Chương 8: Em còn yêu hắn phải không?
Băng Nhi
08/02/2023
Khánh An sau khi ăn xong đã là hơn tám giờ tối, cô chắc hẳn là giờ này anh đã trở về rồi, cô không muốn chạm mặt với anh nên muốn trở về trễ hơn một chút. Mai Phương có việc ở bệnh viện nên đã sớm trở về, cô ngồi lại trò chuyện với ba mẹ thêm một lát. Khi đồng hồ điểm chín giờ tối, cô xin phép ba mẹ trở về Tây Uyển, An Khải lái xe đưa cô về. Từ nhà cô về đến Tây Uyển mất khoảng ba mươi phút lái xe. An Khải nhìn thấy vẻ tiều tụy của em gái thì rất đau lòng, em gái anh vốn là cô gái nhỏ hồn nhiên vui tươi đầy sức sống nay hóa thành cô gái u buồn mang đầy tâm sự.
“Khánh An, nếu như Trần Hoàng Thiên đối xử tệ bạc với em thế, vậy hãy về nhà đi, ly hôn với hắn về đây em mãi là công chúa nhỏ trong tay anh và ba mẹ. Đừng tự làm khổ mình.”
Khánh An nghe những lời này, mắt đã phiến hồng cô biết ba mẹ và anh trai luôn yêu thương che chở cho cô dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa. Nhưng Trần Hoàng Thiên cũng đã nói anh muốn cô ở lại Trần gia trả nợ, nếu cô bỏ đi chắc chắn An gia sẽ bị liên lụy. Đời này cô nợ ba mẹ cô nhiều rồi, cô không muốn họ vì cô mà chịu thêm khổ sở nữa. Trần Hoàng Thiên thế lực lớn thế nào cô biết, anh lạnh lùng tàn nhẫn tới mức nào cô cũng biết rất rõ.
Khánh An hít một hơi sâu cố gắng nặn ra một nụ cười, nói :”Anh đừng lo cho em, cuộc hôn nhân này không phải nói hủy là có thể hủy. Trước mắt cứ như vậy rồi em sẽ tìm cơ hội giải thoát cho mình.”
Trần Hoàng Thiên không đồng ý ly hôn, cô nên giải thoát thế nào đây?
An Khải nhìn cô thở dài :”Em vẫn còn yêu hắn phải không?”
Anh biết, đứa em gái ngốc nghếch này của anh yêu tên khốn đó sâu đậm quá rồi.
Khánh An cười khổ một tiếng không trả lời.
Yêu sao?
Cô còn yêu anh không?
Yêu!
Cô yêu anh rất nhiều, tình yêu như ngấm vào máu thịt của cô, đâu phải nói hết yêu thì là hết yêu cho được. Những chuyện đã xảy ra cũng chỉ làm tình yêu của cô vơi đi mà thôi, cô hận bản thân mình không thể ngừng yêu anh. Cô ghét bản thân mình khi không thể hận anh, nhưng những chuyện đã qua cô cũng không thể đối mặt với anh được nữa, cũng không thể yêu anh thêm được nữa.
Cô nên làm gì đây???
An Khải biết cô vẫn còn lưu luyến hắn, anh biết yêu sâu đậm một người nào có dễ buông tay, nhưng anh không thể cứ dương mắt nhìn em gái anh chịu khổ. Ngoại tình thì thôi đi, lại còn hại cháu của anh, hắn máu lạnh táng tận lương tâm như vậy cô yêu hắn liệu có đáng hay không?
Chiếc xe dừng lại trước cửa Tây Uyển, Khánh An tháo dây an toàn chuẩn bị mở cửa xuống xe nhưng bị An Khải níu tay cô lại.
“Khánh An, hứa với anh em nhất định phải sống thật tốt! Hứa với anh, nhất định phải tìm cơ hội giải thoát cho chính mình. Biết chưa?”
“Anh, em biết rồi. Em sẽ cố gắng.” Cô nở một nụ cười trấn an anh, ánh mắt thoáng lên một tia mạnh mẽ rồi bước xuống xe vẫy tay chào anh trai mình :”Anh, đi đường cẩn thận.”
An Khải cũng vẫy tay mỉm cười với cô, đứa em gái này của anh, anh muốn cô sống một đời vui vẻ. Thế lực của Trần Hoàng Thiên rất lớn, vì vậy anh nhất định sẽ nỗ lực.
…
Cô trở về Tây Uyển đã là hơn 9 giờ tối, phòng khách vẫn sáng đèn chắc hẳn anh đang ở nhà. Thím Lưu thấy cô về vội vàng chạy ra đưa dép đi trong phòng cho cô, ân cần hỏi han :”Thiếu phu nhân đã về, mau vào đây thím hầm canh gà cho con nè, lại đây uống một chút đi.”
Khánh An cười khẽ :”Thím à, thím không cần hầm canh cho con đâu, thím vất vả như vậy rồi lại còn tốn thời gian hầm canh cho con nữa, con khỏe rồi mà, thím xem.”
“Thím hầm canh để con bồi bổ mà, con gầy như vậy rồi phải bồi bổ nhiều chứ.” Vừa nói thím Lưu vừa kéo cô vào bếp, ấn cô ngồi xuống ghế rồi múc một bát canh gà bưng ra cho cô.
Khánh An nhìn bát canh nghi ngút khói không khỏi cảm động, thím Lưu luôn quan tâm cô như vậy, giá như ai đó cũng quan tâm đến cô một chút thì tốt biết mấy. Cô cầm thìa uống vài muỗm, canh gà rất ngon, thím Lưu đặc biệt biết rất rõ khẩu vị của cô nên nấu rất vừa miệng.
Uống canh xong, cô lên lầu trở về phòng muốn tắm rửa một cái rồi đi ngủ nhưng khi đi qua phòng ngủ chính bước chân cô như đông cứng lại. Cửa phòng ngủ khép hờ, từ chỗ cô đứng có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong. Cảnh tượng bên trong đó như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim cô không chút khoan nhượng. Trong căn phòng tân hôn của cô, anh đang ôm một cô gái khác thậm chí họ còn đang hôn nhau, hai cơ thể quấn quýt dán chặt vào nhau. Khánh An vẫn đứng đó, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào phía trong cánh cửa kia, nơi chồng cô và bạn thân cô đang ân ái trong căn phòng tân hôn của mình.
Qua khe hở, Lê Ngọc Vân nhìn thấy cô đang đứng bên ngoài thì cười khẩy, vươn hai tay vòng lên cổ anh mà ôm chặt lấy, cô tình dán sát vào người anh nói lời ám muội.
“Hoàng Thiên em yêu anh…”
“Ngoan, anh sẽ không để em phải chịu uất ức nữa… yêu em…”
…
Tai cô như ù đi, cô bước đi như cái xác không hồn trở về phòng mình, sau khi đóng cửa phòng lại, cô dựa lưng vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo cả người từ từ trượt xuống. Nước mắt cô cứ thế tuôn ra, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, trái tim cô như bị vô số mũi dao xuyên qua.
Đau! Đau lắm!
