Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân
Chương 36
Thiên Phong Nhất Hạc
19/08/2023
Lăn qua lộn lại trên giường một hồi, sắc trời sáng lên.
Văn Thu Tỉnh lựa chọn rời giường, sai người chuẩn bị cho mình chút thức ăn.
Vốn tưởng rằng ăn xong rồi đi tắm là có thể ngủ ngon lành, kết quả thiết bị đầu cuối cá nhân nhận được một tin nhắn: Em ngủ chưa, ta đã về rồi.
Anh chàng Nội Mông sắp sửa đi ngủ bỗng chợt giật mình nhảy lên, một tay mò lấy cái áo ngủ lông xù mình vừa cởi ra, lao ra tẩm điện nhanh như một cơn gió. Cậu cũng không biết tại sao mình lại như thế. Tóm lại là muốn nhìn thấy người đàn ông mới bước ra khỏi chiến trường ấy nhanh thật nhanh.
Đợi nửa ngày vẫn chưa thấy sweetheart bé nhỏ có ý trả lời, quân vương bệ hạ hơi mất mát, xem ra sweetheart đang ngủ, chẳng trách được, dù sao đối phương yếu đuối như vậy, cả đêm qua không ngủ, hiện tại hẳn là mệt sắp chết rồi. Phong Đình nghĩ thế, tăng nhanh tốc độ đi về tẩm điện.
Ngay lúc hắn đang mất mát, một bóng người từ phía trước xông lại, không phải sweetheart bé nhỏ hắn đang móng nhớ thì là ai.
Trong giây phút này, người đàn ông mặc quân trang dừng bước tại chỗ, sửng sốt.
"Bệ hạ!" Theo một tiếng tiếng gào đầy kích động, thanh niên đã nhào vào lòng Phong Đình.
Đây là điều khiến Phong Đình bất ngờ, dù sao mấy giờ trước, hình ảnh đối phương ấn hắn xuống giường điên cuồng đánh đập còn rõ ràng trước mắt, và cả hình ảnh đẩy hắn ra khỏi cửa một cách thô lỗ nữa! Bất kể là cái nào đều thể hiện sự thật rằng cậu thanh niên này không yêu hắn. Trái tim đang nhảy nhót của anh chàng tóc vàng lập tức bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh lùng đáp: "Ừ."
Ông anh nóng tính đang kích động không có tâm tư quan tâm đến việc giọng điệu ai đấy có nhiệt tình hay không, vội nói: "Tôi không nghĩ là anh sẽ về nhanh vậy đâu." Nói xong giang hai tay ôm cổ hắn, tặng một cái hôn: "Tôi nhớ anh muốn chết, nhanh hôn cái nào."
Người trái đất ôm lấy cái tên cả người là sát khí kia, phản xạ hình cung kéo dài đến nỗi đến bây giờ mới biết sợ hãi. Phải biết rằng súng đạn trên chiến trường không có mắt, chỉ cần sơ ý một chút thôi sẽ trờ thành thi thể chia năm xẻ bảy... Không dám tưởng tượng tới điều đó!
Văn Thu Tỉnh dùng sức hôn Phong Đình, nghĩ thầm, cái tên này ngàn dặm xa xôi đuổi về đây, chắc chắn là bởi vì sợ cậu lo lắng, trời ạ, đây là tình yêu tuyệt mỹ gì vậy chứ. Đối phương hẳn vẫn chưa hoàn hồn khỏi cuộc chiến tàn khốc cho nên mới phản ứng chậm nửa nhịp nhỉ, bị hôn thật lâu mới ôm lấy cậu, đáp trả cậu như cuồng phong.
Người trái đất bị hôn đến nỗi đầu óc hỗn độn, cảm thấy khó thở. Nhưng cũng không muốn dừng lại, không thể không thừa nhận rằng hành vi thân mật giữa hai người có tình cảm với nhau là một điều tốt đẹp.
Nó sẽ khiến người ta muốn kéo dài nụ hôn này từ tận đáy lòng, do đó thu hoạch được càng nhiều tiếp xúc, càng nhiều hơi thở thuộc về đối phương, như vậy sẽ rất vui vẻ, có lẽ đây chính là vấn đề huyền bí tại sao người thương lại thích gặm miệng mình á! Người trái đất nghĩ nghĩ, thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên cao.
Phong Đình ôm lấy cậu, che khuất đầu cậu nơi cổ áo ngổn ngang của mình, một đường đi về phía tẩm điện. Tựa hồ đối với hắn mà nói, ôm một chàng trai trưởng thành đi lại rất thoải mái, không hề có chút nặng nề nào.
Văn Thu Tỉnh lại sợ cái mông sẽ ngã thành bốn cánh hoa nên ôm chặt cổ người ta, trong đôi mắt màu trà nổi lên một tầng hơi nước mông lung. Hai mắt bình thường luôn sáng ngời giờ đây lại thêm mấy phần kiều diễm.
Phong Đình hiển nhiên quên mất quyết định trước đó của mình, vừa trở lại tẩm điện đã không kịp chờ đợi cùng sweetheart bé nhỏ làm chuyện không thể nói nào đó. Chỉ có thể nói, cùng tập mấy bài thể dục mạnh với người mình thích quả là phương pháp thả lỏng tốt nhất sau khi rời khỏi chiến trường.
Đến lúc này, cuối cùng quân vương cũng hiểu rõ tại sao sau mỗi lần kết thúc cuộc chiến, chỗ ăn chơi trong toàn thành phố sẽ bị nhóm binh lính đế quốc chiếm lĩnh hết. Cùng với việc tại sao những chàng trai cô gái hầu hạ binh lính mới trở về từ chiến trường sẽ nói rằng đám binh lính ấy thật là khiến người ta không chịu nổi.
Bởi vì bọn họ cần nhiều sự động viên hơn, bình thường không làm điên cuồng mấy lần thì không bình tĩnh lại được. Văn Thu Tỉnh muốn đối phó với vị đại đại đại binh của đế quốc đây, sẽ phải tăng cường độ lên ít nhất gấp hai lần!
Người ba tốt của vũ trụ lo lắng cho đứa con của Will, không thể không kiên trì bày tỏ với ai đó, kết quả tất nhiên là còn chẳng bằng không nhắc tới.
"Ta biết là em yêu hắn mà." Phong Đình dùng vẻ mặt giả vờ lạnh lùng che giấu nỗi khó chịu trong lòng."Anh nói nhăng gì đó..." Văn Thu Tỉnh hổ thẹn, không muốn phủ nhận rằng cậu thật sự thích Will: "Chúng ta vất vả lắm mới ở bên nhau, anh cứ khăng khăng muốn lãng phí thời gian đi xoắn xuýt những chuyện quá khứ đó ư?"
Người đàn ông tóc vàng cười lạnh, nghiêng đầu chẳng nói lời nào, nhưng hành động nên làm vẫn tiếp tục làm.
Giận thì phải dỗ dành, ai bảo mình 'một chân hai thuyền' chứ, chàng trai Nội Mông không không thể ngờ rằng đời này mình sẽ trở thành tra nam phiền muộn vô cùng. Hứ, người khác là chuyện lớn hóa nhỏ, cậu lầ chuyện nhỏ hóa lớn, phức tạp đến trọc đầu luôn.
"Đừng giận mà." Văn Thu Tỉnh ôm hắn, thơm thơm hai má: "Chỉ cần anh ngoan ngoãn, ông đây sẽ sinh cho anh một đứa."
Quân vương xúc động, lúc này mới quay mặt lại nhìn cậu: "Khi nào?"
Văn Thu Tỉnh lập tức nói: "Chờ tôi sinh xong đứa trong bụng đã."
Quả nhiên vừa nhắc tới cái thai, gương mặt ai đó lại vặn vẹo, trừng cái bụng bằng phẳng của thanh niên, hận không thể trừng tên nhóc khốn nạn bên trong mất đi luôn.
"Sinh hai đứa, sinh hai đứa." Văn Thu Tỉnh dựng thẳng hai ngón tay: "Sinh cho anh một hoàng tử, một công chúa." Vì dỗ dành người nào đó, chàng trai Nội Mông cũng phải bỏ vốn lớn đấy.
Phong Đình mím môi: "Em sinh được công chúa à?"
Văn Thu Tỉnh gật đầu: "Được."
Cái tên bị đưa ngân phiếu khống chung quy không nhịn được, khóe miệng cong cong, trong lòng đã mường tượng ra gương mặt của hoàng tử và công chúa bé nhỏ. Tất nhiên là hoàng tử giống mình, công chúa giống sweetheart của mình rồi.
"Thế nào?" Văn Thu Tỉnh thúc giục.
"Ừm." Người nào đó kêu rên.
"Cứ quyết định vậy nhé." Văn Thu Tỉnh nhìn hắn: "Bắt đầu từ hôm nay, không được phép nhắc lại chuyện tôi kết hôn với người khác nữa."
Phong Đình lặng thinh.
"Anh nghe cho rõ." Văn Thu Tỉnh chọ chọc quai hàm hắn: "Rốt cuộc anh mới là kẻ thứ ba chia rẽ gia đình người khác, anh nên biết điều đó đi!"
Nếu không phải bởi cái tên này đột nhiên xuất hiện, cuộc sống của cậu và Will sẽ trải qua một cách đơn giản và vui sướng.
Phong Đình hít một hơi sâu, bất đắc dĩ ừ một tiếng. Nếu nói là hoàn toàn không để ý thì đó là chuyện không thể nào.
"Vậy anh nhớ đấy." Văn Thu Tỉnh ôm hắn: "Sau này mỗi lần nhắc lại tát một cái."
Quân vương bệ hạ: "..."
Văn Thu Tỉnh lăn lộn trên giường với Phong Đình xong, trở mình ngủ say như chết. Phong Đình nằm bên cạnh tình yêu bé nhỏ nghỉ ngơi một lát, khi màn đêm buông xuống, mở hội nghị quân sự lần thứ hai.
"Hiện đã biết rõ, sinh vật trí tuệ xâm lấn hành tinh M16 đến từ tinh hệ Bướm Lá Khô - tinh cầu chúng nó ra đời, chúng ta đặt tên cho nó là hành tinh xanh, bề mặt hành tinh được bao phủ bởi một tầng lửa xanh quanh năm, có thể dự đoán được nhiệt độ mặt đất cao từ 100° trở lên, không thích hợp để loài người sinh sống..."
Quân vương bưng ngồi ở vị trí đầu, chịu đựng đau nhức, lắng nghe đống báo cáo rườm rà. Ban đầu còn có thể dựa vào dư vị cuộc yêu với tình yêu để giảm bớt buồn bực, nhưng sau một quãng thời gian, dù chàng trai đáng yêu ấy có cởi sạch trong đầu cũng không còn tác dụng phân tán lực chú ý nữa.
Nếu là trước đây, vị quân vương không kiêng dè điều gì đã hỏi rõ tọa độ hành tinh, trực tiếp giết tới. Nhưng bây giờ, hắn biết rằng mình còn có điều phải lắng lo. Bắt đầu quý trọng sinh mệnh bị tiêu xài một cách phung phí trước đây.
Trong tẩm điện, Văn Thu Tỉnh mở mắt ra, không nhìn thấy người đàn ông ngủ cạnh đâu, lòng bỗng thấp thỏm, lập tức gửi tin nhắn dò hỏi: Anh ở đâu?
"Đang họp." Phong Đình đáp lại.
"Ồ." Văn Thu Tỉnh suy nghĩ, cảm thấy không đúng: "Anh không đau đầu nữa à?"
"Đau." Bên kia gửi đúng một chữ.
"Đáng thương." Văn Thu Tỉnh cách không xoa xoa đầu chó của hắn.
"Em tới đây." Phong Đình ra lệnh.
"Chằng phải anh đang họp ư?" Văn Thu Tỉnh gửi một nhãn dán xoa đầu: "Tôi đến có ổn không?"
Phong Đình: "Đau đầu."
Văn Thu Tỉnh không do dự nữa, đứng dậy mặc quần áo vào: "Được. Anh chờ tôi." Nếu sớm muộn gì cũng là họa quốc yêu phi, vậy muộn một ngày hay sớm một ngày cũng không khác nhau mấy.
Hơn nữa Văn Thu Tỉnh không để ý đến ánh mắt của người khác, cậu chỉ muốn thương yêu bệ hạ sa điêu nhà mình.
Mặc quần áo tử tế xong, cậu nói với quan chấp hành Lục: "Lục tổng quản, làm phiền anh dẫn tôi đến chỗ bệ hạ mở họp nhé."
Lục Li sững sờ, lập tức nhắc nhở ngài Văn đây: "Ngài Văn à, bệ hạ đang tiến hành hội nghị quân sự, ngài nhất định muốn qua đó quấy rối ngay bây giờ sao?"
Văn Thu Tỉnh gật đầu: "Ừm."
Vẻ mặt Lục Li lập tức trở nên quái dị, dù sao đó là hội nghị quân sự, cho dù thanh niên trước mắt có khác với tất cả mọi người cũng không thể tùy ý làm bậy như thế được.
"Ngài Văn à..." Y vẫn còn muốn khuyên.
Anh chàng nóng tính nhướn mày, cặp mắt đào hoa màu trà thiếu kiên nhẫn: "Sao anh lắm chuyện thế hả?" Cậu ở đây nhiều thêm một phút, ông chồng nhà cậu sẽ đau thêm một phút đó có biết không?
Lục Li: "..."
Văn Thu Tỉnh: "Há, có phải là anh lo bị bệ hạ trách phạt?" Bây giờ cậu mới nhớ tới tính cách thiết lập của bệ hạ ngốc nghếch là bạo quân hung tàn ngang ngược, nhanh chóng nói: "Vậy anh không cần lo lắng, anh ấy biết mà."
Lục Li thở phào nhẹ nhõm, bệ hạ biết là tốt rồi.
Hả?
Nói cách khác, ngay cả hội nghị quân sự bệ hạ cũng không kiêng kị cậu Văn ư...
Lúc này, trong phòng họp đang cãi vã kịch liệt. Phái chủ chiến và phái chủ hòa, ai cũng khăng khăng giữ ý kiến của mình, giằng co luôn mãi. Thủ lĩnh phái chủ chiến nhiều lần quan sát vị quân vương im lặng nãy giờ, nếu là trước đây, bệ hạ nhiệt tình yêu thích việc đánh trận đã sớm mở miệng cắt ngang cuộc tranh chấp của họ, trực tiếp hạ quyết định xuất chiến. Nhưng tối hôm nay, phần tử hiếu chiến này lại thủy chung không nói một lời. Điều này khiến phái chủ chiến luôn chiếm thượng phong hoảng sợ bất an.
Thật ra bệ hạ hôm nay ngay lúc bệ hạ nhanh chóng trở về từ hành tinh M16, bọn họ cũng có chút đoán không ra, cuộc chiến còn chưa kết thúc mà...
Cơ mà cũng có thể là bệ hạ chẳng thèm để mắt đến chiến trường M16 bé nhỏ kia. E rằng hanh tinh xanh – khởi nguồn của sinh vật ngoài hành tinh mới là mục tiêu của bệ hạ. Đã như vậy, cớ sao bệ hạ không nói một lời?
Phái chủ hòa là một tồn tại kỳ lạ ở hành tinh thứ nhất, bọn họ biết rõ quân vương là phần tử hiếu chiến, lại kiên quyết phản đối việc quân vương hàng năm xuất chinh mở rộng bờ cõi. Bởi vì họ cho rằng rất hao tiền tốn của.
Sở dĩ phái chủ hòa còn chưa bị Phong Đình thủ tiêu là bởi vì quyết định của Phong Đình không cần bất luận kẻ nào đồng ý, phái chủ hòa cơ bản chẳng có chút ảnh hưởng nào với hắn.
Nói trắng ra là... Phong Đình chưa từng nhìn thẳng vào bọn họ. Mà đêm nay, vị quân vương thường dùng một câu khiện họ nghẹn lời lại lần đầu tiên bày ra thái độ 'chần chờ', phái chủ hòa cho rằng mùa xuân của họ tới rồi. Vì vậy càng sục sôi hưng phấn, nõi mãi không ngừng.
Lúc này, có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến. Các tướng quân sững sờ, dù sao người nên tới đều tới cả rồi, bây giờ còn ai nữa đâu chứ?
"Thưa ngài Văn, mời ngài." Lúc Lục Li tự mình mở cửa, trong lòng vẫn cứ có mấy phần thấp thỏm.
"Cảm ơn nhiều." Người chưa xuất hiện, thanh âm trẻ trung réo rắt đã chảy vào tai các tướng quân trước.
Da đầu các vị tướng lĩnh trong phòng tê rần, giọng nói này, có hóa thành tro họ cũng nhận ra!
Không phải là chạng vạng hôm qua... trong tẩm điện quân vương... bạo lực với bệ hạ... chàng trai trẻ chưa từng gặp. Các tướng quân nghĩ tới đây, bắp thịt đột nhiên căng chặt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngồi thẳng người.
Chỉ thấy một giây sau, một thân ảnh có thể xưng là gầy gò hiện ra trong tầm mắt, trái ngược hoàn toàn với vẻ khôi ngô cao lớn trong tưởng tượng của họ.
Điều đó còn chưa tính. Cậu thanh niên vừa bước vào có gương mặt rất đẹp, màu da trắng nõn, cảm giác thiếu niên phả vào mặt, ước chừng chỉ là chàng tai khoảng hai mươi mà thôi. Tuổi nhỏ đến khó mà tin nổi.
Người đàn ông nào đó mong đợi đã lâu, nghe thấy giọng cậu lập tức đứng lên. Các tướng quân ngồi phía dưới thấy thế, cũng đứng lên theo.
Văn Thu Tỉnh đi tới, sửng sốt, bởi vì hơn hai mươi con mắt đồng loạt nhìn cậu, sau đó chủ nhân của hơn hai mươi con này, đồng loạt đứng lên.
Tất cả đều là kiểu mãnh nam một mét chín vừa ngầu vừa đẹp trai mặc quân trang trên vai có quân hàm, tình cảnh có thể nói là đồ sộ, bỏ xa cái gọi là XX thịnh yến gấp trăm ngàn lần.Bạn Văn đến từ trái đất lại lần nữa cảm thán, nhân dân tinh tế quả là xinh đẹp, mặt là mặt eo là eo.
"Bệ hạ." Văn Thu Tỉnh chỉ liếc qua các tướng quân một lần rồi thôi, trực tiếp nhìn về phía người ngồi ở vị trí cao nhất kia, đi về phía đối phương.
Chỉ với quần dài áo lông đơn giản cũng thể hiện được khí chất cực kỳ nhu hòa của cậu, hoàn toàn không hợp với phòng họp thiết huyết, trang nghiêm này. Giống như một con thỏ đột nhiên xông vào ổ sói. Nhưng mà, nhóm mãnh nam một mét chín từng trải qua sự tích dũng mãnh của cậu sẽ không cho rằng cậu là một chú thỏ vô hại đâu.
"Ừm." Phong Đình gật đầu.
Người bên cạnh có ánh mắt nhanh chóng bỏ thêm một cái ghế dựa. Không biết nhớ tới chuyện gì, trên mặt quân vương hiện vẻ quái dị, lại vẫn đưa tay đỡ thanh niên ngồi xuống. Sau đó, cởi áo khoác trên người mình, không biết vô tình hay cố ý, đặt lên bụng cậu.
"Cảm ơn." Văn Thu Tỉnh nói. Tuy rằng trong phòng rất ấm áp, chiếc áo khoác này chẳng hề có đất dụng võ.
Phong Đình ngồi xuống: "Tiếp tục hội nghị."
Không hề có ý giới thiệu Văn Thu Tỉnh cho các vị tướng quân biết. Các tướng quân có hơi hơi thất vọng, phải biết rằng, không chỉ có nghị viện và nội các bên kia mới để ý đến tình trạng hôn nhân của quân vương.
Chỉ cần quân vương một ngày không kết hôn sinh con, tương lai đế quốc có thể sẽ phải đối mặt với những mối rung chuyển lớn. Huống chi quân vương nhiệt tình với việc đánh trận, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết trên chiến trường. Một trong những lý do khiến lần nào phái chủ hòa cũng phản đối xuất binh là quân vương chưa kết hôn, không có con nối dõi.
Sau khi Văn Thu Tỉnh đi đến bên cạnh, cậu như một tấm linh phù trấn quỷ. Cơn đau đầu của quân vương từ từ biến mất, trở nên càng thêm có kiên nhẫncùng thương thảo việc tấn công hành tinh xanh với các tướng quân.
Phái chủ hòa phái đã phật, nói tới nói lui bệ hạ vẫn cứ muốn xuất chinh.
Văn Thu Tỉnh như rơi vào trong sương mù, chỉ biết là Phong Đình tựa hồ còn muốn ra chiến trường. Tuy rằng cậu biết đến trường hợp này không thích hợp để mở miệng, nhưng cậu vẫn giơ tay lên.
"Cậu nói đi." Người đàn ông vẫn luôn chú ý tới cậu trầm giọng cất lời.
Điều này dẫn đến việc ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tập trung trên người Văn Thu Tỉnh.
"Nhân tài đế quốc đông đúc." Văn Thu Tỉnh nói: "Nếu thật sự muốn tấn công hành tinh xanh, cần gì bệ hạ tự mình xuất chinh."
Phái chủ hòa triệu lần cũng ngờ vị này lại là quân đội nhà!
"Không sai." Người thông minh lập tức đứng lên đưa tài liệu cho cậu: "Nhiệt độ bề mặt của nó cao tới 100°, khi nào tấn công, tấn công ra sao vẫn còn là một vấn đề, cho nên xin bệ hạ hãy cân nhắc."
Phong Đình nhìn thanh niên.
"Vậy được rồi." Văn Thu Tỉnh cứ cảm thấy cái tên này như đang chờ mình lên tiếng, có điều đúng là cậu có lời muốn nói: "Trước tiên không bàn tới việc anh là vua một nước, nếu mọi việc luôn đích thân làm lấy, anh bảo các vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến đây làm sao mà chịu nổi?"
Lời ấy nhất trí được đến các tướng quân tán thành. Quả vậy, bệ hạ tự làm hết mọi việc, tạo thành thói quen tốt đẹp là có chiến tranh bọn họ không dám đánh, toàn giữ lại cho bệ hạ hết!
Văn Thu Tỉnh nói tiếp: "Anh đi đánh giặc một đêm, tôi không ngủ ngon một đêm, anh đi ba, năm tháng, vậy tôi còn sống được không?"
Trái tim quân vương tràn đầy ngọt ngào.
Các tướng quân suy nghĩ vô vàn. Hãy cùng hồi tưởng chuyện trước đó nào, chạng vạng hôm qua vị này mới nện bệ hạ nhà họ một trận, hôm nay đã cất lời tán tỉnh hết bài này tới bài khác! Khủng bố vậy ư.
