏi. Lý Hiếu không nhắc gì đến mối quan hệ của cô và Trần Hoàng Thiên, anh ta vẫn vờ như không biết chuyện gì.
Khánh An bước lên phía trước hai bước lịch sự đưa tay ra mỉm cười, cất giọng lịch sự :”Xin chào, hân hạnh được gặp ngài.”
Trần Hoàng Thiên vẫn không nhúc nhích, cánh tay cũng không có ý định đưa lên, anh chỉ gật đầu rồi bỏ lại mấy chữ :”Tôi đi trước.” Rồi bước thẳng vào bên trong, Khánh An đứng đó ngây người hồi lâu rồi thu cánh tay dừng giữa không trung trở về.
Lý Hiếu nhìn cô vờ hỏi:”Thư kí An, tôi thấy hình như hai vợ chồng cô có gì đó không đúng?”
Anh ta sao có thể không biết chuyện này cơ chứ?
Trần Hoàng Thiên lát nữa hi vọng cậu đừng tỏ ra bất ngờ…
Khánh An lắc đầu rồi bước vào trong, cô vốn chỉ là thiếu phu nhân hữu danh vô thực, nhưng cô không muốn người bên ngoài biết. Nếu không hẳn họ sẽ nói cô ham hư vinh mà chấp nhận gả vào Trần gia.
…
Phía trong hội trường đã chật kín người, hôm nay có rất nhiều công ty tới đây tham gia buổi tuyển chọn này. Bên nào cũng hy vọng sẽ có thể lọt vào mắt xanh của tập đoàn JWE, hạng mục ba trăm tỷ này vô cùng lớn. Nếu thành công được JWE hợp tác ắt sẽ tạo nên tiếng vang trong giới thiết kế trang sức. Khánh An ngồi xuống vị trí đã được chuẩn bị sẵn cho GLV, dự án lần này rất quan trọng, mỗi người đến tham gia đều rất nghiêm túc.
Cô nhìn quanh, cả hội trường hàng ngàn chỗ ngồi gần như chật kín, lúc này cô mới để ý chỗ ngồi của GLV và Phong Vũ chỉ cách nhau một lối đi. Đại diện JWE ngồi ở phía trung tâm, bên trên là một màn hình lớn để các công ty giới thiệu thiết kế và ý tưởng, phía JWE sẽ đánh giá và quyết định cuối cùng cho đối tác hợp tác lần này. Các công ty đã được bốc thăm thứ tự để sắp xếp chỗ ngồi, phía GLV sẽ lên thuyết trình trước Phong Vũ.
Bên kia, ánh mắt Trần Hoàng Thiên thỉnh thoảng vô tình hay cố ý lại rơi vào chỗ của Khánh An đang ngồi
Vậy mà cô lại là thư kí tổng giám đốc của GLV. Cô chẳng mấy khi ra khỏi Tây Uyển đa phần chỉ theo Vũ Mai Phương ra ngoài dạo phố hoặc về nhà ngoại. Anh biết cô mấy hôm trước đi tìm việc, nhưng không nơi nào dám nhận vì cô là vợ anh, vậy mà có mấy hôm đã được GLV thu nhận rồi.
Đỗ Khánh An, có phải cô lại đang tính giở trò gì hay không?
2 tiếng đồng hồ trôi qua, các công ty khác lần lượt lên mẫu thiết kế, thuyết trình hùng hồn, Khánh An nhàm chán sắp ngủ tới nơi luôn rồi. Đợi mãi cũng tới lượt GLV đưa ra mẫu thiết kế, Lý Hiếu ý bảo Từ Vĩnh và cô lên trình bày về mẫu thiết kế lần này.
Khánh An và Từ Vĩnh bước lên, mẫu “Thiên Sứ Biển Xanh” được để trong tủ kính, cô cầm mic cất giọng mềm mại bắt tai :”Xin chào, tôi là người đại diện của GLV, mẫu thiết kế lần này của chúng tôi lấy cảm hứng từ những con sóng biển…”
Giọng cô vẫn cất lên đều đều, nhưng Trần Hoàng Thiên lại không nghe được bất cứ chữ nào, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mẫu thiết kế của GLV, mẫu thiết kế đó giống mẫu thiết kế của Phong Vũ đến 99% hay nói đúng hơn là mẫu của Phong Vũ bị GLV sao chép. Ánh mắt anh ánh lên những tia sát ý lạnh lẽo. Mẫu này do chính tay anh vẽ lên làm sao có thể trùng lặp được, hơn nữa mẫu thiết kế này anh vốn để trong thư phòng ở Tây Uyển.
Là ai?
Là ai đã trộm mẫu thiết kế này?
