Chương 17: Chương 5.3
Hỉ Cách Cách
19/03/2016
Thực ra, anh không quá thích, bằng cái gìcô có thể ra nước ngoàihọc chuyên sâu, mà người phụ nữngu ngốc này lại phải ở Đài Loan vìhọc phí cho em gái mà làm trâu làm ngựa?
Cảm thấytròng lòng mình tức giận, Hắc Diệu Luân bỗng dững trầm xuống, thoáng chốc sáng tỏ, trong lòng cũng rất nhanh có quyết định, ngay cả đấu tranh cũng ngại lười.
Hiện tại, anh hai trăm phần trăm xác định mình yêu người phụ nữ ngu ngốc trước mắt này, nếu không lấy tính tình anhlạnh nhạt lại chỉ lo thân mình, bất kể cô vì ai hy sinh dâng hiến, anh cần gì phải vì côlàm nhiều công việc mà cảm thấy đau lòng?
Anh như hiểu ra cười một cái, thì ra cảm giác đau lòng chính là như vậy, vẫn không tính là quá xấu.
"Tôi?" Thần Lân không hiểu, cô thì sao?
"Cô không muốn được hạnh phúc sao?"Anh biết rõ còn hỏi, có người phụ nữ nào có thể chống cự đượcsức hấp dẫn của hai chữ "Hạnh phúc"này?
"Tôi không có thời gian..." Cô cười khổ với anh, vẻ mặt vô tội mà yếu ớt làm tim anh vốn lạnh và cứng rắn đột nhiên bị nhói một cái.
"Sau này đừng làm thêm giờ."Anh muốn bắt đầu theo đuổi cô, nếu như cô kiên trì làm thêm giờ, như vậy, anh sẽ dùng khác một cách thức khác để cho cô "Làm thêm giờ"như mong muốn .
"Điều này sao có thể?"Cô vừa nghe lập tức sợ hãi kêu lên.
Tiền làm thêm giờ hậu hĩnh đối với người cần tiền như cô nói rất cần thiết, coi như về khuya rất nguy hiểm, cô cũng hết sức vui lòng làm thêm giờ.
Ánh mắt Hắc Diệu Luân khóa cô lại, nghe cô không chút nghĩ ngợi phản bác, trong lòng lập tức nắm chắc.
Người phụ nữ ngu ngốc này đem hạnh phúc của mình xếp sâuem gái, nếu như anh thật muốn đuổi theo cô, xem ra không tránh được phải sử dụng "Thủ đoạn linh hoạt" một chút.
"Trước ăn cái gì đi, ăn no tôi đưa cô trở về." Năng lực hành động anh tràn đầy, một khi quyết định muốn một người phụ nữ, cũng sẽ không dùng thủ đoạn "Gạo nấu thành cơm" nhàm chán đó.
Đối với anh mà nói, "Nhanh, kiên quyết, chính xác" mới là vua.
"Tôi nghe lầm sao?" Thần Lạcnghi hoặc nhíu mày lại, ngoan ngoãn nghe lời của anh lại bắt đầu ăn cơm.
Hắc Diệu Luân bỏ qua cô lầm bầm lầu bầu, mày rậm nhíu lại, lập tức lên tiếng giải thích, "Cô không có nghe lầm, bất kể cônói thế nào, lát nữa tôisẽ đưa cô trở về."
Ơ! Thần Lạc giống như tiểu bạch thỏ ngu ngốc bị dọa sợ, chỉ có thể giật mình nhìn anh, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thấy vẻ mặt đáng yêu của cô kinh ngạc, tim anh rung động, không nhịn được cúi người mổ nhẹ trên môi cô một cái, lộ vẻ đắc ý xấu xa cười hỏi: "Hiểu không?"
Cô không trả lời anh, sau vài giây ngây người, câu trả lời thứ nhất lại làm cho anh thiếu chút nữa hộc máu ——
"Vậy bạn gái anh mang đến thì xử lý thế nào?"
Tình huống thật thật kỳ lạ.
Bây giờ Thần Lạc, cảm giác mình đi làm mỗi ngày đều căng thẳng thần kinh, bởi vì kể từ khi tham gia tiệc cưới Á Văn, thái độ Tổng giám đốc đại nhân đối với cô liền quay một trăm tám mươi độ.