"Vậy thì nghe lời cậu." Phong Đình trầm giọng: "Chuyện tấn công hành tinh xanh bàn lại sau."
Phái chủ hòa thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội tung ra một vấn đề khác: "Hành tinh M16 xảy ra chiến tranh, các công dân bàng hoàng, có lẽ bệ hạ có thể tuyên bố một ít việc vui, hoặc là tổ chức hoạt động cổ vũ quần chúng."
Đối với những chuyện này, từ trước đến giờ Phong Đình luôn khịt mũi coi thường, chỉ động đậy khóe miệng biểu thị mình không có hứng thú. Về phần việc vui, đột nhiên được làm cha hờ có tính không?
"Kết nối với trung tướng Lăng Hàn." Phong Đình đổi chủ đề: "Báo cáo tình huống phòng thủ của hành tinh M16."
Trong khoảng thời gian tiếp sau đó, hội nghị triển khai chung quanh việc phòng thủ của trung tướng Lăng Hàn ở tiền tuyến và hành tinh M16. Văn Thu Tỉnh ngồi bên cạnh yên tĩnh nghe, cuối cùng vì thực sự quá tẻ nhạt, cậu mở màn hình ánh sáng.
Bên tai vừa nghe quan lớn đế quốc thảo luận tình hình trận chiến liên quan đến M16 vừa mở mấy video chiến đấu được ghi lại lúc hừng đông, cắt ghép thành một video đặc sắc, đăng lên website cá nhân của mình. Lần trước video và tranh ảnh về tinh vân được rất nhiều giang cư mận yêu thích, không ít người bình luậận mong cậu trao lại quyền sử dụng.
Văn Thu Tỉnh trao quyền cho một vài người có thái độ tốt đẹp. Có thể nói là tàn nhẫn mà hưởng thụ ý thức bản quyền của thời đại tinh tế, tốt hơn khi cậu còn ở tổ quốc nhiều.
Nếu nói đến kỹ thuật cắt ghép, trong ký ức của nguyên chủ chỉ có một ít thao tác đơn giản, không thể loại bỏ một số âm hiệu, cho nên Văn Thu Tỉnh chỉ có thể nhịn đau cắt hết những hình ảnh mang tính riêng tư.
Cũng may, lưu xuống đoạn ngắn cũng rất đặc sắc. Phối hợp với bối cảnh âm nhạc nhiệt huyết nữa là thành một video có thể lên hot search ngay.
Sau cuộc gọi video làm bạn chiến đấu suốt đêm với chồng, bạn Văn Thu Thu hoàn thành lần thứ hai nghe nhạc mở họp với người ta.
Sau khi tan họp, các tướng quân đi trước một bước. Người trái đất bị kéo ở lại không hiểu, tại sao phải để các tướng quân đi trước?
"Tới đây." Phong Đình đè thấp thân thể.
"Ồ..." Văn Thu Tỉnh hiểu ngay lập tức, thứ này để người khác đi trước là vì cõng cậu. Nếu là lúc thường, cậu sẽ từ chối. Nhưng khi nhìn qua, cậu nhớ lại cảnh trong phim truyền hình, rõ ràng đây không phải là biểu hiện của việc đối phương xem thường cậu, mà bởi vì yêu.
Người đàn ông tóc vàng cao quý cõng cục cưng bé nhỏ không một chút trọng lượng trên lưng, đi trong vương cung yên tĩnh quạnh quẽ. Trước đây hắn đã từng không hiểu cô quạnh là gì.
"Bệ hạ, chúng ta ăn khuya đi." Văn Thu Tỉnh sờ sờ cái cằm tua tủa râu của bệ hạ, sự thực chứng minh, cho dù là thịnh thế mỹ nhan thì cũng có râu!
Quân vương bệ hạ: "Đúng là cậu phải ăn nhiều chút."
Văn Thu Tỉnh chỉ xem như hắn đang quan tâm mình, không lên tiếng.
"Cậu ăn quá ít sẽ khiến em bé bị đói." Phong Đình nghĩ thông suốt, cha hờ thì cha hờ, nếu số phận đã định trước rằng hắn không thể cho sweetheart một hoàng tử or công chúa, ít nhất đối phương có thể có được một đứa con ruột thịt.
Nhưng tên đàn ông kia không thể giữ lại. Một khi người hắn phái đi người tìm được tung tích gã, không cần thông báo, gã sữ bị giải quyết ngay lập tức. Đương nhiên, Phong Đình sẽ không nói cho sweerheart biết ý định này.
Thanh niên trái đất vốn đang hổ thẹn với bệ hạ trong nháy mắt cảm động không thôi.
Nói như thế nào nhỉ, mặc dù có vài người ngoài miệng luôn nói nếu yêu là chấp nhận quá khứ của nhau, nhưng chân chính làm được có bao nhiêu người?
Từ khi cậu gặp được người đàn ông này, sau vẻ bề ngoài nhìn như cứng rắn của đối phương thật ra có giấu trái tim mềm mại vô cùng... Tuy rằng trái tim đó chỉ mềm với một mình cậu.
Ông anh trai Mông Cổ không biết nên nói gì, mũi đau xót, hôn một cái lên vành tai bệ hạ ngốc ngếch: "Em cảm ơn anh thay mặt nó nhé."
Bất kể mọi chuyện rốt cục là như thế nào, ít nhất vào giờ phút này, anh ấy thật sự có tâm.
Hôn xong Văn Thu Tỉnh mới nhớ ra, ly hôn còn có con riêng trở thành hàng hot có phải là bầu không khí chung của hành tinh này không nhỉ? Vấn đề là, bây giờ anh còn chưa ly hôn đâu...
Đúng chín giờ sáng ngày hôm sau, thiết bị đầu cuối cá nhân của Văn Thu Tỉnh nhận được một thông báo từ hệ thống: "Chào ngài Văn Thu Tỉnh, ngài đã giải trừ quan hệ hôn nhân với ngài Will, xin hãy nộp thuế độc thân của ngàu trước ngày 23 tháng sau, số tiền cụ thể kiểm tra tại mục thuế vụ, cảm ơn đã hợp tác."
Văn Thu Tỉnh:...
Chính sách hôn nhân nước anh đúng là thay đổi xoành xoạch, chó má. Nhưng cậu biết, cái này không thể trách cục dân chính. Cục dân chính có đầu sắt đến mấy cũng không sắt bằng dâm uy của vua một nước.
Thôi, đột nhiên ly hôn, khôi phục độc thân cũng tốt, bỏ Will qua một bên, từ từ tìm kiếm chân tướng.
Văn Thu Tỉnh nghĩ như thế, nhưng mà một giây sau, thông báo thứ hai được gửi đến: "Chào ngài Văn Thu Tỉnh, ngài và ngài Phong Đình đã trở thành quan hệ bạn đời, xin hãy tuân thủ quy định hôn nhân từ hôm nay, điều ước cụ thể kiểm tra tại mục hôn nhân, cảm ơn đã hợp tác."
Thông báo này phiên dịch ra chính là: Ông chồng chó săn của ngài đã login, xin chú ý kiểm tra và nhận hàng.
Anh chàng nóng tính đối mặt với tình huống như thế, vén chăn lên giơ chân cho phía bên cạnh một đá, hai đá, ba đá, bốn đá, năm đá, sáu đá...
Ông vua cao quý mặt không thay đổi ngồi dưới đất, trên mặt uẩn nhưỡng vẻ tức giận đầy khủng bố.
Văn Thu Tỉnh: "Anh muốn nói cái gì, nói!"
Quân vương bệ hạ: "Có phải em cũng từng đạp gã như vậy không!"
Tác giả có lời muốn nói:
Bệ hạ máu lạnh: Ta không nghe!Anh trai Nội Mông: Lấy thanh đao tới giết tôi đi! Aaaaa!