Cô đưa tay nắm chặt quần áo trước ngực mình, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, những hình ảnh vừa rồi cứ hiện ra trước mắt như trêu ngươi cô. Khánh An thu hai chân gục đầu lên gối, hai tay cô bó chặt như muốn bao bọc lấy cơ thể mình, bờ vai cô không ngừng run rẩy, nước mắt cứ thi nhau lăn xuống. Biết anh ngoại tình từ lâu nhưng khi tận mắt thấy anh ôm hôn người khác, chẳng hiểu sao trái tim cô lại đau đớn như vậy. Hạnh phúc của một người trong những năm tháng thanh xuân chính là gặp được một người luôn lo lắng cho mình, lúc nào cũng sợ mình tổn thương, làm gì cũng sợ mình đau lòng, luôn suy nghĩ cho đối phương. Một người lúc nào cũng sợ nước mắt ta rơi, một người mà họ không bao giờ muốn ta đau lòng. Chỉ tiếc là, cô lại yêu phải một người mà trong suy nghĩ của anh cô không hề có trái tim, không hề biết đau lòng, vô tâm đến tàn nhẫn…
Thanh xuân của cô vì anh mà tươi đẹp cũng vì anh mà đau đớn, ám ảnh cho đến tận những năm tháng về sau.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời đen kịt, một cơn mưa dông bất chợt đổ xuống thành phố S, từng tia chớp sáng loáng rạch ngang bầu trời. Sấm chớp ầm trời, mưa dông gió giật, thời tiết thành phố S lúc này ảm đạm nặng nề như tâm trạng của cô vậy. Khánh An ngồi đó khóc một lúc lâu, bất chợt, cô chống tay đứng dậy lê bước chân nặng nề tới trước ban công, cô mở cửa bước ra ngoài để mặc cho mưa gió dội xuống. Người cô ướt nhẹp, cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời cao, mưa đêm lạnh buốt nhưng không lạnh bằng trái tim cô lúc này. Từng dòng, từng dòng nước cứ chảy xuống như cố gắng gột rửa đi nỗi đau trong lòng cô.
30 phút trôi qua, khi thấy tâm trạng đã khá hơn cô bước vào phòng, tới phòng tắm mở nước ấm, ngâm mình trong làn nước ấm áp, Khánh An biết mình cần phải mạnh mẽ đối diện với mọi việc. Có lẽ khi đau đớn đủ rồi, con người ta không còn cảm nhận thấy bất kì điều gì thêm nữa, giống như cô bây giờ không vui cũng chẳng buồn, trong lòng cô chỉ có một khoảng lặng trống rỗng mà thôi.
…
Phòng ngủ chính.
Trần Hoàng Thiên ngay từ đầu đã biết cô đứng ở bên ngoài, mặc dù ôm hôn Lê Ngọc Vân nhưng trong lòng anh có chút không thoải mái. Ngay khi cô cất bước rời đi, anh nhẹ nhàng đẩy cô ta ra để lại một câu :”Có hợp đồng cần anh xem gấp, em ngủ trước đi.” Rồi bước ra ngoài.
Lê Ngọc Vân rất bực bội, cô ta bên ngoài tuy cười nhưng trong lòng lại khó chịu, chẳng hiểu tại sao tự dưng anh lại mất hứng bỏ đi, là do cô ta chưa đủ quyến rũ hay là tại vì anh phát hiện ra Đỗ Khánh An ở bên ngoài? Anh không nhìn ra cửa một giây phút nào, làm sao có thể?
Đúng lúc này điện thoại cô ta reo vang, nhìn dãy số không tên nhưng đã quen thuộc từ lâu, Lê Ngọc Vân đóng lại cửa phòng ngủ rồi nhanh chân bước vào phòng tắm, trực tiếp ấn xuống nút nhận nghe điện thoại :”Anh Hiếu…?”
…
Sau khi Trần Hoàng Thiên rời phòng ngủ chính, anh đi thẳng vào thư phòng, anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài kia, trời mưa như trút nước, anh đưa tay châm một điếu thuốc rít mạnh một hơi. Chẳng hiểu sao trong lòng anh giờ đây có chút trống trải, giống như mất đi một thứ gì đó nhưng không biết rõ là đã mất đi thứ gì. Một điếu, hai điếu rồi ba điếu… bao thuốc đầy giờ đã vơi đi phân nửa, tâm trạng anh lại cứ mù mịt như làn khói thuốc. Anh bước về phía giá rượu, bên trên bày rất nhiều rượu quý lâu năm, anh chọn cho mình một chai rượu mạnh. Nhặt chiếc ly thủy tinh trên giá, anh rót một ly chất lỏng màu vàng nâu sóng sánh đẹp trong ly thế mà có chút chói mắt. Anh ngửa cổ uống cạn sạch, vị rượu cay nồng xộc vào trong khoang miệng trực tiếp xông vào cổ họng xuống dạ dày anh. Anh tới bên bàn ngồi xuống, rót thêm một ly nữa uống một hơi cạn, cầm điện thoại lên gọi cho ai đó :”Có tâm trạng uống rượu cùng tôi không?”
Phía bên kia một người đàn ông ngái ngủ gào lên :”Ông đây mới về nước hôm qua, không có tâm trạng!”
“Khánh An, nếu như Trần Hoàng Thiên đối xử tệ bạc với em thế, vậy hãy về nhà đi, ly hôn với hắn về đây em mãi là công chúa nhỏ trong tay anh và ba mẹ. Đừng tự làm khổ mình.”
Khánh An nghe những lời này, mắt đã phiến hồng cô biết ba mẹ và anh trai luôn yêu thương che chở cho cô dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa. Nhưng Trần Hoàng Thiên cũng đã nói anh muốn cô ở lại Trần gia trả nợ, nếu cô bỏ đi chắc chắn An gia sẽ bị liên lụy. Đời này cô nợ ba mẹ cô nhiều rồi, cô không muốn họ vì cô mà chịu thêm khổ sở nữa. Trần Hoàng Thiên thế lực lớn thế nào cô biết, anh lạnh lùng tàn nhẫn tới mức nào cô cũng biết rất rõ.
Khánh An hít một hơi sâu cố gắng nặn ra một nụ cười, nói :”Anh đừng lo cho em, cuộc hôn nhân này không phải nói hủy là có thể hủy. Trước mắt cứ như vậy rồi em sẽ tìm cơ hội giải thoát cho mình.”
Trần Hoàng Thiên không đồng ý ly hôn, cô nên giải thoát thế nào đây?
An Khải nhìn cô thở dài :”Em vẫn còn yêu hắn phải không?”
Anh biết, đứa em gái ngốc nghếch này của anh yêu tên khốn đó sâu đậm quá rồi.
Khánh An cười khổ một tiếng không trả lời.
Yêu sao?
Cô còn yêu anh không?
Yêu!
Cô yêu anh rất nhiều, tình yêu như ngấm vào máu thịt của cô, đâu phải nói hết yêu thì là hết yêu cho được. Những chuyện đã xảy ra cũng chỉ làm tình yêu của cô vơi đi mà thôi, cô hận bản thân mình không thể ngừng yêu anh. Cô ghét bản thân mình khi không thể hận anh, nhưng những chuyện đã qua cô cũng không thể đối mặt với anh được nữa, cũng không thể yêu anh thêm được nữa.
Cô nên làm gì đây???
An Khải biết cô vẫn còn lưu luyến hắn, anh biết yêu sâu đậm một người nào có dễ buông tay, nhưng anh không thể cứ dương mắt nhìn em gái anh chịu khổ. Ngoại tình thì thôi đi, lại còn hại cháu của anh, hắn máu lạnh táng tận lương tâm như vậy cô yêu hắn liệu có đáng hay không?
Chiếc xe dừng lại trước cửa Tây Uyển, Khánh An tháo dây an toàn chuẩn bị mở cửa xuống xe nhưng bị An Khải níu tay cô lại.
“Khánh An, hứa với anh em nhất định phải sống thật tốt! Hứa với anh, nhất định phải tìm cơ hội giải thoát cho chính mình. Biết chưa?”
“Anh, em biết rồi. Em sẽ cố gắng.” Cô nở một nụ cười trấn an anh, ánh mắt thoáng lên một tia mạnh mẽ rồi bước xuống xe vẫy tay chào anh trai mình :”Anh, đi đường cẩn thận.”
An Khải cũng vẫy tay mỉm cười với cô, đứa em gái này của anh, anh muốn cô sống một đời vui vẻ. Thế lực của Trần Hoàng Thiên rất lớn, vì vậy anh nhất định sẽ nỗ lực.
…
Cô trở về Tây Uyển đã là hơn 9 giờ tối, phòng khách vẫn sáng đèn chắc hẳn anh đang ở nhà. Thím Lưu thấy cô về vội vàng chạy ra đưa dép đi trong phòng cho cô, ân cần hỏi han :”Thiếu phu nhân đã về, mau vào đây thím hầm canh gà cho con nè, lại đây uống một chút đi.”
Khánh An cười khẽ :”Thím à, thím không cần hầm canh cho con đâu, thím vất vả như vậy rồi lại còn tốn thời gian hầm canh cho con nữa, con khỏe rồi mà, thím xem.”
“Thím hầm canh để con bồi bổ mà, con gầy như vậy rồi phải bồi bổ nhiều chứ.” Vừa nói thím Lưu vừa kéo cô vào bếp, ấn cô ngồi xuống ghế rồi múc một bát canh gà bưng ra cho cô.
Khánh An nhìn bát canh nghi ngút khói không khỏi cảm động, thím Lưu luôn quan tâm cô như vậy, giá như ai đó cũng quan tâm đến cô một chút thì tốt biết mấy. Cô cầm thìa uống vài muỗm, canh gà rất ngon, thím Lưu đặc biệt biết rất rõ khẩu vị của cô nên nấu rất vừa miệng.
Uống canh xong, cô lên lầu trở về phòng muốn tắm rửa một cái rồi đi ngủ nhưng khi đi qua phòng ngủ chính bước chân cô như đông cứng lại. Cửa phòng ngủ khép hờ, từ chỗ cô đứng có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong. Cảnh tượng bên trong đó như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim cô không chút khoan nhượng. Trong căn phòng tân hôn của cô, anh đang ôm một cô gái khác thậm chí họ còn đang hôn nhau, hai cơ thể quấn quýt dán chặt vào nhau. Khánh An vẫn đứng đó, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào phía trong cánh cửa kia, nơi chồng cô và bạn thân cô đang ân ái trong căn phòng tân hôn của mình.
Qua khe hở, Lê Ngọc Vân nhìn thấy cô đang đứng bên ngoài thì cười khẩy, vươn hai tay vòng lên cổ anh mà ôm chặt lấy, cô tình dán sát vào người anh nói lời ám muội.
“Hoàng Thiên em yêu anh…”
“Ngoan, anh sẽ không để em phải chịu uất ức nữa… yêu em…”
…
Tai cô như ù đi, cô bước đi như cái xác không hồn trở về phòng mình, sau khi đóng cửa phòng lại, cô dựa lưng vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo cả người từ từ trượt xuống. Nước mắt cô cứ thế tuôn ra, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, trái tim cô như bị vô số mũi dao xuyên qua.
Đau! Đau lắm!
Cô đưa tay nắm chặt quần áo trước ngực mình, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, những hình ảnh vừa rồi cứ hiện ra trước mắt như trêu ngươi cô. Khánh An thu hai chân gục đầu lên gối, hai tay cô bó chặt như muốn bao bọc lấy cơ thể mình, bờ vai cô không ngừng run rẩy, nước mắt cứ thi nhau lăn xuống. Biết anh ngoại tình từ lâu nhưng khi tận mắt thấy anh ôm hôn người khác, chẳng hiểu sao trái tim cô lại đau đớn như vậy. Hạnh phúc của một người trong những năm tháng thanh xuân chính là gặp được một người luôn lo lắng cho mình, lúc nào cũng sợ mình tổn thương, làm gì cũng sợ mình đau lòng, luôn suy nghĩ cho đối phương. Một người lúc nào cũng sợ nước mắt ta rơi, một người mà họ không bao giờ muốn ta đau lòng. Chỉ tiếc là, cô lại yêu phải một người mà trong suy nghĩ của anh cô không hề có trái tim, không hề biết đau lòng, vô tâm đến tàn nhẫn…
Thanh xuân của cô vì anh mà tươi đẹp cũng vì anh mà đau đớn, ám ảnh cho đến tận những năm tháng về sau.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời đen kịt, một cơn mưa dông bất chợt đổ xuống thành phố S, từng tia chớp sáng loáng rạch ngang bầu trời. Sấm chớp ầm trời, mưa dông gió giật, thời tiết thành phố S lúc này ảm đạm nặng nề như tâm trạng của cô vậy. Khánh An ngồi đó khóc một lúc lâu, bất chợt, cô chống tay đứng dậy lê bước chân nặng nề tới trước ban công, cô mở cửa bước ra ngoài để mặc cho mưa gió dội xuống. Người cô ướt nhẹp, cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời cao, mưa đêm lạnh buốt nhưng không lạnh bằng trái tim cô lúc này. Từng dòng, từng dòng nước cứ chảy xuống như cố gắng gột rửa đi nỗi đau trong lòng cô.
