Chương 24: Kha Kha
Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc)
08/11/2018
"Trong giây phút lần đầu tiên hắn chân thành ôm lấy cô, cô đã nghĩ, cả đời
này, cô chỉ yêu mỗi anh, dù anh làm nghề gì, đối xử với cô ra sao."
Mạch Kha Kha tỉnh giấc, mở mắt nhìn trần nhà, tim đập mạnh, cô vừa mơ thấy một cơn ác mộng, cô ngã ở đâu đó, bụng cô rất đau, máu dính trên sàn, cô bò trên nền một cách tuyệt vọng, cô gọi tên Trường Tư Mộ một cách vô vọng, ngoài màn đêm lạnh lẽo, không ai đáp lời cô.
Khẽ lau đi mồ hôi, cô sờ lên bụng đã nhô ra, tự trấn an mình sẽ không sao.
Cô xuống lầu đi uống nước.
Đồng hồ đã điểm một giờ tối, không gian chìm trong yên tĩnh, người giúp việc trong toà thành cũng đã đi nghỉ.
Rót một ly nước ấm, Kha Kha cảm nhận sự tĩnh lặng hiếm có của toà thành, đầu hè không khí mát mẻ, nhưng cô cũng không muốn đứng lại quá lâu liền chậm rãi trở lại phòng.
Bỗng tiếng dương cầm vang lên làm cô giật mình, có lẽ vì âm thanh trầm và quá rõ ràng trong đêm yên tĩnh khiến âm thanh trở nên kinh dị.
Cô bước lên nơi phát ra tiếng đàn.
Chung Ngự Thuỷ đang ngồi đó, đôi bàn tay như ngọc rơi xuống từng phím đàn, rõ là cô ta biết sự hiện diện của Mạch Kha Kha nhưng lại vờ như không thấy, vẫn tiếp tục đàn.
Thấy hành động của Chung Ngự Thuỷ rất lạ, trong lòng Mạch Kha Kha cũng không ngừng dao động.
Trường Tư Mộ nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ sáng, hắn vẫn đang trên đường về nhà. Có chút gấp gáp, hắn đạp chân ga, xe hơi gầm lên âm thanh gay tai.
Chung Ngự Thuỷ đẩy Mạch Kha Kha xuống cầu thang, mà cầu thang vừa dốc vừa cao, không những tính mạng đứa trẻ không giữ được, mà tính mạng của Mạch Kha Kha cũng không còn, nếu đứa bé không còn thì Trường Tư Mộ cũng không có lí do gì mà giữ Mạch Kha Kha ở lại Thanh Cầm thành. Đó là suy nghĩ của Chung Ngự Thuỷ.
Bất ngờ ngã xuống khiến cho Mạch Kha Kha lăn nhiều vòng. Cầu thang cao càng khiến cô không dừng lại được, đến chân cầu thang thì ngã xuống đất, bụng cô truyền tới cơn đau, nước mắt rỉ ra, lúc nãy, Chung Ngự Thuỷ nói với cô, Trường Tư Mộ đã nói với cô ta, Trường Tư Mộ giữ cô lại chẳng qua vì đứa trẻ này. Cô biết, hắn cho cô là Thương Thanh Cầm, nhưng ít nhất, người hắn yêu cũng là Thương Thanh Cầm.
Chung Ngự Thuỷ nói chân thật tới mức, cô đã xuýt mất bình tĩnh. Nhưng rồi cô nhận trong giây phút ngã xuống bậc thang này, cô đã tự mình đa tình thôi.
Cô vẫn hi vọng, bản thân trong chính vai diễn Thương Thanh Cầm được hắn thực sự trân trọng, nhưng hình như hắn không đủ yêu Thương Thanh Cầm và cũng không đủ chân thực để cô có thể cảm nhận được tình cảm ấy.
Cô bị đau đến bật khóc, run rẩy gọi ai đó, đôi tay theo phản xạ ôm lấy bụng trong khi Chung Ngự Thuỷ như kẻ điên cười man rợ. Vì ai, Chung Ngự Thủy phải làm như vậy. Chẳng phải là vì Hoắc Lam Tư hay sao? Mà Hoắc Lam Tư lại yêu say đắm người phụ nữ trước mắt, Mạch Kha Kha. Đời này, Mạch Kha Kha và cô mãi không đội trời chung. Cô nhất định phải Mạch Kha Kha thực sự biến mất., lúc ấy Hoắc Lam Tư mới thực sự là của cô.