Văn Thu Tỉnh lựa chọn rời giường, sai người chuẩn bị cho mình chút thức ăn.
Vốn tưởng rằng ăn xong rồi đi tắm là có thể ngủ ngon lành, kết quả thiết bị đầu cuối cá nhân nhận được một tin nhắn: Em ngủ chưa, ta đã về rồi.
Anh chàng Nội Mông sắp sửa đi ngủ bỗng chợt giật mình nhảy lên, một tay mò lấy cái áo ngủ lông xù mình vừa cởi ra, lao ra tẩm điện nhanh như một cơn gió. Cậu cũng không biết tại sao mình lại như thế. Tóm lại là muốn nhìn thấy người đàn ông mới bước ra khỏi chiến trường ấy nhanh thật nhanh.
Đợi nửa ngày vẫn chưa thấy sweetheart bé nhỏ có ý trả lời, quân vương bệ hạ hơi mất mát, xem ra sweetheart đang ngủ, chẳng trách được, dù sao đối phương yếu đuối như vậy, cả đêm qua không ngủ, hiện tại hẳn là mệt sắp chết rồi. Phong Đình nghĩ thế, tăng nhanh tốc độ đi về tẩm điện.
Ngay lúc hắn đang mất mát, một bóng người từ phía trước xông lại, không phải sweetheart bé nhỏ hắn đang móng nhớ thì là ai.
Trong giây phút này, người đàn ông mặc quân trang dừng bước tại chỗ, sửng sốt.
"Bệ hạ!" Theo một tiếng tiếng gào đầy kích động, thanh niên đã nhào vào lòng Phong Đình.
Đây là điều khiến Phong Đình bất ngờ, dù sao mấy giờ trước, hình ảnh đối phương ấn hắn xuống giường điên cuồng đánh đập còn rõ ràng trước mắt, và cả hình ảnh đẩy hắn ra khỏi cửa một cách thô lỗ nữa! Bất kể là cái nào đều thể hiện sự thật rằng cậu thanh niên này không yêu hắn. Trái tim đang nhảy nhót của anh chàng tóc vàng lập tức bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh lùng đáp: "Ừ."
Ông anh nóng tính đang kích động không có tâm tư quan tâm đến việc giọng điệu ai đấy có nhiệt tình hay không, vội nói: "Tôi không nghĩ là anh sẽ về nhanh vậy đâu." Nói xong giang hai tay ôm cổ hắn, tặng một cái hôn: "Tôi nhớ anh muốn chết, nhanh hôn cái nào."
Người trái đất ôm lấy cái tên cả người là sát khí kia, phản xạ hình cung kéo dài đến nỗi đến bây giờ mới biết sợ hãi. Phải biết rằng súng đạn trên chiến trường không có mắt, chỉ cần sơ ý một chút thôi sẽ trờ thành thi thể chia năm xẻ bảy... Không dám tưởng tượng tới điều đó!
Văn Thu Tỉnh dùng sức hôn Phong Đình, nghĩ thầm, cái tên này ngàn dặm xa xôi đuổi về đây, chắc chắn là bởi vì sợ cậu lo lắng, trời ạ, đây là tình yêu tuyệt mỹ gì vậy chứ. Đối phương hẳn vẫn chưa hoàn hồn khỏi cuộc chiến tàn khốc cho nên mới phản ứng chậm nửa nhịp nhỉ, bị hôn thật lâu mới ôm lấy cậu, đáp trả cậu như cuồng phong.
Người trái đất bị hôn đến nỗi đầu óc hỗn độn, cảm thấy khó thở. Nhưng cũng không muốn dừng lại, không thể không thừa nhận rằng hành vi thân mật giữa hai người có tình cảm với nhau là một điều tốt đẹp.
Nó sẽ khiến người ta muốn kéo dài nụ hôn này từ tận đáy lòng, do đó thu hoạch được càng nhiều tiếp xúc, càng nhiều hơi thở thuộc về đối phương, như vậy sẽ rất vui vẻ, có lẽ đây chính là vấn đề huyền bí tại sao người thương lại thích gặm miệng mình á! Người trái đất nghĩ nghĩ, thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên cao.
Phong Đình ôm lấy cậu, che khuất đầu cậu nơi cổ áo ngổn ngang của mình, một đường đi về phía tẩm điện. Tựa hồ đối với hắn mà nói, ôm một chàng trai trưởng thành đi lại rất thoải mái, không hề có chút nặng nề nào.
Văn Thu Tỉnh lại sợ cái mông sẽ ngã thành bốn cánh hoa nên ôm chặt cổ người ta, trong đôi mắt màu trà nổi lên một tầng hơi nước mông lung. Hai mắt bình thường luôn sáng ngời giờ đây lại thêm mấy phần kiều diễm.
Phong Đình hiển nhiên quên mất quyết định trước đó của mình, vừa trở lại tẩm điện đã không kịp chờ đợi cùng sweetheart bé nhỏ làm chuyện không thể nói nào đó. Chỉ có thể nói, cùng tập mấy bài thể dục mạnh với người mình thích quả là phương pháp thả lỏng tốt nhất sau khi rời khỏi chiến trường.
Đến lúc này, cuối cùng quân vương cũng hiểu rõ tại sao sau mỗi lần kết thúc cuộc chiến, chỗ ăn chơi trong toàn thành phố sẽ bị nhóm binh lính đế quốc chiếm lĩnh hết. Cùng với việc tại sao những chàng trai cô gái hầu hạ binh lính mới trở về từ chiến trường sẽ nói rằng đám binh lính ấy thật là khiến người ta không chịu nổi.
Bởi vì bọn họ cần nhiều sự động viên hơn, bình thường không làm điên cuồng mấy lần thì không bình tĩnh lại được. Văn Thu Tỉnh muốn đối phó với vị đại đại đại binh của đế quốc đây, sẽ phải tăng cường độ lên ít nhất gấp hai lần!
Người ba tốt của vũ trụ lo lắng cho đứa con của Will, không thể không kiên trì bày tỏ với ai đó, kết quả tất nhiên là còn chẳng bằng không nhắc tới.
"Ta biết là em yêu hắn mà." Phong Đình dùng vẻ mặt giả vờ lạnh lùng che giấu nỗi khó chịu trong lòng."Anh nói nhăng gì đó..." Văn Thu Tỉnh hổ thẹn, không muốn phủ nhận rằng cậu thật sự thích Will: "Chúng ta vất vả lắm mới ở bên nhau, anh cứ khăng khăng muốn lãng phí thời gian đi xoắn xuýt những chuyện quá khứ đó ư?"
Người đàn ông tóc vàng cười lạnh, nghiêng đầu chẳng nói lời nào, nhưng hành động nên làm vẫn tiếp tục làm.
Giận thì phải dỗ dành, ai bảo mình 'một chân hai thuyền' chứ, chàng trai Nội Mông không không thể ngờ rằng đời này mình sẽ trở thành tra nam phiền muộn vô cùng. Hứ, người khác là chuyện lớn hóa nhỏ, cậu lầ chuyện nhỏ hóa lớn, phức tạp đến trọc đầu luôn.
"Đừng giận mà." Văn Thu Tỉnh ôm hắn, thơm thơm hai má: "Chỉ cần anh ngoan ngoãn, ông đây sẽ sinh cho anh một đứa."
Quân vương xúc động, lúc này mới quay mặt lại nhìn cậu: "Khi nào?"
Văn Thu Tỉnh lập tức nói: "Chờ tôi sinh xong đứa trong bụng đã."
Quả nhiên vừa nhắc tới cái thai, gương mặt ai đó lại vặn vẹo, trừng cái bụng bằng phẳng của thanh niên, hận không thể trừng tên nhóc khốn nạn bên trong mất đi luôn.
"Sinh hai đứa, sinh hai đứa." Văn Thu Tỉnh dựng thẳng hai ngón tay: "Sinh cho anh một hoàng tử, một công chúa." Vì dỗ dành người nào đó, chàng trai Nội Mông cũng phải bỏ vốn lớn đấy.
Phong Đình mím môi: "Em sinh được công chúa à?"
Văn Thu Tỉnh gật đầu: "Được."
Cái tên bị đưa ngân phiếu khống chung quy không nhịn được, khóe miệng cong cong, trong lòng đã mường tượng ra gương mặt của hoàng tử và công chúa bé nhỏ. Tất nhiên là hoàng tử giống mình, công chúa giống sweetheart của mình rồi.
"Thế nào?" Văn Thu Tỉnh thúc giục.
"Ừm." Người nào đó kêu rên.
"Cứ quyết định vậy nhé." Văn Thu Tỉnh nhìn hắn: "Bắt đầu từ hôm nay, không được phép nhắc lại chuyện tôi kết hôn với người khác nữa."
Phong Đình lặng thinh.
"Anh nghe cho rõ." Văn Thu Tỉnh chọ chọc quai hàm hắn: "Rốt cuộc anh mới là kẻ thứ ba chia rẽ gia đình người khác, anh nên biết điều đó đi!"
Nếu không phải bởi cái tên này đột nhiên xuất hiện, cuộc sống của cậu và Will sẽ trải qua một cách đơn giản và vui sướng.
Phong Đình hít một hơi sâu, bất đắc dĩ ừ một tiếng. Nếu nói là hoàn toàn không để ý thì đó là chuyện không thể nào.
"Vậy anh nhớ đấy." Văn Thu Tỉnh ôm hắn: "Sau này mỗi lần nhắc lại tát một cái."
Quân vương bệ hạ: "..."
Văn Thu Tỉnh lăn lộn trên giường với Phong Đình xong, trở mình ngủ say như chết. Phong Đình nằm bên cạnh tình yêu bé nhỏ nghỉ ngơi một lát, khi màn đêm buông xuống, mở hội nghị quân sự lần thứ hai.
"Hiện đã biết rõ, sinh vật trí tuệ xâm lấn hành tinh M16 đến từ tinh hệ Bướm Lá Khô - tinh cầu chúng nó ra đời, chúng ta đặt tên cho nó là hành tinh xanh, bề mặt hành tinh được bao phủ bởi một tầng lửa xanh quanh năm, có thể dự đoán được nhiệt độ mặt đất cao từ 100° trở lên, không thích hợp để loài người sinh sống..."
Quân vương bưng ngồi ở vị trí đầu, chịu đựng đau nhức, lắng nghe đống báo cáo rườm rà. Ban đầu còn có thể dựa vào dư vị cuộc yêu với tình yêu để giảm bớt buồn bực, nhưng sau một quãng thời gian, dù chàng trai đáng yêu ấy có cởi sạch trong đầu cũng không còn tác dụng phân tán lực chú ý nữa.
Nếu là trước đây, vị quân vương không kiêng dè điều gì đã hỏi rõ tọa độ hành tinh, trực tiếp giết tới. Nhưng bây giờ, hắn biết rằng mình còn có điều phải lắng lo. Bắt đầu quý trọng sinh mệnh bị tiêu xài một cách phung phí trước đây.
Trong tẩm điện, Văn Thu Tỉnh mở mắt ra, không nhìn thấy người đàn ông ngủ cạnh đâu, lòng bỗng thấp thỏm, lập tức gửi tin nhắn dò hỏi: Anh ở đâu?
"Đang họp." Phong Đình đáp lại.
"Ồ." Văn Thu Tỉnh suy nghĩ, cảm thấy không đúng: "Anh không đau đầu nữa à?"
"Đau." Bên kia gửi đúng một chữ.
"Đáng thương." Văn Thu Tỉnh cách không xoa xoa đầu chó của hắn.
"Em tới đây." Phong Đình ra lệnh.
"Chằng phải anh đang họp ư?" Văn Thu Tỉnh gửi một nhãn dán xoa đầu: "Tôi đến có ổn không?"
Phong Đình: "Đau đầu."
Văn Thu Tỉnh không do dự nữa, đứng dậy mặc quần áo vào: "Được. Anh chờ tôi." Nếu sớm muộn gì cũng là họa quốc yêu phi, vậy muộn một ngày hay sớm một ngày cũng không khác nhau mấy.
Hơn nữa Văn Thu Tỉnh không để ý đến ánh mắt của người khác, cậu chỉ muốn thương yêu bệ hạ sa điêu nhà mình.
Mặc quần áo tử tế xong, cậu nói với quan chấp hành Lục: "Lục tổng quản, làm phiền anh dẫn tôi đến chỗ bệ hạ mở họp nhé."
Lục Li sững sờ, lập tức nhắc nhở ngài Văn đây: "Ngài Văn à, bệ hạ đang tiến hành hội nghị quân sự, ngài nhất định muốn qua đó quấy rối ngay bây giờ sao?"
Văn Thu Tỉnh gật đầu: "Ừm."
Vẻ mặt Lục Li lập tức trở nên quái dị, dù sao đó là hội nghị quân sự, cho dù thanh niên trước mắt có khác với tất cả mọi người cũng không thể tùy ý làm bậy như thế được.
"Ngài Văn à..." Y vẫn còn muốn khuyên.
Anh chàng nóng tính nhướn mày, cặp mắt đào hoa màu trà thiếu kiên nhẫn: "Sao anh lắm chuyện thế hả?" Cậu ở đây nhiều thêm một phút, ông chồng nhà cậu sẽ đau thêm một phút đó có biết không?
Lục Li: "..."
Văn Thu Tỉnh: "Há, có phải là anh lo bị bệ hạ trách phạt?" Bây giờ cậu mới nhớ tới tính cách thiết lập của bệ hạ ngốc nghếch là bạo quân hung tàn ngang ngược, nhanh chóng nói: "Vậy anh không cần lo lắng, anh ấy biết mà."
Lục Li thở phào nhẹ nhõm, bệ hạ biết là tốt rồi.
Hả?
Nói cách khác, ngay cả hội nghị quân sự bệ hạ cũng không kiêng kị cậu Văn ư...
Lúc này, trong phòng họp đang cãi vã kịch liệt. Phái chủ chiến và phái chủ hòa, ai cũng khăng khăng giữ ý kiến của mình, giằng co luôn mãi. Thủ lĩnh phái chủ chiến nhiều lần quan sát vị quân vương im lặng nãy giờ, nếu là trước đây, bệ hạ nhiệt tình yêu thích việc đánh trận đã sớm mở miệng cắt ngang cuộc tranh chấp của họ, trực tiếp hạ quyết định xuất chiến. Nhưng tối hôm nay, phần tử hiếu chiến này lại thủy chung không nói một lời. Điều này khiến phái chủ chiến luôn chiếm thượng phong hoảng sợ bất an.
Thật ra bệ hạ hôm nay ngay lúc bệ hạ nhanh chóng trở về từ hành tinh M16, bọn họ cũng có chút đoán không ra, cuộc chiến còn chưa kết thúc mà...
Cơ mà cũng có thể là bệ hạ chẳng thèm để mắt đến chiến trường M16 bé nhỏ kia. E rằng hanh tinh xanh – khởi nguồn của sinh vật ngoài hành tinh mới là mục tiêu của bệ hạ. Đã như vậy, cớ sao bệ hạ không nói một lời?
Phái chủ hòa là một tồn tại kỳ lạ ở hành tinh thứ nhất, bọn họ biết rõ quân vương là phần tử hiếu chiến, lại kiên quyết phản đối việc quân vương hàng năm xuất chinh mở rộng bờ cõi. Bởi vì họ cho rằng rất hao tiền tốn của.
Sở dĩ phái chủ hòa còn chưa bị Phong Đình thủ tiêu là bởi vì quyết định của Phong Đình không cần bất luận kẻ nào đồng ý, phái chủ hòa cơ bản chẳng có chút ảnh hưởng nào với hắn.
Nói trắng ra là... Phong Đình chưa từng nhìn thẳng vào bọn họ. Mà đêm nay, vị quân vương thường dùng một câu khiện họ nghẹn lời lại lần đầu tiên bày ra thái độ 'chần chờ', phái chủ hòa cho rằng mùa xuân của họ tới rồi. Vì vậy càng sục sôi hưng phấn, nõi mãi không ngừng.
Lúc này, có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến. Các tướng quân sững sờ, dù sao người nên tới đều tới cả rồi, bây giờ còn ai nữa đâu chứ?
"Thưa ngài Văn, mời ngài." Lúc Lục Li tự mình mở cửa, trong lòng vẫn cứ có mấy phần thấp thỏm.
"Cảm ơn nhiều." Người chưa xuất hiện, thanh âm trẻ trung réo rắt đã chảy vào tai các tướng quân trước.
Da đầu các vị tướng lĩnh trong phòng tê rần, giọng nói này, có hóa thành tro họ cũng nhận ra!
Không phải là chạng vạng hôm qua... trong tẩm điện quân vương... bạo lực với bệ hạ... chàng trai trẻ chưa từng gặp. Các tướng quân nghĩ tới đây, bắp thịt đột nhiên căng chặt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngồi thẳng người.
Chỉ thấy một giây sau, một thân ảnh có thể xưng là gầy gò hiện ra trong tầm mắt, trái ngược hoàn toàn với vẻ khôi ngô cao lớn trong tưởng tượng của họ.
Điều đó còn chưa tính. Cậu thanh niên vừa bước vào có gương mặt rất đẹp, màu da trắng nõn, cảm giác thiếu niên phả vào mặt, ước chừng chỉ là chàng tai khoảng hai mươi mà thôi. Tuổi nhỏ đến khó mà tin nổi.
Người đàn ông nào đó mong đợi đã lâu, nghe thấy giọng cậu lập tức đứng lên. Các tướng quân ngồi phía dưới thấy thế, cũng đứng lên theo.
Văn Thu Tỉnh đi tới, sửng sốt, bởi vì hơn hai mươi con mắt đồng loạt nhìn cậu, sau đó chủ nhân của hơn hai mươi con này, đồng loạt đứng lên.
Tất cả đều là kiểu mãnh nam một mét chín vừa ngầu vừa đẹp trai mặc quân trang trên vai có quân hàm, tình cảnh có thể nói là đồ sộ, bỏ xa cái gọi là XX thịnh yến gấp trăm ngàn lần.Bạn Văn đến từ trái đất lại lần nữa cảm thán, nhân dân tinh tế quả là xinh đẹp, mặt là mặt eo là eo.
"Bệ hạ." Văn Thu Tỉnh chỉ liếc qua các tướng quân một lần rồi thôi, trực tiếp nhìn về phía người ngồi ở vị trí cao nhất kia, đi về phía đối phương.
Chỉ với quần dài áo lông đơn giản cũng thể hiện được khí chất cực kỳ nhu hòa của cậu, hoàn toàn không hợp với phòng họp thiết huyết, trang nghiêm này. Giống như một con thỏ đột nhiên xông vào ổ sói. Nhưng mà, nhóm mãnh nam một mét chín từng trải qua sự tích dũng mãnh của cậu sẽ không cho rằng cậu là một chú thỏ vô hại đâu.
"Ừm." Phong Đình gật đầu.
Người bên cạnh có ánh mắt nhanh chóng bỏ thêm một cái ghế dựa. Không biết nhớ tới chuyện gì, trên mặt quân vương hiện vẻ quái dị, lại vẫn đưa tay đỡ thanh niên ngồi xuống. Sau đó, cởi áo khoác trên người mình, không biết vô tình hay cố ý, đặt lên bụng cậu.
"Cảm ơn." Văn Thu Tỉnh nói. Tuy rằng trong phòng rất ấm áp, chiếc áo khoác này chẳng hề có đất dụng võ.
Phong Đình ngồi xuống: "Tiếp tục hội nghị."
Không hề có ý giới thiệu Văn Thu Tỉnh cho các vị tướng quân biết. Các tướng quân có hơi hơi thất vọng, phải biết rằng, không chỉ có nghị viện và nội các bên kia mới để ý đến tình trạng hôn nhân của quân vương.
Chỉ cần quân vương một ngày không kết hôn sinh con, tương lai đế quốc có thể sẽ phải đối mặt với những mối rung chuyển lớn. Huống chi quân vương nhiệt tình với việc đánh trận, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết trên chiến trường. Một trong những lý do khiến lần nào phái chủ hòa cũng phản đối xuất binh là quân vương chưa kết hôn, không có con nối dõi.
Sau khi Văn Thu Tỉnh đi đến bên cạnh, cậu như một tấm linh phù trấn quỷ. Cơn đau đầu của quân vương từ từ biến mất, trở nên càng thêm có kiên nhẫncùng thương thảo việc tấn công hành tinh xanh với các tướng quân.
Phái chủ hòa phái đã phật, nói tới nói lui bệ hạ vẫn cứ muốn xuất chinh.
Văn Thu Tỉnh như rơi vào trong sương mù, chỉ biết là Phong Đình tựa hồ còn muốn ra chiến trường. Tuy rằng cậu biết đến trường hợp này không thích hợp để mở miệng, nhưng cậu vẫn giơ tay lên.
"Cậu nói đi." Người đàn ông vẫn luôn chú ý tới cậu trầm giọng cất lời.
Điều này dẫn đến việc ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tập trung trên người Văn Thu Tỉnh.
"Nhân tài đế quốc đông đúc." Văn Thu Tỉnh nói: "Nếu thật sự muốn tấn công hành tinh xanh, cần gì bệ hạ tự mình xuất chinh."
Phái chủ hòa triệu lần cũng ngờ vị này lại là quân đội nhà!
"Không sai." Người thông minh lập tức đứng lên đưa tài liệu cho cậu: "Nhiệt độ bề mặt của nó cao tới 100°, khi nào tấn công, tấn công ra sao vẫn còn là một vấn đề, cho nên xin bệ hạ hãy cân nhắc."
Phong Đình nhìn thanh niên.
"Vậy được rồi." Văn Thu Tỉnh cứ cảm thấy cái tên này như đang chờ mình lên tiếng, có điều đúng là cậu có lời muốn nói: "Trước tiên không bàn tới việc anh là vua một nước, nếu mọi việc luôn đích thân làm lấy, anh bảo các vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến đây làm sao mà chịu nổi?"
Lời ấy nhất trí được đến các tướng quân tán thành. Quả vậy, bệ hạ tự làm hết mọi việc, tạo thành thói quen tốt đẹp là có chiến tranh bọn họ không dám đánh, toàn giữ lại cho bệ hạ hết!
Văn Thu Tỉnh nói tiếp: "Anh đi đánh giặc một đêm, tôi không ngủ ngon một đêm, anh đi ba, năm tháng, vậy tôi còn sống được không?"
Trái tim quân vương tràn đầy ngọt ngào.
Các tướng quân suy nghĩ vô vàn. Hãy cùng hồi tưởng chuyện trước đó nào, chạng vạng hôm qua vị này mới nện bệ hạ nhà họ một trận, hôm nay đã cất lời tán tỉnh hết bài này tới bài khác! Khủng bố vậy ư.
"Vậy thì nghe lời cậu." Phong Đình trầm giọng: "Chuyện tấn công hành tinh xanh bàn lại sau."
Phái chủ hòa thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội tung ra một vấn đề khác: "Hành tinh M16 xảy ra chiến tranh, các công dân bàng hoàng, có lẽ bệ hạ có thể tuyên bố một ít việc vui, hoặc là tổ chức hoạt động cổ vũ quần chúng."
Đối với những chuyện này, từ trước đến giờ Phong Đình luôn khịt mũi coi thường, chỉ động đậy khóe miệng biểu thị mình không có hứng thú. Về phần việc vui, đột nhiên được làm cha hờ có tính không?
"Kết nối với trung tướng Lăng Hàn." Phong Đình đổi chủ đề: "Báo cáo tình huống phòng thủ của hành tinh M16."
Trong khoảng thời gian tiếp sau đó, hội nghị triển khai chung quanh việc phòng thủ của trung tướng Lăng Hàn ở tiền tuyến và hành tinh M16. Văn Thu Tỉnh ngồi bên cạnh yên tĩnh nghe, cuối cùng vì thực sự quá tẻ nhạt, cậu mở màn hình ánh sáng.
Bên tai vừa nghe quan lớn đế quốc thảo luận tình hình trận chiến liên quan đến M16 vừa mở mấy video chiến đấu được ghi lại lúc hừng đông, cắt ghép thành một video đặc sắc, đăng lên website cá nhân của mình. Lần trước video và tranh ảnh về tinh vân được rất nhiều giang cư mận yêu thích, không ít người bình luậận mong cậu trao lại quyền sử dụng.
Văn Thu Tỉnh trao quyền cho một vài người có thái độ tốt đẹp. Có thể nói là tàn nhẫn mà hưởng thụ ý thức bản quyền của thời đại tinh tế, tốt hơn khi cậu còn ở tổ quốc nhiều.
Nếu nói đến kỹ thuật cắt ghép, trong ký ức của nguyên chủ chỉ có một ít thao tác đơn giản, không thể loại bỏ một số âm hiệu, cho nên Văn Thu Tỉnh chỉ có thể nhịn đau cắt hết những hình ảnh mang tính riêng tư.
Cũng may, lưu xuống đoạn ngắn cũng rất đặc sắc. Phối hợp với bối cảnh âm nhạc nhiệt huyết nữa là thành một video có thể lên hot search ngay.
Sau cuộc gọi video làm bạn chiến đấu suốt đêm với chồng, bạn Văn Thu Thu hoàn thành lần thứ hai nghe nhạc mở họp với người ta.
Sau khi tan họp, các tướng quân đi trước một bước. Người trái đất bị kéo ở lại không hiểu, tại sao phải để các tướng quân đi trước?
"Tới đây." Phong Đình đè thấp thân thể.
"Ồ..." Văn Thu Tỉnh hiểu ngay lập tức, thứ này để người khác đi trước là vì cõng cậu. Nếu là lúc thường, cậu sẽ từ chối. Nhưng khi nhìn qua, cậu nhớ lại cảnh trong phim truyền hình, rõ ràng đây không phải là biểu hiện của việc đối phương xem thường cậu, mà bởi vì yêu.
Người đàn ông tóc vàng cao quý cõng cục cưng bé nhỏ không một chút trọng lượng trên lưng, đi trong vương cung yên tĩnh quạnh quẽ. Trước đây hắn đã từng không hiểu cô quạnh là gì.
"Bệ hạ, chúng ta ăn khuya đi." Văn Thu Tỉnh sờ sờ cái cằm tua tủa râu của bệ hạ, sự thực chứng minh, cho dù là thịnh thế mỹ nhan thì cũng có râu!
Quân vương bệ hạ: "Đúng là cậu phải ăn nhiều chút."
Văn Thu Tỉnh chỉ xem như hắn đang quan tâm mình, không lên tiếng.
"Cậu ăn quá ít sẽ khiến em bé bị đói." Phong Đình nghĩ thông suốt, cha hờ thì cha hờ, nếu số phận đã định trước rằng hắn không thể cho sweetheart một hoàng tử or công chúa, ít nhất đối phương có thể có được một đứa con ruột thịt.
Nhưng tên đàn ông kia không thể giữ lại. Một khi người hắn phái đi người tìm được tung tích gã, không cần thông báo, gã sữ bị giải quyết ngay lập tức. Đương nhiên, Phong Đình sẽ không nói cho sweerheart biết ý định này.
Thanh niên trái đất vốn đang hổ thẹn với bệ hạ trong nháy mắt cảm động không thôi.
Nói như thế nào nhỉ, mặc dù có vài người ngoài miệng luôn nói nếu yêu là chấp nhận quá khứ của nhau, nhưng chân chính làm được có bao nhiêu người?
Từ khi cậu gặp được người đàn ông này, sau vẻ bề ngoài nhìn như cứng rắn của đối phương thật ra có giấu trái tim mềm mại vô cùng... Tuy rằng trái tim đó chỉ mềm với một mình cậu.
Ông anh trai Mông Cổ không biết nên nói gì, mũi đau xót, hôn một cái lên vành tai bệ hạ ngốc ngếch: "Em cảm ơn anh thay mặt nó nhé."
Bất kể mọi chuyện rốt cục là như thế nào, ít nhất vào giờ phút này, anh ấy thật sự có tâm.
Hôn xong Văn Thu Tỉnh mới nhớ ra, ly hôn còn có con riêng trở thành hàng hot có phải là bầu không khí chung của hành tinh này không nhỉ? Vấn đề là, bây giờ anh còn chưa ly hôn đâu...
Đúng chín giờ sáng ngày hôm sau, thiết bị đầu cuối cá nhân của Văn Thu Tỉnh nhận được một thông báo từ hệ thống: "Chào ngài Văn Thu Tỉnh, ngài đã giải trừ quan hệ hôn nhân với ngài Will, xin hãy nộp thuế độc thân của ngàu trước ngày 23 tháng sau, số tiền cụ thể kiểm tra tại mục thuế vụ, cảm ơn đã hợp tác."
Văn Thu Tỉnh:...
Chính sách hôn nhân nước anh đúng là thay đổi xoành xoạch, chó má. Nhưng cậu biết, cái này không thể trách cục dân chính. Cục dân chính có đầu sắt đến mấy cũng không sắt bằng dâm uy của vua một nước.
Thôi, đột nhiên ly hôn, khôi phục độc thân cũng tốt, bỏ Will qua một bên, từ từ tìm kiếm chân tướng.
Văn Thu Tỉnh nghĩ như thế, nhưng mà một giây sau, thông báo thứ hai được gửi đến: "Chào ngài Văn Thu Tỉnh, ngài và ngài Phong Đình đã trở thành quan hệ bạn đời, xin hãy tuân thủ quy định hôn nhân từ hôm nay, điều ước cụ thể kiểm tra tại mục hôn nhân, cảm ơn đã hợp tác."
Thông báo này phiên dịch ra chính là: Ông chồng chó săn của ngài đã login, xin chú ý kiểm tra và nhận hàng.
Anh chàng nóng tính đối mặt với tình huống như thế, vén chăn lên giơ chân cho phía bên cạnh một đá, hai đá, ba đá, bốn đá, năm đá, sáu đá...
Ông vua cao quý mặt không thay đổi ngồi dưới đất, trên mặt uẩn nhưỡng vẻ tức giận đầy khủng bố.
Văn Thu Tỉnh: "Anh muốn nói cái gì, nói!"
Quân vương bệ hạ: "Có phải em cũng từng đạp gã như vậy không!"
Tác giả có lời muốn nói:
Bệ hạ máu lạnh: Ta không nghe!Anh trai Nội Mông: Lấy thanh đao tới giết tôi đi! Aaaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.