Chờ Anh

Chương 12

Lê Tuyết

06/12/2019

Dịch Hoằng đi thẳng về chiếc tàu của mình,đồng hồ đã chỉ năm giờ kém,tắm giặt xong cũng phải hơn năm giờ, đi xe vào thành phố cũng mất nửa tiếng nữa, đúng lúc cô tan luyện tập rồi. Nghĩ đến việc sắp được gặp người con gái ấy là tâm tình anh vui đến lạ,cảm giác được ở bên Lâm Hạ phải nói là thật tuyệt.

Bố con nhà anh Lập nhìn Dịch Hoằng bên kia khoang tàu mà muốn gọi thì khựng lại khi nhìn thấy mấy thằng bảo kê sáng nay chặn tàu thu tiền. Vốn cứ tưởng nộp tiền là chúng nó cho đi,bao nhiêu năm hoạt động trên cái sông Thái bình này ai cũng biết ở đó có một nhóm chuyên thu phí.Vậy mà hôm nay anh không hề phải nộp tiền, thậm chí chúng nó còn hào phóng nói từ nay về sau anh được ngoại lệ, cứ thế đi qua không phải dừng lại.

"Ba,những người kia quen chú Dịch sao,sáng nay con có thấy chúng nó chặn cả tàu chú mà đập phá mà, sao bây giờ lại đi khúm lúm như đàn em vậy",thằng Tư con anh Lập lên tiếng hỏi ba.Nó năm nay cũng hơn mười tuổi rồi, trưởng thành hơn so với những đứa bạn cùng trang lứa,cuộc sống của nó là bươn trải cùng bố mình trên tất cả các rạch sông ngòi ở vùn đồng bằng này kiếm ăn.

"Trẻ con trẻ mỏ biết cái gì,đi vào trong nhà mà nấu cơm đi",anh Lập quát thằng con trai,bản thân thì chạy sang tàu của Dịch Hoằng tìm cậu ấy.

Dịch Hoằng tắm giặt xong lôi bộ quần áo hàng hiệu ra mặc,nhìn anh lúc này khác hẳn với cái dáng vẻ thô kệch lúc nãy.Anh đẹp trai không khác gì một thiếu gia có tiền, thằng Quân mặc dù thắc mắc lắm nhưng không dám hỏi.Gọi điện thoại cho Lâm Hạ báo anh đang trên đường tới đón cô,Dịch Hoằng đi thẳng ra ngoài cửa thì gặp anh Lập.

"Cậu Dịch,cậu định đi đâu à,tôi định gọi cậu sang ăn bữa cơm rau với bố con nhà chúng tôi",anh Lập với khuôn mặt đen nhẻm,người thấp lùn nhưng lại mộc mạc đến vô cùng.

Dịch Hoằng chỉ gật đầu mỉm cười, anh đáp trả "Anh Lập,bây giờ em có việc bận phải đi vào trong thành phố rồi, e rằng không thể sang được.Nhưng không sao,chúng ta còn làm ăn với nhau dài dài,không sớm thì muộn cũng sẽ được ngồi cùng nhau nhâm nhi chén rượu trắng,chỉ sợ đến lúc đó anh chẳng nhớ em là thằng nào đấy"

Ngồi trên chiếc mô tô màu đen của thằng Quân,đội chiếc mũ hiểm vào,Dịch Hoằng phóng lao đi trên con đường đê đầy sỏi đá,bỏ lại đằng sau là những khói bụi mù mịt.

- ------fb Lê Tuyết (Viết truyện)------

Từ lúc Trung lên tiếng bênh vực cho Hàn Hiểu, thì không có chuyện gì xảy ra trong lúc tập luyện, nhưng không vì thế mà Hằng lại để yên cho một con nhỏ vắt mũi chưa sạch đấy.Năm giờ buổi tập kết thúc,cũng là lúc Lâm Hạ nhận được điện thoại của Dịch Hoằng gọi tới.

"Alo,em nghe này anh",vừa lau mồ hôi nhễ nhại trên trán,Lâm Hạ cười rạng rỡ khiến bóng dáng vest đen của ai kia đi ngang qua phải khựng lại,suy nghĩ trong đầu nụ cười ấy đẹp quá,đẹp đến nỗi khiến trái tim Trường đập loạn nhịp.

"Ừ,anh vừa giao hàng cho ông chủ bãi xong rồi, bây giờ đang chuẩn bị đến đón vợ đi chơi nè,đợi anh rồi cùng đi ăn nhé,được không ",Dịch Hoằng đưa tay đẩy cánh cửa bước vào trong phòng đi tắm.

"Ai là vợ anh,đừng có mà nhận vơ ở ngoài đường như thế nhé.Em mới không thèm làm vợ của anh",Lâm Hạ đỏ mặt trước từ "vợ" mà anh nói,theo như cô biết thì đó là cách gọi sến sẩm của những đôi yêu nhau thời bây giờ. Một tên giang hồ máu lạnh như Dịch Hoằng mà cũng biết đến những câu từ như thế sao,thật buồn cười chết đi được.

"Ừm,không là vợ thì là bà xã,đúng không.Em không làm vợ anh thì cả đời này anh ở vậy đến già luôn,Lâm Hạ",giọng nói cưng chiều ngọt như nước mía ấy khiến trái tim cô bé mới biết yêu phải tan chảy vì hạnh phúc.

Hàn Hiểu đứng nãy giờ đã nghe hết được cuộc điện thoại sến sẩm đến buồn nôn của ai kia,nó làm ra vẻ vuốt ngực như cố kìm nén vậy.Mắt liếc qua cái lườm nguýt của Hằng,nó cười khẩy khiêu khích như muốn chọc giận cái bà cô già kia.Chơi với Hàn Hiểu từ nhỏ đến giờ, Lâm Hạ quá hiểu tính cách của con bạn mình, nó là một đứa vô cùng thù dai,mà tất nhiên nó đã thù ai thì nhất định sẽ trả lại kẻ đó gấp đôi,không,là gấp ba mới đúng.

"Ê,thế định đi đâu bây giờ hả,tối có về không ",Hàn Hiểu ghé tai Lâm Hạ nói nhỏ chỉ đủ để hai đứa nghe.Nó thừa biết trong cái đoàn này cho đến hiện tại ai cũng ngứa mắt bọn nó lắm rồi, hận không thể tìm ra điểm xấu mà bêu riếu cho toàn thiên hạ biết.

"Ừ,có chứ,anh ấy đang đi rồi. Bà xem tôi ăn mặc như thế này đi có được không vậy,hay phải trang điểm gì không ",Lâm Hạ vốn từ trước tới giờ rất ít khi chau truốt cho bản thân,hôm nay đây coi như là buổi hẹn hò đầu tiên,không thể để chàng thất vọng được.