Đỗ Khánh An!
Nhất định là cô.
Cô là người thay mặt GLV thuyết trình về mẫu thiết kế này, người trộm nhất định là cô.
Trần Hoàng Thiên gọi Lâm Hải lại gần thì thầm gì đó, Lâm Hải hiểu ý gật đầu rồi đi ra ngoài. Lê Ngọc Vân ngồi bên cạnh anh thì mắt chữ O mồm chữ A, chỉ tay lên màn hình lớn lắp bắp :”Kia… kia không phải là mẫu của chúng ta sao? Đỗ Khánh An… cô ta lấy trộm mẫu thiết kế sao?”
Lê Ngọc Vân bề ngoài thì ra vẻ hoảng hốt, không biết tại sao Khánh An lại có mẫu thiết kế này nhưng trong bụng thì cười thầm. Đỗ Khánh An để tôi xem làm sao để cô chứng minh được mình trong sạch. Bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa hết tội. Cô cứ chờ mà xem, rồi cô sẽ phải cuốn xéo ra khỏi Tây Uyển sớm thôi.
Một lát sau ban tổ chức thông báo Phong Vũ bất ngờ rút khỏi cuộc cạnh tranh lần này làm cả hội trường xôn xao. Trần Hoàng Thiên vậy mà rút lui.
Sau khi qua phong nhân sự Từ Vĩnh một đường dẫn cô lên tầng cao nhất, đứng trước văn phòng tổng giám đốc Từ Vĩnh nói với cô :”Cô Khánh An, tổng giám đốc chúng tôi đang đợi cô bên trong.” Sau đó Từ Vĩnh đi về phòng trợ lý của mình ở phía bên cạnh.
Khánh An nói câu cảm ơn với anh ta rồi đưa tay lên gõ cửa, phía bên trong truyền ra một giọng nam lạnh lùng :”Mời vào.”
Khánh An đẩy cánh cửa bước vào trong, người đàn ông bên trong phòng gương mặt lạnh lùng đang ngồi sau bàn làm việc lật xem văn kiện. Thấy cô bước vào Lý Hiếu nâng mắt lên nhìn cô, tay chỉ ra sofa ý bảo cô ngồi xuống :”Cô Đỗ Khánh An, cô tới rồi.”
Khánh An mỉm cười chào anh ta, nhẹ nhàng đáp lại :”Đúng vậy anh Hiếu, tôi tới rồi, cảm ơn anh hôm đó đã cứu tôi.”
Lý Hiếu rời bàn làm việc bước tới đối diện cô ngồi xuống :”Đó là việc nên làm, đúng rồi cô Khánh An, chắc hẳn Từ Vĩnh cũng đã nói qua,cô đồng ý làm thư kí cho tôi ngày hôm nay chứ?”
Khánh An gật đầu, cô cần phải trả món nợ ân tình này cho anh ta, trước mắt là vậy còn việc sau này giữa cô và GLV thì còn phải xem cô có phù hợp với công việc ở đây hay không đã. Cô không muốn mắc nợ ai đó quá lâu.
Lý Hiếu đưa cho cô một tập tài liệu bảo cô nghiên cứu rồi ngày mốt theo anh ta đến buổi thuyết trình thuyết phục đối tác kia. Lý Hiếu đã bố trí một bàn làm việc cho cô ở bên ngoài cạnh văn phòng tổng giám đốc để tiện cho công việc của thư kí cho cô trong ngày hôm nay. Khánh An nhận lấy tài liệu về bàn làm việc nghiên cứu cả buổi chiều, cô biết rõ đây là một hợp đồng lớn vô cùng quan trọng nên rất nghiêm túc.
Cô vốn tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế học và thiết kế trang sức tại Mỹ nên rất nhanh đã nắm bắt được cốt lõi phương án và bản thiết kế lần này của GLV. Bản thiết kế này rất hoàn hảo, tập đoàn phía đối tác chuyên kinh doanh trang sức kim cương cao cấp. Nghe nói lần này họ mang tới những viên kim cương xanh được tìm thấy ở châu Phi vô cùng quý giá. GLV bọn họ thiết kế một bộ trang sức bốn món vô cùng tinh tế, bộ trang sức có tên “Thiên Sứ Biển Xanh” lấy cảm hứng từ những con sóng biếc.
Khánh An hết ca làm việc trở về nhà, Trần Hoàng Thiên biết cô ra ngoài làm việc cũng không nói năng gì cả. Cô ngầm hiểu là anh không mấy để ý về chuyện của cô cũng là anh đồng ý để cô đi làm.