Tất cả đều làm vì một người, nhưng kết quả mà Chung Ngự Thủy nhận được có lẽ còn nằm ngoài suy đoán của cô.
Ngoảnh mặt quay đi, cô để mặc Mạch Kha Kha nằm trên nền nhà lạnh lẽo. Máu đã nhuốm đỏ chiếc váy ngủ trắng tinh của Mạch Kha Kha, loang lổ trên sàn nhà.
Cả một không gian tĩnh mịch, chỉ còn Mạch Kha Kha, cô thật sự sợ mất đứa bé, rất sợ, nhưng phải làm sao, cơn đau này được hình dung như cả khoang bụng bị xé rách, chất dịch ấm nóng giữa hai chân chảy ngày một nhiều. Cô chạm vào chiếc váy, máu đã nhuộm đỏ tay, trong giây phút đó, cô chợt run tẩy, cái run rẩy dường như làm cô rối trí, không biết gọi cho ai, cũng không biết nên làm gì, cơn đau khiến cô nằm gục trên nền đất.
Không biết Trường Tư Mộ về lúc nào, nhưng cô chỉ lờ mờ nhìn thấy dáng hắn cuối xuống bế cô lên, giọng nói của hắn không có chút vỗ về nào mà nói:
"Tôi đã dặn phải tự chăm sóc con tôi, vậy mà em thành cái bộ dạng gì rồi?"
Hắn đi rất nhanh, rất khẩn trương, nhưng giọng điệu và biểu cảm của hắn lại vô cùng lạnh nhạt, cô thực không nhìn ra được con người hắn.
Ngồi vào ghế sau, tài xế lái một mạch tới bệnh viện.
Cô bị đưa vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa phòng đóng sập, cũng là lúc hắn như phát run, máu vẫn còn bết trên người hắn, màu đỏ tươi chói mắt.
Rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì cả.
Đêm khuya tĩnh mịch, bệnh viện thắp đèn sáng trưng, gió bên ngoài thổi lành lạnh.
Đông Khanh gọi cho Trường Tư Mộ, chờ rất lâu mới thấy hắn bắt máy:
"Anh không quên chuyến bay vào sáng mai chứ?"
Trường Tư Mộ đáp:
"Kha Kha, cô ấy bị ngã!"
Đông Khanh giật mình, chẳng phai cô gái đang mang thai, vậy...
Cô chợt bác bỏ ý nghĩ trong đầu ngay tức khắc, hạ giọng:
"Nhưng đi Pháp không thể hoãn được, anh giao chuyện đó lại cho quản gia Ngô, bà ấy sẽ lo liệu!"
Đông Khanh hiểu rằng, hắn không chỉ đơn thuần là lo lắng cho đứa trẻ kia mà hắn còn là đang lo lắng cho chính Mạch Kha Kha đó nữa.
Đầu đây bên kia im lặng.
Trong sự im lặng đó, cô như lạc lối, chìm trong mớ hỗn độn những suy nghĩ, vừa định mở miệng nói gì đó thì bên kia đầu dây đã đáp:
"Ngày mai sẽ đi đúng giờ!"
Tắt điện thoại, Đông Khanh gọi cho Ngô quản gia. Hình như bà ấy cũng biết chuyện Kha Kha bị ngã.
Cô hỏi Ngô quản gia về lí do Kha Kha bị ngã thì Ngô quản gia cũng không rõ.
Sau khi Đông Khanh kết thúc cuộc gọi, Ngô quản gia mới nhớ ra, ở chỗ cầu thang có camera. Đi vào phòng an ninh, Ngô quản gia chứng kiến toàn bộ câu chuyện mà không ngừng dửng sót, người đẩy cô chủ xuống cầu thang lại chính là Chung Ngự Thuỷ.
Ngô quản chợt im lặng hồi lâu, Chung Ngự Thuỷ, cô ta từ khi nào lại trở nền độc sạc và cay nghiệt như thế.
Trong lòng Ngô quản gia lạnh lẽo vô cùng. Vội gọi cho Trường Tư Mộ, nhưng hắn không bắt máy, bà không còn cách nào khác là gửi tin nhắn cho hắn để hổ thăm sức khỏe cua Mạch Kha Kha.
Đêm đó không ai có thể chợp mắt.
Mạch Kha Kha nằm mơ thấy mình bị lạc giữa một một vườn hoa anh túc màu trắng, nhưng mỗi bước cô đi qua thì các bông hoa đột ngột chuyển thành màu đỏ như máu, chúng như đuổi theo cô vậy, cô chạy trong tuyệt vọng, bỗng như có một bàn tay vừa ấm áp vừa to lớn nắm chặt lấy tay cô, cứu cô khỏi cuộc chạy trốn đó, đến một nơi cô thấy vô cùng quen thuộc. Nhưng nơi này không giống như toà thành Thanh Cầm, kiến trúc Tây Ban Nha độc đáo. Cô vào một căn phòng rất tối, duy nhất một tia sáng le lói chiếu vào một ly rượu vang đỏ trên bàn, khung cảnh quỷ dị khiến cô phát run. Cô nghe tiếng nói chuyện, của Trường Tư Mộ và một cô gái - Chung Ngự Thuỷ:
"Đứa trẻ đó, không sống lâu nữa!"
Cô giật mình hét toáng lên:
"Không!!!"
Mở mặt nhìn trầm nhà, tiếng máy móc chạy liên hồi, cô rối bời chạm tay vào chiếc bụng của mình, ở đó vẫn nhô lên tròn tròn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, nhưng người cô hi vọng không xuất hiện, thay vào đó là Ngô quản gia, trên tay bưng một khay trên có một tô cháo vẫn còn nghi ngút hơi nóng, nhìn cô mát vui vẻ nói:
"Cô cuối cùng cũng tỉnh, cô hôn mê suốt mấy ngày liền làm tôi lo lắng quá!"
"Cảm ơn dì! Nhưng đứa bé, đúng là không sao chứ?"
Ngô quản gia cười hiền:
"Đúng vậy. Đứa trẻ này phúc lớn mạng lớn,không có ảnh hưởng gì cả, cô đừng lo lắng."
Dù như thứ nào, cô cũng chỉ còn một mình mà thôi.
Người mà cô muốn gặp, đến bây giờ đã không còn có thể gặp được nữa.
Mạch Kha Kha tỉnh giấc, mở mắt nhìn trần nhà, tim đập mạnh, cô vừa mơ thấy một cơn ác mộng, cô ngã ở đâu đó, bụng cô rất đau, máu dính trên sàn, cô bò trên nền một cách tuyệt vọng, cô gọi tên Trường Tư Mộ một cách vô vọng, ngoài màn đêm lạnh lẽo, không ai đáp lời cô.
Khẽ lau đi mồ hôi, cô sờ lên bụng đã nhô ra, tự trấn an mình sẽ không sao.
Cô xuống lầu đi uống nước.
Đồng hồ đã điểm một giờ tối, không gian chìm trong yên tĩnh, người giúp việc trong toà thành cũng đã đi nghỉ.
Rót một ly nước ấm, Kha Kha cảm nhận sự tĩnh lặng hiếm có của toà thành, đầu hè không khí mát mẻ, nhưng cô cũng không muốn đứng lại quá lâu liền chậm rãi trở lại phòng.
Bỗng tiếng dương cầm vang lên làm cô giật mình, có lẽ vì âm thanh trầm và quá rõ ràng trong đêm yên tĩnh khiến âm thanh trở nên kinh dị.
Cô bước lên nơi phát ra tiếng đàn.
Chung Ngự Thuỷ đang ngồi đó, đôi bàn tay như ngọc rơi xuống từng phím đàn, rõ là cô ta biết sự hiện diện của Mạch Kha Kha nhưng lại vờ như không thấy, vẫn tiếp tục đàn.
Thấy hành động của Chung Ngự Thuỷ rất lạ, trong lòng Mạch Kha Kha cũng không ngừng dao động.
Trường Tư Mộ nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ sáng, hắn vẫn đang trên đường về nhà. Có chút gấp gáp, hắn đạp chân ga, xe hơi gầm lên âm thanh gay tai.
Chung Ngự Thuỷ đẩy Mạch Kha Kha xuống cầu thang, mà cầu thang vừa dốc vừa cao, không những tính mạng đứa trẻ không giữ được, mà tính mạng của Mạch Kha Kha cũng không còn, nếu đứa bé không còn thì Trường Tư Mộ cũng không có lí do gì mà giữ Mạch Kha Kha ở lại Thanh Cầm thành. Đó là suy nghĩ của Chung Ngự Thuỷ.
Bất ngờ ngã xuống khiến cho Mạch Kha Kha lăn nhiều vòng. Cầu thang cao càng khiến cô không dừng lại được, đến chân cầu thang thì ngã xuống đất, bụng cô truyền tới cơn đau, nước mắt rỉ ra, lúc nãy, Chung Ngự Thuỷ nói với cô, Trường Tư Mộ đã nói với cô ta, Trường Tư Mộ giữ cô lại chẳng qua vì đứa trẻ này. Cô biết, hắn cho cô là Thương Thanh Cầm, nhưng ít nhất, người hắn yêu cũng là Thương Thanh Cầm.
Chung Ngự Thuỷ nói chân thật tới mức, cô đã xuýt mất bình tĩnh. Nhưng rồi cô nhận trong giây phút ngã xuống bậc thang này, cô đã tự mình đa tình thôi.
Cô vẫn hi vọng, bản thân trong chính vai diễn Thương Thanh Cầm được hắn thực sự trân trọng, nhưng hình như hắn không đủ yêu Thương Thanh Cầm và cũng không đủ chân thực để cô có thể cảm nhận được tình cảm ấy.
Cô bị đau đến bật khóc, run rẩy gọi ai đó, đôi tay theo phản xạ ôm lấy bụng trong khi Chung Ngự Thuỷ như kẻ điên cười man rợ. Vì ai, Chung Ngự Thủy phải làm như vậy. Chẳng phải là vì Hoắc Lam Tư hay sao? Mà Hoắc Lam Tư lại yêu say đắm người phụ nữ trước mắt, Mạch Kha Kha. Đời này, Mạch Kha Kha và cô mãi không đội trời chung. Cô nhất định phải Mạch Kha Kha thực sự biến mất., lúc ấy Hoắc Lam Tư mới thực sự là của cô.
Tất cả đều làm vì một người, nhưng kết quả mà Chung Ngự Thủy nhận được có lẽ còn nằm ngoài suy đoán của cô.
Ngoảnh mặt quay đi, cô để mặc Mạch Kha Kha nằm trên nền nhà lạnh lẽo. Máu đã nhuốm đỏ chiếc váy ngủ trắng tinh của Mạch Kha Kha, loang lổ trên sàn nhà.
Cả một không gian tĩnh mịch, chỉ còn Mạch Kha Kha, cô thật sự sợ mất đứa bé, rất sợ, nhưng phải làm sao, cơn đau này được hình dung như cả khoang bụng bị xé rách, chất dịch ấm nóng giữa hai chân chảy ngày một nhiều. Cô chạm vào chiếc váy, máu đã nhuộm đỏ tay, trong giây phút đó, cô chợt run tẩy, cái run rẩy dường như làm cô rối trí, không biết gọi cho ai, cũng không biết nên làm gì, cơn đau khiến cô nằm gục trên nền đất.
Không biết Trường Tư Mộ về lúc nào, nhưng cô chỉ lờ mờ nhìn thấy dáng hắn cuối xuống bế cô lên, giọng nói của hắn không có chút vỗ về nào mà nói:
"Tôi đã dặn phải tự chăm sóc con tôi, vậy mà em thành cái bộ dạng gì rồi?"
Hắn đi rất nhanh, rất khẩn trương, nhưng giọng điệu và biểu cảm của hắn lại vô cùng lạnh nhạt, cô thực không nhìn ra được con người hắn.
Ngồi vào ghế sau, tài xế lái một mạch tới bệnh viện.
Cô bị đưa vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa phòng đóng sập, cũng là lúc hắn như phát run, máu vẫn còn bết trên người hắn, màu đỏ tươi chói mắt.
Rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì cả.
Đêm khuya tĩnh mịch, bệnh viện thắp đèn sáng trưng, gió bên ngoài thổi lành lạnh.
Đông Khanh gọi cho Trường Tư Mộ, chờ rất lâu mới thấy hắn bắt máy:
"Anh không quên chuyến bay vào sáng mai chứ?"
Trường Tư Mộ đáp:
"Kha Kha, cô ấy bị ngã!"
Đông Khanh giật mình, chẳng phai cô gái đang mang thai, vậy...
Cô chợt bác bỏ ý nghĩ trong đầu ngay tức khắc, hạ giọng:
"Nhưng đi Pháp không thể hoãn được, anh giao chuyện đó lại cho quản gia Ngô, bà ấy sẽ lo liệu!"
Đông Khanh hiểu rằng, hắn không chỉ đơn thuần là lo lắng cho đứa trẻ kia mà hắn còn là đang lo lắng cho chính Mạch Kha Kha đó nữa.
Đầu đây bên kia im lặng.
Trong sự im lặng đó, cô như lạc lối, chìm trong mớ hỗn độn những suy nghĩ, vừa định mở miệng nói gì đó thì bên kia đầu dây đã đáp:
"Ngày mai sẽ đi đúng giờ!"
Tắt điện thoại, Đông Khanh gọi cho Ngô quản gia. Hình như bà ấy cũng biết chuyện Kha Kha bị ngã.
Cô hỏi Ngô quản gia về lí do Kha Kha bị ngã thì Ngô quản gia cũng không rõ.
Sau khi Đông Khanh kết thúc cuộc gọi, Ngô quản gia mới nhớ ra, ở chỗ cầu thang có camera. Đi vào phòng an ninh, Ngô quản gia chứng kiến toàn bộ câu chuyện mà không ngừng dửng sót, người đẩy cô chủ xuống cầu thang lại chính là Chung Ngự Thuỷ.
Ngô quản chợt im lặng hồi lâu, Chung Ngự Thuỷ, cô ta từ khi nào lại trở nền độc sạc và cay nghiệt như thế.
Trong lòng Ngô quản gia lạnh lẽo vô cùng. Vội gọi cho Trường Tư Mộ, nhưng hắn không bắt máy, bà không còn cách nào khác là gửi tin nhắn cho hắn để hổ thăm sức khỏe cua Mạch Kha Kha.
Đêm đó không ai có thể chợp mắt.
Mạch Kha Kha nằm mơ thấy mình bị lạc giữa một một vườn hoa anh túc màu trắng, nhưng mỗi bước cô đi qua thì các bông hoa đột ngột chuyển thành màu đỏ như máu, chúng như đuổi theo cô vậy, cô chạy trong tuyệt vọng, bỗng như có một bàn tay vừa ấm áp vừa to lớn nắm chặt lấy tay cô, cứu cô khỏi cuộc chạy trốn đó, đến một nơi cô thấy vô cùng quen thuộc. Nhưng nơi này không giống như toà thành Thanh Cầm, kiến trúc Tây Ban Nha độc đáo. Cô vào một căn phòng rất tối, duy nhất một tia sáng le lói chiếu vào một ly rượu vang đỏ trên bàn, khung cảnh quỷ dị khiến cô phát run. Cô nghe tiếng nói chuyện, của Trường Tư Mộ và một cô gái - Chung Ngự Thuỷ:
"Đứa trẻ đó, không sống lâu nữa!"
Cô giật mình hét toáng lên:
"Không!!!"
Mở mặt nhìn trầm nhà, tiếng máy móc chạy liên hồi, cô rối bời chạm tay vào chiếc bụng của mình, ở đó vẫn nhô lên tròn tròn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, nhưng người cô hi vọng không xuất hiện, thay vào đó là Ngô quản gia, trên tay bưng một khay trên có một tô cháo vẫn còn nghi ngút hơi nóng, nhìn cô mát vui vẻ nói:
"Cô cuối cùng cũng tỉnh, cô hôn mê suốt mấy ngày liền làm tôi lo lắng quá!"
"Cảm ơn dì! Nhưng đứa bé, đúng là không sao chứ?"
Ngô quản gia cười hiền:
"Đúng vậy. Đứa trẻ này phúc lớn mạng lớn,không có ảnh hưởng gì cả, cô đừng lo lắng."
Dù như thứ nào, cô cũng chỉ còn một mình mà thôi.
Người mà cô muốn gặp, đến bây giờ đã không còn có thể gặp được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.