30 phút trôi qua, khi thấy tâm trạng đã khá hơn cô bước vào phòng, tới phòng tắm mở nước ấm, ngâm mình trong làn nước ấm áp, Khánh An biết mình cần phải mạnh mẽ đối diện với mọi việc. Có lẽ khi đau đớn đủ rồi, con người ta không còn cảm nhận thấy bất kì điều gì thêm nữa, giống như cô bây giờ không vui cũng chẳng buồn, trong lòng cô chỉ có một khoảng lặng trống rỗng mà thôi.
…
Phòng ngủ chính.
Trần Hoàng Thiên ngay từ đầu đã biết cô đứng ở bên ngoài, mặc dù ôm hôn Lê Ngọc Vân nhưng trong lòng anh có chút không thoải mái. Ngay khi cô cất bước rời đi, anh nhẹ nhàng đẩy cô ta ra để lại một câu :”Có hợp đồng cần anh xem gấp, em ngủ trước đi.” Rồi bước ra ngoài.
Lê Ngọc Vân rất bực bội, cô ta bên ngoài tuy cười nhưng trong lòng lại khó chịu, chẳng hiểu tại sao tự dưng anh lại mất hứng bỏ đi, là do cô ta chưa đủ quyến rũ hay là tại vì anh phát hiện ra Đỗ Khánh An ở bên ngoài? Anh không nhìn ra cửa một giây phút nào, làm sao có thể?
Đúng lúc này điện thoại cô ta reo vang, nhìn dãy số không tên nhưng đã quen thuộc từ lâu, Lê Ngọc Vân đóng lại cửa phòng ngủ rồi nhanh chân bước vào phòng tắm, trực tiếp ấn xuống nút nhận nghe điện thoại :”Anh Hiếu…?”
…
Sau khi Trần Hoàng Thiên rời phòng ngủ chính, anh đi thẳng vào thư phòng, anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài kia, trời mưa như trút nước, anh đưa tay châm một điếu thuốc rít mạnh một hơi. Chẳng hiểu sao trong lòng anh giờ đây có chút trống trải, giống như mất đi một thứ gì đó nhưng không biết rõ là đã mất đi thứ gì. Một điếu, hai điếu rồi ba điếu… bao thuốc đầy giờ đã vơi đi phân nửa, tâm trạng anh lại cứ mù mịt như làn khói thuốc. Anh bước về phía giá rượu, bên trên bày rất nhiều rượu quý lâu năm, anh chọn cho mình một chai rượu mạnh. Nhặt chiếc ly thủy tinh trên giá, anh rót một ly chất lỏng màu vàng nâu sóng sánh đẹp trong ly thế mà có chút chói mắt. Anh ngửa cổ uống cạn sạch, vị rượu cay nồng xộc vào trong khoang miệng trực tiếp xông vào cổ họng xuống dạ dày anh. Anh tới bên bàn ngồi xuống, rót thêm một ly nữa uống một hơi cạn, cầm điện thoại lên gọi cho ai đó :”Có tâm trạng uống rượu cùng tôi không?”
Phía bên kia một người đàn ông ngái ngủ gào lên :”Ông đây mới về nước hôm qua, không có tâm trạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.