…
Thời gian là không dừng lại, chẳng mấy chốc đã đến ngày cạnh tranh kí kết hợp tác. Buổi dự thi chọn đối tác phù hợp này diễn ra ở trung tâm hội nghị cao cấp thành phố S. Lý Hiếu nói chỉ cần hôm nay cô đi cùng anh ta, thì coi như đã trả ân cho anh ta rồi.
Hôm nay thời tiết có vẻ không được tốt, mây đen kéo mù trời, tuy là chưa mưa nhưng khả năng có mưa lớn là không thể tránh khỏi. Khánh An không biết, đây chính là khoảnh khắc bình yên trước khi giông bão ập đến.
Hôm nay cô mặc một bộ váy công sở màu trắng, mái tóc buộc đuôi ngựa. Khánh An trang điểm nhẹ nhàng, cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp nay khoác lên mình bộ váy công sở lại toát ra vẻ tri thức trưởng thành. Chiếc Rolls Royce Phantom đưa Lý Hiếu và cô tới trung tâm hội nghị thành phố, chiếc xe dừng lại cũng vừa lúc phía đối diện một chiếc Bugatti Divo cũng đạp phanh dừng lại. Hai chiếc xe đối đầu nhau dừng cách nhau khoảng 5 mét, cửa xe Bugatti mở ra Trần Hoàng Thiên bước ra, hôm nay anh mặc một bộ vest thủ công màu xanh đen, áo sơ mi đen caravat đen. Cửa xe bên kia Lê Ngọc Vân cũng nhanh chóng bước xuống, hôm nay cô ta trang điểm khá cầu kỳ, cô ta bước vòng qua khoác lấy tay anh vô cùng tình tứ.
Bên này Lý Hiếu nhìn Trần Hoàng Thiên phía đối diện mày kiếm nhướng lên, Trần Hoàng Thiên trò chơi này sẽ rất thú vị đây.
Lý Hiếu cũng nhanh chóng mở cửa xe bước ra, thấy Khánh An vẫn còn ngồi trong xe chưa có dấu hiệu muốn xuống, anh vòng qua lịch thiệp mở cửa xe ra.
Lục Khả Văn nhìn cô cười :”Sao vậy thư kí An, cô không có dũng khí đối diện với bọn họ ư?”
Khánh An lắc lắc đầu, đương nhiên không phải vậy. Cô hít một hơi thật sâu rồi cầm tài liệu bước xuống xe, chỉ là đối mặt thôi mà, có gì khó khăn cơ chứ.
Thoáng nhìn thấy cô sóng bước bên người đàn ông khác, bước chân Trần Hoàng Thiên cũng vì thế mà dừng lại. Anh nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.
Đỗ Khánh An tại sao lại ở đây?
Trần Hoàng Thiên tiến lên phía trước, anh đứng trước mặt anh giờ tay lên lịch thiệp :”Tổng giám đốc Trần, xin chào tôi là Lý Hiếu của GLV, rất vui được gặp anh hôm nay.”
Anh cũng đưa tay lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Khánh An đang ở phía sau hắn, lạnh lùng phun ra hai chữ :”Hân hạnh.”
Lý Hiếu phát hiện ra ánh mắt Trần Hoàng Thiên vẫn luôn dừng ở phía sau mình thì cười nói :”Đây là thư kí của tôi Khánh An.”
Vừa nói anh ta vừa ra hiệu ý bảo cô bước lên chào hỏi. Lý Hiếu không nhắc gì đến mối quan hệ của cô và Trần Hoàng Thiên, anh ta vẫn vờ như không biết chuyện gì.
Khánh An bước lên phía trước hai bước lịch sự đưa tay ra mỉm cười, cất giọng lịch sự :”Xin chào, hân hạnh được gặp ngài.”
Trần Hoàng Thiên vẫn không nhúc nhích, cánh tay cũng không có ý định đưa lên, anh chỉ gật đầu rồi bỏ lại mấy chữ :”Tôi đi trước.” Rồi bước thẳng vào bên trong, Khánh An đứng đó ngây người hồi lâu rồi thu cánh tay dừng giữa không trung trở về.
Lý Hiếu nhìn cô vờ hỏi:”Thư kí An, tôi thấy hình như hai vợ chồng cô có gì đó không đúng?”
Anh ta sao có thể không biết chuyện này cơ chứ?
Trần Hoàng Thiên lát nữa hi vọng cậu đừng tỏ ra bất ngờ…
Khánh An lắc đầu rồi bước vào trong, cô vốn chỉ là thiếu phu nhân hữu danh vô thực, nhưng cô không muốn người bên ngoài biết. Nếu không hẳn họ sẽ nói cô ham hư vinh mà chấp nhận gả vào Trần gia.
…
Phía trong hội trường đã chật kín người, hôm nay có rất nhiều công ty tới đây tham gia buổi tuyển chọn này. Bên nào cũng hy vọng sẽ có thể lọt vào mắt xanh của tập đoàn JWE, hạng mục ba trăm tỷ này vô cùng lớn. Nếu thành công được JWE hợp tác ắt sẽ tạo nên tiếng vang trong giới thiết kế trang sức. Khánh An ngồi xuống vị trí đã được chuẩn bị sẵn cho GLV, dự án lần này rất quan trọng, mỗi người đến tham gia đều rất nghiêm túc.
Cô nhìn quanh, cả hội trường hàng ngàn chỗ ngồi gần như chật kín, lúc này cô mới để ý chỗ ngồi của GLV và Phong Vũ chỉ cách nhau một lối đi. Đại diện JWE ngồi ở phía trung tâm, bên trên là một màn hình lớn để các công ty giới thiệu thiết kế và ý tưởng, phía JWE sẽ đánh giá và quyết định cuối cùng cho đối tác hợp tác lần này. Các công ty đã được bốc thăm thứ tự để sắp xếp chỗ ngồi, phía GLV sẽ lên thuyết trình trước Phong Vũ.
Bên kia, ánh mắt Trần Hoàng Thiên thỉnh thoảng vô tình hay cố ý lại rơi vào chỗ của Khánh An đang ngồi
Vậy mà cô lại là thư kí tổng giám đốc của GLV. Cô chẳng mấy khi ra khỏi Tây Uyển đa phần chỉ theo Vũ Mai Phương ra ngoài dạo phố hoặc về nhà ngoại. Anh biết cô mấy hôm trước đi tìm việc, nhưng không nơi nào dám nhận vì cô là vợ anh, vậy mà có mấy hôm đã được GLV thu nhận rồi.
Đỗ Khánh An, có phải cô lại đang tính giở trò gì hay không?
2 tiếng đồng hồ trôi qua, các công ty khác lần lượt lên mẫu thiết kế, thuyết trình hùng hồn, Khánh An nhàm chán sắp ngủ tới nơi luôn rồi. Đợi mãi cũng tới lượt GLV đưa ra mẫu thiết kế, Lý Hiếu ý bảo Từ Vĩnh và cô lên trình bày về mẫu thiết kế lần này.
Khánh An và Từ Vĩnh bước lên, mẫu “Thiên Sứ Biển Xanh” được để trong tủ kính, cô cầm mic cất giọng mềm mại bắt tai :”Xin chào, tôi là người đại diện của GLV, mẫu thiết kế lần này của chúng tôi lấy cảm hứng từ những con sóng biển…”
Giọng cô vẫn cất lên đều đều, nhưng Trần Hoàng Thiên lại không nghe được bất cứ chữ nào, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mẫu thiết kế của GLV, mẫu thiết kế đó giống mẫu thiết kế của Phong Vũ đến 99% hay nói đúng hơn là mẫu của Phong Vũ bị GLV sao chép. Ánh mắt anh ánh lên những tia sát ý lạnh lẽo. Mẫu này do chính tay anh vẽ lên làm sao có thể trùng lặp được, hơn nữa mẫu thiết kế này anh vốn để trong thư phòng ở Tây Uyển.
Là ai?
Là ai đã trộm mẫu thiết kế này?
Đỗ Khánh An!
Nhất định là cô.
Cô là người thay mặt GLV thuyết trình về mẫu thiết kế này, người trộm nhất định là cô.
Trần Hoàng Thiên gọi Lâm Hải lại gần thì thầm gì đó, Lâm Hải hiểu ý gật đầu rồi đi ra ngoài. Lê Ngọc Vân ngồi bên cạnh anh thì mắt chữ O mồm chữ A, chỉ tay lên màn hình lớn lắp bắp :”Kia… kia không phải là mẫu của chúng ta sao? Đỗ Khánh An… cô ta lấy trộm mẫu thiết kế sao?”
Lê Ngọc Vân bề ngoài thì ra vẻ hoảng hốt, không biết tại sao Khánh An lại có mẫu thiết kế này nhưng trong bụng thì cười thầm. Đỗ Khánh An để tôi xem làm sao để cô chứng minh được mình trong sạch. Bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa hết tội. Cô cứ chờ mà xem, rồi cô sẽ phải cuốn xéo ra khỏi Tây Uyển sớm thôi.
Một lát sau ban tổ chức thông báo Phong Vũ bất ngờ rút khỏi cuộc cạnh tranh lần này làm cả hội trường xôn xao. Trần Hoàng Thiên vậy mà rút lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.