"Đi,về phòng tôi cho bà mượn chiếc máy tôi mới mua hôm qua,vẫn còn nguyên tem mác đàng hoàng đấy nhớ,không phải hàng tồn đã qua sử dụng rồi đâu,đảm bảo mặc vào chỗ nào cần hở thì hở,chỗ nào cần che thì che,đều có hết".Hàn Hiểu kéo tay Lâm Hạ đi về phía căn phòng của hai đứa,mà chẳng hề nhìn thấy đôi mắt căm hận đang dõi theo hai người.

Hằng từ bé đã được bố mẹ cưng chiều, ra trường có công việc ổn định, từ trước tới nay chưa ai dám quát tháo hay mắng mỏ cô cả.Bố là đại tá,mẹ làm trong chi cục thuế của tỉnh,cô cũng được coi là con nhà có bề thế,vậy mà hôm nay lại không thể làm gì được hai con nhỏ quê mùa Lâm Hạ và Hàn Hiểu.Vốn chỉ muốn làm khó con bé Hàn Hiểu vì lí do nó dám có ý đồ không đứng đắn với Trung,vậy mà không những không làm được còn bị anh phê bình,nỗi hận càng lớn hơn.Đỉnh điểm là vừa nãy,khi nhìn thấy nụ cười khẩy thách thức của con bé mà máu nóng trong người Hằng sôi lên sùng sục,thật chỉ muốn tát vào cái khuôn mặt kia cho bõ ghét.Bản thân Hằng là một người con gái không được gọi là xinh đẹp nhưng cũng không đến nỗi, có thể được duyệt vào dạng ưa nhìn,đây chính là điều cô bất mãn suốt hai mươi sáu năm qua.

"Chị Hằng,chị sao thế,nhìn cái con nhỏ quê mùa kia làm gì cho đau mắt hả chị.Mà nghĩ lại cũng tức thật,nó khiến chị bị mất mặt như thế chị sao không dạy cho nó một bài học vậy", người con gái tên Liên lên tiếng đâm thọc.Liên bằng tuổi với Hằng,hai đứa lớn lên cùng nhau nên cũng có thể nói là thân thiết như hai chị em.Từ nhỏ nó đã hay gọi Hằng bằng chị,đến khi lớn lên đã quen miệng không bỏ được cái tật đấy nên vẫn duy trì cho tới bây giờ.Liên và Hằng ngày xưa cũng là cá biệt của trường cấp 3,thế mà ông trời kể cũng lạ,học đại học chúng nó học cùng nhau,đến giờ đi làm cũng cùng với nhau nốt,nghe nói ba Liên cũng là quân nhân,làm trong hậu cần của 423,nên cũng kênh kiệu lắm.

"Cứ để đấy,đi thôi,đi về tắm rồi đi ăn cơm,tối nay đi sả stress đi,tao nghe nói ở đây có quán karaoke mới mở đấy"

Lâm Hạ bị Hàn Hiểu xoay vòng một lúc cuối cùng cũng xong,trong gương là một cô gái phải nói là đẹp quá thể luôn đấy.Môi đỏ mọng màu chery,mái tóc được uốn xoăn lọn to thả buông trông thật quyến rũ,đôi mắt óng ánh,lông mi thì đen nhánh,cong vút rung rung.Hàn Hiểu vỗ tay đét một cái vào đùi,con bé sung sướng nhìn cái thành quả bao năm học hành vất vả của mình cuối cùng cũng có ngày thành công.Lôi chiếc váy màu trắng công chúa ra mặc vào,Lâm Hạ đính thị bây giờ chính xác phải gọi là tiên nữ rồi.

"Ê,tối nhớ về sớm trước mười một giờ biết không,còn nữa, không được cho nó sờ vào cái bánh bao đâu đấy,hôn môi thì được chứ không được đi quá đà.Mình là con gái phải biết giữ mình,không đến lúc nó bỏ lại ngồi khóc tu tu như cha chết mẹ chết lại giống mấy con trên facebook là không được đâu đấy".Hiểu ra dáng một người lớn dặn dò Lâm Hạ,cô tuy là một đứa bốc đồng nhưng lại rất tâm lý,không hề bỏ qua một chi tiết nhỏ nhoi nào ảnh hưởng đến người quan trọng với cô cả

. Sáu giờ Lâm Hạ đứng ở cổng thì thấy bóng dáng của một người đàn ông trên chiếc xe mô tô,hình ảnh này chẳng khác hình ảnh trước kia,anh đẹp như một thiếu gia có tiền vậy,nhìn vào ai kêu anh là thằng giang hồ chở tàu cát nữa.

"Em đợi anh lâu chưa,đi thôi,anh đưa em đi ăn nhé",cài mũ bảo hiểm cho Lâm Hạ,Dịch Hoằng bế cô ngồi lên xe rồi lao đi hòa vào dòng người tấp nập.Bầu trời Hải Phòng đã sẩm tối,những ngôi sao đã bắt đầu thi nhau mọc lên,đèn đường chiếu sáng cả một góc phố phường.

Đoàn diễn có hai mươi tám người tất cả,nên sẽ có hai mươi tám suất ăn,hôm nay tự dưng thừa ra một suất,Hằng đảo mắt biết là Lâm Hạ không có đây,nhưng vẫn giả đò hỏi chuyện.

"Hàn Hiểu,Lâm Hạ hôm nay sao không thấy xuống ăn cơm thế,hồi chiều chị vẫn thấy em ấy mà"

Hàn Hiểu nhìn Hằng bằng ánh mắt khó chịu,rất muốn chửi thề ngay lúc này,nhưng trước mặt bao nhiêu người cô cũng không muốn mình trở thành người gây chuyện nên trả lời qua loa.

"Hạ bận,không đi ăn được"

"Hiểu, chị biết các em dù sao vẫn còn là sinh viên trẻ,vẫn còn bồng bột chưa hiểu hết những đen tối ngoài xã hội.Một cô gái đêm tối rồi mà còn đi chơi,lại ở một thành phố lạ hoắc này,sẽ rất nguy hiểm.Với cả thân là một người chị cả trong đoàn,chị cũng nói luôn là chúng ta là những người lính,khẩu phần ăn được chia định mức rõ ràng,nếu Lâm Hạ không ăn em cũng nên bảo em ấy báo lại với các cô làm bếp,họ mất công sức làm cuối cùng lại đổ đi thì không hay",Hằng nhìn Hiểu cười sáng lạn nhắc nhở, nhưng ai cũng biết bên trong lời nói đó là hàng ngàn dao găm.

"Tôi có nói là bỏ đi hả,hôm nay tôi đói,tôi ăn nhiều nên ăn hộ luôn phần của Hạ,không cần chị phải nhắc nhở.Mà nhân tiện đây tôi cũng nói luôn,chị lo cho thân mình trước đi rồi hãy lo cho người khác,Lâm Hạ đi đâu,làm gì với ai chưa tới lượt chị lên tiếng dạy dỗ. Miệng chị nói chúng ta là những nữ chiến sĩ quân đội nhưng tôi thấy,chị chẳng xứng đáng tẹo nào đâu" Hàn Hiểu đặt mạnh chiếc bát xuống bàn kêu rầm một cái,toàn thân là một cỗ tức giận đang kìm nén.Vốn định mắng chửi ả ta thêm nữa thì chuông điện thoại reo lên,là của Hàn Thần,cô hạ giọng ngọt hết sức có thể trước sự khó hiểu của Trung.

"Em nghe này anh"

"Hiểu, em đang ở Ủy ban huyện Vĩnh Bảo hả,ra cổng đi,anh có mua trà sữa cho em này,gọi cả Lâm Hạ nữa nhé",giọng nói Hàn Thần bên kia vẫn trầm ấm vang lên,Hiểu đứng bật dậy xô cả chiếc ghế,cô nuốt nước bọt ực một cái,tim đập thình thịch sợ hãi.Gì chứ,anh Hàn Thần ở đây chắc chắn lão Hàn cũng sẽ đến,cô phải che dấu thế nào bây giờ. Bản thân anh ấy vẫn còn rất yêu quý Lâm Hạ,nếu biết được Hạ đi với Dịch Hoằng, liệu có lại mách nẻo ba Lâm không?

"Cái gì,anh đến đây từ bao giờ, sao không báo sớm,giờ em đang ăn cơm dưới nhà ăn rồi. Với cả hôm nay em mệt lắm,chả muốn gặp ai,anh về đi,mai gặp rồi nói sau"

"Ơ cái con bé này,hôm nay ăn phải bả chuột hả,anh đi đến dự hội nghị ngày mai tiện thể cổ vũ cho hai đứa còn gì.À,,em biết ai đi cùng với anh nữa không,là ba và chú Lâm nữa ấy",Hàn thần vô tư nói chuyện mà không biết đầu dây bên này,đứa em gái đã trắng bệch khuôn mặt.

"Choang",chiếc bát rơi xuống nền đá hoa vỡ tan,Hàn Hiểu lúc này chẳng có tâm trạng nữa, cô phải nhanh chóng tìm Lâm Hạ về trước khi hai lão Ba vào thăm,nếu không là cả lũ bị ăn đòn như chơi.Nhưng chẳng phải sáng nay ba Lâm nói là ông phải đi vào Đà Nẵng dự fasival hay sao,sao đùng một cái lại ra Hải Phòng làm gì,hay là đã biết chuyện...

"Ực,anh Hàn Thần,Lâm Hạ ăn xong rồi về phòng ngủ rồi,con bé hôm nay bị đau đầu nên đi ngủ sớm,anh bảo ba không phải lo lắng đâu.Thế nhé,em cúp máy đây,mà em cũng chẳng uống trà sữa đâu,anh mang về mà uống hết đi"

Tắt máy,Hàn Hiểu vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm,bỗng cô thấy xung quanh yên ắng đến lạ,ai cũng nhìn mình bằng con mắt cứ như kiểu cô là sinh vật rơi từ hành tinh sao hỏa xuống vậy.Trung e hèm một tiếng giúp cô thoát khỏi khó xử đó,Hiểu chỉ nhìn anh gật đầu cảm kích,cũng không cười hay có hành động gì mờ ám như sáng nay cả.Cô chạy về phòng gọi điện thoại cho Lâm Hạ liên tục nhưng không có ai bắt máy,bản thân đi lại như người điên,miệng lẩm bẩm "Lâm Hạ,làm ơn nghe máy đi,trời ơi ".

"Hiểu,em làm sao mà cứ đi đi lại lại ở đây thế,có chuyện gì xảy ra à",Trung vỗ vai Hàn Hiểu từ phía sau khiến con bé giật mình như người ăn trộm bị bắt tại trận,thở một hơi dài,Hiểu như nhớ ra điều gì, nó túm lấy tay áo Trung mà giục.

"Anh Trung,anh có mượn được xe của ai ở đây không,anh đèo em ra nội thành với,em phải đi tìm Hạ,không thì không kịp mất"

"Em bình tĩnh đi Hiểu, nói anh nghe,Lâm Hạ bị làm sao,có nguy hiểm lắm không,anh sẽ gọi điện cho 113,để hỗ trợ tìm người ",Trung nghe thấy Hàn Hiểu nói vậy thì ngạc nhiên,anh cứ nghĩ là do Lâm Hạ gặp chuyện gì không may,hai tay ôm chặt bả vai Hiểu mà an ủi.

"Không phải,cô ấy không gặp nguy hiểm,chỉ là,mà em cũng không biết phải nói sao nữa, bằng mọi giá bây giờ em phải tìm được Hạ,nếu không thì cả em và Hạ sẽ chết mất"

- ------fb Lê Tuyết (Viết truyện) --------

Hải Đăng ngồi chán nản trên chiếc ghế trong phòng,anh lúc này thật sự bất lực muốn khóc,anh thật không ngờ người mẹ mà anh vẫn luôn tự hào lại làm ra cái chuyện tày trời không thể chấp nhận như vậy được. Anh biết từ nhỏ đến lớn,số lần ba ở nhà rất ít,vì tính chất công việc ông phải đi hết tỉnh nọ huyện kia,đi từ Nam ra Bắc, hầu như trên cái đất nước Việt nam này có bao nhiêu tỉnh thành ông đều đã đặt chân đến.Nhưng không vì thế mà anh sinh lòng chán ghét hay thù địch với ba mình,ngược lại anh luôn tự hào với những người xung quanh,với bạn bè,rằng ba anh,Dương Khải Minh là một chiến sĩ công an gương mẫu của Đảng.Cuộc sống gia đình anh vẫn cứ hạnh phúc như thế,ba thì làm chính trị,mẹ thì kinh doanh,anh từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng,lâu dần thành thói quen công tử.Cho đến hôm nay,khi chính tai nghe thấy ba nói mẹ đã dấu diếm ngoại tình suốt gần tám năm,một người con trai cứng rắn như anh cũng chẳng thể chấp nhận nổi điều đấy.Khi anh gọi điện về cho mẹ của mình,thì chỉ nghe được bà nói rằng.

