Chương 19:
Tam Hoa Miêu
18/09/2024
“Làm tốt lắm, trách không được ba người này lại ra tay dạy dỗ mấy tên ăn cháo đá bát kia, hả giận!”
“Ít khi thấy dị năng giả nào tốt bụng như mấy cậu, mấy cậu cũng giống như đội trưởng Ứng, đội trưởng Du, đều là anh hùng hảo hán.”
“Cậu thanh niên này tuy rằng không đẹp trai nhưng rất đáng tin cậy, cháu gái tôi cũng ở căn cứ này, nhìn cũng trạc tuổi cậu…”
Cho dù là thời kỳ tận thế thì cũng không thiếu những người thân thích thích lo chuyện bao đồng, mọi người lập tức cười ồ lên.
Ba dị năng giả ban đầu còn tưởng rằng những ông lão bà lão này cố tình chế giễu mình, không ngờ bọn họ hết lời khen “anh hùng”, lại “hảo hán”, nghe mãi, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy xúc động.
Đến khi bước vào giai đoạn giới thiệu bạn gái, ba người trừng to mắt, động tác quét đất càng thêm hăng hái.
May mà lúc nãy lão đại đã mạnh miệng, sau này mỗi tuần sẽ đến đúng giờ một lần, chờ đến khi quen mặt với các ông bà thì chuyện chưa thoát ế được ở trước tận thế, sau tận thế nhất định sẽ có hy vọng!
Ba tên cướp vừa làm việc vừa mộng mơ, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.
Tưởng Chi Điền quan sát hồi lâu, tuy rằng biết chắc chắn là có gì đó không đúng nhưng nhất thời lại không đoán ra được chân tướng.
Ánh mắt anh ta nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người, lúc nhìn thấy bóng lưng của Văn Vũ thì nín thở.
Cách ăn mặc áo sơ mi caro quần jean này, sao có chút quen mắt vậy? Chẳng lẽ hôm đó Văn Vũ không chết mà là được người của căn cứ cứu rồi?
Nghĩ đến đây, anh ta lại tự giễu bản thân, lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này.
Văn Vũ là tiểu thư nhà giàu, lúc nào cũng chê cái này bẩn cái kia dơ, sao có thể để bản thân nhếch nhác như vậy được.
Cho đến nay, lần duy nhất cô ta ra tay, có lẽ chính là lúc hứng chí, nhân lúc Đông Tử không chú ý, bổ sung thêm một phát súng cho con mồi sắp bị hắn ta đánh chết đó thôi?
Tuy rằng có rất nhiều bất mãn với cô em thanh mai trúc mã Văn Vũ này, nhưng dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, vừa nghĩ đến việc cô ta đã không còn nữa, Tưởng Chi Điền cũng không muốn trách móc quá nhiều, lập tức không để ý đến bóng lưng đó nữa.
Anh ta ra hiệu bằng mắt cho tên thanh niên bị đánh đang ngồi bệt dưới đất không chịu dậy, tên thanh niên nhanh chóng bò dậy, gọi ba tên đồng bọn đi theo.
Ba tên đồng bọn đi được một đoạn lại dừng lại, không nhịn được quay đầu nhìn.
Trước đây căn cứ không có dị năng giả, bọn họ ra ngoài tìm kiếm vật tư thường xuyên bị bắt nạt, bây giờ đột nhiên lại có thêm ba dị năng giả tự nguyện đến quét đất, hay là ở lại sẽ tốt hơn?
Phải biết rằng, khu trú ẩn của Tưởng Chi Điền cũng chỉ có một mình anh ta là dị năng giả, còn không bằng căn cứ cứu hộ bây giờ.
Một người trong số đó càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, cố ý đi chậm lại vài bước, đi được một đoạn đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Vừa rồi Ứng Chuẩn không chặn, bây giờ ngược lại lại chặn người này lại.
Người nọ nịnh nọt cười nói: “Đội trưởng Ứng, tôi cũng hối hận rồi, tôi không đi nữa, căn cứ đã cứu tôi, còn lo cho tôi ăn uống sinh hoạt bấy lâu nay, bây giờ tôi cứ thế này mà đi, chẳng phải là đồ ăn cháo đá bát hay sao?”
Ứng Chuẩn lạnh lùng nhìn anh ta một cái, anh không nói lời khó nghe nào mà chỉ khách quan thuật lại một sự thật: “Vừa mới có ba thành viên mới đến, căn cứ không còn giường trống nữa.”
Ba dị năng giả nghe thấy vậy, trong lòng mừng rỡ.
Hai tên thanh niên còn lại cũng muốn ở lại ngượng ngùng, thầm may mắn bản thân hành động chậm một bước, ít nhất là không trực tiếp đắc tội với Tưởng Chi Điền, không đến mức hai bên đều khó xử.
“Ít khi thấy dị năng giả nào tốt bụng như mấy cậu, mấy cậu cũng giống như đội trưởng Ứng, đội trưởng Du, đều là anh hùng hảo hán.”
“Cậu thanh niên này tuy rằng không đẹp trai nhưng rất đáng tin cậy, cháu gái tôi cũng ở căn cứ này, nhìn cũng trạc tuổi cậu…”
Cho dù là thời kỳ tận thế thì cũng không thiếu những người thân thích thích lo chuyện bao đồng, mọi người lập tức cười ồ lên.
Ba dị năng giả ban đầu còn tưởng rằng những ông lão bà lão này cố tình chế giễu mình, không ngờ bọn họ hết lời khen “anh hùng”, lại “hảo hán”, nghe mãi, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy xúc động.
Đến khi bước vào giai đoạn giới thiệu bạn gái, ba người trừng to mắt, động tác quét đất càng thêm hăng hái.
May mà lúc nãy lão đại đã mạnh miệng, sau này mỗi tuần sẽ đến đúng giờ một lần, chờ đến khi quen mặt với các ông bà thì chuyện chưa thoát ế được ở trước tận thế, sau tận thế nhất định sẽ có hy vọng!
Ba tên cướp vừa làm việc vừa mộng mơ, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.
Tưởng Chi Điền quan sát hồi lâu, tuy rằng biết chắc chắn là có gì đó không đúng nhưng nhất thời lại không đoán ra được chân tướng.
Ánh mắt anh ta nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người, lúc nhìn thấy bóng lưng của Văn Vũ thì nín thở.
Cách ăn mặc áo sơ mi caro quần jean này, sao có chút quen mắt vậy? Chẳng lẽ hôm đó Văn Vũ không chết mà là được người của căn cứ cứu rồi?
Nghĩ đến đây, anh ta lại tự giễu bản thân, lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này.
Văn Vũ là tiểu thư nhà giàu, lúc nào cũng chê cái này bẩn cái kia dơ, sao có thể để bản thân nhếch nhác như vậy được.
Cho đến nay, lần duy nhất cô ta ra tay, có lẽ chính là lúc hứng chí, nhân lúc Đông Tử không chú ý, bổ sung thêm một phát súng cho con mồi sắp bị hắn ta đánh chết đó thôi?
Tuy rằng có rất nhiều bất mãn với cô em thanh mai trúc mã Văn Vũ này, nhưng dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, vừa nghĩ đến việc cô ta đã không còn nữa, Tưởng Chi Điền cũng không muốn trách móc quá nhiều, lập tức không để ý đến bóng lưng đó nữa.
Anh ta ra hiệu bằng mắt cho tên thanh niên bị đánh đang ngồi bệt dưới đất không chịu dậy, tên thanh niên nhanh chóng bò dậy, gọi ba tên đồng bọn đi theo.
Ba tên đồng bọn đi được một đoạn lại dừng lại, không nhịn được quay đầu nhìn.
Trước đây căn cứ không có dị năng giả, bọn họ ra ngoài tìm kiếm vật tư thường xuyên bị bắt nạt, bây giờ đột nhiên lại có thêm ba dị năng giả tự nguyện đến quét đất, hay là ở lại sẽ tốt hơn?
Phải biết rằng, khu trú ẩn của Tưởng Chi Điền cũng chỉ có một mình anh ta là dị năng giả, còn không bằng căn cứ cứu hộ bây giờ.
Một người trong số đó càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, cố ý đi chậm lại vài bước, đi được một đoạn đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Vừa rồi Ứng Chuẩn không chặn, bây giờ ngược lại lại chặn người này lại.
Người nọ nịnh nọt cười nói: “Đội trưởng Ứng, tôi cũng hối hận rồi, tôi không đi nữa, căn cứ đã cứu tôi, còn lo cho tôi ăn uống sinh hoạt bấy lâu nay, bây giờ tôi cứ thế này mà đi, chẳng phải là đồ ăn cháo đá bát hay sao?”
Ứng Chuẩn lạnh lùng nhìn anh ta một cái, anh không nói lời khó nghe nào mà chỉ khách quan thuật lại một sự thật: “Vừa mới có ba thành viên mới đến, căn cứ không còn giường trống nữa.”
Ba dị năng giả nghe thấy vậy, trong lòng mừng rỡ.
Hai tên thanh niên còn lại cũng muốn ở lại ngượng ngùng, thầm may mắn bản thân hành động chậm một bước, ít nhất là không trực tiếp đắc tội với Tưởng Chi Điền, không đến mức hai bên đều khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.