Lượng công việc của cô chợt giảm còn chưa tính, còn hơi một tý có khách hàng đưa bánh ngọt nhỏ tới.
Hơn nữa trước khi "Khách hàng đưa đồ ngọt tới" có chuyện phát sinh, thật ra có lần tổng giám đốc tự tay giao cho cô một cái bánh ngọt lớn, cô kiên quyết cự tuyệt, anh mới đổi lời nói tuyên bố là khách hàng đưa, anh không từ chối được nhưng lại không thích ăn đồ ngọt, cho nên mới tặng lại cho cô.
Từ lần đó về sau, mỗi lần khách hàng mang bánh ngọt tới cho anh thì thường xuyên chuyển lại đến trên tay cô...
"Thần Lạc." Hắc Diệu Luân từ phòng làm việc đi ra, cầm trong tay một xấp báo cáo đặt trên bàn cô.
"Vâng." Thần Lạc len lén thở dài, không hiểu tại sao Tổng giám đốc đại nhân đổi cách xưng hô gọi thẳng tên của cô thân mật như vậy, rất dễ dàng gây ra hiểu lầm không cần thiết, anh không biết sao?
Muốn thở dài không chỉ có một mình cô, sống trên đời này lâu như thế, bắt đầu mấy ngày này là buồn nôn nhất.
Anh trước kia, đâu phải tự mình để theo đuổi phụ nữ, trước kia đều có mỹ nữ dính sát người, chỉ mong lên giường với anh. Không nghĩ tới, đường đường thiếu gia nhà họ Hắc lần đầu tiên trong đời muốn theo đuổi phụ nữ, nhưng lại bị đánh bại.
Anh tự nhận theo đuổi phải cần chịu khó, thủ đoạn mỗi ngày từ cũ đến mới cũng thành ý mười phần, hết lần này tới lần khác cô luôn không lay chuyển, sau còn dùng vẻ mặt "Ông chủ lại đang điên" nhìn anh, làm anh thiếu chút nữa bị nội thương.
"Phần tài liệu này làm rất tốt."
Thần Lạc cổ quái dò xét anh một cái. Tổng giám đốc tôn quý đại nhân đi thật xa, chân dài đi ra khỏi phòng làm việc, cũng chỉ vì nói với cô "Phần tài liệu này làm rất tốt"?
Này cũng không tính là triệu chứng tốt gì, đúng không?
Chưa bao giờ vọng tưởng sẽ "Bay lên làm phượng hoàng", hơn nữa cô đã từng khổ luyện mấy tháng khủng bố mà nói, hành động Tổng giám đốc đại nhân này "Đặc biệt đến kỳ lạ", thoạt nhìn giống như chuột chúc tết gà, làm cho trong lòng cô cảm thấy sợ.
"Cảm ơn tổng giám đốc đã khích lệ." Hành vi của anh càng khác thường, cô trả lời càng cung kính.
"Thần Lạc..." Âm thanh chậm rãi, giọng nói trầm thấp gợi cảm có thể trong nháy mắt đoạt đi hô hấp của phụ nữ, hơn nữa làm cho trong lòng chấn động.
"Vâng." Cô vẫn cung kính trả lời, đèn đỏ trong đầu báo động "Ò y e, Ò y e" vang lên không ngừng.
"Em sao nhìn... chuyện anh ở trong hôn lễ... hôn em kia?" Nhiều ngày chịu đựng, anh quyết định hôm nay muốn cùng cô nói ra chuyện này.
"Anh có hôn tôi sao? Tôi quên ——" cô muốn làm bộ mất trí nhớ cho qua, lại nhìn thấy anh nhất thời bốc lửa, ánh mắt uy hiếp mười phần, lập tức gió chiều nào che chiều ấy tự động sửa lời nói, "Tôi nhớ ra rồi."
"Ừ hừ." Vẻ mặt Hắc Diệu Luân ngoài thì nhẹ nhõm, thật ra thì đáy lòng âm thầm khẩn trương, toàn bộ thần kinh trong nháy mắt căng thẳng.
Anh rất muốn biết suy nghĩ của cô, vô cùng khát vọng biết.
"Tôi... Tôi biết... Đó là... Tổng giám đốc không cẩn thận đụng phải tôi." Hít sâu một cái, cô cố làm ra vẻ có thể hiểu được, tự khi tách ra đến bây giờ chỉ cần hơi nhớ lại nụ hôn kia thì tim cô nhảy liên hồi.
"Không cẩn thận đụng phải?" Hắc Diệu Luân kinh ngạc nói lại lời của cô.
Anh hoàn toàn không ngờ tới, lại có người phụ nữ tự động cho rằng nụ hôn của anh xếp thành loại "Không cẩn thận đụng phải "?
Anh sờ sờ càm, hoài nghi sức hấp dẫn của mình không đủ?
"Ừ, chuyện này tổng giám đốc ngài có thể yên tâm, tôi đã quên 'Sự kiện kia', tuyệt đối sẽ không giống như lần trước nữa…. " Cô nói được một nửa đột nhiên ngừng, mắt không được tự nhiên liếc về phía anh, vẻ mặt hết sức lo sợ.
"Cái gì lần trước?" Anh mày rậm nhíu lại, không hiểu hỏi.
"Thì... chính là..." Thần Lạc có miệng khó trả lời, thật muốn vả miệng mình một cái, đang yên đang lành, tại sao cô lại lục lọi chuyện cũ năm xưa.
"Chính là cái gì" Chân mày anh nhíu lại sâu hơn.
"Tổng giám đốc, chuyện 'Bao cao su' lần trước đó ... Tôi thật sự không phải cố ý quên bỏ bảng tên của mình, tôi ở trong này chính thức nói xin lỗi với ngài." Cô lấy hết dũng khí để nói rõ, cúi thấp đầu, vô cùng thành tâm ân hận.
"Em đem chuyện lần trước lấy ra nói, là muốn biểu đạt em sẽ không tái phạm lỗi giống vậy, như tiết lộ chuyện anh hôn em này ra ngoài, phải không?" Đoán được suy nghĩ của cô, anh cảm thấy khó chịu ở ngực thật lâu không tiêu tan.
Là "Không cẩn thận đụng phải" chứ không phải là "Hôn", nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt cấp trên xanh mét, Thần Lạc chỉ đành phải tự động nuốt những lời cứng rắn này xuống bụng.
Cảm thấytròng lòng mình tức giận, Hắc Diệu Luân bỗng dững trầm xuống, thoáng chốc sáng tỏ, trong lòng cũng rất nhanh có quyết định, ngay cả đấu tranh cũng ngại lười.
Hiện tại, anh hai trăm phần trăm xác định mình yêu người phụ nữ ngu ngốc trước mắt này, nếu không lấy tính tình anhlạnh nhạt lại chỉ lo thân mình, bất kể cô vì ai hy sinh dâng hiến, anh cần gì phải vì côlàm nhiều công việc mà cảm thấy đau lòng?
Anh như hiểu ra cười một cái, thì ra cảm giác đau lòng chính là như vậy, vẫn không tính là quá xấu.
"Tôi?" Thần Lân không hiểu, cô thì sao?
"Cô không muốn được hạnh phúc sao?"Anh biết rõ còn hỏi, có người phụ nữ nào có thể chống cự đượcsức hấp dẫn của hai chữ "Hạnh phúc"này?
"Tôi không có thời gian..." Cô cười khổ với anh, vẻ mặt vô tội mà yếu ớt làm tim anh vốn lạnh và cứng rắn đột nhiên bị nhói một cái.
"Sau này đừng làm thêm giờ."Anh muốn bắt đầu theo đuổi cô, nếu như cô kiên trì làm thêm giờ, như vậy, anh sẽ dùng khác một cách thức khác để cho cô "Làm thêm giờ"như mong muốn .
"Điều này sao có thể?"Cô vừa nghe lập tức sợ hãi kêu lên.
Tiền làm thêm giờ hậu hĩnh đối với người cần tiền như cô nói rất cần thiết, coi như về khuya rất nguy hiểm, cô cũng hết sức vui lòng làm thêm giờ.
Ánh mắt Hắc Diệu Luân khóa cô lại, nghe cô không chút nghĩ ngợi phản bác, trong lòng lập tức nắm chắc.
Người phụ nữ ngu ngốc này đem hạnh phúc của mình xếp sâuem gái, nếu như anh thật muốn đuổi theo cô, xem ra không tránh được phải sử dụng "Thủ đoạn linh hoạt" một chút.
"Trước ăn cái gì đi, ăn no tôi đưa cô trở về." Năng lực hành động anh tràn đầy, một khi quyết định muốn một người phụ nữ, cũng sẽ không dùng thủ đoạn "Gạo nấu thành cơm" nhàm chán đó.
Đối với anh mà nói, "Nhanh, kiên quyết, chính xác" mới là vua.
"Tôi nghe lầm sao?" Thần Lạcnghi hoặc nhíu mày lại, ngoan ngoãn nghe lời của anh lại bắt đầu ăn cơm.
Hắc Diệu Luân bỏ qua cô lầm bầm lầu bầu, mày rậm nhíu lại, lập tức lên tiếng giải thích, "Cô không có nghe lầm, bất kể cônói thế nào, lát nữa tôisẽ đưa cô trở về."
Ơ! Thần Lạc giống như tiểu bạch thỏ ngu ngốc bị dọa sợ, chỉ có thể giật mình nhìn anh, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thấy vẻ mặt đáng yêu của cô kinh ngạc, tim anh rung động, không nhịn được cúi người mổ nhẹ trên môi cô một cái, lộ vẻ đắc ý xấu xa cười hỏi: "Hiểu không?"
Cô không trả lời anh, sau vài giây ngây người, câu trả lời thứ nhất lại làm cho anh thiếu chút nữa hộc máu ——
"Vậy bạn gái anh mang đến thì xử lý thế nào?"
Tình huống thật thật kỳ lạ.
Bây giờ Thần Lạc, cảm giác mình đi làm mỗi ngày đều căng thẳng thần kinh, bởi vì kể từ khi tham gia tiệc cưới Á Văn, thái độ Tổng giám đốc đại nhân đối với cô liền quay một trăm tám mươi độ.
Lượng công việc của cô chợt giảm còn chưa tính, còn hơi một tý có khách hàng đưa bánh ngọt nhỏ tới.
Hơn nữa trước khi "Khách hàng đưa đồ ngọt tới" có chuyện phát sinh, thật ra có lần tổng giám đốc tự tay giao cho cô một cái bánh ngọt lớn, cô kiên quyết cự tuyệt, anh mới đổi lời nói tuyên bố là khách hàng đưa, anh không từ chối được nhưng lại không thích ăn đồ ngọt, cho nên mới tặng lại cho cô.
Từ lần đó về sau, mỗi lần khách hàng mang bánh ngọt tới cho anh thì thường xuyên chuyển lại đến trên tay cô...
"Thần Lạc." Hắc Diệu Luân từ phòng làm việc đi ra, cầm trong tay một xấp báo cáo đặt trên bàn cô.
"Vâng." Thần Lạc len lén thở dài, không hiểu tại sao Tổng giám đốc đại nhân đổi cách xưng hô gọi thẳng tên của cô thân mật như vậy, rất dễ dàng gây ra hiểu lầm không cần thiết, anh không biết sao?
Muốn thở dài không chỉ có một mình cô, sống trên đời này lâu như thế, bắt đầu mấy ngày này là buồn nôn nhất.
Anh trước kia, đâu phải tự mình để theo đuổi phụ nữ, trước kia đều có mỹ nữ dính sát người, chỉ mong lên giường với anh. Không nghĩ tới, đường đường thiếu gia nhà họ Hắc lần đầu tiên trong đời muốn theo đuổi phụ nữ, nhưng lại bị đánh bại.
Anh tự nhận theo đuổi phải cần chịu khó, thủ đoạn mỗi ngày từ cũ đến mới cũng thành ý mười phần, hết lần này tới lần khác cô luôn không lay chuyển, sau còn dùng vẻ mặt "Ông chủ lại đang điên" nhìn anh, làm anh thiếu chút nữa bị nội thương.
"Phần tài liệu này làm rất tốt."
Thần Lạc cổ quái dò xét anh một cái. Tổng giám đốc tôn quý đại nhân đi thật xa, chân dài đi ra khỏi phòng làm việc, cũng chỉ vì nói với cô "Phần tài liệu này làm rất tốt"?
Này cũng không tính là triệu chứng tốt gì, đúng không?
Chưa bao giờ vọng tưởng sẽ "Bay lên làm phượng hoàng", hơn nữa cô đã từng khổ luyện mấy tháng khủng bố mà nói, hành động Tổng giám đốc đại nhân này "Đặc biệt đến kỳ lạ", thoạt nhìn giống như chuột chúc tết gà, làm cho trong lòng cô cảm thấy sợ.
"Cảm ơn tổng giám đốc đã khích lệ." Hành vi của anh càng khác thường, cô trả lời càng cung kính.
"Thần Lạc..." Âm thanh chậm rãi, giọng nói trầm thấp gợi cảm có thể trong nháy mắt đoạt đi hô hấp của phụ nữ, hơn nữa làm cho trong lòng chấn động.
"Vâng." Cô vẫn cung kính trả lời, đèn đỏ trong đầu báo động "Ò y e, Ò y e" vang lên không ngừng.
"Em sao nhìn... chuyện anh ở trong hôn lễ... hôn em kia?" Nhiều ngày chịu đựng, anh quyết định hôm nay muốn cùng cô nói ra chuyện này.
"Anh có hôn tôi sao? Tôi quên ——" cô muốn làm bộ mất trí nhớ cho qua, lại nhìn thấy anh nhất thời bốc lửa, ánh mắt uy hiếp mười phần, lập tức gió chiều nào che chiều ấy tự động sửa lời nói, "Tôi nhớ ra rồi."
"Ừ hừ." Vẻ mặt Hắc Diệu Luân ngoài thì nhẹ nhõm, thật ra thì đáy lòng âm thầm khẩn trương, toàn bộ thần kinh trong nháy mắt căng thẳng.
Anh rất muốn biết suy nghĩ của cô, vô cùng khát vọng biết.
"Tôi... Tôi biết... Đó là... Tổng giám đốc không cẩn thận đụng phải tôi." Hít sâu một cái, cô cố làm ra vẻ có thể hiểu được, tự khi tách ra đến bây giờ chỉ cần hơi nhớ lại nụ hôn kia thì tim cô nhảy liên hồi.
"Không cẩn thận đụng phải?" Hắc Diệu Luân kinh ngạc nói lại lời của cô.
Anh hoàn toàn không ngờ tới, lại có người phụ nữ tự động cho rằng nụ hôn của anh xếp thành loại "Không cẩn thận đụng phải "?
Anh sờ sờ càm, hoài nghi sức hấp dẫn của mình không đủ?
"Ừ, chuyện này tổng giám đốc ngài có thể yên tâm, tôi đã quên 'Sự kiện kia', tuyệt đối sẽ không giống như lần trước nữa…. " Cô nói được một nửa đột nhiên ngừng, mắt không được tự nhiên liếc về phía anh, vẻ mặt hết sức lo sợ.
"Cái gì lần trước?" Anh mày rậm nhíu lại, không hiểu hỏi.
"Thì... chính là..." Thần Lạc có miệng khó trả lời, thật muốn vả miệng mình một cái, đang yên đang lành, tại sao cô lại lục lọi chuyện cũ năm xưa.
"Chính là cái gì" Chân mày anh nhíu lại sâu hơn.
"Tổng giám đốc, chuyện 'Bao cao su' lần trước đó ... Tôi thật sự không phải cố ý quên bỏ bảng tên của mình, tôi ở trong này chính thức nói xin lỗi với ngài." Cô lấy hết dũng khí để nói rõ, cúi thấp đầu, vô cùng thành tâm ân hận.
"Em đem chuyện lần trước lấy ra nói, là muốn biểu đạt em sẽ không tái phạm lỗi giống vậy, như tiết lộ chuyện anh hôn em này ra ngoài, phải không?" Đoán được suy nghĩ của cô, anh cảm thấy khó chịu ở ngực thật lâu không tiêu tan.
Là "Không cẩn thận đụng phải" chứ không phải là "Hôn", nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt cấp trên xanh mét, Thần Lạc chỉ đành phải tự động nuốt những lời cứng rắn này xuống bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.