"Hải Đăng,con là con trai,con chưa yêu nên chưa thể biết được người đàn bà cần gì ở người đàn ông của mình.Họ cần là cần sự quan tâm,cần sự giúp đỡ,cần một người không đi sớm về khuya,cần một người luôn luôn đồng hành cùng với họ, chứ không phải tiền,con hiểu không Bao nhiêu năm qua,ba con chỉ coi công việc là tất cả,đến ngày sinh nhật của mẹ là ngày nào ông ấy cũng không thèm nhớ kĩ,ngày kỉ niệm cưới cũng quên đi.Trong đầu ông ấy lúc nào cũng chỉ là tài liệu về vụ án giết người này,tham nhũng kia,ông ấy không hề quan tâm mẹ nghĩ gì".

Hải Đăng ôm đầu trước cái lý do không thuyết phục của mẹ,anh bất lực lên tiếng.

"Mẹ,mẹ phải thông cảm cho công việc của ba,cũng như của con.Con và ba là công an,là chiến sĩ nhân dân cả nước tin tưởng, sự an toàn của tất cả đều đặt gánh nặng lên vai những người công an như con và ba.Con biết điều đó sẽ khiến mẹ vô cùng thiệt thòi, nhưng mà đây là trách nhiệm của Tổ quốc, làm sao có thể lờ được "

Lúc này trong anh phải nói là vô cùng không muốn làm bất cứ thứ gì nữa,cha mẹ thì muốn li dị,hình bóng Lâm Hạ lạnh lùng từ chối lại khiến trái tim nghẹn và đau đớn không thở nổi. Chuyện gia đình khiến một người như Hải Đăng vốn kiêu ngạo bây giờ chẳng biết chia sẻ với ai,anh sợ họ sẽ cười nhạo cho những gì anh đã từng tự hào.Điện thoại đang kết nối với cái tên Lâm Hạ,tiếng tút tút cứ vang lên dài mà chẳng có ai nhấc máy.



Hoa gõ cửa phòng đến lần thứ bảy,cánh cửa mới được mở ra,Hải Đăng trong trạng thái mắt hằn lên những tia máu vì thiếu ngủ, đầu tóc thì rối bù lên,trông anh lúc này chẳng còn cái bóng kiêu ngạo của những người lính cả.Cô đau lòng vô thức đưa đôi tay lên chạm vào những chùm râu lúm khúm kia thì bị Đăng né tránh,ngón tay trắng nõn dừng lại giữa không khí.Hoa e hèm một tiếng phá tan đi cái sự ngượng ngùng lúc này,quan sát Hải Đăng,cô hỏi thăm.

"Anh Đăng,anh làm sao vậy,trông anh có vẻ mệt mỏi lắm.Hay là em mua cho anh chút trà gừng uống cho tỉnh táo nhé"

"Anh không sao,hôm nay công việc nhiều quá nên anh làm quá sức, chẳng phải em muốn đi mua đặc sản ở Thái bình về cho bạn bè và người thân sao,đi thôi",Hải Đăng cởi chiếc áo cảnh phục ra vắt vào khuỷu tay,anh chốt cửa lại rồi quay ra nói chuyện với Hoa.Anh vẫn không quên lời hứa của mình với cô,là tối nay cả hai cùng đi Trung tâm thương mại.

"Anh đi được không, em thấy anh có vẻ mệt mỏi lắm, hay là thôi đi anh,không có cũng chẳng sao cả",Hoa lo lắng lên tiếng, cô sợ người đàn ông này nếu cứ cố làm việc như vậy sẽ ốm mất.

",Không sao,đi thôi em,dù sao hôm nay anh cũng muốn đi xả stress,anh đưa em đi mua đồ tiện rẽ vào uống cốc cafe cho tỉnh táo đầu óc luôn"

- ----fb Lê Tuyết (Viết truyện) -----

Lâm Hạ và Dịch Hoằng đi thẳng vào nội thành,anh dừng trước một nhà hàng tên "Quê Việt",nghe nói là quán nổi tiến nhất vùng này về độ ngon mà giá cả lại hợp lý.Cởi mũ bảo hiểm cho cô, đan hai bàn tay lại cho thật chặt,anh cùng cô bước vào bên trong.Nhà hàng nơi này trang trí theo phong cách ấm cúng mà lại rất bắt mắt,Dịch Hoằng nhìn xung quanh cuối cùng cũng chọn được một góc ưng ý trên tầng hai,bên dưới là cây liễu cạnh bờ hồ.

"Em gọi món đi,ăn gì cứ gọi nhé,không cần phải tiết kiệm tiền cho anh đâu" Dịch Hoằng nhìn Lâm Hạ không rời, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và nhu tình khiến cô đỏ mặt mà ngượng ngùng không dám ngẩng lên.

"Hạ,anh đã từng nói em rất xinh đẹp chưa"

"Anh vừa nói rồi đấy",Lâm Hạ cười tươi, một nụ cười thật sự từ đáy lòng của người con gái biết yêu lần đầu,trong tim cô bây giờ ngoài hạnh phúc và sung sướng ra thì chẳng còn cảm giác gì có thể chen chân vào được..

"Ừm,anh biết rồi, vậy tức là chưa nói,thế từ mai ngày nào anh cũng nói cho em biết nhé.Còn nữa, em mặc váy đẹp lắm,từ lần sau đi đâu em cứ mặc như vậy được không,nhưng nhớ là chỉ mặc cho một mình anh xem thôi.Hôm sau về nhà anh dẫn Hạ đi mua quần áo luôn,mua cho cả hai đứa mình ".Dịch Hoằng cầm lấy bàn tay của Lâm Hạ đặt vào lòng bàn tay của mình mà mơn trớn vuốt ve.Làn da cô trắng mịn màng như da em bé,khác hẳn với anh,một bàn tay đen nhẻm đầy chai sạn,cũng giống như thế giới của cô là một màu sáng sủa,của anh là một màu nhuốm bẩn.

Trong căn phòng dành cho khách ở tỉnh ủy Hải Phòng, Hàn Thần đang ngồi suy tư về những câu nói đứt quãng có phần dấu diếm của em gái mình lúc nãy.Từ nhỏ đến lớn anh biết chúng nó thích nhất là trà sữa,mà đã có trà sữa thì dù có ăn no cũng phải uống hết cho bằng được.Ấy vậy mà hôm nay lại lạnh lùng từ chối món tủ của mình,thậm chí còn chẳng thèm ra gặp mặt anh khi anh đến tận nơi đưa cho.

Hàn Lâm gõ cửa phòng con trai,trên người ông mặc bộ quân phục mang quân hàm thiếu tướng,khuôn mặt nghiêm nghị toát lên vẻ kiên cường,nhưng với con cái thì luôn là sự nghiêm túc và răn đe.

