Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 50

Mạch Ngôn Xuyên

16/11/2022

Trụ sở chính của Khoa học Kỹ thuật Duy Sang nằm tại khu công viên Khoa học và Công nghệ Giang Thành, Giang Đồ vừa nhậm chức, ngày đầu tiên đi làm bận rộn không ngừng nghỉ, chẳng qua từ khi bắt đầu học cấp Ba anh vẫn luôn trải qua trạng thái như này, cũng chưa từng có gì không thể thích ứng được.

Buổi tối mọi người đều đã tan tầm, lúc này Giang Đồ mới ra khỏi văn phòng.

Vừa mở cửa, lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Viên Dương mặc áo sơ mi kẻ sọc, mang theo túi hành lý phong trần mệt mỏi đứng ở cửa, bộ dạng muốn gõ cửa. Viên Dương cao 1m78, Giang Đồ hơn anh ấy gần mười cm, anh ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Đồ một lúc, to giọng cười nói: “Tôi biết ngay cậu nhất định chưa về mà nên quay lại xem như nào.”

Giang Đồ cười: “Lão Viên, đã lâu không gặp.”

Điều đáng nhắc tới chính là, hai năm này Viên Dương cũng làm việc ở Duy Sang, hiện tại vừa mới đi công tác về.

Giang Đồ vẫn cảm thấy tính cách này của mình mà cũng có người thân thiết với anh, làm bạn với anh thật sự không dễ dàng gì, Lâm Giai Ngữ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tựa như người thân trong gia đình. Thời điểm cấp Ba có Chúc Tinh Dao, Lê Tây Tây và Đinh Hạng, đại học có Viên Dương và Đỗ Vân Phi.

Lão Viên chậc chậc: “Ây da… Mấy năm nay không gặp, cậu thay đổi rất nhiều đấy, nếu bị hoa khôi của các khoa nhìn thấy, nhất định sẽ hối hận năm đó không cố gắng nhiều hơn, dây dưa quấn chặt cũng phải theo đuổi được cậu.”

“Trái lại cậu chẳng khác gì so với trước kia.” Giang Đồ đóng cửa văn phòng lại.

Lão Viên nhướng mày: “Tôi đặc biệt tới tìm cậu, nếu như không cùng nhau ăn bữa cơm ôn lại chuyện xưa một chút thì chẳng còn gì để nói nữa nhỉ?”

“Đúng là không còn gì để nói.” Giang Đồ cầm chìa khóa xe trong tay, anh nhìn về phía lão Viên, “Đi thôi.”

Hai người sau khi tốt nghiệp thì chưa gặp lại, có liên lạc, quan hệ cũng không còn gì xa lạ, dù sao bọn họ ở chung ký túc xá bốn năm đại học, hơn nữa là đồng nghiệp cùng công ty, lão Viên lại là một người nói nhiều, từ trên lầu đi xuống đều nói chuyện liến thoắng.

Lão Viên nói: “Khoảng thời gian trước Đỗ Vân Phi đến đây công tác, bọn tôi cùng nhau ăn bữa cơm, còn nói đợi cậu trở về, nhất định phải bay tới đây một chuyến.”

Giang Đồ nhớ tới một đống album cá nhân của Chúc Tinh Dao mà Đỗ Vân Phi mua còn học Đại học, cúi đầu nở nụ cười, “Đợi cậu ấy có thời gian đi.”

Mấy năm này Giang Thành thay đổi rất lớn, Giang Đồ mới trở về vài ngày nên vẫn chưa quen thuộc, hơn nữa từ trước đến nay anh đối với việc ăn uống không đòi hỏi gì nhiều, có thể ăn no là được. Ngoại trừ xã giao trong công việc, anh cũng rất ít khi đến một nhà hàng dùng cơm, nhà hàng vẫn là do lão Viên chỉ đường chọn.

Hiện tại đã tám giờ, nhà hàng ít người, hai người ngồi ở một phòng ăn nhỏ, lão Viên gọi đồ ăn xong lập tức gọi điện cho Đỗ Vân Phi, mở loa ngoài.

Đỗ Vân Phi hỏi qua điện thoại: “Sao cậu không gọi video?”

Lão Viên cười nói: “Ba người đàn ông, mở video gì chứ? Cũng không phải là cô gái nhỏ.”

“Chỉ có cậu lắm quy tắc thôi, tại sao đàn ông lại không thể gọi video hả?” Đỗ Vân Phi cũng cười, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Giang Đồ, bây giờ tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

Giang Đồ đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, anh nói: “Cậu hỏi đi.”

Đỗ Vân Phi nghiêm túc hỏi: “Cậu có bạn gái không?”

Giang Đồ nói: “Không có.”

Đỗ Vân Phi khụ một tiếng: “Vậy là… chưa từng yêu đương sao?”

Ánh mắt lão Viên cũng nhanh chóng nhìn về phía Giang Đồ, trên mặt Giang Đồ không có biểu cảm gì, dựa vào ghế, giọng nói lạnh nhạt: “Chưa từng.”

Đỗ Vân Phi trầm mặc.

Lão Viên bỗng nhiên giơ ngón tay cái về phía Giang Đồ

Giang Đồ bật cười, “Cậu chỉ hỏi cái này thôi à?”

Đã là người đàn ông 27 tuổi rồi, vẫn chưa từng yêu đương, ở trong mắt Đỗ Vân Phi và lão Viên gần giống như là quái vật, hơn nữa lại là một con quái vật vô cùng đẹp trai. Đỗ Vân Phi thở dài: “Thành thật mà nói, tôi đã thảo luận với lão Viên về chuyện này rất nhiều lần, mấy năm qua cậu vẫn chưa có bạn gái, chúng tôi hoài nghi phương diện nào đó của cậu có vấn đề gì hay không?”

Giang Đồ nhìn thoáng qua lão Viên, giọng điệu nhạt nhẽo: “Thảo luận về tôi? Vậy thì các cậu thật nhàm chán quá đấy”



Đỗ Vân Phi: “…”

Lão Viên: “…”

Đề tài này cứ thế mà bỏ qua, gọi được mười phút, cơ bản là lão Viên cùng Đỗ Vân Phi lảm nhảm. Cuối cùng, Đỗ Vân Phi bỗng nhiên hô lên một tiếng: “Ôi chao không được rồi, tôi phải cúp điện thoại đây. Vé biểu diễn của nữ thần mở bán tối nay, tôi phải đi cướp vé, nhất định đêm nay giành vé ngồi hàng VIP, tôi muốn gặp nữ thần ở khoảng cách gần nhất.”

Chúc Tinh Dao muốn tổ chức biểu diễn tấu cá nhân ở Giang Thành vào ngày 8 tháng 11, chuyện này Giang Đồ biết. Hai năm trước cô chưa từng mở biểu diễn cá nhân nào, chỉ theo dàn nhạc đi lưu diễn ở các nước, hai năm qua mới từ từ khôi phục lại hoạt động, biểu diễn tấu ở Giang Thành lần này, là sân khấu thứ hai của năm nay.

Lão Viên cười nói: “Nghe nói là ở Giang Thành, nếu không có việc gì thì cậu tranh giúp tôi một vé luôn nhé?”

Đỗ Vân Phi nói: “Chuyển khoản Wechat, anh em thân thiết gì cũng phải tính toán cho rõ ràng, giá vé hàng VIP rất đắt.”

Lão Viên cười mắng cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với Giang Đồ: “Người ta theo đuổi idol là vậy đấy, cậu xem Đỗ Vân Phi đi, say mê nghệ sĩ đàn cello cũng có thể say mê nhiều năm đến như vậy.”

Giang Đồ bỗng nhiên hỏi: “Đỗ Vân Phi có bạn gái không?”

“Cậu ấy à, mấy năm qua có yêu đương qua hai lần, đều chia tay rồi.” Lão Viên thở dài, “Tôi cũng yêu đương một lần, cũng chia tay luôn rồi. Chúng ta ở độ tuổi này yêu đương đều hướng tới hôn nhân, tìm đối tượng thích hợp, thật sự rất khó.”

Giang Đồ không biết thế nào mới gọi là đối tượng thích hợp, ở sâu trong đáy lòng anh, người mình thích, người muốn nói lời yêu, mong muốn đến tương lai, đều chỉ có Chúc Tinh Dao.

Mặc dù khi đó anh đã quyết định từ bỏ Chúc Tinh Dao, cắt đứt sự nhớ nhưng, không quấy rầy cô. Nhưng cho dù như vậy, trong lòng anh vẫn không khống chế được mà nhớ đến cô, chỉ muốn một mình cô. Anh không biết nếu như Chúc Tinh Dao và Lục Tễ không chia tay, hoặc là Chúc Tinh Dao ở bên cạnh người khác thì trạng thái này của anh sẽ kéo dài tới bao nhiêu năm. Loại cảm giác đó, mỗi lần nhớ tới đối với Giang Đồ mà nói còn khó chịu tuyệt vọng hơn cả ngày thi Đại học xảy ra chuyện bất ngờ năm ấy.

Mười giờ rưỡi tối, Giang Đồ lái xe vào tiểu khu, anh lấy vali ra khỏi cốp xe, xách lên lầu. Căn hộ có ba phòng ngủ hai sảnh lớn, Giang Đồ đặt vali xuống, không biết bây giờ Chúc Tinh Dao đã ngủ chưa, anh đứng trước cửa sổ phòng ngủ, do dự một chút, vẫn gọi điện thoại tới.

Chúc Tinh Dao vẫn chưa ngủ, cô mở đèn đọc sách ở đầu giường, trong tay đang cầm sách đọc, những năm này cô đã thử qua các loại phương thức hỗ trợ giấc ngủ, trước khi đi ngủ đọc một chút sách sẽ giúp cô dễ ngủ hơn, đang định đặt sách xuống thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn. Cô cúi đầu nhìn một dãy số lạ trên màn hình điện thoại, cô cắn môi, cảm thấy người gọi đến chính là Giang Đồ.

Cô cong hai chân lên, cầm lấy điện thoại, ôm đầu gối, ấn nghe máy.

Đầu dây bên kia im lặng một giây rồi truyền đến tiếng âm thanh mang theo một chút từ tính của Giang Đồ: “Tôi có quấy rầy giấc ngủ của cậu không?”

Chúc Tinh Dao đặt cằm lên đầu gối, nhỏ giọng nói: “Mình vẫn chưa ngủ.”

“Vậy là tốt rồi.” Giang Đồ nói.

Chúc Tinh Dao nghe được anh thở phảo nhẹ nhõm, cảm xúc vốn đang căng thẳng của cô bỗng nhiên cũng được thả lỏng một chút, cô rũ mắt hỏi: “Cậu gọi điện thoại cho mình, có chuyện gì không?”

Giang Đồ dừng lại một lúc, thấp giọng hỏi: “Vé vào cửa buổi diễn tấu, có thể để lại cho tôi một vé có được không?”

Anh nghe Lâm Giai Ngữ nói qua, Chúc Tinh Dao để lại vé cho cô ấy và ba mẹ cô ấy, hiện tại anh đã quay về rồi, không biết cô có giữ lại vé tặng cho anh hay không.

Chúc Tinh Dao khóe miệng mím chặt, có chút không vui mà nói: “Nếu cậu muốn đi xem thì tự mình mua vé.”

Giang Đồ nghe cô nói như vậy, thấp giọng cười: “Được.”

Tâm tình Chúc Tinh Dao rất phức tạp, cô đang giận anh, tức giận anh nhiều năm không để ý đến cô, nhưng cô nhớ lại thời niên thiếu anh cực khổ, ngấm ngầm chịu đựng và kiềm chế tình cảm, cô lại nhịn không được mà mềm lòng. Cô không biết mình có thể giận trong bao lâu nữa.

Nói chung lại, bây giờ cô vẫn đang tức giận.

Kỳ thật, cô cũng không biết chắc chắn, hiện tại có phải anh vẫn còn thích cô hay không, giống như trước kia vậy.

Chúc Tinh Dao có chút tủi thân nói: “Mình và cậu nhiều năm chưa gặp lại, cũng không có liên lạc gì, quan hệ…cũng không tốt như trước đây, cậu trở về còn muốn mình tặng vé VIP cho cậu à? Mình sẽ không tặng vé cho cậu đâu.”

Giang Đồ trầm mặc hai giây, nhẹ giọng nói: “Vé VIP buổi biểu diễn của cậu rất khó mua.”

Chúc Tinh Dao không lên tiếng.



Một lát sau, Giang Đồ thấp giọng nói: “Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”

Hai người cúp điện thoại, Chúc Tinh Dao cầm điện thoại di động, có chút trằn trọc khó ngủ.

Sáng hôm sau, lão Viên ở dưới lầu công ty tình cờ gặp Giang Đồ, anh chỉ vào vòng bạn bè của Đỗ Vân Phi nhẫn tâm cười nhạo: “Cậu xem tên này đi, bận rộn suốt cả đêm, không biết người nào đã mua hết vé hàng VIP, cậu ta chỉ giành được một vé hàng phía sau.”

Giang Đồ liếc mắt một cái, không chút cảm xúc thu hồi ánh mắt.

Vào buổi trưa, Lâm Giai Ngữ gửi một tin nhắn Wechat: “Tôi có thể quan tâm đến một chút tiến triển không? Cậu và Chúc Tinh Dao thế nào rồi?” Tiểu thuyết của cô vẫn còn đang ở trong hố chờ lấp đầy, nhưng với tính cách này của Giang Đồ thì cô đừng trông cậy vào anh có thể nhiều lời với cô, chỉ nghĩ sau này bọn họ tiến triển tốt hơn, cô sẽ đi hỏi Chúc Tinh Dao.

Giang Đồ trả lời cô: “Nhà hàng nào ở Giang Thành ăn ngon? Cậu chọn một chỗ đi, cuối tuần tôi mời các cậu đi ăn.”

Lâm Giai Ngữ hỏi: “Các cậu? Ai thế?”

Giang Đồ nhắn lại: “Chúc Tinh Dao, cậu và Đinh Hạng cùng với vợ cậu ấy.”

Lâm Giai Ngữ có chút bối rối, không hẹn riêng à? Vì sao phải mang theo vài cái bóng đèn làm gì chứ! Nghĩ lại có thể là bởi vì hẹn riêng, Chúc Tinh Dao sẽ từ chối, dù sao Giang Đồ đã bỏ lỡ rất nhiều năm rồi.

Thứ Sáu, ngày 25 tháng 8.

Tối hôm đó Giang Đồ tăng ca, về đến nhà đã gần mười hai giờ, tắm rửa xong nằm xuống chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Điện thoại của anh hiếm khi đổ chuông vào lúc nửa đêm, trong bóng tối anh mở mắt ra, cầm lấy điện thoại từ trong hộc tủ.

Nhìn thấy dãy số trên màn hình, anh ngây người, gần như nhanh chóng bắt máy.

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy tiếng thở d0c nhẹ nhàng của cô. Giang Đồ lập tức ngồi dậy, anh thấp giọng: “Chúc Tinh Dao?” Anh nhìn thoáng qua thời gian, 02:32. Giọng nói anh lo lắng, lại hỏi: “Sao vậy?”

Chúc Tinh Dao nuốt một hơi, cầm điện thoại, âm thanh rất nhỏ: “Ừ…”

Cô nằm nghiêng trên giường, trên trán có chút mồ hôi, cô lại nhỏ giọng nói một câu: “Mình không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng.”

Giang Đồ thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi: “Có liên quan đến tôi?”

Chúc Tinh Dao nói: “Ừm.”

“Mơ thấy cái gì?”

“Giấc mộng không tốt lắm, vẫn nên không nói cho cậu biết, chỉ là…” Chúc Tinh Dao lại mơ thấy mình chạy đuổi theo Giang Đồ, kiểu chạy theo vô tận, nhìn không thấy điểm cuối, lúc tỉnh lại vô cùng trống rỗng mờ mịt. Cô chợt nhớ tới, lúc trước Giang Đồ gọi điện thoại cho cô, cô gần như không do dự, cũng không nhìn thời gian, lập tức gọi điện thoại tới. Hiện tại đầu óc khôi phục sự tỉnh táo, có chút bối rối, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho người ta, dường như không được ổn cho lắm. Cô mím môi: “Cậu đừng hỏi nữa, chỉ là mình gặp ác mộng, điện thoại cho cậu kiểm tra thử xem, có phải là thật hay không thôi.”

Đêm khuya, bên cạnh hai người đều là khung cảnh yên tĩnh vắng lặng.

Giang Đồ không biết cụ thể cô mơ thấy cái gì, chẳng qua, anh rất vui khi cô gọi điện cho anh, anh thấp giọng an uỉ cô: “Giấc mơ chính là điều ngược lại, đừng suy nghĩ nhiều.”

Chúc Tinh Dao muốn nói, bốn năm trước đây, giấc mơ của cô đều là sự thật, không phải ngược lại.

Cô ngồi bên giường mang dép vào, vẫn còn rất phiền muộn, cô ừm ừm một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vậy mình cúp máy đây.”

“Đợi chút.” Giang Đồ gọi cô, âm thanh có chút trầm thấp, “Sau này nếu còn gặp ác mộng thì gọi điện cho tôi, điện thoại của tôi luôn bật, bất cứ lúc nào tôi cũng đều ở đây.”

Trong những năm gần đây, sau khi Chúc Tinh Dao tỉnh dậy từ cơn ác mộng vào nửa đêm, rất khó để đi vào giấc ngủ.

Đêm nay là ngoại lệ, sau khi cô cúp máy, rồi nằm lại trên giường thì không bao lâu ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh lại, cô ngồi trên giường ngẩn người, vẫn có chút hối hận vì nửa đêm gọi cuộc điện thoại kia, không biết Giang Đồ sẽ nghĩ như thế nào…..

Chúc Tinh Dao ngồi bên giường thở dài, cô đứng dậy rửa mặt tắm rửa, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

HẾT CHƯƠNG 47.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Ánh Sao Rơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook