Cho Cô Bút Đấy, Cô Viết Đi

Chương 7:

Tam Hoa Miêu

15/09/2024

Trong đó có một câu, khiến cô vừa kinh hãi vừa đau lòng——

"Cùng đường bí lối chính là lúc thử thách nhân tính nhất, có những người đói đến mức phát điên, thậm chí còn ăn thịt cả con của mình."

Vô thức nắm chặt cây bút định mệnh, Văn Vũ tự nhủ: Nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không thể để thế giới này trở nên điên cuồng như vậy.

Đội trưởng Ứng rất nhanh đã quay lại.

Cũng không biết anh từ đâu lại kiếm được một bình nước quân dụng cũ kỹ, đổ hết nước bên trong vào cốc, chỉ vừa vặn đầy được một phần ba.

Văn Vũ đã ý thức được sự khan hiếm của nguồn nước, vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tôi không khát, vừa mới uống no rồi."

Đội trưởng Ứng nhìn cô một cái, cũng không khuyên, tự mình ngồi xuống ghế đá, cẩn thận đổ nước trong cốc trở lại bình nước quân dụng.

"Để bên ngoài bay hơi nhanh, bình nước này đã được rửa sạch sẽ rồi, sau này cô dùng đi."

Giọng điệu anh bình thản, kết hợp với khuôn mặt góc cạnh và đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, cả người toát ra khí chất "Tôi rất lạnh lùng nhưng rất đáng tin cậy".

Văn Vũ gật đầu cảm ơn, sau đó hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Chào đội trưởng Ứng, tôi tên là Văn Vũ, tôi có một tin tức liên quan đến sự tồn vong của căn cứ muốn nói với anh, mong mọi người nhất định phải coi trọng."

Trên đường bị con bò Tây Tạng biến dị đuổi theo, cô đã nghĩ kỹ lý do.

Tiểu thuyết gì đó, không đề cập tới cũng được.

Dù thành tích học tập của cô không tốt, nhưng trí tưởng tượng phong phú.

Chưa nói đến việc tác giả trong lời tác giả cứ úp úp mở mở, liên tục nhấn mạnh mạt thế năm 2333 thực sự sẽ đến, cô đường đường là người sống sờ sờ có thể xuyên vào đây, vậy thì đây chính là thế giới tồn tại thực sự, mỗi người ở đây đều là những sinh mạng sống sờ sờ.



Lúc này Văn Vũ chỉ có một nguyện vọng đơn giản——

Lần thiên tai tiếp theo ập đến, cô hy vọng tất cả mọi người trong căn cứ, đều có thể sống sót.

Đội trưởng Ứng cố ý ở lại chờ người tỉnh lại, chính là để tâm đến câu nói "chạy mau" của cô trước khi hôn mê, thấy cô đột nhiên im bặt, cho rằng cô có điều gì khó nói.

Anh suy nghĩ một chút, từ trong túi áo lấy ra chứng minh quân nhân, trịnh trọng nói: "Ứng Chuẩn, đại đội trưởng đội cứu hộ căn cứ cứu nạn quốc gia số 168, tôi có chút quyền lên tiếng trong căn cứ, cô nói đi, tôi nghe."

Văn Vũ tò mò liếc nhìn tấm thẻ màu đen, cũng không thực sự mở ra xem, mà là cố gắng nhớ lại cốt truyện trong đầu.

"Tôi vô tình thức tỉnh năng lực tiên tri, có thể nhìn thấy một số chuyện xảy ra trong tương lai, ngày 1 tháng 4, thiên tai lần thứ hai sẽ giáng xuống toàn cầu, động thực vật lại một lần nữa xảy ra tiến hóa..."

Mở đầu thành công, những lời nói sau đó lập tức trôi chảy hơn.

Ngoại trừ việc nguồn gốc của thế giới này là từ một cuốn tiểu thuyết mạng, đối với những nội dung đã được đăng tải, chỉ cần còn ấn tượng, cô đều nói hết, không giấu giếm điều gì.

Cứ như vậy, hai người đã nói chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ.

Càng nói chuyện, lông mày rậm của Ứng Chuẩn càng nhíu chặt.

Anh từng phụ trách nhiệm vụ bí mật thẩm vấn gián điệp, những câu hỏi tưởng chừng như bình thường, nhưng thực chất mỗi chữ đều ẩn chứa cạm bẫy.

Lấy một ví dụ đơn giản, anh cố ý xoay quanh một chi tiết cực kỳ nhỏ nhặt, đặt câu hỏi nhiều lần dưới nhiều góc độ khác nhau, và phân tán những câu hỏi này trong cuộc trò chuyện dài, mỗi lần Văn Vũ trả lời đều rất tự nhiên và chân thật.

Cũng chính bởi vì sự chân thật này, anh lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Cô Bút Đấy, Cô Viết Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook