Chương 20: Trở về
Như Song
28/07/2017
2 năm sau.
Sân bay XX.
Một cô gái khoảng 24 tuổi,gương mặt đang rạng ngời,mặc chiếc váy màu trắng,đang chống gậy. Và bên cạnh là đứa bé gái 2 tuổi đáng yêu bím tóc hai bên đang giúp cô bê đồ.
"Mami có phải chúng ta đang về gặp Ba Ba không?" - Con bé đang bập bẹ biết nói khó khăn.
"Đúng thế! Bé Song Thư vậy nên con sẽ giúp mẹ cầm đồ của con chứ?" - Cô mỉm cười vuốt má con bé.
"Tất nhiên rồi "- Rồi bé Song Thư bê balo của con bé lên.
Chuyện của hai năm trước ấy đã lấy đi đôi chân của cô,làm cô phải ngồi xe lăn sau 2 năm cô mới đứng lên chống gậy bây giờ. Nhưng thực sự là cô đã quên mất về anh ấy - Hạ Quân Nguyệt. Kí ức về anh giống như bị lời nguyền mãi mãi biến mất trên đời này vậy.Nhưng ông trời may sao đã giúp cô giữ lại đứa con này, đứa con bé bỏng.
Suốt hai năm qua, cô đã tìm bác sĩ trị liệu nhưng không thành, cô quyết định về nước là tìm động lực cho cô trị liệu. Và không ai khác là Ngô Trác Thăng,vì hai năm qua cô chưa hề quên Ngô Trác Thăng cả.
Cầm bó hoa trên tay, Lê Ngọc Khánh đi đến bên cô.
"Em gái,về nước thấy sao nào?" Lê Ngọc Khánh đưa cho cô bó hoa nói.
Chuyện cô bỏ đi và trị liệu đó chính là nhờ vào anh ấy - Lê Ngọc Khánh cô đã cầu xin anh giúp cô che giấu mọi người mà xang Pháp ở chỗ một căn biệt thự của bố mẹ anh ấy. Và bây giờ anh ấy tới đón cô..
"Rất thoải mái anh ạ"- Hạ Như Song mỉm cười nói.
Lê Ngọc Khánh cười,rồi cởi áo vest trên người mình ra khoác lên cho cô. Rồi nhìn xuống con bé bên cạnh cô đang tròn xoe tinh ranh đang suy nghĩ cái gì đó trong đầu kia.
"Chào bé con! Con là Song Thư hử? Lớn quá nha " - Lê Ngọc Khánh liền quỳ một chân xuống xoa đầu cô bé.
"Chú.. Chú đẹp trai... Chú nà Ba Ba con ạ "- Song Thư bập bẹ nói.
Ba Ba
Á!!! Cả hai người lớn đều không nhịn được mà cười.
(@Song: -.- nhân tình con ơi
Nhìn cô ngồi trên xe,đôi chân phải chống gậy bước đi. Làm người anh đây thật đau lòng. Đã hai năm Lê Ngọc Khánh đã tìm bác sĩ để trị liệu cho cô. Nhưng lại không thành công. Bác sĩ nói,chỉ cần ai đó làm động lực cho cô,thì tự khắc cô sẽ bước đi thành thạo được. Và đó là Ngô Trác Thăng!
"Anh... Em muốn đến một nơi trước đã " - Hạ Như Song liền nhớ ra cái gì.
Lê Ngọc Khánh gật đầu qua gương chiếu hậu.
**
"ting"
Vừa hay chiếc thang máy mở ra. Cô bước vào luôn, bên trong chẳng có ai.
Ra ngoài đường thời tiết khác hẳn trong nhà, hơn nữa trời cũng đã tối, nhiệt độ xuống thấp. Cô khoác áo khoác vào rồi mới dám bước ra khỏi cửa khu nhà. Nhanh chóng bắt một chiếc tắc xi. Đến khi người kia hỏi đi đâu thì nàng mới sững người. Đi đâu?
Cô không muốn đến những chỗ cũ, ở đó đều có anh, anh phiền lắm... Cô không muốn. Nghĩ một lúc nàng liền mở ghi chú trong điện thoại, đọc địa chỉ cho bác tài xế. Thế rồi chiếc xe cũng chuyển động trên đường lớn...
Chắc là 20 phút sau, nàng xuống xe trước một nhà hàng đồ nướng. Đây là nơi bạn của cô làm việc. Lần trước họp lớp, nó đã kêu nàng tới. Mà bao nhiêu biến chuyển qua đi, đây là lần thứ hai nàng tới. Cũng chưa hề có anh ở đây...
Ngoài cửa có đèn trang trí lấp lánh, còn có một cậu nhân viên lễ phép mở cửa chào khách. Cô bước vào trong. Mọi thứ vẫn như trong trí nhớ của cô. Không gian thoáng đãng nhưng lại vô cùng ấm áp. Chọn một bàn ngồi ở góc khuất không có cửa sổ, nàng ngồi xuống. Một nhân viên nữ, tóc búi cao, tay cầm menu đi tới.
" Quý khách gọi món gì ạ? Hôm nay nhà hàng của chúng...."
Nói tới đây cô nhân viên dừng lại, gương mặt đờ ra nhìn cô trước mắt. Sao lại quen thế nhể?
Cô liền nở một nụ cười ấm áp. Mắt cô nhân viên theo đó như sáng lên, miệng há ra. Sau đó liền ôm trầm lấy cô. Cô vỗ vỗ lưng cô ấy.
" Ôi, Song, cậu khác quá... - Cô ấy bỏ cô ra, đứng nhìn cô chăm chú.
Khi cô chưa kịp nói gì, cô ấy đã đưa tay lên, sờ sờ mấy lọn tóc ngắn của cô. Ánh mắt nhìn cô đầy ý vị.
"Cậu nói xem, tại sao lại cắt tóc rồi?" Khuân mày cô khẽ chau lại.
"Sở Sở, ngồi xuống đã." Cô kéo cô nàng ngồi xuống cạnh mình.
" Nói đi chứ ấy." Sở Sở tiếp tục giục.
" Ngày trước cậu kêu mày cắt ngắn đi, mày bảo không thích tóc ngắn. Thế là tớ cùng cậu để tóc dài, đến bây giờ tớ cũng không nỡ cắt nhiều thế.."
Nghe giọng nói hờn dỗi đó. Cô chẳng biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng là có người gọi Sở Sở tới phụ.
"Tới liền đây." Sở Sở đáp bên kia một tiếng lại quay qua nhìn nàng...
" Đợi tớ chút, chút nữa mang luôn đồ ăn ra cho cậu, tớ biết cậu muốn ăn gì..."
Nói rồi cô ấy nhanh chân bước đi mất. Cô ngồi đó nhìn vu vơ quanh quán. Người ta không đi đôi thì cũng là đi cả một hội lớn. Nào có ai như cô, một mình một góc...
Cô mở điện thoại lên lướt facebook, lâu lắm rồi, nàng chưa có lên mạng xã hội. Đúng là nhiều tin tức...
" Cô Song..." Một giọng đàn ông nói tiếng Việt không sõi lắm chuyền tới đầu cô.
Cô liền ngẩng lên. Một bóng người cao lớn đứng đó. Cô nhanh chóng nhận ra anh ta từ nụ cười quái dị trêm mặt kia. Đó là người đàn ông đã ở nhà Thăng cùng đám thanh tra.
"Gọi tôi?" Cô đặt điện thoại xuống.
"Không biết chỗ này có ai ngồi chưa? "" Tay anh ta miết miết lên cạnh ghế phía đối diện.
Cô đưa mắt nhìn theo...Ăn không yên. Cuối cùng ánh mắt trong veo ấy nhìn lên.
" Xin lỗi, chỗ đó có người ngồi rồi." Cô từ tốn nói.
Vẻ mặt anh ta khẽ biến chuyển.
" Có chuyện gì anh nói luôn đi" Cô nói tiếp.
Anh ta lại nhếch lên một nụ cười, thắng thắn lắm.
" Có thời gian rảnh chúng ta hay là gặp mặt làm một giao dịch đi." Anh ta nhìn nàng chằm chằm, giống như là nhìn một con mồi vậy.
Cô đối với ánh nhìn ấy cũng không hề sợ sệt, vô tư lự nhìn lại. Nhìn thôi mà, có gì phải sợ chứ.
" Được thôi. Anh nếu đã tìm tới đây được thì cũng tự biết cách liên lạc với tôi." Cô mỉm cười nhẹ.
Anh ta đang tính nói gì đó, thì Sở Sở và một nhân viên khác đem đồ ăn tới.
" Tới rồi đây." Giọng Sở Sở đầy vui vẻ đặt đồ ăn xuống, đứng chen trước người anh ta.
Cô nhìn lại người đàn ông kia, đã quay lưng bước ra tới cửa rồi... Cũng chả mấy bận tâm, cô giữ Sở Sở lại ngồi ăn cùng.
Bữa ăn rôm rả đầy chuyện trò. Cô phải uống mấy chai bia liền mới có thể kể được hết câu chuyện cho Sở Sở nghe....
Sau đó, cô chỉ biết mình say mềm về nhà. Cầm được cốc trà gừng uống vài ngụm thì đã ngủ thiếp đi trên ghế sopha ở phòng khách...
Sân bay XX.
Một cô gái khoảng 24 tuổi,gương mặt đang rạng ngời,mặc chiếc váy màu trắng,đang chống gậy. Và bên cạnh là đứa bé gái 2 tuổi đáng yêu bím tóc hai bên đang giúp cô bê đồ.
"Mami có phải chúng ta đang về gặp Ba Ba không?" - Con bé đang bập bẹ biết nói khó khăn.
"Đúng thế! Bé Song Thư vậy nên con sẽ giúp mẹ cầm đồ của con chứ?" - Cô mỉm cười vuốt má con bé.
"Tất nhiên rồi "- Rồi bé Song Thư bê balo của con bé lên.
Chuyện của hai năm trước ấy đã lấy đi đôi chân của cô,làm cô phải ngồi xe lăn sau 2 năm cô mới đứng lên chống gậy bây giờ. Nhưng thực sự là cô đã quên mất về anh ấy - Hạ Quân Nguyệt. Kí ức về anh giống như bị lời nguyền mãi mãi biến mất trên đời này vậy.Nhưng ông trời may sao đã giúp cô giữ lại đứa con này, đứa con bé bỏng.
Suốt hai năm qua, cô đã tìm bác sĩ trị liệu nhưng không thành, cô quyết định về nước là tìm động lực cho cô trị liệu. Và không ai khác là Ngô Trác Thăng,vì hai năm qua cô chưa hề quên Ngô Trác Thăng cả.
Cầm bó hoa trên tay, Lê Ngọc Khánh đi đến bên cô.
"Em gái,về nước thấy sao nào?" Lê Ngọc Khánh đưa cho cô bó hoa nói.
Chuyện cô bỏ đi và trị liệu đó chính là nhờ vào anh ấy - Lê Ngọc Khánh cô đã cầu xin anh giúp cô che giấu mọi người mà xang Pháp ở chỗ một căn biệt thự của bố mẹ anh ấy. Và bây giờ anh ấy tới đón cô..
"Rất thoải mái anh ạ"- Hạ Như Song mỉm cười nói.
Lê Ngọc Khánh cười,rồi cởi áo vest trên người mình ra khoác lên cho cô. Rồi nhìn xuống con bé bên cạnh cô đang tròn xoe tinh ranh đang suy nghĩ cái gì đó trong đầu kia.
"Chào bé con! Con là Song Thư hử? Lớn quá nha " - Lê Ngọc Khánh liền quỳ một chân xuống xoa đầu cô bé.
"Chú.. Chú đẹp trai... Chú nà Ba Ba con ạ "- Song Thư bập bẹ nói.
Ba Ba
Á!!! Cả hai người lớn đều không nhịn được mà cười.
(@Song: -.- nhân tình con ơi
Nhìn cô ngồi trên xe,đôi chân phải chống gậy bước đi. Làm người anh đây thật đau lòng. Đã hai năm Lê Ngọc Khánh đã tìm bác sĩ để trị liệu cho cô. Nhưng lại không thành công. Bác sĩ nói,chỉ cần ai đó làm động lực cho cô,thì tự khắc cô sẽ bước đi thành thạo được. Và đó là Ngô Trác Thăng!
"Anh... Em muốn đến một nơi trước đã " - Hạ Như Song liền nhớ ra cái gì.
Lê Ngọc Khánh gật đầu qua gương chiếu hậu.
**
"ting"
Vừa hay chiếc thang máy mở ra. Cô bước vào luôn, bên trong chẳng có ai.
Ra ngoài đường thời tiết khác hẳn trong nhà, hơn nữa trời cũng đã tối, nhiệt độ xuống thấp. Cô khoác áo khoác vào rồi mới dám bước ra khỏi cửa khu nhà. Nhanh chóng bắt một chiếc tắc xi. Đến khi người kia hỏi đi đâu thì nàng mới sững người. Đi đâu?
Cô không muốn đến những chỗ cũ, ở đó đều có anh, anh phiền lắm... Cô không muốn. Nghĩ một lúc nàng liền mở ghi chú trong điện thoại, đọc địa chỉ cho bác tài xế. Thế rồi chiếc xe cũng chuyển động trên đường lớn...
Chắc là 20 phút sau, nàng xuống xe trước một nhà hàng đồ nướng. Đây là nơi bạn của cô làm việc. Lần trước họp lớp, nó đã kêu nàng tới. Mà bao nhiêu biến chuyển qua đi, đây là lần thứ hai nàng tới. Cũng chưa hề có anh ở đây...
Ngoài cửa có đèn trang trí lấp lánh, còn có một cậu nhân viên lễ phép mở cửa chào khách. Cô bước vào trong. Mọi thứ vẫn như trong trí nhớ của cô. Không gian thoáng đãng nhưng lại vô cùng ấm áp. Chọn một bàn ngồi ở góc khuất không có cửa sổ, nàng ngồi xuống. Một nhân viên nữ, tóc búi cao, tay cầm menu đi tới.
" Quý khách gọi món gì ạ? Hôm nay nhà hàng của chúng...."
Nói tới đây cô nhân viên dừng lại, gương mặt đờ ra nhìn cô trước mắt. Sao lại quen thế nhể?
Cô liền nở một nụ cười ấm áp. Mắt cô nhân viên theo đó như sáng lên, miệng há ra. Sau đó liền ôm trầm lấy cô. Cô vỗ vỗ lưng cô ấy.
" Ôi, Song, cậu khác quá... - Cô ấy bỏ cô ra, đứng nhìn cô chăm chú.
Khi cô chưa kịp nói gì, cô ấy đã đưa tay lên, sờ sờ mấy lọn tóc ngắn của cô. Ánh mắt nhìn cô đầy ý vị.
"Cậu nói xem, tại sao lại cắt tóc rồi?" Khuân mày cô khẽ chau lại.
"Sở Sở, ngồi xuống đã." Cô kéo cô nàng ngồi xuống cạnh mình.
" Nói đi chứ ấy." Sở Sở tiếp tục giục.
" Ngày trước cậu kêu mày cắt ngắn đi, mày bảo không thích tóc ngắn. Thế là tớ cùng cậu để tóc dài, đến bây giờ tớ cũng không nỡ cắt nhiều thế.."
Nghe giọng nói hờn dỗi đó. Cô chẳng biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng là có người gọi Sở Sở tới phụ.
"Tới liền đây." Sở Sở đáp bên kia một tiếng lại quay qua nhìn nàng...
" Đợi tớ chút, chút nữa mang luôn đồ ăn ra cho cậu, tớ biết cậu muốn ăn gì..."
Nói rồi cô ấy nhanh chân bước đi mất. Cô ngồi đó nhìn vu vơ quanh quán. Người ta không đi đôi thì cũng là đi cả một hội lớn. Nào có ai như cô, một mình một góc...
Cô mở điện thoại lên lướt facebook, lâu lắm rồi, nàng chưa có lên mạng xã hội. Đúng là nhiều tin tức...
" Cô Song..." Một giọng đàn ông nói tiếng Việt không sõi lắm chuyền tới đầu cô.
Cô liền ngẩng lên. Một bóng người cao lớn đứng đó. Cô nhanh chóng nhận ra anh ta từ nụ cười quái dị trêm mặt kia. Đó là người đàn ông đã ở nhà Thăng cùng đám thanh tra.
"Gọi tôi?" Cô đặt điện thoại xuống.
"Không biết chỗ này có ai ngồi chưa? "" Tay anh ta miết miết lên cạnh ghế phía đối diện.
Cô đưa mắt nhìn theo...Ăn không yên. Cuối cùng ánh mắt trong veo ấy nhìn lên.
" Xin lỗi, chỗ đó có người ngồi rồi." Cô từ tốn nói.
Vẻ mặt anh ta khẽ biến chuyển.
" Có chuyện gì anh nói luôn đi" Cô nói tiếp.
Anh ta lại nhếch lên một nụ cười, thắng thắn lắm.
" Có thời gian rảnh chúng ta hay là gặp mặt làm một giao dịch đi." Anh ta nhìn nàng chằm chằm, giống như là nhìn một con mồi vậy.
Cô đối với ánh nhìn ấy cũng không hề sợ sệt, vô tư lự nhìn lại. Nhìn thôi mà, có gì phải sợ chứ.
" Được thôi. Anh nếu đã tìm tới đây được thì cũng tự biết cách liên lạc với tôi." Cô mỉm cười nhẹ.
Anh ta đang tính nói gì đó, thì Sở Sở và một nhân viên khác đem đồ ăn tới.
" Tới rồi đây." Giọng Sở Sở đầy vui vẻ đặt đồ ăn xuống, đứng chen trước người anh ta.
Cô nhìn lại người đàn ông kia, đã quay lưng bước ra tới cửa rồi... Cũng chả mấy bận tâm, cô giữ Sở Sở lại ngồi ăn cùng.
Bữa ăn rôm rả đầy chuyện trò. Cô phải uống mấy chai bia liền mới có thể kể được hết câu chuyện cho Sở Sở nghe....
Sau đó, cô chỉ biết mình say mềm về nhà. Cầm được cốc trà gừng uống vài ngụm thì đã ngủ thiếp đi trên ghế sopha ở phòng khách...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.