Chương 12:
Tam Hoa Miêu
18/09/2024
“Là Tư Duệ, cậu ấy sợ nhiều người ồn ào sẽ đánh thức cô nên vẫn luôn chờ ở bên ngoài, muốn đích thân cảm ơn cô.”
Văn Vũ xua tay ngại ngùng: “Không cần không cần đâu, thật ra tôi cũng không làm gì cả, cũng chưa chắc đã là công lao của tôi, may mà lúc đó có một đội cứu hộ khác quay về, đội trưởng Hứa đã nhờ bọn họ giúp… Sao anh lại nhìn tôi như vậy, sao vẻ mặt của anh lại kỳ lạ thế?”
Ứng Chuẩn khó khăn lắm mới nở được nụ cười: “Hay là để Tư Duệ vào đây, tự cậu ấy nói với cô đi.”
Văn Vũ không từ chối nữa, Ứng Chuẩn đứng dậy mở cửa, chốc lát sau đẩy một chiếc xe lăn đi vào.
Người ngồi trên xe lăn quấn một lớp băng gạc dày trên trán, nhưng vẫn không che giấu được đôi lông mày thanh tú, khí chất ôn nhuận khiến Văn Vũ không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng cô rất chắc chắn trước đây mình chưa từng gặp người này, huống hồ anh ấy còn là nhân vật trong sách.
Nhưng rất nhanh sau đó Văn Vũ đã biết được nguyên nhân.
Ôn Tư lệnh sau đó cũng đi vào, cùng với người trên xe lăn, động tác chậm rãi nhưng trịnh trọng cúi đầu chào cô.
“Cảm ơn cô, vì những nỗ lực đã bỏ ra cho Tư Duệ, khiến một ông lão như tôi không phải chứng kiến cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh.”
“Chào cô, tôi tên là Ôn Tư Duệ, cảm ơn cô đã giúp đỡ, nếu không thì tôi không thể đợi được đến lúc đội cứu hộ của căn cứ đến.”
Văn Vũ liên tục xua tay ngại ngùng, tuy rằng bản thân đã từng chứng kiến uy lực của “chạy không ngừng nghỉ”, nhưng lần này hiệu quả thế nào thì thật sự không dám nói trước.
Tóm lại vẫn là nhờ các anh hùng đội cứu hộ quá lợi hại.
Ôn Tư Duệ mỉm cười: “Không cần khiêm tốn đâu, dù sao thì nếu không phải nhờ năng lực của cô thì những con bọ cạp cát kia không thể nào cứ liếm tôi mãi như vậy được, chuyện như thế này thật sự là chưa từng có.”
Văn Vũ: “...”
Có thể cô không giỏi văn, nhưng khả năng nghe tiếng Trung của cô vẫn ổn.
Vậy nên chữ cô viết lúc đó là “liếm”, không phải “dính”?
Trong phút chốc, cô không phân biệt được Ôn Tư Duệ đang cảm ơn hay đang bóc phốt cô, thật là xấu hổ.
Dường như Ôn Tư Duệ nhớ tới chi tiết thú vị nào đó, bỗng nhiên bật cười: “Đúng rồi, lúc đó có dị năng giả của khu trú ẩn bên cạnh đi ngang qua, có vẻ như là muốn cướp xe vật tư này, tôi bèn nhân cơ hội giả vờ như vừa mới thức tỉnh dị năng, điều khiển bọ cạp cát liếm mình, hai người kia nghi ngờ tôi là kẻ biến thái nên không dám động vào số vật tư đó mà bỏ chạy.”
Bên này Văn Vũ vừa mới nhận lấy cốc nước Ứng Chuẩn đưa tới, nghe vậy thì phì cười.
Nhưng tài nguyên nước quý giá như vậy, lãng phí là đáng xấu hổ, cô vội vàng lấy tay che miệng, ho khan mấy tiếng nuốt nước xuống không để bắn ra một giọt nào.
Mọi người trong phòng đều bị dáng vẻ này của cô chọc cười.
Ôn Tư Duệ cũng nhịn không được bật cười: “Cho nên, lần này cô không chỉ cứu tôi, mà còn gián tiếp bảo vệ lô vật tư cứu cấp này, người dân trong căn cứ cũng rất cảm ơn cô.”
Ôn Tư lệnh gật đầu, cảm khái: “Cháu là dị năng giả đầu tiên, cũng là dị năng giả duy nhất của căn cứ chúng ta, ta biết, khu trú ẩn có thể cho cháu điều kiện tốt hơn, nhưng cháu vẫn lựa chọn đến đây, cảm ơn sự tin tưởng và cống hiến của cháu.”
Trong lòng Văn Vũ bỗng chốc dâng lên cảm giác nóng rực, đầu óc trống rỗng.
Cô lắp bắp: “Vậy là mọi người tin tưởng cháu rồi đúng không ạ, cảm ơn, cảm ơn mọi người, sau này cháu nhất định sẽ cố gắng cùng mọi người bảo vệ tất cả mọi người! Còn nữa, xin lỗi ông Ôn và đội trưởng Ứng, cháu không ngờ… Lúc đó cháu còn cảm thấy hai người quá lý trí, quá nhẫn tâm, xin lỗi!”
Văn Vũ xua tay ngại ngùng: “Không cần không cần đâu, thật ra tôi cũng không làm gì cả, cũng chưa chắc đã là công lao của tôi, may mà lúc đó có một đội cứu hộ khác quay về, đội trưởng Hứa đã nhờ bọn họ giúp… Sao anh lại nhìn tôi như vậy, sao vẻ mặt của anh lại kỳ lạ thế?”
Ứng Chuẩn khó khăn lắm mới nở được nụ cười: “Hay là để Tư Duệ vào đây, tự cậu ấy nói với cô đi.”
Văn Vũ không từ chối nữa, Ứng Chuẩn đứng dậy mở cửa, chốc lát sau đẩy một chiếc xe lăn đi vào.
Người ngồi trên xe lăn quấn một lớp băng gạc dày trên trán, nhưng vẫn không che giấu được đôi lông mày thanh tú, khí chất ôn nhuận khiến Văn Vũ không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng cô rất chắc chắn trước đây mình chưa từng gặp người này, huống hồ anh ấy còn là nhân vật trong sách.
Nhưng rất nhanh sau đó Văn Vũ đã biết được nguyên nhân.
Ôn Tư lệnh sau đó cũng đi vào, cùng với người trên xe lăn, động tác chậm rãi nhưng trịnh trọng cúi đầu chào cô.
“Cảm ơn cô, vì những nỗ lực đã bỏ ra cho Tư Duệ, khiến một ông lão như tôi không phải chứng kiến cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh.”
“Chào cô, tôi tên là Ôn Tư Duệ, cảm ơn cô đã giúp đỡ, nếu không thì tôi không thể đợi được đến lúc đội cứu hộ của căn cứ đến.”
Văn Vũ liên tục xua tay ngại ngùng, tuy rằng bản thân đã từng chứng kiến uy lực của “chạy không ngừng nghỉ”, nhưng lần này hiệu quả thế nào thì thật sự không dám nói trước.
Tóm lại vẫn là nhờ các anh hùng đội cứu hộ quá lợi hại.
Ôn Tư Duệ mỉm cười: “Không cần khiêm tốn đâu, dù sao thì nếu không phải nhờ năng lực của cô thì những con bọ cạp cát kia không thể nào cứ liếm tôi mãi như vậy được, chuyện như thế này thật sự là chưa từng có.”
Văn Vũ: “...”
Có thể cô không giỏi văn, nhưng khả năng nghe tiếng Trung của cô vẫn ổn.
Vậy nên chữ cô viết lúc đó là “liếm”, không phải “dính”?
Trong phút chốc, cô không phân biệt được Ôn Tư Duệ đang cảm ơn hay đang bóc phốt cô, thật là xấu hổ.
Dường như Ôn Tư Duệ nhớ tới chi tiết thú vị nào đó, bỗng nhiên bật cười: “Đúng rồi, lúc đó có dị năng giả của khu trú ẩn bên cạnh đi ngang qua, có vẻ như là muốn cướp xe vật tư này, tôi bèn nhân cơ hội giả vờ như vừa mới thức tỉnh dị năng, điều khiển bọ cạp cát liếm mình, hai người kia nghi ngờ tôi là kẻ biến thái nên không dám động vào số vật tư đó mà bỏ chạy.”
Bên này Văn Vũ vừa mới nhận lấy cốc nước Ứng Chuẩn đưa tới, nghe vậy thì phì cười.
Nhưng tài nguyên nước quý giá như vậy, lãng phí là đáng xấu hổ, cô vội vàng lấy tay che miệng, ho khan mấy tiếng nuốt nước xuống không để bắn ra một giọt nào.
Mọi người trong phòng đều bị dáng vẻ này của cô chọc cười.
Ôn Tư Duệ cũng nhịn không được bật cười: “Cho nên, lần này cô không chỉ cứu tôi, mà còn gián tiếp bảo vệ lô vật tư cứu cấp này, người dân trong căn cứ cũng rất cảm ơn cô.”
Ôn Tư lệnh gật đầu, cảm khái: “Cháu là dị năng giả đầu tiên, cũng là dị năng giả duy nhất của căn cứ chúng ta, ta biết, khu trú ẩn có thể cho cháu điều kiện tốt hơn, nhưng cháu vẫn lựa chọn đến đây, cảm ơn sự tin tưởng và cống hiến của cháu.”
Trong lòng Văn Vũ bỗng chốc dâng lên cảm giác nóng rực, đầu óc trống rỗng.
Cô lắp bắp: “Vậy là mọi người tin tưởng cháu rồi đúng không ạ, cảm ơn, cảm ơn mọi người, sau này cháu nhất định sẽ cố gắng cùng mọi người bảo vệ tất cả mọi người! Còn nữa, xin lỗi ông Ôn và đội trưởng Ứng, cháu không ngờ… Lúc đó cháu còn cảm thấy hai người quá lý trí, quá nhẫn tâm, xin lỗi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.