“Con trai,đi thôi,tám giờ tối chúng ta có một bữa tiệc với chủ tịch tỉnh ở nhà hàng Quê Việt ấy.À, mà con đừng có nói gì cho Hàn Hiểu và Lâm Hạ việc chúng ta tới đây,anh Lâm muốn cho con bé sự bất ngờ đấy”

Hàn Thần giật thót tim,anh không hiểu tại sao lại phải dấu hai đứa chúng nó,mà dấu sao được nữa,vừa nãy phấn khích quá anh đã chẳng chạy đi tìm chúng nó rồi,thế mà con em gái anh còn chẳng coi thằng anh như anh ra gì,trực tiếp phớt lờ đuổi đi.

“Ba,con cũng nhất thiết phải đi cùng sao,một người trẻ tuổi như con ngồi với các lãnh đạo cấp cao e rằng không được hay cho lắm”

“Có gì mà hay với không hay,sau này con còn phải đi nhiều hơn thế nữa,nên tập dần đi là vừa.Là thằng con nhà lính,phải biết xã giao quan hệ rộng thì mới phát huy thực lực của mình cho người khác biết được mà nể phục”, ba Hàn Lâm lên tiếng dạy dỗ con trai.

“Dạ,con hiểu rõ rồi thưa ba”.

Sau một hồi tìm kiếm dưới sự thúc dục của Hàn Hiểu,cuối cùng Trung cũng mượn được chiếc xe Sh của người trực hôm nay tại Ủy ban huyện,anh cẩn thận đeo mũ vào cho Hàn Hiểu rồi đèo cô đo thẳng về phía nội thành.Ngồi sau người đàn ông khiến trái tim mình đập rộn ràng,ngửi được mùi xà bông từ nước xả vải quần áo,lòng cô xôn xao đến lạ.Từ trước tới giờ, cô cũng đã quen qua mấy người bạn trai,nhưng chưa ai để cho cô cái cảm giác lạ lẫm len lỏi như Trung,nó bồn chồn đến khó tả.

“Lâm Hạ có chuyện gì nguy hiểm hay sao mà em phải gấp gáp đi tìm cô ấy vậy,sốt ruột quá cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu “,Trung cho xe đi qua các nhà hàng trên đường phố,Hàn Hiểu thì ráo rác mắt nhìn theo.

“Gấp lắm,nếu không tìm được cô ấy thì bọn em tiêu đời luôn rồi, sẽ bị ăn vọt và tống cổ vào trại một năm tự kiểm điểm bản thân “

“Khiếp,em nói nghe cứ như là bị đày đi địa ngục ấy,mà ai lại có thể khiến cho một cô gái không sợ trời sợ đất như em sợ hãi đến như vậy,nói xem anh có sử lí được giúp em không “

“Ừ,là lão ba Lâm Hạo và Hàn Lâm,anh trả thù được giúp em thì tốt quá,em đội ơn anh suốt đời này luôn”

“Két”,tiếng phanh xe gấp kêu nghe đến nổi da gà,Hàn Hiểu bị xô về đằng trước khiến bộ ngực chạm vào lưng Trung làm cả hai đỏ mặt. Khuôn mặt anh sửng sốt đến khó tin,anh không ngờ hai cô lại có gia thế hiển hách như vậy,thảo nào trước sự bắt nạt của Hằng,Hiểu không bao giờ sợ sệt,còn Lâm Hạ thì luôn bình thản.

“Anh này,đi kiểu gì thế hả,có ngày gây ra tai nạn là toi đấy”,Hàn Hiểu mắng Trung,vô tình trong lúc ngước lên cô nhìn thấy bóng của Lâm Hạ và Dịch Hoằng,tay vội vàng vỗ vai người đàn ông đi bên cạnh mình.

“Đi,đi nhanh lên,rẽ vào cái quán Quê Việt kia kìa,Lâm Hạ đang ở đó”

Dịch Hoằng gọi cho Lâm Hạ rất nhiều món ăn,toàn là những món cô thích,anh véo má nựng người con gái trước mặt.

“Chịu khó ăn nhiều vào em nhé,vừa mới ốm dậy mất đi bao nhiêu cân thịt rồi, anh xót lắm ấy”

“,Thật hả,nhưng anh gọi nhiều như thế này em ăn không có hết được đâu,lại lãng phí nữa.Dịch Hoằng, lần sau đi đâu ăn anh không cần phải dẫn em vào những nhà hàng sang trọng như thế này nữa,em không thích không khí nơi đây.Cái cuộc sống mà em luôn mơ ước là có thể cùng anh ngày ngày nắm tay nhau đi ngủ,nắm tay nhau tỉnh dậy,cho dù có phải phiêu bạt trong nghèo khổ em cũng chịu được “,Lâm Hạ buông đũa xuống không ăn nữa, ánh mắt cô tràn đầy những cố chấp,cô muốn anh biết rằng, cô không hề buông bỏ,và sẽ không bao giờ buông bỏ.

Lấy điện thoại ra từ túi xách,Lâm Hạ ngạc nhiên khi thấy Hàn Hiểu đang gọi đến cho mình,đèn cứ nhấp nháy liên tục không thôi.Linh cảm có điều chẳng lành,cô vừa ấn nút nghe thì đã nghe thấy giọng nói hớt hải của con bạn thân.

“Hạ,Lâm Hạ,có nghe thấy không. Giờ cậu cùng với Dịch Hoằng phải rời khỏi ngay cái nhà hàng đó,hiểu không.Lão ba đang ăn tiệc ở đó,còn có cả lão Hàn nữa,đừng hỏi mình vì sao biết được chuyện này, bây giờ phải trốn đi ngay lập tức đã”.Hàn Hiểu sốt ruột gọi cho Lâm Hạ liên tục cuối cùng cô ấy cũng nhấc máy,nhưng lúc này đập vào mắt cô chính là hình ảnh hai người đàn ông mặc quân phục khiến cô phát run vì lo sợ.

Lâm Hạ khuôn mặt trắng bệch làm Dịch Hoằng sợ hãi,cô không nói gì chỉ kịp kéo tay anh đi xuống quầy thu ngân thì lúc này cánh cửa chính mở ra,hình ảnh ba Lâm Hạo đang đi bên cạnh ba Hàn Lâm khiến cô suýt nữa thì té ngửa,chạy thẳng thật nhanh ra phía cổng phụ,đến khi lên xe rồi mà tim vẫn đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.Mặc dù đã quyết tâm ở bên anh nhưng đứng trước ba Lâm Hạo, cô vẫn chẳng thể lấy hết can đảm mà nói lên suy nghĩ của mình.

Vòng tay ôm chặt người con trai đang lái xe,Lâm Hạ thủ thỉ trong tiếng gió.

“Dịch Hoằng, em xin lỗi “

Đến công viên,anh dựng xe bên cạnh một chiếc ghế đá,Dịch Hoằng không nói gì chỉ ôm cô thật chặt. Cảnh tượng chạy trốn vừa nãy của cô không có ý gì là tàn nhẫn nhưng sao anh lại thấy khó chịu trong lồng ngực đến như vậy.Rõ ràng là yêu nhau nhiều lắm nhưng họ vẫn chẳng thể được công khai,cho dù anh có làm nghề gì đi chăng nữa.Anh vẫn biết mình là một thằng không được ăn học tử tế,bây giờ lại là một thằng đi làm thuê,muốn cho cô một cuộc sống đầy đủ là chẳng thể được.

“Lâm Hạ,đừng xin lỗi anh,em không có lỗi gì cả.Lỗi ở anh,anh là một thằng tồi tệ chẳng thể cho em được gì tốt đẹp cả”.

“,Không,Dịch Hoằng, anh biết không? Từ bé đến lớn em luôn sống trong sự bao bọc của bố mẹ,nên mới có tính cách kiêu ngạo như lần đầu mình gặp nhau.Cho đến bây giờ khi trái tim lỡ nhịp vì yêu anh rồi, em không thể buông bỏ được..Em không quan trọng tương lai ra sao,em có thể cùng anh đi tàu kiếm tiền, sẽ tập tành ăn cá khô và trứng,chỉ cần có thể cùng anh,em đều sẽ làm được”,Lâm Hạ quay mặt nhìn người con trai cô yêu,cô cứ bất chấp yêu mà chẳng cần nghĩ đến ngày mai thế nào,cô chỉ biết yêu anh theo nhịp đập của trái tim,vậy là đủ lắm rồi.

Dịch Hoằng không nói gì, anh ôm chặt cô vào lòng để cảm nhận được hương thơm và nhịp tim của người con gái ấy,anh rất muốn bản thân tài giỏi để có thể tìm được một công việc gì đó tốt hơn để lo cô được sống trong sung túc,nhưng anh biết điều đó là rất khó.Việc phải chọn lựa giữa người yêu và ba mẹ,cô có làm được không.Anh biết ba mẹ cô sẽ chẳng thể nào chấp nhận cho cô qua lại với mình,anh vẫn biết họ luôn muốn cô thành đôi với cái người công an đó,chỉ là bọn họ cứ cố chấp bên nhau không thể buông được.

“Hạ,lên xe đi,anh đưa em về, ngày mai em còn phải tham gia hội nghị,rất mệt ấy.Về phòng ngủ lấy sức mai còn múa nữa chứ”

Lâm Hạ gật đầu trước lời đề nghị của Dịch Hoằng, cô ôm anh mà thủ thỉ “Ngày mai anh có đến xem được không,em rất muốn nhìn thấy anh có mặt ở đó,như vậy, em càng có thêm động lực”,

“Được “

Ánh trăng đang dần ló lên đằng sau những tòa nhà cao tầng,soi rõ hình bóng hai người khuất dần theo những rặng cây,bóng lưng ai cũng yếu đuối đến đau lòng.

Lâm Hạ trở về thì đã thấy Hàn Hiểu ngồi trên giường nghịch điện thoại,chắc nó lại đợi cô về rồi mới chịu đi ngủ đây mà.

“Hiểu,hôm nay thật sự cảm ơn cậu,nếu không có cậu chắc mình cũng chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.Cái khoảnh khắc nhìn thấy ba đi vào nhà hàng,tim mình chỉ muốn rớt ra ngoài, mình sợ ba nhìn thấy sẽ giận dữ mà cấm túc mình như đợt nọ”

Hàn Hiểu buông điện thoại xuống giường, nó nhìn cô thở dài không biết an ủi ra sao,có trách thì trách ông trời sao trớ trêu đến như thế,để cho hai người yêu nhau nhưng lại có khoảng cách quá xa không thể chấp nhận nổi.

“Hạ,nếu cậu yêu anh ta thật,thì hãy mạnh mẽ đứng lên nói rõ với ba Lâm xem sao,biết đâu ông ấy sẽ suy nghĩ lại mà đồng ý”

Lâm Hạ cười nhạt cho cái suy nghĩ đơn giản của Hàn Hiểu,nước mắt tự dưng chảy ra từ khóe mi “ Cậu nghĩ ba mình sẽ chấp nhận sao,ông ấy là người như thế nào chẳng lẽ cậu còn không hiểu “

Ôm con bạn thân vào lòng,Hàn Hiểu tự hỏi liệu đặt mình vào tình cảnh của Lâm Hạ lúc này,cô có thể vẫn tiếp tục duy trì cái mối quan hệ vụng trộm ấy không.Đêm nay,Lâm Hạ chẳng thể nào chợp mắt được,ánh mắt hổ phách đượm buồn của Dịch Hoằng khiến cô càng ghét sự nhu nhược của bản thân mình.

Ánh trăng mờ mờ chiếu vào cái bóng người thanh niên đi trên chiếc xe mô tô trên con đường đê đầy đá sỏi,Dịch Hoằng phóng nhanh mặc cho những viên đá bắn vào vành xe kêu leng keng.Đỗ xịch xuống cái lán nhỏ của bà Năm ở gần bãi cát,anh dựng xe ngồi xuống gọi cho mình một chuyên nước chè,cái vị chè chát chát uống nhiều thành quen,anh đã nghiện nó mất rồi. Cũng giống như yêu Lâm Hạ, cho dù biết là khó khăn nhưng vẫn cố chấp mà yêu,mà đợi.



“Đại ca,anh về sớn vậy sao”,thằng Quân rót cho Dịch Hoằng chén nước, hai tay nó bưng lên mời anh,cái lưng khom khom cúi xuống sợ sệt không dám ngồi.

Dịch Hoằng ngước mắt nhìn nó,anh hất cằm cất giọng nói “Sao không ngồi xuống, tao ăn thịt mày à”

Thằng Quân túa mồ hôi hột,trên trán từng giọt từng giọt nổi lên theo từng tầng,nó vội vàng cầm lấy cái ghế đỏ của bà Năm ngồi xuống,giọng kiêng dè.

“Dạ,đại ca nói gì em nghe đấy ạ”, xong nó quay sang bà chủ quán “Bà cho cháu cái đồ gì ăn vặt được ấy,có lạc luộc không bà,cho cháu mấy đĩa”

“Lạc bây giờ đầu mùa đắt lắm ấy,hai mươi nghìn một đĩa,cậu lấy mấy đĩa thế”,bà Năm lên tiếng hỏi Quân.Bà ấy là người ở đây,không thấy có chồng con gì cả,nghe nói bán cũng chục năm rồi. Đồ bà Năm bán có đầy đủ tất cả dành cho sinh hoạt hàng ngày của người lái tàu.

“Một đĩa trước đi bà,ăn hết lại lấy”

Gió cứ vù vù thổi,chỉ sợ e rằng đêm nay lại có mưa,ánh trăng trên cao cũng đã bị mấy che kín,chỉ còn ánh đèn lắt léo của quán bà Năm chiếu sáng lờ mờ một đoạn đường đê ngắn ngủi.Dịch Hoằng lôi điếu thuốc lá ra châm,anh hít một hơi thật mạnh rồi lại thở ra,mùi thuốc lá cay cay khiến cổ họng anh ngưa ngứa.

“Mày làm nghề này lâu chưa”, cầm củ lạc bóc ra cho vào miệng,anh hỏi thằng Quân.

“Dạ,đại ca,em cũng được bảy năm rồi anh ạ”

“”Ừ”

Trong không giam im lặng,những tiếng kêu của ếch nhái vang vọng khắp rìa con sông,thấp thoáng ở cột đèn có mấy người nông dân đi soi ếch,bắt cua,Dịch Hoằng ánh mắt nhìn xa xăm...

“Yêu chưa”

“Gì cơ,dạ,em chưa anh ạ,dân giang hồ nguy hiểm như vậy biết yêu ai được đây anh.Em cũng muốn yêu lắm nhưng sợ con gái nhà người ta khổ”,thằng Quân cầm cốc nước chè lên uống hết,cái vị đắng chát khiến nó không quen mà khà một tiếng.

Rặng tre hai bên cao vút đung đưa xào xạc trong gió lớn,phía chân trời đã có những tia chớp nhằng nhằng hiện sáng cả một góc,Dịch Hoằng đưa mắt nhìn những rặng ngô đều đã chín mà chưa được thu hoạch.Giọng bà Năm thảo dài vang lên trong đêm tĩnh lặng.

“Trời lại sắp mưa rồi,cứ thế này sao người dân thu hoạch được ngô đây,rồi thối hết cho xem.Ông trời thật chẳng biết thương người nông dân gì cả”

Dịch Hoằng vẫn không nói gì, thằng Quân thì vừa về xong,chỉ còn lại mỗi mình anh ngồi lại nơi này.Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của hai người nhưng anh không ngờ được mình lại yêu Lâm Hạ đến như thế.

Bà Năm quan sát Dịch Hoằng một lượt rồi cũng lên tiếng bắt chuyện “Cậu không phải người ở đây đúng không, trông cậu lạ lắm”

Dịch Hoằng cười “ Cháu lái tàu cát giao hàng cho lão Bảy,tàu cháu đỗ ở phía rìa kia kìa”

Bà Năm với tay lấy một vỉ thạch rau câu đưa cho Dịch Hoằng, bà nói tiếp “Cậu không giống người lái tàu chút nào,nhìn cách ăn mặc của cậu chắc cậu phải rất giàu có”

Dịch Hoằng bóc một cốc thạch rau câu cho vào miệng,ăn hết anh tiện tay ném luôn cái vỏ vào gốc tre bên lề đường đối diện.

“Bà thấy vậy sao,cháu nghèo lắm bà.Quần áo này cháu đi thuê ấy chứ,ngày ngày lênh đênh trên sông kiếm từng đồng lấy đâu ra tiền mà mua được “

Bà Năm nửa tin nửa ngờ,vốn dĩ bà đoán như vậy là bởi vì bà có thằng cháu con của họ hàng xa nó chắt chiu mãi mới được tiền mua cái đôi giày Dịch Hoằng đang đi,nghe đâu hàng nhập khẩu từ Mỹ giá cũng đến chục triệu. Thằng bé nó nâng niu gìn giữ lắm, có việc gì quan trọng lắm nó mới lôi ra đi thôi,đi về lại lau chùi cho sạch bóng cất đi,không hỏng,không như cậu thanh niên này.Đi thuê mà không biết xót tiền gì cả.

“Vậy à,cậu định ở đây bao lâu,trên tàu có thiếu gì thì bảo tôi,mai tôi vào chợ huyện lấy hàng tôi lấy hộ cậu,yên tâm,tôi không lấy lãi đâu”

Đứng lên trả tiền cho bà chủ quán,Dịch Hoằng lững thững đi về con tàu cát của mình, những bóng đèn vàng ở bãi lão Bảy vẫn thắp sáng, bóng anh đổ dài trên cát sỏi.Chẳng nhẽ cuộc đời anh sẽ mãi mãi chỉ đơn giản và cực nhọc như vậy sao hả.Anh chợt nhớ ra sang năm Lâm Hạ ra trường rồi,cô sẽ ở lại trường làm giảng viên đại học, còn anh vẫn chỉ là thằng chở cát lái tàu thuê.

- --fb Lê Tuyết(Viết truyện)----

Lâm Hạ chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc điện thoại của Hải Đăng,cũng đã mấy ngày cô cũng chẳng liên lạc với người này. Hôm nọ ba Lâm có dặn là nên gọi điện chúc mừng anh phá án thành công,nhưng khổ nỗi thời gian đó cô đang chìm trong hạnh phúc với Dịch Hoằng thì làm gì nghĩ ngợi đến điều này nữa.Bấm nút nghe,bên kia là một giọng nói có phần mệt mỏi,pha chút lè nhè như người say rượu khiến cho cô nhíu mày.

“Lâm Hạ,em đã ngủ chưa,nói chuyện với anh một chút được không “

Lâm Hạ nhìn đồng hồ chỉ mười giờ đêm,Hàn Hiểu bên cạnh đã ngủ say,cả khu nhà dành cho khách im ắng đến lạ,thi thoảng vang lên tiếng rú ga của những thanh niên đi ngoài đường vọng vào.

“Em cũng chuẩn bị đi ngủ,anh Hải Đăng,mấy hôm nay em bận tập văn nghệ nên quên mất không gọi điện chúc mừng anh được. Em nghe ba nói lần này anh đạt thành tích xuất sắc hả,chúc mừng anh lại được tuyên dương và thăng chức nhé”

Hải Đăng ngồi trong căn phòng của mình,trên bàn là một chai rượu đã uống được phân nửa, anh đã muốn gọi điện cho cô từ rất lâu rồi, chỉ là không đủ can đảm.Anh vẫn không quên cô đã từng tàn nhẫn nói với mình rằng trái tim sẽ mãi mãi giành cho người con trai tên Dịch Hoằng ây.Chỉ là anh không thể chấp nhận được điều đó, vì sao,một người luôn được ngưỡng mộ như anh cuối cùng lại mất đi tất cả như vậy.Bố mẹ thì ly dị,người con gái anh yêu thì không thèm bố thí cho anh một cái nhìn từ tận đáy lòng.

“Lâm Hạ,em biết không, anh rất mệt mỏi với cuộc sống hiện tại của mình. Anh mất hết tất cả rồi, gia đình thì tan nát,người mẹ anh vẫn luôn hãnh diện lại phản bội ba của anh.Còn em nữa, tại sao em không thể mở lòng với anh cho dù chỉ là một chút,Hạ,anh yêu em,anh thật sự yêu em mất rồi.”

Lâm Hạ cầm chặt chiếc điện thoại,cô hơi bất ngờ về những gì Hải Đăng vừa tâm sự,mẹ anh ấy ngoại tình thật sao.Cô đã từng nghe bố mẹ nói về gia đình chú Khải Minh,rằng vợ chồng nhà đó rất hạnh phúc.Không nghĩ tới rằng sự việc nó lại đi theo chiều hướng xấu như vậy.Ngay lúc này cô cũng chẳng biết phải nên an ủi Hải Đăng như thế nào cho anh khỏi ngã gục.

“Anh Đăng, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, anh đừng suy nghĩ nhiều cho ảnh hưởng đến sức khỏe và công việc. Em không biết phải khuyên nhủ anh ra sao, nhưng theo như em nghĩ chuyện của người lớn thì cứ để họ tự giải quyết, chúng ta là phận làm con không nên can thiệp. Vết thương nào rồi cũng sẽ qua đi,hãy rộng lượng mà nghĩ thoáng ra anh ạ”

Ngừng một lúc,cô nói tiếp,dẫu biết những điều này sẽ khiến anh đau lòng nhưng cô không thể không nói,cứ mập mờ như thế này càng dễ hiểu lầm hơn.

“Hải Đăng,em cảm ơn anh đã giành tình cảm cho em,nhưng em không yêu anh,cho đến hiện tại em không hề có cảm giác gì với anh,trái tim em dành cho người khác rồi, nên từ lần sau anh đừng nói những điều như vậy với em nữa. Em nghĩ chúng ta cứ là những người bạn thì sẽ tốt hơn”.

Mặc dù đã biết trước được câu trả lời tuyệt tình của Lâm Hạ nhưng trái tim vẫn khó chịu đến nghẹn thở,Hải Đăng ngẩng mặt nhìn lên chiếc đèn chùm mà cười nhạt.Anh bây giờ đúng là một kẻ thất bại,thất bại thực sự dưới người con gái tên Lâm Hạ.Nhưng là một người đàn ông sống gần ba mươi năm nay,tất nhiên bản tính không bỏ cuộc đã ăn được ghim sâu vào trong máu,nhưng hiện tại cô đã từ chối thì anh cũng phải mỉm cười để không phá vỡ tình cảm hiện tại với Lâm Hạ.

“Anh xin lỗi,anh uống hơi nhiều nên đã làm em khó chịu rồi.Ngày mai anh trở về Hà Nội,em có thể cùng anh uống ly trà sữa chứ”.

Lâm Hạ nghịch nghịch chiếc lắc chân bằng bạc “Em đang ở Hải Phòng, không ở Hà Nội anh ạ.Ngày mai em còn một buổi biểu diễn ở đại hội toàn dân ở đây.Cũng muộn rồi, anh đi ngủ đi,em cũng phải đi ngủ đây,chúc anh ngủ ngon”.

Tắt điện thoại,Lâm Hạ chẳng thể ngủ được nữa,cô đứng dậy mở cửa đi ra ngoài,chiếc đèn led đầu hành lang vẫn được bật sáng chiếu cả một đoạn.Bầu trời không còn trăng sao nữa, đen kịt giống lòng cô lúc này,chất chứa bao tâm tư sầu muộn.Dịch Hoằng,người con trai vì cô mà chấp nhận cuộc sống của người nông dân bình thường, ngày hôm nay đôi mắt buồn bã và thất vọng ấy làm tim cô vỡ vụn.Cô tự hỏi bản thân tại sao lại nhút nhát đến như thế,anh có thể tại sao cô lại không.Chẳng phải cô rất yêu anh sao,vậy việc gì phải trốn tránh.

Tâm tư đang bị xáo trộn thì Lâm Hạ vô tình nghe thấy một cuộc đối thoại ở cuối hành lang đoạn quẹo tay trái.Bản tính không quan tâm lo chuyện bao đồng nên cô cũng chẳng để ý mở cửa bước vào,thì khựng lại khi nghe thấy nhắc đến cái tên Hàn Hiểu.Lúc này Hạ mới nhận ra giọng nói của người con gái kia là Hằng.

“Anh Trung,tại sao anh luôn lạnh nhạt với em chứ,chúng ta quen nhau lâu như vậy,lại còn quan hệ thân thiết của hai gia đình,em có gì không xứng với anh”

Trung lạnh nhạt đút hai tay vào túi quần,anh nhìn Hằng một cái sắc lẹm,khuỷu tay hất mạnh lấy người đang cố ôm lấy mình.Đúng như Hằng nói,nếu không phải vì anh nể bụng những quan hệ như thế kia thì đừng nói là chấp nhận,đến nói chuyện anh cũng chẳng thèm muốn cô tới gần.

“Hằng,em cũng biết là anh không yêu thích em,em dừng lại mấy cái trò luôn làm phiền người khác như thế này đi”

“ Anh thích cái con bé Hàn Hiểu kia rồi đúng không hả,tại sao hôm nay anh lại bênh vực nó hả.Em có gì thua kém con nhỏ nhà quê đấy chứ”,Hằng gào lên trong tiếng nghẹn.

Trung ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp bóng Lâm Hạ đang đứng đó,cô chỉ gật đầu chào anh không nói gì,mở thẳng cửa đi vào.Chuyện tình cảm một mình cô đã không thể giải quyết được, cô chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện khác.Nếu Hàn Hiểu thực sự yêu Trung thì cô cũng sẽ ủng hộ con bé.Đêm hôm nay rất dài,Lâm Hạ cứ nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường đếm theo từng mũi kim giây,đến gần sáng cuối cùng cũng ngủ được.

Sang ngày hôm sau,bảy giờ là khai mạc đại hội nên tất cả những người trong đoàn đều phải dậy sớm chuẩn bị.Hàn Hiểu nhìn đôi mắt thâm quầng của Lâm Hạ mà giật mình,trời đất, hôm qua cô đi ngủ sớm,không nghĩ tới con bé lại hành hạ bản thân như vậy.

“Này,sao không ngủ,bà nhìn này,mắt như gấu trúc rồi đấy,trông xấu chết đi được “

“Không sao,xấu cũng được,xinh thì làm gì được chứ.Mình cũng chẳng thể đứng lên công khai với tất cả về tình cảm của mình “,Lâm Hạ không nhìn Hàn Hiểu mà trả lời, cô cầm chiếc điện thoại gọi cho Dịch Hoằng.Hôm qua cô đã nhắc anh là đến xem cô biểu diễn, nhưng nhận lại là tiếng nói của tổng đài không liên lạc được

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook