Chương 3: Thật muốn ăn anh
Tích Tích Thành Giác/ Linh Nguyên Tản
19/04/2022
Edit: Cam
Beta: Mộng
Tia nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn bằng gỗ, dừng lại ở trên người Kỳ Đinh, ánh nắng nhuốm vàng chiếu lên khuôn mặt anh khiến cho gương mặt trắng nõn lạnh lùng hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa.
Người đàn ông bên cạnh cầm một hộp lễ vật đi theo Kỳ Đinh xuống lầu, vừa đi vừa trao đổi với anh, Kỳ Đinh không đáp lời, vẻ mặt lại chăm chú nghiêm túc, để ý đến tốc độ của đối phương, dần bước chậm lại.
Khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực rơi trên người mình, Kỳ Đinh dừng lại, ngước mắt lên, ánh mắt cực kì bình tĩnh nhìn lướt qua Mạnh Chiêu.
Khi ánh mắt giao nhau, anh dường như đã quên đi việc chia tay vào đêm hôm đó không vui vẻ gì, nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi.
Chính hành động hơi gật đầu này đã cho Mạnh Chiêu ám hiệu hành động, cô cười híp mắt lại, đi lên phía trước, vô cùng quen thuộc mà bắt chuyện với Kỳ Đinh.
"Giám đốc Kỳ, trùng hợp quá, anh cũng mua trà cụ ở đây sao?"
Nghe cô hỏi, Kỳ Đinh vốn định đi lên thanh toán liền dừng lại, tầm mắt dừng ở trên người Mạnh Chiêu nghiền ngẫm chốc lát rồi "Ừ" một tiếng.
Vừa trả lời xong, Mạnh Chiêu lại nói: "Nghe nói giám đốc Kỳ rất thích uống trà, vậy chắc ở phương diện chọn trà cụ cũng rất hiểu biết đúng không?".
Kỳ Đinh cháu chưa kịp mở miệng, thì người đàn ông bên cạnh anh đã nói: "Giám đốc Kỳ ở phương diện này gọi là chuyên gia cũng không quá đâu".
Hai mắt của Mạnh Chiêu sáng lên, kích động nói: "Vậy thì tốt quá rồi".
Không đợi Kỳ Đinh nghĩ xem tốt cái gì, lại nghe thấy Mạnh Chiêu nói: "Tôi định mua một bộ trà cụ cho ông ngoại, nhưng lại không hiểu cách chọn lắm, không biết giám đốc Kỳ có thể giúp tôi chọn một chút không?".
Trầm ngâm do dự một lúc, Kỳ Đinh nhìn thoáng qua chủ tiệm trà cụ ở bên cạnh, nói với Mạnh Chiêu: "Đồ ở chỗ ông chủ Lưu danh tiếng vẫn luôn tốt, không phải lo, cứ chọn cái em thích là được rồi."
Dưới tình huống này rõ ràng là Mạnh Chiêu có ý xấu với anh, trừ bỏ việc khách sáo đáp lại, Kỳ Đinh cũng không định đáp lại bất kì cái gì không cần thiết.
Mạnh Chiêu gặp khó, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ phồng má nhìn Kỳ Đinh chằm chằm không chớp mắt.
Kỳ Đinh cũng không dao động, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn qua người cháu trai đi bên cạnh Mạnh Chiêu, nhớ tới những lời cô nghiêm túc nói tối hôm đó, khóe miệng nhếch lên nhợt nhạt trào phúng cười, rất nhanh lại biến mất.
Chẳng qua là Mạnh Chiêu không định bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy.
Lúc xoay người cổ tay áo bị người nhẹ nhàng giữ chặt, khuôn mặt Mạnh Chiêu nhăn lại thành một cục: "Đến cũng đã đến rồi, anh giúp tôi đi, chờ tôi dỗ ông ngoại vui vẻ lại rồi, đến lúc đó nhất định sẽ mời anh ăn cơm."
Nói xong, cô dừng lại một chút, lại thuận miệng nói: "Tất nhiên nếu anh rảnh rỗi, tối nay tôi cũng có thể mời anh ăn cơm."
"Không cần, tối nay tôi không rảnh." Nói xong Kỳ Đinh nhăn mày lại, cách nói tầm thường như vậy mà anh lại có thể bị lừa.
Ý vị thâm trường liếc Mạnh Chiêu một cái, lại thấy người nọ tiếc nuối mở miệng: "Như vậy đi, chúng ta hẹn lần sau."
"Tiểu thư Mạnh..." Giọng nói của Kỳ Đinh hơi trầm xuống, ý thức được nơi này cháu có người khác, những lời nói cứng rắn đến bên miệng lại mềm xuống.
Lần trước anh hại Mạnh Chiêu bị cấm túc một tháng, hôm nay nếu lại ồn ào nặng lời trước những người này, vậy chắc chắn cô sẽ lại bị người trong nhà răn dạy.
Kỳ Đinh không biết nên làm thế nào, sao trí nhớ của cô gái này lại ngắn như vậy chứ.
"Không cần chọn nữa, em đem bộ trà cụ này tặng cho ông ngoại em đi." Kỳ Đinh đưa tay sang phía người bên cạnh, chủ tiệm trà cụ sửng sốt một giây liền đưa hộp trà cụ đã gói kỹ tới tay anh.
Mạnh Chiêu cũng ngoài ý muốn, vốn cô chỉ là mặt dày mày dạn định nhờ Kỳ Đinh giúp, nào biết lại có chuyện vui ngoài ý muốn như vậy chứ.
Như vậy có phải là chứng minh rằng, lần sau cô có thể càng được voi đòi tiên không?
...
Kỳ Đinh vừa đi, Mạnh Chiêu trái lại lại cảm thấy buồn bực, lúc này cô mới nhớ cháu có hai người khác đi cùng mình.
Quay đầu lại nhìn, biểu cảm trên mặt của Giang Nhạc Huyên cùng nam sinh kia có thể nói là không thể tin được.
Nơi này không phải nơi để nói chuyện, Giang Nhạc Huyên nghẹn một bụng lời, sau khi tiễn người bạn bên cạnh đi, tìm một quán trà gần đó, bắt đầu "nghiêm hình bức cung" với Mạnh Chiêu.
"Nói, cậu với Kỳ Đinh là như thế nào?"
"Cái gì mà như thế nào?"
Giang Nhạc Huyên cười lạnh một tiếng: "Hai chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, cậu cảm thấy cậu có chuyện có thể giấu được tớ sao?"
Mạnh Chiêu biểu hiện mình thực sự vô tội: "Tớ thề, tớ thực sự không giấu cậu chuyện gì mà, tớ với Kỳ Đinh thật sự là không có gì cả, chỉ là tớ cảm thấy anh ấy rất thú vị."
Giang Nhạc Huyên nghe xong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thứ lỗi cho mắt của cô ấy có vấn đề nhưng cô ấy hoàn toàn không nhìn ra một chút gì gọi là thú vị ở trên người Kỳ Đinh, chỉ sợ trên đời này có mỗi Mạnh Chiêu là dùng hai từ "thú vị" lên người anh.
"Cảm thấy thú vị, nên cậu bắt đầu không sợ chết quấn lấy người ta?"
Không hổ là bạn thân, Mạnh Chiêu cháu chưa nói cái gì, Giang Nhạc Huyên đã đoán trúng bản chất của sự việc.
Mạnh Chiêu rất bình tĩnh gật đầu: "Tớ chính là muốn quấn lấy anh ấy."
Cái vẻ mặt xuân tâm phơi phới kia làm Giang Nhạc Huyên thực sự không nỡ nhìn thẳng: "Cậu quên rồi đúng không?"
"Mấy hôm trước cậu cháu chê với tớ, nói Kỳ Đinh y như Đường Tăng vậy, ai gả cho anh ta chính là tự rước khổ vào người, giờ mới qua bao lâu, cậu lại muốn quấn lấy người ta rồi, bảo bối à, cậu có thấy đau mặt không vậy?"
Mạnh Chiêu sờ sờ mặt mình nói: "cháu tốt, không đau. Hơn nữa, thứ tớ muốn là Kỳ Đinh, chứ không phải là thân phận đại thiếu phu nhân Kỳ gia, có gì để đau đâu chứ."
Giang Nhạc Huyên cười hai tiếng: "Cậu ngược lại cũng biết rõ đấy nhỉ, không sợ đến lúc đó chơi với lửa có ngày chết cháy à?"
Mạnh Chiêu cắn non nửa miếng bánh ngọt, hàm hồ nói: "Tớ có chừng mực."
Thấy cô quyết tâm, Giang Nhạc Huyên là bạn thân không thể dội bát nước lạnh lên đầu cô được, cũng không cần vội, chờ đến lúc thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó lại giúp cô nghĩ kế vậy.
"Cậu cũng đừng quá chủ động, không bằng cứ giống như hôm nay vậy, tạo cơ hội tình cờ gặp mặt làm tăng ấn tượng của anh ta với cậu, chờ đến khi thái độ của anh ta mềm mỏng hơn lại dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt' dụ dỗ anh ta đến thần hồn điên đảo, không chừng cậu với anh ta lại thành đôi."
Mạnh Chiêu xùy một tiếng: "Ngày thường cậu viết tiểu thuyết không phải là cũng dùng loại kịch bản cũ này đấy chứ?"
Năng lực nghề nghiệp bị nghi ngờ, Giang Nhạc Huyên trợn mắt: "Chiêu thức không sợ cũ, thắng là ở chỗ nó hữu dụng, muốn nắm chặt được anh ta thì cậu nghe tớ đi."
Mạnh Chiêu duỗi tay ôm lấy cổ Giang Nhạc Huyên, cười tủm tỉm nói: "Đúng là chị em tốt, đáng tin cậy hơn nhiều so với Mạnh Dương vô lương tâm kia."
"Nói xấu sau lưng anh cậu như vậy, không sợ tớ đi tố cáo à?". Truyện Mỹ Thực
Mạnh Chiêu đùa giỡn nói: "Tớ nói xấu anh ấy, cậu gấp cái gì, không phải là muốn làm chị dâu tớ đấy chứ?"
Mặt Giang Nhạc Huyên đỏ lên, cách xa cô một chút: "Nói bậy nói bạ, cậu cháu quản tớ không bằng lo cho chính mình đi, thật sự cho rằng Kỳ Đinh dễ dàng bị cậu lừa tới tay vậy à, cậu nằm mơ đi."
Giang Nhạc Huyên nói như đâm một nhát dao vào tim cô, nhưng Mạnh Chiêu cũng thừa nhận điều cô ấy nói là sự thật.
Chẳng qua, cháu người của cô thích kiểu khó cấp cao này, nếu bông hoa cao lãnh như Kỳ Đinh mà dễ hạ như vậy cô lại không thấy thú vị.
...
Nhà họ Mạnh mười năm nay mỗi tháng đều tổ chức gia yến một lần, bởi vì lão gia Mạnh thích thanh tịnh nên cháu cái đã kết hôn trong nhà tuy không tách ra hẳn nhưng cũng đã sớm dọn ra khỏi đại trạch, hiện giờ ở lại trong đại trạch chỉ cháu mình lão gia Mạnh.
Nhà cũ thuộc phong cách đình viện, cổ xưa mà tao nhã rất có hương vị của lịch sử, bốn phía đình đài có nước chảy róc rách, hơi nước lượn lờ. Mạnh Chiêu lần trước cùng lão gia tử tử Mạnh phẩm trà ở đình đài suốt một tháng, nhiều lúc thanh tâm quả dục đến mức hoài nghi bản thân có phải sắp đắc đạo phi thăng thành tiên rồi hay không.
Trong nhà già trẻ lớn bé tất cả đều trở về, khiến cho trạch viện vốn thanh tịnh cũng trở nên ồn ào náo nhiệt.
Trong số cháu trai cháu gái trong nhà, thì Mạnh Chiêu là người luôn khiến người khác không bớt lo, biết được cô bị lão gia tử cấm túc một tháng, người lớn trong nhà lại có chuyện để nói.
"Chiêu Chiêu à, bác nói cháu nghe này, cháu năm nay cũng 23 tuổi rồi cũng nên thu tâm lại một chút, hai chị họ cháu đều đã đính hôn cả rồi, cháu cũng nên nắm chắc dần đi thôi. Bác nói với cháu, con gái tìm chồng cũng không thể qua loa được, nhất là kiểu người chỉ được mỗi cái mã bên ngoài lại càng không thể lấy. Bác có quen biết nhiều thanh niên tài tuấn, hay là bác giới thiệu cho cháu nhé?" Những lúc như thế này, lão gia Mạnh cùng con dâu cả Trần Bích Như đều là người mở đầu câu chuyện.
Những người bác khác mặc dù không nói nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Mạnh Nhã Lam là con gái út của lão gia tử, từ nhỏ đều được mọi người trong nhà cưng chiều, những trường hợp như vậy, Mạnh Chiêu không cần phải nói gì, bà cũng sẽ đáp trả lại đối phương.
"Dám hỏi chị dâu, chị định giới thiệu thanh niên tài tuấn nhà nào cho Chiêu Chiêu?"
Trần Bích Như định mở miệng nói, lời chưa ra khỏi miệng, bà lại tiếp tục: "Là đứa cháu riêng bên nhà họ Lý, hay vẫn là tên thiếu gia thứ ba nhà họ Lưu chuyên chơi bời lêu lổng, ăn nhậu gái gú cờ bạc? Hay lại là bên nhà họ Lãnh bệnh tật ốm yếu, gả qua chưa đầy nửa năm đã thành quả phụ thủ tiết? Chiêu Chiêu dù gì cũng là cháu gái của anh cả, chị cứ muốn phải giày xéo nó như vậy sao? Không nói đến mẹ con bé là em vẫn đang ở đây, bố con bé cũng còn chưa nói gì, cũng không tới lượt các chị nhọc lòng hôn sự của Chiêu Chiêu."
Thấy Mạnh Nhã Lam lớn tiếng trước mặt nhiều người như vậy cũng không cho chị dâu như bà ta chút mặt mũi nào, Trần Bích Như nhìn thoáng qua sắc mặt không vui của lão gia tử, lại nhìn chồng ở bên cạnh giả chết không nói giúp, ngập ngừng nói:
"Không phải, em à, em hiểu lầm chị rồi, chị là thật lòng suy nghĩ cho Chiêu Chiêu, cùng là người một nhà chị sao có thể hại con bé."
Bà ta khẽ cắn môi, đỏ mắt, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
Một người đã qua năm mươi tuổi lại khóc nức nở nói ra những lời này, dù là bà ta không nói lý lẽ, vào giờ phút này mọi người đều cảm thấy Mạnh Nhã Lam quá mức cứng rắn.
Lão gia Mạnh năm nay đã 76 tuổi, ngày thường cũng chú trọng việc tịnh dưỡng, chăm chỉ rèn luyện, nhìn qua tinh thần vẫn minh mẫn, thân thể cũng khỏe mạnh, mặt cũng rất nghiêm khắc.
Gia yến mỗi tháng tổ chức một lần, cũng có khi sẽ hủy bỏ, đám người gần nhất này lại không an phận, thực sự làm ông thấy khó chịu.
Thấy sắc mặt ông ngày càng khó coi, Mạnh Chiêu bỗng cười cười: "Cháu tự do quen rồi, cũng không tính sẽ bước vào nấm mộ hôn nhân sớm như vậy, chỉ sợ là uổng mất ý tốt của bác rồi. Hôm nay đặc biệt về thăm ông ngoại, đừng để ông phải phí tâm tư vào đứa cháu gái không biết cố gắng này ạ."
Mạnh Chiêu đi đến phía sau lão gia tử, duỗi tay bóp vai cho ông, nhìn mặt lão gia tử từ từ giãn ra, cô lại nói: "Ông ngoại, hôm nay cháu có chuẩn bị cho ông một thứ đồ tốt, đảm bảo người xem xong sẽ cười không khép được miệng."
Sống lâu như vậy rồi, lão gia Mạnh có thứ gì mà chưa thấy qua, nhưng ông vẫn giữ mặt mũi cho Mạnh Chiêu.
"Vậy sao? Nếu cháu nói như vậy rồi, ông phải xem thật kỹ là thứ gì mới được. Quản gia Lưu, nhanh đi lấy đồ cô chủ mang tới đây tôi nhìn xem."
Quản gia Lưu nhanh chóng đi ra sảnh, một lát sau đã cầm hộp quà quay về.
Từ lớp gói bên ngoài thì không nhìn ra thứ gì đặc biệt, cẩn thận mở ra, bên trong là bộ ấm trà bằng sứ tinh xảo, ánh mắt lão gia tử cũng nóng lên.
Ông phẩm trà nhiều năm đối với trà cụ ít nhiều cũng có nghiên cứu, bộ ấm trà sứ này kết cấu chặt chẽ, tạo hình độc đáo, hẳn là đến từ gia tộc lớn.
"Chiêu Chiêu có lòng rồi."
Đến tuổi này rồi, lễ vật cũng không ở chỗ quý giá, chủ yếu là có hợp tâm ý hay không, bộ trà cụ Mạnh Chiêu mang đến này cũng xem như chạm được đến trái tim của ông.
"Ông ngoại thích là tốt rồi."
Mọi người thấy tâm trạng của lão gia tử vui vẻ hơn, cũng thay đổi phương thức khen ngợi, không khí nhanh chóng có chuyển biến tốt hơn.
Bác hai nhìn ấm trà kia cũng không rời mắt được, bèn mượn lão gia tử đến xem một lát, nói: "Chiêu Chiêu, bộ ấm trà cổ này cháu mua ở chỗ nào vậy? Có thể mua bộ nữa không?"
Mạnh Chiêu che miệng cười trộm, nghĩ nghĩ rốt cuộc vẫn thành thật nói: "Tầm hiểu biết của cháu ở mức nào ông ngoại đều rõ, cháu nói thật, bộ ấm trà này cũng không phải do cháu tự mình chọn lựa."
Lão gia tử hứng thú: "Vậy là ai?"
Mạnh Chiêu dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chậm rãi nhấp một ngụm trà, chờ đến khi tất cả đều hứng thú nhìn lại mới nói: "Trừ Kỳ Đinh ra thì còn có thể là ai nữa."
Beta: Mộng
Tia nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn bằng gỗ, dừng lại ở trên người Kỳ Đinh, ánh nắng nhuốm vàng chiếu lên khuôn mặt anh khiến cho gương mặt trắng nõn lạnh lùng hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa.
Người đàn ông bên cạnh cầm một hộp lễ vật đi theo Kỳ Đinh xuống lầu, vừa đi vừa trao đổi với anh, Kỳ Đinh không đáp lời, vẻ mặt lại chăm chú nghiêm túc, để ý đến tốc độ của đối phương, dần bước chậm lại.
Khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực rơi trên người mình, Kỳ Đinh dừng lại, ngước mắt lên, ánh mắt cực kì bình tĩnh nhìn lướt qua Mạnh Chiêu.
Khi ánh mắt giao nhau, anh dường như đã quên đi việc chia tay vào đêm hôm đó không vui vẻ gì, nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi.
Chính hành động hơi gật đầu này đã cho Mạnh Chiêu ám hiệu hành động, cô cười híp mắt lại, đi lên phía trước, vô cùng quen thuộc mà bắt chuyện với Kỳ Đinh.
"Giám đốc Kỳ, trùng hợp quá, anh cũng mua trà cụ ở đây sao?"
Nghe cô hỏi, Kỳ Đinh vốn định đi lên thanh toán liền dừng lại, tầm mắt dừng ở trên người Mạnh Chiêu nghiền ngẫm chốc lát rồi "Ừ" một tiếng.
Vừa trả lời xong, Mạnh Chiêu lại nói: "Nghe nói giám đốc Kỳ rất thích uống trà, vậy chắc ở phương diện chọn trà cụ cũng rất hiểu biết đúng không?".
Kỳ Đinh cháu chưa kịp mở miệng, thì người đàn ông bên cạnh anh đã nói: "Giám đốc Kỳ ở phương diện này gọi là chuyên gia cũng không quá đâu".
Hai mắt của Mạnh Chiêu sáng lên, kích động nói: "Vậy thì tốt quá rồi".
Không đợi Kỳ Đinh nghĩ xem tốt cái gì, lại nghe thấy Mạnh Chiêu nói: "Tôi định mua một bộ trà cụ cho ông ngoại, nhưng lại không hiểu cách chọn lắm, không biết giám đốc Kỳ có thể giúp tôi chọn một chút không?".
Trầm ngâm do dự một lúc, Kỳ Đinh nhìn thoáng qua chủ tiệm trà cụ ở bên cạnh, nói với Mạnh Chiêu: "Đồ ở chỗ ông chủ Lưu danh tiếng vẫn luôn tốt, không phải lo, cứ chọn cái em thích là được rồi."
Dưới tình huống này rõ ràng là Mạnh Chiêu có ý xấu với anh, trừ bỏ việc khách sáo đáp lại, Kỳ Đinh cũng không định đáp lại bất kì cái gì không cần thiết.
Mạnh Chiêu gặp khó, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ phồng má nhìn Kỳ Đinh chằm chằm không chớp mắt.
Kỳ Đinh cũng không dao động, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn qua người cháu trai đi bên cạnh Mạnh Chiêu, nhớ tới những lời cô nghiêm túc nói tối hôm đó, khóe miệng nhếch lên nhợt nhạt trào phúng cười, rất nhanh lại biến mất.
Chẳng qua là Mạnh Chiêu không định bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy.
Lúc xoay người cổ tay áo bị người nhẹ nhàng giữ chặt, khuôn mặt Mạnh Chiêu nhăn lại thành một cục: "Đến cũng đã đến rồi, anh giúp tôi đi, chờ tôi dỗ ông ngoại vui vẻ lại rồi, đến lúc đó nhất định sẽ mời anh ăn cơm."
Nói xong, cô dừng lại một chút, lại thuận miệng nói: "Tất nhiên nếu anh rảnh rỗi, tối nay tôi cũng có thể mời anh ăn cơm."
"Không cần, tối nay tôi không rảnh." Nói xong Kỳ Đinh nhăn mày lại, cách nói tầm thường như vậy mà anh lại có thể bị lừa.
Ý vị thâm trường liếc Mạnh Chiêu một cái, lại thấy người nọ tiếc nuối mở miệng: "Như vậy đi, chúng ta hẹn lần sau."
"Tiểu thư Mạnh..." Giọng nói của Kỳ Đinh hơi trầm xuống, ý thức được nơi này cháu có người khác, những lời nói cứng rắn đến bên miệng lại mềm xuống.
Lần trước anh hại Mạnh Chiêu bị cấm túc một tháng, hôm nay nếu lại ồn ào nặng lời trước những người này, vậy chắc chắn cô sẽ lại bị người trong nhà răn dạy.
Kỳ Đinh không biết nên làm thế nào, sao trí nhớ của cô gái này lại ngắn như vậy chứ.
"Không cần chọn nữa, em đem bộ trà cụ này tặng cho ông ngoại em đi." Kỳ Đinh đưa tay sang phía người bên cạnh, chủ tiệm trà cụ sửng sốt một giây liền đưa hộp trà cụ đã gói kỹ tới tay anh.
Mạnh Chiêu cũng ngoài ý muốn, vốn cô chỉ là mặt dày mày dạn định nhờ Kỳ Đinh giúp, nào biết lại có chuyện vui ngoài ý muốn như vậy chứ.
Như vậy có phải là chứng minh rằng, lần sau cô có thể càng được voi đòi tiên không?
...
Kỳ Đinh vừa đi, Mạnh Chiêu trái lại lại cảm thấy buồn bực, lúc này cô mới nhớ cháu có hai người khác đi cùng mình.
Quay đầu lại nhìn, biểu cảm trên mặt của Giang Nhạc Huyên cùng nam sinh kia có thể nói là không thể tin được.
Nơi này không phải nơi để nói chuyện, Giang Nhạc Huyên nghẹn một bụng lời, sau khi tiễn người bạn bên cạnh đi, tìm một quán trà gần đó, bắt đầu "nghiêm hình bức cung" với Mạnh Chiêu.
"Nói, cậu với Kỳ Đinh là như thế nào?"
"Cái gì mà như thế nào?"
Giang Nhạc Huyên cười lạnh một tiếng: "Hai chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, cậu cảm thấy cậu có chuyện có thể giấu được tớ sao?"
Mạnh Chiêu biểu hiện mình thực sự vô tội: "Tớ thề, tớ thực sự không giấu cậu chuyện gì mà, tớ với Kỳ Đinh thật sự là không có gì cả, chỉ là tớ cảm thấy anh ấy rất thú vị."
Giang Nhạc Huyên nghe xong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thứ lỗi cho mắt của cô ấy có vấn đề nhưng cô ấy hoàn toàn không nhìn ra một chút gì gọi là thú vị ở trên người Kỳ Đinh, chỉ sợ trên đời này có mỗi Mạnh Chiêu là dùng hai từ "thú vị" lên người anh.
"Cảm thấy thú vị, nên cậu bắt đầu không sợ chết quấn lấy người ta?"
Không hổ là bạn thân, Mạnh Chiêu cháu chưa nói cái gì, Giang Nhạc Huyên đã đoán trúng bản chất của sự việc.
Mạnh Chiêu rất bình tĩnh gật đầu: "Tớ chính là muốn quấn lấy anh ấy."
Cái vẻ mặt xuân tâm phơi phới kia làm Giang Nhạc Huyên thực sự không nỡ nhìn thẳng: "Cậu quên rồi đúng không?"
"Mấy hôm trước cậu cháu chê với tớ, nói Kỳ Đinh y như Đường Tăng vậy, ai gả cho anh ta chính là tự rước khổ vào người, giờ mới qua bao lâu, cậu lại muốn quấn lấy người ta rồi, bảo bối à, cậu có thấy đau mặt không vậy?"
Mạnh Chiêu sờ sờ mặt mình nói: "cháu tốt, không đau. Hơn nữa, thứ tớ muốn là Kỳ Đinh, chứ không phải là thân phận đại thiếu phu nhân Kỳ gia, có gì để đau đâu chứ."
Giang Nhạc Huyên cười hai tiếng: "Cậu ngược lại cũng biết rõ đấy nhỉ, không sợ đến lúc đó chơi với lửa có ngày chết cháy à?"
Mạnh Chiêu cắn non nửa miếng bánh ngọt, hàm hồ nói: "Tớ có chừng mực."
Thấy cô quyết tâm, Giang Nhạc Huyên là bạn thân không thể dội bát nước lạnh lên đầu cô được, cũng không cần vội, chờ đến lúc thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó lại giúp cô nghĩ kế vậy.
"Cậu cũng đừng quá chủ động, không bằng cứ giống như hôm nay vậy, tạo cơ hội tình cờ gặp mặt làm tăng ấn tượng của anh ta với cậu, chờ đến khi thái độ của anh ta mềm mỏng hơn lại dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt' dụ dỗ anh ta đến thần hồn điên đảo, không chừng cậu với anh ta lại thành đôi."
Mạnh Chiêu xùy một tiếng: "Ngày thường cậu viết tiểu thuyết không phải là cũng dùng loại kịch bản cũ này đấy chứ?"
Năng lực nghề nghiệp bị nghi ngờ, Giang Nhạc Huyên trợn mắt: "Chiêu thức không sợ cũ, thắng là ở chỗ nó hữu dụng, muốn nắm chặt được anh ta thì cậu nghe tớ đi."
Mạnh Chiêu duỗi tay ôm lấy cổ Giang Nhạc Huyên, cười tủm tỉm nói: "Đúng là chị em tốt, đáng tin cậy hơn nhiều so với Mạnh Dương vô lương tâm kia."
"Nói xấu sau lưng anh cậu như vậy, không sợ tớ đi tố cáo à?". Truyện Mỹ Thực
Mạnh Chiêu đùa giỡn nói: "Tớ nói xấu anh ấy, cậu gấp cái gì, không phải là muốn làm chị dâu tớ đấy chứ?"
Mặt Giang Nhạc Huyên đỏ lên, cách xa cô một chút: "Nói bậy nói bạ, cậu cháu quản tớ không bằng lo cho chính mình đi, thật sự cho rằng Kỳ Đinh dễ dàng bị cậu lừa tới tay vậy à, cậu nằm mơ đi."
Giang Nhạc Huyên nói như đâm một nhát dao vào tim cô, nhưng Mạnh Chiêu cũng thừa nhận điều cô ấy nói là sự thật.
Chẳng qua, cháu người của cô thích kiểu khó cấp cao này, nếu bông hoa cao lãnh như Kỳ Đinh mà dễ hạ như vậy cô lại không thấy thú vị.
...
Nhà họ Mạnh mười năm nay mỗi tháng đều tổ chức gia yến một lần, bởi vì lão gia Mạnh thích thanh tịnh nên cháu cái đã kết hôn trong nhà tuy không tách ra hẳn nhưng cũng đã sớm dọn ra khỏi đại trạch, hiện giờ ở lại trong đại trạch chỉ cháu mình lão gia Mạnh.
Nhà cũ thuộc phong cách đình viện, cổ xưa mà tao nhã rất có hương vị của lịch sử, bốn phía đình đài có nước chảy róc rách, hơi nước lượn lờ. Mạnh Chiêu lần trước cùng lão gia tử tử Mạnh phẩm trà ở đình đài suốt một tháng, nhiều lúc thanh tâm quả dục đến mức hoài nghi bản thân có phải sắp đắc đạo phi thăng thành tiên rồi hay không.
Trong nhà già trẻ lớn bé tất cả đều trở về, khiến cho trạch viện vốn thanh tịnh cũng trở nên ồn ào náo nhiệt.
Trong số cháu trai cháu gái trong nhà, thì Mạnh Chiêu là người luôn khiến người khác không bớt lo, biết được cô bị lão gia tử cấm túc một tháng, người lớn trong nhà lại có chuyện để nói.
"Chiêu Chiêu à, bác nói cháu nghe này, cháu năm nay cũng 23 tuổi rồi cũng nên thu tâm lại một chút, hai chị họ cháu đều đã đính hôn cả rồi, cháu cũng nên nắm chắc dần đi thôi. Bác nói với cháu, con gái tìm chồng cũng không thể qua loa được, nhất là kiểu người chỉ được mỗi cái mã bên ngoài lại càng không thể lấy. Bác có quen biết nhiều thanh niên tài tuấn, hay là bác giới thiệu cho cháu nhé?" Những lúc như thế này, lão gia Mạnh cùng con dâu cả Trần Bích Như đều là người mở đầu câu chuyện.
Những người bác khác mặc dù không nói nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Mạnh Nhã Lam là con gái út của lão gia tử, từ nhỏ đều được mọi người trong nhà cưng chiều, những trường hợp như vậy, Mạnh Chiêu không cần phải nói gì, bà cũng sẽ đáp trả lại đối phương.
"Dám hỏi chị dâu, chị định giới thiệu thanh niên tài tuấn nhà nào cho Chiêu Chiêu?"
Trần Bích Như định mở miệng nói, lời chưa ra khỏi miệng, bà lại tiếp tục: "Là đứa cháu riêng bên nhà họ Lý, hay vẫn là tên thiếu gia thứ ba nhà họ Lưu chuyên chơi bời lêu lổng, ăn nhậu gái gú cờ bạc? Hay lại là bên nhà họ Lãnh bệnh tật ốm yếu, gả qua chưa đầy nửa năm đã thành quả phụ thủ tiết? Chiêu Chiêu dù gì cũng là cháu gái của anh cả, chị cứ muốn phải giày xéo nó như vậy sao? Không nói đến mẹ con bé là em vẫn đang ở đây, bố con bé cũng còn chưa nói gì, cũng không tới lượt các chị nhọc lòng hôn sự của Chiêu Chiêu."
Thấy Mạnh Nhã Lam lớn tiếng trước mặt nhiều người như vậy cũng không cho chị dâu như bà ta chút mặt mũi nào, Trần Bích Như nhìn thoáng qua sắc mặt không vui của lão gia tử, lại nhìn chồng ở bên cạnh giả chết không nói giúp, ngập ngừng nói:
"Không phải, em à, em hiểu lầm chị rồi, chị là thật lòng suy nghĩ cho Chiêu Chiêu, cùng là người một nhà chị sao có thể hại con bé."
Bà ta khẽ cắn môi, đỏ mắt, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
Một người đã qua năm mươi tuổi lại khóc nức nở nói ra những lời này, dù là bà ta không nói lý lẽ, vào giờ phút này mọi người đều cảm thấy Mạnh Nhã Lam quá mức cứng rắn.
Lão gia Mạnh năm nay đã 76 tuổi, ngày thường cũng chú trọng việc tịnh dưỡng, chăm chỉ rèn luyện, nhìn qua tinh thần vẫn minh mẫn, thân thể cũng khỏe mạnh, mặt cũng rất nghiêm khắc.
Gia yến mỗi tháng tổ chức một lần, cũng có khi sẽ hủy bỏ, đám người gần nhất này lại không an phận, thực sự làm ông thấy khó chịu.
Thấy sắc mặt ông ngày càng khó coi, Mạnh Chiêu bỗng cười cười: "Cháu tự do quen rồi, cũng không tính sẽ bước vào nấm mộ hôn nhân sớm như vậy, chỉ sợ là uổng mất ý tốt của bác rồi. Hôm nay đặc biệt về thăm ông ngoại, đừng để ông phải phí tâm tư vào đứa cháu gái không biết cố gắng này ạ."
Mạnh Chiêu đi đến phía sau lão gia tử, duỗi tay bóp vai cho ông, nhìn mặt lão gia tử từ từ giãn ra, cô lại nói: "Ông ngoại, hôm nay cháu có chuẩn bị cho ông một thứ đồ tốt, đảm bảo người xem xong sẽ cười không khép được miệng."
Sống lâu như vậy rồi, lão gia Mạnh có thứ gì mà chưa thấy qua, nhưng ông vẫn giữ mặt mũi cho Mạnh Chiêu.
"Vậy sao? Nếu cháu nói như vậy rồi, ông phải xem thật kỹ là thứ gì mới được. Quản gia Lưu, nhanh đi lấy đồ cô chủ mang tới đây tôi nhìn xem."
Quản gia Lưu nhanh chóng đi ra sảnh, một lát sau đã cầm hộp quà quay về.
Từ lớp gói bên ngoài thì không nhìn ra thứ gì đặc biệt, cẩn thận mở ra, bên trong là bộ ấm trà bằng sứ tinh xảo, ánh mắt lão gia tử cũng nóng lên.
Ông phẩm trà nhiều năm đối với trà cụ ít nhiều cũng có nghiên cứu, bộ ấm trà sứ này kết cấu chặt chẽ, tạo hình độc đáo, hẳn là đến từ gia tộc lớn.
"Chiêu Chiêu có lòng rồi."
Đến tuổi này rồi, lễ vật cũng không ở chỗ quý giá, chủ yếu là có hợp tâm ý hay không, bộ trà cụ Mạnh Chiêu mang đến này cũng xem như chạm được đến trái tim của ông.
"Ông ngoại thích là tốt rồi."
Mọi người thấy tâm trạng của lão gia tử vui vẻ hơn, cũng thay đổi phương thức khen ngợi, không khí nhanh chóng có chuyển biến tốt hơn.
Bác hai nhìn ấm trà kia cũng không rời mắt được, bèn mượn lão gia tử đến xem một lát, nói: "Chiêu Chiêu, bộ ấm trà cổ này cháu mua ở chỗ nào vậy? Có thể mua bộ nữa không?"
Mạnh Chiêu che miệng cười trộm, nghĩ nghĩ rốt cuộc vẫn thành thật nói: "Tầm hiểu biết của cháu ở mức nào ông ngoại đều rõ, cháu nói thật, bộ ấm trà này cũng không phải do cháu tự mình chọn lựa."
Lão gia tử hứng thú: "Vậy là ai?"
Mạnh Chiêu dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chậm rãi nhấp một ngụm trà, chờ đến khi tất cả đều hứng thú nhìn lại mới nói: "Trừ Kỳ Đinh ra thì còn có thể là ai nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.